Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

The Kiss Of The Devil

Chương 1

Tác giả: Barbara Cartland

-Cháu ghét đàn ông!

-Vô lý !

-Đó là sự thật. Họ đều giống nhau – không muốn tiền thì là muốn thân xác cháu.

Jimmy Donaldson ngả đầu ra sau cười sằng sặc đến nỗi ngựa của ông cuống cuồng lồng lên.

-Một con nhóc 21 tuổi đầu mà tính tình lại châm biến đến thế. Ông lắc đầu thở hắt ra.

-Nếu chú muốn nói châm biếm vì chỉ nói lên sự thật thường tình, thì cháu chấp nhận vậy. Cô đáp lời ông chú họ, đoạn khẽ ra roi quất ngựa phóng lên phía trước.

Đã quá trễ, ông nhận ra mình đã làm mếch lòng cô cháu gái. Con bé thật khả ái mỹ miều, với khuôn mặt trái xoan sóng mũi nhỏ xinh, cùng làn tóc đỏ man dại. Với nhân dáng như thế mà chỉ để dành riêng cho bất cứ vạn vật vũ trụ nào nhưng không là niềm vui của tha nhân thì hết sức hoang đường. Nhưng ông quá thấu hiểu Skye rằng con bé không hề giễu cợt khi tuyên bố ghét nam giới, ông nén cười nối gót theo Skye.

Ông bắt kịp cô khi họ lên tới đỉnh 1 gò đất cao. Từ đấy trông xuống là cả 1 quang cảnh hùng vĩ với những thung lũng màu mỡ nối tiếp nhau, toàn thể những nét chấm phá đó tạo nên Mariposa – một trong những đất nước xinh đẹp nhất mà Jimmy từng gặp gỡ trong suốt sự nghiệp ngoại giao của ông. Nét gồ ghề thô nhám của những gộp đá nổi lên trên bóng dáng mờ xa của rặng núi nhỏ màu nâu pha sắc đỏ, tương phản trên nền trời lam nhạt, bên dưới là những mảng màu xanh lục của cánh đồng rau bán nhiệt đới xum xuê xen lẫn màu nâu của đất, và rải rắc đó đây những đốm rực rỡ của hoa của bướm. Thật là truyền cảm. Khi đến bên Skye ông cô nghe hít 1 hơi dài giọng nói như ngân lên với niềm vui chợt đến.

-Tuyệt vời quá phải không? Như là cháu từng hình dung.

Cảnh đẹp đến nao lòng làm cô quên hẳn đi nỗi tức tối vừa qua. Ngắm nhìn cô hai cánh môi khẽ mở, mắt sáng long lanh, Jimmy thầm nghĩ như ông vẫn thường nghĩ đến trước đây, sao con bé lúc nào cũng khiến ông ngạc nhiên, không chỉ một lần mà cả hàng chục lần trong ngày.

-Vùng đất này hùng vĩ quá phải không chú Jimmy? Cô hỏi tới khi thấy ông lặng thinh.

-Hùng vĩ, ông đồng tình 1 cách khô khan, “nhưng các vùng láng giềng quanh đây cũng thế. Uruguay phía tây và miền nam của Brazil phía nam. Như chú đã kể qua với cháu trước đây, mấy vùng này có nhiều nơi trù phú hơn hẳn chỗ này, chỉ để ngắm cảnh.”

-Chú giống như 1 bà cụ già vậy! Đó là vấn đề của chú đấy. Cô tức tối phản đối.

-Lời nhận xét này mà nghe được lúc 25 tuổi thì chú sẽ nổi điên đó, nhưng giờ 50 thì chú hạ cố bỏ qua. Chú công nhận là Mariposa rất đẹp. Dù đã nói qua, nhưng chú muốn hỏi cháu lần nữa đi Chile với chú nhân tiện thăm viếng cảnh vật ở đó luôn.

-Chú đừng hỏi nữa chú Jimmy! Chú biết câu trả lời của cháu mà. Chú cứ phản đối chương trình của cháu hoài làm cháu chán quá. Chú có nói gì đi nữa cháu nhất quyết không đổi ý đâu. Cháu đã mong đợi cơ hội đến Mariposa suốt mấy năm trời. Bây giờ đến đây rồi, cho dù có cả hạm đội họ hàng cũng không thể ngăn cản cháu đi khám phá vùng đất này.

-Này con nhóc, cháu không lường được hết trở ngại mà cháu sắp đâm đầu vào đâu. Jimmy phản đối. “Ngoài ra mọi thứ ở đây cháu đều xem hết rồi, có còn gì nữa đâu.”

-Cháu chưa xem được bất cứ cái gì. Chắc chú nghĩ cứ xem mấy cái xe hơi Mỹ chạy lên chạy xuống con đường Jacara là cháu phải thỏa mãn sao?”

-Nhưng trời đất ơi, có cái gì để xem nữa đây? Jimmy hỏi vặn. “Jacara là thành phố tươm tất nhất trong cái đất nước này đó – nếu mà cháu gọi nó là 1 thành phố – còn lại thì nơi nào khác của Mariposa cũng tương tự như ở đây thôi – hoa cỏ, bươm bướm, và đất đá.”

-Cháu không biết bà ngoại đã nói gì với chú. Cô mỉm cười. “Bà hay kể cho cháu nghe chuyện về Mariposa, những câu chuyện dân gian lý thú lắm cháu chưa hề nghe bao giờ.”

-Sự việc đã thay đổi từ khi bà cháu ở đây.

-Nhưng là thay đổi tốt hơn. Cô nhìn ông mắt sáng lên. “Cuối cùng thì ông bà cháu sợ người da đỏ sát hại. Thời đó ai cũng phập phồng không biết khi nào mình bị trúng 1 mũi tên tẩm độc vào lưng.”

-Kết qủa thì cũng như 1 viên đạn trước ngực.

-Rồi thì chú sống ra sao? Cách đây 1 năm ở đây có 1 cuộc nổi dậy mà.

-Ở Mariposa lúc nào cũng có nổi dậy hay chống đối gì đó. Jimmy giải thích 1 cách kiên nhẫn. “Đó là nguyên nhân đất nước này rất lạc hậu và người cầm quyền độc tài đương thời không nắm vững dư luận quần chúng.”

-Vì thế chuyện bắn giết có thể xảy ra bất cứ lúc nào phải không? Cô chế diễu ông. “Nhưng tại sao họ phải bắn cháu? Cháu đem tiền đến cho họ mà – chú có thấy buổi tiếp rước khi du thuyền của mình vào cảng hay không. Những đồng dollar thơm tho đấy chú Jimmy! Không có ai dại gì lại làm thịt con gà biết đẻ trứng vàng đâu.”

-Nếu chú còn lưu lại đây với cháu có lẽ chú sẽ có cái nhìn khác, nhưng ngày mai chú phải đi Valparaiso.

-Cháu hiểu, mặc dù cháu rất tiếc là chú phải đi, nhưng cháu vẫn muốn tự mình cháu thăm thú đó đây. Cháu nghe có ích kỷ, vô ơn không?

Skye liếc nhìn ông dưới rèm mi dài xem ông có tỏ vẻ khó chịu gì không, đoạn cô bật lên cười và đưa bàn tay vẫn còn mang găng bắt lấy tay ông.

-Ôi chú Jimmy lúc nào chú cũng tử tế, kiên nhẫn, nhưng cháu vẫn muốn đi con đường riêng của mình, thế nên đừng tranh luận với cháu nữa, sẽ vô ích thôi.

-Chú chỉ e việc gì cháu cũng làm theo kiểu riêng của cháu. Jimmy phàn nàn.

-Đâu hẳn thế. Cháu đã phải đợi cho đến khi 21, chẳng hạn, để đi Mariposa. Cháu từng có ý này cách đây vài năm, nhưng chuyện đó làm cô cháu quá kinh hoảng. Cô nghĩ là hễ ai sống ở nam mỹ – hay trên mạn bắc – thì đều là dân man rợ.

-Hilda là người biết lý lẽ mà. Jimmy nói. “Chú rất thích bà ấy.”

-Cháu cũng vậy, nhưng cháu phải thú thật là cô không giàu óc tưởng tượng. Thật rất là khác biệt với bà ngoại người Mỹ của cháu. Nếu chú mà gặp được chú sẽ mến bà lắm.

-Là người Anh chú không chấp nhận được cái cảnh các cô con gái trẻ, có quá nhiều tiền, không đủ ý thức, tự mình lang thang hết từ nơi này đến nơi kia trên thế giới.

-Chú lại nói đến mấy người họ hàng, các vị tổ tiên, các đấng tiền bối Anh quốc của cháu rồi. Skye cười phá lên. “Khi chú nói như thế, chú Jimmy, cháu rất mừng mình là phân nửa người Mỹ đấy.”

-Thế nào cháu cũng hối hận vì không nghe lời chú.

Nhìn con bé lúc này, ông thấy nguyên nhân mình lo âu là xác đáng. Con bé với vẻ đẹp mang đủ sắc màu, đủ làm chao đảo bao nhiêu người. Ông từng bắt gặp những ánh mắt đen táo bạo liếc đến dáng người thon thả với đường cong mềm mại trổ bừng sung mãn như trái chín đầu mùa. Những ánh mắt người Mariposa với dòng máu nóng Tây ban nha đang chảy bừng bừng trong huyết quản, luôn luôn khiến ông lo ngại.

Ngựa đang xuôi xuống con dốc đồi thoai thoải. Nhìn qua vai ông thấy những người hộ tống, hai đứa con trai đi theo họ làm nhiệm vụ hướng dẫn, đang nói năng chỉ chỏ về phía xa xa. Khi họ quay trở lại, ông nghe tiếng 1 trong 2 người đang đi chậm lại phía sau.

-Chuyện gì vậy?

-Xin lỗi ông, chàng trai trầm giọng nói nhỏ, “tốt nhất ông và cô đây đừng đi xa hơn nữa.”

-Tại sao? Jimmy toan hỏi nhưng Skye đã xen vào.

-Chúng tôi sẽ đi tiếp. Cô nói bằng tiếng Tây ban nha 1 cách thành thạo. “Trời hãy còn sớm, chúng tôi muốn đi xem cảnh quê quanh đây.”

-Nhưng, cô à… đứa con trai chực nói.

-Đó là lệnh của tôi, làm theo đi. Cô nói 1 cách uy quyền, đoạn thúc ngựa phóng lên đằng trước.

Jimmy không có nhiều thời gian để bắt kịp Skye, khi ông lên ngang hàng với cô họ cho ngựa đi nước kiệu qua trảng cỏ mềm rồi chậm xuống bước êm ả dưới những tàn cây.

-Tại sao thằng bé đó muốn mình quay trở lại? Jimmy hỏi khi lấy hơi lại.

Cô nhún vai.

-Có lẽ nó muốn chợp mắt 1 chút, đâu ai biết được? Hay là nó thấy mình thuê ngựa đáng đồng tiền rồi. Cháu đã nói rõ khi thuê là cháu cần mấy con đi nổi cả ngày mà, con của cháu vẫn chưa mệt.

Côi cúi xuống vỗ nhẹ lên cần cổ bóng mượt của chú ngựa đẹp, liếc nhìn nét mặt của ông chú cô như đọc được ông đang nghĩ gì trong đầu.

-Chú cảm thấy có gì nguy hiểm, chú Jimmy, và chú đang phân vân không biết nói cách nào để thuyết phục cháu quay trở về. Chú không cần nói ra đâu, vô dụng thôi.

-Vậy thì mình phải đành đi tiếp thôi.

Giọng ông thoáng vẻ bực bội. Ông là 1 nhà ngoại giao suốt cả đời mình, nhưng đôi khi cái kiểu chế giễu những lề thói thường tình hay thái độ không màng gì đến hiểm nguy của đứa cháu họ khiến ông vô cùng khó chịu. Ông rất thương mến Skye. Ông biết con bé từ lúc nó mới sinh ra, bởi lẽ ba nó là anh họ của ông, và họ cùng nhau lớn lên. Nhưng Arthur Standish là người dễ dàng, tốt tính, và xuề xòa trong khi đứa con gái thì hoàn toàn khác biệt.

-À, đó là máu Mỹ trong người cháu đó. Skye nói lớn, 1 lần nữa lại đoán được ý nghĩ của ông. Cô nói thêm “cháu ước gì chú biết về mẹ cháu.”

-Bà ấy trông rất đẹp.

-Không chỉ để ngắm thôi, người cũng tốt nữa, vui vẻ, gan dạ. Ở với mẹ vui lắm. Ôi chú Jimmy, nếu như mẹ cháu không mất sớm khi cháu còn nhỏ quá để hiểu được mẹ nhiều hơn.”

-Đúng là thảm kịch! Ông đồng ý “tuy nhiên tai nạn đó không xảy ra nếu bà ấy cẩn thận hơn 1 chút.”

-Cháu không thể tưởng tượng được là mẹ cẩn thận đặc biệt trong bất cứ chuyện gì, nhưng cháu ở với mẹ ít quá, cháu chỉ được phép sang Mỹ thăm mẹ trong dịp lễ lộc mà thôi.

Trong 1 thoáng mắt cô tối lại. Jimmy nghĩ, như từng nghĩ đến rất nhiều lần trước đó, những đứa con trong 1 gia đình bố mẹ ly dị khốn khổ như thế nào – lòng tin bị chia xẻ và cảm giác không ổn định thiếu vắng 1 mái nhà và nền tảng gia đình đúng nghĩa.

-Cháu đoán mọi thứ liên quan tới mẹ đều sáng láng đẹp đẽ hơn vì cháu không gặp mẹ nhiều. Cô thành thật tâm sự. “Lối giáo dục của cháu bên Anh dường như thuần thục hơn, so với kiểu sôi động cháu thấy ở nhà ông bà ngoại trong Long Island hay là trang trại ở California. Mấy lần thăm viếng đó cũng hiếm hoi sau khi mẹ cháu mất. Nhưng bây giờ nhìn lại, những lần đó cùng với những chuyện kể của bà ngoại đã gắn sâu vào tâm trí cháu không thể nào tách rời được.”

-Bà ngoại cháu đến đây khi còn là con gái à? Jimmy hỏi.

-Không, không, khi bà vừa lập gia đình. Ông ngoại cháu là kỹ sư mỏ, họ đến đây để tìm vàng cho công ty nào đó ở New York. Không thành công lắm, nhưng có nhiều phiêu lưu rất thú vị cùng với dân da đỏ trên những chuyến hành trình đến chỗ ở của họ.”

-Bà cháu chưa bao giờ rời khỏi nhà nửa bước trước khi lấy chồng, hơn nữa, chỉ ở trong thành thị thôi. Thấy được chim chóc hoa lá, bà tưởng như mình bước vào xứ sở thần tiên vậy. Bà thường kể tỉ mỉ sống động lắm đến nỗi cháu tưởng chừng như đã từng đến đây.

-Ông bà cháu ở đó bao lâu?

-Chỉ độ 2 – 3 năm thôi, rồi họ về lại Mỹ, như chú biết ông cháu tìm được dầu hỏa. Cháu không cảm thấy đoạn đời đó của ông bà hứng thú chút nào. Dầu thì dơ dáy lắm, phá hỏng hết cảnh sắc của đất đai. Nhưng vàng thì lại khác. Có cả kim cương và hồng ngọc trong những rặng núi đó. Đó mới gọi là lãng mạn, nếu chú thích gọi như thế.

-Có lẽ chúng ta chưa biết hết tài nguyên khoáng sản chưa được khám phá trong những quốc gia Nam Mỹ châu. Jimmy nói tiếp, “người Tây Ban Nha ôm trong lòng những giấc mơ to tát khi mới đặt chân đến đây, nhưng họ đều thất vọng.”

-Chú tin đi, cháu thì không đâu! Vô ích thôi chú Jimmy. Cháu không cần vàng – chỉ có Chúa biết – cháu có đủ lắm rồi, nhưng cháu muốn làm những chuyến phiêu lưu như bà của cháu.

-Thường thì những chuyện phiêu lưu chỉ hay ho đẹp đẽ sau khi người ta trải qua thôi.

-Chú à, chú không có đầu óc lãng mạn gì cả! Skye nói móc ông. “Trước hết cháu sẽ đi du hành khắp nơi, sau đó thì viết sách kể lại, nếu sách cháu bán chạy, chú sẽ tự hào về cháu.”

-Chú thà là cháu đọc và nghe chuyện của người khác hơn là cháu đích thân mình thử nghiệm.” Ông nhìn qua vai rồi nói tiếp.

-À mà chuyện gì xảy ra cho mấy đứa dẫn đường vậy? Hình như họ không hài lòng chuyện gì đó.

-Họ chỉ lười thôi. Skye nói nhanh – quá nhanh – khiến Jimmy nhìn Skye 1 cách nghi ngờ.

-Phải cháu biết chuyện gì không? Nói cho chú nghe đi, không thôi chú sẽ trở lại hỏi họ.

-Không, chú Jimmy, đừng hỏi. Cô năn nỉ. Không có vấn đề gì hết, thật mà. Cháu hứa với chú.

-Nói đi, chú rất muốn biết.

-Được rồi! Cô đầu hàng, “Người đàn ông mà mình thuê ngựa xì xầm chuyện gì đó là đừng đi quá sâu vào phía trong. Hắn nói là có thổ phỉ hay… cháu cũng không rõ lắm. Có 1 số chữ cháu nghe không kịp. Nói chung hắn có ý kiến là tốt hơn mình nên ở gần Jacara.”

-Đúng y như những gì chú đã nói. Vậy bây giờ mình phải quay lại.

-Chú cứ đi đi, cháu không cản đâu, nhưng cháu sẽ không về. Ai mà muốn ngồi 1 chỗ ở Jacara khi có cả Mariposa để khám phá chứ.

-Chú đã nói với cháu lúc nào cũng có biến động ở trong nước này, cháu cũng không nên để mình bị lôi cuốn vào.

-Sao chú biết là cháu không muốn? Cháu thích người dân Mariposa, cháu từng gặp họ rồi, nếu cháu có cơ hội cháu sẽ khuyên họ bỏ quách người độc tài đương thời đó đi.

-Tướng quân Alejo? Ông ấy không ngồi lâu đâu – không bao giờ! Nhưng chú cũng chả mong ông ta tệ hơn hay khá hơn mấy ông trước.

-Vậy họ muốn gì ở đất nước này? Skye nói 1 cách nghiêm trang, “Có người nào can đảm đứng ra khởi xướng không? Để giúp cho mấy người nghèo, như những người mà mình thấy lang thang vất vưởng ngoài bến cảng.”

-Cái mà cháu đòi hỏi là – 1 chính phủ của dân hay là dân vì dân? Ông trêu cô.

Skye lắc đầu.

-Không, cháu không tin, từ những gì cháu thấy họ chưa đủ khả năng để tự điều hành, nhưng cháu không nghĩ rằng Alejo có bất cứ tài gì mà họ có thể sử dụng được. Cháu thấy ông ta ngồi trong xe hơi dọc theo con đường quanh cảng ngày hôm qua. Có lẽ ông ta thắc mắc về du thuyền của mình; nhưng nhìn rất ngạo mạn, mập mạp bóng lưỡng. Rồi cháu lại thấy những người ăn xin phỉ nhổ ông ta khi ông ta đi khỏi. Hiển nhiên là họ không thích ông ta.

-Độc tài đâu có cần người ta thích, con nhóc, họ chỉ muốn người khác vâng lời thôi.

-Vậy thì cháu hy vọng sẽ có nhiều người bất tuân ông ta. Nhìn kìa! Chỗ đó là thích hợp nhất để cưỡi ngựa

Cô thúc ngựa tiến lên phía trước và Jimmy nối gót theo sau.

Cây cối lùi lại phía sau và họ đã đi vào đồng trống. Những đồng cỏ dày, 1 con sông ngoằn ngoèo uốn khúc và nắng vàng tràn ngập khắp nơi với vẻ đẹp mơ màng.

Đây là xứ sở gia súc, Jimmy nghĩ, và không hiểu sao người dân Mariposa không biết cách canh tác đất đai. Skye đang dẫn đầu cho ngựa phi nước đại như điên cuồng. Họ tiếp tục đi, mùi hương cỏ ngọt ngào thoang thoảng khắp nơi, mọi chỗ họ đi qua.

Đằng trước Jimmy thấy Skye gò cương cho ngựa đi chậm lại. Cô đang nhìn vào cái gì đó, khi ông bắt kịp cô thì thấy cô đã dừng lại bên 1 thân cây chết. Có lẽ bị sét đánh trúng, thân bị toác ra đầy vết nám, nhưng vẫn sừng sững đứng đó nhu 1 sự tương phản chua chát với mọi vật màu mỡ sống động xung quanh.

Khi ông đến gần hơn, Jimmy trông thấy vật gì đó bên cạnh gốc cây. Ông thấy mắt Skye ánh lên kinh hoàng trước khi ông nghe được giọng cô, vội vã gấp rút.

-Chú Jimmy, ông ta chết rồi hả?

Lủng lẳng trên cành cây là 1 xác người. Ông ta bị treo cách mặt đất khoảng 1 foot, thừng quấn quanh cổ, gương mặt bị biến dạng vì đau đớn.

Không cần phải chạm vào hai bàn tay lạnh lẽo cột đằng sau lưng, hay sờ ngực xem có còn động đậy không để biết người đàn ông đã chết. Ông ta bị treo có lẽ 2 hay 3 giờ trước đó, và kiểu treo rất hữu hiệu để ông ta không tài nào trốn thoát.

-Phải, ông ta chết rồi, thôi bây giờ thì đi đi.

-Nhưng… mình nên làm cái gì chứ?

Skye quay qua ông vẻ lúng túng khiến ông nhận ra là con bé hãy còn non nớt và thiếu kinh nghiệm quá.

-Mình không giải quyết được chuyện gì đâu.

-Nhưng mình phải đi báo có người chết chứ… cho ai đó? Ai lại dám làm chuyện này?

Mặt cô ửng lên và giọng nói lại vút lên.

-Chuyện này không có liên quan gì đến mình. Jimmy khẽ nói. Mình là người lạ – du khách – đối với đất nước này. Nên nhờ rằng khái niệm về công lý của mình không thể áp dụng cho người khác.

-Công lý! Skye thốt lên tức tối. “Chú có hình dung ra là người ta có đưa ông ta ra xét xử không?” Và bây giờ ông ta bị treo cho đến khi…

Cô ngước lên nhìn bầu trời, Jimmy cũng nhìn theo tia nhìn của cô. Như ông chợt nghĩ đến, có hai con diều hâu đang lượn lờ ở trên đợi họ bỏ đi.

-Kinh khủng quá! Đồ súc vật! Cô kêu lên giận dữ.

Cô vòng ngựa lại 1 cách chậm chạp. Hai người dẫn đường miễn cưỡng đang theo sau. Skye sấn lên vài bước về hướng của họ.

-Ai đã làm cái chuyện này? Cô hỏi ngay khi tới trong tầm nghe. “Ai lại phải hứng chịu cơn thịnh nộ này?”

Cô chỉ về hướng tử thi. Hai chàng trai nhìn theo hướng tay cô chỉ 1 hồi rồi liếc nhau. Một người vội làm dấu thánh, nhưng người kia thì đảo mắt nhìn quanh như thể đang truy tầm kẻ thù.

-Ai có thể làm cái chuyện như thế? Skye lập lại.

Hai cậu thanh niên lại nhìn nhau và thì thầm thật khẽ, gần như chỉ nói cho mình cậu ta.

-El beso del diablo!

-Nụ hôn của qủy vương? Skye phiên dịch. “Điều đó có nghĩ là gì?”

-Cháu không nên hỏi nhiều quá. Jimmy thấp giọng cảnh cáo.

-Nhưng cháu muốn biết. Skye bẻ lại. “Việc như thế này không thể xảy ra, ngay trong Mariposa, mà không có lời giải thích nào?”

-Bọn tôi không biết gì hết cô à. Cậu trai lớn hơn nói với vẻ bướng bỉnh. “Chúng ta phải trở về. Không được phép để đi xa hơn nữa.”

-Ai không cho phép?

-Tôi không biết, nhưng không được.

Cậu ta lại khoác lên vẻ mặt ương bướng mà Jimmy nhận ra ngay đó là cái cách thông thường khi người ta tránh né không muốn giải thích. Ông biết quá rõ cái giọng nói không âm sắc, ánh mắt lén lút, mặt giả khờ khạo là dấu hiệu không thể hỏi gì thêm.

-El beso del diablo? Cậu nhỏ thì thầm lần nữa, rồi bị cậu lớn hơn la lên chát chúa. Trong 1 lúc tưởng chừng giữa hai người họ sắp nổ ra tranh cãi kịch liệt – cậu nhỏ trả lời cậu lớn gì đó, rồi họ gầm gừ quát nạt nhau như hai chú khuyển đang giận dữ.

Có lúc không gian ồn ào vang động khi họ lớn tiếng, phút kế tiếp thì lại lẳng lặng như tờ, Mắt họ chăm chăm về phía trước, đoạn quay ngựa và phóng đi mạnh bạo như lúc họ đến.

Trước tình cảnh này cả Skye và Jimmy đều quá sửng sốt để nói hay làm bất cứ điều gì, rồi đồng thời họ quay qua xem chuyện gì đã làm cho hai chàng hướng dẫn chạy như ma đuổi. Xuyên qua những đám hoa dại xa xa, có nhiều người đang phi ngựa tiến về hướng của hai chú cháu.

-Họ là ai vậy? Skye hỏi.

-Chú không biết, Jimmy khẽ đáp, “nhưng tốt hơn đừng rút lui, cứ đi về phía họ, cười nói chào hỏi thân tình, điều quan trọng là đừng hỏi gì cả.”

Ông cho ngựa tiến lên, Skye xích lại gần ông 1 chút rồi đi theo ông. Thoáng nhìn, họ thấy nhóm người đang tới không có vẻ gì khủng khiếp khiến cho hai chàng trai kia phải chạy thục mạng.

Họ cưỡi những con ngựa cứng cáp, kiểu cách họ giống như những gauchos hay dân chăn bò thường thấy ở Nam Mỹ. Y phục thì hỗn tạp, miếng mới chồng lên miếng cũ, đội mũ cói vành rộng, quần rộng bombachas nhét trong ủng da ngựa, và áo kiểu may sẵn bằng hàng tweed. Chỉ trong những buổi hội hè dân gauchos thời nay mới ăn mặc kiểu cọ lãng mạn.

Đoàn người đến gần hơn, Skye và Jimmy thấy 1 người đàn ông hoàn toàn khác biệt với những người khác. Anh ta đi ở giữa bọn họ, không cần phải nói gì nhiều cũng biết anh ta chính là người cầm đầu. Chỉ cần liếc đến vẻ đẹp, thần thái sắc nét, uy nghi như chim ưng và bờ vai rộng hùng tráng, là đủ để khẳng định hai chú cháu đang gặp 1 nhân vật có cá tính trầm tĩnh, sâu sắc.

Khăn quấn cổ màu đỏ thắt sơ sài, chiếc áo tweed may khéo kiểu tây phương và đôi ủng không đánh kỹ gợi nên hình ảnh 1 người sống cả đời trên lưng ngựa. Tay anh ta cầm rebenque – roi quất ngựa cẩn bạc lấp lánh, yên ngựa và bàn đạp cũng được khảm bạc. Nhóm người này dù có là ai đi nữa, người đàn ông trước mặt họ đích thị là 1 thủ lãnh.

Khi đám người mới tới đã ở ngay trước mặt họ, Jimmy và Skye ghìm ngựa lại. Jimmy giơ nón lên.

-Buenos dias, senor.

Trong 1 thoáng không có tiếng trả lời, rồi người cầm đầu nhóm gauchos nói.

-Các người không được phép đến vùng đất này, hãy về lại Jacara ngay lập tức.

Giọng anh trầm, rắn rỏi, và độc đoán.

-Chúng tôi chỉ là du khách. Jimmy khẽ nói, “xin hãy niệm tình tha thứ, nếu chúng tôi đã lỡ xâm phạm. Chúng tối thành thật xin lỗi, senor, và sẽ theo lời ông trở về Jacara.”

Nói xong ông toan quay đầu ngựa, nhưng Skye vẫn đứng yên.

-Đất đai này thuộc về các ông sao?

Từ ngữ nghe ra như đơn giản, nhưng lại hàm chứa 1 sự thách thức. Họ nhìn nhau và lần đầu tiên Skye nhận thức được 1 người đàn ông đang nhìn mình, không phải là ánh mắt ngưỡng mộ mà dường như là không ưa thích. Còn có cái gì khác nữa hằn lên trên nét mặt đó mà cô không thể xác định tuy nhiên cô bất chấp tất cả.

Ngả đầu ra sau, cô quên luôn lời cảnh báo, quên luôn chỉ mới vừa đây cô hơi hốt hoảng khi thấy hai người đưa đường bỏ chạy. Cô đưa tay chỉ về phía người đàn ông bị treo trên cành cây.

-Cái đó cũng thuộc về người dân Mariposa sao? Cô quyết liệt hỏi.

Vẻ mặt anh ta vẫn không thay đổi, nhưng cô đoán rằng trong 1 thoáng mắt anh ta thu lại. Rồi cô đứng yên đợi, không biết anh ta sẽ trả lời mình như thế nào, anh nói giọng điềm tĩnh gần như không hé môi.

-Đó là cách, senorita, mà người dân Mariposa đối xử với quân phản trắc.

Skye không thể hình dung được bằng ngần ấy lại có thể đủ để truyền đạt cá tính 1 con người chỉ với vài từ – tàn nhẫn, ngạo mạn, độc đoán! Cô cảm nhận được niềm kiêu hãnh của anh ta, và cô ghét cái cung cách kiêu hãnh xấc xược của người đàn ông này bởi vì chính hắn ta là nguyên nhân của cái chết kia.

Cô muốn nói nữa, muốn thách thức để khiêu chiến uy quyền của anh ta truớc sự việc này, nói cho anh ta biết những ý nghĩ của cô về tội ác ghê tởm này thì chợt có tiếng của chú Jimmy vang lên.

-Đi ngay, Skye, ngay!

Ông nói bằng tiếng Anh, dù bọn người kia không hiểu gì, nhưng âm điệu vừa như ra lệnh vừa như nài nỉ. Lần đầu tiên từ lúc họ đến, vẻ căng thẳng của gauchos và thủ lãnh của họ có vẻ dịu đi. Skye dường như thấy 1 nụ cười nhẹ loé lên trên khuôn mặt với đường nét như chim ưng của anh ta, đoạn anh nói như không hé miệng.

-Đúng đấy, chạy mau đi như mấy cô bé ngoan, và đừng xen vào chuyện không liên quan tới mình.

Cú thúc mạnh của Skye làm con ngựa chồm lên hốt hoảng, mặt cô bừng đỏ. Khi quay lại theo Jimmy cô còn nghe tiếng cười của họ bỏ lại sau lưng. Cô cảm nhận được chính cơn giận của mình bốc lên dữ dội điên cuồng khiến cô trở nên lắp bắp.

-Tại sao tên đàn ông đó dám làm như vậy! Chính hắn ta là người treo kẻ bất hạnh đó lên cây – chú có nhận ra không? Rồi xua đuổi mình bằng lời lẽ láo xược! Hắn ta không có quyền! Cháu chắc chắn điều đó. Cháu sẽ đi gặp tướng quân Alejo báo cho ông ta biết cháu nghĩ gì về việc này.

Cô vẫn hăng say nói mãi, hàng mấy mươi phút trước khi nhận ra mặt Jimmy đã tái ngắt và mồ hôi lấm tấm trên trán. Cô thình lình im bặt, cơn giận như rút xuống. Ắt hẳn chú Jimmy phải có lý do khi sợ đến như vậy.

Họ tới chỗ trú chân trong những lùm cây trước khi cô nhìn lại, chỉ là 1 cái liếc nhanh. Bọn người đó vẫn đứng nguyên chỗ cũ, không xê dịch từ lúc hai chú cháu bỏ đi. Nắng vẫn vàng óng, đồng cỏ ngát xanh, và cơ man là bướm chập chờn trong nắng thật xinh đẹp duyên dáng hơn bao giờ, nhưng có điều lẩn khuất nào đó đang đe dọa vùng đất dường như hiền hoà xinh đẹp chỉ cách đó có vài phút giây.

Skye bỗng rùng mình như bị gió lạnh thổi qua, khi Jimmy lau trán cô nói.

-Hắn là ai vậy?

-Làm sao chú biết được?

Giọng ông gắt gỏng nên cô đành giữ yên lặng cho đến khi họ băng ngang qua cánh rừng. Hai người đưa đường đang đợi họ ở đó. Họ có vẻ ngượng ngùng tuy nhiên cố dấu bằng cách tỏ vẻ hoạt bát liến thoắng.

-Đến lúc cô nên trở về rồi. Đường về khá xa, buổi tối đôi khi trời trở lạnh – tốt hơn mình nên đi nhanh.

Bọn họ dục ngựa tới trước, nhưng Skye ngăn họ lại.

-Người đàn ông đó là ai?

Họ không giả vờ như không hiểu cô nói gì. Họ liếc nhau, cậu trai lớn nhún vai.

-Bọn tôi không biết, senorita.

-Được, nếu các cậu không nói thì thôi. Cô gằn giọng, “cứ để dành cái tên đó cho riêng mấy cậu đi. Thật là tội nghiệp, không ai bắt buộc các cậu nữa đâu, tôi thích chuyến đi này lắm, và sẽ có thưởng.

Bọn họ lại nhìn nhau, bối rối trước cách tấn công trực tiếp này.

-Có muốn nói cho tôi nghe không? Skye khẽ hỏi cậu nhỏ, “hãy nói thật, vì tôi không muốn nghe nói bất cứ lời nói láo nào.”

Cô thấy cậu ta quay về phía người chết làm dấu thánh và đoán cậu ta theo Thiên Chúa giáo, và có lẽ cũng chính bởi lý do đó cậu ta có vẻ ít kinh nghiệm và bớt dối trá hơn người bạn cứng cỏi của mình.

Trong giây lát cậu ta lưỡng lự, rồi liếc qua vai như sợ ai nghe thì thào hai chữ “El diablo.”

-Qủy vương! Skye thốt lên. “Thật là hoang đường, làm sao mà 1 người bình thường lại là qủy sứ?”

-Người ta gọi ông ấy như vậy, senorita, tôi chỉ biết bấy nhiêu thôi.

Cậu ta nói giản dị, nhưng cô tin cậu ta nói thật. Khi họ ra khỏi cánh rừng, cô phóng lên đằng trước kể lại cho Jimmy nghe.

-Mình sẽ tìm hiểu sau. Chú nghĩ anh ta là thổ phỉ ở địa phương. Anh ta có thể là chủ đất hay nông dân có tầm cỡ, nhưng không biết vì sao chú lại nghi ngờ điều này. Nếu anh ta chỉ đơn giản như thế mấy đứa con trai thành thị này không kinh hãi đến vậy. Chú ước là đã sớm yêu cầu toà đại sứ cho 1 bản mật trình về Mariposa trước khi rời New York. Nhưng chắc cháu hãy còn nhớ là cháu chỉ muốn du ngoạn qua vùng biển Caribbean thôi.

-Mình có đi rồi mà. Skye xen vào.

-Cháu đâu có thêm vào tiết mục đi Mariposa cho đến khi đem chú ra biển. Giờ thì có lẽ cháu nên đổi ý, vì đã học được điều hay từ chuyến đi này.

-Đổi ý? Skye kêu lên bực bội. “Chính chuyện này càng làm cho cháu khao khát thấy càng ngày càng nhiều thêm về đất nước này. Nếu chú nghĩ cái tên cướp cạn cò con đó làm cháu sợ hãi phải đi khỏi Mariposa, thì chú sai rồi.”

-Nhưng còn nhiều nơi khác cho cháu đi mà. Jimmy thở dài.

-Khi cháu nghĩ tới tên đó, cháu giận đến nỗi có thể hiểu tại sao người ta phải bắn mấy tên cục súc như vậy. Nếu mà cháu có khẩu súng lục lúc đó, cháu đã tặng cho hắn 1 phát rồi.

-Chú không muốn thử mấy cái trò đó đâu. Jimmy nói 1 cách khô khan. “Chuyện gì cũng vậy, lần sau nếu có ra ngoài cưỡi ngựa, tốt hơn là mang theo súng. Nhưng làm ơn đừng bắn ai hết, bắn lên trời là đủ dọa cả đám đông thù nghịch sợ hãi rồi.”

-Cháu không tin là bom nguyên tử có thể làm cái đám người đó sợ. Skye đáp, “nhưng cháu sẽ nghe lời chú.”

-Chú không biết phải làm gì với cháu bây giờ, thật đó. Jimmy rên rỉ, “chú nghĩ sự việc xảy ra lần này đã chứng tỏ cho cháu thấy Mariposa không phải là vùng đất chỉ toàn mật với đường. Làm ơn đến Chile với chú đi, Skye. Sau này, chú có ngày phép, chú sẽ đưa cháu đến đây nữa.”

-Chú Jimmy, cháu không thích làm gián đoạn sự nghiệp ngoại giao của chú.

-Quên sự nghiệp của chú đi. Jimmy nói. “Cháu còn đáng lo hơn cả bao nhiêu nghiệp vụ ngoại giao cộng lại. Điều mà cháu cần là 1 tấm chồng, càng sớm càng tốt.”

Skye phá lên cười.

-À thì ra chú nghĩ chỉ có người chồng là có thể bảo vệ cháu khỏi mấy băng cướp cạn sao. Đừng lo, chú Jimmy, cháu có thể tự chăm sóc cho mình mà. Cháu không sợ bất cứ người đàn ông nào – ngay cả người đó là El Diablo!

Bình luận
× sticky