Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

The Kiss Of The Devil

Chương 12

Tác giả: Barbara Cartland

Bộ y phục Josne may, vừa khít người Skye. Cô xoay qua xoay lại trước gương ráng lấy 1 dáng đẹp nhất và phải công nhận rằng chưa chắc thợ may bên Anh đã làm giỏi hơn.

Đôi ủng ông ta kiếm được hơi lớn nhưng cũng không đến nỗi khó chịu. Skye đưa cho Neengai thêm 4 dollars trên giá tiền của đôi ủng để trả tiền cho chủ giày. Khi đưa cô gái Indian những đồng dollar màu xanh lá cây, cô tự nhủ đây là lần đầu tiên tiền của cô có giá trị mua bán từ lúc cô tới trại, tuy nhiên cũng vì nó mà bao nhiêu tai ương đau khổ đã xảy ra.

Cô vẫn bị ám ảnh bởi tấm lưng trần loang máu của Yokseyi, vẫn kinh hãi mỗi khi nhớ đến xác của Pedro đổ ập lên người mình và tiếng súng của El Diablo vang vọng chát chúa bên tai.

Quá nhiều bất hạnh rồi, một mạng người đã mất, nhưng tiền của cô chưa hao hụt đi lấy 1 xu. Dạo trước cô từng nghĩ mình ghét tiền bạc, và không bao giờ muốn có. Tin tức thừa hưởng gia tài thật sự chỉ đem cho cô thêm cảm giác e sợ hơn là sung sướng. Giờ thì trong thâm tâm cô tiền đó đối với cô đúng là 1 tai ương.

Nó có đem lại những gì cô thực sự muốn? Quần áo, nữ trang, tiệc tùng – với cô những thứ này luôn luôn xa lạ. Cô muốn tự do phóng khoáng, nhưng du thuyền của cô chỉ mang cô đến Mariposa, và sau đó là rơi vào vòng kềm kẹp của El Diablo. Có lẽ thành phần nghèo khó thì ghen tị nhưng giới giàu có thì không!

Đang mải mê suy nghĩ cô chợt tỉnh mộng, thấy Neengai đang đợi cô thay áo và thời gian cũng không còn nhiều nữa.

-Lấy cho tôi cái khăn choàng màu xanh lá cây, Neengai. Cô quấn khăn quanh cổ, choàng thêm 1 chiếc cùng màu lên đầu che đi mái tóc vàng. Khăn choàng tóc được thắt lại 1 bên tai, mang lại cho cô vẻ vui nhộn, cẩu thả của 1 tên cướp biển trẻ trung.

Cô đội thêm 1 chiếc nón Josné đem tới hôm trước cùng với bombachas màu đen và 1 jacket ngắn. Nón được làm bằng da đen, đỉnh thấp vành rộng, có khóa cài dưới cằm. Ngắm mình trong gương, cô buồn cười nhớ lại đã từng thấy những anh chàng giữ ngựa trong đội polo của Argentine cũng đội nón y hệt như mình khi họ tham dự trận đấu tại Harlingham.

Harlingham giờ đây xa quá, với những khán giả trang phục lịch lãm trò chuyện ngồi lê đôi mách bên những tách trà dưới bầu trời Anh quốc nhạt nắng, và hàng dài xe cộ đắt tiền đang đợi đưa chủ nhân về lại London và đến những sinh hoạt lúc đêm về! Thật khác xa với Mariposa, nơi cô đang thay đổi y phục trong hang động cổ xưa hàng trăm năm, không phải cho những buổi dạ hội hóa trang mà liên quan đến những vấn đề tử sinh.

Cô suýt bật cười khi nghe tiếng Neengai nói lớn, giọng nói như đang ngân nga.

-Senora trông vui quá.

Skye thoáng ngạc nhiên, rồi thành thật trả lời.

-Phải, có lẽ tôi đang vui, Neengai. Tôi thích cuộc sống sôi động và đôi khi tôi thích được phiêu lưu.

-Senora sẽ trở lại mau chứ? Giọng nói cô nhuốm đầy lo âu.

-Em có buồn khi tôi không trở lại không?

-Có, em rất buồn, senora. Em rất vui được hầu hạ bà, em hy vọng làm bà vừa lòng.

-Có, tôi rất hài lòng. Cám ơn mọi chuyện em làm cho tôi, tôi sẽ trở về sớm, chắc chắn như vậy.

Cô bảo đảm với Neegai 1 cách không ngờ, vì bất chợt cô có cảm giác mình sẽ trở lại đây. Cô cũng không hề muốn tìm cách trốn thoát – làm thế nào mà trốn đi khi từng hứa với El Diablo? Tuy nhiên sự nghi ngại của hắn về kết quả của buổi thương thuyết với tên độc tài khiến cho cô có cảm giác sẽ có biến chuyển trong kế hoạch còn không thì sẽ là thay đổi trong quan hệ của họ.

Tuy nhiên, ngay trong lúc này cô biết mình sẽ trở về với Neengai, với hang động, với cuộc sống xa lạ hãi hùng mà cô từng sống trong suốt 3 tuần qua. Khoảng thời gian đó chỉ vỏn vẹn thế sao? Thế mà cô ngỡ như hàng ngàn hàng vạn năm đã trôi qua từ lần chót cô thấy được Jacara.

Cô đã không còn là Skye ngày trước, cô khác lạ ngay trong ý nghĩ, ngay trong cảm giác của chính bản thân mình. Đột nhiên cô hình dung đến chiếc tàu màu trắng đang đậu yên bình trong bến cảng. Nó là cơ hội duy nhất mang cô ra khỏi Jacara, về lại nhà. Nhưng rồi cô lại gạt ý tưởng cám dỗ đó đi. Cô không thể nào hủy bỏ lời hứa hẹn, dù rằng lời hứa đó là dành cho con người chẳng có chút khái niệm nào đến từ “danh dự” hay cách hành xử văn minh.

Skye xoay qua gương. Hy vọng với cách cải trang này không ai sẽ phát hiện ra cô. Để chắc chắn hơn, cô bỏ vào túi cặp kính mát trước khi lên đường sẽ đeo. Đa số bọn gaucho cũng đeo kính mát, không phải vì sợ ánh mặt trời làm chói mắt mà vì muốn tạo cho mình dáng vẻ lịch sự tân thời như dân bắc Mỹ.

-Tôi xong rồi. Cô mỉm cười với Neengai, rồi mang găng tay đi ra hang ngoài.

Trong khu trại bên dưới ai nấy đều bối rối, hối hả. Những người giữ nhiệm vụ phòng bị khi El Diablo đi vắng đã tới từ đêm hôm trước. Các khẩu súng máy đã được dựng lên dọc trên đèo và tại các cứ điểm trên núi. Hai trăm gauchos đi cùng với El Diablo đều ăn mặc tươm tất, họ muốn tạo cho mình phong cách thật nổi trội in Jacara.

Yên cương và bàn đạp khảm bạc được đánh bóng kỹ lưỡng. Roi ngựa và cuchillo cũng sáng loáng không kém. Mọi người đều diện poncho màu mè sặc sỡ – xanh dương, lục, đỏ, vàng hay bằng len có sọc, trông giống như 1 dải băng dài đủ màu. Họ lên ngựa giữa những reo hò vang lộng của người ở lại. Trong đám người ấy, chỉ có El Diablo trang phục bình thường – áo khoác bằng tweed may khéo, quần đi ngựa whipcord và ủng được đánh kỹ, nhưng roi ngựa yên cương và bàn đạp đều cẩn bạc. Skye biết bọn gauchos sẽ cảm thấy hắn bị mất mặt nếu dùng những đồ vật tầm thường. Mặc dù trong 1 số miền phong tục đã mai một dần, nhưng trong thâm tâm mọi người vật dụng trang trí bằng bạc vẫn được xem như biểu tượng trọng đại. Nhưng El Diablo đâu cần bất cứ biểu tượng vật dụng gì để tuyên xưng hắn là thủ lĩnh của bọn họ, Skye thầm nghĩ khi hắn đi trước dẫn đầu đoàn người ngựa lên đèo.

Vẻ mặt hắn trông thật nghiêm trọng khi hắn nhìn quanh khu vực phòng thủ lần chót, và dừng lại ở đôi nơi để ra chỉ thị cho quân phòng thủ. Cô biết hắn rất lo âu, khi hàng chục chuyện điên đầu phải đối phó vào giờ phút chót.

Biết bao là tổ chức sắp xếp cần phải hoàn thành cho 1 chuyến viễn chinh như thế, ngoài những quan tâm lo lắng về kế hoạch phòng thủ doanh trại. Rồi lại còn những chỉ huấn trong trường hợp trại bị tấn công. Thông tin vẫn được truyền đến vào phút cuối cùng, từ hacienda nơi đặt hệ thống điện thoại và từ Jacara dòng người ngựa vẫn liên tục chuyển tin về.

Ngần ấy việc mà chỉ có mỗi một đôi vai đứng ra gánh vác, có lẽ đây lần đầu tiên Skye nghĩ cho El Diablo hơn là bản thân mình, cô giục ngựa lên ngang hàng với hắn khi họ bắt đầu tiến vào đồng bằng.

-Mọi việc đều yên ổn chứ?

Hắn đưa mắt nhìn cô, vẻ ân cần của Skye đã làm dịu đi đường nét khắc nghiệt trên gương mặt hắn.

-Tôi chỉ hy vọng là mình đã chu toàn. Giọng nói của hắn gần như không âm sắc, rồi cố tình làm vơi đi căng thẳng hắn đang chịu đựng cô đánh lạc hướng.

-Ông có thích quần bombachas của tôi không? Ông thật tài nghĩ ra được chuyện này.

Hắn nhìn cô thật gần như muốn thu hết mọi dáng vẻ của cô.

-Em giống như 1 đứa con trai rất quyến rũ, nhưng phải nhớ là tôi chỉ thú vị với đàn bà thôi.

Nếu là ngày hôm qua trước sự khiêu khích cố tình này cô đã co người phòng thủ rồi, nhưng hôm nay thấy nỗi lo âu hằn trên gương mặt hắn cô mỉm cười.

-Ông có tin tôi đánh lừa được người ta trong bộ dạng con trai này không?

-Không, khi em cười như thế kia.

Cô bật cười.

-Có một lần ông từng nói với tôi là hãy còn quá sớm để diễn mấy trò cảm xúc. Hôm nay tôi thấy hãy còn quá sớm để diễn mấy màn ca tụng.

Hắn phá lên cười sằng sặc.

-Có lẽ tôi nên dạy em khi người khác khen, mình phải tỏ ra duyên dáng 1 chút.

-Duyên dáng theo kiểu tôi phải che quạt cười điệu đàng rồi mắt liếc đưa tình phải không?

Tiếng cười của hắn vang lên sảng khoái không gì ngăn trở, cô biết lúc này mọi ưu tư trước mắt hắn đã tạm thời lùi xa. Nghe hắn cười, cô phân vân không biết những người đàn bà, mà vì họ hắn đã mỉa mai đay nghiến cô, có từng làm hắn cười hay không.

Họ là người như thế nào? Đều có tóc vàng như cô, như người phụ nữ trong tấm ảnh đó – hình ảnh người đàn bà Anh quốc mà hắn cất kỹ trong ngăn kéo? Cô ta có khuôn mặt ngu ngốc, Skye thầm nghĩ 1 cách cay cú, rồi phân vân không hiểu có người phụ nữ nào khác cũng nghĩ giống như cô.

Giọng nói của El Diablo cắt đứt những ý tưởng lan man của cô.

-Hôm nay trời sẽ nóng lắm, anh nhận xét, “trừ phi có gió biển thổi vào.”

-Nghĩ xem giờ mà đi dạo bằng tàu của tôi thì thú vị biết chừng nào.

-Thì ra là em đang nghĩ đến chuyện đó. Mắt anh quắc lên. “Tôi có thể tin lời hứa danh dự của em không?”

-Dù hơi lạ đời, nhưng ông cứ tin đi. Tôi từng trưởng thành bên Anh trong cái gọi là ý thức danh dự của trường học cộng đồng.

Cô nhìn anh dưới làn mi dài, chờ anh tỏ thái độ nào đó trước lời ám chỉ của cô. Xét cho cùng anh là người Anh, còn là 1 người thuộc tầng lớp thượng lưu, như thế anh đã theo học không Eton thì là Harrow, nơi mà ba cô và chú Jimmy và hầu hết họ hàng Standish từng theo học.

-Tôi nghĩ tốt nhất là giữ em ở lại trại, xích em vào tường như nô lệ như hồi đầu thế kỷ.

-Chuyện gì sẽ xảy ra cho tôi nếu Alejo bắt được anh? Cô quắc mắt nhìn anh.

-Đó là lý do chính đáng tôi phải cho em đi theo. Anh hết sức nghiêm trang trả lời.

-Nhưng anh không bị bắt đâu – chuyện đó không thể nào xảy ra được, phải không?

-Tôi nghĩ là không. Với đoàn hộ tống và người của tôi bên ngoài thành phố, như Alejo đã biết rõ, còn một số lớn những người ủng hộ ở Jacara nữa.

-Nhưng tôi vẫn sợ.

-Cho tôi sao? Anh thắc mắc.

-Không, không, dĩ nhiên là không – cho tôi thôi! Cô vội vã trả lời dù rằng trong lòng nghĩ đến anh.

Anh cười dịu dàng như muốn nói là cô không lừa được anh, đến đó thì câu chuyện của hai người bị cắt ngang khi thấy bóng dáng của 1 người đang phi ngựa về hướng họ. Anh ta là người đầu tiên trong số người đến từ Jacara mang theo tin tức mới nhất và những tin đồn vừa lượm lặt được trên đường phố và tại tổng hành dinh của Alejo.

Họ tiếp tục đi cho đến giữa trưa khi chỉ cách Jacara vài dặm, El Diablo ra hiệu cho đoàn dừng lại. Nơi họ nghỉ chân là bãi đất lốm đốm hoa marachine, 1 loại cây dại có hoa như cúc đồng tiền, và có củ tương tự như những củ khoai lang bé tí. Có những tàn cây cho bóng mát, và cách đó độ trăm yard là 1 con sông. Người nào cũng đem theo phần ăn của mình, 1 người trong số họ mang đến thức ăn Alphonse đã chuẩn bị sẵn cho El Diablo và Skye – có thịt và gà tẩm bột chiên, những ổ bánh nhỏ có nhân cream cheese và trái cây. Nhìn thấy thức ăn, Skye đói cồn cào. Cô và El Diablo ngồi ăn tại 1 gốc ombu đại thụ, cách xa đám gaucho. Không những đói mà còn khát khô cả cổ nữa, loại rượu nhẹ họ uống giờ đây giống như rượu tiên.

Trong 1 lúc mọi người đều yên lặng ăn uống, nhìn bầy ngựa đang thảnh thơi gặm cỏ, đuôi phất qua phất lại đuổi ruồi, trong lúc các chú chim ruồi và những cánh bướm nhởn nhơ điểm loáng thoáng những đốm màu rực rỡ trên nền xanh lục của cây cối và đồng cỏ hoang ngoài kia.

-Thật là uổng quá khi mình phải vào thành phố trong 1 ngày như thế này. Skye trầm ngâm.

-Em thích miền quê đến thế à?

-Tôi lúc nào cũng cảm thấy ngột ngạt trong thành phố, đặc biệt là vào mùa hè. Nhớ lại năm ngoái tôi ghét ở London biết chừng nào. Nhưng cô Hilda đã thuê 1 căn nhà để tham dự hội hè, thế là đành phải ở, dự hết tiệc này đến tiệc khác. Cô rất hy vọng là tôi sẽ tìm được 1 người chồng xứng đáng.

-Tại sao em không muốn?

-Tôi ghét đàn ông!

-Tại sao?

-Cần phải có lý do sao?

-Đương nhiên, điều đó đâu có tự nhiên khi 1 phụ nữ lại đi ghét người khác phái. Ai đã làm tổn thương em?

-Sao anh biết là có người nào làm? Cô tìm cách chống chế.

-Em trả lời câu hỏi của tôi đi. Ai đã làm em ra như vậy, chuyện gì đã xảy ra?

Cô hờn dỗi quay mặt đi.

-Anh cho rằng có chuyện gì đó làm tôi khó chịu à.

Anh rót cho mình thêm 1 ly rượu.

-Có người nào muốn làm người yêu của em chưa? Anh khẽ hỏi, giọng không chút nào mỉa mai như cô từng biết.

Cô lắc đầu.

-Không… không phải như vậy.

-Vậy thì là chuyện gì? Kể cho tôi nghe đi, tôi thắc mắc lắm.

-Tôi không hiểu sao anh lại muốn biết. Và nếu có điều gì đó… thì đó không phải là nguyên nhân duy nhất tôi ghét đàn ông. Có rất nhiều chuyện tôi không thích. Có lẽ trong đời của mọi cô gái, chắc phải có lần đầu tiên khi cô ta nhận ra là họ không đáng tin tưởng và chỉ là 1 bọn đầy thú tính thôi.

Giọng Skye đột nhiên trở nên cay đắng. El Diablo thấy mắt cô sẫm tối, môi mím chặt dường như hồi tưởng lại 1 ký ức nào đó rất đau thương.

-Lúc đó em bao nhiêu tuổi? Anh hỏi nhẹ nhàng.

-Chỉ mười bảy, nhưng hình như lúc ấy tôi rất non nớt, biết rất ít về thế giới bên ngoài. Tôi bị giữ ở trong phòng học, không được giao tiếp với bên ngoài bằng bất cứ hình thức nào. Cô Hilda rất bảo thủ trong những vấn đề đó… Rồi thì anh ấy xuất hiện.

-Ai thế?

-David Standish, 1 người anh họ xa. Anh ấy bị chấn thương trong 1 tai nạn xe hơi nên đến nhà chúng tôi để dưỡng bệnh. Anh ấy lớn hơn tôi nhiều – 28 hay 29, là người thanh niên trẻ đầu tiên tôi quen biết.

-Em yêu anh ta?

-Có lẽ anh có thể gọi như thế – anh ấy tài ba, thú vị, thu hút mọi đặc điểm 1 người đàn ông nên có. Tôi đã từng thần tượng David. Bây giờ tôi có thể thấy điều đó làm anh ấy thú vị đến dường nào. Anh ấy khen tôi xinh xắn, chưa có ai từng nói với tôi như thế. Anh ấy say mê tôi nhưng cô Hilda hình như không quan tâm mấy, tôi nghĩ có lẽ cô cho rằng tôi hãy còn là 1 đứa bé không thể nào tiếp nhận mấy chuyện vô nghĩa đó 1 cách nghiêm túc. Nhưng tôi không nghĩ rằng chuyện đó vô nghĩa. Thế giới của tôi đã hoàn toàn biến đổi, chỉ trong 1 sớm 1 chiều tôi đã trưởng thành.

Cô hít 1 hơi dài, hồi tưởng lại những ngày tháng đó – thấy được bãi cỏ xanh trải dài thoai thoải xuống bờ sông, những luống hoa delphinium chạy quanh vườn, và David bước chậm rãi chung quanh nhìn xuống luống hoa, tay anh choàng lấy tay cô, trêu chọc cô, làm cho cô cười.

-Kể tiếp đi! El Diabo ra lệnh. Trong cách nào đó giọng nói này y như của David, cái cách mà cô rất thích, sai phái cô làm chuyện này chuyện nọ.

-Chỉ có vậy thôi. Skye nói 1 cách dứt khoát. “Tôi cứ ngỡ là anh ấy yêu tôi. Tôi thật khờ dại, non nớt… làm sao tôi có thể nghĩ được gì khác hơn? Anh ấy hôn tôi – không phải là những nụ hôn của người anh họ – vào buổi tối trước khi anh ấy đi, trong nhà nghỉ mát phía sau sân tennis. Tôi tưởng như thế là anh ấy muốn cưới tôi. Tôi suýt nói cho cô Hilda biết vào sáng hôm sau, sau khi anh ấy rời khỏi. Nhưng rồi tôi muốn giữ chuyện đó như 1 bí mật… một bí mật của riêng tôi và anh ấy. Điều đó quá tuyệt diệu không thể cho bất cứ ai khác biết được.”

-Vậy chuyện gì đã xảy ra?

-Ba ngày sau chuyện đính hôn của anh ấy được tuyên bố. Cô Hilda đã biết chuyện đó từ lâu, nhưng anh ấy không muốn nói ra cho đến khi vị hôn thê của anh từ Ấn Độ trở về, ba cô ấy là 1 quan tòa bên đó.

Giọng Skye lịm dần, cô nhìn ra quãng đồng trống xa xa nhưng chả thấy được cảnh vật gì trước mắt, chỉ thấy được một hũ mứt cam. Cô đang nhìn đăm đăm vào nhãn hiệu dán trên hũ – “Robinson’s Golden Shred” – cứ đọc đi đọc lại hàng chữ ấy trong lúc tiếng nói cô Hilda đều đều bên tai.

-Mình phải nghĩ ra qùa cưới nào coi cho được mắt để mừng David. Nó còn đề nghị cháu làm phụ dâu – suy cho cùng cũng đâu còn bao nhiêu người mang họ Standish.

-Robinson’s Golden Shred – Skye nghe được mình kêu lên thảng thốt. Không, không thể nào! Nhưng lại ngồi đó lặng yên không nói gì.

-Cô bé Skye tội nghiệp quá, thì ra câu chuyện là như vậy.

Cô gần như quên mất El Diablo đang ngồi bên cạnh, nghe tiếng anh cô giật mình quay lại, tiếng nói cô như vỡ vụn ra.

-Khờ khạo quá, phải không? Nhưng khi còn trẻ, người ta đều lưu tâm ghê lắm.

-Phải, khi người ta còn trẻ. El Diablo đồng tình.

Trong 1 thoáng họ nhìn nhau rồi Skye quay đi.

-Bây giờ thì anh biết tại sao tôi không tin tưởng bất cứ đàn ông nào. Cô vờ như vui vẻ. “Dĩ nhiên anh khó mà làm cho tôi ưu ái được giới đàn ông của anh.”

-Những gì David khởi đầu thì không ngờ tôi lại kết thúc. El Diablo nhận xét, giọng anh đanh lại. “Nhưng vẫn còn nhiều đàn ông khác trên thế giới mà.”

-Tôi không đủ can đảm để tin họ có gì khác hơn. Skye vặn lại.

-Đâu ai biết được? Có lẽ một ngày nào đó sẽ có người lý tưởng xuất hiện. Anh ta sẽ là người mà cô Hilda gọi là “anh chàng thích đáng.”

Skye bất ngờ cười khúc khích.

-Làm thế nào mà anh đoán cô ấy sẽ gọi người đó như vậy? Ngay khi nói những chữ đó cô nhớ ra là chẳng có lý nào anh không đoán được ý cô Hilda muốn nói – hay bất cứ người phụ nữ Anh quốc trong cùng thế hệ với cô. Anh ta chắc có vô số những họ hàng giống y như cô Hilda, và có lẽ cô gái trong tấm ảnh đã từng là “cô gái thích đáng” của anh cho đến khi chuyện sai lầm gì đấy xảy ra.

Cô muốn hỏi về bản thân anh. Suy cho cùng cô đã kể cho anh nghe hết những điều thầm kín cô chưa bao giờ thố lộ cho bất cứ người nào, nhưng ngay khi cô cố gắng triệu tập hết can đảm bắt đầu nói thì giây phút riêng tư giữa họ đã chấm dứt.

Thêm 1 người đưa tin đến từ Jacara, El Diablo đi cùng với anh ta ra 1 chỗ khác để cùng bàn luận công việc cho đến lúc họ lại lên đường tiếp tục cuộc hành trình.

Dù có gió biển thổi vào trời vẫn nóng trên đường vào thành phố. Từ đó họ bắt đầu thấy biển lờ mờ đằng xa, mặt nước màu xanh dương pha lục phẳng lặng như gương trải dài đến tận chân trời. Trong ánh nắng vàng ròng rực rỡ bóng dáng sừng sững của đại dinh thự hiện ra trên phố cảng. Bên dưới là cây cối xanh um, lẫn trong ấy là những ngôi nhà màu trắng mái bằng và ngôi giáo đường với những ngọn tháp và chóp xoắn ốc tạo cho Jacara 1 khung cảnh đẹp như trong truyện thần thoại.

Nhưng không ai ngờ được ẩn dấu trong cảnh trí mỹ miều ấy là bao dối trá lừa lọc, tàn bạo, và bất công. Skye thấy những gì cô hiểu biết về Mariposa và dân chúng ở đây khi tàu cô vừa ung dung tiến vào cảng thật quá ít oi. Cô hồi tưởng đã đứng trên bến với chú Jimmy, nói với chú bằng giọng nghẹn đi vì cảm xúc.

-Cuối cùng cũng tới được Mariposa!

-Chú chỉ hy vọng cái mà cháu nói đến là El Dorado thôi (thành phố vàng huyền thoại ở Nam Mỹ)!

-Tại sao không thể chứ? Đâu có ai bị thất vọng hoài đâu.

Chú mỉm cười thấy cô đầy háo hức.

-Phải, không phải lúc nào cũng thế. Ông đồng tình.

Cô biết ông nói thế chỉ vì lòng thương mến mình, sợ mình bị hụt hẫng.

-Phải chi mình biết được, cô thầm nghĩ. Nếu 1 trong hai người họ biết được, dù là mơ hồ, những gì đang phơi bày phía trước. Cô liếc sang El Diablo, mắt anh đang dán chặt vào thành phố, mày hơi cau lại – thái độ mỗi khi tâm thái anh yên định. Sắc thái này tôn thêm đường nét uy nghi như chim ưng, thoáng chút gì đó hung hãn.

Skye thấu hiểu đó là kiểu nhìn mỗi khi anh nhất quyết thực thi một điều gì. Và đó cũng là cung cách của anh khi họ lần đầu gặp nhau. “El beso del Diablo” – cô nhớ rõ từng li từng tí mình đã nghe mấy tiếng ấy ra sao, những tiếng mà hai cậu thanh niên dẫn đường chỉ dám thì thầm với nhau rồi lặng lẽ hướng về tử thi làm dấu thánh! Cũng từ sau giây phút định mệnh ấy, cô đã nếm qua hương vị biết bao nhiêu nụ hôn của El Diablo – không phải là những nụ hôn vương mùi tử khí, nhưng là chất ngất đong đầy yêu thương.

Cô run lên nhè nhẹ khi hình dung lại những kỷ niệm về họ, về tối hôm qua. Anh đã phủ lên khắp mọi đường nét trên mặt cô cả ngàn nụ hôn điên cuồng, tham lam, mạnh mẽ. Hôn như thể đó là lần cuối họ gặp được nhau, yêu đương cô bằng niềm đam mê khao khát dường như phát sinh từ niềm sợ hãi thâm sâu.

Đoàn người đến gần Jacara hơn, cảnh vật không còn ở trong tầm xa, nhưng là một thực tế sống động. Họ đang đi trên những con đường đắp đất đỏ. Hai bên là nhà cửa và vườn tược. Đường xá đông đúc với khách du hành ngất ngưởng trên lưng lừa, những đứa bé bán trái cây dạo đang mời mọc họ mua chuối và sung đỏ, và cả những chú chim địa phương trong những chiếc lồng nhỏ xíu do chúng tự tay làm.

Đến ngoại ô thành phố El Diablo ra lệnh ngừng 1 lần nữa, trong khi mọi người sửa soạn diện mạo cho tươm tất hơn sau chuyến đi dài – phủi bụi trên giày, lau mồ hôi trán, và sửa lại nón cho đúng kiểu cách, anh ra 1 loạt chỉ thị chót. Anh sẽ đi trước dẫn đầu, những người còn lại sẽ chia làm 3 hàng đi sau, Skye đi hàng đầu ngay chính giữa, mỗi bên cô có 1 người đi kèm.

-Chúng ta sẽ đi chậm lại, El Diablo nói với giọng trầm vang lộng. “Chúng ta cần bạn bè thấy được chúng ta. Mình cần họ, nếu họ có thể, cùng tham dự buổi hội thảo ở tổng hành dinh.”

-Mình có bạn bè khắp cùng thành phố mà. Một người nào đó huênh hoang nói.

-Đừng bao giờ chắc chắn người đó là bạn của anh cho đến khi họ chung vai sát cánh với anh. El Diablo chỉnh anh ta bằng cách nhắc lại một thành ngữ Mariposa, khiến mọi người đều phá lên cười.

-Alejo mới là người cần nói câu đó, không phải bọn mình. Có tiếng ai đó cất lên làm mọi người cười càng rộ hơn trước.

Bây giờ thì mọi người chuẩn bị xem xét vũ khí, bảo đảm súng đã được nạp đạn. Đó là truyền thống bất di bất dịch rằng không bao giờ gaucho mang súng không đạn. Dù luật pháp ban ra cấm mang súng trong Mariposa, nhưng chả ai quan tâm đến điều này. Chuyện này làm cô nhớ đến cô đã vỗ vào khẩu súng lục như thế nào khi vị sỹ quan của Alejo đến cảnh giác cô đừng đi quá sâu vào nội địa.

Dường như đoán được ý nghĩ của cô, El Diablo bất ngờ quay qua rút trong túi áo khoác tweed ra khẩu súng lục của Skye.

-Em tốt hơn nên lấy cái này.

Cô ngước nhìn anh sửng sốt, quá ngạc nhiên khi đưa tay ra lấy súng.

-Tại sao?

-Em có thể cần tới.

Cô biết anh đang nghĩ rằng biết đâu tất cả mọi người sẽ bị sụp bẫy và bị bỏ tù, tuy nhiên không hiểu vì 1 lý do nào đó không giải thích được, cô lưỡng lự.

-Hôm nay tôi tin em, bất cứ giá nào đừng cho tôi 1 viên kẹo đồng vào lưng. Anh nói với 1 nụ cười nhẹ.

Cô với lấy súng đút vào trong túi quần bombachas. Chân cô có cảm giác nằng nặng, và đây là lần đầu tiên cô thật sự sợ hãi. Đây không phải là trò đùa vô tư lự mà hết sức nghiêm trọng. Cô như hình dung được cảnh tượng chú Jimmy ở Valparaiso, đến nét mặt kinh hoàng của chú nếu biết được chuyện cô đang làm. Nhưng rồi cô biết cô không thể nào bỏ qua thời điểm này cho dù có đánh đổi bất cứ chuyện gì trên thế giới.

Skye nghĩ đến cảm giác của mình sẽ ra sao nếu El Diablo để cô ở lại. Thời gian trong hang sẽ kéo dài lê thê đến chừng nào, rồi lại hoang mang không biết chuyện gì sẽ xảy ra và lòng mong ngóng đến buốt nhói chờ đợi anh về. Cô bỗng dưng thấy lòng dâng lên cảm giác ấm áp biết ơn anh đã cho cô đi cùng trong chuyến viễn chinh này. Cô biết đem cô đi là đem theo gánh nặng lớn – lo cho an toàn của cô, lo sợ tông tích cô bị phát hiện.

Nghĩ đến đây cô chợt nhớ là mình cần đeo kính mát, cô rút kính trong túi đeo lên mắt. Chỉ có màu da cô là khác biệt với những người gaucho đi bên cạnh. Dáng dấp cô cũng không gây chú ý gì đặc biệt. Nhiều người trong số gaucho cũng có tạng nhỏ xương do cuộc sống quanh năm suốt tháng trên lưng ngựa và nỗi cơ cực trong đời sống đã khiến thân thể họ còm cõi.

Skye kéo nhẹ vành nón che khuất mặt mình. Một tuần cách đây thì cô mong muốn cả thế giới nhận biết được cô, để cô có cơ hội trốn thoát, nhưng bây giờ chỉ có điều duy nhất bằng bất cứ giá nào cô phải ủng hộ El Diablo – ủng hộ lòng căm thù của anh hướng về Alejo và sự bất công của chính phủ đương thời.

Cô nghĩ đến Josné, đến những người Indian bị tước đoạt đất đai, đến những nông dân mà hacienda của họ đã bị xung công, đến những người dân Mariposa mà tài sản quốc gia của họ bị lợi dụng bởi các nguồn thế lực bên ngoài. Cho dù cô có tư thù với El Diablo đến đâu, cô vẫn sát cánh với anh trong cuộc chiến chống ngoại xâm này.

Anh liếc nhìn đồng hồ tay.

-Đến giờ mình bắt đầu rồi. Anh khẽ nói.

Mọi người vào chỗ của mình thành 3 hàng theo lệnh anh. El Diablo đi phía trước. Những khu nhà tồi tàn lui lại đằng sau nhường chỗ cho những cửa hiệu và những đại lộ lớn hai bên trồng thông trong những khu vực tân thời của Jacara. Nơi đây họ gặp những chiếc xe hơi Mỹ bóng loáng sang trọng đưa nhà độc tài và bạn hữu của ông ta dạo quanh phố phường hay đến trường đua.

Mỗi một bộ trưởng được quyền sử dụng một trong những chiếc xe hơi thanh lịch này. Khi đám xe cộ đó trở nên cũ kỹ tồi tàn không còn xứng đáng với địa vị cao trọng, chúng được truyền xuống các giai tầng thấp hơn như thư ký và nhân viên công chức cho đến khi cũ nát không thể nào dùng được trong công sở nữa thì được bán tống bán tháo cho dân chúng bên ngoài.

El Diablo biết quá rõ âm mưu qủy kế này, cố tình cho ngựa đứng ngay giữa đường chờ cho đoàn xe lũ lượt ùa ra ngoài khi đoàn người ngựa đi ngang qua.

-El Diablo! El Diablo! Danh xưng thoạt khởi đầu bằng những tiếng xì xầm rồi chợt nổ ra thành tiếng kêu vang dội.

Sự xuất hiện của họ ở đầu phố như 1 hiệu lệnh cho đám đông dân chúng kéo tới ồ ạt trên các vỉa hè, vẫy tay reo hò chào đón đoàn gauchos, rồi nối theo họ đi dọc theo xa lộ rộng rãi tiến vào nơi đường xá bắt đầu thu hẹp giữa những tòa nhà Spanish cao tầng.

Bây giờ đã tới chỗ đường đi lát đá, hai bên là những ngôi nhà được trang trí bằng gạch màu, có balcony nhô ra ngoài. Skye biết ẩn đằng sau hàng trụ mặt tiền của những căn nhà là khuôn viên đầy hoa bao quanh bởi những dãy hành lang lát đá hoa cương màu. Nơi đây là dấu vết thanh lịch của quá khứ xa xưa, cô có cảm tưởng dường như họ đã đi ngược dòng thời gian trở về với quang cảnh cổ xưa hàng mấy trăm năm.

Khu phố cổ uốn quanh lên đến tận dinh thự. Lối đi dốc và những đám đông tụ tập bên đường khiến họ không thể đi nhanh. Mọi người dường như rất náo nức, trẻ con ùa ra từ các khu ổ chuột, phụ nữ chồm người qua balcony liệng hoa xuống đoàn gaucho bên dưới. Nhiều anh chàng gaucho còn chụp lấy những đóa hồng, dắt vào tai.

-El Diablo! El Diablo!

Tên anh vang dội khắp các nẻo đường. Thật khó cho Skye thấy được mặt anh nhưng cô đoán anh đang mỉm cười. Sự hiện diện của đám đông dân chúng nơi đây chứng tỏ anh là 1 nhân vật đang được lòng quần chúng. Điều này sẽ là cái gai trong mắt của Alejo, bởi vì không có nhân vật độc tài nào có thể yêu mến đối thủ của mình.

Một đóa hồng rơi xuống ngay yên của Skye. Cô bắt lấy và thấy người ném hoa là 1 cô gái tóc đen xinh xắn cùng với nhiều cô khác đang vươn ra trên 1 balcony cao. Giống như các gauchos khác cô cũng giơ tay vẫy chào cám ơn người tặng hoa, khiến các cô gái thích thú khúc khích cười.

Ngay trong lúc đó cô nghe 1 tiếng kêu to.

-Có nguy hiểm! Nguy hiểm!

Tiếng hét lanh lảnh đó là của 1 người đàn ông đang sợ hãi cuống cuồng, vút lên át hẳn tiếng cười nói reo hò của đám đông chung quanh.

-Nguy hiểm! Quay trở lại đi!

Giờ thì Skye có thể thấy ai đang kêu – một thanh niên trẻ đang chạy xuống đồi, đầu trần, mặt nhễ nhãi mồ hôi, người đang gồng lên gắng hết sức lao xuống. Như bản năng thôi thúc Skye tự động nắm chặt lấy dây cương ghìm ngựa đứng yên. Cô thấy lưng El Diablo trước mặt cô thình lình sững lại. Có tiếng súng nổ giòn đâu đó, và thân hình của người thanh niên đang chạy đổ nhào trên nền đá.

Không gian đột nhiên yên ắng lạ thường, và rồi tiếng kêu thét của hàng trăm con người bị nhận chìm trong 1 loạt súng nổ đinh tai. Loạt súng được bắn từ tuốt trên cao xuống. Đạn bay xé gió lướt qua đầu Skye, cô nghe được tiếng kêu đột ngột khản cả giọng của người đằng sau.

El Diablo cho ngựa quay đầu.

-Quay lại! Anh ra lệnh.

Giữa những kêu gào hỗn loạn của đám đông và những con ngựa đang lồng lên hoảng sợ cô cố gắng cho ngựa quay đầu. Ngay trong lúc ấy, đã có chuyện xảy ra. Ngựa của El Diablo sụm xuống. Khi anh ngã gục, cô cũng lao người xuống yên. Cô nhận thấy những người gaucho đang bắn rát trên đầu cô. Mọi người đều rút súng lục bắn trả. Chân vừa chạm đất là cô nhào đến chỗ El Diablo, dường như có linh tính mách bảo cô biết anh đã trúng đạn.

Anh bị ngã ngựa, thân người nằm sóng soải trên đường. Trong những âm thanh hỗn độn – tiếng kêu la than khóc, tiếng đạn cắt gió từ hai phía, Skye chỉ đủ tỉnh táo nhận biết mỗi mình El Diablo đang nằm cạnh bên xác ngựa của anh, đầu vùi trong đất, trán đẫm máu. Khi đến bên anh, cô nhận ra Juan đã tới trước.

-Đem ông ấy xuống đường ngang bên kia. Cô nghe anh ta nói với 1 gaucho khác. Họ khiêng anh chạy ngang qua vỉa hè vào 1 con hẻm tối khuất sau 1 ngôi nhà cổ.

Skye tháo kính quăng đi để nhìn đường rõ hơn. Mắt El Diablo nhắm kín, máu từ vết thương chảy thành dòng đỏ thẫm một bên mặt. Còn có máu nữa, đang loang ra trên vai áo anh.

Những người gaucho dừng lại khi tiến vào chỗ trú trong hẻm.

-Ông ấy chết rồi à? Skye nghẹn ngào hỏi.

Juan, người đã khênh vai El Diablo, lắc đầu.

-Chưa, chưa, senora, nhưng mình phải đem ông ấy ra khỏi đây. Bọn qủy đó muốn ám sát ông ấy và có thể sẽ làm nữa.

-Đưa ông ấy xuống tàu của tôi. Skye hối hả kêu lên. “Ở đó ông ấy sẽ được an toàn, có lẽ đó là nơi duy nhất trong Jacara an toàn cho ông ấy.”

-Vậy cứ theo lời bà. Juan hưởng ứng.

Hai người đàn ông bắt đầu đi dọc xuống hẻm. Trận chiến phía sau họ vẫn náo động tiếp diễn. Thuộc hạ của El Diablo đang chống trả dữ dội.

Họ nhanh chóng đưa El Diablo xuống bậc thang dài dẫn xuống đường bên dưới. Chợt ở đâu có một chiếc xe chở hàng, tài xế là 1 cậu trai nhỏ, dừng sát bên cạnh họ.

-Có cần giúp gì không?

Tất cả mọi người lên xe, rồi chỉ đường cho tài xế trực chỉ bến cảng.

Đường đến cảng chỉ là 1 khoảng ngắn, ai nấy đều yên lặng. Skye cố gắng cầm máu trên trán El Diablo, nhưng hình như vô hiệu.

-Đưa El Cabeza lên tàu. Cô nói với Juan, đoạn dúi 1 nắm tiền cho thằng bé tài xế.

Khi họ bước ra ánh sáng bên ngoài và đỡ El Diablo lên cầu tàu, cô nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của anh và nghĩ Juan đã lầm, El Diablo dường như đã chết.

Ngay trong giây phút tuyệt vọng ấy, cô biết mình đã yêu anh.

Bình luận