Thực tại quay trở lại, với hình hài của những múi cơ tê cứng và cảm giác lạnh đang lan dần. Brenna đặt chân lên sàn nhà và cảm nhận thấy cái thoáng qua đầu tiên của những suy nghĩ thận trọng đã quay lại. Có thể nào họ đã thực sự lặp lại chuyện đó? Cô đã nghĩ rằng Nic sẽ lui lại ngay, nhưng anh không làm thế. Anh chạm nhẹ những ngón tay anh lên khuôn mặt cô, như lúc mọi chuyện mới bắt đầu.
“Em có ổn không?” anh hỏi.
“Có, khi nào tim em trở về được nhịp đập bình thường đã. Còn lúc này nó đang đập với tốc độ tích cực của một con chim ruồi vậy.”
“Để xem xét hư hỏng nào.”
Anh trượt khỏi cô, rồi đẩy mình đứng dậy. Brenna cố để đứng thẳng chân lên, nhưng cô không quen lắm với cái tình trạng chân cô cứ như bị xoắn vào thế này, và chỗ nào cũng đau nữa.
Nic xoa xoa lưng mình. “Anh cũng vậy,” anh nói, đưa tay ra cho cô.
Cô nắm lấy và để anh kéo cô đứng lên. Cả hai bọn họ phải khập khễnh mất đến hai giây, rồi Brenna bật cười.
“Chúng mình già quá rồi,” cô nói. “Mười năm trước, thế này chả là gì cả. Em còn không thể nhớ được hết tất cả những tư thế mình đã từng có nữa.”
Nic giật mình, trông như thể anh bị xúc phạm vạy, rồi anh lắc đầu và cười khùng khục. Anh vòng tay quanh cô, ôm cô lại gần. Cô rúc vào anh. Anh hôn lên trán cô.
“Là tự nói cho em thôi,” anh nói. “Còn anh vẫn chưa già đâu.”
“Ha. Cả ngày mai anh sẽ phải đi cà nhắc vì chuyện này cho xem.”
Anh nhìn xuống cô. “Còn em thì còn không được như thế vì chân em vẫn đang tê cứng lại.”
Cô lờ đi cơn đỏ mặt đang làm nóng bừng cả hai bên má cô, và cả cái vẻ mặt ‘tôi đã làm hài lòng người phụ nữ của tôi’ của anh nữa. “Đi lấy quần áo cho em đi.”
Anh đưa cho cô cái áo và quần con, rồi nhặt quần jeans và áo phông của cô lên. Anh mặc quần jeans vào, còn áo T-shirt, anh chỉ đơn giản là vắt nó qua vai.
Họ không nói gì nữa cả. Bằng một sự đồng thuận không lời, họ cùng nhau bước ra khỏi tòa nhà. Cô tắt đèn, còn anh đóng cửa. Quàng tay qua vai cô, anh đưa cô đến chỗ xe của cô.
Đến đó, anh gạt những lọn tóc đang xòa trước mặt cô, và hôn cô. Cô níu vào anh ở cái mức lâu nhất mà cô còn dám níu, rồi thở dài.
“Em phải về thôi,” cô nói.
“Okay.”
Cô đã nửa hy vọng anh sẽ nài cô ở lại đêm với anh. Một phần trong cô muốn được ngủ trong vòng tay anh, rồi được thức dậy cũng ở đấy. Nhưng, dù cho những hình ảnh họ sẽ có thể có cả đêm bên nhau thực sự là như thế nào hiện rõ trong đầu cô, cô vẫn biết nó là không thể. Cô? Ở đây? Nếu sáng mai mà xe của cô không có ở garage lúc hai bà ngủ dậy, thì mọi người sẽ gọi ngay cho FBI mất.
Miệng cô cong lại. Chính xác là đến khi nào đây cô mới đủ trưởng thành để không phải bận tâm đến chuyện gia đình cô sẽ nghĩ gì về những việc cô đang làm?
“Có gì vui vậy?” anh hỏi.
“Chỉ cười em thôi. Em nghĩ em cần phải được chữa trị.” Cô kiễng chân lên và hôn anh. “Em nói chúc ngủ ngon đây.”
“Anh cũng vậy.”
Cô mỉm cười, rồi chui vào trong xe. Anh đứng đó nhìn cô lái xe đi. Khi cô rẽ ra đường cái, cô nhìn vào gương chiếu hậu. Anh vẫn đứng đó, như để nhìn cho chắc là cô vẫn an toàn. Hay đó chỉ là mong muốn trong suy nghĩ của cô?
* * *
Lorenzo chậm chạp viết lên tập giấy note màu vàng trước mặt ông. Từ hồi bước sang tuổi bảy mươi, ông đã phải chịu đựng cuộc tấn công của chứng viêm khớp, lúc đầu là ở hai đầu gối, rồi ở hai bên hông, và giờ nó lên đến tay ông. Brenna cứ khăng khăng, rằng dùng máy tính sẽ dễ dàng hơn cho ông, rằng gõ bàn phím thì còn đỡ đau hơn là cầm bút viết tay, nhưng ông còn chưa có thèm chứng thực chuyện ấy. Dù cho một khối máy to đùng ngu ngốc đã được cài đặt trong văn phòng của ông, và sáng nào thư ký của ông cũng bật nó lên cho ông, Lorenzo cũng chỉ dùng nó để làm chỗ vắt áo khoác lên, không gì hơn nữa. Ông phớt lờ đi hết, cái màn hình phát sáng, cái thứ dùng để thỉnh thoảng bấm vào kêu click click, và cả cái tiếng ù ù phát ra từ cái hộp chữ nhật đặt dưới sàn nhà nữa. Những cái mới không hợp với ông. Ông quá già rồi để muốn thay đổi quá nhiều.
Tessa, bà vợ đã hơn năm mươi năm nay của ông, thì lại không đồng ý như vậy. Bà ấy thích thú với những cái công nghệ mới. Hồi Mia còn đang theo học khóa học ngoại ngữ ở Washington, Tessa đã viết e-mail cho con bé hàng ngày, rồi in những bức thư trả lời ra và đọc cho ông hàng tối trước khi họ đi ngủ.
Phụ nữ bao giờ chả thích ứng với thay đổi tốt hơn đàn ông, ông miễn cưỡng thừa nhận. Có lẽ bởi họ bẩm sinh đã biết thời gian giống như một dòng chảy vậy, và nó lúc nào cũng chuyển động. Họ hiểu rằng những đứa bé sinh ra từ cơ thể họ rồi cũng sẽ lớn lên, và đi mất. Trái tim tan vỡ rồi sẽ lại liền. Với phụ nữ, thế giới là những mảng màu xám. Còn đàn ông thì chỉ thấy trắng và đen thôi.
Ông viết xong và cẩn thận xé tờ giấy đó ra. Thư ký của ông sẽ đánh máy lại lá thư của ông và mang đi gửi, nhưng trước tiên, thế nào cô ta cũng sẽ nhắc ông đã, rằng dù ông không muốn dùng máy tính, thì ông vẫn có thể chỉ đơn giản là đọc ghi âm lại lá thư đó là được. Cô ta sẽ chép lại lời ông, đỡ cho ông cái khoản bị đau khi cứ phải cẩn thận để ghi ra được từng chữ. Ông cũng chả nhọc công mà kể cho cô ta biết, một lần ông đã dùng cái máy ghi âm cầm tay bé tí đó của mình để chống chân cho cái bàn bị cập kênh, và lúc sau, khi Brenna ngồi lên bàn, cái máy bé nhỏ đã bị vỡ vụn rồi còn đâu.
Ông đọc lại bức thư, rồi cho nó vào trong túi. Giờ, xong việc rồi, ông chậm rãi gập – duỗi hai bàn tay đau nhức, rồi mở ngăn kéo trên cùng lấy ra hộp thuộc giảm đau ông vẫn cất trong đó. Ở tuổi của ông, thuốc men là những kẻ kéo dài thời gian vô hinh. Cứ mỗi một hoặc hai tiếng là lại có thêm một liều thuốc nữa, thêm một cốc nước nữa, thêm một dư vị nữa đọng lại trên lưỡi ông. Ông có kêu ca thế nào, Tessa cũng sẽ lại nhắc nhở ông, rằng có một lựa chọn nữa đấy, không có thuốc thang gì, không có vị đắng nào, mà chỉ có bóng tối và toàn là đất phủ lên người ông thôi. Rồi bà ấy sẽ lại rút ngay ra quyển kinh và làm một vòng lần quanh cái tràng hạt, để xua đi bất cứ lời mời thần chết nào vừa vô ý bị lọt vào trong câu chuyện của họ.
Ông mỉm cười khi nghĩ đến vợ mình. Ông đã là một ông lão rồi, và ông vẫn yêu bà ấy mỗi ngày một nhiều hơn từ hồi họ làm đám cưới. Chúa đã phù hộ cho ông đủ đường. Con trai ông, các cháu ông, và thứ tặng vật của đất mẹ.
Lorenzo lắc đầu. Tâm trí ông sẽ còn đi đến đâu nữa? Ông từ chối làm kẻ ủy mị mỗi khi nghĩ đến vận mệnh tốt đẹp của mình. Mặc những than phiền của ông, bác sĩ vẫn cứ nói là chắc chắn ông sẽ còn sống đến tám mươi và còn lâu hơn nữa. Rằng ông còn rất nhiều thời gian để mà làm phiền những người ông yêu quý nhất.
Tiếng gõ cửa văn phòng làm ông dứt mạch suy nghĩ. Lorenzo ngẩng lên. “Vào đi,” ông gọi.
Cánh cửa mở ra và Joe bước vào.
Antonio, Lorenzo buồn rầu nghĩ. Đó là cái tên ông đã chọn cho đứa con trai đầu lòng của Marco. Đã từng có biết bao nhiêu hy vọng, bao nhiêu kế hoạch. Quá nhiều chuyện đã đi lạc hướng.
“Cháu đến gặp ta đây rồi,” Lorenzo nói, cố không tỏ ra quá hài lòng.
Joe tiến đến chiếc ghế phía trước bàn của ông và kéo nó ra. Anh di chuyển như một người đàn ông đã luôn quen với phiền phức – cẩn trọng và có chủ đích. Lorenzo thích điều đó. Joe trẻ và mạnh mẽ, đó là tất cả những gì mà người thừa kế của ông cần có.
“Cháu đến để nói tạm biệt,” Joe nói, ngồi xuống ghế. “Cháu đã hết thời hạn đi nghỉ để đi đoàn viên với gia đình rồi.”
Lorenzo chau mày. “Cháu không thể đi được. Giờ cuộc sống của cháu là ở đây. Gắn với đám rượu vang này.”
Joe lắc đầu. “Không phải kiểu của cháu. Cháu đã nói với ông rồi, cháu là người uống bia.”
“Còn thừa kế của cháu thì sao? Cháu có thể có tất cả những thứ này.” Ông giang rộng hai tay. “Sao cháu có thể bước đi khỏi những gì ta phải trao lại cho cháu?”
Joe cười khùng khục. “Vâng, phải rồi. Nó không phải là một món quà. Không một phần nào của nó cả. Nếu ông cho cháu một tờ séc, chắc cháu còn cân nhắc, chứ ông lại muốn cháu tiếp nhận tất cả những gì ông có. Toàn bộ cơ nghiệp của Marcelli. Cháu rất tiếc, nhưng cháu không quen với những trọng trách kiểu vậy.”
“Không. Cháu phải ở lại. Ta bắt buộc đấy.”
“Đó không phải là chuyện ông có thể ép buộc được.” Anh nghiêng người về phía Lorenzo. “Ông đang bày một trò chơi với tất cả mọi người, đặc biệt là Brenna. Cháu sẽ không tham gia vào đó đâu.”
“Trò chơi nào? Không có trò chơi nào hết.”
Lorenzo đứng dậy đau đớn trên đôi chân và đi về bức tường phía xa. Ông ra hiệu cho Joe lại đó với ông. Khi họ đã đứng cạnh nhau, Lorenzo nhận thấy người thanh niên trẻ đó cao hơn ông khoảng vài inch. Điều đó khiến ông hài lòng. Các thế hệ sau là phải to lớn hơn, mạnh mẽ hơn. Đó là cách mà thế giới vận hành. Sức mạnh là để cho gia đình phát triển hơn.
Ông trỏ vào tấm bản đồ trên tường. Nó cũ kĩ, từ những năm 1920, và được vẽ bằng tay. Nó thể hiện chi tiết gần như toàn bộ hạt, và chủ ý vẽ để làm sao đất đai nhà Marcelli được nằm ở chính giữa.
“Từ ngày xưa, cha ta, cụ nội của cháu, đã tự tay vẽ nó. Đây là chúng ta.” Ông gõ gõ lên tấm giấy màu vàng đó. “Đây là những gì quan trọng với chúng ta.”
Joe quan sát tấm bản đồ. “Ông cụ đã vẽ nó trước cả chuyện mối thù?”
“Phải. Rất nhiều năm trước đó. Hồi đó, mọi chuyện vẫn còn rất đơn giản.” Bạn bè là bạn bè, ông nghĩ. Còn khi bạn bè đã trở thành kẻ thù, thế giới trở thành một chốn phức tạp hơn nhiều.
Lorenzo nhìn Joe. Con trai của Marco. Cháu trai của ông. Một người xa lạ. Những năm xưa đó, ông đã quá chắc chắn là ông đã làm đúng. Ông đã chống lại vợ ông, con trai ông. Ông đã cố chấp. Tessa đã cảnh báo ông, nhưng ông không nghe theo. Sai lầm là của ông.
“Cháu sẽ ở lại,” ông khăng khăng. “Cháu là một phần của gia đình.”
“Không, cháu không đâu,” Joe nói đều đều. “Gia đình cháu là đội SEAL. Ông bà và mọi người đã rất tử tế với cháu. Cháu rất cảm kích với sự mến khách của mọi người, nhưng đến lúc cháu phải đi rồi.”
Lorenzo muốn bác lại cái ý đó. Ông đã có kế hoạch cho thằng bé. Nó sẽ ở lại, sẽ tìm hiểu, sẽ lấy họ của gia đình. Sao lại không chứ?
Ông chạm vào tay Joe. “Là do ta,” ông bảo cháu trai mình. “Bà nội cháu, bà ấy đã muốn cho phép Marco cưới lúc đó, dù nó vẫn chỉ là một thằng bé con. Bố mẹ của Colleen nữa, họ còn không chắc là họ muốn mọi chuyện như thế nào, và ta là người đã thuyết phục họ. Con trai ta, mẹ cháu…” Ông nhún vai. “Chúng nó yêu nhau. Chúng nó muốn có nhau, và chúng nó muốn có cháu. Chính ta là người đã ép chúng cho cháu đi. Ta đã sai. Ta muốn cháu biết chuyện đó.”
Cái nhìn chăm chăm của Joe không có chút dao động. Lorenzo sẵn sàng bỏ ra cả nửa số nho Chardonnay mới thu hoạch để biết được người trai trẻ đó đang nghĩ gì. Nhưng Joe quá ranh. Nó giữ lại mọi suy nghĩ và cảm xúc của nó cho riêng mình.
“Giờ thì không có chuyện nào trong số đó thành vấn đề nữa,” Joe nói. “Những gì xảy ra đã xảy ra rồi.”
Có lẽ vậy, nhưng Lorenzo muốn được làm lại. “Nếu cháu được lớn lên ở đây, cháu sẽ quen với cuộc sống của chúng ta. Cháu sẽ hiểu về rượu vang. Nó sẽ chảy trong máu cháu. Nó vẫn đang ở đây, chào đón cháu, chỉ cần cháu chịu lắng nghe.”
“Có thể mọi chuyện sẽ khác đi,” Joe thừa nhận. “Có thể không. Chúng ta không bao giờ có thể biết được. Lúc này, ở đây, cháu không có sức cuốn hút với nhà máy rượu. Cháu muốn ông hiểu rõ như vậy. Cháu không muốn nó.”
“Tại sao lại không? Số tiền…”
“Chắc rồi. Làm như sẽ không có cái ràng buộc nào đi kèm với nó vậy. Cháu không biết ông định làm gì, ông già ạ, nhưng cháu không quan tâm. Ông dùng cháu để đối đầu với Brenna. Cháu không biết lý do tại sao, và cháu cũng không muốn biết. Còn nếu ông không chịu nghe và vẫn quyết định để lại tất cả cho cháu, thì cháu báo trước, cháu sẽ cho Brenna hết đấy.”
Lorenzo chau mày. “Cho? Không phải bán?”
Joe mỉm cười. “Không bao giờ, ông già ơi. Cháu sẽ không đóng vai con tốt cho bất cứ trò chơi nào mà ông đang diễn đâu.”
Lorenzo nhướng mày lên. “Cháu có chắc là cháu đã không đóng mất rồi không?”
Joe lắc đầu. “Ông mới là người đang lẩn tránh, Nội à. Cẩn thận đấy. Nếu ông đi quá xa, ông sẽ làm đau những người mà ông yêu quý nhất đấy.”
Nội. Cái danh xưng bất chợt mà Joe dùng làm tim ông nhói lên. Ông giang tay ra. Cháu trai của ông bước lại gần và ôm lấy ông.
“Cháu là một người đàn ông tốt,” ông nói, buông Joe ra. “Đến thăm ta nữa nhé. Ta sẽ chỉ cho cháu thấy cháu đã sai khi cháu bảo cháu không phải là một phần của gia đình. Cháu thuộc về nơi này.”
“Chúng ta sẽ xem xem.”
Lorenzo vươn tay lên ôm lấy mặt anh. “Công việc của cháu. Ta biết nó rất nguy hiểm. Phải cẩn trọng nhé. Giờ cháu có gia đình để còn về nhà nữa.”
Joe không nói gì cả, nhưng Lorenzo nghĩ là nó hiểu. Họ bắt tay nhau và người trẻ tuối rời đi.
Còn lại một mình, Lorenzo lại một lần nữa miết tay lên tấm bản đồ. Ông dò theo đường viền bao quanh đất đai của Marcelli Wines. Joe đã tố là ông đang chơi một trò chơi. Không có trò chơi nào cả. Nhưng một kế hoạch thì sao? Ừ thì, nó lại là một chuyện khác.
* * *
Brenna đứng giữa đồng nho và nhìn những trái nho Cabernet cuối cùng đang được gặt bởi một cái máy trông như con quái vật đang chạy giữa những luống nho. Khác biệt giữa xưởng rượu nhỏ bé của cô và nhà máy này có thể được tính bằng số ngày cần thiết để thu thập hết được nho. Marcelli có thể sản xuất hơn mười ngàn lô vang. Còn của cô sẽ chỉ tính được đến hàng trăm thôi.
Nhưng đó là khởi đầu mà, cô tự nhủ, tắm mình trong một niềm hãnh diện sáng lòa. Cô được làm cái cô muốn và mọi chuyện đang rất tốt đẹp. Giờ, cô chỉ phải chờ để thời gian và những phản ứng hóa học tạo ra điều kỳ diệu.
Cô cúi xuống và chạm vào một cành nho rụng. Cái máy gặt chỉ để dùng cho những loại nho thấp-hơn-loại-hảo-hạng thôi. Cô ghét cách cái máy vặt đi quá nhiều lá và để lại những cành lá tơi rả rụng trên nền đất cứng. Cô hiểu phải tiết kiệm tài chính, nhưng cô vẫn ước sao mỗi chùm nho đều có được sự đối xử nhẹ nhàng tôn kính như với giống nho hảo hạng của cô.
“Okay. Mình ở ngoài trời nắng quá lâu rồi,” cô lẩm bẩm, đứng thẳng dậy và bật cười. Có những suy tưởng đầy tính triết học về chuyện hái nho thật chả tốt chút nào. Tiếp đến chắc cô sẽ làm thơ cho mỗi chiếc lá rụng mất thôi. Phần sáng sủa trong cả buổi sáng hôm nay của cô, là cô đã xoay sở được để nghĩ đến những chuyện khác chứ không phải là nghĩ đến Nic. Với cuộc gặp gỡ quá thân mật mới đây của họ, làm được vậy cũng gần như là một phép mầu rồi.
Nic. Chỉ để tên anh vang vọng trong tâm trí cô cũng đủ để khiến cô mỉm cười. Cô không rõ lắm, chính xác thì cái gì đẽ xảy ra, hay nó có ý nghĩa gì. Ba ngày sau sự kiện đó, cô vẫn còn phải đương đầu với những cơn dư chấn. Cô có một nghi ngờ, chỉ sex thôi mà tuyệt đến như vậy thì thật trái với lẽ thường.
Những cảm xúc cô không muốn nhận biết, không muốn đặt tên khiến cô thấy xao xuyến. Có điều gì đó đã xảy ra đêm đó, khi họ cuối cùng cũng nói về chuyện quá khứ. Làm sáng tỏ bầu không khí ấy đã làm thay đổi mọi chuyện giữa họ. Cô vẫn chưa sẵn sàng để đối đầu với nó, nhưng rồi sẽ đến lúc cô phải làm thôi. Những gì đã xảy ra sau đấy là đoán chừng của bất cứ ai.
“Em đang hạnh phúc qua thể vì cái gì vậy?”
Giọng nói đến từ ngay sau lưng cô. Cô giật mình và hét lên. Khi cô quay lại, cô thấy Joe đang đứng cách cô có chưa đầy ba foot ( ~ gần một mét).
“Đừng có rình rập em như vậy. Mấy người con trai quanh đây bị sao vậy nhỉ? Đầu tiên là Nic, rồi đến anh.” Cô đưa tay lên che miệng. “Cứ giả như em không nói vậy nhé.”
“Về Nic hả? Quá muộn rồi. Hai bà đã kể hết với anh rồi, chuyện em đưa kẻ thù đến bữa tiệc đính hôn. Họ bị sốc lắm đấy.”
“Chắc rồi. Thật may mắn là anh đã xuất hiện và giúp em có một sự sao nhãng tuyệt hảo. Em đã cảm ơn anh vì chuyện đấy chưa nhỉ?”
“Chỉ là làm công việc của tôi thôi, thưa ma’am. Mà nói đến công việc,” Anh nhìn quanh cánh đồng nho. “Anh muốn em biết là anh đi bây giờ đây.”
“Cái gì?” Cô nhìn anh chằm chằm. “Anh đi à?”
“Đó là chuyện bình thường mà. Anh cần phải quay lại làm việc. Dịp này thật là một kỳ nghỉ rất tuyệt, nhưng một anh chàng chỉ có thể tiếp thu được đến thế với gia tộc Marcelli thôi.”
Đi ư? “Nhưng anh không thể,” cô nói, người cứng đơ lại. “Nếu anh đi… Anh phải ở lại và thừa kế mọi thứ chứ. Còn tiền thì sao?”
Anh nhún vai. “Thực tế đi, Brenna. Lorenzo chỉ là đang giật dây cả hai chúng ta như hai con rối với mấy cái câu chuyện ấy thôi.”
“Không đâu. Anh sai rồi. Nội sẽ vui mừng mà để lại tất cả cho anh mà.”
“Tức là sao? Ông để lại cho anh nhà máy rượu? Làm như anh biết làm gì với nó à? Em nghĩ là anh sẽ được sở hữu Marcelli ngay lập tức à? Không đời nào đâu. Ông cụ là một con rận già ranh ma. Anh đảm bảo với em là tất cả mọi thứ sẽ được buộc thật chặt, đến mức anh còn không thể nào thó được một chai vang cho riêng mình đâu. Ông bày nhà máy ra cho anh, như một món hối lộ để anh ở lại, như một cách để chọc giận em thôi. Anh không chắc lắm tại sao lại vậy, nhưng anh nghĩ đó là kế hoạch của ông. Nhìn vào cái cách hai ông cháu hành xử với nhau, anh phải nói là kế hoạch đó đang tiến triển hiệu quả đấy.”
Brenna không thể thở được. Mặt đất như đang chao đảo dưới chân cô, nhưng cô không nghĩ đó là do một cơn động đất đâu. Có thể nào Joe đúng không? Có phải nội cô chỉ đang bỡn cợt với cả hai bọn họ không?
“Anh đã nói gì với nội?” cô hỏi. “Anh đã nói gì?”
“Rằng anh biết tẩy của ông rồi. Và nếu ông cứ cố để lại hết mọi thứ cho anh, anh sẽ cho em hết. Ông chả thích thế tí nào.”
“Chắc rồi.”
Não cô không vận động gì cả. Cô không thể nghĩ ngợi được gì. Chuyện này có thực sự xảy ra? Joe sẽ không còn là một mối đe dọa nữa?
Cô chạm vào tay anh. “Ở lại thêm ít lâu nữa đi. Xin anh đấy.”
“Ồ, chắc quá rồi. Giờ anh không còn là một mối đe dọa nữa, nên em muốn có anh ở gần.”
“Hey, trước giờ em vẫn muốn có anh ở gần mà.”
“Anh biết.” Anh nhìn quanh đồng nho. “Chốn này rất tuyệt, nhưng anh không thuộc về đây. Vẫn chưa.”
“Nghĩa là sao? Anh có quay lại không? Đối mặt với gia đình khó khăn đến vậy hay sao?”
“Đôi khi.”
“Cái đó có thể hiểu được.” Chúa biết, những tình thế kiểu đó đã đến với cô thế nào và cô đã quen với chúng quá rồi. “Anh có vui vì đã đến đây không?”
Cái nhìn bí hiểm của anh chiếu lên gương mặt cô. “Chắc chắn rồi.”
“Em mừng lắm. Em biết bố mẹ đã hạnh phúc đến mức nào khi có anh ở đây. Và cả ông bà nữa. Em đoán là tất cả chúng em đều vậy.”
“Kể cả em?”
“Đặc biệt là em.”
“Tốt. Em là người làm anh thấy lo nhất.”
“Tại sao?”
“Anh chỉ thấy vậy thôi.”
Cô thở dài. “Em cũng lo cho anh. Anh là người duy nhất đang đặt cuộc sống của mình vào ranh rới nguy hiểm.”
“Anh là một người chuyên nghiệp rồi. Đừng có lo sợ thế.”
Cô không biết phải nói gì nữa. “Cám ơn” có vẻ như không thể đủ được sau tất cả những gì anh đã làm.
“Anh đã có thể có tất cả,” cô nói.
“Không một mảy may đâu. Với những quy tắc của ông cụ, không có đâu. Em là người duy nhất có thể đương đầu với cụ.”
“Em làm không được tốt lắm.”
“Joe! Joe!”
Brenna nhìn về phía sau lưng Joe và thấy Mia đang chạy đến chỗ họ. Con bé nhảy đâm qua cả một luống nho, khiến Brenna dúm người lại.
“Đi giữa những luống nho chứ!” cô la lên, nhưng Mia lờ đi.
Nó nhảy qua một luống nho nữa và dừng lại trước mặt Joe.
“Nói là nó không phải đi,’ Mia yêu cầu. “Nó không thể là sự thật được.”
Nước mắt dâng đầy đôi mắt nâu của Mia.
Joe cựa quậy lúng túng. “Nếu em đang nói về chuyện anh đi…”
Anh không bao giờ có cơ hội nói hết câu nữa. Mia quăng mình vào anh và bám lấy anh như thể con bé không bao giờ muốn buông anh ra. “Anh không thể đi được. Chưa được. Em chưa bao giờ có một người anh trai cả, và em thực sự thấy rất thích.”
Joe đứng ngượng nghịu mất đến hai giây, rồi anh rụt rè vỗ vỗ lưng Mia. Anh to lớn, vững chãi, còn Mia nhỏ bé, mảnh dẻ. Trông anh như một con gấu đang ôm lấy một chú mèo con vậy. Khi thấy Brenna đang nhìn, gương mặt anh căng lại, và có cái gì đó, có thể là nuối tiếc, khiến miệng anh cau lại.
“Anh phải đi,” anh nói nhẹ nhàng. “Anh còn có công việc nữa.”
“Một công việc nguy hiểm.” Mia bước lui lại và chống tay lên hông. “Anh không được chết đâu đấy. Làm thế sẽ khiến em thực sự nổi giận đấy.”
“Anh sẽ cố hết sức để sống sót an toàn.”
Mắt cô nheo lại. “Anh phải làm hơn thế nữa. Em thề đấy, Joe, nếu anh không quay lại, em sẽ đi săn bằng hết từng đồng đội của anh và ngủ với họ. Thậm chí em sẽ còn bắt những người khác phải chứng kiến khi em làm chuyện đó nữa.”
Anh dúm người lại. “Được rồi. Anh có động cơ để phải sống sót rồi.”
“Anh phải thế đấy.”
Anh quay sang Brenna. “Anh nghĩ là đến lúc nói tạm biệt rồi.”
Cô gật đầu và bước vào vòng tay anh. Anh ôm cô thật chặt.
“Mạnh mẽ lên,” anh thì thầm vào tai cô. “Mọi việc sẽ ổn hết thôi.”
Cô hy vọng là anh đúng. “Giống như những gì Mia đã nói,” cô bảo anh. “Trừ đoạn ngủ ra. Chúng em mong anh quay lại với chúng em. Giờ chúng em là gia đình của anh rồi, và chuyện chúng em làm cho anh sợ chết khiếp không phải là lý do để anh lấn tránh không về đâu đấy.”
“Rõ rồi.”
Mia sáp vào và anh ôm cả hai người, rồi cúi đầu xuống để họ có thể hôn má anh. Vẫy tay lần cuối, anh quay lưng bước đi. Brenna nhìn theo anh. Giống như Mia, cô sẽ nhớ anh lắm.
“Thời gian sẽ trôi nhanh thôi,” cô nói. “Trước khi mình nhận ra, anh ấy sẽ nằm dí dưới chân mình và rồi mình sẽ không còn bận tâm đến nữa đâu.”
Mia khịt mũi. “Chị nói dối chả giỏi chút nào.”
“Chị biết.”
* * *
Khi Nic bước ra từ khu văn phòng, anh thấy một chiếc SUV[16] lạ đang đỗ lại cạnh tòa nhà. Cánh cửa mở và một người đàn ông cao lớn bước ra từ chiếc Jeep Wrangler.
[16] SUV: Sport Utility Vehicle – loại xe thể thao đa tính năng.
Mất đến một giây để Nic nhớ ra anh ta, rồi anh nhận ra đó là người anh trai thất lạc bấy lâu của Brenna.
Max chạy qua anh và lao thẳng đến vị khách. Như mọi khi, con chó con lại bắt đầu màn tấn công khiến khách lạ chết khiếp bằng cách nhảy lên và liếm láp, và rồi nằm lăn ra đất đòi người ta xoa bụng cho nó.
Joe cúi xuống và phục tùng cái màn cầu xin của nó, rồi nhìn Nic. “Cậu kiếm được một con chó giữ nhà thứ thiệt thật đấy.”
Nic tiến về phía bộ đôi đấy. “Tôi nghĩ nó sẽ lớn lên và thành ra dữ tướng thôi.”
“Không có vẻ như vậy.”
Max đứng dậy và tấn công được lên mặt Joe một cú trước khi bỏ đi để làm một bài chạy vòng quanh sân.
Nic đưa tay ra. “Chúng ta vẫn chưa được giới thiệu với nhau buổi tối hôm anh đến. Tôi là Nic Giovanni.” Anh ngoác miệng cười. “Nếu anh đã ở cùng ông nội anh dù chỉ một lúc thôi, thì chắc anh cũng biết tôi là kẻ thù rồi.”
“Tôi có nghe rồi.” Joe đứng dậy và bắt tay Nic. “Joe Larson.” Anh nhìn quanh khu nhà máy. “Chỗ này của cậu khá lắm.”
Nic gật đầu, nhưng không nói gì. Hẳn phải có lý do gì thì anh trai của Brenna mới ghé qua đây, nhưng ngay lúc này anh không thể đoán ra được bất cứ lý do nào cả.
Joe đứng dựa vào phía trước chiếc Jeep của anh. “Lorenzo kể cho tôi rất nhiều về mối thù giữa hai gia đình. Nghe có vẻ giống như cái gì đó bước ra từ kịch của Shakespeare lắm.”
“Đó là chuyện cũ rồi. Có Lorrenzo cứ hay nghĩ ngợi đến chuyện quá khứ, chứ tất cả chúng tôi đều đã sẵn sàng bỏ qua nó rồi.”
Joe gật đầu. “Phải đấy. Mọi thứ thay đổi. Con người ta phải tiến lên chứ.” Anh hất đầu chỉ chiếc SUV của anh. “Đó cũng là những gì tôi đang làm. Quay trở lại với công việc thôi.”
Nếu Joe có giở ra mà nhảy ngay ở đây, Nic cũng không thể nào ngạc nhiên hơn được nữa. Rời đi? Như vậy có phải anh ta sẽ không thừa kế nữa không? Nếu vậy, Marcelli Wines vẫn trong tầm nắm của anh.
Anh cố để tỏ ra cái thông báo đó của Joe chẳng có ý nghĩa gì với anh cả.
“Brenna có nói anh là một lính Navy SEAL.”
Mắt Joe nheo lại. “Đúng vậy. Tôi có rất nhiều bài huấn luyện đặc biệt,” anh dừng lại để cho các từ ngữ lắng đọng đã. “Tôi đoán là sẽ chả đúng đắn chút nào nếu một ông anh trai lại có một cô em gái ưa thích, nên tôi quan tâm đến tất cả bốn đứa nó. Nhưng đôi khi, tôi lo cho Brenna nhiều nhất. Tôi không muốn có bất cứ chuyện gì xảy ra với nó cả. Bất cứ chuyện gì có thể làm… tổn thương nó.”
Nic không biết anh nên cười hay nên chuẩn bị cho phát pháo đầu tiên nữa. Logic nói với anh rằng Joe đang chỉ bắn bừa thôi, nhưng anh không thể chắc chắn được. Anh ta đã biết chuyện gì rồi hay anh ta chỉ đang thả mồi câu?
“Anh đang dọa tôi à?” Nic hỏi rất ôn hòa.
“Chắc rồi. Bằng bất cứ giá nào.”
Chết tiệt mọi thứ chứ nếu Nic lại không thấy hài lòng chút nào khi Brenna có một ai đó ở bên cô ấy. Nhưng làm thế thì còn biến anh thành một thằng đần nữa, khi nhìn thấy rõ người ở bên cô ấy thừa sức để giết anh chỉ với một dụng cụ như sợi chỉ của nha sĩ, không cần hơn.
“Brenna là một người trưởng thành rồi,” anh nói. “Anh không can thiệp vào được đâu.”
“Ai nói vậy?”
Nic cười lục khục. “Chính Brenna đấy. Nếu cô ấy mà biết anh đến đây, chắc cô ấy sẽ lột da anh làm chăn đấy.”
Joe nhún vai. “Nó phải bắt được tôi trước đã.”
Nic nhận ra là anh thấy thích Joe. “Làm tổn thương Brenna không phải là một phần trong kế hoạch của tôi.”
“Có muốn nói cho tôi biết nó là kế hoạch gì không?”
“Không.”
“Dù sao thì liệu con bé có sẽ bị tổn thương không?”
Nic cân nhắc câu hỏi đó. Brenna có bị tổn thương bởi kế hoạch mua Marcelli Wines của anh không? Sự hài hước của anh tan biến. Câu hỏi dễ, câu trả lời còn dễ hơn.
Joe rời khỏi chiếc Jeep. “Cậu nói đúng. Tôi không thể nào che chở cho nó nhiều như tôi muốn được. Nhưng có cái gì đó mách bảo tôi rằng cậu có thể. Có thể cậu sẽ muốn nghĩ về chuyện đó.”
Anh mở cửa xe và chui vào ghế lái. “Tôi đoán là tôi sẽ gặp cậu nữa khi đến thị trấn lần sau.”
Nic gật đầu.
Khi Joe vừa lái xe đi, Maggie bước ra khỏi khu văn phòng và đi về phía Nic. “Anh chàng lạ mặt đẹp trai đó là ai vậy?”
“Thế có chuyện gì với việc hạnh phúc vì đã được kết hôn rồi vậy?”
“Ồ, thì em vẫn mà. Nhưng em vẫn có thể nhìn ngó chứ.” Cô dừng lại trước mặt anh. “Anh có định nói cho em biết anh chàng ấy là ai không?”
“Không. Em đã có số liệu tài chính cho việc mua Marcelli chưa?”
Cô gật đầu chậm rãi. “Mọi thứ sẵn sàng hết rồi. Lorenzo chỉ cần ký vào phần chấm chấm chấm thôi. Nhưng em nghĩ anh vẫn còn chưa dám chắc là ông cụ sẽ sẵn sàng bán mà.”
“Chỉ mới thay đổi thôi.”
Cô lắc đầu. “Em rất tiếc khi nghe thấy thế. Em ước gì anh không làm chuyện này. Nó sai trái.”
“Anh không yêu cầu em đưa ra ý kiến. Anh yêu cầu em làm công việc của em thôi.”
“Rõ rồi, Ông chủ.”
Nghe giọng cô vẫn ổn, nhưng anh thoáng nhìn thấy sự tổn thương trong đôi mắt xanh lục của cô.
“Em sẽ để tài liệu trên bàn của anh.” Cô nói.
“Cám ơn.”
Cô quay lại đi về phía cửa văn phòng, rồi lại dừng lại. “Anh vẫn từng là một trong những gã tử tế, Nic ạ. Tại sao lại phải thay đổi?”
Trước khi anh có thể trả lời, cô đã đi vào trong rồi.
Anh tiến về phía cửa. Một trong những gã tử tế. Thế nghĩa là gì? Cô đang…
Anh dừng lại giữa lối đi và quay lại nhìn về phía tòa nhà Brenna làm việc ở đó. Chỉ mới vài đêm trước, cô đã ép cả hai bọn họ phải hồi sinh lại quá khứ. Lần đầu tiên sau nhiều năm, anh thấy chính mình bị khóa lại vào với những tổn thương và giận dữ. Đã có thời, anh nghĩ chuyện đó sẽ hủy hoại anh. Nó không hề, và anh vẫn sống tiếp được. Mọi chuyện giờ đã khác.
Có phải không? Họ đã làm tình, mặc cho những lời lẽ khắc nghiệt và những cảm giác đau đớn, họ đã hòa hợp với nhau theo cái cách khiến họ vừa thấy hạnh phúc vừa thấy hoảng sợ. Cũng nhiều như anh vẫn cố để gạt nó đi, đêm đó anh đã biết, có cái gì đó đã khác đi rồi.
Không, anh tự bảo mình. Không có gì đổi khác cả. Quá khứ đã qua lâu rồi, và tương lai không liên quan gì đến nó hết. Những gì đã có thể có không còn quan trọng nữa. Anh với Brenna là chuyện cũ rồi. Anh có một kế hoạch và anh sẽ theo nó đến cùng, mặc chuyện gì xảy ra.