Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

The Switch

Chương 12

Tác giả: Lynsay Sands

“Papa!”

Charlie khự lại trước tiếng thét đến nhói tim đó và liếc xuống đứa trẻ với vẻ mất hết cả tinh thần khi cô nhận ra rằng đây là hình ảnh cuối cùng chúng sẽ có về cha mình. Một tiếng nguyền rủa khiến cô nghẹn lại, cô dúi chiếc mũ của mình vào túi áo và kéo lũ trẻ quay đi, dấu khuôn mặt của bọn chúng vào áo gi-lê của cô và che chắn cho chúng khỏi quanh cảnh đó. Tuy nhiên cô không thể ngăn chúng nghe được, và cảm thấy chúng rùng mình khiếp hãi, sau đó bắt đầu thổn thức khi không khí lấp đầy với những tiếng thét hãi hùng của người và ngựa.

Radcliffe vội vã lao theo người đàn ông, cố thử kéo anh ta lại, nhưng không thể với tới anh ta trước khi lũ ngựa lao tới. Lúc này anh đang quỳ gối, kiểm tra cơ thể gãy nát trước khi thẳng người lên. Khuôn mặt xám như tro của anh đã đủ để nói cho Charlie điều cô cần được biết, và cô liếc một cách lo lắng vào người phụ nữ đang lặng im bên cạnh cô. Hiển nhiên là bị sốc, người vợ đợi một cách căng thẳng khi Radcliffe tới gần, rất có thể biết điều anh sẽ nói với chị, nhưng hi vọng nối tiếp hi vọng rằng chị ta đã nhầm.

“Tôi rất tiếc. Không thể làm gì cho anh ấy nữa rồi. Anh ấy đã mất.”

Người phụ nữ sụm xuống trước những lời này, đầu chị rũ xuống như hoa cúc héo, những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ròng ròng xuống má chị. Radcliffe nhìn chị ta đầy quan tâm trong một thoáng, sau đó quay người và buột ra một tiếng huýt sáo, gọi xe ngựa của anh về phía trước ngay lập tức.

“Giúp họ vào trong xe ngựa, Charles,” anh hướng dẫn. “Tôi sẽ theo sau ngay thôi.”

Gật đầu, Charlie thúc những đứa trẻ về phía trước khi người đánh xe nhảy xuống để mở cánh cửa xe ngựa. Cô nâng đứa trẻ đầu tiên lên, sau đấy là tới đứa tiếp theo vào trong xe ngựa trước khi liếc quanh để thấy rằng người mẹ vẫn đứng nguyên tại vị trí chị ta đã ở. Khi Charlie nhìn chằm chằm vào chị ta, Radcliffe dúi một món tiền vào tay người đàn ông anh đã kéo sang một bên, sau đó di chuyển tới để giúp người phụ nữ. Cầm lấy tay chị, anh nhẹ nhàng đẩy chị ta về phía chiếc xe ngựa, dịu dàng nói gì đó với chị ta khi anh làm như vậy.

Nuốt xuống một cục nghẹn trong cổ họng trước sự quan tâm dịu dàng anh đang thể hiện, Charlie quay người và chui vào xe ngựa, mỉm cười trấn an lũ trẻ đang khóc lóc. Người góa phụ theo sau ngay lập tức, với Radcliffe ngay phía sau chị ta. Anh lầm bầm cái gì đó với người đánh xe, cánh cửa đóng lại, chiếc xe ngựa lắc lư khi người đánh xe ngồi lại vào chỗ của mình, và họ di chuyển với những bước như đưa đám. Sự im lặng trong xe ngựa dày và ngột ngạt, nhưng Charlie chẳng thể nghĩ ra được điều gì để nói khi cô nhìn bộ ba ngồi ở băng ghế đối diện. Họ như những bộ quần áo treo trong tủ. Uể oải và trống rỗng. Quay đi khỏi ánh mắt đờ đẫn và những khuôn mặt thất thần của họ, cô nhìn một cách ngây ngốc vào những tòa nhà trôi qua ngoài cửa sổ.

Cho tới khi chiếc xe ngựa dừng lại bên ngoài một tòa nhà ốp ván đổ nát, người phụ nữ bất thình lình lấy lại được một chút sắc diện, và đó là sợ hãi. Ánh mắt của chị bắn đến lũ trẻ một cách bất lực, nước dâng lên trong mắt chị ta.

“Sẽ ổn thôi mà,” Charlie trấn an chị ta một cách lặng lẽ. Cô biết người phụ nữ này đang khiếp sợ việc bị đuổi đi, nhưng cô đã có một ý định cực kỳ chắc chắn là sẽ đem số tiền cô thắng bạc làm việc tốt bằng cách giúp đỡ gia đình này.

“Tôi sẽ đưa họ tới tận cửa,” cô lầm bầm với Radcliffe khi người đánh xe mở cánh cửa. Bước xuống, cô đợi khi người đánh xe giúp người góa phụ ra ngoài, sau đó nhấc đầu tiên là cô con gái, sau đó là tới cậu con trai đặt xuống hè phố. Quẳng một nụ cười trấn an nữa cho người mẹ, Charlie bắt đầu tiến về phía cánh cửa trước của ngôi nhà, dừng lại khi nó bất thình lình mở tung và một anh chàng nhỏ thó đáng ghét trong áo sơ mi, quần dài bẩn thỉu, tả tơi bước ra ngoài và chặn cửa.

“Về rồi đấy hở, bà Hartshair? Chà, bà vẫn hông được vào đâu. Tui đã nói với bà rùi. Bà nợ tui ba tháng tiền nhà và bà sẽ phải trả nó hoặc là hôn tạm biệt đống đồ đạc thuộc về mình.”

“Làm ơn, ông Wickman,” người phụ nữ lầm bầm đầy đau đớn, siết lấy lũ con mình chặt hơn. “Chồng tôi… anh ấy chết rồi.” Chị ta rùng mình trước từ đó, nhưng ép bản thân mình phải tiếp tục. “Chúng tôi không có nơi nào để đi hết. Tôi sẽ cố hết sức để trả tiền thuê nhà, nhưng các con tôi—”

“Chết hử?” gã đàn ông chen ngang, một cái nhìn giật mình trên khuôn mặt như chó bun của ông ta chuyển thành vẻ tính toán khi người phụ nữ gật đầu. “Chà, điều đó sẽ khiến mọi thứ là một bức tranh hoàn toàn khác, phải không?” Cái nhìn của hắn ta trượt lên trượt xuống chị một cách đầy cân nhắc. “Một người đàn bà thì không nên ở có một mình. Không an toàn tí nào cả. Có lẽ chúng ta sẽ đi tới một thỏa thuận.”

Vẻ mặt của hắn ta không để lại một chút nghi ngờ gì là thỏa thuận loại nào hắn ta đang cân nhắc tới, và Charlie cảm thấy bản thân mình xù lông lên như nhím. “Thỏa thuận duy nhất sẽ là chị ấy trả số tiền thuê nhà chị ấy nợ ông và thu thập lại đồ đạc của mình. Chị ấy sẽ không ở đây.”

Đôi mắt tròn như hạt của hắn ta xoay sang Charlie, nhận thấy cô trong bộ áo quần của một quý ông với một cái nhướn mày. “Vậy ra việc là thế đấy? Đã tìm thấy cho bản thân ả ta một người đỡ đầu rồi hử?”

Charlie cứng người lại trước những lời lẽ của hắn, sau đó quay sang người phụ nữ hắn ta đã gọi là bà Hartshair. “Chị nói mình nợ ba tháng tiền thuê nhà đúng không?”

Chị ta gật đầu không chắc chắn.

“Một tháng bao nhiêu tiền?”

Khi người phụ nữ ngập ngừng, gã chủ nhà nhổ ra một khoản khiến mắt chị ta mở lớn không thể tin được. “Chỉ một nửa số đó thôi!”

“Phải, nhưng vì nộp muộn, thế nên tôi tính thêm lãi suất cho cô,” gã ta thông báo một cách tự mãn.

“Tôi e là lãi suất nằm ngoài phạm vi được bàn bạc tới.”

Charlie liếc quanh đầy ngạc nhiên trước những lời lẽ đanh thép của Radcliffe. Cô đã không nghe thấy anh tới gần.

“Ông sẽ nhận được đúng số tiền và cho phép họ thu dọn đồ đạc của mình. Hoặc là ông sẽ không nhận được xu nào và chúng tôi sẽ dùng số tiền đó để thay thế bất cứ thứ gì họ bị ép bị bỏ lại phía sau. Ông chọn cách nào đây?”

Charlie quay lại để thấy gã chủ nhà cau mày trong một thoáng. Tia nhìn của gã ta di chuyển từ cái dáng cao, thẳng đứng của Radcliffe tới cãi mũ nhăn nhúm chứa đầy những xu cô đã kéo ra từ trong túi, sau đó gã ta gật đầu một cách cáu kỉnh. “Xong.”

Charlie đếm số tiền cần thiết và chìa chúng ra. Gã đàn ông giật lấy chúng ngay lập tức đến nỗi cô gần như bị lỡ hành động đó.

“Đưa họ vào trong, Charles, và giúp họ thu thập lại mọi thứ của mình. Ông Wickman và tôi sẽ đợi mọi người ở ngoài này.”

Ông. Wickman rõ ràng là không thích sự sắp đặt đó nhưng chẳng thể làm gì. Hắn ta miễn cưỡng bước sang bên, gườm gườm khi những người nhà Hartshair vội vã bước qua. Charlie theo sau họ vào bên trong tòa nhà tối lờ mờ, bốc mùi và hai tầng cầu thang ọp ẹp tới một căn phòng nhỏ được biến thành toàn bộ không gian sống của nhà Hartshair. Một đầu của căn phòng dùng để kê một chiếc giường, một mảnh vải dài treo dọc một bên nói với cô rằng một tấm vải hay cái gì đó như thế có khả năng được kéo ra vào buổi tối với mục đích riêng tư. Hai chiếc chiếu ở góc đối diện hiển nhiên là nơi bọn trẻ đã ngủ, bỏ lại một khoảng trống nhỏ quanh lò sưởi được đặt một cái ghế gãy chân đã được buộc tạm, và một chiếc kệ gỗ sù xì dùng để nấu nướng.

Charlie cảm thấy một cục nghẹn dâng lên trong cổ họng cô trước cảnh nghèo túng đó và cảm thấy biết ơn rằng họ sẽ không mất nhiều thời gian để thu dọn những thứ ít ỏi mà họ có. Cô chưa bao giờ cư ngụ trong một nơi tối tăm như thế này, cũng như không quen một ai có số đồ đạc ít ỏi đến vậy. Hai mảnh áo quần rách nát. Một con búp bê tả tơi của cô con gái. Một hình gỗ khắc vụng về của cậu nhóc. Một cái nồi và một cái chảo để nấu nướng. Tất cả chúng để vừa trong một cái bọc, sau đó Bà. Hartshair quay lại đối diện với Charlie với vẻ mặt kiên quyết.

“Tôi muốn cảm ơn ngài vì những gì ngài đã làm, trả tiền thuê nhà cho chúng tôi và tất cả, nhưng…” Chị ta nuốt xuống và thẳng người lên đầy kiêu hãnh. “Tôi sẽ trả ơn ngài bằng cách nào đó, nhưng—”

“Tôi không thật sự gia ân cho chị nhiều như chị làm cho tôi đâu. Hay ít nhất là tôi hi vọng chị sẽ làm,” Charlie chen ngang chị ta.

Khi người phụ nữ ngó cô với một chút ngờ vực, Charlie giải thích, “Radcliffe—quý ngài ở dưới nhà ấy?” Trước cái gật đầu của chị ta, Charlie tiếp tục, “Chà, tôi sợ là bếp trưởng của anh ấy vừa mới bỏ việc sáng nay. Anh ấy vẫn chưa có cơ hội để tìm kiếm người thay thế và … Ừm, có vẻ như là ngay lúc này chị cần một mái nhà và một công việc ổn định về mặt tài chính.”

“Một công việc?” chị ta lặp lại với vẻ mặt trộn lẫn giữa hi vọng và lo lắng.

“Phải.” Charlie tặng cho chị ta một nụ cười cổ vũ. “Nó là một vị trí bao gồm luôn cả chỗ ở, thế nên vấn đề chị không có nhà sẽ được giải quyết.”

“Nhưng còn lũ trẻ?” chị ta hỏi một cách lo lắng. “Chúng sẽ không bị gạt ra chứ?”

“Không. Tôi chắc chắn tất cả sẽ ổn thôi. Sao ư, con gái chị có thể giúp Bessie, cô hầu của em gái tôi. Nó sẽ là một sự huấn luyện tốt cho cô bé. Và tôi chắc chắn là họ có thể luôn cần một bàn tay ở chuồng ngựa khi con trai chị đủ lớn.”

“Ôi, trời.” Chị ta thả người xuống mép chiếc giường, bất thình lình trông kiệt quệ. Charlie nhìn chị ta một cách không chắc chắn.

“Chị không sao chứ?”

“Tôi… chỉ là…” Chị ta lắc đầu một cách yếu ớt và nước mắt bắt đầu chảy ròng ròng xuống mặt chị. Lũ trẻ tới bên chị ngay lập tức, bối rối và sợ hãi hiện trên khuôn mặt chúng ngay cả khi chúng cố để an ủi chị. Chị ta kéo chúng vào trong vòng ôm của mình, hôn lên đỉnh đầu của đứa thứ nhất, sau đó là đứa thứ hai trước khi nhìn Charlie với vẻ biết ơn và tôn thờ mù quáng. “Mọi thứ đã quá sức tệ hại trong quá lâu. Chồng tôi, Chúa phù hộ anh ấy, anh ấy không cố ý bài bạc, để khiến mọi việc khó khăn đến thế. Anh ấy đã cố dừng lại, liên miên hứa thế. Nhưng—” Chị ta lắc đầu một cách mệt mỏi. “Khi tôi cưới anh ấy, anh ấy là một người đàn ông tốt, sau đó anh ấy cờ bạc, rồi tới rượu chè. Anh ấy bỏ bê công việc và bắt đầu ngủ ngày. Khi chúng tôi đánh mất quán trọ, tôi nghĩ rằng anh ấy phải nhận thấy việc cờ bạc dẫn đến tác hại như thế nào. Tôi nghĩ chắc chắn anh ấy sẽ thay đổi. Nhưng khi ông Wickman nói với tôi về số tiền thuê nhà chưa trả, thì—”

Chị ta dừng lại và mắt bắt đầu đờ đẫn vô hồn vì khiếp hãi. Charlie chắc chắn chị ta đang nhớ lại cái chết của chồng mình. Vẻ mặt của người phụ nữ sáng lại và chị ta thì thầm, “Chúa tha thứ cho tôi. Tôi chưa bao giờ ước anh ấy chết, nhưng giờ tôi thấy nhiều hi vọng ở tương lai hơn tôi có trong từng ấy năm.”

Chị ta nâng ánh mắt kích động nhìn lên Charlie. “Tôi là một người phụ nữ khủng khiếp khi cảm thấy như thế, phải không?”

Charlie nghiêm trang lắc đầu. “Không. Chị là người phụ nữ có hai đứa con nhỏ phải nuôi dạy, lo ăn, lo mặc. Và chị đã cố làm điều đó một mình trong khi chồng chị ăn cắp mất mái nhà trên đầu chị và nướng hết nó vào chiếu bạc. Giờ thì chị đã được thoát khỏi sự bệnh hoạn của anh ta và sự trói buộc của nó trong cuộc đời của mình. Chị có thể có một khởi đầu mới. Có hi vọng. Chẳng có gì xấu hổ khi nắm chặt lấy nó hết.”

Người phụ nữ cân nhắc điều đó trong lặng lẽ, sau đó gật đầu. “Ngài là một người tốt, thưa ngài. Tôi cầu nguyện được giúp đỡ đã lâu rồi. Tôi nghĩ chắc chắn Chúa đã gửi ngài cho tôi để đáp lại những lời cầu nguyện đó. Tôi sẽ là đầu bếp giỏi nhất có thể.”

“Tôi chắc chắn chị sẽ làm tốt thôi,” Charlie lầm bầm, cảm thấy không thoải mái với lòng biết ơn của chị ta.

“Giờ thì, chúng ta tốt nhất nên xuống dưới trước khi ông Wickman của chị lên tìm chúng ta.”

Di chuyển tới cánh cửa, cô giữ nó mở và hối thúc cả ba người kia ra ngoài xuống gác. Radcliffe và Wickman vẫn ở phía ngoài bậc cửa. Trước cái nhìn đầy dò hỏi của Radcliffe, Charlie chỉ đơn giản là lắc đầu và theo sau bà Hartshair và lũ trẻ vào trong xe ngựa.

Radcliffe vào sau Charlie, sau đó ngồi nhìn người phụ nữ và hai đứa con của chị ta ngồi ở băng ghế đối diện. Anh đã trải qua một cảm giác rõ ràng là déjà vu, chỉ là ký ức trộn lẫn với thực tế này là Bessie ngồi đầy sợ hãi trên băng ghế đó. Thầm thở dài, anh lắc đầu và lặng lẽ ngồi trong suốt thời gian đi xe ngựa về nhà.

(déjà vu: “đã nhìn thấy”; hay còn gọi là ký ức ảo giác. Thuật ngữ này được đặt ra bởi một nhà nghiên cứu về tâm linh học người Pháp, Émile Boirac (1851–1917) trong cuốn sách của ông L’Avenir des sciences psychiques (“Tương Lai của Ngành khoa học Tâm linh”). Déjà vu thường là một cảm giác rất quen thuộc, rất “kỳ quái”, “lạ” và đầy “huyền bí” và xảy ra thường xuyên nhất trong các giấc mơ hoặc trong hiện thực, chắc chắn rằng hình ảnh này “đã xảy ra” trong quá khứ.

“Có vẻ như chúng ta có khách. Stokes,” Radcliffe thông báo, đập găng tay và mũ của anh vào bàn tay đang chờ đợi của ông quản gia khi người đàn ông thở hắt ra trước người phụ nữ và lũ trẻ đang theo đuôi anh vào trong nhà.

“Không chính xác là khách đâu,” Charlie nhẹ nhàng sửa lại khi cô theo sau gia đình đó vào trong nhà và đẩy cánh cửa đóng lại.

“Ồ?” Radcliffe nhướn một bên lông mày đầy ngờ vực với cậu nhóc. “Vui lòng nói thử ?”

“Như tôi nhớ thì anh đang cần một đầu bếp. Trừ khi anh đã sắp xếp được rồi?”

Radcliffe cau mày. “Cậu biết tôi khó mà có cơ hội để làm việc đó.”

Charlie thở ra một hơi ngắn nhẹ nhõm. Cô đã không nghĩ tới việc anh sắp xếp xong xuôi việc đó, nhưng nếu anh đã, nó sẽ là một tình trạng phức tạp. “Chà, giờ anh không cần bận tâm nữa. Anh cần một đầu bếp. Và bà Hartshair là một đầu bếp.”

Radcliffe chớp mắt trước lời tuyên bố đơn giản, sau đó liếc về phía người phụ nữ như thể để thẩm tra lại. “Chị là đầu bếp hả?”

“Vâng.” Chị ta nuốt xuống một cách đầy lo lắng khi tia nhìn của chị ta lướt quanh căn phòng khách sang trọng trước khi chị ta thêm vào đầy đau khổ, “Vâng, tôi là đầu bếp, nhưng tôi—tôi khá giỏi về bánh bao nhân nho và những thứ như thế, nhưng loại thức ăn tôi có thể nấu thì…” Chị ta liếc Charlie, người tặng cho chị ta một nụ cười khuyến khích. Thẳng người lên một chút, người phụ nữ lầm bầm, “Đó là những món thịnh soạn, ngon lành, thưa ngài. Nhưng tôi không biết chút gì về trang trí, bánh ngọt và những thứ như thế.”

‘Điều đó không thành vấn đề,” Charlie vội vã trấn an chị ta. “Đức ông không bao giờ chiêu đãi ai đâu. Bên cạnh đó, gã đầu bếp cuối cùng của anh ấy thậm chí còn chẳng bao giờ nấu món gì ngon lành hay thịnh soạn, và qua thời gian chị sẽ học được bất cứ điều gì cần thiết thôi. Phải thế không, Radcliffe?”

Có một khoảnh khắc im lặng, chỉ đủ lâu để khiến Charlie liếc anh một cách quở trách, rồi anh gật đầu đầy nghiêm nghị. “Phải. Khá là đúng. Tôi tin chị sẽ làm rất tốt.” Tia nhìn của anh hướng tới lũ trẻ bẩn thỉu, mệt mỏi đang bám quanh váy mẹ, và anh lầm bầm, “Lũ trẻ của chị trông như thể chúng mệt rũ cả rồi. Stokes sẽ chỉ phòng cho chị.”

“Cảm ơn, thưa ngài,” người phụ nữ hổn hển, khuôn mặt chị ta bừng lên một vẻ gần như là đẹp tuyệt vì nhẹ nhõm. “Cảm ơn.”

Gật đầu, Radcliffe liếc đầy mong đợi về phía Stokes, cau mày trước vẻ mặt choáng váng của người quản gia và cái cách ông ta nhìn chăm chăm, bất động, vào người góa phụ. “Stokes?” anh nhắc nhở, kéo lại sự chú ý của người đàn ông. “Chỉ phòng cho họ.”

“Tất nhiên rồi, thưa ngài.”

Người đầy tớ thật sự thoáng đỏ mặt, Charlie chú ý. Radcliffe gầm gừ và quay sang cô. “Vào thư viện, Charles.”

Cô nhăn mặt trước tông giọng độc đoán đó, nhưng dừng lại để gợi ý với Stokes rằng ông ta nên mang cho nhà Hartshair một chút thức ăn trước khi chỉ cho họ giường ngủ. Với cô, bộ ba trông thật gầy gò và tái nhợt. Họ có thể đắp thêm một chút thịt lên người mình, và cô nghi ngờ họ đã ăn chút gì ngày hôm nay. Khi người đàn ông trấn an cô rằng ông ta sẽ quan tâm tới việc đó, cô quay người đầy cam chịu và theo đuôi Radcliffe vào thư viện.

Anh đang đứng cạnh tủ búp-phê rót cho bản thân mình một cốc khi cô bước vào. Một cốc rượu mạnh, cô không thể không chú ý khi cô ngồi xuống chiếc ghế phía trước bàn và đợi bài thuyết giảng mà cô biết là sẽ tới. Cô không phải đợi lâu.

“Nhà tôi không phải nơi trú ẩn cho những kẻ chạy trốn và những kẻ lang thang, Charles.”

“Những kẻ chạy trốn?” Mắt cô mở lớn một cách ngây thơ vô số tội khi cô nhìn anh băng ngang qua phòng để ngồi vào ghế của mình tại bàn. “Tôi không hề mang bất cứ kẻ chạy trốn nào về đây, thưa ngài.”

Lông mày của anh chau lại vào nhau vẻ không hài lòng. “Cậu biết tôi có ý gì mà, Charles.”

“Thôi được, phải,” cô thở dài trong một thoáng, sau đó lắc đầu. “Thật ra là không, tôi không biết. Tôi khó có thể sử dụng nhà của anh như một nhà xưởng từ thiện, Radcliffe. Beth cần một cô hầu gái và tôi tìm cho con bé một cô hầu gái. Anh cần một đầu bếp và tôi tìm cho anh một đầu bếp. Thực tế là cả hai người phụ nữ đều ở trong những tình huống không thể tự đứng vững được khi tôi tìm thấy họ chỉ đơn giản là trùng hợp ngẫu nhiên thôi.”

Đây quả là những lý lẽ tranh cãi thật tốt, những lý lẽ mà cô khá tự hào, đã bị thổi bay bốn phương tám hướng bởi tiếng ré “Cún con!” bất thình lình của lũ trẻ vang tới từ hành lang, theo sau là tiếng hét của Stokes và tiếng những bàn chân nhỏ lao đi vùn vụt. Charlie có thể hình dung chuyện gì đang xảy ra ở hành lang. Stokes dẫn nhà Hartshair tới nhà bếp để ăn, không nghĩ ngợi gì khi mở cánh cửa nhà bếp, chỉ để lũ cún con thực hiện một cuộc đào tẩu lớn. Tất cả không nghi ngờ gì khiến bọn trẻ con sướng mê tơi. Chúng ngay lúc này chắc chắn là đang đuổi theo những sinh vật nhỏ xinh đó, định thử bắt chúng lại. Charlie gần như mỉm cười khi bức tranh đó chạy ngang qua đầu cô, nhưng cô xoay xở để kìm nén bản thân mình lại khi cô nhận thấy vẻ mặt của Radcliffe.

“Như tôi đã nói,” anh lầm bầm một cách nghiêm trang, “cậu phải dừng ngay việc thu nhặt người và cún con lại.”

“Tất nhiên rồi, Radcliffe. Anh nói đúng. Tôi sẽ kìm nén lại việc giải thoát bất cứ kẻ đi lạc bướng bỉnh nào,” cô lầm bầm một cách điềm đạm.

Radcliffe thở dài nặng nề. “Tôi ước gì tôi tin được điều đó.”

“Oh, anh có thể. Sau cùng thì không còn vị trí nào trong căn nhà này cần phải điền vào nữa đúng không?”

“Tôi không có vị trí nào dành cho lũ cún con hết,” anh chỉ ra.

“Phải, ừm… ông ta định giết chúng,” cô nói một cách tuyệt vọng, và Radcliffe gục đầu vào hai lòng bàn tay, và bắt đầu xoa xoa da đầu, khiến cô hỏi một cách đầy cảm thông, “Anh bị đau đầu hả? Có lẽ anh nên đi ngủ.”

“Phải.” Đứng dậy một cách mệt mỏi, anh ra hiệu cho Charles dẫn đường, sau đó theo cô đi tới cửa.

Charlie cảm thấy nhẹ cả người khi bài thuyết giảng kết thúc… cho tới khi cô mở cánh cửa thư viện. Lũ cún con đã biến mất rồi, có vẻ như là đã bị bắt lại và đem đi. Tuy nhiên, Beth và Tomas Mowbray đang siết chặt lấy nhau ngay ở cửa trước. Đóng sầm cánh cửa lại, cô quay ngoắt người để đối diện với một Radcliffe đang nhăn nhó. “Tôi có một ý này. Có lẽ một chút mát xa đúng cách sẽ khiến cơn đau của anh dịu xuống. Anh chỉ cần ngồi xuống đằng đó và tôi sẽ xem tôi có thể làm gì.”

Charlie bắt đầu giục anh về phía chiếc bàn, nhưng Radcliffe chùn gót lại khi đi được nửa đường băng ngang qua phòng. “Cảm ơn lời đề nghị của cậu, Charles. Tuy nhiên, tôi nghĩ lần đầu tiên cậu đã nói đúng rồi. Đi ngủ sẽ chữa tất cả những gì khiến tôi mệt mỏi.”

“Ờ, nhưng—” Charlie vội vã theo sau anh khi anh bắt đầu băng lại qua căn phòng, quăng bản thân mình ra phía trước cánh cửa khi anh đáng lẽ sẽ mở nó. “Ngày mai thì sao?”

Anh nhìn cô chằm chằm. “Ngày mai?”

“Chúng ta có kế hoạch gì không?”

Anh ngọ nguậy một cách nôn nóng. “Chúng ta có thể thảo luận việc đó vào bữa sáng, Charles.”

“Nhưng—”

“Tôi bị đau đầu, Charles. Làm ơn tránh đường để tôi có thể nằm xuống và xem nó có hết không.”

Vai rũ xuống, Charlie bước sang một bên, mở cửa, và theo anh ra ngoài hành lang. Đại sảnh vắng tanh. Còn hơn cả nhẹ nhõm, cả Beth lẫn Tomas Mowbray đều biến khỏi tầm mắt. Cô lặng lẽ theo sau Radcliffe lên cầu thang, dừng lại ở bậc trên cùng khi anh bất thình lình dừng lại. Cô liếc lên anh đầy dò hỏi.

“Tôi quên béng về Elizabeth rồi.” Khi cô nhướn một bên lông mày lên đầy dò hỏi, anh giải thích, “Tôi để cô ấy lại vũ hội với người nhà Mowbray. Họ hứa sẽ đưa cô ấy về nhà. Tôi cho là tôi tốt nhất nên kiểm tra, xem cô ấy đã về chưa và mọi thức có ổn không.”

“Tôi sẽ làm điều đó,” cô nhanh nhẹn tình nguyện. “Anh cứ đi đi và nằm xuống.”

Khi anh ngập ngừng, cô vội vã băng ngang qua anh tới cánh cửa phòng của “Elizabeth” và gõ lên nó một chốc. Cái giây phút nó bắt đầu mở ra, cô quay lại để tặng cho Radcliffe một nụ cười trấn an, sau đó thở hắt ra khi cô bị túm vào cánh tay và nhanh chóng bị kéo vào trong phòng.

“Charlie! Chị không tin được là em đã có một khoảng thời gian tuyệt vời đến thế nào đâu. Nó thật là kỳ diệu. Phi thường! Kinh ngạc!” Đẩy cánh cửa đóng lại, Beth xoay tròn Charlie quanh căn phòng một cách hân hoan, sau đó thả cô ra và ngả người xuống giường với một tiếng thở dài to vĩ đại và ôm lấy bản thân mình. “Thật là một đêm tuyệt diệu.”

“Chị cũng thấy là như thế,” Charlie lầm bầm khô khốc, ngồi xuống giường bên cạnh em gái cô khi cô gái đỏ mặt đầy xinh đẹp.

“Chị ở trong thư viện à?” cô hỏi, mũi nhăn lại. “Em cứ băn khoăn.”

“Băn khoăn? Em điên à? Nếu Radcliffe tóm được em khi em làm cái trò đó—”

“Nhưng anh ấy không,” cô cười phá lên và ngã người lại vào giường, chỉ để bất thình lình lại ngồi dậy. “Chị đã trả cho gã tống tiền chưa? Radcliffe không tìm thấy chị chứ, phải không?”

“Không. Và có,” Charlie trả lời lấy lệ, sau đó tiếp tục giải thích cuộc phiêu lưu buổi tối, lướt qua chúng khá ngăn gọn khi rõ ràng là em gái cô không chú ý gì nhiều. Khi cô rơi vào im lặng, Beth ngay lập tức bắt đầu thết đãi cô với buổi tối của chính cô bé, thứ có vẻ như mờ nhạt một cách không thể tin được nếu đem so sánh. Cô đã khiêu vũ với Tomas, nói chuyện với Phu nhân Mowbray, khiêu vũ với Tomas, thảo luận vấn đề thời trang với Phu nhân Gì Gì Đó. Sau đó cô lại khiêu vũ với Tomas lần nữa, và đó là cách buổi tối của cô dường như diễn ra.

So sánh với buổi tối của cô, buổi tối của Beth có vẻ như vô vị. Tâm trí cô đã bắt đầu lang thang khi cô túm được những lời cuối cùng của em gái mình.

“Vậy nên chị có thể là Elizabeth lúc ban ngày. Nhưng em muốn lại là em vào buổi tối tại vũ hội nhà Wulcott. Chị không phiền chứ?”

Charlie ngồi lặng trong một khoảnh khắc, tim cô dường như đã rơi xuống nơi nào đó ở dạ dày. Sau đó cô lắc đầu và mệt mỏi nhỏm dậy. “Không, tất nhiên là không rồi.”

“Ôi, cảm ơn, Charlie. Em biết chị sẽ không để em thất vọng mà.”

Gật đầu, cô di chuyển tới cánh cửa ăn thông giữa hai phòng và bắt đầu ra khỏi phòng, sau đó quay lại. “Vậy thì chị cho là tối nay em nên ngủ ở trong phòng của “Charles”.”

“Ồ, vâng.” Bật nảy ra khỏi giường, Beth vui vẻ băng ngang qua phòng, hôn má chị gái cô đầy trìu mến trước khi đóng cánh cửa phía sau cô lại với một tiếng “Ngủ ngon” đầy hân hoan.

Charlie nhìn chăm chăm vào cánh cửa đó trong một vài khoảnh khắc, cảm thấy ngờ ngợ như thể bị lừa. Cô cũng phải tìm một người chồng. Đối với cô, việc cần một người chồng thật sự còn nhiều áp lực hơn là Beth. Sau cùng thì trong khi Seguin có thể không phải là giấc mơ biến thành hiện thực của mọi cô gái, ít ra thì ông ta không nguy hiểm như Carland. Và đó là ngọn nguồn của việc khiến cô buồn bã, cô nhận ra một cách rầu rĩ. Họ được cho là luân phiên đóng làm con gái. Cả hai bọn họ được cho là có cơ hội để tìm kiếm một ông chồng. Vậy mà có vẻ như Charlie đã dành hầu hết thời gian của mình để đóng vai Charles. Và hầu hết thời gian của cô dành để đồng hành với Radcliffe. Cô sẽ không bao giờ có thể tìm được một người chồng theo cách đó. Thẳng vai lại một cách dứt khoát, cô sầm sập đi vào phòng của “Charles”, khiến Beth giật nảy mình khi cô định bò vào dưới lớp chăn. “Charlie. Chuyện gì vậy? Có gì không ổn sao?”

“Chị e là chị không đồng ý với việc em đóng vai Elizabeth vào tối mai. Tính ra, vũ hội nhà Harding là sự kiện duy nhất chị được là em gái và được phép săn chồng, và khi đó Mowbray và Radcliffe dính nhằng nhằng lấy chị dai như đỉa trong suốt cả thời gian. Nếu chúng ta luân phiên đóng vai như em đã đề nghị, vậy thì chúng ta sẽ luân phiên đóng vai. Tối mai đến lượt chị đóng vai em gái và săn chồng. Nếu em muốn, chị có thể là Charles vào ban ngày ngày mai, nhưng vào buổi tối, chị sẽ là Elizabeth.”

Beth mở miệng để phàn nàn trước sự thay đổi đó, sau đó dừng lại, hổ thẹn che phủ vẻ mặt cô. “Em xin lỗi.” cô cuối cùng nói. “Chị hoàn toàn đúng. Đó là lượt của chị. Bên cạnh đó, áp lực chị cần một ông chồng còn nhiều hơn em, và ít nhất em đã để mắt đến một ai đó rồi. Tất nhiên, chị phải là Elizabeth tối mai. Và cả ban ngày nữa,” cô kiên quyết thêm vào. “Em thậm chí sẽ cố giữ Tom và Radcliffe ra khỏi chị tối ngày mai để chị có thể tìm thấy ai đó chị thích mà không bị họ chen ngang vào.”

Vai Charlie bất thình lình sụm xuống vì nhẹ nhõm và mệt mỏi.

“Charlie,” Beth lầm bầm khi cô bắt đầu quay người.

“Gì?”

“Đây quả là một điều tốt, em nghĩ thế.” Cô ngây ngô nhìn em gái mình.

“Gì?”

“Tất cả những chuyện này.” Cô vẩy tay một cách lơ đãng quanh phòng, sau đó giải thích, “Trốn thoát, gặp Radcliffe, kết thúc ở London, lo liệu mọi thứ cho bản thân chúng ta… Chà, với một chút giúp đỡ từ Radcliffe, tất nhiên rồi.”

Charlie lắc đầu. “Chị không nghĩ là chị hiểu—”

“Chúng ta đang thay đổi. Em đã luôn xấu hổ một cách khủng khiếp. Chị biết điều đó mà. Nhưng đây, em đang học cách xoay xở với những tình huống xã hội tốt hơn. Và chị, chị chưa bao giờ đứng lên vì bản thân mình hay vì những gì mà chị muốn, vậy mà tới nay đã hai lần chị làm việc đó.”

Charlie chớp mắt trước những lời đó. “Em đang có ý gì vậy, chị chưa bao giờ đứng lên vì quyền lợi bản thân mình trước đây? Chị vẫn đứng lên vì quyền lợi của mình mãi đấy thôi, nổi loạn và những việc đại loại như thế. Lạy Chúa tôi, Beth, em khiến chị nghe như một kẻ nhút nhát ấy.”

“Không. Chưa bao giờ là nhút nhát. Chị cực kỳ dũng cảm. Chị luôn luôn là nhà vô địch cao quý của những người khác. Nhưng chỉ cho những người khác thôi. Chị chưa bao giờ đứng lên vì những gì chị muốn.” Nhận thấy sự bối rối trên khuôn mặt cô, Beth giải thích, “Ví dụ là chuyện về mấy chiếc váy. Hàng năm trời chị hài lòng với những lựa chọn của em, chưa bao giờ phàn nàn lấy một lần, chứ chưa nói đến đòi hỏi—”

Charlie vẩy tay xua những lời đó đi một cách nôn nóng. “Những cái váy. Ở vùng nông thôn thì chúng thành vấn đề gì chứ? Bên cạnh đó, em phải chịu đựng tất cả việc đo đạc mà, em có hoàn toàn có quyền chọn lựa.”

“Nhưng em không ngại việc thử đồ, và trong khi em làm những việc này, chị làm những việc khác. Những việc mà em không thích làm, như là dọn dẹp ở chuồng ngựa.”

“Chà, sau khi ông bác Henry cho tất cả người làm nghỉ, Lão Ben đã rất khó khăn khi bắt kịp mọi việc. Ông ấy cần giúp đỡ.”

“Phải. Em biết. Nhưng em ghét phải làm việc ở chuồng ngựa. Chị không ngại nhiều như thế, thế nên chị dọn chuồng ngựa trong khi em thử quần áo. Đó không phải là một cuộc trao đổi bình đẳng và chị cũng phải có ý kiến với những bộ váy áo chị mặc nhiều như là em vậy. Chị chưa bao giờ nói lấy một lời. Cho đến bây giờ. Chỉ như mọi thứ khác chị để em làm theo ý của mình. Cho tới bây giờ, chị đáng lẽ đã để em tham dự buổi vũ hội với tư cách là Elizabeth. Thực tế là, bản năng đầu tiên của chị là để mặc em, nhưng sau đó chị đứng lên vì quyền lợi bản thân mình và nói đó là lượt của chị.”

“Ừm, phải, nhưng đây là vấn đề cuộc đời của chị. Nếu chị không tìm được một ông chồng, chị sẽ phải cưới Carland và hắn ta sẽ giết chị. Chị phải tìm được một ông chồng. Chị phải có lượt của mình.”

“Em hiểu, vậy nên chị đang nói rằng chị chỉ đang làm việc này vì cuộc đời chị quan trọng hơn niềm vui của em?”

Charlie chớp mắt đầy kinh ngạc khi em gái cô thậm chí còn phải hỏi câu đó. “Chà, đúng thế, tất nhiên là cuộc đời chị quan trọng hơn niềm vui của em rồi!”

Beth gật đầu đầy nghiêm nghị. “Nhưng niềm vui của chị ít quan trọng hơn của em.”

Charlie cau mày. “Sao em lại đi tới cái kết luận đó?”

“Đó là những gì chị vừa nói. Chị không để em làm theo ý mình lần này vì cuộc đời chị đang gặp nguy hiểm. Chị để em làm theo ý của mình với mấy bộ váy vì nó chỉ đơn giản là khiếu thẩm mĩ thôi. Của chị đấu với của em. Của em quan trọng hơn.”

“Em đang vặn xoắn mọi thứ đấy,” Charlie lầm bầm đầy nôn nóng.

“Em ư? Vậy thì bữa tối sinh nhật của chúng ta thì sao?”

“Giờ em đang nói về chuyện gì nữa đây?”

“Đầu bếp luôn luôn hỏi chúng ta muốn ăn món gì trong bữa tối ngày sinh nhật và em luôn chọn vịt quay và bánh ga tô quả việt quất.”

“Thế thì sao?”

“Chị ghét thịt vịt. Và quả việt quất, dù cho chị thích chúng, thì cũng không phải là món bánh ga tô yêu thích của chị.”

“Làm ơn đi thẳng vào ý chính đi, Beth.”

“Nhưng đó là ý chính của em. Nếu mọi thứ công bằng, chúng ta đáng lẽ phải có vịt quay và bánh ga tô việt quất một năm và bữa ăn chị chọn năm tiếp theo. Hoặc là chúng ta sẽ có vịt quay và món tráng miệng chị chọn một năm, rồi món ăn chị chọn và bánh ga tô việt quất năm kế tiếp. Nhưng không, suốt những năm vừa qua, chúng ta đã có vịt quay và bánh ga tô việt quất trong ngày sinh nhật của mình.”

Nhận thấy những gì cô đang nói bắt đầu thấm rồi, Beth lầm bầm, “Chị làm mọi việc như thế suốt, Charlie. Chị đứng lên vì từ mọi người trong làng cho tới em. Mọi người ngoại trừ bản thân chị. Và chị luôn luôn đặt người khác lên trước bản thân mình. Như thể chị nghĩ mọi người tốt đẹp hơn chị. Em cá là nếu ông bác Henry không sắp đặt cuộc hôn nhân giữa bản thân em và Seguin mà là giữa chị với một ai đó kinh tởm tương tự nhưng vô hại, chị đã tiến lên và cưới con chim sâm cầm già đó rồi.”

Charlie nhăn mặt nhưng không chối bỏ điều đó.

“Và chị sẽ đổ tại bác Henry.”

Cô cười phá lên trước những lời đó. “Có cái gì khác để đổ tại cho bác ấy ư?”

Cằm Beth nâng lên. “Chà, bác ấy cứ chỉ trích chị liên miên. Bác ấy cứ mãi gọi chị là ngu ngốc, mạt hạng và—” Vai cô sụm xuống. “Và tất cả những điều đó là lỗi của em,” cô kết thúc đầy đau khổ.

Đầu Charlie bắn lên. “Lỗi của em? Lạy Chúa lòng lành, Beth!”

“Ừm, đôi khi nó là lỗi của em. Mỗi lần bác ấy bắt đầu chỉ trích em vì một cái gì đó và chị sẽ nhảy vào bảo vệ em. Khi đó bác ấy sẽ chuyển cơn tức giận của mình vào chị và để cho em yên.” Cô thở dài. “Có lẽ nếu em đáp trả lại những thịnh tình đấy và bảo vệ lại chị, bác ấy sẽ để cho cả hai chúng ta yên, nhưng em—” Cô ngước đôi mắt ảm đạm lên nhìn chị gái mình. “Em quá sợ tính khí của ông ấy.”

Charlie di chuyển tới bên cạnh em gái cô ngay lập tức, đặt một bàn tay an ủi lên vai cô. “Chị biết. Mọi việc đều ổn cả rồi.”

“Không. Nó không ổn. Em lấy làm hổ thẹn với bản thân mình. Chị không hề sợ.”

“Tất nhiên là chị có sợ.”

Beth bất động trước những lời đó, mắt mở lớn không thể nào tin được. “Chị có sợ?”

“Tất nhiên rồi. Bác Henry có tính khí cực kỳ đáng sợ. Chị sợ chết khiếp mỗi lần đối diện với bác ấy. Thế nên em thấy đấy, không có gì phải xấu hổ hết. Chị cũng sợ mà.”

“Ồ, nhưng như thế còn tệ hơn,” Beth thở ra mất hết cả tinh thần. “Chị không thấy sao? Chị cũng sợ như em vậy, nhưng chị vẫn đứng lên chống lại bác ấy. Thế mới thật sự là dũng cảm, Charlie. Trong khi em hèn nhát cho phép sự sợ hãi kìm nén mình lại.”

“Beth.” Charlie lắc em gái mình một cách nôn nóng. “Thôi đi. Vì Chúa lòng lành. Cứ như thể chúng ta chưa có đủ việc để lo ấy. Bất cứ ai thông mình một chút đều phải ngậm miệng lại và để cho những lời chỉ trích của bác ấy tuôn ra đến hết thì thôi, lờ tịt đi mọi thứ người đàn ông đó nói. Giờ thì, sao em không đi về phòng mình và ngủ một chút đi?”

“Em đang ở trong phòng của mình rồi. Charles ngủ ở đây và ngày mai em sẽ là Charles.”

“Chị nghĩ em có thể muốn là Elizabeth lúc ban ngày, vì chị sẽ là—”

“Không. Em sẽ là Charles cả ngày lẫn tối.”

Bình luận