Hình như, thoát ra khỏi cái tùm húm của ngôi làng nhỏ xíu xiu, nghèo nàn đó là Tho đã thoát xác khỏi cái thứ tưởng mặc định cho đời mình. Không còn khổ sở. Không còn bi thương. Không còn hèn kém… Mọi thứ mới mẻ, trơn tru, tốt đẹp cứ thế đến với Tho tự nhiên như nó nghiễm nhiên phải thế!
Tho không có cái vẻ lơ láo dòm ngó tò mò của một kẻ chân ướt chân ráo từ quê ra thành phố. Tho thản nhiên đứng giữa ngùn ngụt người lại kẻ qua, ưỡn ngực, hít thở cái không khí đầy bụi bặm mà với Tho lại quá đỗi thơm tho ấy. Rồi, Tho thản nhiên mỉm cười với cái thế giới ồn ào mà tự Tho đã quyết dấn mình vào.
Gã xe ôm lừ lừ tiến thẳng tới Tho, hỏi nhát gừng:
– Xe ôm không?
Tho Lắc. Gã taxi nhìn ngó thái độ của Tho đối với gã tài xế xe ôm, cười nụ cười của kẻ tưởng chắc mình sẽ thắng, tiến lại, hỏi:
– Em về đâu? Anh chở em về.
Tho nhìn gã, lại lắc đầu. Hai gã xe ôm và taxi cứ thế, nhìn Tho rồi nhìn nhau. Tho không nhìn họ, không buồn nhìn đến. Có tiếng nói khe khẽ vọng lại từ sau gáy Tho:
– Đi đi… Đừng nhìn họ, họ không tốt đẹp gì đâu!
Tiếng nói này, phải, chính nó, đã theo Tho từ cái đêm thầy Hai Tưng xốc Tho lên thuyền của thầy lúc Tho sảy thai. Lúc đó, nó bảo Tho: “Cố đứng dậy mà chạy, đừng để hắn chạm đến mình…”. Tho đã cố mở mắt ra tìm thử ai nói, nhưng cái cảm giác đau đớn, sợ hãi vấy lấy Tho như con bạch tuột ôm từng cái vòi nhớp nháp chặt sát vào Tho. Và, Tho đã không đủ sức để nghe theo tiếng nói ấy. Lần ấy, thầy Hai Tưng không làm gì Tho ngoài giúp Tho giữ tính mạng của mình, nhưng không hiểu sao, Tho đã luôn tin tưởng vào cái giọng nói xa lạ, rền rĩ cứ trôi từ gáy trôi đến tai mình ấy… Nó đã bảo nguy hiểm, ắt hẳn Tho sẽ không gặp may, thế thôi!
Tho toan dợm bước đi tới, gã xe ôm chụp vào cánh tay Tho, gặng:
– Đi đâu, tui chở đi!
Tho nhẹ nhàng quay đầu sang bên, nhìn gã bằng cặp mắt đen lay láy, đẹp mê hồn của mình, mỉm cười:
– Không cần ạ!
Như bị thôi miên, gã xe ôm thả tay Tho ra, bần thần rồi chỉ biết đứng im nhìn theo dáng Tho. Khi gã tài xế taxi toan bước theo Tho, gã xe ôm chụp mạnh vào tay gã taxi, hét một tiếng gãy gọn:
– Đừng!
Tho ra đến cổng bến xe, một bóng người xa lạ trờ tới trên chiếc xe máy đắt tiền bóng cáu cạnh.
– Tìm nhà người quen hả em? Ở đâu, anh chở đi…
– Đừng, Tho! Đừng lên xe của hắn! – Tiếng nói ban nãy lại phát ra từ phía gáy Tho.
Tho cười buồn, không nói thành tiếng, bởi Tho biết, nó có thể đọc được suy nghĩ của Tho: “Không thì biết phải làm sao đây?”…
° ° °
Khoa hỏi, chẳng cần để ý đến thái độ của Tho:
– Em còn trinh chứ?
Tho lắc, thản nhiên trả lại Khoa như kiểu Khoa đã thản nhiên hỏi Tho. Khoa cười:
– Gái quê giờ cũng vậy hà…
– Quê hay thành phố, có chồng còn trinh chắc đều bị gọi là điên!
Khoa trơ mắt nhìn Tho, giọng điệu Tho sặc mùi thành phố dẫu tính cho chi li, Tho chỉ mới ở đây được chừng vài chục tiếng đồng hồ.
– Em có chồng rồi? – Khoa hỏi.
Tho lại gật. Tho mỉm cười. Khoa thở ra, nói trổng không:
– Mất giá!
– Nó sẽ đem bán mày đó, Tho! – Tiếng nói ấy lần đầu tiên gấp gáp sau gáy Tho phả lại.
– Cứ bán đi! Giá trị không nằm ở đó đâu, anh đừng lo! – Tho bình thản nói, như kiểu mọi thứ đã được sắp đặt cả rồi, và, Tho không chống cự làm gì đâu.
Khoa giật mình. Lần đầu tiên – lần duy nhất Tho thấy kiểu ấp úng ấy từ Khoa. Có lẽ, Khoa không thể nghĩ, con gái quê vừa dợm chân vào thành phố đã biết trước mình gặp ai, mình bị bán đi đâu. Mà, duy chỉ một lần này vậy thôi, sau này, vĩnh viễn, không bao giờ Tho còn nhìn thấy Khoa ngập ngừng.
Khoa ngay lập tức bình thường trở lại, vẫn cái giọng ăn nói thẳng tuột, không suy nghĩ:
– Nếu đã vậy, tối nay ở với anh!
– Đừng Tho! Còn Tuần… – Giọng nói trở sang kiểu vài vỉ.
Tho cau mày, cố không hét lên thành tiếng bực bội: “Tuần thì sao? Tuần là gì chứ? Cũng chỉ là một thằng đàn ông đê tiện và không bao giờ hiểu ý nghĩa của hai từ chung thủy!”…
Đêm đó, Khoa và Tho làm tình. Lần đầu tiên Tho được tận hưởng cái cảm giác lạ lùng của những tư thế chưa bao giờ Tho dám nghĩ tới, cũng như, nếu không có Khoa, chắc Tho cũng chẳng bao giờ biết tới. Khoa lật Tho qua lại, người rung lên theo cái khoái cảm chạy dọc cơ thể được mơn trớn bởi tiếng rên rỉ rất thật tình của Tho. Tho nói đúng, giá trị không nằm ở trinh tiết. Gái trinh, chắc không thể cho Khoa cảm hứng theo kiểu này… Khoa vật ra, thỏa mãn, phè phỡn ngủ. Tho nằm nhìn Khoa, cái mũi này, giống mũi Tuần quá. Tho thiêm thiếp ngủ… Tho mơ…
° ° °
Trên đồi cỏ rợp chút nắng đỏ hoạch cuối ngày, Phê nhìn Tho, vẫn cái nhìn thương yêu của đứa bạn gái xem đưa kia còn hơn cả chị em ruột rà của mình. Phê chìa đến trước mặt Tho chén canh vừa rót ra từ cà-mên:
– Nè, tao hầm gà tre cho mày đó!
– Người ta nói, thuốc Bắc không tốt cho thai… – vừa nói, Tho vừa đỡ chén canh từ tay Phê, xoa xoa bàn tay còn lại của mình xuống cái bụng đã tròn tròn lồi ra một mỏm chỗ rốn của mình – thuốc Bắc mát quá!…
– Khùng! Cái đó là thời gian đầu thôi, thai mày giờ lớn rồi, không sợ!
Tho vẫn ngần ngừ, chưa uống vội. Phê không giục, cúi đầu vào giỏ nhựa, lôi ra chiếc lược bằng ngà đen bóng loáng, dịu dàng chải tóc cho Tho:
– Mai tao nấu bồ kết gội đầu cho mày, nghen!
Tho cười! Tho gật! Tho dốc chén canh vào miệng mình. Tho uống…
° ° °
Tho cựa người từ rất khẽ đến mạnh dần rồi chuyển sang quằn quại. Cảm giác đau đớn của chính xác cái ngày Tho sảy thai, cái ngày Tho uống chén canh Phê nấu trở lại rất thật với Tho lúc này. Mồ hôi Tho nhễ nhại đổ… Tho ú ớ cố gọi ai đó giúp. Có lẽ, Tho không thể nhớ ra, người nằm cạnh Tho lúc đấy sẽ là Khoa. Tho không nhớ, nên, Tho không thể gọi tên… Quặt quại thêm lát nữa, Tho nghe tiếng xoảng chén rớt rơi, bể toang giữa đất… Tho giật bắn mình ngồi thẳng dậy. Mồ hôi rỏ thành dòng. Tho nhìn quanh… Không ai cả! Chỉ Tho với Tho trong căn phòng thơm nức nước hoa. Lạ lùng…