Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Thần Bóng Tối (Dark Angel)

Chương 6

Tác giả: Mary Balogh

Thật là khó khăn để loại bỏ cảm giác là mọi thứ đã bị hỏng hết cả rồi ra khỏi đầu óc nàng. Chỉ bởi vì Bá tước Thornhill đã hôn nàng, nàng tự nhủ với bản thân mình, và nàng cố gắng giảm đến mức tối thiểu tầm quan trọng của những gì đã xảy ra. Tất cả những gì chàng đã làm chỉ là chạm môi chàng vào môi nàng trong vài giây. Điều đó thật sự chẳng có ý nghĩa gì cả.

Nhưng nó lại là tất cả. Và nó đã phá hủy tất cả mọi thứ mà nàng đã xây dựng trong năm năm qua, làm đảo lộn mọi kế hoạch của nàng và những người xung quanh nàng.

Dì Agatha đã trách mắng nàng tại buổi khiêu vũ một cách kín đáo và không hề tỏ thái độ trên mặt, vì vậy mà không một ai, kể cả người đứng cách nàng vài bước chân có thể biết được là nàng đang bị quở trách. Nhưng nàng nhận thức rõ ràng là nếu nàng chỉ khiêu vũ với Bá tước Thornhill thì cũng không đến nỗi nghiêm trọng khiến cho cả tầng lớp thượng lưu phải phán xét nàng. Nhưng rời khỏi phòng khiêu vũ với chàng, vắng mặt với chàng trong gần một giờ đồng hồ đủ để phá hoại danh tiếng của nàng. Thật vậy, nàng thật may mắn nếu sự vắng mặt của nàng không bị đặc biệt chú ý và không trở thành những lời đồn đại tại những phòng khách lịch sự vào sáng hôm sau.

Nàng không có cách nào phủ nhận điều đó vì khi đấy cả ban công và khu vườn thì đều sáng và có một vài cặp ở đấy nhìn thấy nàng. Nàng đã được dặn là cả ban công và khu vườn đều không thích hợp với một tiểu thư trẻ không có người đi kèm khi đi ra đấy với một người đàn ông không phải là chồng hoặc là hôn phu, đặc biệt lại là một kẻ phóng đãng chơi bời.

Bây giờ Jennifer đã thật sự tin chàng là một kẻ phóng đãng. Thật không thể tha thứ cho hành động hôn trộm của chàng. Và cũng không thể tha thứ cho bản thân nàng vì đã chấp nhận, không phản kháng lại sự đụng chạm và xúc phạm đó. Nàng không thể tranh luận hơn nữa với dì Agatha hay để cho bản thân nàng cảm thấy là nàng đã làm đúng. Nàng cảm thấy mình đã làm một việc sai lầm khủng khiếp.

Tử tước Kersey nhảy với nàng điệu vũ trước bữa ăn tối và dẫn nàng đến bàn ăn, nhưng thái độ của anh thật lạnh lùng. Lãnh đạm. Anh không nói gì cả và điều này thật là tệ. Và bản thân nàng cũng không thể đưa ra một chủ đề nào để trò chuyện cùng anh. Nó nhắc cho nàng nhớ đến sự đánh giá của Samantha về anh. Nhưng nàng không thể trách thái độ lạnh lùng của anh vào lúc này, mặc dù là nàng thích bị anh dẫn ra ngoài và thẳng thắn khiển trách nàng hơn. Nàng cảm thấy giống như là nàng đã phản bội anh. Nàng không xứng đáng với anh. Nàng đã hôn một người đàn ông khác trong khi đã đính hôn với Tử tước Kersey.

Và cho đến bây giờ Lionel là người đàn ông duy nhất nàng muốn sẽ hôn nàng. Nàng đã trông đợi vào điệu vũ và cả nửa tiếng của bữa ăn tối với anh. Nhưng nó hoàn toàn bị phá hỏng, hoàn toàn là do lỗi của nàng.

Sau bữa ăn tối, anh đưa nàng trở lại ở cạnh dì Agatha và mời Samantha nhảy với anh điệu vũ kế tiếp. Anh dẫn cô ấy ra ngoài ban công và ở ngoài đó với cô ấy. Nàng tưởng như đó là một sự trừng phạt đối với nàng. Và khi điệu vũ bắt đầu, nàng cảm thấy thật đau đớn khi biết là anh ở ngoài đó, mặc dù là với Samantha. Nàng nhảy với Henry Chisley, nói huyên thuyên với anh và nhận thức rõ ràng suốt thời gian đó sự vắng mặt của Lionel.

Đó là một sự trừng phạt thích đáng. Nàng đáng bị trừng phạt vì nàng đã làm cho anh đau khổ khi nàng đi ra ngoài với Bá tước Thornhill. Và nàng đã cho phép chàng hôn nàng.

Nàng về đến nhà và lên giường vào rạng sáng, mệt lử và nhận ra là nàng không thể ngủ được. Nàng cố gắng trấn an bản thân mình bằng cảm giác hồ hởi của ý nghĩ là chỉ còn một ít thời gian nữa là đến bữa tiệc của Bá tước Rushford và hôn ước của nàng sẽ được thông báo. Và sau đó mọi thứ sẽ tốt đẹp. Nàng sẽ ở bên cạnh Lionel nhiều hơn và sẽ hiểu chàng hơn. Khi đó anh sẽ hôn nàng. Mọi thứ sẽ trở nên thật kích động khi lễ cưới của họ đến gần. Nàng tưởng tượng hình ảnh đẹp trai của anh vào tối hôm đó, điều đó làm cho cổ họng nàng đau nhức. Anh là của nàng, người đàn ông nàng yêu và sẽ cưới.

Và lúc đó, trí óc nàng lại nhớ đến đôi mắt đen, cuốn hút, và những ngón tay dài, thanh nhã. Nàng nhớ lại cảm giác môi chàng đặt trên môi nàng và nàng đã ngạc nhiên như thế nào khi khám phá ra rằng môi chàng mỏng đến độ nàng có thể cảm nhận được sự ướt át bên trong miệng chàng. Nàng nhớ lại cảm giác bị khuấy động đi cùng với nụ hôn. Hai vú nàng đột nhiên căng cứng lại, và một sự đau đớn kỳ lạ giữa hai chân nàng.

Nàng nhớ lại cảm giác khi nàng nói và lắng nghe chàng. Nàng đã tiết lộ với chàng nhiều hơn những gì mà nàng đã nói với Lionel, và biết về chàng nhiều hơn là người chồng chưa cưới của nàng. Chàng cam đoan với nàng những gì đã qua là quá khứ, bây giờ chàng đang thay đổi và chuẩn bị cho một cuộc sống có trách nhiệm. Rồi sau đó chàng hôn nàng.

Nàng cảm thấy tội lỗi và hư hỏng. Và miễn cưỡng bị những hồi ức mê hoặc.

Buổi sáng vẫn không làm cho nàng cảm thấy đỡ hơn. Mệt mỏi và chán nản, nàng đi lang thang vào phòng của Samantha và nhìn thấy cô em họ đang ngồi yên lặng bên cửa sổ với đôi mắt nặng trĩu đau buồn.

– Em đã khóc phải không ? – Nàng hỏi với sự hoảng hốt vì Samantha không bao giờ khóc.

– Không đâu ! – Samantha trả lời, một nụ cười thoáng qua – Sau tối qua em chỉ cảm thấy mệt thôi ! Chúng ta đã được cảnh báo là sẽ mệt lử trong Mùa Lễ Hội mà, Jenny. Và nó hoàn toàn tuyệt vời phải không ? Mùa Lễ Hội chỉ vừa mới bắt đầu và đã thật tuyệt vời ngay từ đầu !

Jennifer ngồi xuống bên cạnh cô em họ và hỏi :

– Em có thích vũ hội tối qua không ? Mỗi điệu vũ em đều có bạn nhảy cơ mà. Em còn nhảy đến hai lần với vài người nữa chứ ! – Lionel chẳng hạn , nàng nghĩ trong đầu.

– Em rất thích chị ơi ! – Samantha rảo bước – Chị em mình xuống nhà ăn sáng nhé ! Và có lẽ sau đó, chị em mình sẽ ra công viên đi dạo cho thoải mái ! Eo ôi, em có thể cảm thấy sự mệt mỏi khắp người em !

Nàng chư bao giờ thấy Samantha hồ hởi như hôm nay. Jennifer cũng hi vọng bản thân mình cũng được hồ hởi như vậy. Nàng thiết tha trông mong Samantha sẽ nói về tối qua, thảo luận về những người bạn nhảy của cô ấy, nói với nàng người nào cô ấy ưa thích. Nhưng dường như Samantha không muốn nói gì về tối qua. Jennifer cảm thấy tinh thần mệt mỏi hơn nữa.

– Sam này ! Chị nghĩ là em đang cố gắng làm cho chị phấn chấn. Chị tin em đã biết là tối qua chị bị chỉ trích !

– Vâng ! – Samantha mím môi – Em nghĩ là anh ta thích chị đấy, Jenny. Anh ta chẳng hề thử khiêu vũ với em, nhưng anh ta đã nhảy với chị hai lần. Em thật sự nghĩ anh ta là quỷ sứ. Anh ta phải biết là chị đã hứa hôn chứ ! Lionel đã rất đau khổ !

– Lionel ư ? – Jenny nhăn mặt.

Samantha đỏ mặt.

– Qúy Ngài Kersey ! – cô sửa lại – Chị đã làm cho anh ấy đau khổ, Jenny. Chị không nên đi ra ngoài với Bá tước Thornhill như vậy !

– Bây giờ em cũng khiển trách chị nữa đúng không ? – Jennifer hỏi lại một cách bình thản.

– Đúng vậy, thật sự là không đúng đắn, chị phải thừa nhận điều đó ! – Samantha nói – Chị có một người đàn ông rồi Jenny, và chị phải yêu anh ta mãi mãi. Thật không đúng khi chị đi ra ngoài với Bá tước. Người nào trong hai người đã quyết định đi ra ngoài như thế ?

Họ đã đi xuống được một nửa cầu thang. Nhưng Samantha đã dừng lại và nhìn thẳng vào nàng với vẻ buộc tội. Rồi sau đó, dưới cái nhìn hoảng hốt của Jennifer, cô mím môi lại, đầy nước mắt và quay người chạy lại lên trên lầu mà không nói lời nào.

– Sam ! – Jennifer gọi với theo, nhưng nàng chỉ còn lại một mình ở giữa cầu thang, cảm thấy thật khổ sở phải xuống ăn sáng giống như nàng đang đi vào hang cọp.

Vào lúc này, đó thật sự đâu phải là một tội lỗi khủng khiếp lắm đâu ? Tại sao những cảnh cửa kiểu Pháp lại mở và cả ban công và khu vườn lại được chiếu sáng bởi đèn lồng nếu không để cho khách khứa đi dạo ngoài đấy ?

Nhưng cảm giác tội lỗi đã ngăn cản nàng cảm thấy phẫn nộ với những gì mà mọi người lên án nàng, kể cả Sam. Nhưng rõ ràng nàng đã bất cẩn. Họ đã đúng và nàng sai. Nàng đã cho phép một người đàn ông không phải là chồng chưa cưới hôn nàng ở ngoài vườn.

********************************

Samantha ném mình lên giường, hai bàn tay ôm mặt và úp xuống gối khóc nức nở. Nàng đã phải mất một lúc lâu mới xóa được dấu vết của những giọt nước mắt đêm qua. Và bây giờ nàng lại bắt đầu khóc sau khi đã cố gắng ngừng khóc.

Nàng cảm thấy thật khổ sở và đã làm những điều tồi tệ khác nữa. Nàng không nên nói như vậy.

Ngay từ đầu buổi khiêu vũ nàng đã có khá nhiều người hâm mộ. Nàng kiên quyết bắt mình không được khóc nữa và nghiêng đầu qua một bên để thở. Nàng bắt đầu nhớ lại hình ảnh của những người hâm mộ nàng. Hầu tước Albert Boyle – một người bình thường, tử tế. Huân Tước Graham – một chàng trai trẻ và sôi nổi. Ngài Maxell – người đã làm cho nàng cười, và Huân Tước Richard Parkes và Ngài Chisley. Tất cả họ đều đáng được nàng lưu tâm. Có lẽ sẽ có một vài người trong số những bạn nhảy tối qua của nàng sẽ ưa thích nàng lâu hơn và sẽ trở thành những người ngưỡng mộ nàng. Có thể không lâu nữa một hay hai người ngưỡng mộ nàng sẽ bắt đầu tán tỉnh nàng. Có lẽ chẳng bao lâu nữa nàng sẽ trải qua thời gian tìm hiểu với một người nào đó. Có lẽ Jenny sẽ không phải là người duy nhất kết hôn vào cuối mùa hè.

Nhưng những suy nghĩ về Jennifer đã làm đầu óc nàng điên đảo.

Anh đã thật sự rất buồn, rất giận dữ. Nàng đã cảm thấy điều đó ngay khi anh mời nàng khiêu vũ cùng anh sau bữa ăn tối. Nàng đã rất khó chịu, tự hỏi tại sao nàng phải nhảy với anh, cười với anh, và trải qua nửa tiếng đồng hồ hộ tống của anh khi mà ánh mắt của anh thật lạnh lẽo, đôi môi mím chặt và rõ ràng là mất trí. Nàng có thể nhảy với những quý ông khác, những người hoàn toàn chỉ nhìn thấy nàng và cảm kích vì nàng đã đồng ý khiêu vũ.

Nàng thậm chí còn phẫn nộ hơn khi quý ngài Kersey rõ ràng là không dự định nhảy cùng nàng và yêu cầu nàng đi ra ngoài ban công với anh.

– Em không chắc đâu, thưa ngài ! – nàng nói với anh – Thật là không hay khi em rời khỏi phòng khiêu vũ mà không có người đi kèm. Nàng nghi ngờ là anh làm điều đó để trừng phạt Jenny. Nàng không muốn mình đứng giữa sự cãi vã của hai người đang yêu nhau. Nếu như nàng dự định đi dạo trên ban công thay vì khiêu vũ thì nàng thích làm điều đó với một trong những người hâm mộ nàng hơn.

– Hoàn toàn thích hợp ! – anh quả quyết với nàng – Em là em họ của vị hôn thê của tôi !

Và nàng phải chấp nhận việc nàng bị dẫn đi ra ngoài và bước xuống khi vườn bên dưới, nơi mà anh dẫn nàng đến ngồi trên một cái ghế ngoài tầm nhìn trên ban công và phòng khiêu vũ.

– Thật khốn khiếp ! – chàng nói – Đồ khốn khiếp !

Nàng thật sự bất ngờ vì những lời nói của chàng mà nàng nghe được khi nàng nhấc bàn tay mình ra khỏi cánh tay chàng nhưng bị chàng giữ lại. Nàng cảm thấy đặc biệt không thoải mái và vẫn còn giận dữ khi bị lôi kéo vào một chuyện rõ ràng chẳng liên quan gì đến nàng.

– Nàng có yêu tôi không ? – Chàng đột ngột hỏi – Em có biết không ? Nàng có thổ lộ với em không ?

– Dĩ nhiên là chị ấy yêu anh ! – Nàng trả lời, vẫn còn bất ngờ – Chị ấy là vợ chưa cưới của anh đúng không?

– Đúng ! – chàng nói – bị bắt buộc năm năm trước đây khi cô ấy không hơn gì là một đứa trẻ, còn anh không hơn gì là một cậu bé. Nàng dường như đặc biệt quan tâm đến Thornhill !

– Chị ấy khiêu vũ với anh ta một lần tại buổi vũ hội của chúng em và một lần ở đây ! – nàng nói, cố gắng không bị lôi kéo và sự cãi vã hay là bất cứ thứ gì giữa chị họ của nàng và chồng chưa cưới của chị ấy. Nàng vẫn còn giận dữ vì đã bị mất đi nửa tiếng đồng hồ khiêu vũ.

– Không kể là họ không khiêu vũ ở đây ! – anh nói.

– Họ đi ra đây ! Hay có lẽ chỉ ở trên ban công thôi, đó không phải là một tội lỗi ghê gớm lắm. Chúng ta đang ra đây. Chúng ta đang trong tình trạng không phải phép đấy thôi !

– Không ! – anh trả lời – Không có sự khác nhau nhiều lắm của sự không đúng đắn của các đôi bên ngoài cánh cửa suốt vũ hội mà không có người đi kèm đúng không ?

Và để chứng mình cho hàm ý rõ ràng trong những lời nói châm chọc của anh, anh dịch chuyển cánh tay phía dưới tay nàng, vòng qua vai nàng, kéo cằm nàng lên với cánh tay còn lại và hôn nàng.

Samantha quá bất ngờ trong giây phút đó đến nỗi nàng cảm giác như mình bị dính chặt vào chỗ ngồi của nàng. Rồi sau đó nàng nỗ lực để thoát ra. Nàng đẩy vai anh ra, bàn tay nàng rất muốn vả vào mặt anh. Nàng thật sự giận dữ.

Nhưng anh không để cho nàng thoát ra. Anh dùng sức lực giữ tay nàng đặt trên ngực anh và kéo nàng lại gần anh hơn bằng cả hai cánh tay. Đầu của anh thoải mái áp vào nàng và hôn nàng lần nữa với nụ hôn mãnh liệt hơn.

Nàng đã không còn chống cự nữa. Sau đó nàng không còn bị động nữa. Nàng hôn lại anh. Và không biết từ lúc nào một bàn tay nàng không còn bị cầm tù nữa và ôm cổ anh. Trong giây lát nàng say mê với nụ hôn đầu tiên của nàng.

Anh im lặng nhìn xuống nàng, đôi mắt anh lấp lánh dưới ánh trăng, khi anh nhấc đầu lên và nàng chăm chú nhìn lại, dần dần nhận thức được những gì đã xảy ra với người mà nàng đã hôn nụ hôn đầu. Dần dần nhận thức được nàng chưa bao giờ thích anh, rằng nàng luôn nghĩ anh lạnh lùng.

– Thưa ngài ! – nàng ngập ngừng nói. Nàng muốn tức giận lần nữa, nhưng sự giận dữ lúc này dường như không thích hợp sau những giây phút nàng đầu hàng sự quyến rũ của anh.

– Lionel ! Anh thì thầm

– Lionel ! – nàng chống một tay lên ngực chàng, không thể nghĩ được gì để nói với anh

– Em thấy đấy ! – anh nói – đó là lý do tại sao những người đi kèm là những điều không muốn nhưng ta phải chấp nhận.

Nàng im lặng. Anh chỉ đơn thuần giải thích những gì có thể xảy ra giữa Jenny và Bá tước Thornhill thôi, hay là ý gì khác nữa ? Nhưng lúc này, đầu óc nàng không thể hoàn toàn suy nghĩ một cách rõ ràng được.

– Samantha ! – Anh vuốt mà nàng và nói – Anh ước gì em đến sống với cậu em sớm hơn một hoặc hai năm. Có lẽ cậu em và cha anh đã chọn cho anh một cô dâu khác. Một người thích hợp với ý muốn của anh hơn.

– Em nghĩ là anh nên đưa em vào bên trong ! – nàng nói và đột nhiên cảm thấy không được khỏe.

– Vâng ! Ồ, đúng ! Qủa thật là anh nên đưa em vào trong nhà !

Nhưng anh không làm điều đó ngay lập tức. Anh hạ đầu anh xuống và hôn nàng lần nữa. Và trong sự ngượng ngùng, nàng chấp nhận cái hôn này mặc dù nàng đã tự biện hộ cái hôn trước là do nàng quá bất ngờ.

Họ bước lên ban công tản bộ tại đó trong sự im lặng của phần còn lại của điệu vũ. Nhưng bàn tay của anh luôn nắm chặt bàn tay nàng được đặt trên cánh tay anh.

Suốt cả đêm Samantha tự hỏi không biết điều gì đã xảy ra. Mặc dù là anh không yêu Jenny và hối tiếc vì những lời hứa đã ràng buộc với sự hứa hôn và chẳng bao lâu nữa sẽ được thông báo rộng rãi. Nàng không biết tình cảm của anh đối với nàng như thế nào thậm chí ngay cả sau những gì anh đã làm với nàng tối qua.

Cả đêm nàng dằn vặt bản thân mình trong tội lỗi. Nàng đã cho phép chồng chưa cưới của Jenny hôn nàng hai lần. Tệ hơn cả là anh là người đàn ông mà Jenny yêu điên cuồng trong suốt năm năm. Và Jenny, không chỉ là chị họ mà còn là người bạn thân thiết nhất của nàng.

Có lẽ những nụ hôn chẳng có ý nghĩa gì với anh. Chắc chắn là không có gì.

Samantha ước gì với bản thân nàng, nó cũng không có ý nghĩa gì cả. Nếu nó không có ý nghĩa gì, nếu nàng có thể quên hết, thì có lẽ nàng chỉ đơn giản giận dữ và thất vọng với sự thật là chồng chưa cưới của Jenny không yêu chị ấy.

Nhưng những nụ hôn lại có một điều gì đó. Nàng đã tự dối gạt bản thân mình suốt đêm qua, và khóc rất nhiều vì điều đó, sợ hãi là nàng đã yêu Tử tước Kersey, Lionel. Rằng có lẽ là nàng đã tự bảo vệ bản thân mình trước những điều dường như có thể gây rắc rối và sự say mê không đúng lúc bằng cách tìm kiếm những khuyết điểm của chàng.

Nhưng cũng có thể không phải như vậy. Có lẽ nàng chỉ bị tác động trong sự choáng váng và không thể dự đoán trước khi yêu người đàn ông đầu tiên hôn nàng. Như thể nụ hôn và tình yêu đi chung với nhau vậy. Đúng, chỉ có thể như vậy. Nàng không yêu anh cũng không thích anh. Nàng luôn cảm thấy tức giận vì những gì anh đã cư xử với nàng tối qua. Những gì anh đã làm là không thể tha thứ được.

– Lionel ! – nàng thì thầm, nhắm mắt và ghì chặt cái gối vào ngực – Ôi, Lionel, sao mà nàng ghét anh thế.

************************************

Bá tước Thornhill phần nào ước ao là chàng đã không trò chuyện với quý cô Jennifer Winwood tại vũ hội nhà Chisley. Nàng thật là xinh đẹp và là một người phụ nữ đáng khát khao. Chàng muốn biết tất cả mọi thứ về nàng. Chàng chưa bao giờ cảm thấy là mình đáng bị khiển trách vì bất cứ người phụ nữ nào mà chàng đã dùng để thỏa mãn dục vọng của mình hay là bất cứ cô nhân tình nào khác mà anh đã có trước đây. Với những người phụ nữ khác, chàng chị bị lôi cuốn bởi vẻ bề ngoài xinh đẹp và không có gì khác ngoài sự thỏa mãn của bản thân chàng.

Dĩ nhiên là chàng không hề có ý định, thậm chí chưa từng cố gắng để biến quý cô Winwood thành nhân tình của chàng. Chàng hoàn toàn không phải là một con người hèn hạ đến nỗi để cho khát khao trả thù ám ảnh chàng. Nhưng chàng dự định dẫn nàng đi một con đường khác, đúng đắn hơn, dàn xếp với nàng, và là nguyên nhân để nàng hủy hôn, hoặc nếu không thì cũng là nguyên nhân để cho Kersey hủy hôn. Cho dù bằng cách nào đi chăng nữa thì kết quả của vụ bê bối và sự bẽ mặt của Kersey cũng phần nào làm cho chàng thỏa mãn.

Và còn tốt hơn nhiều nếu sau tất cả những sự kiện đó, nàng vẫn còn dành cho chàng. Chàng đã mơ tưởng đến cặp chân dài quyến rũ và mái tóc đỏ của nàng kể từ lần đầu tiên chàng thấy nàng, trước cả khi chàng biết được mối quan hệ giữa nàng và Kersey. Và đầu óc chàng thì không thể nhận biết được cặp chân dài quyến rũ hay mái tóc đỏ của nàng lôi cuốn chàng nhiều hơn.

Thật là ngu ngốc khi chàng chấp nhận để cho nàng trở thành một người gần gũi với chàng. Nàng nghĩ là cuộc sống của nàng là một đặc ân của tạo hóa. Nàng cảm thấy là nàng mắc nợ và phải trả lại. Nàng nghĩ là nàng có trách nhiệm với người cha đã nuôi dưỡng nàng và người chồng mà nàng sẽ cưới. Nàng thích ở nông thôn hơn thành phố. Nàng cảm nhận là chỉ có cuộc sống ở nông thôn mới là cuộc sống thật sự. Nàng không hề ghen tị với những người khác. Nàng nghĩ nàng là một người hạnh phúc.

Chết tiệt ! Chàng không hề muốn biết những điều đó.

Chàng tưởng là chàng có thể dùng điều này để làm cho lương tâm chàng đỡ cắn rứt. Chàng tự thuyết phục bản thân mình là chàng làm tất cả những điều này với nàng với thiện ý. Nàng xứng đáng với những người tốt đẹp hơn Kersey. Có thể là sau vụ bê bối của việc hôn ước bị hủy nàng sẽ gặp được một người nào đó tốt hơn.

Sự phản ứng của nàng với nụ hôn của chàng làm cho chàng ngạc nhiên. Thật ra đó chỉ là chàng chạm môi chàng vào môi nàng trong vài giây và chàng đã thận trọng không để cả đôi tay và thân thể chàng đụng chạm vào nàng. Tuy vậy chàng vẫn ngạc nhiên vì nàng đã không tránh nụ hôn của chàng cũng như không trách mắng chàng sau đó và cũng không khóc. Nàng chấp nhận nụ hôn của chàng, thậm chí còn đặt môi nàng lên môi chàng trong những phút giây ngắn ngủi đó. Và sau đó nàng xử sự giống như là chưa hề có điều gì thân mật đã xảy ra giữa họ.

Điều đó làm cho chàng hài lòng và dễ dàng để tiến xa hơn nữa.

Chàng chỉ mong muốn làm cho nàng dịu đi, khiến cho nàng cảm thấy thoải mái với chàng và với những lời tán tỉnh mà chàng không dự định nói trong những cuộc chuyện trò với nàng. Chàng ước gì chàng không biết là nàng đọc thơ Pope chỉ vì nàng muốn mở rộng sở thích đọc sách của nàng.

Chàng gặp lại nàng tại nhà hát và cúi người chào nàng tại dãy của chàng sau đêm khiêu vũ ở nhà Chisley khi mắt họ gặp nhau. Chàng có ấn tượng là nàng biết chàng có mặt ở đó từ lâu nhưng thận trọng lẩn tránh ánh mắt của chàng. Chàng cũng không có ý định ghé qua dãy của nhà Rushford, nơi nàng ngồi cùng nhóm của nàng.

Chàng lại gặp nàng vào buổi trưa ngày hôm sau tại công viên khi nàng đi dạo cùng với Kersey, quý cô Newman và Henry Chisley. Chàng chạm vào mũ để chào nàng mà không hề chào hoặc nhìn đến những người còn lại. Và chàng lại gặp nàng tối hôm đó tại buổi hòa nhạc của Bà Hobb. Chàng ngồi đối diện với nàng, Kersey và Bá tước Rushford và nhìn nàng suốt buổi tối mặc dù chàng không hề tìm cách lại gần nàng kể cả trong thời gian giải lao.

Nhưng tại Richmond vào trưa ngày hôm sau, tại bữa tiệc ngoài vườn của quý bà Bromley, chàng quyết định là chàng đã để cho nàng ở một mình đủ lâu rồi. Chàng tự nhủ là chàng thật may mắn khi được mời đến bữa tiệc chọn lọc này. Quý bà Bromley là bà ngoại của Catherine và bà ta biết là chàng không phải là cha của đứa trẻ, mặc dù rõ ràng là bà không biết người đó là ai, và Kersey có lẽ sẽ không được mời.

Qúy bà Bromley khoác tay chàng và đi dạo dọc xuống bờ sông, ranh giới khu vườn của bà. Bà đi rất chậm, nhưng chàng hoàn toàn cảm thấy hài lòng với những bước đi của bà. Bầu trời quang đãng, không hề có một gợn mây, và bằng cách này hay cách khác, chàng dự định tìm gặp lại quý cô Winwood một mình trước khi kết thúc buổi trưa, để bước thêm một bước nữa hoàn tất ý muốn trả thù của chàng, để là người chiến thắng trong trò chơi của Kersey.

– Ngày hôm qua bà đã nhận được một lá thư của Catherine ! – Bà Bromley nói – Đứa bé khỏe và cô ấy cũng khỏe. Khí hậu ở đó hình như thích hợp với cô ấy. Dường như cô ấy rất tốt ở đó phải không Thornhill ?

– Dì ấy dường như hoàn toàn thoải mái khi cháu rời đi hai tháng trước, thưa bà ! – Chàng thành thực đảm bảo với bà – Thật vậy, cháu nghĩ là dì ấy đã tìm được nơi mà dì ấy thuộc về trên thế giới này !

– Tại một miền quê ở nước ngoài sao ? – bà nói với một cái chép miệng – Vì một lý do nào đó bà cảm thấy điều đó dường như không đúng. Nhưng bà rất sung sướng. Nó chưa bao giờ hạnh phúc ở đây cả. Cháu thứ lỗi cho bà, Thornhill, con rể của ta, một kẻ ngu ngốc túng quẩn, không bao giờ nên gả một đứa con gái quá trẻ như nó cho một người đàn ông đáng tuổi cha nó cả !

Đúng vậy, Bá tước nghĩ. Catherine chỉ nhỏ hơn chàng bốn tháng tuổi, và đã trở thành vợ của cha chàng hơn sáu năm trước khi rời khỏi Continent với chàng. Đúng, việc đó giống như vô đạo đức, đặc biệt là cha chàng đã ốm yếu trong suốt thời gian của cuộc hôn nhân.

– German Court là ai vậy ? – Bà hỏi

– German Court à ? – Lông mày của Bá tước nhướng lên với vẻ ngạc nhiên.

– Một cái tên khó đọc và thật khó phát âm, được nhắc đến hai lần trong lá thư của nó ! – Bà nói

– Cháu không nghĩ là cháu đã từng gặp anh ta ! – Bá tước trả lời với một nụ cười – Chỉ là vấn đề thời gian để có một người đàn ông nào đó thật sự quan tâm đến Catherine. Dì ấy là một người phụ nữ rất quyến rũ.

– Hừm ! – bà nói – chỉ bởi vì cha con đã để lại cho cô ấy và cả đứa trẻ một ít của hồi môn.

– Bởi vì dì ấy đáng yêu và duyên dáng !

Qúy bà Bromley nhìn có vẻ hài lòng mặc dù bà không nói gì thêm nữa. Họ đã đến bờ sông, và có ba chiếc thuyền trên mặt nước. Ba quý ông đang chèo thuyền trong khi các quý cô ngồi thoải mái trên thuyền ngắm khung cảnh xung quanh. Jennifer Winwood ở trên một chiếc thuyền với Kersey, một tay đang nghịch nước còn tay kia thì cầm chiếc ô.

– Một cặp trông thật đẹp đôi ! – Qúy bà Bromley nhìn theo hướng nhìn chăm chú của chàng và nói – bà vừa được nghe là mới hứa hôn và lễ cưới sẽ được tổ chức tại Nhà Thờ thánh George trước khi Mùa Lễ Hội kết thúc.

– Vâng ! – Bá Tước trả lời – Cháu có nghe, thật sự là rất đẹp đôi !

Kersey đẩy thuyền vào bờ vài phút sau đó và cầm tay đưa quý cô lên bờ. Bá tước nghĩ là trưa nay, nàng trông trẻ hơn tuổi hai mươi của nàng với cái áo dài thêu musulin trang nhã và cái nón rơm màu xanh hoa bắp và chiếc ô màu xanh đi kèm.

– Qúy cô Newman ! – Tử tước mỉm cười với cô em họ của vị hôn thê, cô gái nhỏ nhắn tóc vàng đang đứng gần đó với những người trẻ tuổi khác – Đến lượt em rồi , có thể ban cho anh vinh dự này không ?

Bá tước nghĩ quý cô Newman hình như không thích vinh dự này lắm. Cô gái đáng thương. Nhưng cô vẫn bước tới và đặt tay cô vào bàn tay của Kersey, hầu như cùng lúc Colonel và quý bà Morris đến trò chuyện với bà Bromley. Bá tước Thornhill thấy mình rất thuận lợi và dường như hứa hẹn là chàng sẽ có một buổi chiều thú vị.

– Tiểu thư Winwood ! – chàng nói trước khi nàng rời khỏi bờ sông để tham gia vào nhóm người mà cô em họ của nàng chuyện trò trước đó. Chàng giữ lấy cánh tay nàng – Anh có thể hộ tống em lên trên kia không ? Anh tin là đồ uống giải khát được phục vụ ở đó !

Không thể nào hoàn hảo hơn nữa. Chỉ có một vài người quan sát họ, kể cả Kersey cũng không thể làm gì được nữa.

Và nàng dường như không thể cư xử bất nhã bằng cách từ chối chàng. Chàng không ngờ nàng nhìn đáng yêu như vậy.

Nàng ngập ngừng trong giây lát trước khi khoác tay chàng . Nhưng dĩ nhiên nàng là một quý cô được giáo dục chu đáo và hoàn toàn thiếu kinh nghiệm trong những tình huống như thế này. Nàng không có sự lựa chọn nào khác.

– Cảm ơn ngài ! Một cốc nước chanh thì thật là tuyệt, thưa ngài !

Bá tước Thornhill nhìn xuống nàng với vẻ tán thưởng, tự hỏi sẽ thích thú như thế nào nếu trưa nay chàng chơi trò chơi này một mình. Liệu Kersey có nhìn thấy chàng đứng ở bờ sông với bà Bromley không ? Nếu có, tại sao anh ta không giữ quý cô Winwood lâu hơn ? Nếu không, tại sao anh ta không nhường chiếc thuyền cho người khác và giữ vị hôn thê bên cạnh anh ta ?

Dường như là Kersey đã nhận thua trong trò chơi này.

Nếu không, vì lý do gì anh ta không có hành động thái nào khác.

Thật là lôi cuốn ! Một trò chơi thật hấp dẫn !

Nhưng chàng tự hỏi, trò chơi ở đây chính xác là gì ?

Bình luận