Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Thiên Thần Bóng Tối (Dark Angel)

Chương 12

Tác giả: Mary Balogh

Jennifer thức dậy , ngạc nhiên rằng cuối cùng nàng cũng có thể ngủ được. Thực tế là, dường như nàng đã ngủ 1 giấc thật sâu và không mộng mị. Nhưng nàng lại dậy thật sớm và không gặp chút ảo giác nào về những chuyện không vui của ngày hôm qua chỉ như là một giấc mộng thoáng qua. Có lẽ chỉ có cơn đau âm ỉ ở vùng lưng và mông mỗi khi nàng di chuyển là nhắc lại cho nàng nhớ điều đó. Những giọt nước mắt và sự van xin của Sam cũng như lời nhắc nhở , khuyên nhủ của Dì Agatha cũng tác động lên Cha nàng . Ông đã không dùng roi da trong chuồng ngựa .Thay vào đó ông dùng một chiếc can , bắt nàng nằm ngang qua bàn trong thư viện và quật nàng như trừng phạt một đứa trẻ hư.

Mọi chuyện đã kết thúc. Mọi điều làm cho cuộc sống của nàng có ý nghĩa đã kết thúc. Chấm dứt khi nàng chỉ mới vừa tròn 20 tuổi. Không còn gì có thể làm cho cuộc đời của nàng đáng sống nữa, và mãi mãi sẽ không. Thật lạ kì , trong buổi sáng hôm nay tâm trí nàng lại hoàn toàn tách rời với những chuyện khủng khiếp của đêm qua. Nàng biết chuyện gì đã xảy ra và nàng cũng biết rõ hậu quả phải đối mặt trong suốt những ngày sau. Nhưng chỉ là đầu óc nàng nhận thức được, những phần còn lại trong con người nàng không làm sao theo kịp được ý nghĩ.

Nàng thận trọng ngồi dậy, cho chân xuống giường. Anh ta đã làm chuyện đó vài lần với nàng trước kia, nhưng lần này thì hủy diệt nàng hoàn toàn. Nàng đã tin anh ta bất chấp những bằng chứng hiển nhiên và những lời cảnh báo của những người nhiều tuổi, kinh nghiệm và trải đời hơn nàng. Và anh ta đã nhẫn tâm làm việc đó với nàng. Nàng đã mất Lionel. Sẽ không còn việc đính hôn nào nữa, không đám cưới, không Lễ hội Mùa.

Nàng chợt đột ngột nhận ra chuyện gì đã làm nàng chợt thức giấc quá sớm. Qua cánh cửa mở 1 nửa trong phòng trang điểm, nàng có thể nghe thấy tiếng người hầu của nàng và tiếng 1 ai đó đang di chuyển, mở và đóng cửa lại. Họ đang đóng gói rương hòm của nàng. Nàng sẽ phải rời khỏi đây trở lại điền trang ở quê . Nhưng nàng sẽ chỉ trở về nhà sau khi Cha nàng đã sắp xếp 1 nơi ở cho nàng với sự bầu bạn , kèm cặp của 1 quý bà nào đó. Sự kèm cặp của một bà trong nom ,chẳng khác nào 1 nhà tù giam hãm, nàng hiểu là như vậy.

Dù ông muốn xua đuổi nàng bằng cách nào ,nàng cũng sẽ phải sống hết quãng đời còn lại ở đó.

Cô hầu của nàng đã chuẩn bị sẵn một chiếc váy dài mặc buổi sáng cho nàng , vắt lên chiếc ghế , một chậu và những bình nước sẵn để rửa mặt. Jennifer bước xuống giường, rửa mặt và thay trang phục. Nàng chải tóc và thắt nó lại bằng nơ bên cổ. Nàng không thể xuống dưới nhà ăn sáng được, nàng vừa mới nhớ ra. Nàng sẽ bị giam cầm trong phòng cho đến khi hành lý và xe ngựa đã chuẩn bị sẵn sàng.

Nàng không có đến lấy 1 cơ hội để tự bảo vệ , biện hộ cho bản thân , nàng nhận thấy rõ điều đó. Nhưng dù sao cũng chẳng quan trọng nữa. Sự thật chẳng là cái gì trong một tình huống như thế này. Sự thật là vì một lý do nào đó, Bá tước Thorhill đã viết bức thư , và cha của Lionel đã đọc to nó lên, phơi bày , bóc trần nàng và cuối cùng là trừng phạt nàng công khai trước mọi người. Sự thực là nàng đã hoàn toàn bị hủy diệt không thể nào cứu vãn nổi . Không gì có thể thay đổi được nữa. Không có 1 điểm tựa nào nàng có thể bấu víu để cố gắng thuyết phục mọi người nghe nàng.

Một tiếng gõ nhẹ lên cánh cửa phòng trang điểm, lời thì thầm của cô ta với 1 anh hầu . Có lẽ để mang lên cho nàng 1 chiếc khay ăn buổi sáng chăng, nàng thầm nghĩ, tự hỏi liệu có phải chỉ có bánh mì và nước lã hay không? Hoặc có lẽ họ đã chuẩn bị sẵn sàng cho nàng. Cha nàng không nghi ngờ gì nữa là sẽ tống khứ nàng đi càng nhanh càng tốt.

-“Cô được mời xuống dưới nhà , thưa Tiểu thư.” Cô hầu của nàng nói, xuất hiện bên ngưỡng cửa , vẻ bối rối. Tất cả gia nhân trong nhà không nghie ngờ gì nữa là đã biết hết câu chuyện. Gia nhân thì luôn tò mò như vậy.-“Ở trong phòng tiếp khách hồng , không được chậm trễ thưa tiểu thư.”

Không phải là xe ngựa đã chuẩn bị xong. Và nàng cũng không bị gọi vào thư viện. Dĩ nhiên, nó cũng không chắc là nàng sẽ không bị đánh đòn bằng gậy 1 lần nữa. Có lẽ cuối cùng Cha nàng đã quyết định sử dụng 1 chiếc roi da chăng? Có lẽ nàng nên khóc ngay lúc nhìn nó và mỗi lần ông sử dụng đến nó. Ông đã nổi điên lên vào tối qua khi nàng vẫn một mực im lặng trong lúc ông đánh nàng. Chẳng phải bởi vì nàng không cảm thấy đau đớn , mà bởi vì nàng đã tê dại , chết lặng để có thể phản ứng lại điều gì .

Phòng khách trống rỗng. Nàng bước ngang qua căn phòng, đến bên cửa sổ và nhìn xuống quảng trường phía bên kia hàng rào. Nàng đã yêu mến Luân đôn. Thật là một nơi đầy sôi động , thú vị và náo nhiệt mà nàng chưa bao giờ từng cảm thấy ở thôn quê, mặc dù nàng nghĩ đã nghĩ trong suốt những năm thời thơ ấu , nàng yêu cuộc sống thanh bình ở làng quê hơn. Nàng cho rằng, bây giờ nàng cũng vẫn cảm thấy như vậy.

Nàng tự hỏi ,không biết Lionel đang làm gì ngay chính giây phút này.Tử tước Kersey. Nàng sẽ không bao giờ có quyền nghĩ về anh là Lionel được nữa.

Và rồi cửa mở và đóng lại ngay sau lưng nàng. Nàng không quay lại. Nàng vẫn không chắc nàng sẽ sẽ không quỳ xuống khi thực sự nhìn thấy một chiếc roi da hay không. Nàng vẫn còn đau đớn vì trận đòn bằng gậy ngày hôm qua.

-“Tiểu thư Winwood?” một giọng nói cất lên ngay sau lưng nàng.

Nàng quay phắt lại, mắt mở to, tất cả sự bất lực , tê liệt và thụ động những giờ đồng hồ qua vụt tan biến.-“Anh!” nàng nói.-“ Anh cút ra ngoài , cút đi ngay!”

Anh ta nhìn trông lạnh lùng và thanh lịch, chân đi ủng hơi dạng ra , hay chắp sau lưng mình. Nàng căm thù anh ta dữ dội đến mức có thể giết chết anh ta ngay lúc này , nếu như nàng cầm được một vũ khí nào đó trong tay.

-“Anh tới để cứu em thoát khỏi nỗi ô nhục ” anh ta nói.-“Chúng ta sẽ làm lễ cưới vào ngày mai.”

Mắt nàng mở to hơn và tay nàng nắm chặt thành nắm đấm ở hai bên mình.-“Anh đến để hả hê chứng kiến phải không ” nàng bật ra.-“Anh đến để nhạo báng , nhục mạ tôi. Tốt thôi, bây giờ anh nhìn đã mắt rồi, thưa ngài. Tôi đã không nhìn ngắm mình trong gương sáng nay, nhưng tôi đoán chắc là mình trông không đẹp đẽ gì. Đó là do những gì anh đã tặng cho tôi đấy. Thích thú tận hưởng đi rồi cút ngay khỏi đây.”

-“Em trông nhợt nhạt hơn bình thường rất nhiều” anh ta nói.-“Và có những quầng thâm dưới mắt. Đôi mắt em trông sầu muộn và hoang vắng, trống rỗng. Nhưng ngoài những cái đó ra, anh chỉ nhìn thấy vẫn một nhan sắc mà anh đã ngưỡng mộ ngay từ lúc đầu anh nhìn thấy em. Anh sẽ mua 1 giấy phép kết hôn ngay lập tức trong ngày hôm nay. Chúng ta sẽ làm lễ cưới vào ngày mai.”

Nàng cười.-“Phải , anh định như vậy.” nàng cười buồn.-“Dĩ nhiên rồi, đó là cách giải thích duy nhất. Cho những lý do anh đã quyết định là anh ham muốn tôi. Tôi sẽ không dùng được bởi vì đã đính ước. Nhưng điều đó đâu có làm anh chùn chân. Anh đã săn đuổi và rình rập và nuốt chửng tôi bởi sự ngây thơ , cả tin của mình, làm tổn thương tôi ngày càng nhiều hơn cho đến tận đêm qua với bức thư dối trá của anh. Lá thư anh đã dự định chắc chắn nó sẽ chuyển đến taykẻ khác , theo đúng mưu đồ của anh. Anh là đồ độc ác , ma quỷ. Chúng tôi đã đúng khi gọi anh là Quỷ vương , con ác quỷ. Thật là mỉa mai tức cười làm sao khi anh lại mang tên một vị thiên thần.”

Anh ta nhìn nàng điềm tĩnh. Nàng thậm chí không suy suyển được chút nào sự bình tĩnh của anh ta. Nàng mong muốn được cào những móng tay của mình vào gương mặt kia.

-“Anh không viết cũng như không gửi đi bức thư đó.” Anh ta nói.

Nàng nhìn anh ta nghi ngờ và cười to.-“Ồ ,anh không ư?” nàng châm biếm.-“Vậy lá thư tự nó viết và tự nó gửi đi, tôi cho là như vậy. Và tôi cũng cho là anh đã không quyến rũ mẹ kế của mình, không phải là cha con gái của bà ấy, cũng nhưng không bỏ rơi hai mẹ con họ ở nước ngoài để quay trở lại đây săn đuổi một con mồi mới phải không?”

-“Không” anh ta nói.

Sự điềm tĩnh của anh ta làm nàng tức điên lên.-“Và tôi cũng cho rằng anh không chủ tâm giải thoát tôi khỏi việc đính ước của mình?” nàng nói tiếp.

Anh ta mở miệng định nói và rồi lại ngậm chặt lại.

-“Để tôi phải cưới anh .” Nàng nhìn anh ta khinh bỉ.-“ Chắc chuyện tôi kết hôn với người tôi mong muốn cũng chả quan trọng gì với anh phải không? Chắc anh tưởng tượng rằng tôi sẽ hớn hở từ bỏ anh ấy để nhào đến với anh? Hay là tôi sẽ vui vẻ chấp nhận 1 sự thay thế tạm bợ nào cũng được? Anh tưởng rằng tôi sẽ làm bất cứ điều gì trừ việc căm thù anh phải không?’

-“Không” anh ta trả lời.

-“Nhưng nó cũng không quan trọng gì nữa.” nàng nói,-“ Trái tim của tôi có ra sao cũng chẳng liên quan gì tới anh. Chiếm được tôi là tất cả mục đích. Anh đã gần như đạt được mục đích rồi đó, Thưa đức ngài Grabiel.”

Đôi mắt anh ta nhìn xuống người nàng và rồi ngước lên. Nàng nhận thấy rất rõ bộ ngực lớn của mình và những đường cong đầy đặn trên người.

-“Phải, em đúng”

-“Tôi cho rằng anh chưa tính đến chuyện” nàng tiếp lời.-“cho dù việc mất ngài Kersey cũng như thanh danh của tôi tiêu tán thành từng mảnh nhỏ, tôi cũng vẫn từ chối anh.”

-“Chúng ta sẽ kết hôn vào sáng mai” anh ta nói. –“Và sẽ xuất hiện ở nhà hát vào buổi tối.

Chúng ta sẽ đi dạo trong công viên buổi chiều ngày hôm sau và tham dự dạ vũ của Phu nhân Truscott . Chúng ta sẽ cùng nhau đối mặt với dư luận trước khi tôi đưa em về điền trang của tôi ở miền Bắc.”

-“Anh hẳn bị điên rồi.” Nàng nói thì thào.-“Tất cả đều có mùi mất trí, điên rồ. Tôi sẽ không lấy anh. Anh phải điên cuồng mới nghĩ là tôi sẽ chấp nhận anh”

-“Em hãy cân nhắc sự lựa chọn.” Anh ta nói.

Sự lựa chọn là nàng sẽ bị giam cầm ở một nơi xa xôi nơi vùng quê hẻo lánh trong suốt quãng đời còn lại của mình. Tình trạng tê liệt tạm thời của nàng đã biến mất, viễn cảnh trước mắt nàng bày ra thật khủng khiếp.Cha nàng chắc chắn sẽ làm như vậy. Nàng không hề ảo tưởng gì về cha. Không tình cảm nào, không lời nói nào có thể thuyết phục được ông thay đổi lời phán quyết đưa nàng về giam tại thôn quê.

Trước khi nàng rời đi , ông sẽ cắt phăng mái tóc của nàng. Nàng đột nhiên nhớ lại chi tiết tất cả mọi chuyện hôm qua. Ông đã nói như vậy sau trận đòn bằng gậy. Và chắc chắn là ông có ý định như vậy thật. Vì một vài nguyên nhân, nó trở thành nỗi khiếp sợ kinh khủng nhất nàng sẽ phải đối mặt lúc này.

-“Cha tôi sẽ cắt trụi mái tóc của tôi cho đến sát da đầu.” nàng nói to những lời đó lên. Nàng còn nghe rõ tiếng vang vọng lại của chúng. Và đôi mắt anh ta ngước lên nhìn mái tóc nàng.

-“Em sẽ không có ai đề bầu bạn nữa” anh ta chỉ ra.-“Không có quần áo đẹp. Không hôn nhân. Không được tự do trở về nhà có vẻ còn là những nỗi đau khổ chưa đáng kể đối với em. Nhưng có 1 chuyện này không ai có thể bất hạnh hơn em được. Sẽ không bao giờ em có những đứa con”.

Nàng cố gắng chống lại nỗi đau đớn đang dội lên trong lòng , xiết chặt tay thành nắm đấm, cố gắng kiệt lực biến đổi nó thành nỗi giận dữ để chống lại anh ta 1 lần nữa.

-“Chúng ta sẽ làm lễ cưới vào ngày mai.” Anh ta nói.

Chuyện này là tồi tệ nhất, tồi tệ hơn gấp nghìn lần. Nàng nhìn anh ta ghê tởm, nhìn vóc dáng cao lớn, bờ vai rộng của anh ta , mái tóc đen cũng như đôi mắt và những nét quý tộc quý phái của anh ta. Nàng nhớ lại những hành động xấu xa tội lỗi của anh ta, những đeo đuổi ma quỷ anh ta đã nhằm vào nàng, và rồi hủy diệt nàng chỉ để cuối cùng nàng phải thuộc về anh ta. Và ngay lúc này nàng có thể nhìn thấy , nghe thấy , và cảm nhận được những luỡi kéo sắc nhọn , lạnh toát bên đầu nàng , cắt phăng mái tóc dầy óng ả của nàng.

Nàng cắn chặt môi.

Đôi tay nàng bỗng nhiên nằm gọn trong tay anh ta, lạnh giá, mềm rũ và run rẩy trong đôi bàn tay ấm áp , mạnh mẽ và vững chắc kia. Và rồi anh ta quỳ xuống chân nàng. Nàng nhìn anh ta , sốc mạnh, và cảm thấy chết lặng một lần nữa.

-“Tiểu thư Winwood” anh ta nói.-“Em có ban cho tôi vinh dự trở thành vợ của tôi không?”

Anh ta nhìn lên nàng, nét mặt không thể nào dò đoán được. Nhìn trông hết sức đẹp trai ,lãng mạn và hoàn hảo nếu không tính đến những tội ác như quỷ vương mà nàng không nghi ngờ gì là anh ta đã làm.

Sự quyết định chính là bởi lưỡi kéo kia. Nó dường như là nỗi sợ hãi lố bịch khôi hài nhất nàng từng biết. Lưỡi kéo , hình ảnh những lọn tóc của nàng rơi xuống thành một đống trên sàn nhà, rồi sẽ bị quét gom lại và thiêu hủy. Nàng cảm thấy 1 cơn buồn nôn kinh tởm đang dâng lên.

-“Vâng” nàng nhắm chặt mắt. Nàng không chắc mình đã nói to ra từ ấy.

Nhưng nàng buộc phải lựa chọn như vậy. Anh ta đã đứng lại trên đôi chân mình, và xiết chặt đôi tay nàng nồng ấm trong tay anh ta.-“Anh sẽ làm cho mọi chuyện trở nên tốt đẹp.” anh ta tiếp tục-“Rồi em sẽ thấy một ngày nào đó, em sẽ vui mừng vì quyết định của em ngày hôm nay.”

-“Anh sẽ chỉ phí sức mà thôi.” Nàng trả lời, cố ý nhìn vào mắt anh ta.-“Sau sáng ngày mai anh sẽ chiếm hữu được cơ thể tôi, thưa ngài. Đó có vẻ là điều duy nhất quan trọng đối với anh. Nhưng anh sẽ không bao giờ có thể chiếm đoạt được trái tim cũng như niềm kính trọng của tôi. Tôi sẽ căm thù anh cho đến tận cuối cuộc đời này.”

-“Được rồi.” Anh ta hôn lưng bàn tay nàng và ép chặt lấy chúng một lần nữa và rồi buông chúng ra. Điệu bộ của anh ta sôi nổi. -“ Có nhiều chuyện anh phải làm cho xong ngày hôm nay. Em sẽ ở lại nhà. Anh chắc em không mong muốn gì khác hơn. Em sẽ…” anh ta đột ngột dừng bặt và nhìn vào đôi mắt nàng.-“Em có bị trừng phạt khắc nghiệt khi trở về nhà vào tối qua không?”

Nàng nhếch mép cười.-“Cha tôi là 1 người lịch sự, thưa Ngài.” Nàng chua chát nói.-“Anh đã làm nhục ông ấy.”

Anh ta cau mày.-“Ông ta động vào em ư?” anh ta hỏi.

-“Bằng tay ư? Không đâu.” nàng vẫn mỉm cười .-“Ông ấy sử dụng một cái gậy.”

Anh ta nhắm chặt mắt một thoáng.-“ Anh sẽ để lại một chỉ thị” rồi nói tiếp-“rằng em sẽ được đối xử dịu dàng cho đến hết ngày hôm nay và cho đến sáng mai.Sau lúc đó, em sẽ được che chở dưới sự bảo vệ của anh.”

-“Anh cũng có một cây gậy phải không?” nàng hỏi.-“ Nó là một thứ vũ khí rất hữu hiệu để dạy bảo tôi vào khuôn phép đó, thưa ngài. Tôi vẫn còn đau đớn cho đến tận sáng hôm nay.”

-“Đây sẽ là lần cuối cùng em phải chịu đau đớn.” anh ta nói.-“Lời hứa danh dự của anh.”

Nàng cười.-“Tôi thật hết sức được an ủi đấy.” Nàng mỉa mai.-“Danh dự của ngài ư , thưa ngài?”

Anh ta nhìn nàng điềm tĩnh trong 1 lúc và rồi nghiêng mình chào nàng.-“Hẹn gặp lại sáng ngày mai.” anh ta nói.Anh ta quay đi và rời phòng , đóng cửa lại sau lưng.

Hay thật, Jennifer nghĩ. Hay thật, nhưng nàng không thể buộc tâm trí của nàng thốt ra dù chỉ 1 lời. Nàng vẫn đứng bất động tại chỗ cho đến khi cánh cửa mở ra 1lần nữa vài phút sau đó. Cả Dì Agatha lẫn Cha nàng bước vào.

-“Tốt rồi , thưa cô” ông nói.-“ Có vẻ như là chúng ta cũng đã tránh được nỗi ô nhục toàn diện này. Tuy nhiên ta vẫn không biết làm cách nào ta có thể ngẩng cao đầu để ra khỏi nhà ngày hôm nay được.”

-“Ổn rồi, Jennifer” Dì nàng mỉm cười cứng đờ với nàng.-“Chúng ta có một ngày bận rộn trước mắt . Chúng ta có 1 đám cưới cần phải chuẩn bị cháu ạ.”

1 đám cưới ư. Nàng sẽ chuẩn bị kết hôn. Không phải trong tháng tới ở nhà thờ Thánh George với sự tham dự của một nửa xã hội thượng lưu. Ngày mai ở một nhà thờ không tên tuổi- nàng thậm chí còn chẳng biết là ở đâu nữa. Và người chồng không phải là Lionel, người nàng đã đính ước và yêu trong suốt 5 năm liền. Nàng sẽ kết hôn với Bá tước Thorhill.

Nàng sẽ là Nữ bá tước Thorhill.

Vợ của anh ta.

-“Vâng” nàng rời phòng theo chân dì Agatha.

******************

Bá tước Thorhill nhận được sự đón tiếp ở dinh thự nhà Rushford cũng y như ở nhà tử tước Nordal. Ngoại trừ lần này, khi chàng gửi tin nhắn cho họ sẽ chờ ngoài sảnh cho đến khi gặp được mới thôi, chàng đã bật chửi thề rồi khôngchần chừ ngay lập tức theo chân người quản gia lên cầu thang, phớt lờ sự phản đối của tên gia nhân. Chàng gạt phắt hắn ta ra bằng một cú hích vai để vượt qua hắn ngay khi cửa phòng riêng của bá tước bật mở.

-“Không” chàng lập tức nói chặn họng tên hầu ,ngay trước mặt hai gã đàn ông đang ngạc nhiên tột độ trong phòng thay đồ của bá tước-Kersey đang ở đó với cha hắn.

-“Tôi sẽ không chịu bị mời ra ngoài đâu.”

Bá tước Rushford, môi mím chặt lại, tỏ ra rất tức giận, gật đầu xua tên hầu ra , phớt lờ lời xin lỗi lí nhí của người quản gia. Tử tước Kersey vẫn đứng yên tại chỗ và cười nhạo báng.

-“Tôi đến” Bá tước Thorhill nói, -“để lấy lại một vật thuộc về Tiểu thư Winwood”

-“ Cái gì cơ…? Tôi muốn anh nói toạc ra đi, Thorhill” Giọng ngài Rushford run lên vì giận dữ.

-“Con tin là” Tử tước Kersey nói, nhấc chiếc kính 1 tròng lên mắt.-“Hắn ta đang hỏi về lá thư, thưa Cha. Anh có quyền gì mà đòi lại đồ vật của …à, của đứa con gái ấy hả Thorhill?”

-“Ta đã được vinh dự trở thành vị hôn phu của nàng” Bá tước Thorhill nói lạnh lùng và rành rọt.-“Vì thế ta không thích phải quật một chiếc găng tay vào mặt mi đâu ,Kersey, như là ta biết , mi hiểu rất rõ việc này. Tiểu thư Winwood đã chịu quá đủ đau khổ bởi trò chơi của 2 ta rồi. Nhưng nếu như mi còn dám thốt ra bất cứ một lời thì thầm nào xúc phạm cô ấy nữa , kể từ giây phút này trở đi, mi sẽ đẩy ta vào tình thế không còn sự lựa chọn nào khác đấy , Kersey. Còn bây giờ , đưa ta bức thư.” Chàng đưa một bàn tay ngạo nghễ và độc đoán ra trước mặt Rushford.

Bá tước Rushford hít một hơi thở gấp.-“Lá thư” ông ta nói.-“đã bị đốt cháy rồi. Nhà của ta của ta thậm chí còn bị dơ bẩn bởi tro của thứ rác rưởi đó.”

-“Vậy là mi sẽ kết hôn với cô ta.” Tử tước Kersey cười khúc khích cho đến khi bắt gặp ánh mắt nghiêm khắc của người cha.

-“À” Bá tước Thorhill thu tay về.-“Ta cũng e là như vậy. Và từ những gì mà ông nói, Rushford, ta tin ông. Đó cũng là một nước cờ khôn ngoan , mặc dầu ta cá là có lẽ chính ông cũng không nhận ra . Nếu bức thư vẫn còn tồn tại, sẽ có hơn 1 người chứ không phải chỉ mình ta có thể bảo đảm rằng nó được viết không phải bởi tay ta.”

-“Mi có thể ngu ngốc đến mức không nhờ một tên đầy tớ viết nó thay mi.” Kersey nói.-“Nhưng sự phủ nhận chẳng có nghĩa lý gì ở đây cả. Còn ai khác có động cơ để viết nó nữa chứ- và kí bởi tên mi? Mi đã hủy hoại hạnh phúc của ta, Thorhill, và đã đạt được mục đích bôi nhọ tên tuổi của ta. Chỉ nhờ uy tín và ảnh hưởng của cha ta mới có thể ngăn chặn được tai họa đó và làm cho cả xã hội quay trở lại thông cảm với ta. Tên tuổi của cha ta quá cao quý để bị mang ra làm nhục. Chỉ một chuyện đó thôi cũng đủ để ta thấy hành động của mi là không thể tha thứ được.”

-“Thứ uy tín đó của cha mi đã hủy diệt thanh danh của một tiểu thư trong trắng và ngây thơ .” Bá tước Thorhill gằn giọng.-“ với một cách thức thô bỉ ,tục tằn không thể tưởng tượng được. Với tư cách là một người mới đính hôn và nhìn bên ngoài là yêu say đắm, mi có vẻ bình phục lại khỏi sự bội ước với tốc độ thật phi thường, Kersey. Nếu ta là mi ,ta sẽ giữ nguyên bộ mặt thểu não dài thượt lâu hơn một chút mỗi khi đi ra ngoài. Ta biết mi sẽ không muốn bị vạch ra là mi sung sướng vì đã được tự do, rốt cuộc thì có lẽ mi cũng đã dùng thủ đoạn để được tự do”.

Mắt của tử tước chợt lóe lên.-“Chỉ có mi mới có thể nói ra những lời vu khống này được, Thorhill.” Anh ta nói.-“ Ta chỉ đơn giản hỏi mi suy nghĩ xem lời nói của ai mới đáng tin trước mặt cả xã hội thượng lưu đây. Câu trả lời quá là rõ ràng rồi, phải vậy không?”

-“Ta buộc phải yêu cầu anh ra về, Thorhill” Ngài Rushford nói.-“Con trai ta đã chịu quá đủ cay đắng bởi tay anh và bởi tay người đàn bà kia rồi. Ta không cần thiết phải nói ra cái tên đó. Và nói thêm rằng Nữ bá tước và ta đã chịu quá đủ đau khổ vì thất vọng bởi cô ta rồi. Nếu anh còn dám quay trở lại, ta sẽ đích thân tống cổ anh ra đường. Ta tin rằng ta đã tuyên bố rất rõ ràng rồi?”

-“Câu hỏi mới ra vẻ khoa trương làm sao!” Bá tước Thorhill vừa nói vừa cúi chào.-“Ta sẽ rời khỏi đây mà không cần phải trả lời câu hỏi của ông. Chúc một ngày tốt lành.”

Vẫn còn một hi vọng mong manh, chàng đã nghĩ vậy khi rời khỏi nhà. Nếu chàng có thể chứng minh được bức thư không phải tay chàng viết, có lẽ chàng sẽ dấy lên đủ những sự hoài nghi trong những phòng khách thời trang ở Luân đôn sao cho con đường trở lại với xã hội thượng lưu của nàng được dễ dàng hơn. Mặc dù thực tế không thể chối cãi ai là người đã hôn nàng công khai tại đêm vũ hội hóa trang nhà Velgard , và nàng chính là người chàng đã hôn.

Không , Vẫn còn một cơ hội mong manh. Và chàng không thực sự mong chờ lá thư vẫn còn tồn tại. Nếu như chàng là Rushford , chàng hẳn sẽ đốt thậm chí cả nhà mình chỉ để phòng ngừa.

Chàng đã đến đây vì một mục đích khác. Chàng muốn họ biết rằng Jennifer Winwood đã là vợ của chàng ,rằng nếu họ mưu toan tiến hành tiếp những thủ đoạn nhằm chống lại nàng , họ sẽ gặp nguy hiểm. Và chàng muốn Kersey biết rằng chàng nắm rất rõ luật chơi , và trò chơi này còn chưa kết thúc.

Kersey đã thắng được hiệp đầu. Không phải nghi ngờ gì về chuyện đó.Vượt xa nỗi tổn thất chịu bị nhục nhã bởi sự bội ước của vị hôn thê, hắn đã cân nhắc và sắp xếp mọi chuyện kĩ càng để được giải thoát khỏi nàng. Hắn ta muốn thoát khỏi nàng. Và hắn ta đã thực hiện kế sách đó bằng cách làm cho đối thủ bị sa lầy, vướng mắc trong mối quan hệ với nàng. Những ý nghĩ đó làm cho Bá tước co rúm mình lại. Nàng xứng đáng vạn lần hơn thế. Nàng là một cô gái hoàn toàn vô tội và ngây thơ, một nạn nhân của những âm mưu độc ác –của cả Kersey và bản thân chàng nữa.(Hối hận rồi đây! Rồi cho chàng chết, hí hí …)

Khi chàng nói với nàng lúc trước, rằng chàng sẽ dành hết cả cuộc đời mình để một ngày kia nàng có thể cảm thấy vui mừng vì quyết định của nàng ngày hôm nay, chàng thật sự có ý là như vậy. Chàng sẽ phục hồi lại thanh danh cho nàng và sẽ dành cả đời mình để đáp ứng mọi điều trái tim nàng hằng khao khát. Bằng cách làm như vậy có thể lương tâm chàng sẽ dịu đi được đôi chút chăng?

Nhưng trò chơi với Kersey vẫn chưa kết thúc. Bằng cách nào đó hắn ta sẽ phải nhận sự báo thù đích đáng. Và sẽ là một sự đền tội đầy đủ vượt xa sự nhục nhã đơn giản. Bằng cách nào đó, chàng sẽ giết chết được Kersey.

Đến lúc thích hợp, quân bài chủ sẽ được lật và mọi sự sắp đặt sẽ được hoàn thành.

Lạy Chúa, chàng nghĩ, dừng lại đột nghột bên vỉa hè, giờ này ngày mai chàng sẽ là một người đàn ông đã có vợ.

Nhưng có một nỗi hoang mang trong ý nghĩ đó. Chàng gạt nó sang một bên.

*******************************

Samantha ngập ngừng gõ cửa phòng Jennifer sau bữa ăn trưa. Mặc dầu Jennifer đã không xuống ăn, Samantha biết rằng chị cô sẽ không còn chịu sự ghét bỏ và bị giam cầm một mình trong phòng nữa. Cô đã vô cùng sửng sốt khi biết rằng Jenny sẽ kết hôn với Bá tước Thorhill ngay ngày mai.

-“Em có thể vào được không?” cô hỏi, nhìn chăm chú vào cánh cửa.-“Hay là chị muốn ở một mình hơn?”

Jennifer đang ngồi thu mình lại trong chiếc ghế bành , một tấm chăn đắp trên ngực-“Vào đi Sam” nàng mỉm cười mệt mỏi.

Samantha bước vào và nhìn cánh cửa mở hờ sang phòng trang điểm. Đã có một sự chuẩn bị tất bật và rối rít diễn ra ở đó.-“ Đồ đạc của chị vẫn đang được đóng gói ư?” cô hỏi. Cô có thể nhầm lẫn không nhỉ?

-“Ừ , để chuyển sang dinh thự ở Quảng trường Grosvenor ngày mai.” Jennifer giải thích.-“Chị sẽ lấy chồng ,Sam ạ. Nó có phải là một thắng lợi rất đỗi huy hoàng không ? Chị sẽ là thiếu nữ đầu tiên trong đợt ra mắt kết hôn vào mùa xuân này. Và chị sẽ là 1 nữ bá tước , không hơn không kém.” Nàng gục đầu để trán tì lên tấm chăn.

-chăÔi Jenny” Samantha nhìn nàng với vẻ khổ sở.-“ Dẫu sao ,ít nhất đó cũng là một sự lựa chọn tốt hơn mà.”

-“Đó chính xác là những gì anh ta đã chỉ ra đấy.” Jennifer nói với một cái cười nhẹ.-“Em có biết tại sao chị luôn luôn trả lời vâng không , Sam? Vì một lý do hết sức quan trọng . Cha chị sẽ cắt trụi tóc chị trước khi đuổi chị đi. Chị nói “vâng” chỉ để giữ cho mái tóc mình còn nguyên vẹn.”

Nàng vùi mặt mình vào tấm chăn. Samantha không thể nói được bây giờ nàng đang cười hay đang khóc. Là gì cũng chẳng quan trọng , cảm xúc của nàng vẫn chỉ là một mà thôi.

Cô không thể nghĩ được gì để nói với người chị họ.Không gì có thể an ủi được lúc này.Cô ngồi xuống ghế sô fa và liếc nhìn dáng đầu cúi gục của Jennifer và nghĩ lại sự với một mặc cảm tội lỗi kinh khủng cho sự phấn chấn đáng chê trách cô cảm thấy vào tối qua, và vẫn cảm thấy trong ngày hôm nay. Cô thực sự không vui mừng. Ồ , không, cô thật sự không . Thật quá sức đau đớn khi phải chứng kiến cảnh Jennifer phải chịu đau khổ và hiểu hết hoàn cảnh độc ác nào đã đẩy chị cô vào nỗi đau đớn ấy. Nhưng mà Jenny đã quá bất cẩn….có lẽ thế. Có điều gì đó làm cô lo lắng.

-“Jenny” cô nói rồi cắn môi. Đây có lẽ là điều cuối cùng chị cô muốn nghe.-“ Chị đã gặp gỡ anh ta bí mật vào lúc nào vậy? Chúng ta luôn luôn ở bên cạnh nhau hoặc với Dì Aggy mà.”

Jennifer ngẩng đầu lên.-“Cái gì cơ?” Chị cô cau mày.

Bức thư-“ Samantha bắt gặp đôi mắt chống đối của nàng , cô không nói gì thêm nữa.

-“Bức thư là một trò chơi khăm độc ác.” Jennifer nói.-“Anh ta đã sắp đặt nó, Sam ạ. Anh ta bị ám ảnh bởi chị. Tất cả đều là dối trá. Anh ta làm mọi việc để chắc rằng cuộc đính hôn của chị sẽ bị hủy bỏ . Thanh danh của chị sẽ bị tiêu tan và chị sẽ không còn con đường nào khác ngoài việc kết hôn với anh ta. Anh ta đã thực thi kế hoạch của mình và đạt được mục đích. Chị sẽ làm lễ cưới với anh ta vào sáng mai. Nhưng chị cũng nói thẳng với anh ta rằng chị sẽ căm thù anh ta cho đến tận cuối đời mình . Điều đó với một gã đàn ông như anh ta chắc cũng chẳng quan trọng gì. Chị nghĩ tấm thân chị mới là tất cả những gì anh ta muốn.

Samantha nhìn chằm chằm vào nàng.-“Em không thể tin anh ta lại dám làm một chuyện độc ác như vậy.” cô nói.

-“Rồi , cứ tin như vậy đi.” Jennifer vùi mặt vào tay một lần nữa.-“Anh ta phủ nhận việc viết lá thư đó. Em có tưởng tượng được không , Sam? Nếu như không phải anh ta làm , thì ai đây? Chị rất muốn biết. Ai mới là người muốn hủy diệt chị và chấm dứt sự đính ước của chị ?”

-“Không ai cả” Samantha tiếp tục nhìn vào dáng đầu cúi gục của người chị họ.-“Không một ai , Jenny ạ” Ngoại trừ chính bản thân cô. Không phải chuyện cô muốn làm tổn thương Jenny dù chỉ trong một khoảnh khắc, tất nhiên . Không bao giờ như vậy. Nhưng cô đã từng mơ ước cuộc đính hôn này sẽ không còn tồn tại. Lionel đã từng nói rằng, ước gì chàng gặp được cô, trước Jenny….

Và Lionel cũng đã từng ước cuộc hôn nhân của chàng sẽ chấm dứt. Chàng đã cảm thấy bị trói buộc bởi nó.Chàng đã ước gì được tự do để có thể theo đuổi cô. Nhưng Lionel cũng không bao giờ muốn làm tổn hại Jenny. Lionel là một người đàn ông trọng danh dự (ặc ặc từ lúc nào vậy ta ? ) Samantha cau mày.

Jennifer đang nhìn cô và mỉm cười chán chường.-“Hôm nay chị nói chuyện chán quá , phải không?” nàng nói.-“Em có ghen tị với chị không, Sam? Với Nữ Bá tước Thorhill vào ngày mai ?”

-“Jenny” Samantha vươn người về phía trước.-“Có lẽ mọi chuyện không tồi tệ đến thế. Anh ta rất đẹp trai và rất giàu có. Ít nhất thì chị cũng được an ủi biết rằng anh ta sẵn sàng không từ mọi thủ đoạn chỉ để có được chị. Em tin rằng anh ta phải yêu chị điên cuồng.”

-“Nếu như em yêu 1 người nào đó.” Jennifer nói -“Em sẽ không chủ tâm đẩy người đó vào nỗi bất hạnh ghê gớm đến thế này, Sam ạ.”

-“Em không nói rằng anh ta hoàn hảo.” Samantha mỉm cười.-“Em chỉ cố gắng giúp chị nhìn nhận mặt sáng của vấn đề mà thôi. Em biết ngay tại thời điểm này, phải có một điểm sáng hi vọng nào cho tất cả mọi chuyện xảy đến với chị. Nhưng hãy nghĩ về chuyện này. Lionel- ôi Ngài Kersey- đã giữ hôn ước của anh ấy trong một thời gian dài , từ khi anh ấy còn là một người đàn ông rất trẻ. Anh ấy có cố gắng để gặp gỡ chị lần nào trong suốt những năm qua không? Để thúc đẩy cuộc hôn nhân của 2 người? Anh ấy có bày tỏ tình yêu sâu đậm của mình đối với chị trong suốt Lễ hội Mùa để tiến hành đám cưới diễn ra nhanh hơn ngày Cha mẹ anh ấy và Cậu Gerald đã sắp đặt ?”

-“Em đang cố gắng nói gì vậy?” Jennifer đang giận dữ, Samantha có thể thấy như vậy.

-“Chỉ có lẽ rằng, theo 1 cách khác Bá tước Thorhill yêu chị nhiều hơn những gì Ngài Kersey đã thể hiện.” Samantha nói tiếp.-“ Có lẽ cuộc sống sẽ không hẳn đẹp và thơ mộng như chị hằng mong đợi nếu kết hôn với ngài Tử tước , và cũng có thể nó không đến nỗi là một cơn ác mộng như chị đang nghĩ bây giờ đâu.”

Nỗi tức giận tắt đi trong đôi mắt của Jennifer và nàng mỉm cười.-“Sam” nàng nói , lật tấm trăn ra.-“ Em có thể làm một chuyên gia tâm lý được rồi. Chị thề là em có thể. Mọi chuyện không là gì cả cho đến khi nó được bắt đầu tiến hành và kết thúc, phải vậy không? Chị chưa từng biết cuộc sống với Ngài Kersey sẽ ra sao. Chị sẽ không chị sẽ khóc cả ngày mất. Dì Agatha đã lệnh cho chị phải mang một bộ mặt ưa nhìn nhất cho ngày mai. Cho ngày cưới của chị.”

Nàng mỉm cười lần nữa , rồi úp mặt vào đôi tay và bật lên những tiếng thổn thức.

-“Ôi ,Jenny.” Samantha đắp lại chăn lên ngực nàng và thấy mình đang băn khoăn một cách không thể tin được mất bao lâu thì Lionel mới nghĩ rằng đủ thích hợp để bắt đầu với cô.

Và rồi cô tự căm ghét bản thân vì đã ích kỉ nghĩ đến niềm hi vọng của bản thân trong khi người bạn thân nhất của cô đang chìm trong đau khổ.

Việc trưởng thành và lớn lên đôi khi không hoàn toàn là một công việc thích thú mà cô mong đợi. Đôi khi nó thật đáng sợ làm sao.

Bình luận