Trình gia nằm ở khu biệt thự ven sông Lộc Kiều. Ông Trình ngồi trong phòng khách kể Hàn Ích Dương nghe cuộc đời làm lính của ông. Ông vô tình và cố ý nói mấy món ông nấu trước đây được cấp trên khen ngợi khủng khiếp, rồi nhắc tới cả vị trí tổ trưởng của mình trong nhà bếp.
“Ầy, mấy chuyện này ba kể liên tục cả trăm lần mà vẫn không mệt sao ba?” Trình Điện Điện ôm chó lông xù, chen vào giữa ba và Hàn Ích Dương. Cô đút nó ăn đậu phộng, rồi bóc một nắm cho anh, “Đậu phộng gia truyền của ba em, anh ăn thử đi.”
Hàn Ích Dương bóc một hạt bỏ vào miệng, “Bác Trình làm rất ngon.”
Ông Trình ngượng ngùng xua tay, ông khiêm tốn khác thường, “Thường thôi. Chừng nào về bác sẽ làm vài kg, thủ trưởng mang về cho gia đình thủ… con ăn.”
Tuy nhiên từ “thủ trưởng” của ông Trình vẫn rõ mồn một trong tai mỗi người ngồi trên ghế sô pha. Trình Điện Điện khoác tay Hàn Ích Dương, cô tựa đầu lên vai anh than vãn, “Anh phải cố gắng chịu đựng.”
“Điện Điện, chú chỉ quá khẩn trương thôi.” Triệu Mẫn ngồi đối diện Trình Điện Điện lên tiếng, cô ta cười nhẹ nhàng nhìn Hàn Ích Dương.
Hàn Ích Dương xoa đầu Trình Điện Điện, anh nói với ông Trình, “Bác Trình, dù con không phải bạn trai của Điện Điện thì bác cũng là bề trên của con. Xin bác đừng xa cách với con. Con đến đây làm phiền hai bác nhiều quá rồi ạ.”
Thủ trưởng này đúng là vừa trẻ tuổi vừa lễ phép! Ông Trình gật đầu lia lịa, rướn người đẩy dĩa đậu phộng trên bàn qua gần Hàn Ích Dương, “Thích thì ăn nhiều một chút.”
Trình Điện Điện lặng thinh, cười tươi như hoa.
Triệu Mẫn cũng cười nhưng nụ cười của cô ta nhợt nhạt, có thể tắt lịm bất cứ lúc nào.
“Cô sao rồi?” Mấy hôm trước, Trình Điện Điện có nghe mẹ kể về tình trạng của bà Triệu, bà Triệu bị gãy một chân nhưng đã ổn định và xuất viện về nhà.
“Ổn, đang ở nhà tĩnh dưỡng.” Triệu Mẫn rút điện thoại ra xem giờ. Đôi lông mày thanh tú của cô ta chau lại, “Sao giờ này Minh Dương chưa tới nhỉ?”
Bàn tay đang đút thức ăn cho chó lông xù của Trình Điện Điện khựng lại, cô ngẩng lên nhìn Triệu Mẫn. Triệu Mẫn như cảm giác được ánh mắt của cô, cô ta nhếch miệng, “Minh Dương được nhiều công ty lớn mời làm việc. Nhưng ba mẹ anh ấy chỉ có một người con trai nên cứ ép anh ấy tiếp quản công ty của gia đình. Một mình anh ấy phải lo lắng chu toàn cho cả công ty. Từ lúc về nước đến giờ, mình thấy anh ấy chẳng có thời gian nhàn rỗi.”
Trình Điện Điện, “…” Một mình thủ trưởng nhà cô phải lao tâm khổ trí với một đống trung đoàn đây này!
Trình Điện Điện không quan tâm Trình Minh Dương thừa kế công ty gia đình này nọ, cô chỉ thắc mắc tại sao Trình Minh Dương đến đây ăn cơm? Rõ ràng mở tiệc mời thủ trưởng nhà cô, tại sao lại xuất hiện thêm hai miệng ăn chực này vậy?
“Ơ mà Điện Điện, bạn trai của cậu cũng là con một à?” Triệu Mẫn hỏi về Hàn Ích Dương nhưng người cô ta đặt ra nghi vấn lại là Trình Điện Điện.
“Không.” Trình Điện Điện trả lời.
“Tôi còn một em trai.” Hàn Ích Dương tự giải đáp thắc mắc cho cô ta.
“Còn một em trai? Lẽ nào hồi đó thành phố S chưa triển khai chính sách kế hoạch hóa gia đình? Làm sao lại có hai người con? Theo lý thuyết…”
“Tôi và em tôi là cùng cha khác mẹ.” Hàn Ích Dương nói tùy ý. Anh đặt tách trà xuống bàn, quét mắt qua Triệu Mẫn.
Trình Điện Điện cúi gằm đầu, tâm trạng của cô rất tệ.
“Ồ… xin lỗi vì không nên hỏi vấn đề này.” Giọng Triệu Mẫn nghe như tự trách bản thân.
Anh và em anh cùng cha khác mẹ. Trước sáu tuổi, anh sống ở quê với bà ngoại… Trình Điện Điện nhớ thủ trưởng từng nói với cô.
“Không sao. Năm tôi lên ba thì mẹ qua đời.” Hàn Ích Dương nói đoạn, anh nghiêng đầu nhìn vào mắt Trình Điện Điện. Anh đang dùng ánh mắt trấn an cô, anh muốn nói với cô anh không sao.
Trình Điện Điện đặt tay lên mu bàn tay của Hàn Ích Dương.
“Quan hệ của tôi và mẹ kế rất thân thiết, không khác gì mẹ ruột.” Hàn Ích Dương nói tiếp.
Trình Điện Điện đã từng chứng kiến Hàn Ích Dương ở chung với bà Hàn. Nếu anh không chủ động nói, người khác sẽ nhìn không ra. Hay Triệu Mẫn biết gì đó? Trình Điện Điện cảm thấy mình nghĩ ngợi lan man hơi nhiều. Cô buồn bực kéo tay Hàn Ích Dương, “Anh muốn xem hình của em không? Em dẫn anh lên lầu xem.”
Hàn Ích Dương, “Anh rất muốn xem.”
Hình trong nhà đều do ông Trình cất giữ. Thủ trưởng muốn coi hình, ông Trình không chỉ lấy hình của Trình Điện Điện, mà còn mang hết hình kỷ niệm và kỷ niệm chương ông có trong cuộc đời làm lính của mình. Ông giành giật kể những câu chuyện liên quan đến chúng cho Hàn Ích Dương nghe.
Hóa ra ba mới là “bóng đèn” lớn nhất. Trình Điện Điện chán chường dựa vào người Hàn Ích Dương. Không ngờ lên lầu mà vẫn phải nghe ba nhắc tới nhắc lui những câu chuyện lỗi thời của ông.
Gần tới giờ cơm, ông Trình phải xuống lầu giúp đỡ làm bếp.
Lầu trên và lầu dưới cách âm không tốt, cô loáng thoáng nghe thấy Triệu Mẫn nói cười rôm rả với mẹ.
Trình Điện Điện tựa vào người Hàn Ích Dương, cô nhẹ giọng hỏi anh, “Chuyện của mẹ anh và anh…”
“Vì anh thấy không quan trọng.” Hàn Ích Dương vuốt tóc Trình Điện Điện, “Có khi nào vì chuyện này mà em thay đổi cách nhìn về anh không?”
“Làm sao như vậy được.” Trình Điện Điện phủ định.
“Thế thì tốt, chuyện của anh chỉ là chuyện nhỏ.” Ánh mắt Hàn Ích Dương nồng ấm, giọng anh trầm trầm sâu lắng như bầu trời ngày thu, “Điện Điện, mẹ anh sẽ là một bà mẹ chồng tuyệt vời.”
“Đương nhiên em tin.” Trình Điện Điện nóng nảy, cô sợ Hàn Ích Dương lo lắng, nghĩ ngợi nhiều ảnh hưởng đến tâm trạng của anh, cô ngửa đầu giải thích, “Em không quan tâm điều này một chút nào. Dù mẹ anh là mẹ chồng xấu, em cũng không ngán. Thực ra lúc đầu mới quen anh, em hơi sợ vì em thấy gia đình anh rất cao quý. Nhưng em nghĩ anh nói anh thích em, em phải tin anh là thật lòng, cũng chứng minh em có điểm thu hút anh. Hai người thích nhau không thể so đo ai trèo cao ai, đúng không?”
“Đúng, em nói rất hay.” Hàn Ích Dương cười tán thưởng cô. Anh hỏi nhỏ cô, “Thế còn chuyện tuổi tác, em có ghét bỏ anh già hơn em không?”
“Không ghét, tuyệt đối không.” Trình Điện Điện choàng tay qua vai Hàn Ích Dương, mắt cô sáng hấp háy, cô thì thầm với anh, “Chờ đến khi anh già, em sẽ đẩy xe lăn, đánh răng giả giúp anh.”
Hàn Ích Dương, “… Cám ơn em.”
“Anh không cần khách sáo vậy đâu.” Trình Điện Điện xinh đẹp kê đầu lên vai Hàn Ích Dương. Giọng nói của cô còn thân thiết hơn cả động tác, “Em tính thế này được không anh? Bây giờ, em nhỏ hơn anh, anh phải chiều chuộng em nhiều một chút. Sau này anh già, em sẽ chăm sóc lại cho anh.”
“…” Hàn Ích Dương không thể không thừa nhận, lòng tự trọng của anh đã bị cô gái này dùng cách thức nhẹ nhàng chà đạp nặng nề. Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn gật đầu, “Tốt, em phải nhớ mình nói gì đấy nhé. Đến lúc anh già, em phải đẩy xe lăn và đánh răng giả cho anh.”
Trình Minh Dương tới đúng vào giờ ăn cơm. Anh ta màu mè mang hai hộp hải sâm và bào ngư tới tặng ông Trình bà Trình. Trình Minh Dương đến, Triệu Mẫn cũng cởi tạp dề ra ngồi ngoài phòng khách với anh ta. Cô ta vừa lột quýt mới hái cho anh ta, vừa hỏi việc công ty.
“Minh Dương, bận lắm hả con?” Ông Trình bưng đồ ăn lên, nói xã giao với anh ta.
“Dạ, cũng tương đối.” Trình Minh Dương trả lời lịch sự.
Ông Trình nhìn thoáng qua đồng hồ đeo trên cổ tay mình, “Hai đứa vào bàn trước đi, bác lên lầu gọi Điện Điện và Ích Dương xuống ăn. Nào giờ bác lo lắng tính tình của nó cả đời sẽ không yêu ai, nhưng cuối cùng lại gặp đúng người. Nó bây giờ cũng giống như những cô gái khác, cứ thích dính bạn trai mình như sam… Ha ha…” Ông Trình nói giọng hớn hở, nhưng những lời này lọt vào tai Trình Minh Dương lại khó nghe vô cùng.
Ông Trình sung sướng lên gọi con gái và con rể thủ trưởng của ông xuống ăn cơm.
Lúc ông Trình lên, Trình Điện Điện đang ngồi trong lòng Hàn Ích Dương nói chuyện với anh. Cô cảm thấy thủ trưởng đại nhân là người rất biết lắng nghe. Anh nói không nhiều, không ra vẻ, cũng không lên lớp cô. Mỗi khi cô nói hết, anh sẽ nêu ý kiến và quan điểm của bản thân, thể hiện anh tôn trọng từng lời nói và suy nghĩ của cô.
Nghe thấy tiếng bước chân, Trình Điện Điện lật đật nhảy khỏi lòng Hàn Ích Dương, “Chắc ba gọi xuống ăn cơm. Chúng ta đi ăn trước, buổi tối nói tiếp.”
Hàn Ích Dương nổi tiếng đúng đắn và trong sáng từ bé đến lớn, nhưng câu nói “buổi tối nói tiếp” của Trình Điện Điện lại lượn mấy vòng trong tim anh, lắng xuống đáy lòng, biến thành một niềm chờ mong nho nhỏ. Bắt đầu từ khi nào, một câu nói qua loa như vậy của cô lại trở thành niềm vui và mong đợi trong lòng anh?
***
Bữa tối rất phong phú, chỉ cần đứng ở cầu thang là đã ngửi thấy mùi đồ ăn thơm phức.
Ba người cùng xuống cầu thang một lượt thì hơi chật nên Hàn Ích Dương và ông Trình sánh vai đi trước, còn Trình Điện Điện bị bỏ rơi phía sau. Trình Điện Điện tủi thân trợn tròn mắt nhìn ba và thủ trưởng của cô.
“Hai người được mời xuống rồi đấy.” Triệu Mẫn cười nói.
“Mình lâu lâu mới về nhưng đâu phải khách.” Rốt cục Trình Điện Điện cũng được đứng cạnh Hàn Ích Dương.
“Chào anh.” Trình Minh Dương đứng đằng sau Triệu Mẫn chào hỏi Hàn Ích Dương.
Hàn Ích Dương chìa tay với anh ta, “Xin chào.”
Kỳ thực bà Trình gọi Triệu Mẫn và Trình Minh Dương đến cũng không có ý gì. Bà nghĩ hai cặp vợ chồng trẻ gặp nhau sẽ có nhiều đề tài hay ho trò chuyện. Vả lại bà cũng có mục đích riêng. Từ nhỏ tới lớn, Mẫn Mẫn luôn hơn con bà mọi mặt, đến cả cặp bồ cũng vậy. Nhưng bây giờ con bà đã tìm được bến đỗ tốt của đời mình. Người làm mẹ như bà cũng cảm thấy tự hào.
Có điều mọi việc lại không đúng theo ý bà. Tuy không khí trên bàn ăn không quá gay go nhưng tuyệt đối không ấm cúng theo kiểu bà tưởng tượng: Hai đôi tình nhân trẻ hạnh phúc bàn bạc chuyện cưới xin.
Nhất là Trình Minh Dương, bà thấy có gì đó rất lạ.
Đến món cuối, bà Trình viện cớ kêu ông Trình vào bếp, bà hỏi thỏ thẻ, “Lão Trình, ông có thấy bọn nhỏ hơi lạ không?”
“Bà chịu để ý rồi hả?” Giọng ông Trình lạnh như băng, ông tức giận liếc xéo bà Trình. “Chẳng phải do bà bày ra ư?”
Từ ngày bà Trình lấy ông Trình, ông chưa bao giờ nặng lời với bà. Bà Trình ấm ức ghê gớm, “Ông Trình, ông nói tôi biết đi. Tôi làm sai cái gì?”
“Có con rể Hàn ở đây, tôi không tiện nói.” Ông Trình hạ thấp giọng nói, “Buổi tối xong xuôi tôi sẽ kể với bà, để bà coi bà làm được bao nhiêu chuyện tốt.”
Trên bàn cơm, ba người đàn ông đều uống rượu. Người uống nhiều nhất là Trình Minh Dương. Anh ta hết mời Hàn Ích Dương rồi đến ông Trình. Trình Minh Dương nốc liên tục mấy ly rượu vào bụng, mặt anh ta đỏ như quan công.
Trình Điện Điện biết tửu lượng của Trình Minh Dương khá kém. Vào buổi tiệc tốt nghiệp cấp ba, anh ta gọi cô ra hành lang. Ngày đó, cô tưởng anh ta có chuyện muốn nói với mình nhưng không ngờ anh ta chẳng nói chẳng rằng ói hết vào người cô.
***
Sau bữa cơm tối, Triệu Mẫn đề nghị bốn người cùng đánh bài.
Trình Điện Điện lo lắng Hàn Ích Dương không biết chơi nhưng nào ngờ Hàn Ích Dương chơi giỏi hơn cả cô.
“Hai người rất ăn ý.” Triệu Mẫn nói.
“Hai bọn mình là tâm linh tương thông.” Trình Điện Điện vừa cười vừa bắt bài.
“Nói vậy khác gì kêu mình và Minh Dương không tâm linh tương thông!” Triệu Mẫn nói với vẻ tức tối.
Trình Điện Điện không ngờ Triệu Mẫn lại nhạt nhẽo đến vậy. Khóe miệng của cô trĩu xuống, “Tùy cậu. Cậu nghĩ vậy, mình cũng không ý kiến.”
“Không được, chúng ta chơi thêm một ván nữa. Nhất định ván tới mình và Minh Dương sẽ thắng.” Triệu Mẫn nhìn Hàn Ích Dương, “Không có ý kiến gì chứ?”
“Tôi không sao.” Hàn Ích Dương nói.
“Tôi mệt, lần sau đánh tiếp.” Trình Minh Dương đột nhiên đứng dậy.
Triệu Mẫn ngẩng đầu nhìn Trình Minh Dương: “Minh Dương.”
“Anh về trước, muốn chơi tiếp thì kêu cô chơi với em.” Trình Minh Dương đi thẳng ra ngoài.
Trình Minh Dương đã ngà ngà say. Gió mát bên ngoài giúp anh ta tỉnh táo hơn phần nào. Anh ta nhìn xe của mình, bật cười bản thân không có phong độ.
Ngày xưa, Trình Minh Dương ở trước mặt cô nàng đó ngời ngời phong độ và bảnh bao nhường nào, còn bây giờ thì sao? Đến cả phong độ cũng đánh mất.
Trình Điện Điện theo Hàn Ích Dương đi ra, Triệu Mẫn chạy lại kéo Trình Minh Dương đang định lái xe, “Anh uống rượu, làm sao chạy xe được?”
Trình Điện Điện nhìn Hàn Ích Dương, cô đề nghị, “Hay kêu Hà Nghị qua đón.” Hà Nghị là anh họ của Trình Điện Điện.
“Không cần, tôi tự lái xe được.” Trình Minh Dương nói.
Triệu Mẫn đỡ cánh tay Trình Minh Dương, “Nhờ Hà Nghị phiền lắm. Hay chúng ta kêu taxi về.”
“Vậy đi cẩn thận.” Trình Điện Điện nói.
“Ừ.” Trình Minh Dương ngước nhìn Hàn Ích Dương.
Hàn Ích Dương không nói không rằng, gật đầu với anh ta.
Trình Minh Dương và Triệu Mẫn ra về, Trình Điện Điện nắm tay Hàn Ích Dương vô thức thở dài thườn thượt.
“Con gái bạn thân nhất của mẹ và người mình thích.” Hàn Ích Dương bất ngờ lên tiếng.
“Thủ trưởng, anh là người xấu, anh cố tình khoét vào sẹo của người ta.”
“Thì ra vẫn còn sẹo…” Hàn Ích Dương nói. Chẳng biết có phải do cơn gió mát rượi thổi tan giọng anh hay không, mà âm thanh của anh nghe như mất mát.
Trình Điện Điện xoay phắt lại, cô ôm chặt anh, “Anh đừng để ý… Người ta nói giỡn thôi mà.”
“Điện Điện, chuyện này không mắc cười.” Hàn Ích Dương nhìn cô chăm chú.
Trình Điện Điện sốt ruột, “Anh…”
Hàn Ích Dương phì cười, anh siết chặt tay cô, “Hình như anh không hợp để nói đùa.”
Trình Điện Điện nghẹn ngào, cô đánh anh, “Nhàm chán!”
Buổi tối, Trình Điện Điện mang đồ dùng cá nhân mà bà Trình chuẩn bị qua cho Hàn Ích Dương. Trước khi về phòng, cô dặn anh, “Tắm nhớ khóa cửa cẩn thận, coi chừng bị em rình.”
Hàn Ích Dương hết nói nổi. Anh nhìn Trình Điện Điện, “Vậy anh không khóa.”
Phòng riêng của Trình Điện Điện liền sát bên phòng Hàn Ích Dương và nằm cùng ban công. Ban công được ngăn cách bằng một lan can nhỏ, muốn nhìn lén thực sự rất dễ.
Hàn Ích Dương tắm xong, bèn đi ra đánh cờ với ông Trình. Sau khi Hàn Ích Dương thắng liên tục ba ván, anh bắt đầu dở trò, nhường ông Trình thắng một ván. Trình Điện Điện trông thấy, cô phối hợp tâng bốc ông Trình lên tận trời xanh, “Wow, ba hay quá. Ba thắng thủ trưởng luôn.”
Ông Trình cười bẽn lẽn cầm một quân cờ.
Một nhà ba người và một nửa con rể ngồi xem tin tức cùng hai tập phim truyền hình éo le đến tám giờ. Bà Trình lật đật kéo ông Trình về phòng.
Trình Điện Điện cũng mệt mỏi, cô ngáp ngủ, cất giọng nũng nịu, “Mình lên lầu ngủ đi thủ trưởng.”
Hàn Ích Dương choáng váng, anh gật đầu, “Ừ, mình đi ngủ.”
***
Cuối cùng, Hàn Ích Dương nằm trèo queo một mình trong phòng. Anh bật cười mình hơi say. Đàn ông say rượu thường suy nghĩ miên man.
Hàn Ích Dương tắt đèn, kéo chăn lên ngủ.
Khoảng nửa tiếng sau, ngoài ban công truyền đến tiếng dép sột soạt.
Hàn Ích Dương sống bao năm trong quân đội có thể phân biệt tiếng bước chân đi vào là của ai. Khóe miệng của anh cong lên, anh nhắm mắt giả vờ đang ngủ… Một giọng nữ vang lên đằng sau anh.
“Thủ trưởng, anh ngủ chưa? Em qua tìm anh nói chuyện…”