Sở trường của phụ nữ là bới móc vấn đề, còn đàn ông là giải quyết vấn đề. Đặc biệt trong chuyện tình yêu nam nữ, phụ nữ rất thích hỏi đủ loại vì sao. Vì sao hẹn hò yêu đương? Vì sao chia tay? Hình như mọi việc chia ly tụ họp trên thế giới này đều cần có một lý do.
Đối với câu hỏi “Vì sao chia tay” này của Trình Điện Điện, Hàn Ích Dương thật sự không biết trả lời thế nào.
Tại sao anh chia tay với Khương Thiên Dung?
Có một số việc trôi qua quá lâu, lâu đến mức rất nhiều rất nhiều chi tiết đã bị lãng quên, mà chính những chi tiết vụn vặt này lại là nguyên nhân dẫn đến chia tay, nhưng rốt cuộc chúng là gì?
Hàn Ích Dương suy nghĩ cẩn thận, hình như anh bị Khương Thiên Dung phản bội.
Khương Thiên Dung bắt cá hai tay nhưng chuyện này không quan trọng với anh.
Trình Điện Điện thấy Hàn Ích Dương im lặng, cô nghĩ anh không muốn trả lời, dợm dời nói sang chuyện khác. Đúng lúc này Hàn Ích Dương lại lên tiếng.
“Tính tình không hợp. Cô ấy thích một anh chàng khác.”
“Sao cơ?” Trình Điện Điện không kiềm nén được cảm giác kinh ngạc, “Thì ra là anh bị đá!”
Hàn Ích Dương mỉm cười, “Có thể nói là vậy.”
Không phải mối tình đầu nào cũng đẹp nên thơ. Nhiều khi nó chỉ là một đoạn tình cảm ngây thơ vô tri, bắt đầu mơ hồ, gặp gỡ qua loa rồi kết thúc chóng vánh.
Tốt nghiệp cấp ba, Hàn Ích Dương vào học viện quân sự, còn Khương Thiên Dung đậu vào một cao đẳng loại hai ở thành phố S. Nhận được giấy báo trúng tuyển, Khương Thiên Dung gặng hỏi Hàn Ích Dương, có vì cô ta thi không tốt mà ghét bỏ cô ta chăng.
Học tập phải nói đến tư chất nhưng Hàn Ích Dương không muốn đả kích Khương Thiên Dung. Anh an ủi, “Việc này không quan trọng, học tập không phải thước đo thành công của một người… chẳng hạn như còn nhiều người không có thế mạnh…”
“Em thì sao?”
“Em hát rất hay.” Hàn Ích Dương cố gắng tìm kiếm ưu điểm của Khương Thiên Dung.
“Tốt! Mỗi ngày em đều sẽ hát cho anh nghe.” Khương Thiên Dung hài lòng đáp án của anh.
Học tập không phải thước đo của một người…
Hàn Ích Dương cũng từng nói vậy với Dương Hân ở buổi tiệc chia tay. Về sau, Hàn Ích Dương hồi tưởng lại rất nhiều chuyện. Đời này anh từng làm nhiều việc, nói qua nhiều câu, nhưng điều duy nhất khiến anh hối hận chính là câu từng nói ngày hôm đó với Dương Hân.
Đúng vậy, anh hối hận vì đã nói như vậy với cô ấy vào buổi tối ở Thiên Nhai.
Ở buổi tiệc tốt nghiệp, anh uống khá nhiều rượu cùng các nam sinh chung lớp. Mặc kệ mẫu người thế nào, đối mặt với chia ly đều sẽ trở nên đa cảm. Bạn bè gắn bó suốt ba năm, Hàn Ích Dương không phải không luyến tiếc, nhưng cái anh luyến tiếc nhất là tháng ngày tự do cuối cùng trong cuộc đời.
Trong tuổi trẻ đã qua của Hàn Ích Dương, anh cũng như nhiều bạn bè khác thường chất vấn cuộc đời được an bài sẵn của bản thân. Từ nhỏ cắp sách đến trường, anh luôn chứng tỏ mình là giỏi nhất. Sau khi vào học viện quân sự, anh cũng trở thành một quân nhân ưu tú.
Khi nhiều đứa bé còn chưa biết đất nước và nhân dân là gì thì anh đã nhớ thế nào là trung với nước, hiếu với dân. Nhưng niềm tin của một người với sự chấp nhất đã hình thành từ lâu sẽ biến đổi theo tuổi tác. Thời gian trôi qua sẽ nảy sinh nghi vấn, như người say rượu thường hay suy nghĩ miên man.
Không thể không nhắc tới, nguyên nhân khiến anh đồng ý sự theo đuổi của Khương Thiên Dung là do thời gian đó, anh có những suy nghĩ tiêu cực, đúng lúc có người hỏi anh, “Hàn Ích Dương, em thích anh, chúng ta hẹn hò đi.”
Khi ấy anh đã nghĩ, nếu thử tiếp thu sự vật mới, liệu anh có thay đổi không?
***
Buổi tiệc tốt nghiệp còn chưa kết thúc, Hàn Ích Dương đã rời khỏi phòng, đi lên tầng cao nhất của khách sạn. Tòa nhà cao hơn mười tầng, ở đây có thể ngắm nghía muôn vàn vì sao. Anh bước tới gần lan can, đưa mắt nhìn xuống thành phố, dòng xe đông đúc tụ họp thành dòng sông rực rỡ ánh đèn chảy uốn khúc.
“Cậu lên đây làm gì?”
Dương Hân lên trước cả Hàn Ích Dương. Đột nhiên trông thấy Dương Hân, Hàn Ích Dương hơi khựng người, anh nhìn cô bạn cùng lớp đang tựa vào một bên khác của lan can, miệng anh xếch lên, “Ở dưới ồn ào, tôi lên đây hóng gió.”
Hàn Ích Dương không có ấn tượng mấy về Dương Hân. Hoặc có thể nói anh không để tâm đến mọi người trong lớp. Anh biết tên của họ nhưng không ai lưu lại cảm nhận chủ quan trong lòng anh. Ví dụ như cô gái Dương Hân này là dạng người như thế nào, anh không quan tâm. Cũng có thể anh ấn tượng đôi chút về cô gái tên Dương Hân là do thắc mắc tại sao cô ấy cứ nói chuyện gắt gỏng với anh.
Hàn Ích Dương nghĩ, có phải anh từng làm mích lòng cô ấy không?
Hàn Ích Dương không nói thêm gì, gió trên lầu hơi lớn thổi áo sơ mi của anh rung phần phật. Anh cảm thấy đầu óc trống rỗng, không cần suy nghĩ như lúc này thật thoải mái.
Dương Hân đứng cạnh anh bất ngờ lên tiếng, “Cậu chọn trường nào?”
“Tôi?” Hàn Ích Dương nhìn xa xăm, “Học viện quân sự.”
“Ờ.”
Sau đó hai người lại im bặt. Hàn Ích Dương định đi xuống dưới. Trước khi đi, anh ngoảnh nhìn Dương Hân. Khả năng quan sát của anh rất khá, anh biết cảm xúc của Dương Hân đang bất thường.
Anh lịch sự hỏi lại Dương Hân, “Cậu thì sao? Định ghi trường gì?”
“Gì cũng được!” Dương Hân trả lời, giọng cô ấy đột nhiên khẽ khàng.
“Ừm, thành tích của cậu khá giỏi, cậu có thể chọn đại học danh tiếng.” Hàn Ích Dương đáp lời Dương Hân, rồi cất bước bỏ đi. Khi anh đi tới gần cửa sắt, một âm thanh nhẹ nhàng thổi theo gió đến phía sau anh.
“Nhưng lần này tôi thi rớt rồi…”
“Tôi rớt rồi, tôi không làm kịp hai bài đại số cuối cùng.” Giọng Dương Hân thoáng nghẹn ngào vang lên đằng sau anh.
Hàn Ích Dương dừng chân, xoay người quay lại chỗ cũ.
Dương Hân vội vã lau nước mắt. Cô ấy ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Hàn Ích Dương, cất giọng ngần ngừ, “Thầy cô thường nói cuộc sống là công bằng, số phận nằm trong tay mỗi người, có cố gắng sẽ có thu hoạch… nhưng tại sao tôi không cảm thấy như vậy? Hàn Ích Dương, tôi hỏi cậu, cậu thấy số phận nằm trong tay mỗi người thật ư?”
Hàn Ích Dương không trả lời được câu hỏi này. Gió mát thổi vù vù vào trước mặt như rót vào lòng anh, quấy trộn biết bao nỗi niềm.
Câu “số phận nằm trong tay mỗi người” mà Dương Hân vừa hỏi cũng là điều anh đang suy nghĩ. Nhưng lúc này mọi thứ đều vô nghĩa, anh không muốn tranh luận vấn đề này với Dương Hân.
“Cố gắng chưa chắc đã có thu hoạch, nhưng không cố gắng sẽ không được gì. Học tập không phải cách duy nhất đi đến thành công. Ngoài việc học hành, một người còn có thể dựa vào nhiều thứ khác để chứng minh bản thân.” Anh nói.
“Kiểu nói này chỉ là kiểu của những đứa có tiền có quyền như mấy cậu. Tôi khác mấy cậu. Tôi chỉ có một cơ hội, tôi không có nhiều lựa chọn như mấy cậu. Mấy cậu thi rớt có thể đi du học nhưng tôi không được như vậy. Tôi phải đậu đại học mới có cơ may tìm được việc làm, mới có cơ hội đổi đời, trở nên nổi bật!”
Dương Hân gào lên điên cuồng. Hàn Ích Dương im lặng nhìn Dương Hân, nhìn cô ấy rơi nước mắt thét lên với anh. Hàn Ích Dương cảm thấy mình quá xui xẻo. Anh lên đây hóng gió, chứ không phải làm đồ vật cho người khác trút giận.
“Đây là suy nghĩ chủ quan của cậu. Cậu chỉ không muốn thừa nhận thất bại của cậu mà thôi. Thi rớt thì cũng rớt rồi. Nếu cậu tiếp nhận được sự thật, hãy chọn đại học bình thường, lên đó phấn đấu lại từ đầu. Còn không thì chọn ôn thi, năm sau thi lại… được chứ?”
Dương Hân trầm mặc, qua quýt chùi nước mắt.
“Tôi xuống trước, cậu suy nghĩ đi.”
Đó là lần cuối cùng anh gặp Dương Hân. Anh giống như một chuyên gia đạo đức trịch thượng, tùy tiện nói lý lẽ suông chỉ vẽ cuộc sống người khác.
Hàn Ích Dương rất ít khi hối hận, nhưng anh hối hận vì lần đó đã nói vậy với Dương Hân. Anh thấy mình đáng ghét, giả nhân giả nghĩa. Ngày ấy, anh nói vậy là thực tâm muốn giúp đỡ cô ấy hay mượn dịp trút ra buồn bực và áp lực đè nén mình bấy lâu nay?
***
Thần sắc khó hiểu của Hàn Ích Dương khiến Trình Điện Điện xót xa, cô vươn tay sờ mặt anh, “Em xin lỗi…”
“Xin lỗi chuyện gì?”
Giọng Trình Điện Điện kéo Hàn Ích Dương quay về hiện thực, anh vò tóc cô, gương mặt u buồn của anh thấp thoáng vẻ nồng ấm.
“Câu hỏi của em gợi anh nhớ đến chuyện không vui.” Trình Điện Điện nhíu mày.
“Anh không buồn, nó thành quá khứ hết rồi.” Hàn Ích Dương ôm chặt cô gái trong lòng. Anh lặng thinh vài giây rồi đột nhiên hỏi cô, “Điện Điện, em nghĩ anh khó chịu vì bị phản bội ư?”
“Không đúng ư?” Trình Điện Điện nắm tay Hàn Ích Dương, “Tuy em rất ghen vì đến giờ mà anh vẫn còn khó chịu khi nhắc đến nó, nhưng em lại cảm thấy tức giận hơn. Anh là người đàn ông của em, nghĩ đến việc anh từng bị một cô gái coi thường tổn thương, em vừa tức tối vừa ước ao…”
Hàn Ích Dương, “Ước ao?”
Trình Điện Điện sực phát hiện mình lỡ lời, nhưng muộn mất rồi, Hàn Ích Dương đã cúi xuống cắn miệng cô.
“Không cho phép ước ao, em đừng hòng bắt cá hai tay.”