Những người bị Nại Nạighét không nhiều. Hồi còn đi học, người hay giật bím tóccủa cô – Vương Hiểu Ninh – là người cô ghét nhất hồi đó. Mỗi lần cứ phảithấy, cô chu mỏ lên rồi chạy đi mách côgiáo thì cậu ta mới chui xuống gầm bàn ăn nănhối lỗi.
Những ngi Nại Nại thích cũng không nhiều. Người bạn cùng bàn hồi cấp ba làngười Nại Nại thích nhất hồi đó, cậu ấy biếtrót nước đường mật cho cô, còn đỏ mặt xấuhổ khi nắm tay cô, mặt cậu ấy cònnóng hơn cả tay cô nữa.
Nếu lúc này bạn hỏi Nại Nại yêu ai nhất, Nại Nại sẽ chẳnghề ngần ngại mà nói:“Tôi yêu Lôi Công.” Hai lần tặng cô sáu vạn, cứ với đànày chẳng mấy chốc cô có thẫy vẫychiếc khăn tay mà nói lời tạm biệt với kiếp bầnhàn, lên đời thành triệu phú.
***
Đồng chí Lôi Công đương nhiên không biết cô thích anh ở điểmnày, hiện anh đang nhìn tứphía để tìmtiệm ăn ở một nơichó ăn đá gà ăn sỏi. Do phía tây nam Đế Đô kháhẻo lánh, địa bàn này lại mới khai phá, nên muốn tìm mộtchỗcó tiệm ăn và nhìn vào món ăn không buồn nôn thìthật là khó hơn cả lêntrời.
Tâm trạng Lôi Kình hôm nay rất tốt, không hềtức giận, đi hai vòng không tìm thấyquán ăn, liền nói với i: “Cô ngồi cho vững.”
“Anh định làm gì?” Cô có chút nghi ngờ với lờinói của Lôi Kình, chữ “gì” còn chưa kịp nói ra hết, anh đã quăng mẩu thuốc rangoài cửa sổ,nhấn mạnh chân ga, bánh xe rít lên một tiếng rồi lao thẳng về phía trước,Nại Nại đập mạnh người vào thành ghế, bật ra bật vào vài hồi, tiếpsau đó hai mắt của Nại Nại dần dần phóng to, lòng đen cuối cùng cũngche lấp hoàn toàn lòng trắng biến thành nguyệt thực toàn phần, nhữngchiếc xe phía trước đang điên cung né tránh và nhường đường khiến côkhông thể không hét lên.
Đồng chí Lôi Công, chẳng qua người ta chỉ kiếmcủa đồng chí sáu vạn thôi. Có cần phảidoạngười thế này không?
Phía tây nam vành đai thứ năm đi vào trung tâm thủ đô,bình thường khi đi làm và tan làm Nại Nạicủa chúng ta phải ngồi xe buýt một tiếng rưỡi, ngồitrên con rùa lắc la lắc lư thật sự rất đaukhổ, nhưng trong tình trạng trước mắt chỉcần hai mươi phút đã đến nơi càngkhiến cô đau khổ gấp nghìn lần.
Đn nhà hàng mà Lôi Kình muốn vào ăn, cô ngồi xổm cạnh xe mà nôn thốc nôn tháo,nước mắt sợ hãi cứ lã chãtuôn ra không ngừng.
Lần đầu tiên thấy Lôi Kình nhẫn nại như vậy, đứng bên cạnh mãi cho tới khi NạiNại miễn cưỡng đứng dậy được mới nói: “Cô bị say xesao không nói sớm?”
Nại Nại vừa mới thoát khỏi cảnh đua xe nước sôi lửa bỏng, mũi cô vẫn còn caycay, trả lời: “Tôi nói có tác dụngsao? Hơn nữa anh cũng chẳng cho tôi cơ hộiđược nói đã độột tăng tốc độ rồi.”
Lôi Kình mỉm cười, coi lời buộc tội của cô nhưlẽ thườngtình.
Cũng đúng! Nhớ lại cái cảnh hai mắt côđột nhiên trợn ngược lên cũng thật thú vị, khiến anhrất muốn trêu chọc cô. Kết quả, trêu không thành còn làmcô phát ói. Điều này không thểtrách ai được, chỉ có thể nói cô quá làyếu ớt.
Nhìn thấy cô vẫn còn khó chịu, anh bất giác đưa tay lên vỗ nhẹ lưngcho cô. Vốn dĩ chỉ có ýgiúp đỡ, ai ngờ anh chợt nhận ra hình nh bảnthânkhông muốn rút tay lại. Nại Nại vẫn đang thởhổnhển mệt mỏi, chẳng còn hơi sức chú ý tới vịâncông bên cạnh đang biến thành chó sói. Cô vừa hổn hểnvừa nói ấm ức:“Bữa cơm này tôi lỗ to rồi.”
Lôi Kình tâm hồn đang bay bổng, đương nhiên là không nghe thấy Nại Nại nói gì.Bởi lẽ anh đang hưởng thụ tấm lưng ong mềm mại củacô, cảm thấy có chút phấn khích.
Nại Nại không gầy lắm, phầẫn có chút thịt mềm mại. So với những cô người mẫucao lêu khêu gầy đét, Lôi Kình thấy Nại Nại có sức quyến rũhơn nhiều, khiến anhkhông nhịn được chỉ muốn ôm cô vào lòng, bấumột cái.
Càng sát lại gần, anh càng phát hiện trên người cô có một mùi hương dịu nhẹ,không phải là nước hoa, cũng không phải mùi của mỹ phẩm,mà giống như mùi sữatrên người trẻ sơ sinh,ngọt ngào, có thể làm tan chảy trái tim củangười đàn ông.
Anh miễn cưỡng bỏ tay ra khỏi lưng cô, châmthuốc, nhanh chóng điều chỉnh lại tâm trạng có chút bất ổn củamình.
Đợi Nại Nại đỡ hơn, anh mới mỉm cườinói: “Đi! Chúng ta vào quán này ăn.”
Tự cảnh cáo mình vô số lầnkhông được chọcgiận xã hội đen, Nại Nại chỉ còn cách nghe lời đi theo anh lênlầu. Thực tình cô chỉ muốn dập tắp nụ cười trênkhuôn mặt anh, nhưng lại sợ nếu làm thế chútnữa sẽ bị bắt cóc.Tuy rằng bit rõ bản thân cũng chẳng có của quý gì để chuộcthân, cũng chẳng đáng để ngườita huy động anh em, nhưng nghĩ kĩ thì, gần đây côkhông phải kiếm được sáu vạn sao? Chim sẻ dù cónhỏ tới đâu đi nữa thìcũng vẫn là thịt, xã hội đen ngoài giết người cướp của ra thì còn có thể làm cáigì nữa chứ? Tích tiểu thành đại chính là đạo lí làm giàu.
Mời anh ta một bữa cơm để diệt trừ taihọa, bỏtiền mua bình an cũng đâu tệ.
Kết quả lên lầu cô mới phát hiện,nhà hàng này… thật là lớn!
Đầu cô tính toán nhanh như máy tính, thầm nghĩ: Tiêurồi! Nhà hàng tráng lệ như thế này,chắc mình cháy túi mất thôi.
Anh cũng chả nói gì, bước đi thậtnhanh, đến nơi mới phát hiện Nại Nại khôngcòn bên cạnh mình, anh quay lại thấy cô đang nỗ lựcbước đuổi theo. Mắt anh bỗng sángrực, tiếp đó khoé miệng cũng nhếch lên.
Bước đi có hơi ngắn một chút, nhưng chí ít vẫn theo kịp.
Không tồi!
Bữa tối nay là các món TứXuyên, cay đến mức Nại Nại cứ hít hà liên hồi. Nguyên nhân yêu thích các móncay xuất phát từ làn da tuyệt vời của cô. Cho dù cô ăn ớt liên tục đêm ngày,thì trên mặt vẫn không hề mọc dù chỉ một cái mụn. Đây cũng là chuyện mà các bạncùng phòng ngưỡng mộ cô nhất hồi còn đi học.
Vì bữa ăn này giá cả cũng không tầm thường, ruột đau như cắt, cô có thể ăn điêncuồng, thậm chí liều mạng. Một đĩa tôm xú chua cay, một bát canh đã nằm gọntrong bụng cô, vậy mà cô vẫn còn đang giải quyết nốt đĩa thịt bò chua cay. Đangcắm đầu cắm cổ ăn, Nại Nại mới nhận ra hình như phải nói chuyện gì đó, dù saođi nữa thì cũng phải nói lời cảm ơn ân công. Vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt cô gặpngay ánh mắt Lôi Kình, khuôn mặt anh đang rất bình thản, trong đôi mắt anh rõràng có chút gì đó đắm đuối.
Nại Nại giật thót tim, biểu cảm đó ở anh lập tức biến mất. Cô nghi ngờ khôngbiết liệu bản thân có phải đang bị ảo giác, liền nhanh chóng cúi đầu nghĩ tiếp,càng nghĩ càng thấy có gì đó bất ổn.
Nại Nại là người đã kết hôn, tuy rằng cô chỉ có một mối tình duy nhất với LữNghị, nhưng không vì thế sự nhạy cảm của phụ nữ trong cô không tồn tại. Biểucảm vừa rồi của Lôi Công rõ ràng là có ý đồ gì khác với mình, cô không thểkhông cảm nhận thấy. Từ khi cảm nhận được điều đó, sắc mặt cô di chuyển từ bắccực đến đường xích đạo, càng ngày càng nóng, khuôn mặt của người đầy một bụngớt như cô bây giờ cũng bắt đầu đỏ rực lên y như một trái ớt.
Thế này không được! Hai người họ đâu có thuộc cùng một thế giới?
Cô lặng lẽ hạ đôi đũa trong tay xuống, ra sức nghĩ cách để thoái thác uyểnchuyển. Nếu như từ chối thẳng thừng quá, cô sẽ rất ngại với khoản tiền sáu vạnkia. Nhưng nếu không từ chối… anh ta là dân xã hội đen, chỉ động một ngón taylà cô sẽ bị cho bốc hơi không còn một dấu vết.
Thế nên cô cười gượng, ngẩng đầu lên nói: “Lôi tiên sinh, ngài cũng ăn đi.”
Anh chậm rãi gắp thức ăn, ngón tay thẳng dài cầm đũa gắp thức ăn rất dứt khoátgọn ghẽ, khiến Nại Nại càng thấy việc này rất khó giải quyết, có cảm giác nguyhiểm như nhổ răng hổ vậy.
“Thực ra, chiều nay rất cảm ơn ngài, hai lần ngài đều mua nhà của tôi khiến tôikhông biết phải cảm ơn thế nào mới phải.” Nại Nại ra sức cho anh ăn bánh phỉnh,thầm nghĩ có thể vì lời khen lọt tai mà anh sẽ không ra tay hiểm độc với cô.
“Chả đáng mấy đồng.” Anh nói.
Đúng là người ăn không hết kẻ lần chẳng ra, một lúc bỏ ra hơn tám trăm vạn màcòn nói “không đáng mấy đồng.” Nại Nại liếc anh một cái, hơi nhảu môi lên, tiếptục nịnh nọt: “Lôi tiên sinh là tinh anh trong ngành, năng lực của anh nhấtđịnh phi phàm, chút tiền đó đúng là chẳng đáng mấy đồng cả. Ha ha, ha ha…”
Cười gượng rất giả, nhưng vẫn phải tiếp tục cười.
Lôi Kình nhìn nụ cười giả tạo của cô, như đang nghĩ chuyện gì, đột nhiên hỏi:“Người đàn ông lúc chiều… cô quen à?”
Nại Nại kêu to một tiếng, Hallelujah, đúng rồi! Đây chính là cách tốt nhất đểtừ chối Lôi Công bây giờ! Sao lúc nãy cô lại không nghĩ ra chứ?
Nại Nại cau mày oán than: “Đúng thế! Đó là chồng cũ của tôi.”
Chồng cũ, cũng có nghĩa cô là phụ nữ đã ly hôn. Anh ta là xã hội đen, xã hộiđen không phải rất coi trọng thể diện sao? Dù sao cũng không thể chấp nhận mộtphụ nữ đã ly hôn làm bạn gái được! Nếu như anh ta còn không nghĩ thông, chắccác đại ca đã khuất phải bật khỏi quan tài oán một câu “Đời sằng đời trước” mấtthôi.
“Chồng cũ? Ồ! Nghĩa là hiện nay không có đàn ông?” Lôi Kình vẫn bình thản,không nổi giận mà cũng chẳng coi thường, khiến Nại Nại không hiểu bước tiếptheo phải tìm thuốc gì cho đúng bệnh.
“Đương… đương nhiên.” Mỗi khi hồi hộp Nại Nại thường bị nói lắp. Thấy anh khôngcó phản ứng gì, ngay lập tức đầu cô đau, tim cô cũng đau.
“Ồ, vậy thì tốt!” Anh lại tiếp tục ăn, ăn hết cả miếng tiết vịt Nại Nại đang ăndở.
Nại Nại vô cùng đau khổ, những tình cảm yêu mến lúc đầu dành cho anh giờ bắtđầu biến thành sự bực bội, thế là cô nghiến răng hỏi: “Tốt cái gì mà tốt! Tôisắp biến thành một bà già rồi!”
Lôi Kình ngẩng đầu nhìn Nại Nại, tủm tỉm nói: “Chưa già! Vẫn rất tốt!”
Cái đấm tay quá mạnh vào chiếc túi vải khiến Nại Nại cảm thấy người mềm nhũnlại một cách kì lạ. Đây đâu phải là tác phong vốn thấy của xã hội đen? Xin anhđấy! Lôi Công, anh cũng phải có chút đạo đức nghề nghiệp chứ? Lẽ nào lời nóicủa cô chưa đủ sức thuyết phục? Không kích được cái sĩ diện đàn ông trong anh?Mà cũng có thể.
Thế là cô chỉ còn cách ân cần nói tiếp: “Lôi tiên sinh chắc vẫn chưa có vợ?Nghề này cũng thuộc loại nghề có độ nguy hiểm cao, có tiền trợ cấp không vậy?Làm nghề này không kiếm được vợ cũng rất bình thường! Có điều không cần phảibuồn bã, tôi sẽ lưu ý giúp ngài, xem có cô gái nào lớn tuổi chưa lấy chồng thìgiới thiệu cho ngài, để hai người có cơ hội tìm hiểu.”
Anh lại ngẩng đầu. Lần này thì tựa lưng vào ghế từ từ coi cô khoa chân múa taybiểu diễn. Nại Nại nhận ra thái độ anh ta chẳng thay đổi gì, cũng nhìn thẳngvào anh. Chỉ thấy anh giữ mãi tư thế, có vẻ như đang mải nghĩ ngợi chuyện gìđến mức thừ người ra.
Nại Nại giơ tay khuơ trước mặt anh gọi: “Lôi tiên sinh! Lôi tiên sinh! Ngài saovậy?”
Bỗng nhiên anh đứng phắt dậy, đi vòng qua bàn, Nại Nại tưởng cô đã kích thíchđến nỗi đau của anh, lần này chắc chắn bị giết người diệt khẩu rồi, nghĩ vậy côliền hoảng loạn đứng dậy, cánh tay phía sau lưng nắm chặt lấy túi chuẩn bị cogiò bỏ chạy, kết quả anh đi vòng lại giật lấy cánh tay cô không một chút biểucảm, không đợi cô kịp vùng vẫy đã tóm chặt lấy hai cánh tay cô chỉ bằng mộttay, một tay còn lại đỡ sau gáy, ngón tay anh nhẹ nhàng luồn vào mái tóc dài,ra sức ép sát người cô vào anh.
Nại Nại cảm thấy như sét đánh ngang tai, đùng một tiếng, cô liền im bặt như vesầu mùa đông. Lôi Kình hôn cô cuồng nhiệt và mạnh bạo. Anh ngạc nhiên trước đôimôi mềm mại đến bất ngờ của cô, vị cay cay của ớt lẫn với vị ngọt ngọt thanhdịu, khiến người cả tháng nay đều sống trong tâm trạng không bình thường là anhcuối cùng cũng tìm được nơi để giải tỏa. Lôi Kình vẫn tiếp tục hôn môi cô mộtcách đắm đuối mà dường như quên mất sự khó chịu của Nại Nại.
Anh còn muốn hôn vành tai cô, muốn hôn phần xương quai xanh của cô, còn muốnhôn cả những ngón tay cứ nhảy múa trên bệ bếp của cô.
Cũng lẽ đúng là đã quá lâu anh không động đến phụ nữ, nên tất cả mọi thứ củangười phụ nữ ngốc nghếch này đều trởưu điểm, làm anh không kiềm chế nổi dụcvọng của mình, anh rất muốn cứ tiếp tục thế này kéo đến tận giường rồi hôn côcuồng nhiệt.
Người đang bốc lửa ngùn ngụt như anh rất muốn nói điều gì đó, nhưng lại cảmthấy không cần thiết, thế là anh biến lời nói thành hành động, nói lên suy nghĩtrong lòng mình một cách mãnh liệt và điên cuồng.
Còn Nại Nại thì hoàn toàn chết đờ ra đó.
Cô không ngờ rằng những lời nói trước sau không ăn nhập của mình lại khiến Đạica xã hội đen phát khùng. Lần này tiêu luôn, lỗ toàn tập đã đành, lại còn khôngdám phản kháng, càng lo lắng thì càng chỉ có thể giả chết.
Thế nhưng đến giờ cô vẫn không hiểu nổi, vị Lôi Công này rốt cuộc thích cái gìở cô. Lẽ nào vì biết cô lấy được sáu vạn tiền thưởng từ căn nhà của anh nênthấy không thoải mái, muốn dùng cách này để tìm lại chút cân bằng?
Rốt cuộc vì lí do gì đã không còn quan trọng nữa rồi, dù gì thì hôm nay cô đãthiệt thòi to. Kiếm được sáu vạn liền bị xã hội đen cưỡng hôn. Bữa cơm này côcòn phải trả tiền, sự thật này khiến cô đau xót vô cùng.
Có điều, Nại Nại trộm nghĩ, thực ra, kĩ thuật hôn của Lôi Công cũng không tệ.Sau hàng loạt chiếc hôn mạnh bạo điên cuồng, cô lại có cảm giác bay bổng lânglâng như khi say rượu, rất thoải mái. Nhưng vì làm vợ thảo dâu hiền lâu rồi, côcũng có chút hổ thẹn, dù sao thì đến khi thực sự thay một người khác cũng cóphần khiến cô không thoải mái.
Lôi Kình cảm thấy cô có vẻ không tập trung, liền rời khỏi môi cô, khẽ chạm mũianh vào mũi cô, nói bằng một giọng vô cùng quyến rũ: “Sao thế?”
Trời! Nại Nại hoàn toàn bị đánh gục rồi, khuôn mặt đỏ tưng bừng không nói làmgì, trái tim cô còn run rẩy khủng khiếp hơn.
Dây thần kinh của Nại Nại bị ngắn lại, đứt bung, lệch lạc, tự sát, điều duynhất cô có thể nói, chính là một câu nói run rẩy: “Trời! Lôi tiên sinh! Giọngnói của ngài thật là tuyệt! Ngài nên làm tổng đài của chúng tôi mới đúng!”