Rượu nhà Nại Nại trướcgiờ rất ngon, không khí trên bàn tiệc rượu lại càng vui vẻ.
Từ bà ngoại 80 tuổi đến các anh chị em họ đều là tửu lâm cao thủ. Sư đoàn kínhrượu do mẹ Nại Nại dẫn đầu chiến đấu trong mọi gian khổ, không trận nào khôngthắng, trước giờ chưa có tù binh nào toàn mạng vượt qua.
Vậy nên sau mỗi lần Lữ Nghị ăn Tết ở nhà Nại Nại lên Bắc Kinh đều phải húp cháodưỡng dạ dày một tháng trời. Mẹ Nại Nại biết được, thường dùng một câu khinhbỉ: “Đúng là vô dụng, một chút khí khái nam nhi cũng không có.”
Lôi Kình thì phừng phừng khí khái nam nhi, nên lần này cuối cùng cũng diễn ratrận quyết đấu ác liệt giữa các cao thủ.
***
Mặc dù nói hai bình rươụ này đã để rất lâu, khi mở nắp ra chỉ còn lại quá một nửa,mẹ Nại Nại cũng không giải thích nhiều, chỉ rót một ly rồi nói: “Con gái dứtruột sinh ra, tôi cũng hiểu nó nhất, vì vậy tôi không cần phải nói nhiều. Tráitim nó ở chỗ nào cũng không cản được, sau này lúc muốn đối xử không tốt với NạiNại thì nhớ lại ly rượu này là được.”
Lôi Kình vừa ngửi mùi là biết rượu này tuyệt đối không phải loại thường, anhđứng dậy, nắm chặt tay Nại Nại, nói kiên định: “Cháu tuyệt đối sẽ xứng đáng vớily rượu này.” Nói xong anh liền nâng ly cạn sạch.
Mẹ Nại Nại thấy Lôi Kình sảng khoái, trong người chí khí ngút trời, liền đẩy cảhai bình rượu đến trước mặt anh: “Tôi đoán mấy thứ này cũng chẳng làm khó đượccậu, cho nên cậu cứ uống hết đi.”
Cái này… Lần này Lôi Kình cười không nổi. Lúc nãy cứ nghĩ rằng chiến thắng nằmchắc trong tay, biểu hiện có đôi chút đắc ý quá, kết quả lại bị mẹ Nại Nại rachiêu hiểm.
Lần này ngang dọc đều chết, không phải chỉ có hai cân rượu thôi sao, uống làđược chứ gì?
***
“Nại Nại!” Lôi Kình gọi lớn.
Nại Nại lườm anh một cái, cả tối gọi tới hơn hai trăm lần rồi, anh có phiền haykhông: “Cái gì?”
Lôi Kình không phải không uống được mà vì rượu này lâu năm quá, lại thêm mấyngày nay bận tối mắt tối mũi, hăng hái quá, một lần uống hết hai bình rượu nênnhìn cái gì cũng thành hai. Biết chắc chắn sẽ mất mặt, anh nhanh chóng cất bướcra ngoài, nhưng tay vẫn không quên níu lấy Nại Nại. Theo lời mẹ Nại Nại nói thìđã uống say đến mức ấy mà vẫn không quên mất vợ mình.
Anh đương nhiên không thể quên cô được, khó khăn lắm mới thu nạp được bảo vậtvề mình sao có thể dễ dàng để tuột mất? Thế là anh nắm tay Nại Nại mà mắt cứlim dim: “Nói rồi nhé, phải làm nhanh lên.”
Nại Nại bật cười gõ đầu anh nói: “Làm cái gì?”
“Kết hôn.” Anh khó nhọc thốt ra hai chữ này, lúc này trong mắt đã có đến năm,sáu Nại Nại rồi, nhưng cảm giác ở tay vẫn vô cùng chân thực, nóng hôi hổi, ấmáp vô biên.
“Cứ thế này mà kết hôn? Anh cam tâm không?” Lôi Kình sau khi say rượu trôngngốc ngốc đáng yêu. Nại Nại đột nhiên lại muốn trêu chọc anh, ép anh nói ra lờithật lòng.
“Đừng nói những lời ngốc nghếch.” Lôi Kình không vui tựa vào người Nại Nại, mặtnghiêm nghị ra lệnh: “Nghiêm túc đi.”
“Đây mà anh gọi là cầu hôn sao?” Nại Nại hất hàm đắc ý.
“Sao lại lắm chuyện thế, vậy em tưởng tôi đang tán gẫu sao?” Lôi Kình kéo côlên giường, người nồng hơi rượu nằm lên người cô.
“Lôi Kình, em nói cho anh biết. Đừng tưởng qua ải của mẹ em là xong nhé. Phéptắc cần có vẫn phải có đấy.” Nại Nại chỉ tay vào ngực anh ra lệnh.
Lôi Kình cau mày nhăn mặt, giọng ồm ồm: “Còn có phép tắc gì nữa?”
“Anh… anh… anh đến giờ vẫn chưa cầu hôn đâu đấy.” Nại Nại đỏ mặt chỉ ra thiếusót.
“Tôi cầu hôn rồi.” Định nhân lúc anh say mà coi anh là kẻ hồ đồ chắc. Không cócửa!
“Lúc nào?” Nại Nại trợn tròn mắt, mãi không nhớ nổi là lúc nào.
“Thì mấy ngày trước, tôi nói với em, hay là chúng mình kết hôn đi.” Lôi Kìnhthô bạo kéo Nại Nại ra trước mặt, nghiêm túc nói.
“Thế mà gọi là cầu hôn? Chẳng có hoa cũng không có nhẫn!” Nại Nại nhớ lại thìđúng là có chuyện đó, nhưng nghĩ kĩ thì hình như còn thiếu cái gì đó. Đúng rồi,thiếu nhẫn và hoa!
“Không phải hoa cũng tặng rồi sao?” Lôi Kình càng cau mày.
“Lúc nào cơ?” Nại Nại chỉ muốn nôn ra máu. Nếu như không phải bộ dạng nghiêmtúc của anh, cô còn tưởng bản thân bị mắc chứng đãng trí của người già. Lúc nàotặng hoa chứ?
“Chính là lần bên ngoài văn phòng đó, em còn nói hoa bách hợp rất đẹp.” LôiKình tốt bụng nhắc cho người phụ nữ hồ đồ này.
“Lôi Kình, anh chết đi cho rảnh, ai lại tính như thế? Té ra anh tính tất cả mọithứ trước đây nữa rồi coi như là cầu hôn? Không có chuyện dễ dàng vậy đâu, anhtốt nhất là cầu hôn em tử tế. Nếu không em không thèm gả cho anh, đem con vềnhà mẹ.” Nại Nại cuối cùng cũng bùng phát, lườm Lôi Kình đợi hồi âm.
Nhưng người trước mặt đang dần chìm vào mê man, hơi thở ngày càng chậm lại,không nói thêm lời nào thì sẽ chìm sâu vào giấc ngủ.
Cô bốc hỏa, lắc mạnh đầu anh: “Lôi Kình, em cảnh cáo nếu anh còn không đồng ý,em sẽ đi thật đấy.”
Lôi Kình mãi chẳng nói gì, sốt ruột ôm cô vào lòng nói: “Làm loạn gì thế? Đừngồn ào nữa, hôm nay ngoan ngoãn ngủ đi, mai tôi sẽ cầu hôn.”
Nại Nại bị anh ôm chặt vào lòng cảm thấy rất ngọt ngào hạnh phúc, tuy vẫn đangtức chỉ quở trách một câu: “Chưa từng gặp tình cảnh này, cầu hôn còn có dựbáo…”
***
Hứa Thụy Dương nghiêm túc nói với Lôi Kình: “Kình ca, chuyện này em không giúpanh được rồi. Anh phải biết là chưa có cô gái nào làm em mất công tốn sức thếđâu.”
Hồng Cao Viễn thì đứng khoanh tay bên cửa sổ trông rất bí ẩn, không nói lờinào.
“Hay để Lão Thất làm đi. Hắn biết nhiều cách làm phụ nữ vui vẻ. Anh xem công tycủa nó bao nhiêu em người mẫu, em nào chả ngọt ngào rực lửa khiến người ta chếtđi sống lại?” Lão Ngũ đưa ra lựa chọn hợp lí.
Lôi Kình mỉm cười quay sang nhìn Lão Thất, Lão Thất thì quay lại nhìn Lão Ngũ:“Mày thật lắm chuyện, ai bảo ngày xưa mày chọn ngành luật chứ không phải quảnlí?”
“Nói lăng nhăng, quản lí với tán gái thì có liên quan nhau chắc? Nói trắng ravẫn là vấn đề nhân phẩm của mày thôi, tao chẳng buồn nói gì mày nữa.” Lão Ngũquen đấu qua tranh lại, đấu khẩu cũng là sở thích kì quái của hai anh em họ.
“Hai đứa đã xong chưa?” Lôi Kình quát một tiếng. Dạo này tính cách anh càngngày càng tệ, thế nhưng trước mặt Nại Nại lại chẳng mấy khi nổi nóng, lúc giậncũng chỉ mỉm cười.
Cái này có phải có chút… có chút ngang ngạnh ở xó nhà không?
Lôi Kình đang chột dạ đã kịp thời lấy lại bình tĩnh, quay qua nở nụ cười thiệnchí nhất với hai anh em họ La đang ngây người ngạc nhiên: “Được rồi, thích họcgì thì cứ học, có thể học và áp dụng coi như không uổng công. Nói đi, đứa nàocó ý kiến hay?”
“Thực ra cầu hôn rất đơn giản, chỉ cần nhẫn và hoa tươi thôi. Nhẫn chị dâu đeocỡ nào, chúng ta sẽ đi mua. Hoa thì để Hứa Thụy Dương đi mua, rồi tìm một địađiểm lãng mạn, không khí ngọt ngào là chị dâu OK ngay ấy mà.” Lão Thất nói xongliền vỗ tay, khuôn mặt đầy tự tin khiến người nghe không thể không tin tưởngvào lời nói của hắn.
Lôi Kình cũng chẳng có ý kiến nào khác, chỉ biết nói: “Những cái khác đều ổn,có điều kích cỡ nhẫn…”
“Cái này phải xem công lực của Kình ca rồi, tốt nhất là kiếm được số đo, nếu khôngto hoặc nhỏ đều làm chị dâu cụt hứng đấy.” Lão Thất cười nói.
Lôi Kình đồng ý một tiếng, cúi đầu không nói gì thêm, đầu óc mãi suy nghĩ coiphải làm thế nào để kiếm được kích cỡ chiếc nhẫn cho Nại Nại.
Lúc Nại Nại ngủ trưa, tựdưng cảm thấy ngón áp út tay trái bị vật gì nho nhỏ thít chặt, cô khó chịu liềnrút tay lại, đặt lên bụng. Nhưng chỉ vài phút sau lại thấy có vật gì đó buộcvào đó.
Cô lén ti hí mắt thì thấy Lôi Kình đang nghiêm mặt nằm trên giường, tay như cầmmột sợi chỉ.
Anh đang làm gì nhỉ?
Sợi chỉ đen nhẹ luồn vào ngón tay bé nhỏ của cô, sau đó nhẹ nhàng buộc lại. Haiđầu sợ chỉ vừa khớp lại, anh cẩn thận đánh dấu rồi thu sợi chỉ lại. Mọi cử chỉhành động đều không lọt qua mắt Nại Nại.
Lôi Kình hài lòng thu lại sợi chỉ rồi nhẹ nhàng trèo xuống giường, đi ra khỏiphòng và nhẹ nhàng đóng cửa lại. Anh không quay đầu lại, nếu không sẽ phát hiệnNại Nại đang nén cười khổ sở, nụ cười đến tận mang tai.
***
Trước giờ Nại Nại đều nghĩ Lôi Kình chẳng biết mấy kiểu cầu hôn lãng mạn gìhết, kết quả khiến cô giật cả mình.
Sáu giờ tối, Hứa Thuỵ Dương đợi cô dưới sảnh. Vì nghĩ cho đứa con trong bụngnên Lôi Kình đã ra lệnh Nại Nại chỉ được đi giày và quần áo thể thao, để phốihợp với quần áo thì đành buộc tóc bình thường. Nhưng đến lúc lên xe, đến địađiểm hẹn cô mới phát hiện bộ quần áo này hơi tuỳ tiện quá, không xứng với côngsức chuẩn bị của Lôi Kình.
Cảnh đêm tuyệt đẹp trên tầng thượng hiện lên trước mắt, hơn nữa cả căn phòngtràn ngập hoa bách hợp. Nụ cười anh lấp lánh dưới ánh nến lãng mạn, cảnh đêmcủa thủ đô lộng lẫy chẳng qua cũng chỉ làm nền cho màn cầu hôn thế kỉ này.
Nại Nại hoàn toàn không ngờ vào lần thứ hai xuất giá, lại có thể được người tacoi như bảo bối, càng không ngờ người ngạo mạn bá khí như anh lại có thể chuẩnbị cho cô một buổi cầu hôn khó quên thế này.
Phía ngoài cửa sổ lớn là một thủ đô rực rỡ đèn điện, tất cả kiến trúc đều mangđậm chất lịch sử cổ kính. Giàn đèn neon hiện đại như đang chiếu sáng hồi ức củacô, một giấc mộng từ quá khứ đến hiện tại, giống như thời gian chưa trôi qua,cô vẫn là một thiếu nữ mong chờ tình yêu. Tất cả mọi sai lầm đều còn kịp để sửachữa, cô vẫn còn cơ hội để tìm cho mình tình yêu chân thực.
Chính vào lúc bản thân vẫn còn tin vào tình yêu, vào lúc vẫn còn chút không camtâm, cô bằng lòng đánh cược lần nữa. Dù cho chỉ được 10 năm, 20 năm thì cũngkhông thể vì bị tổn thương mà lui bước. Vấp ngã thì đứng dậy, lại vấp ngã thìlại đứng lên, cho dù cả đời liên tiếp vấp ngã và đứng dậy thì cũng không hốihận. Bởi vì có nếm trải hết mọi vui sướng buồn khổ trên đời thì mới xứng đángsống kiếp người.
Lôi Kình thấy Nại Nại không nói gì, cho rằng cô không thích điều gì đó: “Đâyđều là chủ ý của Lão Thất, nếu em không thích thì tôi cũng chịu thôi.”
Nại Nại lắc đầu: “Không, em rất thích.”
Lôi Kình ôm lấy cô nói: “Lần này thì đừng có bảo tôi chưa cầu hôn em đấy. Nhẫncũng mua cho em rồi đây. Bấy giờ tôi trịnh trọng vào vấn đề, Tần Nại Nại, đừngnghĩ tới cái khác nữa, mau kết hôn thôi.”
Lời cầu hôn kiểu gì thế này?
Cả bầu không khí lãng mạn trước đó đã bị câu nói này phá huỷ hết. Trước mặt,chai sâm panh đặt trong chậu nước đã vẫn đang bốc lên làn khói trắng, hoa hồngtrên bàn kết thành ba chữ ILU, tất cả đều công cốc.
Nại Nại quay đầu nói: “Anh không th nói lời nào ngọt ngào hơn à?”
Lôi Kình cau mày: “Thế này mà chưa ngọt ngào?”
“Anh phải nói, Nại Nại, tôi yêu em, em lấy tôi nhé.” Nại Nại muốn làm mẫu choLôi Kình, nhưng ngay khi vừa nói xong thì cả người run lên. Lời lẽ này quá kìdị, nghe thôi đã muốn nôn, chứ đừng nói nó còn được phát ra từ miệng của LôiKình, đúng là chuyện không tưởng!
“Tôi nghĩ chúng ta nên bàn bạc những việc thực tế hơn, ví dụ lúc nào tổ chứchôn lễ, sinh con rồi đặt tên là gì.” Lôi Kình nghiêm túc nói.
“Anh định qua loa cho xong chuyện hả?” Nại Nại không cam tâm, quyết không bỏ quacho Lôi Kình.
Anh xoa nhẹ đầu cô nói: “Được rồi, để ý nhiều những thứ hư vô ấy làm gì, emkhông đói sao?”
Lôi Kình quá hiểu Nại Nại, cứ đến mùa đông là cô ăn rất ngon miệng, sau khi cócon càng được thể ăn uống thả phanh. Không chỉ riêng mình Hồng Cao Viễn bị épphải đi mua thịt xiên nướng, thậm chí cả Hứa Thuỵ Dương và anh em nhà họ La đềukhông thoát nổi, chứ đừng nói nửa đêm Lôi Kình bị dựng dậy lái xe đi mua nhữngthứ cô thèm.
Cho nên lấy đồ ăn tuyệt hảo để dụ dỗ Nại Nại quên đi chuyện khác thật quá caominh.
Quả nhiên không sai, Nại Nại nhìn thấy bàn thức ăn ngon tuyệt thì chẳng mấy đểtâm đến những nghi thức hư vô kia nữa. Chỉ là lúc ngồi xuống cô vẫn không quênnói: “Nhưng quỳ xuống cầu hôn thì không miễn được, cả việc đeo nhẫn nữa.”
Lôi Kình quay lại, cửa phòng đã đóng chặt, các huynh đệ cũng không có mặt tạiđây nữa, quỳ thì quỳ, dù gì cũng chẳng ai nhìn thấy.
Thực ra Nại Nại chỉ định làm khó Lôi Kình một tẹo, chỉ cần anh nũng nịu, nịnhnọt một lúc thì cô sẽ buông tha. Nhưng ai ngờ tên này lại quỳ xuống thật, côcảm thấy vô cùng kinh ngạc, liên hồi trốn tránh: “Không cần đâu, để em tự làm.”
Nại Nại lấy nhẫn khỏi tay anh tự đeo vào ngón áp út, không to không nhỏ, vừaxinh. Nhớ lại bộ dạng lén lút đo kích cỡ tay cô hôm đấy thật buồn cười, thế làcô nịnh anh: “Kim cương to quá, bao nhiêu cara thế?”
Lôi Kình cũng chả kì vọng cô đỡ anh dậy khi cô vẫn đang ngắm nghía hạt kimcương, nên tự mình phủi đùi đứng dậy: “6 cara, là kim cương Nam Phi.”
Nại Nại chặc lưỡi: “Đắt quá, cỡ giá một căn biệt thự đấy!”
Lôi Kình ôm lấy cô từ phía sau, cắn yêu tai cô nói: “Không đắt, em còn quý giáhơn nhiều lần.”
Nại Nại cảm động vì câu nói của anh: “Anh thật biết dỗ dành người khác.”
“Anh còn biết nhiều cái khác nữa…” Lôi Kình cúi đầu cười gian xảo: “Hay là, thửxem sao nhỉ?”
“Anh… ở đây không thoải mái?” Nói ra cũng lâu rồi không lam cái đó, Nại Nạicũng cảm thấy nhớ nhung.
Lôi Kình bế cô đặt lên bàn, nửa bàn bày đầy hoa hồng càng làm nổi bật làn datrắng nõn của cô, anh chậm rãi cởi khuy áo cô, vuốt ve ngực cô, đang đam mê vẫnkhông quên hỏi: “Chắc không vấn đề gì chứ?”
“Không biết.” Cô nói không rõ lời, chân tay cùng lâm trận, kéo lấy áo và thắtlưng của anh.
Lôi Kình đứng thẳng dậy, nhìn chăm chăm vào người phụ nữ đang mơ màng trên bàn:“Em lại còn không biết?”
“Tại sao em lại phải biế lặng người trước câu hỏi của anh.
“Vậy thì thôi đi, nhỡ làm con bị thương thì sao?” Lôi Kình chỉnh lại trang phụccho cô, ảo não thầm nghĩ: Lần trước là bà cô của cô, còn lần này thì là con củaanh. Nếu sau này có ai nữa đến ngăn cản họ ân ái, chắc anh cũng không thấy quáilạ nữa. Dù gì anh cũng đã gặp hai người thân thích rồi, những người khác ư, chỉlà ruồi muỗi thôi.