Lý tầm Hoan bước lại gần, thấy yết hầu Tra Mãnh bị một lỗ thủng, lỗ đó bị bít bằng một cục tuyết, máu đóng băng tại đó.
Kẻ giết Tra Mãnh hình như sợ máu hắn dính mình cho nên vừa rút kiếm ra thì đã ấn liền vào đó một cục tuyết, làm dòng máu bị ứ đọng. Và kẻ giết người quả có một thủ pháp nhanh nhẹn khác thường, vừa đâm vào đã rút ra không để thừa chút sức nào cả, vừa nhanh lại vừa chính xác đến mức không làm cho thân thể Tra Mãnh bị ngã. Có lẽ trước sau hắn vẫn còn đứng dựa trụ cây này.
Tuy nhiên, trước khi nhận một kiếm, Tra Mãnh phải có hành động chống cự nhưng lúc chưa kịp theo ý thì đã bị đối phương đâm thủng yết hầu, cho nên thân thể hắn mới được quân bình như thế.
Kẻ sử dụng đường kiếm này quả lẹ không thể tưởng tượng.
Sắc mặt của Lý tầm Hoan thoáng hơi kinh ngạc, hắn biết Tra Mãnh thành danh đã hơn hai mươi năm nay chưa bao giờ bị bại lớn một lần nào. Kim sư tiêu cục danh dội khắp Trung Nguyên, đủ thấy Tra Mãnh không phải là kẻ yếu, nhưng chỉ một cử động phản kháng cũng không kịp, thì thật là một chuyện quá lạ lùng mà kẻ địch không phải đứng sau lưng.
Lý tầm Hoan xoay mình phóng vào tửu điếm. Vách không treo thực đơn, phòng không kịp bày bàn ghế, chứng tỏ quán rượu đã ngưng không buôn bán trong mùa này.
Gian nhà rộng mênh mông, chỉ có một bàn dọn thức ăn dựa bên cửa sổ, thức ăn này hãy còn nguyên vẹn, cho đến rượu hãy còn đầy.
Tứ Miêu Cương Cực Lạc Động vào đây, bốn gã ” Đồng tử ” đã thành bốn thây sóng sượt.
Bốn chiếc thây nằm như có người sắp đặt, chân họ giao vào nhau, đầu rẽ ra bốn phía bày thành một hình chữ thập. Mỗi người nơi yết hầu đều bị một kiếm xuyên ngang. Những chiếc vòng bằng bạc rớt văng cạnh đó và môi họ hình như hãy còn phảng phất nụ cười giả trá.
Thần hành vô ảnh Ngu Nhị thì nằm cạnh cây cột xeo xét trong góc phòng, hai tay lão còn nắm cứng, hình như đang nắm chặt ám khí. Nhưng ám khí chưa tung ra là đã bị kiếm xuyên đúng yết hầu.
Lý tầm Hoan kinh ngạc lầm bầm:
– Thật là một tay kiếm lẹ, quá lẹ!
Giả như hai ngày trước, Lý tầm Hoan không sao đoán nổi ai là kẻ có thế sử dụng kiếm pháp nhanh nhẹn như thế. Bởi vì năm xưa, đệ nhất kiếm khách là Thiên Sơn Nhất Tuyết Ưng Tử có thể nói là kẻ sử dụng kiếm pháp vừa nhanh vừa độc nhưng người ấy đã treo kiếm ẩn dật từ lâu sau trận cuối cùng tại Ưng Sầu Giản. Bây giờ thì có lẽ vị đệ nhất kiếm khách ấy đã rũ xương trên đỉnh Thiên Sơn.
Đến như gần đây, những danh gia kiếm như Trẫm Lãng, Hùng miêu Nhi, Vương lân Hoan… thì nghe đâu đã cưỡi thuyền vào động Hải tu tiên mất tích lâu rồi không nghe thấy tăm hơi họ tại nhân gian.
Trừ số người ấy, Lý tầm Hoan không còn nghĩ ra kẻ nào trong võ lâm hiện nay có được tay kiếm lẹ như thế, nếu trường hợp xảy ra hai ngày trước.
Nhưng bây giờ, bây giờ thì hắn biết có một người.
Người ấy là gã thiếu niên mang tên lạ lùng: Tiểu Phi!
Lý tầm Hoan nhắm mắt lại cố hình dung bọn hộ pháp Đồng tử của Cực lạc động xúm lại bao vây lấy Tiểu Phi.
Tiếng khua vòng bạc và những bộ mặt với nụ cười đanh ác của họ chưa kịp tắt thì mũi kiếm của Tiểu Phi đã nhìn thẳng vào yết hầu, lẽ tự nhiên là bốn mũi kiếm có trước có sau, nhưng vì quá nhanh nên y như cùng một lúc.
Bầy giờ thì Thần hành vô ảnh Ngu Nhị đã nắm trong tay ám khí, bằng khinh công và ám khí nên danh, lẽ tự nhiên thì mũi kiếm của Tiểu Phi đã xuyên trúng yết hầu của hắn.
Lý tầm Hoan khẽ gật đầu:
– Món đồ chơi! Thế mà có vẻ bảo thanh kiếm của hắn là món đồ chơi con trẻ.
Tất cả ý nghĩ về hành động của Tiểu Phi đều là giả tưởng. Vì Lý tầm Hoan không thấy ai trong võ lâm ngày nay có được kiếm pháp quá nhanh như thế.
Nhưng một dòng chữ khắc trên than cột đã nói rằng giả tưởng ấy là thật. Dòng chữ viết:
” Các hạ thay tôi mà giết Gia Cát Lôi, tôi xin thay các hạ mà giết số người này. Tôi không muốn thiếu nợ các hạ, tôi biết một con người không nên thiếu nợ “.
Xem đến đây, Lý tầm Hoan bất giác bật cười: Ta giết một hắn giết sáu. Hắn biết một con người không nên thiếu nợ, thế mà hắn vẫn để cho mình thiếu nợ
Tiếp tục xem qua dòng kế:
” Tôi thay các hạ giết số người này tuy có đông hơn nhưng tình huống không giống nhau,.Các hạ giết được một người có thể chống lại được sáu người, cho nên các hạ không thiếu nợ tôi. Vì tôi cũng không thích cho ai thiếu nợ “
Lý tầm Hoan bật cười thành tiếng:
– Hắn tính toán không rành, xem ra hắn khó lòng làm nên việc mua bán!
Thân cột chỉ có mấy hàng chữ đó thôi, nhưng bên dưới còn có khắc một mũi tên.
Theo hướng mũi tên chỉ, Lý tầm Hoan đi qua một khung cửa, chợt nghe tiếng kêu kinh hãi.
Tiếp liền theo một thanh kiếm chỉ thẳng vào mặt Lý tầm Hoan, mũi kiếm run bần bật.
Kẻ cầm kiếm là một lão già mập mạp hồng hào, râu tuy chưa bạc, nhưng vết nhăn trên mặt đã có nhiều, chứng tỏ tuổi lão cũng đã khá cao.
Lão già giữ chặt thanh kiếm la lớn:
– Ngươi… ngươi là ai?
Lão tuy cố gắng nói cho lớn để chứng tỏ mình không sợ, thế nhưng giọng của lão vẫn run.
Lý tầm Hoan mỉm cười:
– Ông không nhận ra tôi à?
Lão già lắc đầu và Lý tầm Hoan nói tiếp:
– Thế mà tôi vẫn nhận ra ông. Ông là chủ quán ngày chứ ai! Mười năm trước ông cùng tôi uống rượu mà đã quên tôi rồi à?
Lão già thoáng hơi ngờ ngợ, hai tay vẫn giữ chặt thanh kiếm:
– Nhưng khách quan tên họ là chi?
Lý tầm Hoan mỉm cười:
– Lý, tôi họ Lý!
Lão mở miệng cười:
– Té ra là Lý thám hoa… ái chà, lão đã đợi Lý thám hoa cả buổi!
Lý tầm Hoan cau mặt:
– Đợi tôi?
Lão chủ quán gật đầu:
– Vừa rồi có một vị công tử anh hùng đã giết khá nhiều bọn ác nhân. Và hãy còn lưu lại một tên, giao cho lão phu cầm giữ, bảo rằng Lý thám hoa sẽ đến ngay, và lão phu giao tên ấy cho Lý thám hoa. Vị anh hùng ấy dặn nếu có gì sơ xuất thì sẽ lấy luôn… mạng lão!
Lý tầm Hoan hỏi gấp:
– Tên ấy đâu?
Lão chủ quán nói:
– Đằng sau nhà bếp!
Lão chủ quán dẫn đường, Lý tầm Hoan theo sát bên sau.
Quả nhiên, có một người bị trói trên chiếc ghế. Hắn là một gã hơi ốm và bên mép tai có một chòm lông đen mướt.
Lý tầm Hoan tự nhiên là biết Tiểu Phi giao tên ấy lại cho mình nhưng tên ấy có lẽ không biết hắn không ngờ gặp lại Lý tầm Hoan. Tia mắt của hắn nhuốm màu sợ hãi, da mặt của hắn giật giật liên hồi, thế nhưng hắn nói không ra tiếng. Tiểu Phi không những trói mà còn nhét giẻ vào miệng hắn.
Có lẽ Tiểu Phi sợ hắn dùng lời lẽ hăm doạ dụ dỗ lão chủ quán nên mới làm như thế, chứ không phải là sợ hắn ta, vì bên cạnh hắn có lão chủ quán trông giữ. Lý tầm Hoan càng cảm thấy gã thiếu niên rất tinh tế chứ không một chút chi hời hợt. Nhưng có một điều lạ, Tiểu Phi không điểm huyệt tên này cho xong chuyện?
Lý tầm Hoan dùng mũi dao nhỏ vít lấy núi giẻ trong họng của hắn, nhưng hắn vụt run lên hoảng sợ.
Hắn định mở miệng cầu xin tha chết, nhưng quai hàm hắn đã tê cóng không nói ra tiếng.
Lý tầm Hoan thong thả ngồi xuống ghế đối diện và nhờ lão chủ quán ra ngoài bưng dùm mâm rượu thịt còn nguyên trên bàn vào, rồi tự tay lấy sang một chén rượu, mỉm cười hỏi tên bị trói:
– Quí danh quí tính?
Tên bị trói líu lưỡi run run:
– Tại hạ tên là Hồng hán Dân.
Lý tầm Hoan nói:
– Ta biết các hạ có uống rượu, vậy thì hãy dùng một chén nhé?
Vừa nói họ Lý vừa đưa mũi dao khều dứt dây trói cho hắn và trao cho hắn một chén rượu.
Hồng hán Dân bị trói chặt làm cho tay bị tê cứng, hắn không dám tiếp chén rượu, mà cũng không dám uống, dáng điệu vô cùng lúng túng.
Lý tầm Hoan mỉm cười:
– Nếu có người mời tôi uống rượu, tôi chưa biết từ chối bao giờ!
Hồng hán Dân đành phải bưng chén, tay hắn run rẩy, hắn uống chỉ được phân nửa, còn phân nửa thì đổ tưới lên thân áo.
Lý tầm Hoan thở ra, nói lầm nhầm một mình:
– Rất tiếc, rất tiếc. Nếu là ta trong trường hợp này ta sẽ dùng mũi dao để khắc, sau đó, ta sẽ hết run ngay. Điêu khắc là một nghệ thuật có thể làm cho lòng mình ổn định, đó là bí quyết của ta.
Rót thêm một chén rượu nữa, Lý tầm Hoan mỉm cười:
– Người đẹp không nên sỗ sàng, rượu ngon không nên hời hợt, đó là hai việc mà các hạ nên nhớ kỹ.
Hồng hán Dân hai tay bưng chén rượu, nhưng vẫn sợ rượu sóng ra ngoài, nên lật đật chúi đầu tới kề miệng uống cạn một hơi.
Lý tầm Hoan lại cười:
– Rất tốt, trong đời ta không học gì cả, chỉ chuyên học hai điều ấy, bây giờ đã cho các hạ viết cả rồi, các hạ phải tạ ơn ta làm sao đây?
Hồng hán Dân lắp bắp:
– Tại hạ…tại hạ…
Lý tầm Hoan nói:
– Các hạ cũng khỏi phải làm chuyện gì khác, chỉ nên đem cái túi ấy trao ra là ta đủ thoả mãn rồi.
Hồng hán Dân hai tay lẩy bẩy, rất may là không có bưng chén rượu…
Hắn len lén thở hắt một hơi:
– Cái túi chi ạ?
Lý tầm Hoan nheo mắt:
– Các hạ không biết à?
Hồng hán Dân cố hết sức hé môi mỉm cười:
– Tại hạ quả thật không biết!
Lý tầm Hoan lắc đầu thở ra:
– Ta nghĩ răng kẻ thích uống rượu đều là những người thẳng thắng nhưng…nhưng các hạ đã làm cho ta thất vọng.
Hồng hán Dân mỉm cười mơn:
– Lý..Lý đại hiệp có lẽ đã hiểu nhầm, tại hạ quả thật…
Lý tầm Hoan trầm giọng:
– Các hạ đã uống rượu của tôi mà lại dối tôi, vậy thì nên trả rượu ấy lại.
Hồng hán Dân nói mau:
– Vâng, vâng…xin cho tại hạ đi mua vậy!
Lý tầm Hoan lắc đầu:
– Ta cần hai chén rượu hồi nãy chứ rượu nào khác thì ta không cần.
Hồng hán Dân lấy tay áo gạt mồ hôi:
– Nhưng…nhưng rượu đã uống rồi thì làm sao?
Lý tầm Hoan điềm nhiên:
– Chuyện đó rất dễ.
Ngọn dao nhỏ loáng lên, mũi dao ấn ngay giữa ngực của Hồng hán Dân, Lý Tầm Hoan nói ngay một giọng lạnh lùng:
– Rượu đã vào bụng các hạ, thì ta mổ bụng mà lấy ra luôn vậy.
Hồng hán Dân tái mặt, nhưng cố gượng cười:
– Lý đại hiệp đùa tại hạ làm chi thế?
Lý Tầm Hoan hỏi:
– Các hạ nhìn kỹ xem tôi có đùa hay không?
Y như lúc khắc hình, bàn tay cầm dao nhỏ của Lý Tầm Hoan nhẹ nhàng ấn xuống ngay giữa ngực của Hồng hán Dân.
Lý Tầm Hoan muốn làm cho hắn sướt một chút da, nhỏ một chút máu vì kẻ tiểu nhân nói hão rất giỏi, nhưng khi thấy máu mình đổ ra thì lập tức sẽ nói ngay sự thật. Đó là một chuyện thông thường không riêng Lý Tầm Hoan mà ai ai cũng dư hiểu như thế.
Nhưng mũi dao vừa chạm vào ngực Hồng hán Dân, Lý Tầm Hoan cảm giác như dao chạm vào thép, gương mặt họ Hồng vẫn giữ y nụ cười giả trá, y như hắn không có cảm giác gì cả.
Lý Tầm Hoan chớp mắt dừng tay lại, họ Lý đã không chút ngạc nhiên mà lại mỉm cười.
– Các hạ dấn thân chốn giang hồ đã được bao lâu?
Không dè Lý Tầm Hoan lại hỏi một câu không ăn nhằm gì với sự việc đang căng thẳng, Hồng hán Dân hơi sửng sốt, nhưng vẫn cười mơn:
– Tại hạ nhập giang hồ đã có hai mươi năm rồi!
Lý Tầm Hoan nói:
– Như thế các hạ có lẽ biết trong giang hồ có một vật báu, vật ấy tuy ít người thấy tận mắt nhưng lại có người nghe, đó là Kim Ty Giáp. Vật ấy đao thương đâm không thủng, nước lửa không phạm được, nếu đã hai mươi năm xâm nhập giang hồ thì hẳn các hạ từng nghe thấy.
Da mặt xạm lại như đất thô, Hồng hán Dân nhổm dậy, lao mình ra cửa.
Thủ pháp của hắn kể khá lẹ, nhưng khi ra đến cửa thì Lý Tầm Hoan đã chận ngay trước mặt rồi.
Hồng hán Dân đã thủ sẵn tay nơi lưng, ngay lúc đó hắn nghiến răng giật mạnh dây đai.
Sợi dây đai thắt ngang bụng hắn vốn là cây thương có nhiều mắt như dây lòi tói, trước đầu có mài nhọn, thường gọi là Luyện Tử Thương và là kẻ lành nghề sử dụng, hắn vừa giật ra là mũi thương đã thẳng bắn vào mặt Lý Tầm Hoan.
Trong tay hãy còn cầm chén rượu Lý Tầm Hoan đưa tay lên đón lấy, mũi thương dội lại và Hồng hán Dân cũng không còn phóng được ngọn thứ hai.
Điều khá lạ lùng là không hiểu tại sao cái chân không bị bẻ.
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
– Sau này nếu có người bảo ta cữ rượu, ta sẽ nói cho họ biết uống rượu có nhiều điều hay, nội chén rượu thôi cũng cứu được mạng người.
Hồng hán Dân đứng sững như trời trồng, mồ hôi trán đổ ra lấm tấm.
Lý Tầm Hoan nói tiếp:
– Nếu muốn đánh nhau, ngươi hãy cởi Kim Ty Giáp ra, cuốn lại làm vò rượu thì mới có thể hy vọng chống chọi với ta được vài chiêu.
Hồng hán Dân run giọng:
– Lý… Lý đại hiệp quả thật…
Lý Tầm Hoan chận lời:
– Ta thật tình không cần vật đó. Chỉ có điều ngươi thừa lúc bất phòng dở trò đánh cắp, chuyện đó đối với ta không có chi quan trọng thế nhưng ngươi lại nói với người khác rằng ta lấy, thì chuyện đó trở thành chuyện lớn rồi. Vì bình sinh ta không thích ai đổ vạ cho ai cả.
Hồng hán Dân run rẩy:
– Thật… thật thì tôi có lấy chiếc túi đó, và trong đó là bộ Kim Ty Giáp nhưng… nhưng…
Hắn không nói được nữa và mắt cũng chực trào…
Lý Tầm Hoan nói:
– Kim Ty Giáp tuy là vật báu phòng thân, nhưng các hạ cũng không có chỗ dùng nhiều đâu. Bởi vì các hạ có mặc mười bộ Kim Ty Giáp nhưng chỉ một đao của tôi cũng lấy được tính mạng các hạ như không. Vậy thì chuyện chi các hạ phải liều mạng mà đoạt nó?
Hồng hán Dân thở ra không nói.
Lý Tầm Hoan khẽ lắc đầu:
– Trên thế gian này báu vật chỉ ở với người có đức, vật ấy không phải hạng người như các hạ có được, vậy các hạ hãy trao nó cho tôi, thì họa may các hạ được sống đôi mươi năm nữa.
Hồng hán Dân thở dài:
– Thật ra tiểu nhân vẫn biết mình không xứng có vật ấy, nên tiểu nhân cũng không có ý chiếm cứ…
Lý Tầm Hoan chặn hỏi:
– Và thế thì các hạ định trao cho người khác à? Ai thế?
Hồng hán Dân cắn môi lặng thinh.
Lý Tầm Hoan điềm nhiên:
– Ta rất có nhiều cách buộc người ta phải nói, nhưng ta vốn không thích dùng, ta mong các hạ đừng nên buộc ta phải dùng đến.
Hồng hán Dân cắn môi thật mạnh nhưng lại thở ra:
– Được rồi, tôi sẽ nói.
Lý Tầm Hoan gật đầu:
– Các hạ nói từ đầu đi.
Trầm ngâm giây lát, Hồng hán Dân nói:
– Lý đại hiệp có biết cái tên ” Thần du ” Đái Ngũ không? Cái loại trộm đạo nhỏ nhặt ấy có lẽ Lý đại hiệp không biết đâu.
Lý Tầm Hoan cười:
– Chẳng những nghe tên mà ta còn biết mặt, ta biết người đó khinh công giỏi lắm mà lại còn biết tửu lượng hắn cao.
Hồng hán Dân nói:
– Bộ Kim Ty Giáp này chính là từ trong tay hắn, không biết hắn đánh cắp của ai.
Lý Tầm Hoan hỏi:
– Thế sao lại lọt vào tay các ngươi?
Hồng hán Dân đáp:
– Hắn và Gia Cát Lôi vốn là bạn thân thiết, khi chúng tôi qua Trương gia Khả thì gặp hắn trong một quán rượu, say khi say tuý luý, hắn đem Kim Ty Giáp ra khoe…
Lý Tầm Hoan ngắt lời:
– Thế là các ngươi phổng tay trên? Chuyện không đẹp ấy không muốn nói ra à?
Hồng hán Dân cúi mặt thở dài:
– Đã biết Kim Ty Giáp là vật giang hồ dòm ngó, Đái Ngữ mang nó trong mình thì đáng lý không nên uống rượu.
Lý Tầm Hoan lắc đầu:
– Không phải không nên uống rượu, mà đúng ra là hắn không nên chơi với bạn bất lương.
Da mặt xám xanh của Hồng hán Dân đỏ dần.
Lý Tầm Hoan nói tiếp:
– Kim Ty Giáp tuy đã được gọi là một trong Võ lâm tam bửu nhưng kỳ thực thì hiệu dụng không quá quan trọng đâu. Trừ trường hợp hai tay đồng sức đấu nhau có thể dùng và nhất là có nó thì coi như mất mạng sớm chiều. Ta không hiểu tại sao thiên hạ cố tranh giành như thế? Có lẽ còn có riêng một nguyên nhân.
Hồng hán Dân gật đầu:
– Vâng, trong đó còn có một nguyên nhân bí mật nhưng bây giờ thì không đáng gọi là bí mật nữa, bởi vì…
Hắn vừa nói đến đây thì lão chủ quán đã bưng lại một bầu rượu, lão khúm núm tươi cười:
– Rượu vừa hâm nóng, xin thỉnh thám hoa đại nhân dùng một chén cho ấm.
Lý Tầm Hoan cười buồn:
– Nếu ông muốn về sau ta thường chiếu cố quán này, thì hãy bỏ dùm lối xưng hô ấy đi, nghe đến bốn tiếng đó là tôi nuốt rượu không trôi.
Cái chén hãy còn nằm trong tay, Lý Tầm Hoan rót ra một chén đầy, hương rượu xông lên phưng phức.
Lý Tầm Hoan cười:
– Rượu ngon lắm!
Ngửa cổ uống cạn, họ Lý lại ngập mình xuống ho sằng sặc.
Lão chủ quán thở dài, lão kéo một chiếc ghế lại, vịn Lý Tầm Hoan ngồi xuống:
– Ho mãi có thể làm tổn thương thân thế lắm, đại nhân nên cẩn thận… cẩn thận…
Và lão chợt mỉm cười nói tiếp:
– Nhưng rượu này chuyên trị về ho,đại nhân uống vô có lẽ sẽ không còn ho nữa.
Lý Tầm Hoan cười:
– Nếu rượu trị ho thì quả là thập toàn thập mỹ. Vậy ông cũng nên uống một chén.
Lão chủ quán lắc đâu:
– Không, không… tôi không uống.
Lý Tầm Hoan nhướng mắt:
– Sao vậy? kẻ bán bánh tiêu luôn luôn thích ăn bánh bò chứ không thích ăn bánh tiêu, chẳng lẽ kẻ bán rượu cũng chỉ thích uống nước chứ không uống rượu.
Lão chủ quán nói:
– Không, bình thường lão phu cũng uống một đôi chén, nhưng… nhưng rượu trong bầu này không thể uống được!
Nói xong câu ấy, vẻ mặt lừ dừ của lão chủ quán vụt như sáng rực lên.
Không để ý nên không thấy, Lý Tầm Hoan mỉm cười:
– Tại sao vậy?
Lão chủ quán nhìn Lý Tầm Hoan bằng cặp mắt sắc như dao:
– Bởi vì uống xong chén rượu này, chỉ cần hơi dùng sức một chút thôi, thì chất độc sẽ phát tác, thất khiếu sẽ ra máu mà chết.
Chóp lưỡi của Lý Tầm Hoan hơi le ra và đôi mắt trố lên trong dáng cách cực kỳ sửng sốt.
Hồng hán Dân vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói:
– A…không dè lão trượng lại giúp tôi, sau này nhất định tại hạ sẽ ân cần kính tạ.
Lão chủ quán cười nhạt:
– Khỏi, ngươi khỏi phải kính tạ.
Hồng hán Dân biến sắc nhưng vẫn cố cười mơn:
– Tiền bối không muốn tạ ơn, hay là…
Miệng hắn nói nhưng tay đã vung ra, ngọn Luyện Tử Thương bắn thẳng như một con rắn.
Lão chủ quán gầm lên một tiếng, thân hình khúm núm của lão vụt đứng thẳng lên, tay trái quật ngang ngọn thương dính cứng.
Lão trừng trừng đôi mắt:
– Bằng vào lũ chó như ngươi mà dám hỗn láo với ta à?
Cái con người mềm mỏng êm phận mà ai chửi cũng cúi đầu vâng dạ của lão chủ quán, chỉ trong chớp mắt chợt như biến thành một con người khác, cả da mặt của lão cùng vụt đỏ rần bóng loáng.
Nhìn qua dáng sắc, y như nhớ lại một người, Hồng hán Dân vụt run cầm cập:
– Xin tiền bối tha mạng cho… tiểu nhân không dè tiền bối là…
Hắn chưa nói dứt lời thì tay phải của lão chủ quán đã tung ra, chỉ nghe ” hự ” một tiếng, chiếc Luyện Tử Thương dứt tiện làm đôi, thân hình Hồng hán Dân văng bắn vô tường rớt đúng vào cái chảo to trên bếp.
Máu từ vách tường nhầy nhầy nhiễu rũ xuống.
Chỉ một quyền thôi, lão chủ quán đã biểu lộ thần lực kinh người.
Nhìn xác Hồng hán Dân, Lý Tầm Hoan khẽ lắc đầu:
– Ta nói trước rồi mà ngươi không chịu nghe, có Kim Ty Giáp là chết sớm.
Lão quán gìa nắm phân nửa cây thương còn lại trong tay, lão nhìn xác Hồng hán Dân, nhưng đường nhăn trên mặt lão lay động. Lão thì thầm:
– Hai mươi năm trước….đã hai mươi năm rồi.
Lý Tầm Hoan hỏi:
– Đã hai mươi năm rồi tôn giá không có giết người, phải không?
Lão chủ quán cũng háy mắt:
– Nhưng ta không quên phương cách giết người, kể có dáng không?
Lão quán lại cười khẩy:
– Hai mươi năm trước, ta không cần chuyện gì cả mà cũng cứ giết người như thế!
Lý Tầm Hoan nói:
– Nhưng bây giờ thì đã quá hai mươi năm rồi. Lánh mặt được suốt hai mươi năm kể cũng không phải chuyện dễ. Bây giờ nếu vì một chuyện như thế mà làm cho lộ mặt thì quá uổng chăng!
Lão chủ quán cau mặt:
– Ngươi biết ta là ai à?
Lý Tầm Hoan cười:
– Tôn giá đừng quên. Tử diện nhị lang Tôn Đạt vốn là một nhân vật rạng danh biết bao nhiêu hồi hai mươi năm về trước, đã thông dâm cùng vợ của kẻ cầm đầu bảy mươi hai đường thuỷ bộ Giang Nam, dũng khí đó quả đã làm cho nhiều người bội phục.
Bị mạt sát đích danh, Tử diện nhị lang Tôn Đạt quắc mắt ngầu ngầu:
– Trong giờ phút này ngươi còn dám vô lễ với ta à?
Lý Tầm Hoan vẫn điềm nhiên:
– Tôn giá đừng nghĩ rằng tôi chế nhạo tôn giá. Một con người đàn ông đã dám vì yêu một người đàn bà mà mạo hiểm hy sinh tất cả, mặc cho thiên hạ cười chê. Một người đàn ông như thế thật quá không hổ danh mặt người đàn ông, ta phải bội phục chứ đâu dám chế nhạo tuy nhiên bây giờ…
Họ Lý lắc đầu nói tiếp:
– Nhưng bây giờ thì ta thất vọng. Bởi vì ta không ngờ Tử diện nhị lang lại là một kẻ tiểu nhân co đầu rút cổ, chỉ chuyên việc hại người trong bóng tối, chứ không dám đương diện hơn thua!
Đôi mắt Tôn Đạt tròn xoe, lão giận lắm nhưng chưa kịp lựa lời, thình lình có tiếng cười vang lên:
– Đừng nói như vậy mà oan, đầu độc cũng là một môn học, hắn làm gì nên chuyện.
Giọng cười đã trong, tiếng nói lại càng trong hơn nữa, người đàn bà có tiếng nói giọng cười ấy nhất định phải đẹp lắm.
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
– Đúng quá. Tại hạ biết đây là thủ đoạn của Tường Vi phu nhân mà. Lý Tầm Hoan có thể được chết dưới bàn tay của người đẹp, người đẹp đã làm xao động giang hồ hồi hai mươi năm trước, thì đó âu cũng là điềm phúc.
Tiếng cười đáp lại:
– Qủa là cái miệng lanh lợi, nếu hai mươi năm về trước mà ta gặp ngươi thì chắc ta theo ngươi mất rồi.
Một lượt với câu nói là giọng cười, và tiếp theo là một người đàn bà ngứng nguẩy đi ra.
Hai mươi năm qua, nếu tính bằng một phần năm thế kỉ, thì người ấy chưa già theo năm tháng, dáng cách và đôi mắt hãy còn đượm nét phong tình nhưng… vòng eo lưng năm cũ thì thời gian đã khoa lấp mất rồi. Con người đẹp năm xưa nay đã trở thành thình thùng rượu, thứ thùng cây hai đầu nhỏ chính giữa no tròn. Cái khoảng no tròn ấy có lẽ đựng được hàng trăm cân rượu.
Tia mắt của Lý Tầm Hoan thoáng hơi kinh ngạc.
Tường Vi phu nhân đó sao? Thật khó mà tưởng tượng.
Người đẹp bị thời gian cướp mất hoa niên, đó là việc làm cho người dễ dàng thương tiếc, nhưng giá như bà ta biết mình không phải là người của hai mươi năm trước, đừng dùng tơ lạu thắt chặt chiếc thân phì nộn, đừng lấy phấn son để lấp những vết nhăn, thì có lẽ sẽ giữ mãi lòng thương cảm, và có lẽ sẽ khỏi làm cho thiên hạ buồn nôn.
Cái lẽ phải đó gần như định luật rất rõ ràng, nhưng lạ làm sao phần đông đàn bà trên đời, đối với cái lẽ phải ấy lại không hề biết, đúng hơn là họ tránh không muốn biết.
Tường Vi phu nhân một chiếc áo choàng màu hồng sậm, tóc búi trái đào dựng đứng thật cao, mùi nước hoa xông ướp toả ra ngạt mũi.
Bà ta ngó Lý Tầm Hoan và môi nở nụ cười duyên:
– Thật đúng là một vị thám hoa đậm nét phong lưu. Đã hai mươi năm qua rồi, ta chưa gặp được một người đàn ông nào có được phong tư như thế. nhưng hai mươi trước…
Bà ta thở dài nói tiếp:
-Hai mươi năm trước nhà ta có thể nói là một đền đài rực rỡ, những thiếu niên anh hùng phong lưu, kiếm khách giang hồ, không một ai không quỳ dưới chân ta, chỉ cần ta ban cho khóe mắt, nụ cười là họ cảm thấy như được thành tiên, ta bảo cho chết, họ vui lòng mà chết.
Hất hất mặt về phía Tôn Đạt, giọng Tường Vi phu nhân càng hách dịch:
– Không tin ngươi hỏi hắn xem!
Tôn Đạt trầm trầm bộ mặt làm thinh.
Lý Tầm Hoan ngó Tường Vi phu nhân rồi lại nhìn Tôn Đạt và khẽ thở dài.
Bằng thái độ của hai người, có thể biết rằng họ đã sống với nhau hai mươi năm không thích thú.
Tường Vi phu nhân thở ra:
– Nhưng hai mươi năm nay thì ta khổ quá, y như một tên tù bị giam lỏng, không dám thấy mặt ai, ta thật hối hận không hiểu tại sao lại dại dột theo một gã đàn ông vô dụng.
Như không dằn đựoc, Tôn Đạt nói lầm thầm:
– Hứ, ai lại không hối hận. Ai là người vô dụng?
Tường Vi phu nhân quắc mắt:
– Ngươi nói gì? Nói lại thử xem? Ta theo ngươi vào chỗ khỉ ho cò gáy này y như một đoá hoa hồng bị bỏ xuống xình lầy, một đóa hoa hồng làm ngươi thoả mãn ngươi còn hối hận gì nữa? Nói đi, nói nghe đi!
Tôn Đạt ngậm câm.
Tường Vi phu nhân quay lại Lý Tầm Hoan:
– Thám hoa, các hạ nghĩ xem, cái công người đàn ông của hắn thật là vô lương tâm, biết như thế bày thì… thì hồi đó ta chết phứt cho rồi.
Bà tay đưa tay lên dịu mắt lia lịa, nhưng mắt lại cứ ráo hoánh.
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
– Cũng may phu nhân không chết, nếu không tại hạ sẽ hối tiếc trọn đời!
Tường Vi phu nhân lại cười duyên:
– Thật đấy à? Các hạ quả thật có nghĩ đến tôi à?
Lý Tầm Hoan cười:
– Thật chứ, trên đời này làm sao có thể tìm được một người đẹp…ú nủ như phu nhân nữa.
Tường Vi phu nhân xạm mặt, tay thoáng hơi run.
Tôn Đạt không nín được, sực cười.
Lý Tầm Hoan điềm nhiên nói tiếp:
– Thật ra thì phu nhân có được bộ Kim Ty Giáp thì cũng chẳng có chỗ dùng. Bởi vì nếu phu nhân có lóc bớt đi phân nửa thịt chắc mặc nó cũng không vừa.
Tường Vi phu nhân trợn mắt muốn lòi con ngươi ra.
– Ta không làm… làm cho ngươi chết thì ta không sống đựoc.
Bà ta với tay rút cây trâm cài tóc va fbước tới nghiến răng chực đâm vào mắt Lý Tầm Hoan.
Lý Tầm Hoan vẫn ngồi tự nhiên không động đậy.
Tôn Đạt cau mày:
– Đã được Kim Ty Giáp thì đi lo chuyện khác, làm dữ với hắn ích gì!
Tường Vi phu nhân thét lên:
– Chuyện của bà ngươi đừng có xía vào!
Vừa nói, Tường Vi phu nhân vừa xốc tới chĩa thẳng mũi trâm.
Bựt!
Tôn Đạt lao mình tới, chân phải đá tung lên.
Mái nhà bếp hơi thấp, chiếc thân cả mấy trăm cân của Tường Vi phu nhân bị cái đá quá mạnh bắn lên thủng một khoảng ngói khá lớn và đến khi rơi xuống bà ta chỉ còn ” hự ” được mỗi triếng rồi im luôn không nhúc nhích.
Lý Tầm Hoan hơi kinh ngạc:
– Tôn giá muốn cứu tôi nên giết bà ấy à?
Tôn Đạt nhìn đống thịt của Tường Vi phu nhân và nghiến răng văm giận:
– Hai mươi năm nay ta bị con quỉ cái này làm tổn hao quá nhiều sức lực nếu không giết nó thì chỉ chừng nửa năm nữa nó sẽ làmg đa chết.
Lý Tầm Hoan nói:
– Nhưng đó là do tôn giá tình nguyện như thế mà! Tôi giá đừng quên hai mươi năm trước…
Tôn Đạt nhướng mắt:
– Ngươi cho rằng ta dẫn dụ nó à? Ngươi tưởng ta tư hôn với nó à?
Lý Tầm Hoan hỏi:
– Chứ không phải như thế sao?
Tôn Đạt thở ra:
– Lúc gặp nó, ta đâu có biết nó là vợ Dương Đại Tử, vì thế cho nên…
Lão hừ hừ hai ba tiếng rồi nói tiếp:
– Nó gặp ta là đeo dính riết, mãi cho đến khi Dương Đại Tử kéo hơn hai mươi cao thủ đến bao vây, ta buộc lòng phải tìm cách thoát.
Lý Tầm Hoan nói:
– Nhưng ít nhất bà ta cũng yêu thương tôn giá nếu không thì ai lại làm như thế?
Tôn Đạt hừ một tiếng thật lớn:
– Ngươi tưởng nó yêu ta à? Chuyện đó không bao giờ có. Nhưng mãi sau này ta mới biết. Trong lúc Dương Đại Tử đi xa, ở nhà con quỉ cái này lén lút với một gã con trai khác, ăn ở với nhau có con, nó sợ Dương Đại Tử về đổ bể, cho nên mới gom góp tiền bạc theo thằng đó, rồi lại bị thằng đó cướp hết tiền bạc trở mặt bỏ đi. Vì thế khi gặp ta con quỉ cái này mới rắp tâm đeo đẳng.
Lý Tầm Hoan gật đầu:
– à, thì ra có chuyện uẩn khúc như thế, nhưng tại dsao tôn giá lại không giải thích cho Dương Đại Tử biết.
Tôn Đạt gượng cười:
– Đó là về sau khi ngẫu hứng mụ ta mới tiết lộ, lúc bấy giờ đã lỡ bột lỡ đường, ta phải nín luôn.
Lý Tầm Hoan hỏi:
– Thế còn con của bà ta đâu?
Tôn Đạt bĩu môi không nói.
Lý Tầm Hoan hỏi tiếp:
– Đã thế, sao đợi đến bây guì tôn giá moí giết bà ta?
Tôn Đạt cũng nín luôn.
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
– Ta cũng sắp chết rồi, tôn giá ngại gì mà không nói cho ta biết?
Trầm ngâm một lúc, Tôn Đạt mới nói chậm chậm:
-Quán rượu làd một nơi tốt nhất để nghe những chuyện lạ, ngươi có biết giang hồ gần đây có chuyện gì lạ hấp dẫn không?
Lý Tầm Hoan cười:
– Tại hạ đâu có quán rượu.
Tôn Đạt ngó quanh bốn phía như sợ có người nghe và thấp giọng:
– Ngươi có biết một cái tên đã vang dội giang hồ hồi ba mươi năm về trước lại đã xuất hiện rồi không? Mai Hoa Đạo ấy mà!
Ba tiếng Mai Hoa Đạo quả thật làm cho Lý Tầm Hoan hơi rúng động.
Tôn Đạt lại nói luôn:
– Lúc Mai Hoa Đạo tung hoành trong chốn giang hồ thì ngươi còn nhỏ lắm, chắc không nghe biết sự lợi hạ của hắn đâu. Ta nói cho ngươi biết lúc đó giang hồ không ai không biết hắn, luôn cả Ngô Vấn Thiên, chưởng môn phái Điểm Thương được xem là đệ nhất kiếm khách đương thời đó cũng chết bởi tay Mai Hoa Đạo. Hành tung của hắn kỳ bí lắm, khi ẩn khi hiện, thoắt đó thoắt đây như ma quái. Ngô Vấn Thiên vừa mới rêu rao sẽ kiếm hắn thì hai ngày sau bị hắn giết ngay, chết không một vết thương nào chỉ có….
Nói đến đây, Tôn Đạt lại nhón chân dòm quanh quất, y như sợ Mai Hoa Đạo thình lình xuất hiện và cuối cùng lão nói bằng giọng thấp hơn:
– Chỉ có nơi ngực ông ta có năm dấu máu bầm nhỏ như mũi kim và ai cũng biết đó là dấu hiệu của Mai Hoa Đạo. Chỉ có điều không ai không biết hắn dùng thứ ám khí gì? Bởi vì đã giao đấu với hắn thì không một ai sống cả, do đó mà không ai biết rõi bộ mặt thật của hắn. Họ chỉ biết Mai Hoa Đạo là đàn ông, thế thôi.
Lý Tầm Hoan cau mặt:
– Làm sao biết?
Tôn Đạt đáp:
– Bởi vì không những hắn cướp của mà lại còn cướp người đẹp nữa. Hắc Bạch giang hồ âi ai cũng thù hạn hắn thấu xương, thế nhưng không làm gì được hắn. Bất cứ ai, chỉ cần nói một câu chống đối hắn, là không quá ba ngày kẻ ấy sẽ bị in dấu hoa mai.
Lý Tầm Hoan hỏi:
– Bất cứ ai bị chết vì tay hắn cũng đều mang thương tích trước ngực cả à?
Tôn Đạt gật đầu:
– Đúng, giữa ngực vốn là nơi yếu hại, cgho nên kẻ luyện võ xem đó là nơi phải phòng bị nghiêm ngặt, thế mà luôn luôn Mai Hoa Đạo chỉ giết người nới đó, y như là hắn muốn cho người ta thấy sự lợi hại của hắn.
Lý Tầm Hoan mỉm cười:
– Vì thế cho nên tông giá chỉ cần mặc Kim Ty Giáp vào là có thể chế ngự được Mai Hoa Đạo,chỉ cần chế ngự được Mai Hoa Đạo là sẽ được Hắc Bạch giang hồ cảm kích tôn sùng?
Đôi mắt Tôn Đạt ngời lên:
– Trong giang hồ ai cũng đều biết chỉ cần thoát được ngọn đòn trí mạng nơi giữa ngực, là lập tức có cách chế ngự Mai Hoa Đạo….
Lão nhướng mày nói tiếp:
– Bởi vì bằng một đòn đó, Mai Hoa Đạo chưa từng trật bao giờ vì thế khi đánh ra, hắn không cần thủ thế đề phòng chi cả.
Lý Tầm Hoan gật gật:
– Kể cũng là có lý.
Tôn Đạt cười lớn:
– Nếu không có lý thì thiên hạ giang hồ ai mạo hiểm tranh đoạt Kim Ty Giáp làm gì?
Lý Tầm Hoan mím miệng:
– Nhưng nếu ở đây tôn giá cứ trồng hoa đặt rượu, những kẻ thù ngày xưa cũng đã quên dần, sống như thế có phải thong dong hơn không? Chuyện chi lại chuốc vào thân thêm chuyện phiền hà?