Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tình Địch (The Rivals In Love)

Chương 9

Tác giả: Janet Dailey

Chuông nhà thờ đổ hồi báo hiệu giờ lễ sáng khi Chance đậu xe lại trước căn hộ của Flame. Đúng vào lúc đó, nàng thấy Ellery bước xuống tam cấp toà nhà kiểu Victoria. Nàng vẫy tay chào anh ta, và làm ngơ trước vẻ ngạc nhiên của anh trong khi nàng quay lại nói với Chance:

– Anh không cần phải đi với em tới cửa – Nàng không muốn kéo dài lúc nói từ giã.

– Anh sẽ gọi điện thoại cho em.

Với Chance, không phải là một câu nói suông. Chàng không bao giờ nói gì chàng không muốn nói. Nàng đã biết được điểm ấy ở chàng, cũng như nhiều điểm khác.

– Nếu lần đầu gọi không gặp em, đừng bỏ máy. Em dù ở đâu cũng sẽ về.

– Anh không bỏ bất cứ gì.

Chàng luồn bàn tay ra sau gáy nàng, kéo nàng tới để hôn nàng. Flame hôn trả trìu mến và đầy hứa hẹn. Khi chàng buông nàng ra, toàn thân nàng nóng bừng. Ánh mắt long lanh của chàng cũng hứa hẹn như nụ hôn của chàng khi chàng nói:

– Hẹn kỳ tới.

– Hẹn kỳ tới – Nàng lặp lại ba tiếng ấy đã trở thành như một lá bùa đối với nàng, rồi vặn nắm cửa.

Khi bước ra khỏi chiếc xe hơi kiểu thể thao, nàng hơi ngạc nhiên vì mắt nàng ráo hoảnh, không cay xè vì nước mắt, và ngực không nặng nề đau đớn. Vì nàng chắc chắn một cách tuyệt vời rằng sẽ có kỳ tới. Nàng đi đến dưới chân tam cấp, quay nhìn theo Chance đã lái xe đi.

– Bởi vì cô mặc áo quần đẹp đẽ như vậy, chắc không là đi nhà thờ, mà chắc đây là một buổi sáng sau một đêm huy hoàng – Ellery bước xuống thêm hai bậc cấp để đứng sau lưng nàng.

– Cái gì khiến anh nghĩ rằng chỉ đêm trước đó mới huy hoàng?

Nàng hơi ngạc nhiên vì cảm giác khoan khoái đã thúc đẩy nàng chọc ghẹo lại anh ta. Đã lâu lắm, nàng không yêu nên đã quên hẳn tình yêu có thể làm cho người ta khoan khoái đến thế nào.

Ellery mở to hai mắt và nhướng một bên chân mày, trong khi nàng quay lại bước lên tam cấp. Anh ta nói:

– Sáng nay người ta có vẻ tự đắc nhỉ, nếu cô tha lỗi cho tôi đã dùng chữ đó.

Câu nói của anh ta không làm nàng chú ý, vì nàng đang để ý chiếc xe hơi màu xanh lục đậm vừa ngừng lại ở bãi đậu xe trống bên kia đường.

– Ellery, đừng để lộ, hãy nhìn vào chiếc xe màu lục đậm kia. Một chiếc xe Ford, tôi chắc vậy, đang đậu nửa chừng dốc đồi. Anh trông thấy người lái không?

Nàng đứng quay lưng lại đường phố, và chiếc xe hơi, giả vờ tìm chìa khoá trong ví đầm.

– Không rõ lắm – Ellery nói sau một phút im lặng – Tại sao?

– Anh có nhớ người bồi rượu mang giày màu nâu ở buổi tiếp tân bên nhà ông bà De Borg tuần vừa qua không? Hắn ta có cái mũi to và cong.

– Tôi nhớ rồi.

– Anh hãy nhìn kỹ người lái xe xem có phải là người bồi ấy không?

– Xa quá! Tôi chỉ trông thấy hình dáng một cái đầu đàn ông ở phía tay lái mà thôi.

– Không hề chi – Nàng bực bội cầm chìa khoá ở ví lên – Ta hãy vào trong.

Ellery cau mày nhìn lại chiếc xe hơi một lần chót, rồi đi theo Flame trong khi nàng chạy lên tam cấp đến trước cửa vào nhà nàng.

– Chuyện gì vậy? Tại sao cô lại nghĩ đó là người bồi?

– Bởi vì hắn là người gởi lá thư doạ dẫm ấy. Hay nói đúng hơn, là người đưa lá thư ấy.

Nàng tra chìa khoá vào ổ, vặn mạnh và ấn vào cửa để mở ra.

– Làm sao cô biết được?

– Bởi vì…

Nàng rảo bước băng qua phòng ngoài, để cho Ellery đóng cửa lại, rồi dừng chân ở cửa vào hành lang để thay áo quần, và cởi áo vét lông thú ra. Nàng nói:

– Hắn ta đã đưa một lá thư khác cho tôi ở nhạc kịch viện tối thứ Sáu. Hắn đích thân đưa.

– Một lá thư khác?

– Phải. Nội dung đại để cũng giống như lá trước: “Hãy tránh xa anh ta”. Chỉ khác ở điểm lần này có thêm một câu hăm doạ là nếu tôi không nghe thì sẽ hối tiếc. Ngoài ra, hắn ta còn đi theo rình tôi dịp cuối tuần bất cứ tôi đi đâu – Nàng móc áo vét vào tủ.

– Bất cứ ở đâu?

– Không. Không phải bất cứ ở đâu, may thay.

Tuy căng thẳng, hay bởi vì thế, nàng nhìn Ellery và cười to, một lần nữa ý thức cảm giác mới mẻ trong người nàng. Nàng nói:

– Và đừng có nhướng cái chân mày với tôi nữa, Ellery Dorn!

– Tôi làm vậy sao? – Ellery hỏi ra vẻ ngây thơ.

– Anh làm vậy suốt buổi.

– Ít nhất bây giờ tôi biết lý do tại sao cả cuối tuần tôi không gọi được cho cô. Tuy rằng ngay lúc này tôi chú ý nhiều hơn vào việc tìm ra “anh ta” trong các lá thư “tránh ra xa” là ai. Lá thứ nhì rõ hơn lá thứ nhất không?

– Không – Nàng đáp – Nhưng “anh ta” đó phải là Chance.

– Và người gửi?

Nàng do dự một lát trong khi nhìn ngay mắt Ellery:

– Tôi nghĩ là Malcom. Chứ còn ai nữa? Thoạt tiên tôi đã nghĩ là Lucianna, nhưng cô ta là hạng người có lẽ sẽ đến tìm tôi với móng vuốt trương ra nếu cô ta nghĩ rằng tôi chiếm đoạt người yêu của cô ta.

Nàng ngừng một chút, hai vai xệ xuống như chán nản.

– Sau cuộc… bất đồng ý với Malcom hôm trước, tôi biết ông ta không từ bỏ những thủ đoạn hăm doạ. Và việc thuê người theo rình tôi có thể là một cách để cho tôi ngán vì thấy ông ta không từ bỏ bất cứ thủ đoạn nào để có được điều ông ta muốn.

– Cô định xử sự ra sao về việc đó? – Bây giờ Ellery cũng nghiêm trang như nàng.

– Tôi biết phải làm gì. Tôi muốn hăm doạ ông ta rằng tôi sẽ thưa kiện ông về tội quấy nhiễu về mặt tình dục.

– Nhưng cô không dám làm vậy – Ellery đoán.

– Không, chừng nào tôi còn muốn tiếp tục làm Phó Tổng Giám Đốc của công ty Boland and Hayes. Ngoài ra, một vụ kiện như thế sẽ làm hại đến thanh danh và sự nghiệp của tôi nhiều hơn là của ông ta. Công ty nào còn dám thuê tôi sau khi tên tuổi tôi lên mặt báo như thế? Và khách hàng nào dám làm việc với tôi? Không ai cả. Vậy thì… tôi không còn cách nào khác là phải đương đầu lại ông ta và cho ông ta thấy tôi không sợ ông ta hay bất cứ ai.

Ellery đặt cái cặp xuống sàn, làm bộ vỗ tay hoan hô:

– Diễn văn hay quá, cô bạn thân yêu. Có cả môi trên cong cớn, đủ cả.

Nàng bực tức nhìn anh ta:

– Nếu anh làm trò xong thì anh có thể cho tôi biết anh tìm tôi có việc gì. Đây không phải là một cuộc thăm xã giao, bằng không anh mang cái đó theo làm gì. – Nàng khoát tay chỉ vào cái cặp dưới chân anh ta.

– Có thể giờ giấc không đúng lắm, nhưng tôi có mấy ý kiến mới về các mục quảng cáo cho các cửa hàng của Powel trong dịp nghỉ lễ. Tôi định đề nghị chúng ta duyệt qua các ý kiến này, để nếu như cô bác bỏ nữa, thì không làm mất tinh thần các người làm việc dưới quyền tôi.

– Anh nói đúng, Ellery, nhưng giờ giấc anh sắp xếp sai quá!

– Nếu cô muốn chờ….

– Không. Cho tôi vài phút để tắm và thay áo, và để quên rằng tôi có thể ghét Malcom thậm tệ mà không cần cố gắng lắm.

Nàng bắt đầu đi qua phòng ngủ, còn ngoái cổ lại nói.

– Anh cứ pha cà phê tự nhiên.

Mùi cà phê mới pha thơm phức khi Flame ở trong phòng ngủ đi ra, mặc một cái quần không nếp màu nâu và một cái áo len tròng cổ màu mỡ gà rộng thùng thình. Nàng không màng lau tóc cho khô, cứ để ướt và vuốt ra sau, mầu đỏ lộ ra thêm. Ellery đang ở trong phòng khách với các sơ đồ và các bảng ghi cốt truyện trải ra trên bàn uống cà phê.

– Tôi đã rót cà phê cho cô.

– Cám ơn.

Nàng nhấp tách cà phê nóng, và nhớ lại bữa ăn sáng với Chance ở phòng của chàng mới mấy tiếng đồng hồ trước đây. Nàng đã ngồi trên chân của Chance để ăn sáng, bởi vì thoạt đầu nàng không chịu ăn, bảo rằng không ăn sáng quen, nhưng Chance đã coi đó là một sự thách thức, nên đã kéo nàng ngồi lên đùi chàng, và bắt nàng ăn từng muỗng cả một cái bánh nhân dứa. Để trả đũa, nàng đã đút cho chàng ăn cả một cái bánh nhân đậu. Trước khi ăn xong, cả hai đã liếm nhân trên đầu ngón tay của nhau và trên môi nhau, mùi dứa và đậu trộn lẫn vào nhau trong khi họ hôn nhau. Đây là bữa ăn sáng thích thú nhất đời nàng.

Nàng liếc đồng hồ trên bục lò sưởi, và nghĩ rằng giờ này có lẽ Chance đã đến phi trường. Có thể chàng đã cất cánh rồi. Nàng tự hỏi khi nào chàng sẽ gọi điện thoại lại.

– Thế nào? Có cái nào hợp ý cô không? Ellery hỏi.

Giật mình, Flame nhận ra mình nhìn các sơ đồ mà chẳng thấy gì hết.

– Rất tiếc, tôi…..

Chuông điện thoại reo, và Flame nhảy nhổm lên cầm máy. Nàng chắc chắn rằng Chance gọi lại từ phi trường. Nhưng giọng nói sặc mùi uých ky ở đầu dây đằng kia không phải của Chance.

– Phải cô đấy không, Margaret Rose? Cả cuối tuần tôi gọi cô. Đây là Hattie Morgan.

– Hattie! – Flame nhớ lại người đàn bà già nua và kiêu hãnh đã đến gặp nàng với câu chuyện nhận họ hàng và để lại một trang trại ở Oklahoma cho nàng. Nàng hỏi:

– Bà đang ở đâu?

– Ở trang trại Morgan, dĩ nhiên.

– À phải, đáng ra tôi phải đoán ra.

Nàng cảm thấy có một chút thương hại vì nghĩ rằng bà lão tội nghiệp vẫn còn đeo đuổi câu chuyện ảo tưởng ấy của bà. Có thể là bà ta đang nằm ở một dưỡng đường nào đó, và câu chuyện này chỉ có một phương cách để bớt cô đơn. Nàng nói:

– Hattie, có ai ở gần đó để tôi nói chuyện được không, một người phục vụ hay một cô điều dưỡng?

– Một cô điều dưỡng? Không, làm gì có!

– Không phải là tôi không muốn nói chuyện với bà, Hattie. Tôi chỉ muốn…

– Cô không tin tôi, phải không? Cô cho rằng những điều tôi đã nói chỉ là những lời vô căn cứ của một bà già lẩm cẩm. Tôi phải cho cô biết đầu óc tôi cũng nhanh nhẹn như của cô.

– Tôi chắc là vậy.

– Không, cô không chắc. Nhưng tôi có thể chứng minh cho cô thấy. Cô có giấy và bút chì ở đó không?

– Có. Một tập giấy ghi chép và bút có sẵn cạnh máy điện thoại.

– Tôi đang gọi cô bằng điện thoại đường dài từ Oklahoma. Cô hãy ghi số điện thoại này.

Bằng một giọng sắc bén, bà đọc vanh vách các con số và ra lệnh:

– Bây giờ cô đọc lại cho tôi nghe.

Flame không tránh khỏi mỉm cười trong khi lặp lại các con số đã ghi vội trên tập giấy. Bà già tinh khôn thật, tinh khôn đến mức biết rằng nàng có thể giả vờ là đã ghi. Bây giờ thì bà biết là nàng đã ghi thật.

– Tốt. Bây giờ tôi sẽ gác máy và tôi muốn cô gọi lại tôi ở số đó.

– Hattie…

– Không, tôi muốn cô không còn chút nghi ngờ gì nữa là tôi gọi cô từ Oklahoma. Cô có thể tra số điện thoại và thấy rõ tôi đã cho cô mã số khu vực của Oklahoma.

– Tôi biết điều đó.

– Vậy thì làm thế và gọi lại tôi. Chia nhau trả tiền vậy.

Cau mày vì bỗng trở nên nghi hoặc, Flame từ từ bỏ ống nói xuống và nhìn trừng trừng vào nó. Phải chăng nàng đã đánh giá sai Morgan Hattie? Có thể nào bà ta đã nói sự thật?

– Có chuyện gì vậy?

Câu hỏi của Ellery làm nàng cau mặt.

– Tôi không biết.

Nàng ấn công tắc cắt liên lạc một lát ngắn chừng vài giây rồi buông nó ra và chờ nghe tiếng o..o.. khi nghe nó, nàng ấn nút 0 để gọi người điều hành.

– Vâng, cho tôi xin mã số của khu vực của Oklahoma.

Tiếng nói vang lên trong máy:

– Khu vực Tulsa… 91-8. Nàng lặp lại và nhìn ba số giống hệt nàng ghi trên tập giấy.

– Cám ơn nàng gác máy.

– Ai gọi đến thế? – Ellery hỏi – Có chuyện gì đang xảy ra thế?

– Anh nhớ chăng tôi đã kể với anh có một bà già gõ cửa phòng tôi tuần vừa qua để nói một câu chuyện hoang đường rằng tôi là thân thuộc cuối cùng còn sống của bà ta và bà sắp sửa để lại cho tôi trang trại của bà ở Oklahoma? Đó là người vừa gọi lại tôi.

– Bà ta muốn gì?

– Bà ta muốn tôi gọi lại cho bà, số điện thoại bà ta cho tôi có mã số khu vực của Oklahoma.

Nàng cười ra vẻ không tin:

– Anh không nghĩ rằng chuyện đó có thật chứ? Tôi nghĩ rằng bà ta trốn khỏi một dưỡng đường hay một nhà săn sóc tù nhân nào đó. Tôi muốn nói, bà ta có thể đọc dễ dàng đâu đó tên họ của tôi là Morgan khi chưa lấy chồng, hay tổ tiên của tôi thuộc dòng họ Morgan đã thông gia với một gia đình sáng lập ra thành phố San Francisco. Có vẻ hợp lý để nghĩ rằng một bà già cô đơn không có gia đình muốn tự xưng là họ hàng với tôi, nhất là khi thấy tóc tôi đỏ như màu tóc của một người ông của bà ta xưa kia.

– Cô không thực sự tin rằng bà ta có ý định để lại cho cô một trại nuôi gia súc ở Oklahoma? – Ellery lại nhướng mày hỏi.

– Tôi không biết phải tin cái gì – Flame giở máy lên và quay số của Hattie cho – Nhưng nếu bà ta trả lời, ít nhất tôi sẽ biết bà ta đã nói thật khi bà ta bảo là sống ở Oklahoma.

Hồi chuông thứ nhất vừa réo thì có một tiếng hỏi: “A lô?”

– Alô, Hattie đó phải không? – Nàng cảm thấy căng thẳng một cách kỳ lạ.

– Phải… phải cô đó không, Margaret Rose?

– Phải.

– Cô làm gì lâu thế mới gọi lại?

– Tôi làm như bà đã dặn và xác nhận mã số của bà cho tôi về Oklahoma.

– Vậy thì cô bằng lòng về điểm đó rồi nhé! – Giọng bà có vẻ bực tức mà bà không thèm che giấu.

– Đúng! – Flame cố tỏ ra khoan dung.

– Tôi muốn hỏi cô bao giờ cô có thể đến thăm trang trại Morgan, nhưng có vẻ cô không tin là nó có, mà cũng không tin là chúng ta có họ hàng với nhau!

– Hattie, chắc bà cũng hiểu rằng là câu chuyện ấy nghe ra thế nào đối với tôi.

– Tôi biết. Mặc dầu tôi tưởng đã làm cô tin khi chúng ta nói chuyện với nhau. Sau bao nhiêu công lao để tìm ra cô, tôi… nhưng cái đó không phải vấn đề chính yếu, phải không? Lời nói của tôi chưa đủ làm cho cô tin, ắt là cô cần thấy chứng cớ, và cô làm vậy cũng là tốt thôi. Hãy tiếp tục dè dặt như vậy, Margaret Rose. Tốt hơn hết là cô không nên tin cậy vào ai nhiều quá!

– Lần trước bà đã nói giống vậy.

– Và đó là sự thật… như cô sẽ thấy. Nhưng nếu cô cần có chứng cớ, thì cô sẽ có. Tôi sẽ sắp xếp ngay để gửi tới cô những bản sao các văn kiện chứng minh cô và tôi là cùng một dòng họ Morgan. Cô sẽ nhận được trễ lắm là cuối tuần này.

– Hattie, cái đó không cần thiết….

– Có chứ. Rất cần. Cô phải thấy tất cả những gì tôi đã nói với cô đều là sự thật, và tất cả đều có chứng cớ.

– Tôi tin lời bà.

– Không, cô chưa tin, nhưng rồi sẽ tin. Trong khi đó, tôi thích hơn là cô không tin bất cứ cái gì một cách mù quáng. Khi nào nhận được giấy tờ, cô hãy nghiên cứu chúng thật kỹ. Rồi sau đó chúng ta sẽ bàn với nhau về chuyện cô đến thăm trang trại Morgan.

– Bà còn giấu tôi điểm nào vậy? – Flame cảm thấy nghi hoặc và nói ra – Có điểm gì tôi cần biết, phải không?

– Bao giờ trang trại Morgan sẽ về tay cô khi tôi qua đời, thì có nhiều điều cô phải biết. Nhiều quá nói trên điện thoại không tiện. Chúng ta sẽ cùng nhau bàn tới khi cô tới đây.

– Nhưng mà…

– Có một điểm tôi cần phải biết, Margaret Rose, và điểm ấy rất quan trọng.

Flame mím môi, nàng bực bội vì bà ta đã gạt ngang câu hỏi của nàng mà nói qua chuyện khác. Im lặng kéo dài, và nàng nhận ra bà đang chờ nàng nói.

– Tôi vẫn nghe đây, Hattie.

– Tôi đã bắt đầu lấy làm lạ. Nào bây giờ cô hãy nói cho tôi hay, cô có đề cập đến chuyến viếng thăm của tôi và câu chuyện bàn luận giữa chúng ta với ai không, bất cứ ai, dù chỉ nói qua mà thôi.

– Có. Chuyện đó bí mật hay sao? – Nàng cau mặt.

– Cô đã nói với bao nhiêu người? Nghĩ lại thật kỹ rồi hãy trả lời.

– Chỉ hai người.

– Cô chắc chắn chứ?

– Tôi rất chắc – Flame đáp, giọng hơi lộ vẻ mất kiên nhẫn – Đó không phải là chuyện tôi đem ra nói với bất cứ ai tôi gặp.

– Hai người đó là ai? xin cô nghĩ rằng, nếu chuyện ấy không quan trọng, tôi đã không yêu cầu.

Flame ngừng một chút trước khi trả lời. Nàng tự hỏi phải chăng nàng đã nghĩ đúng về Hattie từ đầu. Tất cả chuyện chất vấn và nói về bằng chứng vừa rồi thật là quá quắt một chút.

– Một người bạn rất thân với tôi, tôi quen đã nhiều năm, tên Ellery Dorn. Và người kia là một khách hàng và cũng là bạn, ông Malcom Powel.

– Cô chỉ nói với hai người đó thôi chứ? Không ai khác?

– Không ai khác. Tôi đã bảo thế cơ mà.

– Trong trường hợp đó, tôi muốn cô hứa danh dự là cô sẽ không bàn chuyện này với ai nữa. Và khi cô nhận được các bản sao giấy tờ tôi sẽ gởi cho cô, cô đừng đưa cho bất cứ ai xem… trừ phi, dĩ nhiên cô muốn đem cho luật sư của cô xem để xác nhận chúng là văn kiện có thật. Nhưng không đưa cho ai khác nữa. Cô có chịu hứa với tôi không?

– Tại sao phải bí mật như vậy? Khi bà ở đây, bà đâu có quan tâm đến chuyện tôi có thể nói với ai.

– Lúc đó tôi chưa thấy cần. Bây giờ thì có. Margaret Rose, tôi có những lý do của tôi, và sẽ giải thích với cô khi đến trang trại Morgan. Như tôi đã nói, tôi sẽ nói hết cho cô hay lúc đó. Và cô sẽ hiểu rõ ràng tại sao tôi phải yêu cầu cô hứa. Cô chịu hứa không?

Nàng thở dài, biết rằng bà chỉ chịu nghe câu trả lời như vậy mà thôi.

– Vâng, tôi hứa với bà như vậy.

– Cô sẽ không hối tiếc đâu. Chào cô, Margaret Rose. Cuối tuần tới, chúng ta sẽ nói chuyện lại với nhau, sau khi cô có cơ hội nghiên cứu các giấy tờ.

– Chào bà, Hattie.

Nàng gác máy, vẫn suy nghĩ để tìm hiểu về câu chuyện đàm thoại.

– Cuộc đàm thoại này có vẻ kỳ lạ! – Ellery nói.

Flame quay lại nhún vai:

– Thậm chí tôi còn không dám nói là tôi hiểu nữa. Mặc dầu tôi có cảm tưởng vừa thề độc là không tiết lộ câu chuyện ấy cho ai, kể cả anh.

– Tại sao? – Anh ta hỏi, vẻ mặt vừa tức cười vừa ngạc nhiên.

– Tôi không biết. Nghe có vẻ rất bí mật và phải giữ kín. Bà ấy chưa chịu nói tại sao. Có lẽ đó là một âm mưu để kích thích sự tò mò của tôi và lôi kéo tôi bay sang đó.

– “Âm mưu”, tiếng đó nghe kỳ cục.

– Mà có thể là đúng hơn tôi tưởng.

***

Hattie vừa bỏ ống nói xuống trên máy thì nghe có tiếng ken két ở sàn gỗ của hành lang lớn bên ngoài phòng đọc sách. Bà lập tức ngồi yên và lắng tai nghe. Đã sống 81 năm trong ngôi nhà này, bà biết mỗi tiếng kêu ken két trong nhà do đâu mà ra, và tiếng động vừa rồi không phải tự nhiên mà có.

– Ai ngoài đó?

Không có trả lời. Môi mím lại, bà chụp lấy cây gậy và chống gậy đứng lên khỏi ghế bành. Cây gậy gõ đều lên sàn, biến bước đi hai chân thành nhịp ba, bà băng qua phòng tới khung cửa vòm, ở đó hai cánh cửa bọc da đã mở ra ngang với khung cửa chạm trổ. Bà nhìn ra ngoài về phía tay mặt, rồi xông tới người đàn bà béo mập tóc hoa râm đang đứng đấy.

– Ta biết có ai ngoài này… – Hattie nói – Chị nghe trộm điện thoại nữa phải không, Maxine?

Người đàn bà quay lại, đứng thẳng người lên, bộ ngực đồ sộ càng to thêm vì chị ta ưỡn ra với vẻ tức tối.

– Xin lỗi bà Hattie, tôi còn nhiều việc để làm hơn là nghe lỏm bà nói chuyện.

– Vậy chị làm gì ở đây và tại sao không lên tiếng khi tôi gọi?

Hattie nheo mắt nhìn chị ta, nghi ngờ chị nói dối.

– Tôi không trả lời vì tưởng bà đang nói với ai đó trong máy điện thoại. Tôi đâu biết bà hỏi tôi.

– Vậy là chị thú nhận biết tôi đang nói điện thoại.

– Vâng, tôi biết. Và tôi cũng biết phải quét sạch chỗ này. Đích thực tôi đang làm việc đó.

Hattie phân vân trong giây lát, cố tìm ra một sơ hở trong lời lẽ thanh minh của người quản gia, nhưng đột ngột đầu bà nhức như búa bổ, làm mặt bà tái mét vì quá đau đớn và bà đưa một bàn tay lên ôm đầu, cảm thấy muốn ngất xỉu.

– Bà chưa uống thuốc, phải không? – Maxine Saundsers hỏi – Để tôi đi lấy cho.

– Không. Không uống thuốc. Ta không muốn uống.

Hattie cố gắng để khỏi bị ngất xỉu, và một lần nữa, thành công.

– Bà biết bác sĩ đã dặn….

– À, chị lo lắng cho ta quá nhỉ, Maxine. Người ngoài dám tưởng rằng chị quan tâm đến ta – Bà châm biếm.

– Cái đó đã trở thành thói quen đối với tôi, bà Hattie, sau 30 năm hầu hạ liên tục dòng họ Morgan! – Chị ta đáp gần như gắt gỏng – Tôi đã tìm cách thôi việc nhiều lần. Có lẽ một ngày nào đó tôi sẽ thực hiện được.

– Ba mươi năm rồi kia à? – Bà cố nhớ lại, dù đầu nhức dữ dội. Phải đúng rồi! Bà chậm rãi gật đầu – Chị luôn luôn lo làm bánh bích qui ngọt để cho thằng sói con ấy ăn. Chị còn nói nó thích nhất món bánh đó.

Người đàn bà làm vẻ mặt tỉnh bơ:

– Nó chỉ là một đứa bé.

Hattie hừ một tiếng, rồi bước lùi lại kéo đóng hai cánh cửa, để người quản gia không còn cách nào nghe lỏm những cuộc điện đàm sau này. Chiếc gậy lại gõ nhịp ba với hai chân của bà, trong khi bà trở về cái ghế xoay sau bàn giấy gỗ gụ và ngồi xuống lại. Bà nhấc điện thoại lên, lần này bà quay số nhà riêng của Ben Canon.

Người ở của ông ta trả lời và bà chờ Ben ra tiếp chuyện bà. Khi có tiếng Ben ở đầu giây bên kia, Hattie nói ngay vào vấn đề:

– Ông cho sao lại các văn kiện và tờ tóm lược của ông gì đó ở Utah gởi cho chúng ta và gởi ngay Margaret Rose mỗi thứ một bản sao. Nhưng phải cẩn thận đừng nhắc gì đến Stuart. Gởi cho cô ta cả giấy tờ về cái chết của em gái tôi nếu ông thấy cần, nhưng đừng gởi giấy tờ gì liên quan đến cuộc hôn nhân nó và đứa con nó sinh ra.

– Trong trường hợp này, điều đó có lẽ không phải là khôn ngoan, bà Hattie ạ. Cô ta đang gặp Stuart thường xuyên…

– Phải, phải, tôi biết. – Bà nóng nảy cắt ngang – Ông đã nói với tôi rồi.

– Bà cần nói chuyện với cô ấy, bà Hattie.

– Tôi đã nói. Đó là lý do tôi yêu cầu ông gởi các giấy tờ ấy cho cô ta.

– Không phải, tôi muốn nói là bà cần cảnh giác cô ấy về Stuart.

– Không được. Cô ta đã nghĩ rằng tôi là một bà già lẩm cẩm, không còn biết mình nói gì. Cô ta thậm chí còn chưa hoàn toàn tin rằng tôi và cô ta có họ hàng. Cô ta cho rằng tôi hoàn toàn bịa đặt ra chuyện ấy. Có trời biết tại sao! Nếu tôi nói với cô ta sự thật về Stuart và cố gắng báo động cho cô ta rằng, cô ta sắp lọt vào cái bẫy của y giăng ra, cô ta sẽ không bao giờ tin lời tôi. Cô ta lại còn tin chắc là tôi mất trí. Tệ hơn nữa, cô ta có thể đem chuyện đó nói cho Stuart hay. Y sẽ xoay câu chuyện ra cách khác và nói ngon nói ngọt với cô ta để cô ta chống lại tôi. Không, tôi cần cô ta có mặt tại đây khi tôi nói hết cho cô ta biết. Tôi cần phải thuyết phục cô ta rằng những gì tôi nói đều là sự thật.

– Làm sao bà biết Stuart chưa nói gì với cô ấy?

– Nếu y có nói gì thì cô ta đã nói với tôi.

– Bà không thể chắc chắn điều đó.

– Có chứ. Cô ta đã có thể đem bất cứ chuyện gì y kể ra đối chọi lại tôi, nhưng đằng này cô ta không hề làm thế. Cô ta đã thề là mới kể lại cuộc thăm viếng của tôi với hai người không có Stuart trong đó.

– Y đối phó với chuyện này có vẻ tỉnh bơ phải không? Tôi rất muốn biết y làm cách nào để biết về cô ta nhanh như thế. Chắc là chúng ta có kẽ hở đâu đó, bà Hattie ạ.

– Bao giờ ông soạn xong tờ di chúc mới của tôi? Tôi biết tính Stuart. Y sẽ kiện thưa để phủ nhận tờ di chúc viết tay mà chúng ta đã lập trong văn phòng ông.

– Tôi đang đích thân đánh máy đoạn cuối ở tại nhà tôi. Chừng nào đánh máy xong, tôi sẽ đem ngay cho bà ký tên. Tôi nghĩ rằng tốt hơn hết không để cho ai trong văn phòng biết về chuyện đó.

– Tốt. Và cho làm các bản sao nhanh lên, Ben. Tôi không còn nhiều thì giờ.

– Tôi biết, Hattie, tôi biết.

Ông cắt máy, và bà trở về với sự yên lặng dễ chịu của ngôi nhà. Nhưng lần này bà không lấy thế làm an ủi, nhất là khi biết ngay cả các bức tường bao bọc bà cũng bị đe doạ. Mắt bà dừng lại ở hai khung ảnh bầu dục cổ kính trên bàn giấy cạnh máy điện thoại. Một bức ảnh là hình chụp cha mẹ bà trong ngày cưới của họ nằm trong khung chạy chỉ bạc. Bức kia là hình một thiếu nữ tóc sẫm, có hai mắt to dễ tin người, gương mặt ngây thơ. Hattie nhìn đăm đăm vào cô thiếu nữ trong ảnh. “Cái này là do lỗi của em Elizabeth”. Giọng bà đầy trìu mến và câu nói có giọng tha thứ kèm theo lời lẽ buộc tội, trong khi Hattie với tay vuốt má cô gái trong bức ảnh, em gái của bà, với một ngón tay cong queo vì phong thấp.

Bình luận