Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tình Địch (The Rivals In Love)

Chương 27

Tác giả: Janet Dailey

Khi Flame bước ra khỏi nhà hàng ăn ở trung tâm thành phố, mắt nàng tự động nhìn vào tòa cao ốc cao sừng sững màu đen ở đầu dãy phố kế tiếp. Mặt tiền tòa nhà cẩn đá cẩm thạch màu đen làm như vươn lên trên đầu nàng với chữ S thếp vàng gắn ở đó để chỉ Stuart hình như châm chọc nàng. Nàng quay đi, chờ Ben Cannon ra theo.

– Cảm ơn ông về bữa ăn tối nay. Tôi rất lấy làm thú vị.

– Sau bao nhiêu bữa ăn tối một mình ở trang trại Morgan, tôi nghĩ cô cần thay đổi một lần cho vui.

– Đúng vậy! – Nàng mở ví lấy chìa khóa ra – Tôi sẽ gọi điện thoại cho Malcom sáng mai và nói với anh ấy ông sẽ gửi Fax qua ngay cho anh ấy bản thảo cuối cùng của hợp đồng hứa bán.

– Tôi trở lại văn phòng ngay bây giờ để sửa lại mấy điều chúng ta thảo luận tối nay. Cô đậu xe ở đâu? Để tôi đưa cô ra xe.

– Tôi để ở bãi đậu xe bên kia đường – Nàng hất hàm về phía chiếc xe hiệu Lincoln màu xanh nhạt đậu ngay dưới một bóng đèn – Ông không cần phải đưa tôi qua đấy, nhất là khi xe ông đậu ở phía ngược lại.

– Chỉ cố tỏ ra hào hoa phong nhã, thế thôi – Ông nhún vai, dửng dưng trước sự từ khước của nàng.

– Ông hãy tỏ ra là luật sư của tôi thay vì thế, và hoàn thành hợp đồng hứa bán ấy trước khi Chance lẻn vào và mua phỗng trên chúng ta.

Ông cười khúch khích:

– Cô nói nghe càng ngày càng giống Hattie. Chúc cô ngủ ngon Flame!

Ông vẫy tay chào và bước đi, nụ cười lơ đễnh trên môi. Nàng nhìn theo ông ta một lát rồi rẽ qua đường tới bãi đậu xe. Một ngọn đèn rọi ánh sáng vào chiếc xe Lincoln màu thiên thanh đậu cạnh cột đèn cao, không còn sót lại bóng tối nào xung quanh.

Trong khi Flame dừng lại dưới ánh đèn để mở cửa xe ngồi vào tay lái, nàng có một cảm giác bất an, nhột nhạt. Cái cảm giác kỳ lạ, khó chịu và quá quen thuộc đang bị ai theo dõi. Từ khi rời San Francisco, nàng đã không còn thấy lại cảm giác ấy, hồi đó nàng bị người có gương mặt diều hâu theo dõi. Nàng nhìn quanh bãi đậu xe và đường phố, như chờ đợi thấy người đàn ông mặt diều hâu lẩn tránh nàng. Nhưng không có gì cả, không có ai đi trên vỉa hè, không có ai ngồi trên một chiếc xe đậu, không có bóng đen nào nấp trong bóng tối các cao ốc gần đó.

Nàng giận mình, cố xua đuổi cảm giác ấy và quy trách nhiệm cho các cú điện thoại hăm dọa đã làm cho trí óc tưởng tượng tan biến hẳn trong khi mở cửa xe và nhanh nhẹn ngồi vào sau tay lái. Tuy vậy, cảm giác ấy vẫn không tan biến hẳn, nó còn ẩn nấp sau nhu cầu làm nhanh và tăng tốc độ để chạy từ bãi đậu xe ra đường phố.

Cách nhà hàng ăn bốn dãy phố, kính chiếu hậu phản chiếu lại hai đèn pha sáng trưng sau xe nàng. Flame căng lên liền. Chiếc xe ấy từ đâu ra? Nàng chắc chắn ở ngã tư chót không có chiếc xe nào chờ để quẹo qua. Làm sao nó có thể xuất hiện như thế, như ở từ khoảng không chạy ra? Nhưng rồi nàng thấy hoang tưởng quá và tự trách mình đã nhìn thấy một sự đe dọa trong một vật vô tội như một chiếc xe hơi trên đường phố công cộng. May quá, đường rẽ vào xa lộ liên bang đang ở trước mặt. Lẽ tự nhiên, chung quanh phố đó xe cộ nhiều hơn, ngay cả ở trung tâm thành phố là nơi yên tĩnh.

Flame thật tình muốn quên chiếc xe hơi theo sau, thế nhưng nàng cũng nhận thấy nó rẽ vào xa lộ khi nàng rẽ. Nhưng một chiếc thứ hai đằng sau nó cũng làm vậy.

Đoạn xa lộ dài mười lăm dặm cho tới chỗ rẽ ra để về nhà có vẻ dài hơn tối nay. Dọc đoạn đường ấy, nàng qua mặt xe chạy chậm hơn và cũng bị qua mặt mấy lần, nhưng ánh đèn pha trong kính chiếu hậu của xe nàng vẫn y nguyên. Nàng không ngớt tự nhủ có thể là ánh đèn pha của một chiếc xe khác.

Khi nó cũng rẽ vào đường rẽ về đồng quê như xe của nàng, nàng bắt đầu tự hỏi phải chăng bản năng lúc đầu của nàng đã đúng, rằng chiếc xe ấy đã theo dõi nàng? Từ điểm này đến trang trại Morgan còn năm dặm trên một con đường hẹp, chỉ hai dòng xe và ít có xe cộ, nhất là về đêm.

Cảm giác bất an càng gia tăng. Flame cho chiếc Lincoln chạy chậm lại để buộc chiếc xe sau phải qua mặt, nhưng nó cũng chạy chậm lại. Khi nàng chạy nhanh lên, nó cũng chạy nhanh lên và giữ đúng khoảng cách sát xe nàng như cũ. Hai lòng bàn tay nàng bắt đầu rịn mồ hôi. Người mặt diều hâu chưa bao giờ ra mặt lộ liễu như vậy khi theo dõi nàng trước đây. Tại sao bây giờ lại thế? Rồi nàng ý thức ai đang ở sau đó muốn cho nàng biết nàng bị theo dõi, y muốn cho nàng lo lắng, sợ hãi… Cái tệ nhất là y đã thành công!

Nàng cố gắng trông ra xa hơn hai ngọn đèn pha của xe nàng tìm một dấu vết hai bên đường cho nàng biết còn bao xa mới đến đường rẽ đi trang trại Morgan. Đằng trước mặt, con đường lộ quẹo gắt về bên phải. Từ điểm đó, Flame biết không còn đầy một dặm là tới đường đi vào trang trại. Nàng duỗi ra duỗi vào mấy ngón tay, cố lấy lại sự mềm dẻo sau khi nắm chặt tay lái nãy giờ và cho xe chạy chậm lại để bắt đầu rẽ.

Nhưng chiếc xe đằng sau không chạy chậm lại, hai đèn pha của nó bỗng tiến sát lên, ánh sáng của chúng gần làm nàng quáng cả mắt .

– Ông điên rồi sao? – Flame la lớn lên – Bộ ông không biết đằng trước có khúc cua hay sao?

Chỉ một giây sau, nó húc vào đít xe nàng, hất nàng chồm tới trên tay lái và đẩy chiếc xe Lincoln vọt tới khúc quẹo. Xe nàng chạy nhanh quá, không thể nào quẹo được mà không lọt ra ngoài.

Nàng cuống cuồng đạp phanh, chiếc Lincoln quay ngang, chạy lấn vào dòng bên kia. Nàng cố hết sức giữ sự kiểm soát chiếc xe một cách tuyệt vọng, sự sợ hãi làm cổ nàng thắt lại, các dây thần kinh căng thẳng dữ dội. Nhưng nàng không giữ được xe trên đường. Chiếc xe trượt dài trên đường mương ở bên kia đường. Trong một giây kinh hoàng, nàng tưởng chừng xe bắt đầu lật úp thì chiếc Lincoln tự nó đặt lại được bốn bánh xuống đường, và lao lên phía bờ bên kia của đường mương, nhồi lên nhồi xuống làm nàng lắc lư qua lại trong xe.

Nó ngừng lại trong một đồng cỏ trống cách đường hai mươi thước. Flame ngồi yên một giây, hai bàn tay cứng đờ vì sợ bám chặt vành lái. Rồi thì nàng bắt đầu run, và nhẹ nhõm cả thân mình vì ý thức nàng đã suýt toi mạng. Nàng ngồi bệt trên ghế, rồi trân mình vì sực nhớ chiếc xe đã đẩy xe nàng ra khỏi đường lộ. Nhưng nàng chỉ thấy ánh đèn đỏ ở đít nó đang chạy ra xa xa.

Nàng không biết đã ngồi bao lâu trong chiếc xe, rồi máy nổ chậm, hộp số trả về số không, một việc làm nàng không nhớ đã làm lúc nào, chờ cho bớt choáng váng. Cuối cùng, nàng bước xuống xe trên đôi chân run rẩy và kiểm tra lại xe hư hại ra sao. Nàng không thấy gì ngoài vài dấu móp ở cái cản krôm sau xe và mấy vệt đất, bụi cỏ mắc kẹt đây đó.

Ý thức giờ này ít có hy vọng còn ai lái xe ngang qua đây, nàng biết chỉ còn cách hoặc là cuốc bộ đi cầu cứu hoặc là lái xe ra khỏi đây và trở lại đường lộ. Nàng chọn giải pháp sau.

Dặm đường còn lại để về đến trang trại Morgan là đoạn đường dài nhất mà nàng từng lái trong cả cuộc đời. Hai tay, hai vai, và cổ nàng đau nhói vì nàng bị nhồi lắc quá mức. Nàng tin chắc sẽ bị bầm tím nhiều chỗ, nhưng ít nhất cũng có thế thôi. Cơ sự đã có thể xảy ra tệ hơn nhiều, và đó là cái đáng sợ.

Chuông điện thoại bắt đầu reo đúng vào khi nàng vừa bước vào nhà. Nàng đứng khựng lại, sợ hãi tràn lên trong khi nàng nhìn sững máy điện thoại ở bàn trong phòng đợi. Nàng từ từ bước tới và cầm ống nói lên.

– Alô! – Nàng nói giọng mệt mỏi.

Cái giọng nói xa lạ ấy đáp lại một cách đơn điệu và kỳ lạ:

– Cô đã được cảnh cáo. Lần tới chưa chắc đã hên như vậy đâu.

Flame nắm chặt ống nói, không nói được, không cử động được, bị ý nghĩ của lời nói nhắn nhủ như làm cho tê liệt. Đường dây tắt ngấm và nàng có thể cảm thấy đau đớn do tất cả các chỗ bị bầm và các thớ thịt bị căng trong người nàng… và sự sợ hãi lên đến tận cổ họng nàng.

Cố chống cự lại, nàng ấn máy xuống và nghe tiếng o o quen thuộc. Vội vàng, nàng ấn mấy con số, nhưng hấp tấp quá nên nàng ấn lộn số phải ấn lại.

– Ben! – Nàng cầm ống nói bằng cả hai tay – Có một kẻ… một kẻ cố tình húc xe tôi lọt ra khỏi đường.

– Cái gì? Hồi nào?

– Vừa mới đây. Trên đường về trang trại Morgan. Cố tình, Ben ạ. Có kẻ giết người.

– Flame, cô đang ở đâu? Làm sao cô biết là cố tình? Cái gì khiến cô chắc chắn như vậy?

– Tôi ở đây… ở trang trại Morgan. Tôi vừa nhận được một cú điện thoại bảo tôi rằng tôi đã được cảnh cáo, và lần sau chưa chắc hên như vậy.

– Cái gì? – Ben sửng sốt không kém nàng – Ai gọi cho cô?

– Tôi không biết.

– Có phải giọng đàn ông không? Hay đàn bà?

– Một giọng rô-bô, người máy.

– Sao? Nói nghiêm túc chứ, Flame?

– Tôi rất nghiêm túc. Ai đó dùng một máy tổng hợp tiếng nói để gọi những cú điện thoại hăm doạ ấy.

– Những cú? – Ben lặp lại – Đã có nhiều lần khác sao?

– Đây là lần thứ tư, hay có lẽ lần thứ năm. Tôi không nhớ chính xác.

– Mẹ kiếp, Flame, tại sao cô không nói cho tôi hay?

– Tôi đã tưởng không quan trọng. Tưởng do một tên cà chớn nào đấy. Bây giờ… tôi nghĩ rằng tôi phải báo cho cảnh sát biết.

– Để tôi gọi cho. Cô ở yên ở đấy. Tôi sẽ đưa một thanh tra cảnh sát đến nói chuyện với cô. Nói với tôi xong, cô gọi ngay Charlie đến. Tôi không muốn cô ở một mình trong ngôi nhà đó.

Nàng định cãi lại là không cần thiết phải cẩn thận như vậy. Nhưng nghĩ lại, nàng đồng ý gọi Charlie.

– Tôi sẽ đến đó trong vòng ba mươi phút, bốn mươi là nhiều – Ben hứa.

***

Flame ngồi trong phòng khách, hai bàn tay ôm tách cà phê đen thật đậm thứ ba do Charlie pha cho nàng khi ông ta đến. Thời gian và cà phê đã khiến nàng xua đuổi được sự sợ hãi, cho phép nàng tự chủ được cảm xúc trở lại, và kể lại các việc đã xảy ra cho người thanh tra cảnh sát thành phố Tulsa.

– Không, tôi đã trả lời ông là không thấy được hiệu xe gì. Anh ta theo tôi quá sát. Ánh đèn pha sáng quá…

– Anh ta? Người lái là đàn ông?

– Đó chỉ là cách nói. Tôi không thấy được người lái xe. Tôi không biết là đàn ông hay đàn bà.

– Không có chiếc nào khác trên đường sao?

– Không có chiếc xe nào khác. Cả trước lẫn sau khi xe tôi bị húc đẩy ra khỏi đường.

– Chúng ta hãy trở lại các cú điện thoại hăm doạ mà cô đã nhận được.

– Nữa sao? – Nàng hỏi lại, bực tức.

– Vâng, thưa cô, nói lại nữa. Người gọi nói gì?

– Hắn ta cảnh cáo tôi rằng, tôi nên ngừng lại, bằng không sẽ hối tiếc, hay là tương tự như vậy.

– Ngừng việc gì?

– Tôi không biết! – Nàng cố nén bực tức.

– Chắc cô đã suy đoán một chuyện gì – Người thanh tra hỏi tới.

Nàng đặt cái tách lên bàn salon và đứng dậy khỏi ghế nệm dài, không thể ngồi yên được nữa. Nàng bước tới lò sưởi, làm ngơ trước cơn đau nhói ở đầu gối và quay lại đối đầu với người thanh tra.

– Có kẻ muốn giết tôi tối nay, ông Barnes, và tôi muốn biết ông sẽ làm gì về việc đó?

Ông ta dựa lưng vào ghế, đầu tựa vào lớp bọc gấm hồng:

– Ai có thể muốn giết cô, cô Bennett?

Flame do dự một giây. Nàng bỗng quay lưng lại người thanh tra nhìn trừng trừng vào bệ lò sưởi trang trí tinh vi. Nàng nói:

– Tôi mới dọn về đây vài tuần. Tôi không quen nhiều người ở đây – Nàng lại do dự và quay trở lại đối diện với ông ta – Tôi không chắc có liên hệ gì chăng, nhưng trước tôi dọn đến đây ở, khi tôi còn ở San Francisco, tôi bị người này theo dõi. Y đã chuồi cho tôi hai mảnh giấy có lời hăm doạ.

Người thanh tra nhìn nàng với vẻ chú ý nhiều hơn, cây bút hờm sẵn trên tập ghi chép nhỏ màu đen.

– Anh ta ra sao? Cô có thể tả anh ta không?

– Anh ta cao trung bình, to lớn cũng trung bình, tuổi trạc gần năm mươi. Tôi chắc anh ta có tóc màu nâu và mắt màu dâu đỏ. Và mũi anh ta như là một người có gương mặt diều hâu.

– Và các mảnh giấy đó, có nói giống nhau như các lời hăm doạ trên điện thoại cô nhận được không?

– Không, chúng khác. Bởi vậy tôi không chắc là có ý nghĩa gì không. Người mặt diều hâu thì luôn luôn cảnh cáo tôi nên “tránh xa anh ta”.

– Cô phải tránh xa ai?

– Tôi…

– Xin lỗi ông – Ben Canon nói – Tôi thấy có thể làm sáng tỏ điểm này. Ông thấy không, thay mặt cho một khách hàng của tôi là bà Hattie Morgan đã quá cố, tôi đã thuê một thám tử ở San Francisco, tên là Sid Barker, trước để tìm ra tung tích cô Bennett, và sau thì… để canh chừng cho cô ta.

Flame quay phía sau nhìn sững ông luật sư:

– Ông thuê anh ta theo dõi tôi? – Nàng hỏi, vừa sửng sốt, vừa giận dữ.

Ông ta mỉm cười để xoa dịu:

– Lúc đó cô là người thừa kế trang trại Morgan. Và Hattie lo lắng không muốn… chuyện gì xảy đến cho cô.

Ông ta có ý do dự khiến nàng thấy rõ là Hattie đã cố cảnh cáo nàng tránh xa Chance.

– Tại sao ông không nói chuyện này cho tôi hay trước?

Nhưng bây giờ nàng có giận cũng đã quá muộn, nhất là khi nàng biết Hattie đã đúng khi muốn cảnh giác nàng về Chance.

– Tôi không hề nghĩ đến. Tôi xin lỗi – Ben nói.

– Vậy ai gọi những cú điện thoại ấy? Ai cố giết tôi? – Nàng không muốn nghĩ rằng đằng sau chuyện đó là Chance. Nhưng một khi đã loại bỏ người mặt diều hâu, thì còn ai khác nữa?

– Phải có một người, cô Bennett ạ! – Người thanh tra cảnh sát nhất quyết nói – Một người chồng cũ, một bạn trai cũ, một tình nhân ghen tuông, một người vợ tức giận… phải có một người.

Diedre, vợ của Malcom, phải chăng bà ta cảm thấy bị đe doạ quá mức bởi chuyện dan díu giữa chồng bà và nàng đến nổi có một hành động quá khích như vậy? Không, không thể có. Bà ta ở San Francisco, xa quá. Với Lucianna cũng vậy, trừ khi cô ta hay Diedre mướn người khác. Nhưng Flame cũng bác bỏ khả năng đó, vì không thể hình dung được một trong hai người phụ nữ ấy thật sự mướn ai giết nàng.

Nàng ngẩng lên nói:

– Chồng cũ của tôi là Chance Stuart. Cái đó có giúp gì cho ông không?

Ông ta thở ra một hơi thật dài:

– Stuart hả?

– Phải. Ông Barnes, ông hãy cho tôi biết, ông sẽ làm gì trước mưu toan cố sát tôi tối nay?

Ông ta nhún vai:

– Kiểm tra lại chiếc xe hơi của cô, coi xem phòng thí nghiệm có tìm ra dấu vết sơn nào của xe kia để lại trên đó có thể giúp chúng tôi nhận diện ít nhất là hiệu của chiếc xe ấy – Ông ta ngừng một chút – Nhưng nói thật với cô, cô Bennett, dù cho chúng tôi có may mắn truy ra người chủ của chiếc xe, điều đó vẫn không có nghĩa là ông ta hay bà ta đã là người lái xe tối nay. Và thậm chí dù cho có chứng minh được, họ cũng không thể bị buộc tội gì khác hơn là lái ẩu.

– Nhưng còn những cú điện thoại thì sao? Những lời hăm doạ tính mạng tôi? Ông không thể bỏ qua chúng.

– Muốn truy tố được một vụ mưu toan giết người, chúng ta sẽ phải chứng minh được người lái xe đã gọi các cú điện thoại ấy. Chúng tôi có thể bắt lén vào đường dây điện thoại của cô và theo dõi tất cả các cú điện thoại cô nhận được. Nhưng, qua những gì cô đã kể với tôi người gọi không bao giờ nói lâu hơn mười lăm hay hai mươi giây. Có nghĩa là không đủ lâu để có thể dò ra ai gọi.

– Và nếu dò ra được, thì thế nào?

Người thanh tra tế nhị không nói, và Ben Canon nói ngay:

– Người gọi có lẽ sẽ bị buộc tội đã có một hành vi có thể khép vào một khinh tội.

– Một khinh tội? – Nàng sững sờ.

– Đó là giả thiết chúng ta không chứng minh được người gọi điện thoại là kẻ lái xe cố tình húc vào xe cô – Người thanh tra giải thích – Tôi rất tiếc, cô Bennett, nhưng trừ phi một hành vi tội phạm đã được thực hiện…

– Ông muốn nói phải chờ đến khi, người đó thực sự giết tôi chết, ông mới làm được cái gì – Flame tức giận và cảm thấy bất lực khủng khiếp.

Ông ta không đáp, mà gấp cuốn sổ tay lại bỏ vào túi:

– Tôi để lại tấm danh thiếp của tôi, nếu cô nghĩ ra điều gì khác, thì cô biết là cô tiếp xúc với tôi. Và nếu có còn nhận cú điện thoại hăm doạ nào, hãy ghi lại thời điểm và nội dung chính xác, rồi cho tôi hay.

Ben đứng dậy:

– Để tôi đưa ông ra xe, ông Barnes.

– Không cần thiết – Người thanh tra đứng dậy và gật đầu, lễ phép chào Flame – Tôi đi ra một mình được rồi!

Sự im lặng bao trùm phòng khách, chỉ nghe tiếng chân ông ấy ở hành lang dẫn đến cửa ra vào, rồi tiếng đóng cửa lại. Flame nhận thức giọng nàng không khỏi tỏ ra gượng gạo.

– Cô nghĩ là Chance, phải không? – Ben hỏi.

– Tôi cũng chẳng biết nghĩ sao nữa! – Nàng gay gắt đáp.

Nàng không muốn tin là Chance, mặc dù chỉ có thể là chàng. Chàng đã thề sẽ chặn đứng nàng. Thế nhưng nàng không thể tưởng tượng ra chàng dùng đến vũ lực với nàng. Có thể nào nàng nhầm lẫn về chàng đến như vậy!

– Flame, tôi… – Ben bắt đầu nói.

Nàng cắt ngang:

– Xin lỗi, tôi không muốn nhắc đến chuyện đó nữa. Tôi mệt và… chỉ muốn thay bộ quần áo này ra.

“Và muốn quên” nàng nghĩ thầm, nhưng nàng biết là không thể nào quên được ngay cả khi nàng bước ra khỏi phòng.

Bình luận