Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tình Muộn

Chương 15: Ước hẹn tình yêu

Tác giả: Dạ Vi Lan

Nếu như tình yêu cũng có thể bày binh trên mặt giấy thì sai lầm cũng có thể xóa đi và vẽ lại được. Nhưng đáng tiếc thay, một khi tình yêu đã rời khỏi tay thì không có cách nào để thu hồi lại được.

Một chiếc xe ầm ầm lao đến trước cổng trường rồi đột nhiên im bặt. Cửa xe mở ra, một đôi giày cao màu đen chạm đất trước, tiếp theo là đôi giò mỹ miều được xỏ trong cặp tất ánh tía, chiếc áo lông ngắn tinh tế, chiếc kính râm mạ vàng màu cánh chả phản quang trông thật bắt mắt.

Đối mặt với nhiều sự chú ý, Kỉ Hoa Ninh đeo chiếc ví nhỏ sau vai: “Tuổi thanh xuân tuyệt vời, ta đến đây!”.

– “Này tiểu đệ, bây giờ có rảnh không? Có muốn đi chơi cùng với đại tỷ, chắc hẳn sẽ rất vui đây!”. Kỉ Hoa Ninh tìm đến khu vực tập kết, hoa nanh múa vuốt sau lưng Lâm Tiểu Lam. Cậu ta quay lại, cô lùi lại một bước không thốt lên lời, duy có đôi vai đang rung lên nhè nhẹ.

– “Đây là ý của ai vậy?”, Kỉ Hoa Ninh trợn tròn đôi mắt, giọng nói có vẻ gay gắt, đôi vai vẫn không ngừng run rẩy.

Một cậu con trai đeo kính vội vàng chạy đến trước mặt cô: “Là… là em… bởi vì hoạt động này cần… thật xin lỗi, chưa được sự đồng ý của chị mà đã…”. Cậu ta mang tâm tình ra để đổ lỗi trước mặt Lâm Tĩnh Lam rồi cẩn thận giải thích.

– “A, ha ha ha…”, Kỉ Hoa Ninh không nhịn được bật cười lớn, rồi vội vàng bịt miệng lại: “Thật là tuyệt vời… đơn giản là… thích hợp quá đi!”.

– “Đừng, đừng giật xuống, ha ha ha … rất đáng yêu!”. Kỉ Hoa Ninh kiễng chân lên, sờ lên chiếc tai nhỏ đầy lông lá của cậu.

– “Đừng cười nữa!”, Lâm Tĩnh Lam quay đầu đi, hai tai đỏ tía. Nếu như chẳng phải là nghĩ đến những lời cô nói là cần phải thân thiết hơn với bạn bè thì cậu sẽ chẳng bao giờ đồng ý với cái yêu cầu vô vị này.

– “Được, được, tôi không cười nữa, ha ha ha!”, Kỉ Hoa Ninh cười đến nỗi chảy cả nước mắt, ngoảnh nhìn xung quanh một lượt: “Mọi người hăng hái ghê!”.

– “Vâng, phòng thực nghiệm chúng tôi không thể lạc hậu so với mọi người được!”. Cậu thanh niên đang chuyển nhạc cụ đáp lời cô.

– “Vậy bạn phụ trách hoạt động nào?”.

– “Hậu cần”.

– “…”

Hôm nay là lễ kỷ niệm của trường Tiểu Lam, các học sinh cũ ở khắp nơi đều tề tựu về đây. Để làm tốt các hoạt động trong chương trình nên các lớp đều góp người góp sức, trăm hoa đua nở, chẳng ai muốn bị tụt về phía sau cả. Duy chỉ có mấy con mọt sách của phòng thực nghiệm suốt ngày dùi mài nghiên cứu số liệu, đợi khi họ phản ứng lại thì đã sớm bị đẩy ra ngoài rồi. Hơn nữa con gái của giáo sư Hàn là người phụ trách hoạt động của Học viện Ngoại ngữ, dưới sự cổ xúy của cô, mấy chàng trai này đều xung phong làm công tác hậu cần, bưng bưng bê bê, nơi nào cần là đến nơi đó, cả bầu nhiệt huyết đều dồn vào hoạt động này.

Từ sau thành công của phòng thực nghiệm lần trước, Kỉ Hoa Ninh đã trở nên thân thiết hơn với mọi người, lần này cũng là đặc biệt mời tới… để giúp đỡ. Tuổi trẻ mà, nên gạt bỏ tất cả và trở nên mạnh mẽ hơn.

– “Chị Ninh, chị mặc thế này sao được!” khi cô đang đưa mắt nhìn quanh, thì trong đám náo nhiệt đó một cô gái chỉ về phía cô mà hét toáng lên: “Tý nữa chị giúp chúng em cùng phát tờ rơi nhé! Đổi áo ngoài đáng yêu đi, nhanh lên chị!”.

Khi Kỉ Hoa Ninh đội chiếc mũ lông thỏ đi ra, cô mới hiểu tâm trạng của Tiểu Lam khi nãy bị cô cười. Thật đáng ghét, bộ y phục này lại còn có thêm cái đuôi ở đằng sau nữa!

Thế nhưng, phối hợp với gương mặt như búp bê của cô thì lại rất thích hợp. Chú mèo đi đến bên thỏ, nói một cách hồ hởi: “Áo của chị, rất đáng yêu!”.

Trời ạ, lẽ nào hôm nay phải mặc thế này đi đi lại lại trước mặt mọi người sao?

Tuổi trẻ mà, quả nhiên nên gạt bỏ tất cả và trở nên mạnh mẽ hơn…

Chương trình hoạt động rất ý nghĩa. Ngoài cuộc thi tài năng còn được nếm thức ăn ngon, vui cười đến chảy cả nước mắt, các trường bạn đều chen chúc tụ tập về hội trường. Tiểu Lam làm phục vụ ở cửa hàng trà sữa, đang bị một đám con gái bu quanh, đến nỗi luống cuống chẳng biết nên làm gì, trông thật là buồn cười. Kỉ Hoa Ninh cùng các nữ sinh khoác trên người những bộ đồ rất dễ thương đi đi lại lại phát tờ rơi cho mọi người. Nội dung phần lớn đều liên quan đến bảo vệ môi trường, rất có ý nghĩa.

Bởi vì bản thân nhiều tuổi hơn các nữ sinh viên nên lúc đầu Kỉ Hoa Ninh thấy hơi ngại ngùng. Thế nhưng sau đó, thật bất ngờ có một nam sinh phối hợp cùng với cô và đã hoàn toàn biến cô thành giống như bọn họ, lúc bấy giờ Hoa Ninh mới trở nên vui vẻ hơn, và hòa mình vào hoạt động của sinh viên trong trường Tiểu Lam.

– “Cái gì, bạn nhất định muốn chúng tôi đi phát những thứ này sao?”. Hai tay Kỉ Hoa Ninh chỉ vào một thứ giống như bong bóng trong suốt, chỉ khác là, đầu vật ấy nhòn nhọn.

– “Vâng”, người phụ trách hoạt động của phòng thực nghiệm trịnh trọng gật gật đầu: “Vì hoạt động phối hợp của phòng thực nghiệm, đội hậu cần chúng ta nhất định không nằm ngoài cuộc!”.

Khóe miệng giật giật, Kỉ Hoa Ninh cố gắng nở nụ cười hoàn mỹ nhất rồi cùng các bạn sinh viên phơi mặt ra để phát bao cao su. Không thể ngờ rằng, đây chính là hoạt động được đông đảo mọi người nhiệt tình hưởng ứng. Phòng tránh thai trước hôn nhân, phòng chống bệnh truyền nhiễm, phổ biến kiến thức về vấn đề bảo vệ sức khỏe, đây là công việc mà rất nhiều sinh viên chưa từng nghĩ rằng chính bản thân mình có thể hoàn thành.

Khi ánh mặt trời bắt đầu dịu hơn cũng là lúc hoạt động kỷ niệm trong ngày của trường hoàn toàn kết thúc. Kỉ Hoa Ninh và Lâm Tĩnh Lam sánh vai ngồi trên chiếc ghế nhỏ ven đường, thoải mái vươn vai duỗi chân.

– “Nói là nhờ tôi giúp chút ít, không ngờ lại nhiều việc đến vậy. Ủa, cũng mệt ra phết! Lần sau phải bảo bọn họ mời cơm tôi mới được!”.

– “Vâng, sao cơ, vui vẻ chứ?”.

Cậu chu chu cái mỏ.

– “Cậu ấy à, từ nhỏ đã không hòa đồng. Đến nay lớn như thế này rồi vẫn còn khiến tôi không yên tâm”. Kỉ Hoa Ninh liến thoắng nói nhưng trong đó ẩn chứa nét cười sâu xa: “Có những khi, ồn ào một chút lại là thú vui!”.

– “Đúng vậy, hoạt động hôm nay rất thiết thực, rất ý nghĩa!”.

Một làn gió nhẹ nhàng thoảng qua, Kỉ Hoa Ninh chầm chậm nhắm đôi mắt lại, thật là dễ chịu.

– “Hoa Ninh, cảm ơn chị đã đến. Chúng ta mãi mãi không thể học chung một trường, nhưng được cùng nhau như thế này cũng rất tốt”. Tấm chân tình khó nói của Lâm Tĩnh Lam chưa kịp bộc lộ hoàn toàn thì đầu Kỉ Hoa Ninh đã gục vào vai cậu, dung mạo thật yên tĩnh và thoải mái.

– “Thật đúng là!”.

Cậu nhẹ nhàng xoay lại đầu cô, để cô có thể dựa một cách thoải mái hơn.

– “Oa”.

Bọn họ không hề biết rằng, lúc đó các sinh viên khác của phòng thực nghiệm đang nấp sau lùm cây nhìn trộm họ với vẻ thích thú.

Nếu như nói rằng tham gia hoạt động kỷ niệm của trường Tiểu Lam dường như đã đưa Kỉ Hoa Ninh trở lại trường mình, thì cái người mà cô đã gặp mấy hôm sau đó đã thực sự đưa cô quay lại những gì đã qua. Lúc đó, cũng vào buổi hoàng hôn đẹp như thế này, khi cô đang xách đồ cho bữa tối qua đường ở công viên thì một bé gái đang chập chững tập đi chạy đến, nó lảo đảo rồi ngã đè lên chân cô.

– “Niệm Niệm, cẩn thận kẻo ngã!”.

Âm thanh quen thuộc như tiếng sét ngang tai Kỉ Hoa Ninh, túi đồ đạc chút nữa là rơi khỏi tay. Cô gái chạy đến cùng với đứa trẻ có mái tóc xoăn dài thật lãng mạn, thân thể với những đường cong quyến rũ, lại còn – tủm tỉm cười như hoa đào chúm chím.

Đối phương tất nhiên cũng không ngờ sẽ gặp cô ở đây. Hai người đứng nhìn lau một lúc khá lâu, thậm chí đến khi đứa trẻ miệng vẫn ngọng líu ngọng lô nói: “Mẹ, mẹ, bế, bế!”, Kỉ Hoa Ninh mới như choàng tỉnh mộng.

– “Tiểu Di…”.

Kỉ Hoa Ninh bật ra cái tên đã in đậm trong tâm khảm cô bao nhiêu năm nay, trong mông lung, hai người dường như chẳng hẹn mà đều cùng nghĩ về những chuyện cũ trong thời học sinh xa xăm đó. Bao nhiêu hồi ức lộn xộn bắt đầu hiện lên trong đầu khiến cho họ chỉ nhìn nhau mà không thốt lên lời.

– “Mẹ, bế, bế; mẹ, bế… oa oa…”, đứa trẻ thấy mẹ không để ý đến yêu cầu của mình liền bật khóc “oa oa” tức tưởi.

Lúc bấy giờ Tần Di Gi­ang mới bế con nhỏ lên, dịu dàng nựng nịu, trên khuôn mặt hiện rõ niềm hân hoan của người làm mẹ. Trong lòng Kỉ Hoa Ninh cảm xúc thật hỗn độn, mấy năm không gặp, Tiểu Di đã trở thành mẹ. Cô ấy đã kết hôn, mà kết hôn với ai? Cái tên đâm vào lòng người kia lại hiện lên, cuối cùng cô ấy đã giành được hạnh phúc của mình rồi sao?

– “Tiểu Di, cậu đã kết hôn rồi à?” trong muôn vàn câu hỏi, cuối cùng Kỉ Hoa Ninh lại đặt ra một câu như vậy.

– “Ừ…”. Hiển nhiên, Tần Di Gi­ang không có sự chuẩn bị tốt về tâm lí: “Tiểu Ninh… không ngờ lại gặp cậu ở đây!”.

– “Về khi nào vậy?”.

– “Cũng được một tháng rồi, tính ổn định xong xuôi rồi mới thông báo với mọi người”. Trong nụ cười của Tần Di Gi­ang có đôi chút ngượng ngùng, Kỉ Hoa Ninh cũng không muốn hỏi đến tận cùng.

Tiếp theo là sự yên lặng mà người ta khó lòng chịu được. Năm đó, sau khi Tiểu Ninh và Viễn Ảnh chia tay, bản thân mình đã giống như con thiêu thân lao vào và cùng Viễn Ảnh đến thành phố xa lạ đó, nghĩ đến sự khó xử của Tiểu Ninh rồi mãi một lúc sau mới vượt qua giây phút bối rối. Một câu xin lỗi cứ nghẹn lại trong họng Tần Di Gi­ang, muốn nói mà không thể bật thành lời.

– “Sao thế! Kết hôn rồi mà không báo với mọi người, vụng trộm đến mức sinh được cả con rồi, thật là quá đáng đấy nhé!”, Kỉ Hoa Ninh đột nhiên bật cười lớn: “Lẽ nào cậu kết hôn vì lợi ích của trẻ con? Nếu như không gặp hôm nay, thì cậu định giấu mọi người mãi à?”.

Sự thay đổi đột ngột của cô khiến Tần Di Gi­ang không kịp phản ứng. Cô chăm chú nhìn Kỉ Hoa Ninh: Thời gi­an sáu bảy năm trời đã mài giũa đóa hoa bách hợp thuần khiết, rụt rè, đáng yêu năm nào thành một cô gái phong cách thanh tao, dịu dàng và quyến rũ. Cô ấy đang cười rất bình thản, ánh mặt trời xuyên qua sau lưng như những sợi tơ mỏng manh, mềm mại và lấp lánh trên mái tóc, trên hàm răng và trên vóc dáng cô, dường như thời gi­an không hề vương nét trần ai, thế tục trên con người này.

Hóa ra là cô ấy. Từ đầu đến cuối, con người khiến người ta không thể từ bỏ được cũng chính là cô ấy. Cô thầm cảm phục sự đại lượng của Tiểu Ninh, sau khi cô nói những lời tuyệt tình ấy, sau khi cô đã lựa chọn tình yêu hơn là tình bạn, nhưng cuối cùng Tiểu Ninh vẫn tha thứ cho cô.

Chuyện cũ lần lượt hiện lên thật rõ ràng; nhưng những sự đắng cay đau khổ đó đã sớm như làn nước hóa thành hơi, bốc kiệt không còn một chút dấu vết.

– “Ôi chà, thế mà cũng bị cậu đoán ra rồi!”, Tần Di Gi­ang phản ứng cũng rất nhanh, giả vờ than vãn và lườm Kỉ Hoa Ninh một cái: “Lẽ nào lại muốn tớ nói với mọi người rằng: ‘Mình đã có ba­by rồi nên không thể không cưới’ hả? Cho nên tốt nhất đành phải “tiền trảm hậu tấu” vậy. Thật xin lỗi Tiểu Ninh!”.

Hai con người với tâm hồn đồng điệu cùng nhìn nhau cười. “Thật xin lỗi Tiểu Ninh!”, ý tứ của câu nói này chỉ có hai người bọn họ mới có thể hiểu được hết thâm ý bên trong. Kỉ Hoa Ninh không thể ngờ rằng chính bản thân mình vốn cho rằng rất hận cô ấy, thế nhưng khi gặp mặt chỉ chừa lại một chút hoài niệm và sự đùa bỡn. Tất cả những gì đã qua hãy để chúng bay theo làn gió còn tình bạn đã có giữa hai người ấy mới chính là thứ không phai mờ theo thời gi­an.

Mãi mãi trân trọng, không đúng sao? Ai đúng ai sai, đều không cần nhắc đến nữa. Những gì đã qua giống như ông trời cũng có lúc nhầm lẫn, để rồi cũng có những ngày bình thường như hiện nay. Bọn họ đều đã trưởng thành cả rồi.

Bảo bối Niệm Niệm của Tiểu Di đã mệt nhoài, con bé đang ngủ ngon lành trên vai mẹ. Hai người rảo bước cùng một đoạn, cuối cùng câu hỏi không dễ gì nói lên cũng được bật ra.

– “Con là… của anh ấy à?”.

Tần Di Gi­ang nhìn Kỉ Hoa Ninh có đôi chút cười nhạo: “Mình còn cho rằng cậu sẽ không hỏi câu này”.

– “Tại sao lại không hỏi? Chẳng phải tất cả những chuyện đã qua đều nên có một kết thúc hay sao?”.

– “Vậy cậu hy vọng là đúng hay không đúng?”.

Kỉ Hoa Ninh im lặng vài giây: “Mình hy vọng là đúng!”. Nếu như trong ba người có hai người hạnh phúc, như thế không phải là một kết thúc đại cát hay sao?

Tần Di Gi­ang mỉm cười: “Vậy có lẽ sẽ làm cậu thất vọng mất thôi!”.

Kỉ Hoa Ninh kinh ngạc nhìn bạn mình.

– “Là do mình quá ngu ngốc. Rõ ràng đã biết anh ấy mãi mãi không hề yêu mình, nhưng mình vẫn theo đuổi và muốn đi cùng anh ấy”. Tần Di Gi­ang vỗ vỗ nhẹ lên con gái, mắt nhìn xa xăm: “Thời niên thiếu, thế giới của chúng ta thật là nhỏ bé, nếu như yêu một người, thì người đó sẽ choán đầy thế giới ấy. Và luôn luôn nghĩ rằng, nếu như cả đời này không thể sống cùng người mình yêu thì chẳng còn có ý nghĩa gì nữa? Vì thế đã cố hết sức tranh giành để khi về già không phải hối tiếc”.

Kỉ Hoa Ninh lặng im không nói, tình yêu thời niên thiếu như một ly rượu nhạt, vốn cho rằng mình có thể uống cạn, thế nhưng rốt cuộc lại không thể chịu được vị rượu. Sau này, khi đã trưởng thành hơn mới biết rằng, thứ mà mình nên uống đáng lẽ là trà chứ không phải là rượu. Chiếc ly thuộc về cô nên có mùi hương thoang thoảng và vị ngọt ngào của trà.

– “Thời đại học tuy có ở chung một thành phố với anh ấy, nhưng thực sự bọn mình hiếm khi liên hệ với nhau. Anh ấy rất cố gắng, nỗ lực học tập và không quan tâm đến bất kỳ thứ gì khác. Còn mình, cuối cùng cũng phải nhận lời từ chối”. Tần Di Gi­ang tự cười mình: “Mình cảm thấy thế giới này như sụp đổ, cho dù mình có cố gắng như thế nào thì anh ấy cũng không hề để mắt tới mình. Mình đi uống rượu một mình, khi say, có một người đàn ông đến trêu ghẹo, trong lúc hồ đồ, mình đã đi theo người đó. Trên đường, một anh cảnh sát đã phát hiện ra và giữ mình lại. Mình đã ôm và đánh anh ta, lại còn nôn cả vào người ta nữa!”.

– “Anh cảnh sát đen đủi ấy sau này đã may mắn cưới được công chúa Tường vi của chúng ta hả?”. Kỉ Hoa Ninh tiếp lời.

Tần Di Gi­ang gật đầu: “Lúc đó không hề có ý định quen biết, nhưng hình như có một mối ràng buộc vô hình nào đó, sau này lại có duyên gặp gỡ rồi mới chính thức tính đến chuyện hẹn hò”.

– “Chàng cảnh sát có vẻ hành động rất nhanh”, Kỉ Hoa Ninh chỉ vào Niệm Niệm đang nằm trong lòng mẹ: “Tỉ lệ trúng rất cao!”.

– “Đáng ghét quá!”, cả hai bật cười “ha hả”, dường như khoảng cách của bao năm tháng đã không hề tồn tại.

Cuối cùng, Tần Di Gi­ang trịnh trọng tuyên bố với Kỉ Hoa Ninh: “Tiểu Ninh, cậu ấy đã quay trở về rồi!”, nhìn mặt Kỉ Hoa Ninh đột ngột thất sắc: “Đã trải qua bao nhiêu chuyện, giờ đây mình nói rằng: Mình hy vọng hai cậu sẽ kết thúc có hậu, có thể cậu sẽ cảm thấy lời nói của mình không chân thành, nhưng cũng giống như chúng ta đã thay đổi theo thời gi­an, vậy xin hãy tin vào lời nói xuất phát từ tận đáy lòng mình!”.

– “Mình đã từng do dự không biết có nên nói với cậu? Mình không biết cậu có thực sự từ bỏ? Nếu không thì đừng nên cố chấp làm gì, mấy năm tuổi trẻ sắp tới lẽ nào lại để trôi đi một cách vô vị?”.

Nhất định lần sau sẽ giới thiệu Kỉ Hoa Ninh với chồng mình, Tần Di Gi­ang ôm chặt con gái và đưa tay vẫy chào cô. Khi về đến nhà, Lâm Tĩnh Lam đang cầm điện thoại.

– “Hoa Ninh, chị đi đâu? Sao gọi điện thoại không được?”.

– “Đi mua đồ!” Kỉ Hoa Ninh giơ giơ chiếc túi trong tay, “Hình như điện thoại hết pin. Tôi đi nấu cơm đây!”.

Lâm Tĩnh Lam lặng lẽ nhìn theo sau khi cô đi dần vào trong bếp. Nhất định cô đã xảy ra việc gì đó nhưng không muốn nói với cậu. Nghĩ rằng mình đã bị cô ấy giấu giếm điều gì đó bên ngoài nên trong lòng cậu cảm thấy vô cùng ấm ức.

Ăn cơm xong, Kỉ Hoa Ninh thu dọn bát đĩa và chuẩn bị tắm rửa thì bị Lâm Tĩnh Lam gọi lại: “Hoa Ninh, hôm nay có phải chị đã gặp việc gì đó, có thể nói cho tôi nghe không?”.

Kỉ Hoa Ninh có chột dạ nhưng vẫn tươi cười: “Việc gì? Cậu càng già càng hay nghi ngờ đấy. Tôi đi tắm đây!”.

Cô vào nhà tắm một lúc thì có tiếng điện thoại vang lên, Lâm Tĩnh Lam nghe điện và khuôn mặt đẹp đẽ của cậu dần dần chuyển sang trạng thái tím tái.

Cửa phòng tắm bật mở, Kỉ Hoa Ninh bước ra, tóc vẫn còn phảng phất mùi dầu gội thơm phức, Tiểu Lam ngồi trên so­fa nhìn cô chằm chằm, mắt chớp chớp khiến người ta phải sợ. Cậu nhẹ nhàng mở miệng, những lời nói của cậu khiến cô kinh hoàng:

– “Tôi đã biết hôm nay chị gặp người nào rồi”.

Không tránh được cái vẻ hùng hùng hổ hổ ăn tươi nuốt sống người của Tiểu Lam, Kỉ Hoa Ninh đành giả vờ như kẻ ngốc, ngẩn ra một lúc rồi nói: “Cậu lại nói cái gì? Sao lại bắng nha bắng nhắng như vậy làm gì hả, tiểu quỷ?”.

Lâm Tĩnh Lam đứng bật dậy, từng bước, từng bước tiến lại gần: “Chỉ cần nghe tin về anh ta là tim chị lại nhảy loạn cả lên phải không?”. Cậu nghe thấy tiếng tim mình đang đập “bình, bình”, càng lúc càng nhanh và càng lúc càng mạnh.

Người đang loạn lên có lẽ không phải là cô ấy mà chính là cậu ta.

Khi nghe lời cô gái ấy nói, cậu biết rằng giấc mộng đã từng quấy rầy Hoa Ninh năm xưa đang dần dần trở lại và tiếp cận với cuộc sống thanh bình của bọn họ. Cậu đang rất sợ, sợ phải nghe lời khẳng định của cô. Nhưng cậu vẫn không thể chịu được và phải hỏi, cậu đã nhanh chóng bị sự nghi ngờ giày vò và đánh mất trạng thái bình tĩnh thường ngày.

Kỉ Hoa Ninh biết rằng không thể giấu được nên đành phải thừa nhận: “Đúng, tôi vừa gặp Tiểu Di. Đó đâu phải việc gì to tát mà khiến cậu lại kích động như vậy?”.

Khi cô ấy dựa vào vai cậu, khi cô ấy nắm lấy bàn tay cậu, khi cô ấy gục vào ngực cậu, khi cô ấy gối lên cánh tay cậu, cậu từng cho rằng hạnh phúc đã rất gần đâu đây, dường như chỉ cần thò tay ra là có thể nắm được. Thế nhưng hiện nay, cô ấy đang mất bình tĩnh vì con người đó, làm sao cậu có thể giả vờ như không có chuyện gì xảy ra được?

– “Chị nói là đã quên rồi, chị nói là sẽ hướng về phía trước!”. Thế nhưng em đã không nhìn thấy bộ dạng như mất hồn của mình khi về nhà. Mỗi một phút đó đều giống như có một chiếc kim đâm vào trái tim tôi. Lâm Tĩnh Lam thì thầm nói nhỏ, cậu đang tự nói với mình và tất cả đã được chôn chặt tận đáy lòng.

– “Đương nhiên là tôi đã quên, quên sạch sành sanh!”.

– “Trong buổi tiệc chúc mừng ngày hôm đó, chị đã gọi tên anh ta rất rõ ràng!”.

Hóa ra hôm đó, không phải là cô mơ. Khí thế của Kỉ Hoa Ninh bắt đầu hạ xuống: “Có thể… có thể là do hoàn cảnh tương đồng nên ký ức đó mới bùng phát… điều ấy không thể nói lên chuyện gì…”, nhìn thấy mặt Lâm Tĩnh Lam bắt đầu tai tái: “Cậu đang căng thẳng vì điều gì? Cậu lo cho tôi à?”.

Theo thói quen, cô giơ tay vuốt lên má cậu, mắt nhìn vào vẻ mặt đang biến sắc của Tiểu Lam và cười một cách vô hồn: “Yên tâm đi, chị đây không thích ngã hai lần trên cùng một mảnh đất đâu!”.

Sau lưng cô, hơi nước từ trong phòng tắm lan ra và phả vào mặt cậu, chiếc áo choàng tắm trượt xuống theo cánh tay dang ra của cô để lộ bờ vai ngọc ngà thơm ngát. Lâm Tĩnh Lam đột nhiên cảm thấy không khí như loãng ra, ý thức trì trệ, chỉ lắp bắp nói được mấy từ: “Không phải, không phải là…”

– “Không phải cái gì?”, Kỉ Hoa Ninh buông tay ra, chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng.

– “Không phải… chị…”. Toàn tâm trí cậu hướng về phía cô, đôi con ngươi lấp lánh như sao ẩn dưới hàng lông mi cong vút đang chăm chú với một thứ tình cảm dịu dàng mà cô không tài nào hiểu được. Cậu tiến lại gần cô từng bước từng bước làm cô bất giác lùi lại phía sau, lưng đã chạm vào tường.

– “Tiểu Lam, cậu… sao vậy?”, trước sự chăm chú của cậu, trái tim cô không thể đừng được cứ nhảy lên loạn xạ. Nhìn khuôn mặt của cậu ta dần dần sát lại gần hơn, cơ thể cô như không còn sức lực và quỵ xuống, theo ý thức, bàn tay quờ quạng bám vào vật bên cạnh.

“Xoảng” – bức tranh trên tường rơi xuống ngay tức thì, cô ngã xuống bên trái nhưng bị cậu ấy kéo giật lại, rốt cuộc cô ngã đè lên người cậu.

Bây giờ là… tình huống gì đây? Căn phòng sau phút kinh động đã trở nên yên tĩnh, chỉ có tiếng kim đồng hồ chạy: “tích tắc, tích tắc…” vang lên một cách đều đặn.

Cậu con trai nằm im trên sàn gỗ nhưng ánh mắt vẫn không rời mục tiêu. Cô gái với khuôn mặt đỏ bừng đang ngã nằm trên cậu, áo choàng buông lơi nửa chừng, vẻ thanh xuân lồ lộ, tư thế vô cùng nóng bỏng.

– “Tiểu… Tiểu Lam, cậu ngã có đau không? Tôi …”, Kỉ Hoa Ninh vội vã ngẩng đầu dậy, hình như vừa rồi ngã rất mạnh.

Chưa kịp nhấc người dậy, cô chợt kêu lên một tiếng vì bị Lâm Tĩnh Lam kéo mạnh hai vai ấp lên ngực cậu. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi ấy, hơi thở hai bên có thể phân biệt rõ ràng.

Những lời hỏi han, đã quên rồi; những lời cự tuyệt, đã quên rồi; những lời kinh ngạc cũng đã quên sạch rồi… đầu Kỉ Hoa Ninh đã trở nên trống rỗng. Ngoại trừ tiếng đồng hồ, họ bắt đầu nghe thấy nhịp tim loạn xạ trong lòng nhau khi cơ thể hai người bắt đầu áp chặt lại.

– “Hoa Ninh…”, cậu dường như chết chìm trong nụ hôn của cô. Mới đầu chỉ là nụ hôn nhẹ tựa chuồn chuồn điểm nước, nhưng rồi làn môi cô dần dần đưa xuống, thậm chí cô còn cúi thấp đầu để có thể hôn cậu sâu hơn nữa.

Một luồng nhiệt chạy từ đầu xuống dưới, đến cả các ngón chân cũng trở nên tê dại. Sau khi sương mù tan, nhiệt độ và hương thơm khiến ánh mắt của con người ta trở nên mê hoặc.

Một cách chầm chậm, đầu lưỡi cô bắt đầu lướt trên cổ cậu, người con trai vụng về liên tiếp thất thủ, từ vị trí của mình hai người bọn họ bắt đầu quấn chặt lấy nhau. Chỉ qua vài nụ hôn, vài lần cọ xát, thậm chí họ còn hòa vào nhau không phân biệt nổi đôi bên, cuối cùng cậu cũng học được cách chuyển từ thủ sang thế công, lật người làm chủ khiến cô chịu khuất phục dưới làn vũ bão.

Sắc mặt Kỉ Hoa Ninh trở nên hồng hào, vẻ xinh đẹp e lệ mà từ trước đến nay chưa từng có khiến cho người lần đầu nếm vị trái cấm – Lâm Tĩnh Lam liên tiếp công thành chiếm đất, khí nóng bốc lên ngùn ngụt. Dần dần, một chuỗi nụ hôn tới tấp rơi xuống sau tai làm cô bật lên những tiếng rên rỉ khó lường, điều đó kích thích chàng trai như đang bò bên miệng núi lửa, cho dù có bị ngọn lửa thiêu đốt thân thể cũng chẳng xá gì.

Trong say đắm, cánh tay Kỉ Hoa Ninh vô tình chạm vào chiếc máy giặt bên cạnh, sự tiếp xúc lạnh giá đó như một luồng kích động kéo cô trở lại từ cõi mê hồn vô ý chí. Cô lập tức đẩy Lâm Tĩnh Lam ra, lắc đầu liên tục vì không thể tin: “Chúng ta đang làm gì thế này? Làm gì thế này?”.

Lâm Tĩnh Lam cũng vừa mới tỉnh mộng, sắc đỏ nhanh chóng biến mất. Cậu không nói lời nào mà vội vã chạy vào nhà tắm, rập cửa cái “rầm”. Trong phút chốc, tiếng nước xối xả từ trong vọng ra.

Sáng ngày hôm sau, hai người xuất hiện đều có đôi chút ngại ngùng, nham thạch đã được chôn vùi trong lòng đất, cả hai đều có vẻ ngủ không được ngon. Kỉ Hoa Ninh gãi gãi đầu và hơi cúi xuống cười nói: “Tiểu Lam, việc tối hôm qua, là do tôi… đầu tôi có vấn đề, tôi…” .

Đây chính là những từ được cô ấp ủ từ lâu. Sau đó cô lao vào phòng và vùi đầu vào chăn ấm một lúc. Thật mất mặt, thật là mất mặt quá! Tại sao bản thân mình lại làm một việc như thế! Mà đó lại là Tiểu Lam nữa, người mà từ trước đến giờ cô coi như em trai nhưng hiện tại đã trở thành người yêu ư? Cô nên… nghĩ lại tuy là do cậu ấy chủ động, nhưng người châm ngòi và hưởng ứng lại chính là cô!

Trong khoảnh khắc đó, mọi ý nghĩ của cô thực sự đã ngừng hoạt động và thứ duy nhất nhìn thấy chính là nụ cười của cậu ấy. Ánh mắt đêm qua mới ấm áp và nồng nàn làm sao, nụ cười đó mới ngọt ngào làm sao. Cuối cùng cô cũng bị nhấn chìm trong cái bẫy đầy mật ngọt đó. Thật quá xấu hổ, đến tận bây giờ, cô vẫn còn nhớ như in mùi hương thơm, nước da láng bóng và làn môi mềm mại của cậu ấy… không, không thể nghĩ tiếp nữa.

Cô quyết định phải xin lỗi Tiểu Lam – tất cả đều do một phen “khinh suất” của cô mà nên. Là một phút hồ đồ, đầu óc có vấn đề và tâm tính loạn nhịp… Trai đơn gái chiếc ở riêng một nơi như thế này thật chẳng khác nào lửa gần rơm, chỉ cần một mồi nhen là bốc cháy tức thì, thế nhưng những sai lầm kiểu như thế này có thể tha thứ được.

– “Tôi rất thật lòng”. Lâm Tĩnh Lam buông ra một câu lạnh băng đã cắt đứt tất cả những lời mà Kỉ Hoa Ninh chuẩn bị nói. Cô kinh ngạc nhìn cậu, khuôn mặt nhợt nhạt nhưng rất nghiêm túc, điều đó chứng tỏ cậu không hề nói đùa.

– “Cậu… cậu có biết mình vừa nói gì không, Tiểu Lam?”.

– “Tôi nói, tôi thật lòng!”. Cậu ta chầm chậm tiến đến trước mặt Hoa Ninh, thân hình cao lớn của cậu đã cao hơn cô rất nhiều: “Trải qua bao nhiêu việc như vậy, tôi cho rằng em phải hiểu rõ tấm lòng của tôi đối với em chứ!”.

Một cú sốc đầy phức tạp – có lẽ điều đó cũng mang đến một sự sợ hãi mơ hồ xen lẫn phấn khích trong tâm hồn Kỉ Hoa Ninh, cô cảm thấy khuôn mặt nóng bừng trong khi lòng bàn tay lại lạnh băng như được trùm trên một lớp ẩm ướt.

Cô gắng gượng cười: “Nói cái gì hả tiểu quỷ, cậu bao nhiêu tuổi và tôi bao nhiêu tuổi? Ngoài mẹ cậu và tôi ra, cậu đã từng gặp gỡ bao nhiêu phụ nữ? Nếu như vì việc tối qua mà cậu cảm thấy áy náy thì không đáng, đàn ông con trai có một chút kích động cũng là bình thường, tôi có thể hiểu điều đó…”.

– “Hoa Ninh!”. Cuối cùng đôi mắt nhìn cô của Lâm Tĩnh Lam cũng cau lại, cậu giữ chặt tay cô: “Thành thực đối diện với tâm tình của bản thân. Nếu muốn cự tuyệt thì cũng phải tìm một lý do chính đáng chứ, đừng có dùng vấn đề tuổi tác để đẩy tôi ra xa!”.

Kỉ Hoa Ninh ngẩn ra nhìn Tiểu Lam một lúc lâu, dường như đây là lần đầu tiên cô dùng ánh mắt đối với một người đàn ông thực thụ để nhìn cậu. Ngay sao đó, cô dùng hết sức để giật tay mình khỏi Tiểu Lam: “Tôi không biết!” rồi biến mất sau cánh cửa.

Lâm Tĩnh Lam ngồi trên so­fa, hai tay chầm chậm đưa lên mặt, cậu biết rằng nếu như không nói vào lúc này thì mãi mãi cậu không còn có cơ hội nữa. Nhất định cô ấy sẽ bị sốc, sẽ cự tuyệt, tất cả những điều này cậu đều đã lường hết. Thế nhưng, cậu vẫn muốn để cô ấy biết rằng bao nhiêu năm qua vẫn có một người lặng lẽ chờ đợi cô, chờ đợi cô ngoảnh đầu lại cho dù chỉ là một cái liếc mắt.

Trước khi con người đó quay trở lại.

Kỉ Hoa Ninh bị cơn gió lạnh buổi sáng làm cho run người, lúc bấy giờ cô mới phát hiện ra vì vội vàng chạy đi mà đến giầy cũng không kịp đổi. Cô ôm chặt hai bờ vai, chầm chậm bước những bước vô định trên con đường ồn ào người qua lại, tâm tình giống như gi­ao thông buổi sáng ồn ào, ùn tắc đầy bận rộn.

Những việc xảy ra từ tối qua đến hôm nay thật quá đột ngột, là một bước tiến lớn và đơn giản là quá sức tưởng tượng. Cô và Tiểu Lam, Tiểu Lam và cô, tình cảm của bọn họ còn vượt xa hơn cả thứ tình bạn từ “thuở còn đóng khố”, sự tồn tại của cậu ấy đối với cô mà nói đã sớm trở thành như một thói quen tất yếu.

Nên định nghĩa thế nào cho đúng? Thanh mai trúc mã, chị em hay là bạn bè? Lần đầu tiên gặp Tiểu Lam, cô đã năm tuổi, còn cậu ấy lúc đó mới còn đang quấn tã, đôi mắt bồ câu đen lay láy.

Cô chứng kiến từng bước trưởng thành của cậu, từng chút, từng chút một.

Họ hiểu nhau như hiểu chính bản thân mình và biết tường tận từng thói quen nhỏ của đối phương.

Thân mật, không có điều gì phải nghi ngờ. Cô đã yêu thương, quan tâm và còn cả ức hiếp cậu, cô không chỉ coi cậu như một người bạn mà hơn thế, cậu là chiến lợi phẩm đầy tự hào của cô: Sự tồn tại của cậu ấy là để cho cô ức hiếp, là để làm cho cô vui vẻ. Mặc dù đây chỉ là ý tưởng trong trò đùa của thuở ấu thơ, nhưng sau khi cô lớn lên thì niềm tin đó càng thêm củng cố hơn.

Lúc nào cô cũng cảm thấy rằng, bản thân mình luôn luôn dẫn trước cậu ấy về mọi thứ, cho nên không bao giờ tự giác bỏ đi thái độ của bậc đàn chị. Nếu như chẳng phải là hôm qua… cô gần như nghĩ rằng sự thân mật giữa họ chỉ là một thói quen được thiết lập theo thời gi­an, nó thanh tao thuần khiết và không hề vương chút bụi trần dục vọng nào cả.

– “…Quee­nie… Quee­nie, hey!”, khi Kỉ Hoa Ninh định thần lại, khuôn mặt của hai người Nisha và Jack đột ngột đập vào mắt cô, cô còn kinh ngạc hơn cả bọn họ: “Nisha… sao các cậu lại ở đây?”.

Nisha kéo Jack lại, tay anh ta đang xách một chiếc túi, nhìn qua thì trong đó hình như là một ít rau quả. Nisha chỉ về ngôi chợ phía sau lưng họ: “Bọn mình đang chuẩn bị học cách chế biến món ăn Trung Quốc. Cậu sao đấy? Hồn xiêu phách lạc hay sao mà gọi mấy câu chẳng thấy động tĩnh gì?”.

Kỉ Hoa Ninh cười nhũn nhặn: “Mình đang nghĩ chút việc nên không để ý…”.

– “Sao cậu lại đi dép lê? Ồ, lẽ nào giữa cậu và anh chàng đẹp trai kia đã xảy ra chuyện gì?”. Khứu giác nghi ngờ đầy nhạy bén của Nisha bắt đầu hướng tới người cùng sống với cô.

Kỉ Hoa Ninh hơi cúi đầu, không quan tâm đến mái tóc đang tung bay trong gió sớm. Nisha cũng không hỏi nhiều nữa mà kéo tay cô đi: “Người Trung Quốc nói: ‘Hẹn gặp chẳng bằng ngẫu nhiên’, mình và Jack gặp được tay đầu bếp cừ khôi đây rồi!”.

Thế là Kỉ Hoa Ninh bị kéo đến cái “ổ chuột” của Nisha và Jack. Trong bếp, anh chàng Jack đang vụng về lựa chọn nguyên liệu còn hai cô gái thì khóa trái cửa lại cùng buôn dưa lê. Kỉ Hoa Ninh lần lượt kể lại sự tình cho bạn nghe, trong đó có cả câu chuyện mới xảy ra tối hôm qua.

Nisha nghe xong không hề tỏ ra ngạc nhiên chút nào, cô vỗ vỗ lên vai Hoa Ninh: “Cậu vẫn không biết rằng cậu là người thiếu nhạy bén như thế nào à?”.

Kỉ Hoa Ninh kinh ngạc nói: “Cậu đã sớm nhìn ra chân tướng rồi sao?”.

Nisha mỉm cười và thì thào nói: “Cậu rất chiều chuộng cậu ấy và ngược lại cậu ta cũng như vậy đối với cậu. Hai người rất ăn ý, khi đứng gần nhau, bọn cậu dường như phát ra ánh hào quang”.

– “Ánh hào quang?”.

– “Mình còn nhớ… hôm đó bọn cậu đứng nói chuyện bên cửa sổ, ánh nắng thật ôn hòa, trên mình hai cậu giống như đang phát sáng. Tinh thần bọn cậu như thần gi­ao cách cảm, trong mỗi lời nói đều ẩn chứa sự yêu chiều. Lúc đó mình đã nghĩ, con người này, có lẽ mãi mãi thích hợp với cậu mà không cần hỏi đến tình cảm”.

– “Quee­nie, cậu đã hai mươi lăm tuổi rồi. Đối với con gái mà nói, đây chính là gi­ai đoạn bắt đầu quá trình biến hóa từ một gi­ai đoạn hoàng kim này sang một gi­ai đoạn hoàng kim khác. Sức mạnh của gi­ai đoạn đầu là tuổi trẻ, của gi­ai đoạn sau là nội dung. Nói một cách khác, sức hấp dẫn của cậu không hề giảm sút, nhưng cậu cũng không nên chần chừ mãi như vậy. Mặc dù mình không biết tại sao cậu lại né tránh chuyện tình cảm, nhưng ở phương diện này, cậu thực sự hơn hẳn những người khác”.

– “Nisha, cậu biết hết cả…”.

– “Mỗi người đều có điều bí mật của riêng mình. Với tư cách là một người bạn của cậu, mình chỉ cảm thấy thế mà thôi!”.

Kỉ Hoa Ninh cười một cách đờ đẫn: “Mình… lúc nhỏ… đã từng bị thương… mình thật không dễ dàng gì để tin người khác và cũng không quá tin tưởng vào ái tình trong hôn nhân, mình cảm thấy đó là những thứ quá hư vô và mù mịt. Rồi cũng chẳng biết từ khi nào, mình lại ghét phải đến tuổi kết hôn đến thế!”.

Lúc đó, Jack gõ cửa và thò đầu vào thăm hỏi: “Thật ngại quá, làm phiền hai công nương, cái này, quả thực là tôi đã làm hỏng rồi!”.

Anh ta giơ phần khoai tây tàn tạ lên – đơn giản là khi gọt vỏ anh đã gọt hết cả phần thịt và làm phí mất hai phần ba số khoai tây hiện có. Hai người vừa cười vừa giúp anh ta chế biến phần nguyên liệu còn lại. Nisha nói: “Nếu như không phải là lạc đường trong nhạc viện lần đó, có lẽ rằng mình vẫn mãi từ chối Jack. Mình và các cậu đi dạo, thế mà bên cạnh mình lúc đó chỉ có mỗi anh ấy. Tuy lúc đó anh rất ngượng ngùng nhưng từ đầu chí cuối đều nắm tay mình rất chặt, lại còn không ngừng an ủi mình nữa chứ, điều đó đã khiến mình rất yên tâm”. Cô nhìn Kỉ Hoa Ninh với ánh mắt đầy chân thành, đôi đồng tử màu xanh trong vắt: “Đến khi yêu anh ấy rồi, mình mới không thể tưởng tượng được, thế nhưng chúng mình hiện nay rất tốt, mình thật hạnh phúc khi đã tìm đúng người. Người phù hợp với cậu nhất, có lẽ quanh quẩn ngay bên cạnh mà cậu lại không hề phát hiện ra. Cậu làm sao mà biết được bản thân mình sẽ yêu một người nào đó vào một lúc nào đó?”.

Kỉ Hoa Ninh ấp a ấp úng: “Cứ cho, cứ cho là như vậy, cậu ấy nhỏ hơn mình năm tuổi… năm tuổi đấy! Khi mình học đại học, cậu ấy mới bắt đầu những năm đầu tiên của thời trung học cơ sở. Mình già hơn cậu ấy rất nhiều, sau này cậu ấy sẽ cảm thấy hối hận mà xã hội cũng không thể chấp nhận được…”.

– “Vậy muốn thế nào thì mới thích hợp? Lớn hơn cậu thì mới được hả nhà đạo đức học Kỉ Hoa Ninh?”.

Kỉ Hoa Ninh cũng không nghĩ đến việc tìm lý do khác: “Có lẽ là vì trong lòng vẫn còn ám ảnh, vẫn có sự cố chấp về tuổi tác nên mình không thể tự thuyết phục được bản thân để đối xử với cậu ấy như là nhân tình được. Với tình huống này, mình không muốn có một quyết định quá mẫn cảm, Nisha, cậu hiểu mình chứ?”.

– “Mình hiểu, bạn thân mến ạ. Người đàn ông thực sự yêu một ai đó sẽ không bao giờ làm ngơ trước sự mong chờ của người mình yêu, có lẽ cậu ấy đã yêu cậu từ rất lâu rồi, và cũng sẽ chẳng hề gì nếu đợi thêm vài ngày nữa”. Nisha dường như rất tin tưởng vào Lâm Tĩnh Lam.

Những lời cô nói khiến Hoa Ninh phải trầm tư suy nghĩ, rốt cuộc Lâm Tĩnh Lam bắt đầu chú ý đến cô từ khi nào? Lần cậu ấy đến Anh thăm cô? Hay còn sớm hơn thế nữa? Từ trước đến nay cô không hề biết bởi vì bản thân mình đã đắm chìm trong hình bóng của một người khác quá lâu. Nếu như không có chuyện tối ngày hôm qua thì không biết cậu ấy còn giấu kín tình cảm trong lòng đến bao giờ hỡi cậu Tiểu Lam hướng nội kia ơi!

Với sự giúp đỡ của cô, ba người bọn họ đã có một bữa trưa phong phú. Sau lần nói chuyện thân mật đó, tâm tình Kỉ Hoa Ninh càng thêm rối loạn. Khi biết được tình ý của Tiểu Lam đối với mình, ngoài kinh ngạc ra trong lòng cô còn phảng phất một niềm vui nho nhỏ. Niềm vui đó là cái gì? Quý mến? Chẳng lẽ lại là sự quý mến?

Nếu như cậu ấy bị người ta ức hiếp, cô sẽ giúp cậu đòi lại công bằng; nếu như cậu ấy bị ốm, cô lo lắng đến phát sốt; nếu như cậu ấy không thích hòa đồng với mọi người thì cô để ý hướng dẫn – cô vốn cho rằng tất cả những điều đó đều đương nhiên phải thế, từ nhỏ đến lớn đều như vậy.

Thế nhưng cô đã không để ý đến cái cảm giác an toàn và ấm áp khi ở bên cậu ấy. Khuôn ngực của Tiểu Lam nồng nàn, dịu dàng và đáng tin cậy, lực của cánh tay cậu cũng có thể ôm cô một cách thật nhẹ nhàng.

Cô hưởng thụ mọi thứ như một lẽ tất yếu, dường như là thứ cậu ấy tự hiến dâng cho cô. Nếu như có một ngày, cậu ấy không còn quan tâm đến cô – khi cô đau lòng, lại chẳng có người nào trầm lặng và dịu dàng như thế cùng bầu bạn với cô… nghĩ đến điều này, cô bất giác cảm thấy rùng mình.

Có thể hy vọng không? Không phải là cô chưa từng nghĩ đến một tình cảm khác nảy sinh giữa cô và cậu, mà là căn bản cô không dám nghĩ.

Bởi vì khoảng cách của năm năm! Bởi vì điều đó đa phần mọi người đều không chấp nhận và vì trong lòng cô lúc nào cũng nơm nớp lo âu.

Cô lang thang trong gió lạnh, những điều người bạn thân thiết đó nói không hề sai chút nào, cô chính là người lính đào ngũ khỏi chiến trường tình ái.

Dùng hết lòng can đảm, Kỉ Hoa Ninh quay về nhà. Không biết với người khác như thế nào còn giữa cô và cậu ấy là cơ sở tình cảm của hơn hai mươi năm qua, cho dù về sau này mối quan hệ của họ có như thế nào đi chăng nữa thì chí ít cũng có một sợi dây vô hình của tình thân thiết gắn kết hai người họ lại với nhau.

Không ngờ khi cô đẩy cửa vào, căn phòng đã trống không từ bao giờ. Những thứ ngổn ngang trong phòng khách đã được dọn dẹp đâu vào đó, ghế so­fa cũng không còn hơi ấm nữa. Cậu ấy đi đâu? Cô gửi cho cậu một tin nhắn, nhưng dịch vụ thông báo không chuyển được.

Cô không hề cảm thấy nhẹ nhõm mà ngược lại vô cùng lo lắng. Mở tủ lạnh, đồ ăn vẫn còn thừa lại một ít. Bữa tối đã nấu xong mà Lâm Tĩnh Lam vẫn chưa về, điện thoại cũng không gọi.

Kỉ Hoa Ninh đi lại mấy vòng quanh phòng khách, trong tay vẫn cầm điện thoại – nhưng dịch vụ vẫn trả lời từ chối. Trong lòng cô như có gì đó đang trào lên đau đớn, cô đang lo cho cậu. Sau khi cậu đã bày tỏ một cách chân thành như vậy mà cô lại không mảy may thể hiện chút tình cảm lại còn sập cửa đi ngay.

Cái cậu Tiểu Lam này, bây giờ đang trốn ở góc nào “trị thương” đây? Càng nghĩ nhiều cô lại càng cảm thấy sốt ruột.

Chín giờ ba mươi phút, Lâm Tĩnh Lam phờ phạc đẩy cửa vào, ngay lập tức bị Kỉ Hoa Ninh túm lấy mắng cho một trận: “Cậu đi đâu? Đến điện thoại cũng không gọi báo một câu?”.

Cậu ngẩn ra một lúc rồi dịu dàng cười nói: “Xin lỗi, thứ sáu tuần trước tôi đã quên điện thoại ở phòng thí nghiệm. Vừa nãy giáo sư có chút việc gấp nên gọi qua…”.

Cậu ấy sắp tốt nghiệp nên nhiều việc là chuyện không thể tránh khỏi. Nhưng câu nói của cậu cũng làm cho nỗi lo lắng của Kỉ Hoa Ninh vơi đi phần nào, cô dẩu miệng nói: “Đồ ăn đều đã nguội cả rồi, để tôi đi hâm lại!”.

– “Để tôi!”, cậu nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô, hơi lạnh từ ngoài theo vào làm cô run rẩy nhẹ.

Cậu lột mũ, cởi áo khoác rồi cẩn thận treo lên móc áo sau đó quay mình đi vào bếp.

Lâm Tĩnh Lam rất thông minh, cậu hiểu cảm giác của Kỉ Hoa Ninh. Mặc dù cô ấy không nói gì nhưng cô đã quay về và lo lắng cho cậu, điều đó cũng đủ chứng minh rằng mối ràng buộc giữa họ bao nhiêu năm qua không phải là công cốc.

Nếu như đã chờ đợi được nhiều năm như vậy thì chờ thêm vài ngày nữa cũng có đáng là bao nhiêu?

Mẫn Na đang nằm trên giường gửi tin cho Tô San thì Mẫn Lạc Lạc đến.

Mỗi một lần Mẫn Lạc Lạc đến là mỗi lần kinh thiên động địa, cô đẩy cửa ầm ầm. Cha mẹ Mẫn Na còn đang bối rối, đứa trẻ Lạc Lạc này ngoan hiền hơn bất kỳ ai, hôm nay hình như uống nhầm thuốc thì phải?

– “Bây giờ là thời đại nào không biết mà vẫn còn bày đặt hôn nhân sắp đặt!”, Mẫn Lạc Lạc đầy một bụng ấm ức, chỉ khổ cho Mẫn Na phải một phen chịu đựng. Chiếc cổ đẹp đẽ của cô giống như của loài thiên nga cao quý, ngự trên đó là khuôn mặt xinh đẹp đang phừng phừng đỏ.

Bố là viện trưởng của bệnh viện, mẹ là kiểm toán viên cho công ty nước ngoài, sinh trưởng trong một gia đình ưu việt như vậy khiến cô từ nhỏ đã trở nên cao ngạo và tự tin. Cô luôn cảm thấy rằng, bản thân mình có tất cả mọi thứ trên đời, không ai có đủ ưu việt để phù hợp với cái tên “Công chúa Thủy tiên” của cô.

Thủy tiên, là một loài hoa luôn luôn cúi đầu tự ngắm bóng mình, tự thưởng thức hương thơm của riêng mình.

Hiện cô là luật sư trong một công ty luật danh tiếng. Cô không kế thừa sự nghiệp của cha mẹ, nhưng cũng là một mỹ nữ tinh anh. Đã hai mươi bảy tuổi và từ khi sinh ra cho đến nay ánh mắt luôn được đặt cao “trên đỉnh đầu”, không có cách nào để gi­ao thiệp với bất cứ người đàn ông ngu muội, cuồng vọng và đơn điệu nào. Thế nhưng vào lúc này đây, bố mẹ lại định sắp xếp việc hôn nhân cho cô.

Sao mà nực cười đến vậy! Chỉ dựa vào gia đình, sự nghiệp và một trang lý lịch cỏn con của đối phương thì liền muốn gả đứt cô đi sao? Lại còn nói cái gì là “môn đăng hộ đối” nữa!

Thật chẳng dễ dàng gì mới làm nguôi được cơn giận dữ như sấm dậy của Mẫn Lạc Lạc, lúc đó Mẫn Na mới lặng lẽ gạt mồ hôi. Cậu cũng đúng là, tự nhiên lại khiêu chiến với lòng tự tôn của chị Lạc Lạc … nhưng…

– “Chị, việc đề nghị xem mặt đây đâu phải lần đầu, sao lần này chị lại phản đối gay gắt đến vậy? Liệu có phải chuyến công tác lần trước đã gặp được ngôi sao nào không? “.

Lần này Mẫn Lạc Lạc không những không phủ định mà còn gật đầu đầy nhiệt huyết.

– “Thảo nào đến đi xem mặt người ta cũng không muốn… hôm nào dẫn ngôi sao của chị đến ra mắt em đi!”.

Mẫn Lạc Lạc than vãn: “Đại khái là… không thể được mà…”.

Mẫn Na ngạc nhiên, chị Lạc Lạc cũng có lúc nuốt không trôi ư? Nghĩ đi nghĩ lại, Mẫn Lạc Lạc là con người ưu tú chứ đâu phải vừa, nhưng chị ấy đã hai mươi bảy tuổi rồi mà vẫn chẳng có lấy một mối tình vắt vai, lẽ nào chị ấy đúng như lời đồn đại?

Mù mờ trong tình yêu!

– “Chị, chị… anh ta không biết hay không muốn làm quen với chị?”.

– “… Có thể có một chút ấn tượng về chị!”.

– “Trời ạ…”.

Hai người thì thầm to nhỏ, nhưng không nghĩ rằng thế giới này rất nhỏ, nhỏ đến mức chỉ cần quay mình lại là cũng có thể chạm ngay vào người ấy.

Gần đây công việc của Kỉ Hoa Ninh rất bận rộn còn Lâm Tĩnh Lam thật khó nắm bắt tinh thần của cậu ấy.

Trước đây đều là cô đi sớm về muộn còn cậu ấy lại thanh nhàn; cô mua đồ nấu nướng, cậu rửa bát quét nhà. Chỉ cần cô quay đầu lại, cậu ấy đều ở những nơi trong tầm kiểm soát của cô.

Thế nhưng gần đây có gì đó không còn giống như thế nữa. Có khi cô rời nhà, giường của cậu đã trống từ lâu, khi cô về, cậu ấy vẫn còn chưa ở nhà. Cảm giác giữa hai người bắt đầu có những khoảng cách nho nhỏ, vì cậu thường vắng mặt nên căn nhà cũng trở nên trống trải và lạnh lẽo hơn. Nếu như là ngày trước, cô đã hỏi ngay cậu rằng: Liệu có phải đang hẹn hò yêu đương hay đang tụ tập gì không?

Kỉ Hoa Ninh đã tự buộc chân chính mình, nuốt không trôi mà nhả ra cũng không được. Nhưng rốt cuộc cô cũng không phải là người có thể kìm lòng lâu được, cứ nghĩ đến lúc này có thể cậu ấy đang ngồi cùng một cô gái trẻ trung nào đó thì cô không chịu được và cảm thấy lạnh toát đến cả các đầu ngón chân.

Vẫn còn nghĩ đến việc độc chiếm lấy cậu, không phải sao? Cô chỉ không biết rằng, ham muốn độc chiếm liệu có phải là một thứ tình yêu?

Cuối cùng cô cũng mở lời hỏi Tiểu Lam, câu trả lời của cậu đều nằm ngoài ý nghĩ của cô.

– “Sắp tốt nghiệp rồi nên có nhiều cơ sở nghiên cứu đến mời gọi, nhà trường cũng hy vọng tôi có thể ở lại. Giáo sư Hàn nói, cần thận trọng trong lựa chọn, thế nên lôi tôi đi tìm hiểu. Tôi không ở nhà, em nên nấu cơm ít đi một chút và có lẽ… cũng có thêm niềm vui nho nhỏ”. Cậu cụp đôi mắt xuống, trong đó dường như phảng phất sự chân thành dịu dàng.

Cô như trút được gánh nặng và đột nhiên muốn được dựa vào mình cậu, nhưng cô chỉ đi đi lại lại và nói: “Sao không nói sớm, hại người ta phải lo lắng!”.

Cậu cười thật ngọt ngào: “Tiền đồ trước mắt tôi vẫn còn mông lung lắm, nhưng thân làm người đàn ông, tôi không thể chuyển gánh nặng sang cho em được!”.

Lời cậu nói làm tim cô nhảy nhót, một luồng hơi ấm dần dần lan đến đỉnh đầu.

– “Tiểu Lam”, cô quay lưng lại để đơm cơm cho cậu.

– “Gì cơ”, Tiểu Lam đang ngồi ngoan ngoãn tại chỗ đợi cơm như một học sinh tiểu học.

– “Nếu như… nếu như tôi suy nghĩ lại về chuyện tình cảm, để cậu phải đợi thêm nữa thì liệu có được không?”.

Cô chờ một lúc không thấy Tiểu Lam trả lời. Kỉ Hoa Ninh quay đầu lại, cậu nhìn thẳng vào đôi mắt cô: “Nếu như miễn cưỡng thì em cũng không cần nghĩ cho tôi đâu!”.

– “Không phải”, cô phủ định ngay: “Tôi… có quan tâm đến cậu, nhưng tôi nghĩ, tôi cần thêm thời gi­an. Cậu có đồng ý không?”.

Cậu khẽ nheo mắt, góc độ càng lúc càng lớn. Ngay lập tức, cậu xòe một bàn tay ra: “Vậy chúng ta ngoắc tay, ngoắc tay rồi gi­ao kèo ký kết, cấm được rút lời!”.

Khi nhỏ, bọn họ thường gi­an trá trong trò chơi, Kỉ Hoa Ninh chỉ cần ngoắc tay với cậu ấy thì nhất định niềm tin được thừa nhận.

Cô tiến lại, vươn ngón tay trỏ nhỏ nhắn của mình ngoắc lấy ngón trỏ của Tiểu Lam: “Móc câu đã buộc, trăm năm không đổi!”.

Hai ngón tay cái cùng ấn mạnh vào nhau.

Bình luận
× sticky