Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tình Muộn

Chương 22: Tình yêu hiện tại

Tác giả: Dạ Vi Lan

Sống trong hiện tại, yêu trong hiện tại. Đừng lúc nào cũng băn khoăn sau này ra sao, sẽ thay đổi thế nào, nếu không bạn sẽ để lỡ những phút giây của hiện tại

Cũng giống như nước triều lên xuống, tâm tình của con người cũng biến đổi theo thời gi­an. Kỉ Hoa Ninh không thể ngờ rằng chẳng bao lâu về sau, quan điểm của cô đã có sự thay đổi, tất cả đều bắt nguồn từ bố cô Kỉ Như Cảnh.

Chiều hôm nay, cô có hẹn đến nhà bố ăn cơm tối. Chuông cửa reo “ding, ding!”, ra mở cửa cho cô là một người phụ nữ khoảng bốn mươi tuổi, trang điểm rất hợp mốt, đon đả cười nói: “Hoa Ninh đến rồi hả, mau vào thôi!”.

– “Dì à, khi ở dưới lầu con thấy trong chợ mới bán vải, còn rất tươi, biếu dì và bố”. Kỉ Hoa Ninh vừa nói vừa giơ chiếc túi trong tay ra.

– “Sao lại khách sáo thế, thật lãng phí quá!” Hà Vân Yên vừa nói vừa đỡ lấy túi vải đi vào nhà: “Như Cảnh, Hoa Ninh đến rồi!”.

– “Đến rồi hả?” Kỉ Như Cảnh từ trong bếp chạy ra, tiện tay lau lau vào tạp dề: “Ngồi đây đã nào, bên ngoài nóng lắm hả? Sẽ có cơm ngay đây!”.

– “Nhìn mình này, trong bếp nóng lắm hả, nhiều mồ hôi thế này!” Hà Vân Yên lau mồ hôi cho Kỉ Như Cảnh, ông khó chịu nói: “Tôi nóng cũng chẳng sao, không thể để bà xã và con gái chịu nóng được!”.

Kỉ Hoa Ninh phụ họa theo: “Đúng đấy bố, thoải mái một chút cũng tốt, con cũng đâu phải là khách!”.

– “Tốt thôi, mời bà đây và tiểu thư đợi cho một chút!” Kỉ Như Cảnh lại vội vàng chạy vào trong bếp.

Kỉ Hoa Ninh chứng kiến tình cảm giữa cha và Hà Vân Yên như vậy, trong lòng không thể nói là vui vẻ hay chua chát. Khi còn nhỏ, cha mẹ cũng thắm thiết như vậy, chỉ có điều người bận rộn trong bếp lúc đó luôn là mẹ và hiện nay bố cũng bắt đầu nếm trải cảm giác vất vả trong việc chăm sóc gia đình.

Bố và dì Hà kết hôn cũng đã được bốn năm, dì ấy không có con, bọn họ cứ thế sống trong cái gia đình, trong cái thế giới chỉ riêng hai người, chưa từng phiền muộn vì điều gì nhưng cũng có ít niềm vui. Cũng có lúc không đừng được, Kỉ Hoa Ninh nghĩ, nếu như cuộc hôn nhân hiện tại của bố là hạnh phúc, là chính xác, thì phần đời đã qua với mẹ cô đã đi đâu? Khi hiện tại dần dần che đi quá khứ, thì tất cả những gì đã qua cũng như đám mây tan hay sao?

Cơm tối xong Kỉ Như Cảnh đưa Kỉ Hoa Ninh về nhà, Hà Vân Yên đang thu dọn nên cũng không ra tiễn. Mấy năm nay, hai bố con gặp gỡ cũng chẳng thể nói là nhiều, nhưng Kỉ Hoa Ninh không hề cảm thấy bố xa lạ. Vì khi tha phương bên nước Anh, điều mà cô nhớ nhất vẫn là bố mình, là quãng thời gi­an hạnh phúc đã từng có trước đây.

– “Bố này, thấy cuộc hôn nhân giữa bố và dì Hà mấy năm nay vẫn tốt như vậy là con yên tâm rồi”. Kỉ Như Cảnh dắt Hoa Ninh, cảm giác bàn tay bố vẫn ấm nồng và rộng lớn như ngày con còn bé vậy.

– “Cái con bé này, nhiều chuyện quá đi, đừng chỉ nhìn qua biểu hiện bề ngoài!”.

Kỉ Hoa Ninh nghe vậy liền hỏi: “Sao, hiện nay không được tốt à?”.

Kỉ Như Cảnh mỉm cười: “Chúng ta đều đã mấy chục tuổi rồi, không giống như thanh niên các con, không nên cố chấp những tiểu tiết nhỏ nhặt. Trải qua rất nhiều sự việc bây giờ bố mới hiểu, những ngày đã qua chính là những việc đã rồi, cho nên rất nhiều chuyện đã không lường trước được, chỉ cần sống tốt trong những ngày hiện tại là được rồi!”.

Kỉ Hoa Ninh biết ông không muốn nói nhiều và cũng chẳng tiện hỏi tiếp. Hai cha con đi trong im lặng, Kỉ Như Cảnh lại hỏi: “Hoa Ninh, năm nay con cũng hai mươi bảy tuổi rồi, cũng đâu còn nhỏ nữa, tiểu cô nương ạ! Khi ta bằng tuổi con bây giờ thì con đã hơn ba tuổi rồi, đã nghĩ đến chuyện kết hôn chưa?”.

Tiểu cô nương không còn bé bóng nữa mỉm cười: “Nói như thế chẳng phải con là “lão cô nương hay sao?”. Bố yên tâm đi, con không phải là người không ai muốn rước. Nhưng bố này… nếu như có một chiếc áo, con rất thích và muốn mua, nhưng nó có hơi đặc biệt một chút, con sợ sau này mặc vào sẽ bị mọi người cười là không hợp, thế có nên mua nữa không?”.

– “Chẳng phải là con rất có chủ kiến hay sao, thời gi­an sao có thể dừng lại được? Quần áo đẹp hay không phải tự mình thử mới biết, chìa khóa chính là ý thích của bản thân mình. Huống hồ cách nhìn của mỗi người mỗi khác, không thể tất cả mọi người đều cảm thấy không đẹp được, điều đó có đúng không? Phải tin vào con mắt của chính mình!”. Kỉ Như Cảnh đương nhiên hiểu điều mà cô ám chỉ: “Nói cho bố biết, có phải con còn do dự trong chuyện tình cảm không?”.

Kỉ Hoa Ninh khẽ gật đầu: “Hiện còn do dự chẳng biết có nên mua cái áo đó không?”.

– “Có thể điều bố nói không hoàn toàn đúng, nhưng con chính là người đưa ra ý kiến cho bản thân mình đấy. Bố cho rằng con nên thử mặc để xem rốt cuộc có hợp hay không? Khi có cơ hội thì nên kịp thời nắm lấy, nếu như con cứ để ý trước sau, nghĩ đến những ký ức đã qua thì không có cách gì để chọn được, cứ lo lắng về tương lai, con sẽ đánh mất hiện tại. Sau này như thế nào, cứ thuận theo tự nhiên không phải là tốt hay sao? Chẳng ai biết được ngày mai ra sao, bởi vì mọi người đều sống cho hiện tại”.

“Sống cho hiện tại”, bốn từ đó như một liều thuốc thức tỉnh Kỉ Hoa Ninh, hóa ra từ đầu đến cuối đều là do bản thân mình tách khỏi “hiện tại”. Lặn ngụp trong quá khứ đau thương, lại sợ rằng tương lai sẽ khổ đau, cô đã hưởng thụ rất ít niềm vui, hạnh phúc của hiện tại.

– “Thế nào, đã nghĩ thông chưa? Nếu như chiếc áo đó bị người khác mua trước, lúc đó con có hối hận không?”.

Kỉ Hoa Ninh nhìn bố, cô biết rằng ông đã hoàn toàn nhìn thấu “chiếc áo” trong lòng cô.

Về đến nhà, Kỉ Hoa Ninh tìm chìa khóa chuẩn bị mở cửa, cửa đột nhiên bật mở, là Tiểu Lam. Cô vui mừng nói: “Chẳng phải đã nói hôm nay tăng ca sao?”.

Lâm Tĩnh Lam tròn xoe đôi mắt gấu mèo, lại thêm râu ria lởm chởm: “Đúng rồi, tiến độ lần này không được thuận lợi lắm, tất cả mọi người đều phải ở lại phòng thí nghiệm. Tôi về lấy mấy đồ dùng hàng ngày… Hoa Ninh, mấy ngày này tôi ít về nhà, nếu như em thấy cô đơn có thể đến nhà dì Gi­ang ở mấy bữa…”. Cậu nhìn đồng hồ: “Tôi phải đi đây, nếu có chuyện gì thì gọi điện cho tôi nhé!”.

Sau khi được Kỉ Như Cảnh khơi mở, Kỉ Hoa Ninh có rất nhiều điều muốn nói với Tiểu Lam, nhưng bây giờ đến một câu cũng không nói được nên không tránh khỏi có chút gì buồn bã thất vọng. Khi cậu sắp đi cô liền kéo lại: “Tiểu Lam… cái cô… cô đồng nghiệp họ Dương cũng ở lại cùng cậu à?”.

Đây thực sự là lúc không thích hợp đề đề cập đến vấn đề đó. Lâm Tĩnh Lam thấy có đôi chút kỳ quặc: “Ừ, đương nhiên!”. Hình như cậu đã phát hiện Kỉ Hoa Ninh có gì đó không được ăn nhập lắm: “Tại sao hỏi như thế?”.

Tôi rất để ý đến việc cậu và cô ấy ở cùng nhau, đặc biệt là cả ngày cả đêm… Kỉ Hoa Ninh đương nhiên không thể nói như vậy, cô chỉ cười trừ và cởi giúp cậu cái dây trên cổ áo: “Không có gì, hy vọng là các cậu có thể kết thúc sớm, lúc nào mệt quá thì nên nghỉ ngơi! Yên tâm, tôi sẽ ở nhà đợi cậu về!”.

Lâm Tĩnh Lam nắm lấy bàn tay Hoa Ninh, hình như ánh mắt cô muốn nói điều gì đó, thế nhưng cuối cùng vẫn không thể mở lời được. Có một số việc, trong thâm tâm hai người đều hiểu, nhưng cũng có một số việc không hiểu được, chúng ta gọi đó là – “mờ ám”.

Lâm Tĩnh Lam đã “bế quan” hai ngày rồi. Ở phòng thí nghiệm, thời gi­an này là quan trọng nhất, Dương Đổng Lâm lại bị cảm. Vì không muốn ảnh hưởng đến công việc của các đồng nghiệp khác, nên lãnh đạo đã giục cô nên sớm về nhà nghỉ ngơi. Thế là người đang sốt hầm hập nhưng Dương Đổng Lâm cũng thu dọn xong đồ đạc và lảo đảo dời khỏi phòng thí nghiệm. Lâm Tĩnh Lam thấy một cô gái đang đau ốm như cô ấy lại một thân một mình đi về có vẻ như không ổn lắm. Trong thực tế, cho dù là trong công việc hay trong việc gi­ao tiếp với mọi người, cô ấy đều giúp cậu rất nhiều. Thế là cậu chủ động xin phép lãnh đạo để mình đưa cô về, tất nhiên việc đó được phê chuẩn.

– “Không ngờ cậu trẻ con vậy mà cũng không tồi nhỉ!” Dương Đổng Lâm sốt đến 38,80C, cảm thấy đầu nặng trịch: “Lại còn đưa tớ về nữa!”.

– “Cậu rốt cuộc vẫn là con gái mà!”. Câu nói này của Lâm Tĩnh Lam khiến người ta phải để ý, ai không phải là con gái chứ?

– “Tiếc quá, chắc không được chứng kiến thành công của thí nghiệm rồi!”.

– “Yên tâm đi, nếu có gì mới, tớ sẽ gửi tin nhắn!”.

– “Ừ, có ý nghĩa đấy… ai da!”.

– “Không sao đấy chứ? Khăn giấy đâu?”.

– “Ai mà mang theo thứ đồ chơi đó…!”.

Kỉ Hoa Ninh nghĩ hai ngày này bắt đầu trở lạnh, Tiểu Lam ở đó lại ăn không ngon ngủ không yên, liền vội vàng chuẩn bị một ít đồ ăn và quần áo đem đến cho cậu, không ngờ khi đến nơi, lại không thấy đâu. Đồng nghiệp của cậu ấy nói, Tĩnh Lam đưa một bạn bị ốm về, chắc sẽ quay lại nhanh thôi, Kỉ Hoa Ninh liền đoán ngay người đó là Dương Đổng Lâm.

Trực giác của người con gái rất nhạy cảm, sau khi quay về Lâm Tĩnh Lam đã đích thân chứng minh điều đó. Tình đồng nghiệp như vậy là bình thường, huống hồ đó là việc nên làm của một người đàn ông. Kỉ Hoa Ninh tự cảm thấy mình chẳng có lý do để nói điều gì liền đưa đồ cho Tĩnh Lam rồi ra về. Rốt cuộc Lâm Tĩnh Lam chẳng phải là Lâm Tĩnh Lam của ngày xưa nữa, những manh mối này đều có thể thấy được, Tĩnh Lam kéo cô lại và hỏi tại sao. Kỉ Hoa Ninh đột nhiên cảm thấy hơi tủi thân nhưng nhất quyết không thể hiện ra mặt.

Thật chẳng dễ dàng gì để hạ quyết tâm, thế nhưng cậu ấy lại đối tốt với người ta như thế, liệu có phải là “chiếc áo” của cô đã bị người khác mua mất? Không được, cô nhất định sẽ giành lại! Từ nhỏ cô đã bướng bỉnh, chỉ là cô đã tự kìm nén tính bướng bỉnh của bản thân mình mà thôi.

– “Hoa Ninh, rốt cuộc thì em làm sao? Em như thế này tôi làm sao mà yên tâm làm việc được!”.

Kỉ Hoa Ninh chớp chớp mắt: “Tiểu Lam, cậu thích cái cô Dương Đổng Lâm đó à?”.

– “Thế này là thế nào? Em lại nghĩ linh tinh nữa rồi phải không?”. Thực ra, trong lòng Lâm Tĩnh Lam rất vui vì không thể ngờ rằng Kỉ Hoa Ninh lại để ý đến việc cỏn con như vậy, điều đó chẳng phải đã chứng minh rằng vị trí của cậu trong lòng cô ấy đã không như trước nữa hay sao?

– “Thế nếu bây giờ tôi nói “Yes”, liệu có kịp nữa không?”.

Lâm Tĩnh Lam giữ vẻ mặt nửa yêu nửa giận nhìn cô. Cô đã luôn luôn như vậy, luôn luôn đem đến cho người khác một cuộc công kích bất ngờ không thể phòng thủ, điều đó khiến cậu sững sờ và bối rối. Bảo bối hiếm có trên thế gi­an này, bảo bối đó đã giày vò cậu từ thể xác lẫn tâm hồn từ bao nhiêu năm nay.

Cậu hỏi: “Em đã thực sự suy nghĩ kỹ càng chưa?”.

Cô gật đầu: “Em… vì em đã nghi ngờ nhiều điều nên cảm thấy rất khổ tâm. Em đã hiểu rõ rồi, phải sống cho hiện tại. Thực ra em rất có cảm tình với anh và em nên nắm giữ lấy tình cảm này. Nếu như em có thể sớm thành thực với bản thân mình hơn, nếu như điều này không quá khó để mở lời, chỉ tại em quá do dự, có phải đã quá muộn rồi không?”.

Cậu cười như mưa xuân: “Sao thế được? Bất cứ lúc nào cũng không phải là quá muộn. Anh hiểu, cảm ơn em đã đến bên anh!”. Và cậu đã dùng hết sức mình để giữ bàn tay cô, hơi ấm của lòng bàn tay đã truyền thẳng vào trong lòng.

Cô cười với cậu. Ngây thơ như đứa trẻ con có được kẹo ngọt. Hoa Ninh cảm thấy thật bình yên và ấm áp, trên thế gi­an này, cuối cùng họ cũng có thể ràng buộc và dựa vào nhau.

Thời gi­an biến đổi, giờ đây anh đã có đủ sức để đưa cô lên tận tầng cao, rồi lặng lẽ nơi mặt đất đợi cô trở lại. Giữa họ đã từng có kiểu gần nhau trong gang tấc nhưng cách cả chân trời, nhưng giờ đây chân trời cũng gần ngay trong gang tấc…

Tình đầu qua đi rất lâu rồi mới có thể mở được tấm lòng, và đây dứt khoát là một mối tình đầu khác. Với hai người mà tuổi cộng lại cũng gần năm mươi thì cũng vẫn giống như khi họ mới mười mấy tuổi, đều để tâm đến việc chọn địa điểm cho buổi hẹn hò đầu tiên.

Rạp phim quá tối, trung tâm giải trí quá ồn ào, bảo tàng quá buồn tẻ và biển lại quá lạnh. Kỉ Hoa Ninh ngao ngán buông tờ tạp chí, rốt cuộc đi đâu mới có thể tìm thấy sự lãng mạn đây?

Tình yêu không phải là tình thân cũng không phải là tình bạn, tình yêu cần có những chất xúc tác của nó. Có lẽ đối với những thứ tình cảm khác có thể dễ ổn định và tồn tại lâu dài, nhưng với tình yêu thì nó lại cần một chút ngạc nhiên thích thú, một chút cảm động, một chút lãng mạn cùng với sự khéo léo. Hai con người suốt ngày đối mặt với nhau, sau khi trở thành người yêu, liệu có phải những lo toan mắm muối thường ngày sẽ làm cho họ dần dần chán ghét nhau?

Cuối cùng vẫn là đi bộ trên đường phố mà không có mục đích rõ ràng. Nhẹ nhàng nắm đôi bàn tay mà không nói lời nào, như thế cũng đủ ấm lòng cả hai con người. Ấm áp quá, hơi ấm truyền thẳng từ lòng bàn tay đến con tim nồng nàn hệt như khi ánh nắng dần chiếu lên khuôn mặt, ấm áp nhưng không hề thiêu đốt da thịt.

– “Có còn nhớ nơi này không?”. Kỉ Hoa Ninh dừng bước trước cánh cửa gỗ nho nhỏ, trên cửa vẫn bám đầy những cành lá dây leo.

– “Là một trong những căn cứ bí mật của chúng ta hồi nhỏ?”. Lúc đó Lâm Tĩnh Lam mới năm tuổi, không còn nhớ rõ lắm. Trong ký ức, Kỉ Hoa Ninh có rất nhiều căn cứ bí mật, mỗi lần dẫn cậu đi xem đều làm ra vẻ vô cùng thần bí.

– “Đây vốn là một hoa viên tư nhân, bên trong có rất nhiều hoa tường vi đẹp… lần đầu tiên trộm trèo vào trong, em còn nhớ ở đó còn có một chiếc đu, chúng ta đã từng chơi ở đó”.

– “Ấy!”. Nhìn bộ dạng ngó đông ngó tây liền biết ngay rằng cô muốn tái hiện lại: “Để anh canh chừng cho, cẩn thận kẻo ngã!”.

Kỉ Hoa Ninh cười rinh rích, nhanh nhẹn trèo lên cửa gỗ nhỏ, tiếp đó Lâm Tĩnh Lam đáp qua nhẹ nhàng như chim én. Hai người này nhìn có vẻ yếu đuối, ai có thể nghĩ rằng họ đều là những tay Taek­won­do có hạng.

Sau cánh cửa là một thế giới khác, như thiên cung vậy. Theo trí nhớ của Kỉ Hoa Ninh thì nơi này vẫn như vậy. Từng thảm, từng thảm thực vật dày đặc, vì thiếu bàn tay chăm sóc của con người nên hơi hoang dã, nhưng chúng vẫn tồn tại bởi sức sống mãnh liệt của tự nhiên, kiên cường khiến người ta phải cảm động.

– “Nhìn kìa, chiếc xích đu vẫn còn ở đây!”.

Nhìn theo hướng Tiểu Lam chỉ, Kỉ Hoa Ninh vượt qua đám cỏ đến bên chiếc xích đu. Có lẽ đã nhiều năm không có người ngồi, hai bên tay vịn đã lốm đốm rỉ sét. Dùng tay lắc lắc, vẫn còn đung đưa được.

– “Từ khi còn nhỏ, em đã thắc mắc… không biết ai đã từng sống ở đây?”.

Họ giống như những đứa trẻ trong truyện cổ tích, có lẽ cũng đang chia sẻ bí mật trong khu vườn riêng của một bà tiên nào đó.

Lâm Tĩnh Lam lắc đầu: “Chỉ là sau khi lớn lên, thì nơi đây trở nên nhỏ hơn rất nhiều!”.

– “Lúc nhỏ đều là anh ngồi, em đẩy, hôm nay có nên đổi người không nhỉ?”.

Kỉ Hoa Ninh ngồi ngay ngắn trên đu: “Cuối cùng Tiểu Lam cũng thay mình đẩy đu, ha ha!”.

Cô hình như đã quên rằng không biết mình đẩy đu thế nào mà đã làm Tiểu Lam ngã, khiến cậu khóc một hồi lâu.

Gió nhè nhẹ lùa qua mang tai, Kỉ Hoa Ninh duỗi thẳng đôi chân, khoan khoái ngồi trên chiếc xích đu như ngày còn nhỏ. Lâm Tĩnh Lam tựa nhẹ bên cạnh nhìn cô thật nồng nàn, trông nàng giống như một thiên thần vui vẻ, do bất cẩn mà lạc vào khu vườn của nhân gi­an. Thời gi­an biến đổi, giờ đây anh đã có đủ sức để đưa cô lên tận tầng cao, rồi lặng lẽ trên mặt đất đợi cô quay trở lại. Giữa họ đã từng có kiểu gần nhau trong gang tấc nhưng cách cả chân trời, nhưng giờ đây chân trời cũng gần ngay trong gang tấc.

Khi cô chầm chậm dừng lại, anh cúi xuống và nhẹ nhàng đặt lên má cô một nụ hôn.

Xích đu bay cao, mái tóc cô cũng bung theo gió.

Xích đu hạ xuống, anh hôn nhẹ lên khuôn mặt cô.

Trong khí trời dễ chịu, khu vườn dần nhuốm trong bóng hoàng hôn, cuối cùng thiên thần bé nhỏ trên chiếc xích đu cũng đắm chìm trong nụ hôn của chàng hoàng tử đẹp trai.

Bình luận
× sticky