Rất nhiều thời điểm tôi đều nghĩ, con người ta không thể kiềm chế được những ham muốn của bản thân hay là không muốn kiềm chế, kỳ thật vấn đề này không đưa ra được kết luận, bởi vì khi phải đối mặt với đoạn tình cảm đi ngược lại với đạo đức, không phải đại đa số mọi người đều sẽ nói “không thể kiềm chế được” hay sao, nhưng tôi nghĩ, tôi với họ không giống nhau, bởi vì tôi biết, tôi không muốn tự kiềm chế mình, cảm giác đó quá mức tuyệt vời. Có đôi khi giống như đi trên mây, biết rõ nếu bước ra ngoài khoảng không thì vạn kiếp không trở lại được, vậy mà vẫn cứ yêu cái cảm giác bay trong không trung đó.
Đúng vậy, ngày này, rốt cuộc tôi có thể thẳng thắn thừa nhận tình cảm của mình, tôi nghĩ tôi thực sự thích cậu thiếu niên tên Chu Thừa Trạch kia. Đừng hỏi vì sao tôi thích cậu ấy, bởi vì bản thân tôi cũng không thể cho mình được một đáp án, nếu nhất định phải trả lời, tôi nghĩ tôi chính là một người suy nghĩ hạn hẹp, thích một người được gọi là “người yêu lý tưởng” của nhiều người, càng làm cho người ta không thể chấp nhận đó là người yêu lý tưởng này đã có người yêu.
Cuối cùng tôi đã biết Liễu Tư Ngôn và Chu Thừa Trạch quen nhau như thế nào, từ một bài tập toán, tôi xem bài thi toán được điểm không cao của mình, tâm trạng não nề, nhưng cũng không quá mức buồn phiền. Cậu ấy có bạn gái là chuyện của cậu ấy, mà tôi yêu mến cậu ấy là chuyện của tôi, tôi sẽ không quấy rầy đến cuộc sống của cậu ấy, chính là như vậy.
Thành tích môn vật lý của tôi khá tốt, nếu nói một cách không khiêm tốn, thì thành tích môn vật lý của tôi đặc biệt tốt, tốt đến mức đủ để có chút tiếng tăm toàn khối, hơn nữa tôi là người duy nhất có thành tích môn vật lý có thể so sánh với Chu Thừa Trạch, thậm chí có đôi khi, tôi cao hơn cậu ấy một hai điểm. Thầy giáo vật lý đã từng nói, người có thành tích toán học tốt, thành tích môn vật lý không nhất định cũng vậy, nhưng người có thành tích môn vật lý tốt, thành tích toán học nhất định không tồi, trong lớp có rất nhiều bạn có thể làm dẫn chứng chứng minh tính chính xác trong câu nói của thầy, mà tôi lại là người chứng minh câu nói của thầy là sai, vì thế khi thầy nhắc lại câu nói đó, cuối cùng sẽ thêm một câu – ngoại trừ Thẩm Tây Nguyệt. Mỗi khi thầy giáo nói như vậy, các bạn trong lớp sẽ cười rộ lên, bởi vì quả thực thành tích vật lý của tôi rất tốt, mà nếu lấy thành tích môn toán ra so sánh, quá mức ảm đạm.
Tôi vẫn luôn cảm thấy vật lý là một môn học đơn giản, có nhiều quy luật, lấy những mối liên hệ tìm được, rất dễ dàng tìm ra kết quả, đây là nguyên nhân tôi yêu môn vật lý, nhất là quy luật bảo toàn năng lượng, tôi có thể sử dụng nó để giải rất nhiều bài tập, mà rất nhiều thời điểm, các bạn học đều không thể lý giải được lối suy nghĩ của tôi. Nhưng toán học thì không như vậy, những con số thường xuyên làm tôi hoa mắt, nhất là phần đồ thị…
Mà lần đầu tiên tôi và Chu Thừa Trạch tiếp xúc với nhau, dĩ nhiên là bởi môn vật lý.
Trong khối cần chọn ra người tham dự kì thi vật lý, tôi và Chu Thừa Trạch được chọn.
Tôi còn nhớ rõ hôm đó, tôi và cậu ấy theo thầy giáo hướng dẫn cùng lên xe, địa điểm thi của chúng tôi giống nhau. Thay mặt cả trường tham dự kì thi này, ít nhiều đều có chút tự hào, mà tôi thì lại không yên lòng. Bởi vì giây phút đó, tôi ghét sự bất lực của bản thân mình, lúc ở trên xe, tôi nghĩ đến rất nhiều đề tài, hy vọng có thể cùng nói chuyện phiếm với cậu ấy, cho dù không thể thoải mái tán gẫu, nhưng ít nhất cũng có thể lưu lại một ấn tượng trong lòng cậu ấy.
Nhưng tôi suy nghĩ lâu như thế, cuối cùng lại chẳng thể nói ra được một câu nào.
Tôi rối rắm, chưa bao giờ rối rắm đến thế.
Trước khi vào phòng thi, vậy mà cậu ấy gọi tôi lại: “Bạn học Thẩm Tây Nguyệt?”
Tôi ngơ ngác nhìn cậu ấy, hoàn toàn quên phản ứng.
“Lúc thi, đừng căng thẳng, thả lỏng một chút, cứ coi như một cuộc thi bình thường thôi. Cố lên!”
Cậu ấy vội vã cười với tôi, liền vào phòng thi.
Tôi nhìn bóng lưng cậu ấy, thì ra cậu ấy chú ý tới tâm trạng rối loạn của tôi, chỉ là cậu ấy không biết, tôi không căng thẳng, chỉ là vì cậu ấy mà thôi.
Cậu ấy sẽ không biết, có lẽ vĩnh viễn cũng không biết. Suy nghĩ này, làm tôi bắt đầu phiền muộn.
————————Trích nhật ký của Thẩm Tây Nguyệt————————-
Thẩm Đại Ngưng về nhà một lần, cô trở về nhà, tự nhiên được bố Thẩm mẹ Thẩm bồi bổ đống thức ăn tốt nhất và cho những bộ quần áo đẹp nhất, chỉ sợ có gì khiến cô không thoải mái. Lúc trước cô và Chu Thừa Trạch kết hôn, bố Thẩm mẹ Thẩm đương nhiên không đồng ý hoàn toàn, gia thế và nhân phẩm của Chu Thừa Trạch thì không có gì để chê trách rồi, điều quan trọng là hơi lớn tuổi, được rồi, không phải là hơi lớn tuổi, mà là lớn rất nhiều. Nhưng Thẩm Đại Ngưng phải cưới, chính là cô muốn cưới, vì thế hai ông bà nhà họ Thẩm bắt đầu chuẩn bị của hồi môn.
Hiện giờ Thẩm Đại Ngưng và Chu Thừa Trạch đã ly hôn, bố Thẩm mẹ Thẩm lôi anh con rể cũ ra mắng một trận tả tơi, cưới con gái như hoa như ngọc nhà họ, vậy mà không trân trọng, lại còn muốn ly hôn. Nếu không phải Thẩm Đại Ngưng ngăn cản, cô cảm thấy bố sẽ thực sự đến gặp Chu Thừa Trạch để mắng anh một trận.
Đây cũng là nguyên nhân dạo này Thẩm Đại Ngưng không muốn về nhà, cả ngày hai người họ quở trách Chu Thừa Trạch, làm tai cô bắt đầu lùng bùng, nhưng không thể không về nhà, nếu không sẽ làm tổn thương trái tim hai người già.
Cô ly hôn, bố Thẩm mẹ Thẩm tình nguyện nhận việc trông con gái giúp cô, nhưng tự cô không muốn nuôi, cô cũng không ngốc, đã ly hôn, còn mang theo con của chồng cũ làm gì, tuy rằng không nên nói về con gái mình như thế, nhưng lời nói thật lòng chính là khó nghe như vậy. Hiện giờ con bé được nhà họ Chu nuôi dưỡng, để con gái cô tiêu tiền của nhà họ Chu, để nhà họ Chu phải lo lắng, lúc cô nhớ con gái có thể đến thăm nó, nếu nhà họ Chu dám đối xử không tốt với con gái cô, cô có thể làm loạn lên, khi tâm tình không tốt thì ầm ĩ cho cả thành phố biết, cô cũng không tin, Chu gia có thể vác cái mặt đó đi đâu, vì vậy người nhà họ Chu, chỉ có thể cho con gái cô những thứ ngon thứ tốt.
Ngày tháng trôi qua như vậy mới dễ chịu, cô cũng không rảnh rỗi đi giành quyền nuôi nấng gì đó, không có nhiều sức lực như vậy.
Thẩm Đại Ngưng ngủ ngon giấc, ngày hôm sau uống xong thuốc bổ mẹ nấu, mặc quần áo thật đẹp, lúc này mới bắt đầu làm việc.
Cô tham gia hoạt động quảng bá cho một thương hiệu, bởi vì cô là người phát ngôn, mà một người phát ngôn khác của thương hiệu này là Chu Thừa Trạch, cô chỉ cần nghĩ một chút, cũng có thể tưởng tượng ra hôm nay ở hiện trường phóng viên sẽ hỏi về vấn đề gì.
Ly hôn ly hôn ly hôn… ngoại trừ chuyện này, chỉ sợ phóng viên không có suy nghĩ gì về các vấn đề khác, à, đúng rồi, có lẽ còn có thể hỏi về quan hệ của Chu Thừa Trạch và người phụ nữ kia, và hỏi quan điểm của cô đối với chuyện này.
Cô ngồi vào trong xe, bắt đầu cảm thấy đau đầu.
Khi kí kết hợp đồng với thương hiệu này, là lúc cô mới sinh Mưa Nhỏ không được bao lâu, sau khi cô sinh Mưa Nhỏ, dáng người vẫn mảnh mai như trước, cũng không cần phải giảm béo, chỉ là phần bụng có hơi đầy đặn thêm một chút, nhưng cô cũng không chụp ảnh quảng cáo đồ nội y, lúc đóng phim cũng hiếm khi để lộ bụng, vì thế điều này không có ảnh hưởng gì với cô. Rất nhiều thương hiệu thích tìm các cặp vợ chồng làm người đại diện, hai người cũng được chọn như vậy, nhưng lúc thương hiệu này tìm người đại diện họ còn đang là vợ chồng, hiện giờ đã ly hôn, thương hiệu này cũng không có dự định thay đổi người đại diện, dù sao thì dù đã ly hôn, nhân khí của hai người vẫn cao như cũ, đồng thời mức độ gây chú ý không hề thấp một chút nào, quan trọng nhất là chuyện ly hôn lần này không có tin tức tiêu cực, hai người cũng không bị bôi nhọ, hình tượng cũng không bị ảnh hưởng.
Thẩm Đại Ngưng chợp mắt một lát ở trên xe, một lúc sau thì đến nơi.
Sau khi đến đó, trước tiên cô đến phòng hóa trang, rồi đi thay quần áo, cô mặc trang phục mà thương hiệu này cung cấp tham gia hoạt động. Cô để người khác tùy ý trang điểm cho mình, coi mình như một khúc gỗ, trong công việc, bình thường cô sẽ không tùy hứng.
Khi đã chuẩn bị tất cả ổn thỏa, cô mới ra khỏi phòng hóa trang, liền nhìn thấy Chu Thừa Trạch đang đi đến từ một căn phòng khác. Nếu, nếu người đàn ông này không phải chồng trước của cô, cô cảm thấy hiện tại việc mình muốn làm nhất định là mở miệng huýt sáo.
Thật ra ở nhà Chu Thừa Trạch cũng rất tuấn tú, hơn nữa đó là kiểu đẹp trai lắng đọng theo năm tháng, trở thành thứ khí chất vô cùng có mị lực, vả lại anh cũng không có lúc nào thiếu gọn gàng cả, ở nhà cô quen nhìn anh như vậy, nhìn nữa nhìn mãi, liền nghĩ đàn ông khắp thiên hạ đều thế, chỉ có lúc đi trên đường, mới bắt đầu thở dài, thời đại của mỹ nam rất ít nha.
Chu Thừa Trạch hiện giờ, đeo kính râm, cả người lộ ra cảm giác đẹp trai không ai sánh bằng, có được khí chất mê người cũng tương tự vậy, mà trên người anh còn có thêm vài phần thần bí và lạnh lùng, mấy loại cảm giác kết hợp lại với nhau, Thẩm Đại Ngưng cũng phải thừa nhận, cực phẩm nhé, người hâm mộ của người ta nhiều như vậy, đều không phải người mù á…
Cô thở một hơi, làm cho mình bình tĩnh.
Không phải anh chỉ thay đổi một bộ trang phục thôi sao, nhiều nhất là bôi ít gì đó lên mặt, anh tuyệt đối là người không tô son hay đánh mắt gì gì đó, điểm này cô vẫn rất rõ ràng.
Cô không nói gì, tất nhiên Chu Thừa Trạch cũng không mở miệng nói chuyện, như vậy… coi như không quen biết cũng tốt.
Hai người ra ngoài, tham gia hoạt động.
Hai người xuất hiện, thu hút rất nhiều ống kính máy ảnh, đèn flash đua nhau nhấp nháy, ghi lại hình ảnh của hai ngôi sao nổi bật nhất giới giải trí hiện nay.
Hai người xuất hiện cũng không lâu, chỉ là tất cả mọi người đều hiểu rõ, tiêu đề báo ngày mai đã chuẩn bị xong xuôi.
Hoạt động chấm dứt, hai người bị rất nhiều phóng viên vây quanh, yêu cầu bắt buộc có một cuộc phỏng vấn. Từ sau khi tin tức ly hôn của hai người được tung ra, giới truyền thông vẫn chưa gặp được người, hiện tại vất vả mãi mới có được một cơ hội “danh chính ngôn thuận” hỏi về chuyện này, sao có thể bỏ lỡ.
Quả nhiên, rất nhiều vấn đề được ném thẳng qua cho Chu Thừa Trạch.
“Hôn nhân của anh và Thẩm Đại Ngưng tan vỡ thật sự không liên quan đến người ngoài sao? Có người chụp được cảnh anh dùng chung bữa tối với một người phụ nữ bí ẩn, xin hỏi anh và người phụ nữ đó có quan hệ gì?”
“Ảnh đế Chu, trên mạng có tin tức nổ ra rằng người cùng ăn tối với anh là mối tình đầu của anh, cũng là người bạn gái yêu nhau hai mươi năm của anh, đối với những lời này anh có gì muốn nói không?”
“Nếu nhanh như vậy anh đã có tình mới, cô Thẩm có để ý không? Hay là cô ấy đã sớm biết chuyện này?”
“Anh có dự định tái hôn không? Anh sẽ nói thế nào với con gái về chuyện này?”
“Con gái anh có thái độ thế nào với tình mới của anh…”
“Có người nói hai người ly hôn chỉ là chiêu trò để tuyên truyền cho bộ phim mới, xin hỏi đó có phải là sự thật không?”
…
Một loạt các câu hỏi, Chu Thừa Trạch chậm rãi bỏ kính xuống, “Không thể trả lời.” Anh lại chậm rãi đeo kính lên, nháy mắt anh nhìn thấy, người phụ nữ kia còn hứng thú dào dạt chấp nhận phỏng vấn, không khỏi hơi nhíu mày.
Thẩm Đại Ngưng không sao cả, bất kể phóng viên hỏi gì, cô đều mỉm cười ứng phó.
“Đối với chuyện chồng cũ có tình mới cô có ý kiến gì…”
“À, chuyện này hả, tôi không rõ lắm, chờ tôi hỏi anh ta rồi nói sau.”
“Thế tức là cô và Chu tiên sinh vẫn còn liên hệ như trước?”
“Số điện thoại tạm thời còn chưa xóa…”
…
Người khác hỏi câu nào, cô đáp lại câu nấy, dù sao cũng không có câu nào mang ý nghĩa sâu xa, cũng không đắc tội với giới truyền thông. Cô trả lời một hồi lâu, người đại diện đưa cô rời đi, các phóng viên cũng không truy hỏi nữa.
Cô đi vào phòng nghỉ đã chuẩn bị trước cho hai người, Chu Thừa Trạch đến sớm hơn cô, lúc này anh đã gỡ kính râm xuống, nhìn qua không còn lạnh lùng như vậy, nhưng sắc mặt anh rất khó coi, nhất là lúc này, anh nhìn về phía cô.
Cô cũng không sợ hãi, đi về phía anh, “Có tình mới vẫn không vui như thế, chậc chậc chậc…”
Cô không ngừng lắc đầu, giống như một bạn nhỏ thích chơi trò đùa dai.