Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tình Yêu, Hóa Ra Chỉ Vậy

Chương 44: Thẩm Đại Ngưng

Tác giả: Lục Xu
Chọn tập

Thẩm Đại Ngưng cầm di động, sau hồi lâu thì vẫn buông xuống, không gọi điện cho Giang Thanh Dịch, ngay cả một tin nhắn “cảm ơn” cũng không gửi. Cô biết tất cả mọi thứ trên báo về Chu Thừa Trạch đều là Giang Thanh Dịch làm ra, tất cả cũng đều là vì cô. Cô không muốn cảm ơn Giang Thanh Dịch, bởi vì cô cũng không bảo anh làm vậy, mà anh làm thế, cũng không phải để được cô cảm ơn. Có lẽ, đây chính là thứ mà anh gọi là món quà “cáo biệt”, giống như một lời tuyên bố, từ nay về sau, tất cả mọi chuyện về cô đều không liên quan đến anh.

Cô cảm thấy có chút buồn cười, buồn cười ở chỗ người đàn ông mà cô từng từ bỏ, hiện giờ có lẽ đang thương xót cô, hẳn là thương xót nhỉ, mới có thể cảm thấy hiện giờ cô sống không tốt, vì thế mới ra chút sức lực vì cô.

Cô buông di động, lại tiếp tục thu dọn đồ, mang quần áo và những thứ cô cần, tất cả đều xếp vào một chiếc vali lớn. Cũng không có gì quá buồn, trước giờ cô vẫn không phải là người luôn chìm trong bi thương.

Lúc trời tối, cô ăn cơm xong, lại chờ Thẩm Việt và Vu Tử đi ngủ. Cô lại đi đến căn phòng cuối hành lang, lúc này cô đi vào căn phòng này, tâm tình càng thêm bình tĩnh hơn trước kia, chính là thứ cảm giác bình tĩnh không chút sợ hãi. Cô lại ngồi xuống giường, nhờ ánh sáng từ di động nghiêm túc đánh giá căn phòng này. Bắt đầu từ lúc cô phát hiện căn phòng này, nơi này liền trở thành một nơi bí mật thuộc về cô, cô cũng tùy ý dốc bầu tâm sự của mình, chỉ là tâm sự của cô cuối cùng đều tiêu tan giữa không khí này.

“Từ bỏ một người, rất khó sao?” Cô cúi đầu hỏi, đương nhiên không có ai cho cô câu trả lời, mà âm thanh của cô cũng tan biến rất nhanh, im hơi lặng tiếng.

Rất khó sao? Rõ ràng Thẩm Tây Nguyệt biết Chu Thừa Trạch không yêu chị, cũng không thể ở bên chị, nhưng chị lại khó kìm được lòng như trước, không thể kiềm chế mà chú ý đến tất cả mọi thứ về Chu Thừa Trạch, còn để ý tới quan hệ giữa Chu Thừa Trạch và Liễu Tư Ngôn như thế, vừa tự ngược vừa thâm tình.

“Em không biết có khó không.” Thẩm Đại Ngưng lại mở miệng: “Là tình cảm của em quá ít sao? Khi em quyết định từ bỏ, chính là thật sự từ bỏ, tuy rằng không thể đảm bảo được mình có quay đầu hay không, nhưng từ bỏ cũng là thật. Tựa như lúc trước em chia tay với Giang Thanh Dịch vậy, nói chia tay là chia tay. Có phải em quên nói với chị rồi không? Thật ra khi đó, em thật lòng thích Giang Thanh Dịch, đừng nói là mười mấy tuổi đầu thì không được coi là thích. Nhưng khi Y Lâm nói người cậu ấy thích là Giang Thanh Dịch, điều em nghĩ là từ bỏ, bởi vì em mãi mãi sẽ không thích cùng một người giống bạn tốt của mình, huống chi là người cậu ấy thích đến như vậy. Hiện giờ nói mấy chuyện này, có lẽ rất buồn cười nhỉ, bởi vì hiện giờ không phải em kiêu ngạo từ bỏ người khác, mà là người khác đã sớm từ bỏ em.”

Cô nằm trên giường, không khí xung quanh đều là cảm giác lạnh buốt.

Cô thở một hơi thật dài, lại hít sâu, “Em nói về người khác, hẳn là chị cũng sẽ không hứng thú nhỉ. Xem đi, chị cũng rất ích kỉ, trong nhật kí tất cả đều là Chu Thừa Trạch, ngay cả bố mẹ chúng ta cũng chỉ tiện thể nhắc đến mấy câu, bố mẹ sinh ra chị nuôi nấng chị, so ra vẫn còn kém một người xa lạ.”

“Có điều ích kỉ thì cứ ích kỉ đi, đại bộ phận mọi người đều ích kỉ. Hôm nay em đến, là muốn nói với chị, em định thật sự từ bỏ Chu Thừa Trạch. Ừm, lần này là thật. Kì thực lúc ly hôn, em cũng không cảm thấy em và anh ấy thật sự không còn quan hệ gì nữa. Nhưng lúc này, em thật sự nghĩ vậy, vẫn là từ bỏ thì tốt hơn. Tuy em thật sự rất ghét sự tồn tại của Liễu Tư Ngôn, nhưng có thể thế nào được chứ, anh ấy muốn chọn cô ta, vậy cứ chọn đi. Mỗi một chuyện xảy ra trên thế giới này, dù sao tất cả cũng không thể tùy theo ý của em được.”

“Từ bỏ rất khó sao? Thật sự không cảm thấy vậy. Hay là em thật sự dũng cảm hơn mấy người bọn chị nhỉ?”

Cô cười cười, kì thật cũng không có câu trả lời nào. Cô cảm thấy khi Chu Thừa Trạch đến tìm mình vì Liễu Tư Ngôn, có lẽ vẫn rất khó chịu đi, có lẽ dùng bực dọc để hình dung thì lại càng chuẩn xác, vì thế cô cho anh một cái tát.

Cái tát đó, cũng khiến cô hiểu được rất nhiều.

Lúc này, cô định từ bỏ, ừm, thật lòng.

Thẩm Đại Ngưng chờ đến gần bình minh thì mới rời đi, sau khi gội đầu tắm rửa, ngay cả bữa sáng cũng không ăn, cô trực tiếp rời khỏi nhà họ Thẩm. Cô nói với bố mẹ là cô phải đi công tác, rất gấp, vì thế bố Thẩm mẹ Thẩm đều không có ý kiến gì về việc cô rời đi, chỉ dặn cô phải tự chăm sóc bản thân cho tốt. Thậm chí Thẩm Việt còn khuyên cô, vất vả như vậy thì đừng làm việc này nữa, họ có thể nuôi được cô. Thẩm Đại Ngưng chỉ cười mà thôi.

Thẩm Đại Ngưng cũng không đến sân bay, mà là về nhà trọ của cô.

Cô bỏ đồ đạc mình mang đến từ nhà lại, sau đó đến thẳng nhà họ Chu, Chu Thừa Trạch cũng không có ở nhà, có lẽ là phải đi xử lý vài chuyện nào đó. Tuy người nhà họ Chu không thích, nhưng cũng không dám không cho cô vào cửa, cô nói cô muốn mang Mưa Nhỏ ra ngoài chơi, người nhà họ Chu cũng không nghi ngờ gì, bởi vì không phải cô chưa từng mang Mưa Nhỏ ra ngoài chơi, mỗi lần đều sẽ đưa về, cho dù không đưa về, lúc họ cử người đi đón, cô cũng sẽ không ngăn cản.

Vì thế cô đưa Mưa Nhỏ về nhà trọ rất dễ dàng.

Sau khi trở về nhà trọ, Thẩm Đại Ngưng bắt đầu thu dọn đồ đạc của mình. Mưa Nhỏ nhìn thấy mẹ bận rộn thu dọn, nhóc con bèn đi đến chỗ một chiếc vali, tự chơi tự vui.

Rất nhanh chóng, người đại diện và trợ lý của Thẩm Đại Ngưng đều chạy tới, họ mua vài thứ đến, sau khi đến đây thì đều giúp Thẩm Đại Ngưng thu dọn đồ đạc. Bởi vì hiếm thấy Thẩm Đại Ngưng có lòng vươn lên như lần này, quay ba bộ phim liên tục, sau đó là mấy quảng cáo lớn, còn phải ra nước ngoài tham gia rất nhiều hoạt động, sẽ rất bận rộn, có lẽ ngay cả thời gian trở về cũng chẳng có bao nhiêu.

Cả hội thu dọn xong, liền mang theo đồ đạc chuẩn bị lên xe.

Thẩm Đại Ngưng tự mình bế Mưa Nhỏ, Mưa Nhỏ cũng có thể cảm thấy lúc này mẹ không phải đưa bé đi chơi, hai tay của Mưa Nhỏ vòng trên cổ Thẩm Đại Ngưng, “Mẹ, chúng ta đi đâu?”

“Mẹ đưa Mưa Nhỏ đến nơi từ trước đến nay Mưa Nhỏ chưa bao giờ đến chơi, được không?” Thẩm Đại Ngưng ngồi trên xe bảo mẫu, ôm Mưa Nhỏ, trán dán vào trán Mưa Nhỏ.

“Có phải rất vui không ạ?” Đôi mắt Mưa Nhỏ sáng lấp lánh.

Thẩm Đại Ngưng gật đầu không chút lúng túng, “Vô cùng vui.”

“Vậy con muốn đi, con muốn đi.” Mưa Nhỏ reo lên.

Vẻ mặt Thẩm Đại Ngưng cô cùng mỹ mãn, cô ôm Mưa Nhỏ vào trong lòng.

Tới sân bay, cả hội lên máy bay, bay tới địa điểm quay phim. Bộ phim thứ nhất Thẩm Đại Ngưng nhận quay ở đây, đương nhiên không thể nghi ngờ gì cô là nữ chính.

Họ đi đến nơi ở trước, sau khi đưa Mưa Nhỏ đi ăn cơm, Thẩm Đại Ngưng mới đi họp cùng các nhân viên. Mưa Nhỏ thì do A Lan và Khả Tinh trông, vốn lúc Thẩm Đại Ngưng đi công tác, cô sẽ không mang A Lan và Khả Tinh theo, hiện tại mọi người đều đã biết, Thẩm Đại Ngưng mang theo mấy cô ấy là để trông coi nhóc con này.

Ngày đầu tiên đến nơi, Thẩm Đại Ngưng cũng không quá bận, sau khi trao đổi với đạo diễn, cô liền về thẳng khách sạn. Đạo diễn bảo họ nghỉ ngơi cho tốt, ngày hôm sau bắt đầu chính thức quay.

Thẩm Đại Ngưng trở lại khách sạn, mang theo Mưa Nhỏ đi dạo xung quanh một vòng. Chỗ này vẫn có rất nhiều thứ kì lạ, bởi vì nơi đây là địa điểm quay phim thường xuyên, sẽ có nhiều fan đến, đương nhiên giúp phát triển thêm quá trình thương mại hóa ở đây. Đi qua một con đường, một tay Mưa Nhỏ cầm kẹo hồ lô và bánh donut, tay còn lại thì cầm một chiếc chong chóng nhỏ, hơn nữa nhìn dáng vẻ của Mưa Nhỏ thì nhóc con vẫn còn muốn mua nhiều thứ nữa.

“Mưa Nhỏ, con có thích nơi này không?” Thẩm Đại Ngưng trao đổi với con gái.

Mưa Nhỏ gật đầu, “Thích, rất thích ạ.”

Thẩm Đại Ngưng lái sang chuyện khác, “Mưa Nhỏ, con có nhớ bố không?”

Mưa Nhỏ gật gù đắc ý nửa ngày, bố à, vẫn chưa có thời gian nhớ tới bố…

Lắc đầu, Mưa Nhỏ bày tỏ vô cùng thành thật, chẳng nhớ bố chút nào hết. Thẩm Đại Ngưng gọi là mở cở trong bụng, mua cho Mưa Nhỏ tất cả những thứ mà vừa rồi không đồng ý mua cho Mưa Nhỏ, vì thế sau khi trở về khách sạn, Mưa Nhỏ xoa xoa cái bụng nhỏ của mình, nơi đó phình lên, Mưa Nhỏ vỗ bụng, giống như phát hiện thứ gì rất thú vị vậy.

A Lan và Khả Tinh vẫn phụ trách trông Mưa Nhỏ nhìn thấy động tác của Mưa Nhỏ, quả thực muốn nựng yêu luôn và ngay. A Lan nhìn tứ phía, Thẩm Đại Ngưng đi ăn cơm rồi, hẳn là sẽ không về nhanh như vậy, vì thế cô nhỏ giọng nói với Khả Tinh: “Nếu em là đàn ông, có cô con gái đáng yêu như Mưa Nhỏ, đanh chết em cũng không ly hôn.”

“Sao cô không nói cô là phụ nữ mà có cô con gái đáng yêu như Mưa Nhỏ, đánh chết cũng không ly hôn?” Khả Tinh tò mò.

A Lan bĩu môi, “Mưa Nhỏ giống Thẩm Đại Ngưng đến tám phần đúng không? Người bình thường có thể sinh ra cô con gái đáng yêu như vậy sao? Có thể sinh ra được, có thể sinh ra đứa thứ nhất, đương nhiên cũng có thể sinh ra đứa thứ hai á…”

Khả Tinh tỉnh ngộ, “Có người khen gen của nghệ sĩ nhà mình như vậy sao?”

“Chị có thể phản bác?”

Được rồi, không thể, Mưa Nhỏ quả thật rất giống Thẩm Đại Ngưng.

Mà Thẩm Đại Ngưng vừa ăn cơm xong thì nhận được điện thoại của Chu Thừa Trạch.

Thì ra sau khi về nhà, Chu Thừa Trạch liền nghe nói Thẩm Đại Ngưng đã đón Mưa Nhỏ đi rồi. Người khác không rõ lắm, nhưng anh lại rất rõ, gần đây Thẩm Đại Ngưng như trúng tà vậy, vốn cô không phải người coi công việc là trên hết, làm việc một ngày nghỉ ngơi năm ngày, vậy mà hiện giờ lại chủ động nhận vài bộ phim, bởi vì giành thời gian chiếu nào đó nên mấy bộ phim mới quay rất gấp, lập tức phải đến địa điểm quay, lúc này cô lại đón Mưa Nhỏ đi, anh đương nhiên không tin cô còn có thể đưa Mưa Nhỏ về được.

“Chuyện gì?” Thẩm Đại Ngưng mở miệng đầy lười biếng, còn có vài phần không để tâm.

“Cô đưa Mưa Nhỏ đi?”

Biết còn cố hỏi, ánh mắt cô híp lại giương lên độ cong trào phúng, mấy cái người được gọi là người có giáo dưỡng có phong độ, có phải cứ thích nói mấy lời vô nghĩa như vậy không.

“Đúng vậy, anh làm gì được tôi?” Trong giọng nói của cô lộ ra vẻ đắc ý.

Chu Thừa Trạch nhíu mày, anh vẫn luôn cảm thấy mình và cô khó có thể kết nối với nhau được, hiện tại mức độ lài càng tăng, “Lúc cô đi đón Mưa Nhỏ đã tính toán xong là sẽ không đưa Mưa Nhỏ về rồi nhỉ!”

Thật hiếm thấy, rốt cuộc có một lần anh hiểu được phong cách làm việc của cô cơ đấy.

“Phải, tôi không định cho anh đưa về. Hiện giờ có phải anh có lòng muốn giết người không? Có điều khoảng cách xa như vậy, tạm thời cái mạng nhỏ của tôi vẫn còn rất ổn.”

“Thẩm Đại Ngưng!”

“Tôi nghe thấy rồi, còn lớn tiếng như vậy nữa, có lẽ tôi sẽ sợ làm tổn thương đến cái lỗ tai của tôi mà cho anh vào danh sách đen đấy.”

Uy hiếp trắng trợn.

Dường như Chu Thừa Trạch hơi hít sâu, chỉ có vậy anh mới có thể tiếp tục nói chuyện với cô được, “Đừng làm chuyện tổn thương Mưa Nhỏ.”

“Có ý gì?” Cô nhướng mày, sao cô nghe không hiểu lời anh nói vậy!

“Vì sao cô mang Mưa Nhỏ đi? Chẳng lẽ không phải định dùng Mưa Nhỏ để uy hiếp tôi?”

Thẩm Đại Ngưng cắn môi, thật sự là hay lắm ha, anh coi cô thành dạng người gì vậy, “A, coi là thế, thì tính sao?”

“Đưa Mưa Nhỏ về. Hoặc là tôi đi đón.”

“Tôi cứ không đấy.” Cô ngắt máy, hơn nữa còn lập tức tắt nguồn di động.

Cô đi về phòng trong khách sạn, nghĩ xem lời Chu Thừa Trạch là có ý gì, cô đưa Mưa Nhỏ đi, trong mắt anh biến thành uy hiếp, anh có gì đáng để cô uy hiếp? Mi tâm cô hơi nhướng lên, lúc vào thang máy, đột nhiên cô phản ứng lại. Cô hiểu được ý của Chu Thừa Trạch, ý của anh là cô mang Mưa Nhỏ đi, là muốn uy hiếp nhà họ Chu giúp nhà họ Thẩm vượt qua cửa ải khó khăn lần này. Trong mắt họ, tính toán của cô hẳn là lấy quyền nuôi nấng Mưa Nhỏ đổi lấy việc nhà họ Thẩm an toàn vượt qua khủng hoảng này, nếu không cô sẽ cùng tranh quyền nuôi nấng với nhà họ Chu.

Khóe miệng cô nhếch lên một tia cười.

Cảm ơn lời nhắc nhở của anh, trước đó sao cô không nghĩ tới vậy, còn có thể vét được một món hời lớn từ nhà họ Chu đó! Thật sự là tâm tình đẹp hết mức mà.

Cô trở về phòng, Mưa Nhỏ đang cùng A Lan và Khả Tinh chơi đùa ở phòng ngoài, Mưa Nhỏ không sợ người lạ, chơi cùng người khác cũng có thể huyên náo đến rất high.

“Hai người đi nghỉ đi!” Thẩm Đại Ngưng nhìn về phía hai trợ lý.

A Lan và Khả Tinh chào tạm biệt Mưa Nhỏ xong liền đi đến phòng của mình.

Thẩm Đại Ngưng đi đến chỗ Mưa Nhỏ. Trong đầu cô xuất hiện giọng nói của Chu Thừa Trạch, anh nói đừng làm tổn thương Mưa Nhỏ. Ý của anh hẳn là nếu Mưa Nhỏ biết mình bị mẹ lợi dụng, nhóc con sẽ buồn và đau lòng nhỉ!

Trong lòng cô trào lên chút cảm xúc không tên.

Cô ôm Mưa Nhỏ, “Hôm nay Mưa Nhỏ chơi vui không?”

Mưa Nhỏ gật đầu, rất vui, trong tay nhóc con cầm một tờ giấy, dường như đang gập gì đó, vừa rồi A Lan đã dạy cô nhóc, có điều bạn nhỏ Chu Tiểu Ngữ học thế nào cũng không được, cuối cùng tờ giấy nhỏ bị bé vo thành một cục nhỏ.

“Nhìn mẹ này.” Ngữ khí của Thẩm Đại Ngưng có chút nghiêm túc.

Mưa Nhỏ đành phải ném cục giấy nhỏ trong tay vào thùng rác, nhưng bởi vì lực không chuẩn, cục giấy không vào được thùng rác. Mưa Nhỏ ngọ ngoạy, không muốn mẹ ôm, lại tiếp tục đi tiếp tục lại. Thẩm Đại Ngưng không có cách nào, buông Mưa Nhỏ ra, Mưa Nhỏ chạy tới, sau khi tiễn cục giấy nhỏ vào thùng rác, mới cảm thấy mỹ mãn chạy về chỗ mẹ.

Thẩm Đại Ngưng nhìn động tác của con gái, khóe miệng cười rất sâu. Xem ra tố chất cá nhân của Mưa Nhỏ vẫn là rất không tồi?

Mưa Nhỏ ngoan ngoãn đứng trước mặt Thẩm Đại Ngưng, lần này ngoan ngoãn nhìn mẹ, vừa rồi mẹ nói, bảo bé nhìn, bé liền nghe lời nhìn nhìn.

Thẩm Đại Ngưng đỡ trán, đây thật sự là con gái cô?

Cô nhịn không được véo véo mặt Mưa Nhỏ, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt con gái, “Mẹ hỏi con này, nếu mẹ lợi dụng con, con có trách mẹ không? Sau đó giận mẹ, không bao giờ để ý đến mẹ nữa.”

Mưa Nhỏ nhìn cô, chiếc mày nhỏ vậy mà còn nhíu lại. Thẩm Đại Ngưng nghĩ, con gái thế này là đang nghiêm túc tự hỏi bản thân về vấn đề vừa rồi, hơn nữa vô cùng vô cùng nghiêm túc.

Sau nửa ngày Mưa Nhỏ mở miệng: “Lợi dụng là thứ gì ạ?”

Thẩm Đại Ngưng đỡ trán, được rồi, cô quên mất tuổi của con gái rồi.

“Chính là dùng con đi đổi lấy thứ rất quan trọng rất quan trọng tương ứng.”

Mưa Nhỏ lại suy nghĩ tường tận một phen, sau đó vui vẻ cười rộ lên, “Mẹ, vậy có phải con rất quan trọng đúng không?” Ông nội đã từng nói, thứ gì đó đáng tiền có thể đổi lấy thứ gì đó đáng giá, thứ quan trọng đương nhiên chỉ có thể dùng thứ quan trọng đến đổi.

Thẩm Đại Ngưng do dự mấy giây, hai người đang nói cùng một chuyện sao?

“Ừ, Mưa Nhỏ đương nhiên rất quan trọng rồi.”

Mưa Nhỏ reo hò, còn vỗ tay nữa, “Rất tốt á, chứng tỏ rằng con rất quan trọng.”

Khóe miệng Thẩm Đại Ngưng nhếch lên, quả thực không sai, quan trọng mới có thể đổi lấy thứ quan trong, nếu không ai sẽ quản bạn chứ?

Cô xoa xoa đầu con gái, “Mưa Nhỏ vốn đã rất quan trọng.”

Mưa Nhỏ thơm cô một cái, “Mẹ con yêu mẹ, mẹ cũng rất quan trọng.” Nhóc con lập tức nhào vào lòng Thẩm Đại Ngưng.

Chọn tập
Bình luận