Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tình Yêu Trở Lại

Chương 8

Tác giả: Rachel Gibson

Hầu hết các tối, quán Slim Clem chật ních người đến từ tận những chỗ xa xôi như Amarillo và Dalhart. Ban nhạc sống chơi nhạc đồng quê, thứ nhạc đồng quê ồn ĩ, thỉnh thoảng chêm vào các bản nhạc rock phương nam ngày xưa. Sàn nhảy rộng rãi lúc nào cũng đông đúc, lũ bò máy luôn hoạt động và chiếm hết các góc với một túi đầy tiền. Các quầy bar khác nhau liên tục rót bia lạnh, rượu nguyên chất hoặc nước quả với ô giấy.

Đủ loại động vật và bò sát nhồi bông nhìn chòng chọc qua những con mắt giả trên các bệ gắn cao trên tường. Nếu quán bar Road Kill là giấc mơ của mọi người nhồi bông thú, quán Slim Clem ắt phải là giấc mộng xuân của người đó. Mặc dù vì sao lại có người tự hào trưng bày một con chồn hôi mũi hếch thì cứ để mọi người tự đoán.

Trong quán bar lờ mờ tối, quần bò Wranglers, Rockies và Lees thống trị. Sờn cũ, bó chặt với đủ sắc màu có thể tưởng tượng ra, được những người phụ nữ vận sơ mi cao bồi nữ có tua rua với hình ngựa trên lưng mặc trên người. Áo phông đính ốc xà cừ và lông vũ, vạt áo bị xé nhỏ để trông giống tua rua, cũng được yêu thích ngang với chân váy xòe dài có diềm xếp nếp hay váy hoa cổ trái tim. Tóc tai đủ loại, từ kiểu Texas phồng, đánh rối và được xịt gôm từng phân một – hất ngược lên – cho đến những mái tóc dài và thẳng chạm tới eo hay thậm chí sau đầu gối.

Cánh đàn ông thích Wranglers hoặc Levi’s màu xanh hoặc đen, vài cái bó đến nỗi người ta phải tự hỏi họ đã cất thằng bé của mình ở đâu. Cũng có những người đàn ông mặc áo sơ mi cao bồi hồ cứng in hình ngọn lửa đang cháy hoặc cờ Mỹ, nhưng không cần phải bàn cãi cũng biết áo phông mới là món đồ được ưa thích nhất. Đa số in hình các loại bia được quảng cáo và máy kéo John Deere, trong khi số khác lại có những thông điệp khác nhau. Câu đùa “Đừng gây sự với dân Texas” chiếm đa số, trong khi “Phải, tôi say, nhưng cậu vẫn xấu như thường,” tranh đua với câu “Cùng khỏa thân nào” tràn trề hy vọng.

Giày cao bồi hòa nhịp với ban nhạc, và những chiếc đai lưng lớn tới mức đủ được coi là vũ khí chết người lóe sáng dưới ánh đèn đa sắc màu của sàn nhảy.

Daisy chưa từng vào trong quán Slim Clem. Hồi sống ở Lovett trước kia, cô còn quá bé. Nhưng cô từng nghe nói đến quán này. Tất cả mọi người đều được nghe nói về nó, và cô cho là đã đến lúc cô tự mình trải nghiệm.

Chiều thứ Sáu hôm đó, Lily được nhận vào làm tại quầy thức ăn ở Albertsons, và hai người họ quyết định ăn mừng ở quán Slim. Daisy không mang gì để mặc tới một quán rượu rẻ tiền, nhưng ở đáy tủ quần áo của mình, cô bới ra được đôi bốt cao bồi cũ. Cô xỏ chân vào, và dù hơi chật, chúng vẫn vừa. Năm lớp mười một, cô đã tiết kiệm tiền trong vài tháng để mua một đôi bốt đỏ đính trái tim trắng. May cho cô, bốt cao bồi chưa bao giờ hết mốt ở Texas.

Cũng trong hộp đựng kỷ yếu, cô rút chiếc thắt lưng mặt bạc lớn mà cha cô đã đeo ở hội thi cưỡi ngựa Top of Texas vài tháng trước khi bị một con bò giẫm chết.

Cô mặc vào một chiếc váy không tay bằng cotton trắng có tám khuy nhỏ trước ngực và đeo thắt lưng của cha cô quanh hông. Cái tên Rowdy được khắc vào lớp da nâu sau lưng.

Mặt dây nặng và hơi trĩu xuống, nhưng cô nghĩ trông mình đã sẵn sàng để vào một quán bar cho dân cao bồi.

Cô uốn tóc thành những lọn quăn lớn và đeo hai vòng tai to vào tai. Cô kẻ mắt màu đen, tô màu son đỏ bóng nhất và cho rằng như thế trông mình giống một nữ cao bồi sành điệu.

Để đi bar, Lily mặc một quần jeans rộng cùng áo sơ mi hồng mà cô buộc lại ngay dưới ngực để lộ ra khuyên rốn. Lớp trang điểm của cô đậm hơn hẳn của Daisy, và khi hôn chào tạm biệt Pippen trên hiên nhà mẹ mình, cô lưu lại một vết môi hồng to tướng trên má cậu.

Trên đường tới quán Slim Clem, Lily cười cợt, trêu đùa và có vẻ như đã sẵn sàng tiếp tục sống. Daisy cũng đã sẵn sàng. Ngày mai cô sẽ kể cho Jack về Nathan, và lần này sẽ không có gì ngăn được cô. Không phải nỗi sợ của cô, không phải tiệc sinh nhật của một đứa bé nào đó, và kể cả một phụ nữ bán khỏa thân trong nhà anh cũng không. Chiều Chủ nhật cô đi khỏi đây rồi, và mai cô phải kể với anh. Không còn lựa chọn nào khác.

Họ bước vào quán bar lúc chín giờ hơn. Ban nhạc đang ca bài “My Maria” của Brooks and Dunn khi họ trả phụ phí năm đô la. Khi ban nhạc hát đến những nốt cao của bài hát, Daisy và Lily luồn lách đi qua đám đông tới quầy bar gần nhất và gọi hai cốc Lone Stars từ vại bia. Daisy trả tiền lượt uống đầu tiên, và hai người họ may mắn tìm được một cái bàn gần sàn nhảy. Họ ngồi xuống cạnh nhau và chủ đề trò chuyện của họ xoay sang bình luận về những người xung quanh.

“Nhìn anh chàng mặc sơ mi cao bồi và đội mũ màu be đằng kia đi,” Lily nói sát tai Daisy.

Vì điều đó miêu tả kha khá các anh chàng ở quầy bar, em cô phải dùng cốc chỉ. “Anh ta mặc cái quần jeans bó đến nỗi hẳn phải vãi tè trong đó ấy.”

Anh chàng cao bồi được nhắc đến có vẻ cao ráo, săn chắc, trông đủ rắn rỏi và mạnh mẽ để ghìm được bò xuống. “Mông trong quần Wrangler làm chúng ta phát điên,” Daisy trích lại với một nụ cười và đưa cốc bia lên môi.

“Phải rồi,” Lily đồng ý. Daisy không nhớ nổi lần cuối cùng cô đi chơi cùng các bạn gái là bao giờ; cô đã quên mình nhớ những lần đi chơi ấy đến mức nào. Quên mất cô cần thư giãn và cười đùa ra sao. Chủ yếu là, cô ngạc nhiên một cách dễ chịu trước việc mình thích được ở cùng em gái xiết bao. Hai người họ cười đùa và chấm điểm đoàn mông đàn ông khiêu vũ và lê bốt trên sàn nhảy trước mặt. Lily chỉ tay vào một anh chàng mặc quần Roper’s, và Daisy nghiêng đầu sang một bên. Cô phải thừa nhận, cần có một bộ mông rất đẹp mới mặc quần Roper’s đẹp được. Daisy cho anh ta tám điểm, Lily mười điểm, họ thống nhất chín điểm.

“Chị đã thấy Ralph Fiennes để mông trần trong phim Red Dragon chưa?” Lily hỏi.

Daisy lắc đầu. “Bây giờ khi chị sống một mình, chị không thích xem phim kinh dị lắm.”

“Chà, hãy tua nhanh qua các phần kinh dị. Chị phải thuê đĩa chỉ để xem bộ mông trần của Ralph. Anh ta cực kỳ ổn.” Daisy hớp một ngụm bia. “Chị đã xem anh ta đóng Maid in Manhattan. Bộ phim dở tệ, nhưng anh ta trông khá ngon mắt.”

“Anh chàng đằng kia là điểm sáu trừ,” Lily nói khi chỉ cốc vào một người đàn ông mặc quần jeans yếm và áo ba lỗ. “Bộ phim dở vì J.Lo. Đáng ra họ nên tuyển người khác.” Lily mỉm cười. “Như em chẳng hạn.”

Daisy cảm thấy có bàn tay đặt lên vai mình, liền quay lại rồi ngước mắt qua một cái áo phông viết dòng chữ CẦM BIA CHO TÔI TRONG LÚC TÔI HÔN BẠN GÁI CẬU, nhìn vào mặt Tucker Gooch. Cô đã tốt nghiệp trung học với Tucker. Mẹ anh ta, bà Luda Mae, từng dạy môn kinh tế gia đình ở trường trung học Lovett. Hồi đó Tucker thường xuyên phải tới phòng bà ngồi chịu phạt vì có hành vi xấu, như là bị tóm được đang hôn hít trong phòng tắm của con gái.

Daisy đứng dậy, và từ những gì hiện ra trước mắt cô bây giờ, mái tóc đen của anh ta khá mỏng trên đỉnh đầu, nhưng đôi mắt vẫn sáng rực đầy tinh quái và cái miệng cong lên thành một nụ cười không thể cưỡng lại.

“Xin chào, Tucker. Anh thế nào?”

Anh ta ôm cô thật mạnh. “Tôi khỏe.” Anh ta ôm cô hơi chặt, nhưng tay anh ta không lần xuống mông cô như hồi trước nữa. “Đến nhảy với tôi nào,” anh ta nói.

Cô nhìn Lily. “Em có phiền không?”

Lily lắc đầu, và Daisy theo Tucker ra sàn nhảy. Ban nhạc bắt đầu chơi bài “Who’s Your Daddy?” của Toby Keith và Tucker dẫn cô vào nhảy nhịp hai-bốn. Trước khi Steven ốm, cô và anh từng khiêu vũ trong vài câu lạc bộ ở Seattle. Trong vài nhịp trống và nhịp gảy của đàn guitar Hawaii, cô sợ rằng mình đã quên cách nhảy. Nhưng khiêu vũ trên nền nhạc đồng quê nằm trong máu của cô, và cô nhớ lại nó còn nhanh hơn một con gà ăn Cheeto. Khi Tucker xoay cô và di chuyển cùng cô trên sàn nhảy, cô cảm thấy một phần khác trong mình trượt vào đúng chỗ. Cái phần có thể thư giãn, cười đùa và vui vẻ trong cô. Ít nhất trong tối nay.

Jack cầm lấy chai bia Perarl của mình trên quầy bar rồi đưa lên môi. Qua miệng chai, mắt anh dừng lại trên sàn nhảy đối diện quầy bar và ánh đèn trắng chớp nháy. Anh đã chú ý đến Daisy ngay giây phút cô và Lily đi vào cửa. Không phải là anh tìm kiếm họ, nhưng khó lòng mà bỏ qua hai người phụ nữ ấy được. Họ không phù hợp lắm với không khí quán Slim Clem. Như hai miếng bánh sô-cô-la giữa một mớ thịt trộn khoai tây, và Jack chắc chắn rằng không chỉ có vài gã đàn ông trong quán bar nghĩ đến việc ăn tráng miệng trước bữa tối.

Anh hạ chai bia xuống và đút bàn tay đang trống vào túi trước chiếc quần Levi’s. Anh quay lại nhìn Gina Brown, người đang đứng trước mặt anh kể chuyện về lũ bò máy ở phía sau. Rõ ràng là, vì cô ta ở đây thường xuyên, quán Slim đã đề nghị cô ta dạy cưỡi bò vào dịp cuối tuần.

“Cái bà em dạy chiều nay khoảng sáu lăm tuổi,” cô ta nói. “Em đã đưa bà ấy lên Thunder và…”

Jack cóc quan tâm đến Thunder. Điều anh muốn biết là liệu “cơn ác mộng đáng sợ nhất” của anh có biết trước anh sẽ ở đây không. Anh cho là cô có khả năng làm việc đó, nhưng nếu cô nghĩ anh sẽ tám chuyện vui vẻ với cô, thì nhất định là cô sẽ thất vọng. Thường thì, Jack thích những quán bar ít đông đúc hơn Slim, nhưng hôm nay là buổi tối cuối cùng Buddy Calhoun ở lại thị trấn, và Buddy đã thuyết phục được anh đến quán bar. Hiện tại Buddy đang thử sức với một con bò máy ở phòng sau. Theo ý kiến cá nhân thì Jack không hiểu nổi sự hấp dẫn của việc bị một cái máy ném văng xuống đống đệm dày trên sàn. Anh luôn cho rằng nếu bạn thích cưỡi bò, bạn nên trèo lên một con bò thật và chấp nhận mạo hiểm.

“… Em thề, em suýt chết. Anh hẳn sẽ cười đến đau cả ruột nếu anh ở đó,” Gina nói.

Jack, đã lỡ mất câu chuyện đùa, mỉm cười. “Hẳn là thế.”

“Buddy đang làm gì trong thị trấn vậy?” Gina hỏi.

“Cậu ấy có công chuyện ở đây.” Anh dồn trọng lượng lên một chân, một hông hơi cao hơn hông bên kia, và mắt anh lại nhìn sang Daisy và Tucker Gooch trên sàn nhảy. Những bước nhảy nhịp nhàng của họ ăn khớp hoàn hảo với bài hát của Toby về một đại gia già nua với cô bồ trẻ tuổi. Jack lúc nào cũng ghét Tucker. Tucker là loại đàn ông chuyên ba hoa về việc gã thường xuyên được làm tình và người gã làm chuyện ấy cùng. Theo Jack thì, một người có nhiều thứ gì không cần phải nói về thứ đó.

“Làm việc cho anh à?”

“Phải.” Từ vị trí đối diện quầy bar của Jack, tất cả những gì anh nhìn thấy từ Daisy là chút tóc lấp ló và thoáng ẩn hiện của cái váy trắng. Chẳng cần đến hàng ghế đầu anh cũng biết cô đang mặc gì, hình ảnh cô đi qua cửa quán Slim trong bộ váy đó đã in sâu vào não anh.

Một anh chàng cao bồi đội mũ chóp cao chắn mất tầm nhìn và anh chẳng thấy được gì nữa.

“Khỉ thật,” Buddy nói khi đến đứng cạnh Jack, “Lần vừa rồi em đã trụ được gần hai phút, nhưng rồi em đáp xuống trên bi trái và mất một lúc mới đứng thẳng dậy được.”

“Anh vừa lên con Twister à?” Gina muốn biết. “Twister mà đặt nấc cao nhất thì lắc dữ dội lắm đấy.”

“Nó là con gần cửa nhất.” Buddy hớp một ngụm bia rồi nói, “Anh nên thử một phát, Jack.”

Buddy thực sự là một anh chàng tử tế, nhưng thỉnh thoảng Jack tự hỏi có phải cậu ta bị ngớ ngẩn không. “Nói chung là, anh tránh bất kỳ thứ gì nghiền nát bi trái của anh.”

“Phải rồi.” Anh ta lắc đầu và nhìn ra đám đông.

Gina bật cười. “Em ra phía sau nhé. Anh sẽ ở đây một lúc nữa chứ?” cô ta hỏi Jack.

“Anh không chắc.”

Cô ta đặt một tay vào đằng trước áo sơ mi denim của anh và kiễng chân lên. “Chà, đừng đi mà không tạm biệt nhé,” Cô ta nói bên miệng anh, sau đó hôn anh, bờ môi nấn ná vừa đủ lâu để cho anh biết cô ta có hứng thú đi về cùng. “Đừng quên đấy.”

“Anh và Gina đang hẹn hò à?” Buddy hỏi khi cô ta bước đi.

“Thỉnh thoảng.” Jack không biết mình có hứng thú để cô ta đi về cùng đến mức ấy không. Hai cuối tuần liên tiếp có thể khiến cô ta nghĩ lung tung.

“Nhìn xem ai đang ngồi cô đơn ở cái bàn đằng kia kìa, Lily Brooks. Tối qua em đã nghĩ đến việc gọi cho cô ấy, nhưng em không biết tên sau khi cưới của cô ấy.”

Jack liếc nhìn em gái của Daisy đang ngồi một mình. “Sao em lại gọi cho Lily?”

“Để xem cô ấy ra sao sau trận cãi cọ ở siêu thị Minute. Em cho là, vì cô ấy đang trong quá trình ly dị, có thể cô ấy cần ai đó để tâm sự.”

Jack nâng chai Pearl lên môi. “Em muốn nói chuyện với Lily Brooks về vụ ly dị à?” Phải rồi.

Buddy cười toe toét. “Con gái nhà Brooks trông xinh mà thân hình cũng ngon lành.”

Jack hớp một ngụm lớn rồi mút một giọt bia khỏi môi trên. Anh sẽ không tranh cãi với Buddy. Nếu anh chưa tận mắt nhìn thấy Daisy vẫn nóng bỏng như thường, thì bộ đồ mà cô đang mặc tối nay cũng sẽ dàn xếp được vấn đề đó. Thậm chí từ quầy bar, anh cũng có thể thấy bộ váy của cô bó đến nỗi cứ như thể cô đã cầm lấy súng bắn sơn và tự sơn lên mình.

Buddy đặt cốc bia xuống quầy bar. “Em sẽ mời Lily nhảy trước khi có người chen chân.”

Jack quan sát cậu ta luồn lách qua đám đông và tự hỏi cuộc sống có dễ dàng nếu anh có thể giống Buddy Calhoun nhiều hơn không. Dường như chẳng có mấy thứ làm cậu ta bận tâm, kể cả tra tấn bản thân trên một con bò máy. Có lẽ từng có thời Jack giống như vậy, tự tại hơn, nhưng là cách đây lâu đến mức anh đã quên rồi.

Anh bỏ tay khỏi túi, lướt mắt đến sàn nhảy cùng những ánh đèn trắng lập lòe. Một nụ cười làm cong khóe miệng anh, và anh tự hỏi hôm nay Lily và Daisy thấy sao về vụ cãi cọ công khai trước cửa siêu thị Minute của họ. Jack đã từng thấy phụ nữ đánh nhau, nhưng anh chưa từng nhìn thấy một người phụ nữ tấn công một người đàn ông. Đặc biệt là một người đàn ông phải nặng hơn cô ta đến gần bốn lăm cân.

Jack quay người lại và tì cẳng tay lên quầy bar. Buổi sáng hôm đánh nhau, anh cũng có mặt ở siêu thị Minute. Anh đang đứng tựa người vào chiếc Mustang chờ đổ đầy xăng và lo nghĩ chuyện của bản thân thì nghe thấy tiếng la hét. Anh đã liếc qua bãi đỗ xe và nhận ra Lily. Cô ấy đang chửi rủa như một tay tài xế, và khi người đàn ông bị cô la mắng đẩy cô, Jack đã tiến đến chỗ cô. Được khoảng nửa đường tới đó thì cửa siêu thị bật mở và Daisy lao ra tấn công Ronnie như một cầu thủ phòng ngự, húc vai hắn ta bằng vai cô. Cô cứ như một tia chớp mặc áo phông đen và tóc vàng, và khi Jack đi vội về phía cô, cô nắm tay lại, đấm vào mắt Ronnie rồi lên gối hắn ta.

Jack đã ôm cô từ phía sau để giữ cho cô khỏi bị thương, nhưng anh không hề chờ đợi thứ cảm xúc pha trộn giữa giận dữ và bao bọc đã thoi thẳng vào lồng ngực mình lúc ấy. Từ nhỏ đến lớn, cá tính của Daisy vẫn luôn đối lập như thế, vừa nhút nhát vừa gan dạ. Và từ trước đến giờ vẫn vậy, cho dù là lúc muốn lắc người cô, ôm lấy cô để mà quát mắng, anh cũng muốn được vuốt tóc cô.

Nhưng anh đã ôm cô, anh nhắc nhở mình. Anh đã ôm Daisy với lưng cô áp vào người anh, mông cô ép chặt vào khóa quần anh. Anh đã chạm vào cô, ngửi thấy mùi tóc và hương thơm da thịt cô.

Anh ngước mắt lên nhìn biển hiệu Budweiser đầy sống động qua vòi bia. Các bóng đèn màu đỏ viền quanh cỗ xe đua NASCAR của Dale Earnhardt Jr. Các bánh xe xoay tròn trên con số tám huyền thoại, như thể Junior đang lao đi với vận tốc một trăm tám mươi trên con đường thẳng tắp của đường đua Texas.

Daisy đã đi khỏi đây mười lăm năm, nhưng có một thứ không hề thay đổi trong cả quãng thời gian đó. Bất kể anh ghét phải thừa nhận đến đâu, anh muốn cô. Vẫn muốn. Lúc này. Sau từng ấy thời gian. Sau tất cả những gì cô đã làm.

Ứớc muốn đó thật vô lý, nhưng anh không thể phủ nhận bằng chứng. Chỉ thoáng nhìn cô trong bộ váy đó cũng làm bi anh siết lại và phần đàn ông của anh hơi phản ứng, ngay tại quán Slim Clem. Anh muốn cô với cùng khát khao một cách vô thức như hồi mười tám. Một cơn nhức nhối nóng bỏng khi nhớ đến mùi vị miệng cô và muốn làm quen lại với những đường cong mềm mại của cơ thể cô. Nhưng anh không còn mười tám nữa. Khả năng kiểm soát của anh đã cao hơn, và có phản ứng không có nghĩa là anh phải làm gì đó.

Không, anh chỉ đứng ngay tại đây và nhìn biển hiệu Bud sau quầy bar. Chỉ thế thôi. Anh sẽ uống nốt chai bia rồi về nhà. Nếu Buddy không muốn về thì cậu ta có thể đi nhờ xe người khác.

Khi ban nhạc bắt đầu hát bài “No Problem” của Kenny Chesney, Buddy và Lily đến nhập hội cùng Jack ở quầy bar. Đúng lúc anh quay lại để bảo Buddy là mình sắp về, mắt anh nhìn thấy Daisy và Tucker đi về phía mình. Cô càng đến gần, anh càng mãnh liệt ước rằng thà cô cứ ở nguyên bên kia phòng. Cô đánh chút phấn sẫm màu ở mắt, môi cô màu đỏ sậm, tóc cô phồng, quăn và rối bù, như thể cô vừa làm tình. Cô trông có hơi mời gọi, thường thì là thứ anh thích nhất, nhưng không phải tối nay. Không phải trên người cô.

“Chào Jack.” Tucker giơ tay ra. “Anh thế nào?”

Jack bắt tay anh ta rồi đưa chai bia lên miệng. “Không có gì đáng phàn nàn,” anh nói trước khi uống một ngụm bia.

“Tay cô thế nào?” anh hỏi Daisy.

Cô từ từ nắm tay vào. “Khá hơn hôm qua rồi,” cô nói.

“Anh nghe nói em và Lily đã đánh nhau với Ronnie Darlington và Kelly Newman,” Tucker bảo cô.

“Ronnie là một thằng tồi và Kelly thật tởm lợm,” Lily nói.

“Anh đã nghe chuyện đó ở đâu?” Daisy muốn biết.

“Fuzzy Wallace đang lái xe tới Vine và thấy hai bọn em.”

Daisy nhắm mắt lại và chửi thề.

Mắt Jack rời khỏi mặt cô, và anh nhìn rõ bộ váy màu trắng. Anh có thể thấy đường viền áo lót, và cô hẳn đã phơi nắng cả người, bởi vì anh nhìn thấy sợi dây cùng đường viền mềm mại ôm lấy hai ngực cô và đẩy chúng lên. Mắt anh lướt qua hàng khuy nhỏ trên ngực, xuống phần bụng phẳng tới dây lưng quanh eo và mặt dây to đùng màu bạc lỏng lẻo. Chân váy cô chạm tới giữa đùi, và khi liếc xuống chân cô, anh suýt sặc. Cô đang đi đôi bốt đỏ gắn trái tim trắng. Anh còn nhớ đôi bốt đó. Hồi trước lúc nào cô cũng đi nó. Đã từng có vài lần anh làm tình với cô trong khi cô đi đôi bốt đó. Thường thì khi cô mặc chân váy, hoặc một cái váy như cô đang mặc tối nay, anh sẽ chỉ cởi quần lót cô ra mà không thèm bận tâm đến đôi bốt.

“Nếu em còn gặp rắc rối nào khác thì cứ gọi cho anh,” Tucker đề nghị, và Jack ngước lên khi Tucker choàng tay quanh vai cô.

“Đồng ý, em sẽ nhớ điều ấy,” cô nói. Cô bước lên trước và nắm lấy tay Jack. “Jack đã hứa sẽ nhảy với em.” Cô ngước lên nhìn anh với đôi mắt nài nỉ. “Phải không?”

“Thế à?”

“Ừ.”

Anh cho là mình có hai lựa chọn. Anh có thể bỏ cô lại với Tucker hoặc nhảy với cô. Anh đặt chai bia xuống quầy bar và rê tay từ cổ tay lên khuỷu tay cô. Tôi cho là mình có trí nhớ kém,” anh nói. Anh cầm tay cô và dẫn cô sang bên kia phòng.

Ban nhạc bắt đầu chơi lại bản nhạc chậm ca khúc “Keep Your Hands to Yourself” của Georgia Satellite. Jack dừng lại giữa sàn nhảy và đặt bàn tay Daisy vào tay anh. Anh đặt tay kia lên eo cô và cùng cô di chuyển theo nhịp nhạc. Qua bộ váy mỏng, anh cảm nhận được hơi ấm của da thịt cô. “Cô sẽ về nhà với Gooch à?”

“Anh ta đã đề nghị tôi.” Cô nhẹ nhàng đặt tay trên vai anh. “Nhưng tôi từ chối.”

Câu trả lời làm anh hài lòng hơn nó nên thế, và anh không thích điều đó chút nào.

“Tôi không biết anh ta lấy đâu ra ý nghĩ là tôi sẽ cân nhắc nó.”

Họ đi qua sân khấu và ánh đèn hồng rọi sáng tóc cô, trượt qua vầng trán cùng gò má mịn màng và chui vào giữa đôi môi hơi hé ra của cô. “Có lẽ vì cái váy quá bó.”

“Nó có bó lắm đâu.”

Anh xoay cô rồi kéo cô lại gần mà không lỡ nhịp nào. Chỉ có vài phân khoảng trống tách biệt ngực cô với ngực anh, và anh tự nhủ rằng mình ôm cô ở đó để có thể nghe cô nói rõ hơn. Anh mơn man ngón cái trên chất vải mềm mại của chiếc váy và nói ngay trên tai cô, “Nó chật đến mức tôi có thể thấy đường viền áo lót của cô.”

“Sao anh lại nhìn áo lót của tôi, Jack?”

“Chán quá chẳng có gì làm, tôi cho là thế.”

“Ừ phải rồi.” Cô lùi lại vừa đủ để ngước nhìn lên mặt anh. “Anh đang cố tưởng tượng xem tôi khỏa thân trông thế nào.” Anh mỉm cười khi ban nhạc hát về tình yêu thực sự và tội ác.

“Mao lương à, tôi biết cô trông thế nào khi khỏa thân mà.”

Trong bóng tối của sàn nhảy, cô đỏ mặt. Một vệt ửng hồng lan từ cổ họng lên má cô. “Vui nhỉ, tôi lại không nhớ anh khỏa thân trông thế nào đâu.” Mắt cô nhìn thẳng vào mắt anh trong chưa đầy một giây rồi nhìn ra chỗ khác và cô tập trung vào thứ gì đó sau vai anh.

Cô luôn nói dối rất dở. Anh không nhớ hồi trước việc ấy có bao giờ làm mình thấy khó chịu chưa. Vì vài lý do, bây giờ thì có.

“Cô có biết tôi sẽ ở đây không?” anh hỏi cô.

Cô lại nhìn anh. “Không,” cô trả lời và anh không biết liệu mình có tin cô hay không. “Mai anh sẽ ở nhà chứ?”

“Để làm gì?”

“Bởi vì tôi sẽ ghé qua.”

Anh nhìn xuống mặt cô, lớp trang điểm mắt quyến rũ kinh hồn và đôi môi căng mọng của cô. “Tôi không nhớ có mời cô.”

“Anh vừa nói mình có trí nhớ kém mà.”

“Có lẽ cho vài chuyện thôi. Những chuyện khác tôi rất rõ ràng. Như là tôi vẫn nhớ đôi bốt này.”

Cô mỉm cười và đưa tay lướt lên sau vai anh. “Tôi biết,” cô nói. “Tôi không thể tin là chúng vẫn vừa. Có nhớ tôi thường mang chúng với cái quần Wranglers màu tía không?”

Quần wranglers màu tía sao? Anh xoay cô vài vòng và hy vọng cô bị choáng. Trong khi anh nghĩ đến áo lót của cô và không dứt nổi ký ức về đôi bốt đặt cạnh tai anh, tất cả những gì cô có thể nghĩ đến lại là những thứ vớ vẩn anh không thèm quan tâm và không muốn thảo luận.

Anh kéo cô sát vào lòng và cô nói, “Và nhớ cái váy xòe màu hồng không? Trời ơi, đúng là thảm họa thời trang.”

Váy xòe màu hòng? Cái quái gì vậy? Chỉ vì điều đó, anh nên xoay cô cho tới khi cô nôn thì thôi. Cô đang cố tình nói đến những thứ vớ vẩn ngu si, chỉ để khiến anh phát điên. Như thể không phải cô cũng đang nghĩ đến thứ tình dục nóng bỏng đẫm mồ hôi. Như thể khao khát nhục dục giữa họ chỉ xuất hiện trong đầu anh, khi mà anh cũng biết, anh biết rõ là cô cũng nhận thấy nó. “À phải, cái váy xòe màu hồng,” anh nói khi mà anh thậm chí còn không chắc váy xòe là cái gì. Anh kéo cô lại thật gần, đến mức ngực cô sượt qua ngực anh, rồi anh nói, “Tôi nhớ trông nó ra sao khi bị đẩy lên quanh eo cô.”

Bước chân cô loạng choạng khi cô lùi ra và ngước nhìn anh. Cô liếm hai khóe miệng. “Tôi không muốn nói chuyện về tình dục.”

Thường thì anh cũng không. Thường thì anh thích làm hơn là nói. “Tệ quá.” Anh lướt tay từ eo xuống thắt lưng cô. “Cô muốn nói chuyện với tôi, tôi được chọn chủ đề.”

“Trong cuộc sống có nhiều điều quan trọng hơn tình dục.” Anh cho là điều đó đúng, nhưng vào lúc này anh chẳng nghĩ ra được gì. “Kể tên một điều xem.”

“Tình bạn.”

“Phải rồi,” anh chế giễu. “Nói như trẻ con.”

“Không, nói như người lớn.”

Giờ thì cô thực sự chọc tức anh rồi đấy. Cho tới khi cô đùng đùng quay về thị trấn, anh đã sống tiếp cuộc đời mình. Anh đã phải sớm trưởng thành ở cái tuổi bé con. Anh đã nuôi dạy em trai và một tay anh cứu lấy công việc kinh doanh sau khi cha anh mất. Giờ cô ở đây, trong đôi bốt đỏ và cái váy trắng, bới tung tất cả lên. “Tình dục chiếm phần lớn trong quá khứ của chúng ta, Daisy, nhưng dường như cô không muốn nói về nó.”

“Nó không hề chiếm phần lớn, Jack.”

“Vớ vẩn.”

Bài hát kết thúc và cô rời khỏi anh. “Có lẽ với anh thì thế. Nhưng với tôi, nó không hề chiếm phần lớn,” nói rồi cô quay gót đôi bốt đỏ và bỏ đi.

Daisy gục cằm xuống và hướng đến phòng vệ sinh. Khi đã vào trong, cô thấm ướt một tờ giấy ăn và ép vào hai má. Tim cô đập thình thịch và cô nhìn mình trong tấm gương dài trên bồn rửa mặt. Mắt cô hơi quá sáng ngời. Mặt cô hơi ửng hồng quá mức. Da cô đặc biệt nhạy cảm, mọi tế bào đều phản ứng lại sự động chạm của Jack. Anh đã kéo mạnh cô áp vào anh, và thật tuyệt vời khi được cảm nhận lồng ngực vững chãi như bức tường của anh ép vào ngực cô. Thật tốt là cô sẽ sớm rời đi, bởi vì Jack gợi cô nhớ đến những điều mà tốt nhất là nên cho vào quên lãng. Như là đã bao lâu rồi cô chưa ở cùng một người đàn ông, và cảm giác khi cơn nhức nhối nguyên sơ của dục vọng nóng hổi và khẩn thiết giần giật ở ngực và phía bên dưới. Và nó xảy đến không chỉ vì những câu nói về tình dục của anh, mà còn vì chính anh. Do sự động chạm của tay anh, ngón cái anh ve vuốt eo cô, âm trầm của giọng anh trong tai cô, và mùi hương từ da anh. Cô đã sợ là nếu bài hát không chám dứt vào lúc ấy, biết đâu cô có thể cháy bùng lên ngay chính giữa sàn nhảy không chừng.

Một người phụ nữ mặc áo phông có tua rua đen đến chỗ bồn rửa mặt với cô và cô tránh ra nhường chỗ. “Ngoài kia đúng là nóng thật,” cô nói như để giải thích cho hai má ửng hồng của mình.

“Có hơi nóng.”

Daisy ném khăn giấy vào thùng rác và mở cửa.

Jack đứng tựa một vai vào bức tường đối diện, và khi thấy cô anh đứng thẳng người dậy. “Khi nào cô về nhà, Daisy?” anh hỏi và bước tới trước mặt cô.

Cô đưa mắt qua vai trái của anh nhìn về phía quầy bar đông đúc. “Khi Lily sẵn sàng về.”

Có một vẻ sắc cạnh trong giọng anh khi anh nói rõ, “Khi nào cô về nhà ở Seattle?”

Mi mắt anh hạ thấp trên đôi mắt màu lục khi anh nhìn xuống cô. Cô bước lùi lại vài bước để không phải ngẩng cổ nhìn lên. “Chủ nhật.”

Anh đi theo. “Tức là ngày kia?”

“Ừ.”

“Tốt.”

“Đó là lý do vì sao ngày mai chúng ta phải nói chuyện.” Cô lùi thêm bước nữa.

Anh lại đi theo.“Bởi vì cô muốn làm bạn và trò chuyện về quá khứ.”

“Cùng vài chuyện khác.” Vai cô đụng vào cửa sau, anh vươn tay qua hông phải của cô và xoay nắm đám cửa. Cửa mở ra và anh ép cô ra ngoài. Làn gió ấm áp phả vào mặt, cổ và thổi bay vài đuôi tóc của cô. Anh bỏ cửa ra và nó đóng sập lại sau lưng họ.

Ngọn đèn trên cánh cửa chiếu rọi qua tóc anh, soi sáng đôi mắt xanh và nụ cười biết tỏng của anh. “Cô cũng chẳng muốn nói chuyện nhiều hơn tôi muốn.”

“Có, tôi muốn.”

Cô tách xa anh ra và bằng cách nào đó ép mình vào ván tường bằng gỗ của quán Slim. Họ đứng trong cái bóng đen kịt của tòa nhà và một cái thùng rác Dumpster màu xanh to đùng. Tạ ơn Chúa là quán bar không phục vụ đồ ăn, và mùi duy nhất tỏa ra từ cái thùng Dumpster đậy nắp là bia để lâu ngày và bụi.

Jack chống một tay lên tường tòa nhà cạnh đầu cô, vây cô lại giữa anh và thùng rác. “Cô luôn nói dối rất dở.” Anh ghé miệng mình sát lại miệng cô và nói chẳng to hơn một lời thì thầm là bao, “Cô có thể chối bỏ nó cả đêm, nhưng tôi biết cô muốn gì, Daisy.”

Cô đặt tay lên ngực anh để ngăn anh lại và ngay lập tức biết rằng đó là một sai lầm. Qua lớp vải áo denim mềm mại và bờ ngực đầy cơ bắp rắn chắc, cô có thể cảm nhận được nhịp đập mạnh mẽ của tim anh. Nó làm bàn tay cô ấm lên và huyết áp ở cổ tay cô tăng tốc. Cô quay mặt sang bên để thở, nhưng cô gần như không thể hạ tay xuống. Chưa được. “Tôi không nghĩ là anh biết đâu.”

Anh đặt ngón tay lên cằm cô và nhẹ nhàng xoay mặt cô lại.

“Cô muốn tôi đưa cô về nhà, hoặc đưa cô vào ghế sau xe tôi, hoặc chiếm lấy cô ngay tại đây trên bức tường này.” Môi anh chạm môi cô, và hơi thở của cô nghẹn lại trong họng. “Hệt như trước kia.”

Ngón tay cô bấu vào áo anh và níu chặt lại. Ồ phải. Cô muốn điều ấy vô cùng, nhưng ngày nào cô chả muốn bánh sô-cô-la. “Làm vậy không hay lắm đâu, Jack.”

“Không, Daisy. Như thế sẽ rất tuyệt.”

Trong một giây ngắn ngủi, cô chợt nhận ra rằng mới đây thôi mình cũng đã có cái suy nghĩ ấy. Rồi môi anh chạm nhẹ môi cô và cô rùng mình. Cô không thể ngăn việc này lại. Cũng như cô vô phương với những gì xảy ra tiếp theo. Bàn tay cô lướt lên ngực anh, qua vai anh rồi đi xuống phần bụng phẳng lì và cạp quần jeans. Mặt anh ở gần đến mức mũi anh chạm vào mũi cô. Cô không sao nhìn rõ mắt anh, nhưng cô có thể cảm nhận được ánh mắt nóng ran trên mặt mình. Rồi anh hôn cô. Một chút sức ép dịu dàng từ môi anh mà cô cảm nhận rõ ở khoeo chân và lòng bàn chân. Cô hé miệng, lưỡi họ chạm nhau, ấm áp, ướt át và đó là tất cả những gì cần thiết để khiến các giác quan của cô quá tải. Hơi nóng, sự cấp thiết và khao khát tràn khắp người cô, quá nhiều, quá nhanh và cô không thể ngăn nó lại. Tất cả những gì cồ có thể làm là níu thật chặt.

Cơ ngực anh siết lại khi cô rê tay ngược lên từ ngực tới vai anh. Anh trao cho cô những nụ hôn nồng cháy, và cô ngấu nghiến đáp lại. Dục vọng thuần túy siết dạ dày cô lại thành cục và đốt cháy người cô, hối thúc cô chạm vào anh nhiều hết mức có thể. Ăn trọn anh và hãy lo lắng về nó sau. Anh có vị thật ngon lành. Như một người đàn ông khỏe mạnh ấm áp. Nụ hôn trở nên mãnh liệt khi cô rê tay qua vai rồi lưng anh, luồn tay qua mái tóc mát lạnh của anh và cởi cái nút tròn ở đằng trước áo anh.

Anh lùi lại và nhìn thẳng vào cô, hơi thở anh nặng nhọc và gấp gáp như thể anh vừa chạy bộ tám cây số. “Daisy,” anh thì thầm và vùi mặt vào cổ cô. Một tiếng rên sâu làm rung chuyển ngực anh, và anh mở miệng rê dọc thành cổ cô. Tay anh trượt xuống eo cô rồi vòng qua thắt lưng quấn quanh hông cô. Ngón tay anh kéo chân váy cô lên. Bàn tay trần của anh chạm vào đùi cô, trượt ra đằng sau và khum khum ôm lấy mông cô qua lớp vải quần lót lụa mỏng.

“Sẽ có người nhìn thấy chúng ta mất,” cô cảnh báo, giọng cô yếu ớt, chẳng có sức thuyết phục.

Anh kéo cô kiễng chân lên và giọng anh khàn khàn khi anh hỏi, “Em quan tâm sao?”

Cô cho là không bởi vì cô mở áo anh rộng ra và đặt tay lên phần bụng phẳng phiu. Da anh nóng bỏng và hơi ướt, dục vọng và hoóc-môn nam tính như một chất độc đẹp đẽ thấm qua các đầu ngón tay cô, đi dọc lên cánh tay rồi lao thẳng tới đầu cô. Khuôn miệng ấm áp của anh mơn man hõm họng cô và mắt cô khép lại. Đã lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được những điều này. Luồng hơi gấp gáp râm ran và nhức nhối nhục dục. Giờ cô cảm thấy nó đang lôi cô xuống cho tới khi tất cả mọi thứ nhòa đi.

Anh để chân cô quấn quanh eo mình, phần đàn ông đã sẵn sàng của anh ép vào người cô. Anh nắm lấy đùi kia và nhấc cô lên cho tới khi cả hai chân cô quấn quanh eo anh. Cho tới khi ánh mắt nóng rực của anh nhìn mắt cô, cơ thể họ đã áp sát vào nhau, thật khít khao.

“Đã lâu lắm rồi,” cô rên lên.

Với bàn tay còn rảnh, anh cởi khuy váy trước ngực cô. Mắt anh không rời mắt cô khi anh hỏi, “Bao lâu?” Mu bàn tay anh chạm vào phần nhô lên trên ngực cô, vải satanh của áo lót và khe ngực cô. Thân váy bung ra và anh hạ mắt xuống nhìn cái áo lót cúp ngang. Không ngước lên, anh hỏi lại, “Với em đã bao lâu rồi, Daisy?”

Mọi cảm giác trong cơ thể cô dường như đều phát ra từ nơi cơ thể họ chạm vào nhau. Cô rê tay ngang lồng ngực trần của anh và cào tay qua phần lông ngắn sẫm màu. “Gì cơ?”

“Đã bao lâu rồi em không làm thế này?”

Cô không định thú nhận điều đó thành tiếng. “Một thời gian rồi.”

Anh ép lòng bàn tay vào ngực cồ. “Một thời gian là bao lâu?”

Bây giờ đã quá muộn để rút lại. “Hai năm.”

Các ngón tay anh ép vào phần da thịt phồng lên trên áo lót của cô. “Chúng ta không thể đi xa thêm nữa ngay tại đây.”

Cô rên rỉ và siết chặt hai đùi lại. Đầu gối anh khuỵu xuống và anh chống tay lên tường cạnh hai bên đầu cô để ngăn họ khỏi ngã xuống. Anh dang rộng chân và áp sát cơ thể mình vào với cô hơn.

“Anh không mang bao cao su theo người hay có trong xe.” Anh hôn trán cô. “Về nhà với anh đi, Daisy.”

Đã lâu lắm rồi cô không phải lo lắng về bao cao su. Kể từ khi cô và Steven cố có thêm con và phát hiện ra rằng anh không thể. Lâu lắm rồi cô không phải lo lắng về việc có thai hay cái gì khác. Hơn mười lăm năm trôi qua kể từ khi cô ở cùng một người không phải Steven. Với phần lý trí cuối cùng trong não, cô biết rằng mình không thể làm việc này. Không phải với Jack. Không phải ở đây. Không phải ở nhà anh.

Không phải ở bất kỳ đâu. “Tôi không thể làm việc này với anh,” cô nói trước khi cô phạm phải sai lầm lớn thứ hai trong đời.

Anh hôn cổ cô. “Tất nhiên là em có thể.”

“Không, Jack.” Cô hạ chân xuống đất và thả tay xuống hai bên người. “Tôi sẽ không quan hệ với anh.”

Anh lùi lại một bước, bước vào biển ánh sáng vàng rực từ tòa nhà và cào tay qua hai bên đầu.

Anh nhắm mắt lại và hít mạnh không khí vào sâu trong phổi. “Quỷ tha ma bắt cô đi, Daisy,” anh nói, giọng anh khàn khàn vì dục vọng và tức giận. “Cô vẫn thích trêu ngươi như xưa.”

“Tôi không đến đây để trêu ngươi anh hay ngủ với anh.” Bờ ngực trần kia quá gần, và ánh sáng từ tòa nhà chiếu xuống làn da ẩm ướt của anh. Cô ép lòng bàn tay vào bức tường đằng sau và kìm lại thôi thúc muốn vươn tay ra và chạm vào anh. Muốn vùi mặt vào ngực anh và nếm anh như một cây kem Dreamsicle. Cô ngước mắt lên nhìn anh. “Tôi đã bảo anh vì sao tôi lại ở đây rồi.”

Anh nhìn cô, đôi mắt xanh lấp lánh vẻ tức giận. “Cô vẫn cho là chúng ta có thể nói chuyện sao?”

“Không, không phải tối nay.”

“Đó cũng là những gì tôi nghĩ,” anh nói khi lau son môi đỏ của cô khỏi mép.

“Ngày mai.”

Anh cười không chút vui vẻ. “Daisy, nếu ngày mai cô xuất hiện ở nhà tôi, tôi sẽ trao cho cô thứ cô thực sự muốn,” anh nói đều đều khi cài lại áo. “Chắc chắn luôn đấy.”

Cô cau mày và không cần phải hỏi xem anh đang nói về cái gì.

Dẫu vậy anh vẫn bảo cô. “Tôi sẽ quan hệ với cô cho tới khi cô ngất xỉu,” nói rồi anh quay người bỏ đi.

Cô nhìn anh bỏ đi, bờ vai rộng của anh biến mất khi anh đi dọc theo tòa nhà xuôi ra phía mặt tiền. Trong vòng vài giây, bóng tối nuốt lấy anh và tất cả những gì cô nghe được là tiếng thịch thịch từ bốt anh hòa với tiếng côn trùng kêu râm ran. Cô biết mình nên thấy bị sỉ nhục. Phẫn nộ. Khiếp hãi. Nhẹ nhõm vì cô đã lấy lại lý trí trước khi họ tiến xa hơn. Phải, cô biết mình nên có những cảm xúc ấy, và có lẽ ngày mai chúng sẽ xuất hiện thôi. Nhưng tối nay… tối nay cô không cảm thấy gì trong số đó. Ngoài cảm giác chán nản, với dục vọng chạy rầm rập khắp các mạch máu, cô thấy tò mò hơn hết thảy. Liệu có khả năng quan hệ cho tới khi bạn ngất xỉu không?

Và nếu có, đó có phải là từ kinh nghiệm của Jack hay không?

Bình luận