Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tình Yêu Trở Lại

Chương 14

Tác giả: Rachel Gibson

Jack quan sát con trai khi Billy dạy cậu cách bỏ tay quay ra khỏi động cơ Hemi 426. Từ lúc đón Nathan ở trường trung học hôm ấy, anh đã cố không chòng chọc nhìn cậu. Anh không muốn lại làm cậu sợ, nhưng sau ba ngày cậu làm việc trong xưởng xe, anh thấy việc không quan sát cậu ngày càng khó khăn hơn. Thậm chí với kiểu đầu nhím và khuyên môi, Nathan vẫn giống người nhà Parrish hơn cả chính Jack.

Jack xắn tay áo lên, cầm lấy một cái hốc và bỏ vài viên bu-lông còn lại ra. Dạo này anh không tham gia vào hoạt động tu bổ xe nhiều như hồi trước nữa. Chủ yếu anh dành thời gian thương thảo mua bán hoặc săn tìm các bộ phận xe ở khắp đất nước. Điều hành việc kinh doanh trong khi Billy chịu trách nhiệm bên mảng sửa chữa, nhưng trong ba ngày qua, anh ngày càng dành nhiều thời gian hơn với các thợ sửa xe trong xưởng.

“Cái vấu bị đơ rồi,” Billy nói khi kiểm tra trục cam. “Đúng như chúng ta nghĩ.”

“Điều đó có nghĩa là gì?” Nathan hỏi.

“Nó có nghĩa là chúng bị méo,” em trai anh trả lời.

“Và điều đó có nghĩa là ống van sẽ mở quá lâu hoặc không đủ lâu và động cơ sẽ mất lực,” Jack thêm vào.

Nathan ngước lên nhìn anh qua chiếc động cơ V8 lớn và ánh mắt toát lên vẻ do dự mà Jack rất ghét phải nhìn thấy. Anh vẫn nhìn con trai khi nói, “Bộ phận thay thế sẽ có mặt ở đây khi con và chú Billy sẵn sàng lắp lại.”

Con trai anh.

Billy đưa cái trục cho Nathan và cậu giơ nó lên để nghiên cứu các vấu. “Chúng ta sẽ làm gì với cây trục cũ này?”

“Ném nó vào thùng rác chứa kim loại thừa mà chú đã chỉ cho cháu ngoài kia,” Billy bảo cậu.

Khi Jack nhìn Nathan rời khỏi xưởng với chiếc quần lao động màu xanh dương rộng thùng thình ở mông, anh nghĩ mình nên có nhiều cảm xúc hơn so với những gì anh dành cho cậu. Thứ gì đó không chỉ là cục nghẹn ở họng và sự tò mò mạnh mẽ. Anh đáng ra phải cảm thấy một mối liên kết với Nathan. Một mối liên kết như anh đã có với cha mình, nhưng anh không có.

Dù vậy Nathan có liên kết với Billy. Anh đã quan sát họ làm việc cạnh nhau cả tuần. Nathan cũng có vẻ cảm thấy thoải mái với các thợ cơ khí khác làm việc ở xưởng xe. Nhưng ở cạnh Jack, cậu trầm lặng và dè dặt hơn.

Đêm hôm đó, cùng một chai Lone Star ở sân sau nhà Billy, anh nói về chuyện đó với Billy.

“Anh không nghĩ là Nathan thích anh lắm,” anh nói khi nhìn Lacy và Amy Lynn chơi ở khu nhà trò chơi lớn mà Billy đã làm cho chúng mùa hè năm ngoái. Lúc này là khoảng bảy giờ tối và bóng hai cây sồi vượt qua bãi cỏ tới hàng hiên nơi anh và Billy ngồi. “Hình như nó thích em nhiều hơn anh.”

“Em nghĩ chỉ là thằng bé nhút nhát hơn hẳn khi ở gần anh.”

Hai anh em ngồi trên hai chiếc ghế Adirondack, chân duỗi dài trước mặt, đôi bốt cao bồi của họ vắt chéo ở mắt cá chân. Jack mặc sơ mi bò với hai ống tay áo đã bị cắt trong khi Billy mặc áo ba lỗ. Rhonda đã đưa cô con gái út đi cùng cô tới một bữa tiệc trang điểm nào đó và để Billy chịu trách nhiệm trông các cô con gái lớn hơn.

“Anh không biết mình có thể làm gì để khiến nó thoải mái hơn,” Jack nói khi anh đưa chai bia lên môi và uống một ngụm.

“Để bắt đầu, anh có thể ngừng hằm hè nhìn mẹ thằng bé khi chị ấy đến đón nó, như anh đã làm ngày hôm nay.”

Chiều hôm nay là lần đầu tiên anh gặp Daisy kể từ khi họ cãi nhau ở sân trước nhà mẹ cô. Cô đã về Seattle vài ngày và anh không hề biết là cô đã quay lại cho tới khi cô xuất hiện. Cũng như anh không hề biết là mình đã nhìn cô như thế.

“Và khi thằng bé nhắc đến cha mình,” Billy tiếp tục, “anh có thể đừng có cáu lên.”

“Steven không phải cha nó.” Jack nhìn em trai và nói, “Anh chẳng bao giờ nói xấu cậu ta.”

“Anh không cần phải thế. Bất kỳ khi nào Nathan nhắc đến anh ấy và anh ở gần đó, ánh mắt anh sẽ đanh lại và anh lại tạo ra thứ âm thanh như một cái vòi phụt khí qua kẽ răng.” Billy cúi người về phía trước và hét với sang bên kia sân. “Lacy, đừng đi trước mặt chị gái con như vậy khi chị con đang đánh đu. Chị con sẽ đá vào đầu con lần nữa mất.”

Jack đặt chai bia xuống thành ghế. “Nathan có nhắc đến Steven khi anh không ở gần đó không?”

“Có,” Billy nói. “Có vẻ như trước khi Steven bị ốm, họ thường làm rất nhiều việc cùng nhau.”

Jack thấy mình phát ra tiếng vòi phụt khí mà Billy vừa nói đến. Anh ghen tị. Ghen tị với một người đàn ông đã chết và ghen tị với em trai mình. Anh không thích cảm giác đó chút nào.

“Em biết anh tức giận, và anh có quyền, nhưng anh phải nhớ là Nathan yêu Steven. Dù đúng hay sai, có vẻ như Steven đã là một người cha rất tốt với thằng bé.”

“Steven không có quyền để tốt, xấu hay xoàng xoàng. Cậu ta và Daisy đã bỏ đi cùng nhau. Họ đã kết hôn và giấu anh về con trai anh trong mười lăm năm.”

“Anh tức chuyện gì hơn? Chuyện Daisy không kể cho anh về Nathan, hay là chuyện chị ấy đã chọn Steven chứ không phải anh chừng ấy năm trước?”

“Chuyện cô ấy cướp Nathan.” Tất nhiên là chuyện đó tệ hơn, nhưng hai chuyện liên quan mật thiết với nhau đến mức anh không thể tách rời chúng.

“Bây giờ thì anh nhìn chị ấy như thể anh ghét chị ấy, nhưng em đã thấy cái cách anh nhìn chị ấy ở tiệc sinh nhật của Lacy. Anh đã dùng ánh mắt ăn tươi nuốt sống chị ấy ngay khoảnh khắc anh ngồi xuống.”

Anh đã làm vậy sao? Có thể. “Từ nhỏ đến lớn anh đã dành khá nhiều cảm tình cho cô ấy,” anh thú nhận khi nhìn Amy Lynn nhảy khỏi xích đu và đáp xuống đất trên hai chân.

“Em đã đọc thư của anh Steven, và em thấy có vẻ là cả hai người đều có ‘cảm tình’ với Daisy Brooks. Nghe như thể hai anh đều đã yêu chị ấy.”

Chẳng có ích gì khi chối bỏ điều đó. “Anh đoán là từ khoảng năm lớp tám. Có lẽ thậm chí còn trước cả khi ấy.” Khi nhìn Amy Lynn trèo lại lên xích đu, anh hồi tưởng lại buổi tối Steven và Daisy kết hôn. “ở cùng cô ấy giống như… lao đi trên đường cao tốc với tốc độ hai trăm bốn mươi cây số một giờ. Em biết cảm giác khi em lao hết tốc lực chứ? Tim em vọt lên cổ họng, adrenaline lan đi khắp da em và khiến tóc em dựng lên?”

“Phải, em biết.”

“Cảm giác giống như vậy đó.” Jack lắc đầu rồi với tay lấy chai bia. Trước đây anh chưa bao giờ trò chuyện với ai về Daisy. “Hồi ấy anh phát điên vì cô ấy, nhưng bọn anh cũng cãi nhau rất nhiều. Cô ấy hay ghen tuông, và anh sẽ tung nắm đấm nếu có bất kỳ một thằng con trai nào khác nhìn cô ấy.”

Billy lại rướn người về phía trước trong ghế. “Amy Lynn, đừng đánh đu cao như thế.” Cậu ngả lưng ra sau và nói, “Chà, hai người hẳn đã làm hòa một hai lần gì đó, không thì cuối cùng chị ấy đã chẳng có mang.”

Jack nhớ lại rõ mồn một những lần anh làm tình với cô ở ghế sau xe anh, đứng ở đâu đó với chân cô quấn quanh eo anh, hoặc trong phòng ngủ của cô khi mẹ cô làm việc khuya. “Anh nghĩ bọn anh hay cãi nhau chỉ để rồi bọn anh có thể làm hòa ở ghế sau chiếc Camaro.”

“Nghe giống hoóc-môn tuổi vị thành niên,” Billy nhìn Jack qua đôi mắt xanh dương trong vắt như thể mọi chuyện chỉ đơn giản thế thôi.

“Không phải do hoóc-môn thôi đâu.” Anh đã từng ở cùng các cô gái khác trước Daisy, nhưng với cô, nó không chỉ là ve vuốt nhau. Ngày thứ Bảy vừa rồi trên đuôi chiếc Custome Lancer đã chứng tỏ rằng cô vẫn có thể khiến anh cảm thấy như vậy. Sau chừng ấy năm. Tất nhiên, đó là trước khi anh biết về Nathan. Giờ đây tất cả những gì anh dành cho cô chỉ là cảm giác tức giận nhức nhối. Anh uống một ngụm bia và đặt chai bia lên đùi phải. “Anh đã nghĩ cô ấy là mãi mãi của anh. Khi đó cô ấy là tất cả những gì anh nghĩ đến.”

“Nếu hồi ấy anh yêu chị ấy, thì sao anh lại chia tay chị ấy?”

“Làm sao em biết là anh đã chia tay cô ấy?”

“Trong bức thư của anh Steven có nhắc đến.”

“Vậy à?” Anh chẳng nhớ mấy về bức thư trừ phần nhắc đến Nathan. “Cha mẹ vừa mất và anh đang phải xoay xở, hoặc cố xoay xở, với tất cả chuyện đó.” Anh giơ một ngón tay khỏi chai và chỉ vào em trai. “Em hẳn vẫn nhớ ký ức kinh khủng ấy.”

“Chắc chắn.”

“Cùng khoảng thời gian ấy Daisy lại tăng tính chiếm hữu và dễ xúc động hơn thường lệ. Cảm giác như thể lúc nào cô ấy cũng níu chặt lấy cổ anh, và anh càng cố bắt cô ấy nới lỏng vòng ôm ra bao nhiêu, cô ấy càng siết chặt anh hơn bấy nhiêu. Anh đã không thể đối phó nổi chuyện đó, nên anh bảo cô ấy là bọn anh cần thời gian ở riêng. Điều kế tiếp anh biết, cô ấy đã cưới bạn thân của anh.”

“Phụ nữ có thai kỳ cục lắm. Tin em đi, đến giờ em đã trải qua tình cảnh đó ba lần rồi.”

“Anh không hề biết là cô ấy có thai.”

“Đúng vậy. Chị ấy đã kể cho Steven chứ không kể cho anh vì anh đã đá chị ấy.”

“Anh đâu có đá cô ấy.” Chúa ơi, Billy đang bắt đầu làm anh tức điên. “Anh chỉ cần chút thời gian để suy nghĩ. Nếu biết thì anh hẳn đã làm điều đúng đắn.”

“Em biết vậy.”

Cuối cùng thì cũng có chút ủng hộ từ gia đình.

“Nhưng dù sao đi nữa thì chị ấy vẫn cảm thấy mình bị đá. Vậy nên chị ấy tới chỗ anh Steven và anh ấy đã giúp chị ấy thoát ra chứ không phải anh.”

“Cái quái gì thế? Em là em trai anh. Em đáng ra phải về phe anh chứ.”

“Em ở phe anh. Lúc nào cũng vậy. Nhưng anh đang quá tức giận, em không nghĩ là anh có thể nhìn rõ mọi việc, chỉ thế thôi. Em hiểu anh cảm thấy thế nào, nhưng cần phải có người chỉ cho anh thấy là anh cũng có lỗi trong việc chị Daisy cưới anh Steven.”

“Có lẽ vậy,” anh thú nhận vì lợi ích của cuộc tranh luận, nhưng anh không chắc là mình tin điều đó. “Nhưng điều đó không thể bào chữa cho việc không ai trong hai người họ kể cho anh về con trai anh. Anh sẽ không bao giờ tha thứ cho Daisy vì điều ấy.”

“Chà, anh biết Tim McGraw nói gì về không bao giờ không?”

Anh cóc quan tâm Tim McGraw nói gì về bất kỳ điều gì. Tim đã cưới Faith Hill, và Faith không hề bỏ đi cùng con ông ta và giữ bí mật về đứa trẻ ấy suốt mười lăm năm.

Dù gì Billy cũng hớp một ngụm bia lớn và nói cho anh biết. “Tim Già nói là rắc rối với không bao giờ là không bao giờ không bao giờ đạt được. Em nghĩ câu nói đó cũng có chút thông thái đấy.”

Và Jack nghĩ Billy cần uống Lone Star chậm thôi. “Anh đang nghĩ có lẽ anh sẽ lấy thuyền và đưa Nathan tới hồ Meredith để câu cá,” anh nói để cố tình chuyển hướng cuộc trò chuyện khỏi Daisy. “Có lẽ cắm trại một đêm.”

“Rhonda và em đã đưa lũ nhóc nhà em ra hồ đó cắm trại hè năm ngoái. Bọn em ở tại bãi cắm trại Stanford-Yake ngay sát bến thuyền. Nó có một khu vệ sinh rất đẹp cho con gái.”

“Anh không quan tâm bệ xí đẹp ra sao.” Billy quan tâm vì cậu phải sống với bốn người phụ nữ nhặng xị về điều đó.

“Em nghĩ có thể anh muốn mời mẹ Nathan đi cùng.”

Jack đứng dậy và băng qua sân. “Em bị sao thế?” Anh muốn biết nhiều hơn về con trai anh mà không có ai khác bên cạnh. Bây giờ anh đã biết về phản ứng của mình những khi Nathan nhắc đến Daisy và Steven, anh có thể kiểm soát được nó. “Em đang tỏ ra trái thói chỉ để chọc tức anh hả?” Billy bật cười và đứng dậy theo. “Không, em chỉ nghĩ có thể Nathan sẽ thoải mái hơn khi có chị ấy ở đó. Có thể thằng bé sẽ cởi mở hơn.”

Có thể, nhưng chuyện ngủ cùng lều với Daisy sẽ không xảy ra đâu. Nó còn chả phải là một phương án đáng để lựa chọn. Và nó chẳng hề liên quan gì tới tình dục mà chỉ đơn thuần là vì có lẽ anh sẽ ép một cái gối lên đầu cô trong khi cô ngủ mất. Anh đi tới chỗ chiếc thùng rác Rubbermaid bên cạnh nhà, mở nắp ra và ném cái chai vào trong.

“Bọn anh ở một mình sẽ ổn thôi.” Anh đóng chặt nắp xuống. “Bọn anh sẽ bắt vài con cá walleye và có lẽ cả vài con cá vược miệng rộng nữa.”

“Nghe hay đấy.”

“Này hai nhóc,” Jack gọi với sang bên kia sân. “Ra đây và nói với bác vài câu ngọt ngào để bác có thể về nào.”

Lacy trượt xuống chiếc cầu trượt bằng nhựa vàng, và vài giây sau Amy Lynn nhảy khỏi xích đu. Cả hai cùng băng qua bãi cỏ. Lacy vẫn cúi đầu như thường lệ – Jack quỳ một gối xuống, an toàn cứu bi của anh khỏi độ cao bị đầu cô bé huých vào.

Billy đi qua sân và ném chai bia đi. “Có lẽ một hôm nào đó vào tuần sau, chúng ta nên đưa Nathan qua để thằng bé có thể gặp các em họ của mình.”

“Để gặp hai đứa bé sân chơi của em à?” Jack hỏi khi ôm lấy Lacy và đặt cô bé lên đầu gối.

“Cháu không phải là một đứa bé sân chơi,” Amy Lynn phản đối, nhưng cô bé vòng tay quanh cổ anh và hôn má anh.

“Vậy thì cháu là gì? Một con chim ở sân sao?”

“Nó là gì à?”

“Một con gà.”

“Không phải.”

“Thề với Chúa. Đó là cách bà nội Parrish của cháu gọi gà đấy. Tất nhiên, bà đã lớn lên trong một nông trại ở Tennessee và họ thật sự có gà trong sân.” Anh hôn Lacy một cái rồi đặt cô bé xuống.

Anh đứng dậy với tay Amy Lynn vẫn ôm quanh cổ anh. “Đừng đi,” cô bé phản đối.

“Bác phải đi.” Anh cù nách cô bé và cô bé cười khúc khích rồi đứng xuống. “Bác phải lập kế hoạch câu cá.”

“Anh sẽ vui lắm đấy,” Billy dự đoán khi bế bổng Lacy lên và đi theo Jack tới cánh cổng ở cạnh nhà. “Nathan là một đứa trẻ ngoan. Anh có thể thấy là nó đã được nuôi dạy tử tế.”

Jack liếc qua vai nhìn Billy. “Em thấy thằng bé trông thế nào rồi đấy. Cái khuyên qua môi và mái tóc đó. Đống dây xích và quần nó thì thụng xuống tới tận khe mông.”

“Vài đứa trẻ bây giờ trông như vậy. Điều đó không có nghĩa là nó không được nuôi dạy tử tế.”

Đúng vậy, nhưng Jack không có tâm trạng tán dương Daisy vì bất cứ cái gì hết, đặc biệt là từ khi Billy dường như quyết tâm đóng vai luật sư biện hộ của ác quỷ. “Khi lên ba, nó đã muốn một chiếc Porsche 911.”

Billy đứng khựng lại. “Nó là người nhà Parrish mà.”

Cuối cùng thì anh cũng nói rõ được ý mình.

Jack giơ tay lên và gõ hai lần vào cửa nhà bà Louella Brooks. Mặt trời đang bắt đầu lặn, làm bậc thềm tràn ngập trong thứ ánh sáng ảm đạm.

Cửa bật mở và anh đối mặt với Daisy. Tóc cô buông xõa xuống vai, hơi rối như thể cô vừa rời giường. Cô mặc một cái váy hồng buộc dây sau cổ và có ren giữa ngực. Cô đi chân trần và quyến rũ mê người. Một hỗn hợp đối nghịch giữa giận dữ và khao khát giần giật dưới bụng anh.

“Chào Jack.”

“Chào. Nathan có đây không?”

“Nathan đã đi ra ngoài với mẹ tôi rồi, nhưng…” Chân mày cô nhíu xuống và cô liếm môi. “Mấy giờ rồi?”

Anh nhìn đồng hồ. “Tám giờ hơn.”

“À. Chà, mẹ tôi và Nathan đã qua chỗ Lily để giúp con bé nấu bữa tối.”

“Em gái cô sao rồi?”

Cô lướt nhẹ đầu ngón tay dưới mắt. “Khá lên rồi. Hai hôm trước con bé đã rời viện về nhà.”

“Tôi đã đánh thức cô dậy à?”

“Hình như tôi ngủ gật khi đang xem tập chiếu lại của phim “Frasier’.” Cô cười với anh thật ấm áp, vẻ còn mơ ngủ. “Nathan sẽ sớm về thôi.”

“Cô có phiền nếu tôi đợi thằng bé không?”

“Anh sẽ tử tế chứ?” Cô kéo dài chữ tếeeeee. Daisy đã tìm lại thổ âm của mình rồi.

“Tương đối.”

Cô nghĩ ngợi một lát rồi lùi lại. “Vào đi.”

Anh đi theo cô qua phòng khách tối om. Ánh đèn rực rỡ từ tivi tạo ra những dải ánh sáng màu trắng cùng xanh dương trên bả vai trần và lưng cô. Cô dẫn anh vào bếp và bật đèn. Đã lâu lắm rồi anh mới ở trong bếp của bà Louella Brooks. “Anh muốn uống gì không? Trà, Coca, nước?” Cô ngoái qua vai mỉm cười với anh. “Bourbon?”

“Không cảm ơn.”

Cô cào tay trên đỉnh đầu khi dùng tay còn lại mở tủ lạnh và lấy ra một chai nước. Các ngón tay cô cào xuống tận đuôi tóc, rồi cô vặn nắp chai và dùng hông đóng cửa lại.

“Chuyến đi của cô thế nào?” anh hỏi.

“Buồn lắm.” Những lọn tóc mượt mà của cô vào đúng nếp, cô tựa một vai vào tủ lạnh và ngước nhìn anh. “Cuối cùng tôi cũng đã đóng hộp phần lớn đồ đạc của Steven. Chị Junie đã ghé qua và lấy những gì chị ấy muốn. Good Will đã đến và lấy đi chỗ còn lại.”

Jack thấy vẻ u buồn trong đôi mắt nâu của cô và tự nhủ là mình không quan tâm. Cô nâng chai nước lên môi và uống một ngụm lớn. Khi cô hạ nó xuống, một giọt nước trong vắt đọng lại ở môi trên. “Tôi có vài bức ảnh cho anh đấy.” Giọt nước nằm đó thêm vài giây đằng đẵng nữa trước khi trôi xuống và biến mất vào khe môi.

“Ảnh gì?” Nếu là ảnh chụp cô và Steven cùng Nathan tận hưởng cuộc sống ở Seattle thì cô có thể giữ lấy chúng.

“Bức ảnh chụp ở phòng sơ sinh khi Nathan được sinh ra, chụp thằng bé lướt ván, thổi nến sinh nhật, chơi bóng đá. Những thứ đại loại thế.” Cô giơ một ngón tay lên. “Tôi sẽ quay lại ngay.”

Anh không muốn cô tỏ ra biết điều. Cho anh ảnh vượt quá cái gọi là giả vờ tử tế ở chỗ công cộng. Anh không muốn cô tử tế tí nào hết. Anh không muốn nhìn những giọt nước trong suốt lướt xuống giữa đôi môi hồng của cô. Anh không muốn nhìn cô quay người bước đi, ánh mắt anh lướt từ lưng xuống mông cô rồi đến chỗ gấu váy ở nơi nó chạm vào sau đùi cô.

Khi quay lại, cô ôm một hộp giày dưới một cánh tay. “Tôi có cả tấn ảnh của Nathan, chỗ này chỉ là vài bức tôi nghĩ có thể anh sẽ thích mà thôi.” Cô mang chúng tới góc ăn sáng và ngồi xuống. Jack ngồi vào đối diện cô khi cô mở nắp hộp. Cô lấy vài bức ảnh ra và đưa cho anh.

“Đây là ảnh ở bệnh viện. Nó bị bầm tím vì người ta đã phải hút nó ra.”

Jack nhìn xuống bức ảnh chụp một đứa bé nhỏ xíu với một vết bầm trên má trong tay mình. Mắt cậu bé sưng mọng và miệng dầu ra như thể cậu sắp sửa hôn ai đó. Bức ảnh tiếp theo chụp Daisy hệt như ký ức anh có về cô thời trung học. Hệt như cái ngày cô bỏ anh. Tóc cô phồng to, và cô ngồi trong giường bệnh ôm một đứa trẻ quấn tã kẻ sọc. Con trai bé bỏng của anh. Cô gái của anh. Chỉ là vào lúc ấy cô không còn là của anh nữa.

“Tôi không biết liệu anh có muốn bức ảnh đó không vì có tôi trong đó,” cô nói, “nhưng tôi có mặt trong tất cả các bức ảnh chụp ở bệnh viện.” Cô lựa ra thêm vài tấm nữa. “Nếu có tấm nào trong số này anh không muốn thì cứ bỏ lại cho tôi.” Lần này khi đưa bức ảnh ra, cô rướn người qua bàn. “Bức ảnh này được chụp trong sinh nhật đầu tiên của Nathan.” Cô chỉ vào một đứa bé đứng trên ghế ăn. Cậu bé dính đầy vụn bánh sô-cô-la trên mặt, lem ra cả trên tóc và cười hết cỡ. Chỗ bánh toe toét còn lại nằm trên một cái bàn trước mặt cậu.

“Tôi vừa mới làm xong bánh cho nó và quay lưng lại để rửa đĩa,” Daisy giải thích. “Khi tôi quay lại, nó đang đứng trên cái ghế đó và cầm một khúc bánh lớn. Đến khi tôi lấy được máy ảnh thì thằng bé đã nhét một đống bánh vào miệng và bôi lên khắp đỉnh đầu rồi.” Jack bật cười và cô ngước mắt khỏi bức ảnh, mỉm cười. “Nó đúng là nghịch như quỷ sứ,” cô nói và tập trung trở lại vào bức ảnh. Mắt anh lướt xuống nhìn cổ cô. Ngực cô đang ép vào bàn, đẩy khe ngực qua cổ váy.

Nếu rướn người tới trước, anh có thể ngửi thấy hương tóc cô. “Đó cũng lúc mà chúng tôi phải bắt đầu nhốt nó trong phòng ngủ của chúng tôi,” cô nói.

Jack dựa người ra sau. “Vì sao?”

Cô ngồi thẳng người lại. “Bởi vì thằng bé bắt đầu trèo ra khỏi cũi khi mới bảy tháng tuổi. Chúng tôi đã phải mua cho nó một cái giường nhỏ xíu thấp lè tè bởi vì chúng tôi sợ nó sẽ làm mình bị thương. Rồi một ngày, sau ngày sinh nhật đầu tiên của thằng bé không lâu, tôi đang dọn giường cho nó, và dưới cái gối bằng satanh, tôi tìm thấy ba cái tua vít.” Cô lắc đầu. “Điều duy nhất tôi nghĩ ra được là nó đã rong chơi khắp nhà sau khi Steven và tôi ngủ. Vậy nên đó là lúc chúng tôi phải nhốt nó lại trong phòng ngủ cùng bọn tôi.”

Ba người họ ở trong giường cùng nhau. Một gia đình lớn hạnh phúc. Đáng ra phải là anh. Đáng ra phải là anh cùng cô và Nathan. Nhưng cô đã chọn Steven.

Lẽ ra cô phải chọn anh. Lẽ ra anh phải là người ở trong chiếc giường đó, nhưng sự thật cay nghiệt là anh không thể trách cứ cô vì lựa chọn của cô.

Không còn có thể nữa. Không phải khi cô chọn Steven vì cô mới chỉ mười tám và đã sợ hãi. Nhưng mười tám tuổi và sợ hãi không thể biện hộ cho việc cô tách rời con trai anh với anh. Anh không nghĩ sẽ có ngày mình tha thứ cho cô về điều đó.

Cô trải rộng thêm vài bức ảnh trên bàn. “Tôi có rất nhiều ảnh của Nathan qua từng năm. Thằng bé là chủ đề ưa thích nhất của tôi. Tôi có vài bức ảnh đen trắng rất đẹp mà tôi chụp thằng bé vài năm trước khi bọn tôi leo trèo trên các tảng đá ở dưới chân thác Snoqualmie. Ảnh đen trắng làm mọi thứ xung quanh thằng bé cân bằng một cách tuyệt đẹp.” Môi cô nhếch lên hai bên miệng. “Màu sắc sẽ quá lấn át, và thằng bé hẳn sẽ bị chìm nghỉm trong bức ảnh đó.”

“Nghe có vẻ như cô biết nhiều về việc chụp ảnh nhỉ.” Anh có một cái máy tự động, nhưng lúc nào cũng quên mang nó đến tiệc của các cô cháu gái.

“Tôi là một nhiếp ảnh gia. Đó là việc hồi trước tôi làm để kiếm sống.”

Anh không biết điều đó về cô. Không biết nhiều về cuộc sống của cô ở Seattle, một sự thật hiển nhiên.

“Đó cũng là việc tôi định làm lại. Tôi sẽ mở studio của riêng mình. Tôi đã nộp đơn xin khoản vay cho các doanh nghiệp nhỏ, và tôi đã nói chuyện với một người quản lý nhà đất về việc thuê một chỗ ở Belltown, nó nằm ở khu trung tâm.” Cô lục trong hộp và đưa thêm ảnh cho anh. “Ban đầu sẽ hơi đáng sợ, nhưng với khoản tiền lấy được từ việc bán nhà và số tiền tôi nhận được từ bảo hiểm nhân thọ của Steven, chúng tôi sẽ ổn.”

Cô đang sống tiếp cuộc đời mình. Tiến về phía trước trong khi anh cảm thấy như thể mình đã bị chôn chặt trong quá khứ. Không nhúc nhích gì được.

Bà Louella đi vào bếp với Nathan lê bước theo sau, đeo thậm chí còn nhiều dây xích hơn thường lệ và mặc một cái áo phông đen in hình người đang trượt ván.

Daisy trượt ra từ sau bàn và đi tới đón bọn họ. “Nathan, chú Jack ghé qua để nói chuyện với con.”

Mắt Nathan nhìn anh qua đỉnh đầu Daisy. Jack đặt ảnh xuống bàn và đứng dậy. Anh chuyển sự chú ý vào mẹ Daisy. Bà có quầng thâm xanh xao dưới mắt và tóc bên trái phồng hơn. “Chào bác, bác Brooks.”

“Chào cháu, Jackson.”

“Bác thế nào ạ?”

“Bác khá lên rồi,” bà nói. “Lily khăng khăng đòi ở nhà mình trong khi sẽ tốt hơn nếu con bé ở đây.” Bà đặt cái túi đen to đùng của mình lên kệ bếp và đi tới đứng trước mặt anh khoảng một mét. “Năm ngoái con gái út của Tiny Barnett, Tammy, có bệnh phụ nữ và phải phẫu thuật. Cháu có nghe nói đến chuyện đã xảy ra với cô ta không?”

Jack không chắc là bà Louella đang nói chuyện với mình. Bà đang nhìn anh, nhưng anh không hề biết ai có tên là Tiny Barnett hay con gái Tammy của bà ta hết.

Dù vậy, rõ ràng đáp lại là không cần thiết. “Cô ta đã chết vì rời bệnh viện sớm.”

“Mẹ,” Daisy nói với một tiếng thở dài, “Lily sẽ không sao đâu.”

“Tammy cũng đã nghĩ vậy đấy. Bỏ lại một cậu bé cỡ tuổi Pippen. Bỏ lại cả một người chồng nữa. Anh chồng là một gã Yankee[18] đến từ một bang nào đó phía đông, và khi Tammy lên thiên đường, cậu ta đã mang theo đứa bé đó và bỏ đi. Từ đó Tiny chẳng hề được thấy bóng dáng đứa bé. Và Tiny là một người phụ nữ tử tế. Bà ta đã mắc kẹt với Horace Barnett suốt chừng ấy năm. Và người nào cũng biết là gã đàn ông đó sinh ra đã yếu ớt và lớn lên thì lười biếng. Mẹ không nghĩ là ông ta từng làm một công việc nào quá một tháng.”

[18] Chỉ những người ở khu vực Đông Bắc của Mỹ.

Bà ngừng lại và trong chớp mắt tất cả mọi thứ quay trở lại với Jack. Lý do anh và Steven thường đợi Daisy trên hiên nhà. Mười lăm năm, và bà không hề thay đổi. Bà Louella Brooks vẫn còn có thể nói đến khi nước cũng phải chảy ngược.

“Và ông ta còn có một bà chị thiểu năng trí tuệ, tội nghiệp bà ta. Bà ta hay ghé qua hàng ăn và mấy chỗ khác, hết lần này đến lần khác. Mẹ hay nghĩ là…”

Jack cảm thấy có áp lực đè nặng xuống sau hộp sọ mình và đưa mắt ra sau lưng bà Louella để nhìn Daisy và Nathan. Họ đứng nghiêng sang một bên, Nathan cao hơn mẹ cậu vài phân. Cậu nhìn chằm chằm xuống Daisy, ánh mắt nheo lại của cậu truyền đi một thông điệp nào đó. Daisy nhún vai như để nói, “Con muốn mẹ làm gì chứ?” Trong khi bà Louella tiếp tục huyên thuyên về dạ dày và thịt gà nướng khô, Daisy và Nathan đối thoại với nhau mà không nói một lời nào.

Mẹ và con trai.

Nathan ngả gót chân ra sau và lấy tay xoẹt ngang cổ họng. Daisy đưa tay che miệng và bắt đầu lắc đầu. Họ là một gia đình. Chỉ hai bọn họ. Thoải mái với nhau. Thư giãn.

Anh không phải một phần trong đó.

Như thể cảm nhận được ánh mắt anh, Daisy nhìn Jack rồi cô phá ra cười.

“Chúa ơi, Daisy. Con bị làm sao vậy?” Bà Louella hỏi khi quay lại nhìn con gái.

“Chỉ là con đang nghĩ đến một chuyện xảy ra hôm nay mà thôi.” Cô vuốt tóc ra sau tai và nói, “Jack đã ghé qua để nói chuyện với Nathan, nên có lẽ chúng ta nên để họ lại nói chuyện.”

“Thật ra thì, tôi đang hy vọng cô và Nathan có thể tiễn tôi ra xe.”

“Tuyệt.”

“Chắc chắn rồi.”

Anh chuyển sự chú ý sang bà Louella. “Chào bác. Hãy gửi những lời chúc tốt đẹp nhất của cháu cho Lily vào lần tới bác gặp cô ấy nhé.”

“Nhất định rồi.”

Ba người họ đi qua phòng khách và ra khỏi cửa trước với Jack đi sau cùng.

“Sao mẹ không ngăn bà lại?” Nathan hỏi ngay khi cửa đóng lại sau lưng họ.

Họ xuống khỏi hiên và đi lên vỉa hè. Vầng mặt trời đang lặn mang đến cho bầu trời buổi tối những ánh sáng màu đỏ và vàng cam chói lọi, mờ dần thành màu hồng và tía ở đằng xa. Dường như những tia sáng đó bắt vào các lọn tóc của Daisy, khiến chúng chuyển sang màu vàng.

“Không ai có thể dừng bà con lại một khi bà đã bắt đầu,” Daisy trả lời.

“Suốt quãng đường từ nhà cô Lily về bà không ngừng nói về một ai đó có tên là Cyrus.”

“Cyrus là cậu con, người đã mất năm mười bốn tuổi, tội nghiệp cậu bé.”

“Và con quan tâm đến cái chuyện khỉ gió đó vì lẽ gì chứ?”

“Nathan!”

Jack tặc lưỡi.

“Đừng khuyến khích hành vi hư hỏng của nó, Jack,” cô nói khi họ đi tới cuối đường.

“Không dám mơ đến nữa là.” Anh quay sang con trai. “Con thấy sao về việc câu cá?”

Cậu nhún vai. “Hồi trước cha con và con hay đi câu lắm.” Jack nặn ra một nụ cười. “Cuối tuần này ta sẽ đi câu cá vược, và ta muốn con đi cùng. Ta nghĩ chúng ta sẽ đi lúc sáng thứ Bảy và trở về vào Chủ nhật.”

Nathan nhìn Jack rồi quay sang mẹ cậu.

“Cuối tuần này chúng ta không có kế hoạch. Đi đi. Con sẽ vui lắm đấy.”

Nathan không nói gì và Jack lên tiếng để khỏa lấp sự im lặng. Anh mở miệng ra và nghe thấy mình nói, “Daisy, sao cô không đi cùng nhỉ?” Và anh không thể tin nổi điều đó. Áp lực đè nặng sau hộp sọ di chuyển lên bóp nghẹt não anh. Anh vừa làm một việc mà anh đã nổi giận với Billy chỉ vì dám gợi ý.

Tất cả những gì anh có thể làm bây giờ là hy vọng rằng cô từ chối.

Bình luận