Dịch giả: Hương LyTriệu Thiết Dân quay trở lại văn phòng được một lúc, Dương Học Quân bước vào nói: “Anh cả, vợ Uông Đức Huy nhận một cuộc điện thoại, sau đó không biết là có chuyện gì, tự cô ta nói chuyện với phóng viên một hồi, rồi dẫn bọn họ rời khỏi đó.”
Triệu Thiết Dân bật cười, thực ra anh lại hi vọng phóng viên không rời khỏi đó, vụ án quấy rối suốt mấy tháng nay khiến cho thành phố hoang mang. Hôm nay trước mặt phóng viên làm cuộc thông báo tình hình vụ án thì cũng hay đấy. Nhưng suy nghĩ đến thời gian trinh sát vụ án vẫn còn rất nhiều điểm chưa tiện tiết lộ cho nên mới để cho Uông Đức Huy đuổi vợ gã về.
Dương Học Quân lại nói: “Vừa rồi có hai nữ nạn nhân đã đến, họ xác nhận là gã. Nhưng em thấy gã lúc đó đã khai nhận rồi, ghi chép khẩu cung rất thuận lợi, không biết vì sao gã đột nhiên lại mở miệng.”
Triệu Thiết Dân cũng không muốn giải thích thêm, hôm nay tên này thuận lợi khai nhận, một mặt cũng phải cảm ơn vợ gã, thật không ngờ lại dẫn theo phóng viên đến. Rõ ràng gã rất sợ nhỡ may tivi quay chiếu đến thông tin gã phạm phải loại vụ án này, gã không có cách nào làm người được nữa.
Bây giờ điều phiền toái duy nhất chính là, mặc dù Uông Đức Huy đã thừa nhận mình là nhân vật chính trong vụ án quấy rối, nhưng gã rốt cuộc có phải là hung thủ của toàn bộ các chuỗi án mạng này hay không? Nghiêm Lương ngay từ đầu đã đưa ra kết luận gã không phải, cảm xúc trong lòng Triệu Thiết Dân đan xen lẫn lộn, nếu như tên này không phải là nhân vật chính của chuỗi các vụ án mạng, cảnh sát mấy năm vẫn chưa bắt được hắn, thực sự giống như truyện Nghìn lẻ một đêm. Nhưng nếu như hắn không phải là hung thủ, vậy thì tiếp sau đây cần phải đi theo hướng nào để phá án?
Người của đội thẩm vấn hình sự nhanh chóng đưa bản ghi chép lời khai đến:
“Anh cả, Uông Đức Huy đã nhận toàn bộ các vụ án quấy rối, chỉ có điều… chỉ có điều hắn hoàn toàn không thừa nhận hắn đã giết người. Thực sự không phải là gã sao?”
Triệu Thiết Dân mím môi: “Đã lấy dấu vân tay của gã chưa?”
“Lấy rồi ạ, sau khi đem đối chiếu phát hiện ra dấu vân tay của gã không phù hợp với dấu vân tay lưu lại trên hung khí.”
Triệu Thiết Dân nhận lấy bản ghi chép, lật giở đến phần ghi chép tình hình vào tối hôm xảy ra vụ án, đọc tỉ mỉ một lượt.
Tối đó, Uông Đức Huy đi tiếp mấy vị khách xong xuôi đã là 11 giờ hơn, một mình gã lái xe đến đường Văn Nhất Tây, sau khi xuống xe, đội mũ lên để ngụy trang, đi đến gần đó để chờ cơ hội gặp được phụ nữ đi bộ một mình để ra tay.
Sau đó gặp được cô gái làm việc ở quán bar đó, gã uy hiếp cô ta vào trong khu vực cây xanh, cầm dao uy hiếp tiến hành quấy rối. Sau khi quấy rối xong, chuẩn bị dọa dẫm vài câu rồi mới rời khỏi đó, đột nhiên nhìn thấy phía đằng sau dãy hàng cây trước mặt có một người đàn ông đang đứng, khoảng cách chừng hai mươi, ba mươi mét, cộng thêm trời tối ánh sáng không rõ, không thể nào nhìn rõ khuôn mặt, nhưng gã nhớ được người nam giới này hình như đang khoác một túi xách. Trên tay người nam giới hình như còn cầm một thứ gì đó, nhưng gã không nhìn rõ. Gã phát hiện người nam giới đang từ từ tiến lại phía gã, rõ ràng là đã nhìn thấy gã. Đúng lúc này gã rất sợ hãi, không kịp uy hiếp cô gái nữa, bèn vội vàng quay đầu bỏ chạy.
Trong não Triệu Thiết Dân đang tưởng tượng lại tình tiết xảy ra lúc đó, thảo nào, khi lấy lời khẩu cung của nữ nạn nhân, anh đã cảm thấy lời khẩu cung đó có gì không ổn. Sau khi phân tích tỉ mỉ, phát hiện ra lúc kết thúc các vụ án lạm dụng trước đây, gã đó đều nói những lời uy hiếp, sau đó mới vênh váo rời khỏi đó. Nhưng lần cuối cùng này, gã đó lại vội vàng bỏ chạy.
Thì ra là Uông Đức Huy đã nhìn thấy hung thủ thực sự và hung thủ còn đi về phía gã. Nhưng lúc đó Uông Đức Huy chỉ nhìn thấy hung thủ đi về phía gã, chứ không nhìn thấy quá trình hung thủ giết người. Uông Đức Huy sau khi bỏ chạy, nữ nạn nhân cũng không nhìn thấy có ai bước ra, chứng tỏ sau khi hung thủ nhìn thấy Uông Đức Huy bỏ chạy cũng không đuổi theo mà tự mình bỏ đi.
Triệu Thiết Dân thầm cảm khái, hung thủ đi về phía Uông Đức Huy rõ ràng là lo lắng việc mưu sát bị phát hiện. Uông Đức Huy cũng đúng là mệnh lớn, nếu như lúc đó gã không phát hiện ra hung thủ đi về phía gã, thì bây giờ e rằng gã đã trở thành một người chết rồi.
Qua khẩu cung của Uông Đức Huy biết được lúc đó hung thủ khoác một túi xách, nhưng điều này cũng không có nhiều tác dụng cho lắm.
Trong cuộc điều tra máy quay camera trước đây không tìm thấy được nhân vật khả nghi nào, đặc biệt là người mang túi hay những thứ có thể cất được đồ đạc đều kiểm tra tỉ mỉ, tất cả đều bị loại trừ. Nếu chỉ biết hung thủ lúc đó khoác một cái túi xách, nhưng bình thường hắn sẽ như thế nào, chắc không phải lúc nào cũng khoác một cái túi xách chứ. Manh mối này rõ ràng không giúp đỡ được nhiều cho vụ án.
Ngoài tình tiết này, vụ án này của Uông Đức Huy vốn không liên quan gì đến các vụ án mạng, lời khẩu cung của Uông Đức Huy được ghi chép rất tường tận tỉ mỉ, không có bất cứ hành vi giấu giếm nào. Gã thừa nhận việc uy hiếp nữ giới và đi đại tiện trong cầu thang máy đều là do gã làm, gã nói bởi vì áp lực của công việc và cuộc sống quá lớn, gã đặc biệt muốn làm một số việc kích thích.
Nhưng gã cũng biết làm những việc kích thích cũng rất nguy hiểm, cho nên khi gã quấy rối nữ giới, không hề cưỡng bức, cũng không yêu cầu đối phương thủ dâm cho mình. Gã tưởng nếu làm như vậy thì tình tiết rất nhẹ, không hề hay biết nó cũng tương tự chạm phải luật hình sự. Gã làm những việc này rõ ràng là một kiểu tâm bệnh nghiêm trọng, nhưng vụ án này tiếp sau đây cần phải giải quyết như thế nào? Liệu có cần phải tiến hành giám định thần kinh cho gã hay không, những việc này Triệu Thiết Dân chả còn tâm trí này mà để ý tới. Hiện nay anh vô cùng đau đầu, công tác trinh sát điều tra của vụ án đang gặp phải nút thắt cổ lọ lớn nhất.