Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tội Lỗi Không Chứng Cứ

Chương 40

Tác giả: Tử Kim Trần

Dịch giả: Hương Ly

Đã 9 giờ tối, Triệu Thiết Dân vẫn ở lại đơn vị làm thêm.

Bác sĩ pháp y Trần bước vào văn phòng, giao cho anh một tập tài liệu, nói: “Kết quả giám định tờ giấy đó đã có rồi, tờ giấy, mực, máy in đều hoàn toàn thống nhất với tờ giấy mà trước đây hung thủ đã để lại. Ngoài ra, do tờ giấy lần này được nhét vào trong tay nắm cửa, được bảo lưu rất tốt, chúng tôi đã dùng thiết bị giám định vị vật chất được nhập khẩu từ Mỹ, đã lấy được dấu vân tay ở áp lực nhỏ ở trên tờ giấy, dấu vết trên đó thì ngoài dấu vân tay của bố mẹ Trương Binh còn tìm thấy một dấu vân tay hoàn toàn trùng khớp với dấu vân tay hung thủ để lại ở trên hung khí. Nhưng giám định vị vật chất vẫn không thể lấy được những vật chất như mồ hôi của hung thủ lưu lại trên tờ giấy, có lẽ là hàm lượng quá thấp.”

Triệu Thiết Dân suy nghĩ hồi lâu, nói: “Hung thủ càng lúc càng bạo gan, trong mấy ngày liền đã giết chết hai người, còn tiếp tục để lại hàng chữ rêu rao sẽ giết người, anh có cảm thấy hắn thực sự sẽ làm vậy không, hay là… chỉ bắn chỉ thiên một phát, để làm nhiễu loạn phương hướng điều tra trinh sát của chúng ta?”

Bác sĩ pháp y Trần bĩu môi: “Cũng chẳng có gì là làm loạn cả bây giờ chúng ta cũng chưa có phương hướng điều tra trinh sát gì cụ thể cả, không uy hiếp được hung thủ.”

“Nói vậy cũng đúng, hung thủ nếu như chỉ đơn thuần làm thêm những động tác không liên quan gì, chỉ đơn thuần là vẽ rắn thêm chân thì sẽ càng mang lại nhiều nguy hiểm cho hắn hơn, ừm… nếu như vậy thì đúng là hắn muốn giết Trương Binh rồi.”

Bác sĩ Trần gật đầu, nói: “Rất có khả năng.”

“Bây giờ Chi cục họ đã điều người rồi, đi theo bảo vệ cả gia đình nhà Trương Binh 24/24, hơn nữa cũng nói với gia đình Trương Binh về sự nghiêm trọng của vấn đề, gia đình họ cũng nói sẽ hợp tác đầy đủ với công tác của cảnh sát. Trên lí thuyết thì hung thủ vốn không có cơ hội để giết người, nếu như thực sự dám ra tay, cũng chắc chắn phải nhận kết quả bị bắt ngay tại chỗ. Nhưng tên hung thủ này làm việc rất cẩn mật, tiếp theo đây không biết hắn sẽ làm như thế nào. Liệu có đầu độc không?”

“Đầu độc?”

“Dùng một số đồ có độc, tìm cơ hội để cho Trương Binh ăn.”

Triệu Thiết Dân gật đầu: “Anh nói phải lắm, vụ án như vậy trước đây cũng đã từng xuất hiện, ngày mai tôi sẽ nhắc nhở mọi người ở Chi cục.”

Bác sĩ pháp y Trần nói: “Tôi cũng đã xem bộ hồ sơ Từ Thiêm Định bị giết hại, hiện trường báo cáo của Chi cục cũng không có vấn đề gì, tôi không phát hiện ra manh mối nào có giá trị cả.”

Triệu Thiết Dân khẽ nheo mắt, nghĩ một lúc rồi nói: “Trước mắt, manh mối duy nhất chúng ta có được là dấu vân tay của hung thủ, xem ra chỉ có thể đi theo con đường cũ, đối chiếu dấu vân tay với số lượng rất lớn. Trong vòng mấy ngày đã chết mất hai người, Trương Binh lại nhận được lời cảnh báo sẽ bị mưu sát, rõ ràng việc phá án lần này của chúng ta không thể kéo dài thêm được nữa, bắt buộc phải bắt được hung thủ. Ngày mai, tôi sẽ hội báo với lãnh đạo xem cần phải dốc bao nhiêu nguồn lực cảnh sát, xây dựng nên phương án tổng kết nghiêm ngặt, để có thể lấy hết được tất cả dấu vân tay của những người ở trong khu vực trọng điểm.”

Đúng lúc này, anh nhận được một cuộc điện thoại, sau khi cầm lên xem, là Nghiêm Lương gọi tới: “Khi nào anh có thời gian, tôi muốn gặp anh để nói về vụ án.”.

Triệu Thiết Dân cảm thấy rất ngạc nhiên vì Nghiêm Lương lại chủ động tìm anh để nói về vụ án, liền hỏi luôn: “Anh có suy nghĩ gì à? Bây giờ tôi đang ở đơn vị.”

“Được, bây giờ tôi sẽ đến đó.”

Nghiêm Lương nhanh chóng đến văn phòng làm việc của Triệu Thiết Dân, sau khi đóng cửa, liền mở miệng nói ngay: “Tôi muốn tham gia vào vụ án của anh, anh thấy thế nào?”

Triệu Thiết Dân phần nào khó xoay trở nổi trước sự thay đổi đột ngột của Nghiêm Lương, nói: “Thái độ của anh…”

Nghiêm Lương nói: “Chúng ta dù sao cũng là bạn bè nhiều năm, tôi không hề liên quan gì việc của anh nhưng anh lại vẫn nhớ đến việc tôi chỉ tiện miệng nhắc đến muốn gặp Lạc Vấn. Hôm nay tôi đã ăn cơm với anh ấy, sau khi trở về cảm thấy hơi áy náy, nếu như có thể, tôi sẽ đưa anh một số kiến nghị có ích.”

“Thật à? Sao?” Triệu Thiết Dân nhìn Nghiêm Lương với vẻ nghi hoặc, “Anh không phải là nhất thời cao hứng đấy chứ?”

“Đương nhiên không phải rồi, nhưng nếu anh từ chối tôi không tham gia, cũng chẳng sao cả.” Nghiêm Lương bày ra bộ dạng như cầm chắc phân thắng.

Triệu Thiết Dân bật cười: “Tốt quá, đương nhiên là được.” Ông ngừng lại một lát, rồi nói tiếp: “Nhưng… tốt nhất không nên lộ liễu quá, bởi vì, ừm… bây giờ anh không phải là cảnh sát, tôi tìm anh để nói chuyện đương nhiên không vấn đề gì, công khai tham gia điều tra vụ án, e rằng…”

“Tôi biết, tôi có tiền lệ” Nghiêm Lương thản nhiên nói.

Triệu Thiết Dân vội hắng giọng nói: “Ý tôi không phải vậy anh đừng hiểu nhầm.”

“Được, anh nghĩ như thế nào thì là như thế ấy.”

Triệu Thiết Dân nhìn Nghiêm Lương với vẻ kì lạ, nói: “Hôm nay anh gặp mặt Lạc Vấn, sao đột nhiên lại như chuyển hẳn sang một con người khác vậy.”

Nghiêm Lương cười, tìm kiếm lí do để chống đỡ: “Có lẽ là nói đến rất nhiều về việc phá án trước đây, có chút cảm xúc thì phải.”

Triệu Thiết Dân gật đầu: “Anh muốn tham gia vụ án như thế nào?”

Nghiêm Lương nói: “Hãy đưa cho tôi xem toàn bộ hồ sơ vụ án, bao gồm toàn bộ chi tiết điều tra.”

“Hồ sơ rất nhiều đấy, e rằng phải mất của anh tới mấy ngày liền.”

“Không sao cả, tôi có thời gian.”

Triệu Thiết Dân nhìn Nghiêm Lương cười: “Sáng ngày mai, tôi sẽ bảo nhân viên chuẩn bị hết tài liệu đưa đến cho anh.”

Nghiêm Lương gật đầu: “Được, phải rồi, còn có một việc tôi muốn xác nhận lại với anh một chút, tôi nhớ hình như lần trước anh nói tất cả các nạn nhân lần trước đều là người bị thả từ trại giam ra à?”

“Đúng vậy!” Triệu Thiết Dân gật đầu, nhưng ông lập tức lại nói: “Trừ người cuối cùng, người cuối cùng chỉ là một tên lưu manh, bị đồn công an tạm giam giữ rất nhiều lần, nhưng chưa bao giờ vào tù cả. Hơn nữa thủ pháp gây án của vụ cuối cùng hoàn toàn khác với năm vụ trước. Điều này rất kì lạ.”

Người cuối cùng không phải là người đi tù ra? Thủ pháp gây án hoàn toàn không giống trước đây? Sao lại như vậy được nhỉ? Nghiêm Lương thoáng chau mày, sau đó bèn cáo từ ra về. Cuộc trùng phùng lần này với Lạc Vấn vốn dĩ là niềm vui gặp gỡ giữa hai người bạn đã lâu không gặp, nhưng giờ đây, tất cả những niềm vui trong lòng Nghiêm Lương lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó chỉ còn lại sự u buồn tràn ngập trong lòng.

Bình luận