Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tổng Tài Ngược Đãi Phu Nhân

Chương 27

Tác giả: Bemy

– KHIẾT.

Niel từ sau nhíu mày gằng lớn giọng, cũng chả biết ngăn cản ai nên Niel đành lùi lại. Bảo vệ tình yêu của mình, Hành Khiết đúng. Bảo vệ tri kỉ của mình, Lãnh Phong và Quyết Tùng cũng đúng. Có quyền đau lòng vì quá khứ, vì vết thương còn đau âm ỉ, vì người phụ nữ vì mình mà đã chịu quá nhiều hy sinh, Vương Khiêm càng đúng. Chỉ là, tại sao Hành Khiết có thể nặng tay như vậy.

Một viên đạn vào vai phải của Quyết Tùng, một viên nữa vào vai trái của Khiêm. Tùng nhíu mày gục xuống, Khiêm cũng nới lỏng tay, nhắm nghiền mắt lại, sau đó vì men rượu và nỗi đau lẫn thể xác và tinh thần hòa quyện vào nhau, Khiêm nằm xuống, từ từ nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ, tiếng thở vẫn đều đều, chỉ là anh muốn không mở mắt.

Hành Khiết chạy thật nhanh lại ôm chầm lấy Đồng Mao, khuôn mặt trắng bệt không còn giọt máu. Nhìn cô gái trong lòng mình ngất đi, dã thú bên trong dường như nổi dậy, anh vồ lấy Khiêm, vung một nắm đấm nặng đòn vào mặt Khiêm. Niel vội ngăn lại, hét lớn:

– Còn đánh đấm được nữa sao. Mau đưa Mao đi nhanh đi.

Khiết lúc này mới bừng tỉnh, vội nhấc bổng Đồng Mao trong tít tắc rời đi.

Niel nhíu mày, day day thái dương nhìn hai con người dưới chân mình, không biết phải xử lý người nào trước, cũng không biết nhờ vả được ai. Mặc dù biết vết thương này chỉ là chuyện quá bé nhỏ không làm họ chết được nhưng cũng phải khẩn trương, không được chủ quan. Nghĩ tới đó Niel lại khó chịu, thở dài một tiếng. Lôi hai người ra khỏi phòng, nói to:

– Tôi muốn về New York.

_____________________________________________

* Ở một nơi khác của thành phố *

– Này cô gái… Cô ơi…… Cô có đau ở đau không?… Cô ơi….

Một bà lão đứng tuổi, tóc muối tiêu, nước da trắng hồng nhăn nhúm, trên gương mặt hiện lên vẻ lo lắng lay lay co gái đang co rúm ở góc đường. Chẳng qua lúc bà đi ngang qua, thấy cô gái dáng dấp bé nhỏ như vậy mà lại đi ngủ ở con hẻm nhỏ vắng lặng như vậy thật không hay. Bà lo lắng lấy tay sờ trán cô gái.

Hy Mộc lờ mờ tỉnh dậy, nhìn thấy bà lão trước mặt thì giật mình ngồi dậy, sợ điều chẳng lành nên rụt người lại, hành động này càng làm bà lão đau lòng hơn.

Cô lúc ra đi, miệng thì nói như vậy, tâm can quyết muốn ra đi như vậy nhưng lại không có một chút gì trong túi, tiền cũng không, trang sức quý cũng không, quần áo chỉ vỏn vẹn đôi chút nên mới ngủ bụi ngủ bờ như vậy, nghĩ đến đây lòng có chút nghẹn ngào. Mới như vậy mà cô đã nhớ Khiêm rồi, thật sự rất nhớ.

Bà lão thấy nước mắt có vẻ muốn tuôn trào ra khỏi khóe mắt thì vội lau đi, vỗ vỗ vai Hy Mộc nói:

– Bà không xấu, không phải là người xấu. Có muốn về nhà bà ở không, cháu có thể làm ở tiệm cơm nhà bà trả tiền phòng cho bà. Nhà bà chỉ có 3 người, lại không có phụ nữ tâm sự nên bà cũng buồn. Cháu về nhà bà, ở lại đây một mình…không được.

Bà vừa nói vừa nhìn xung quanh, Hy Mộc cũng thuận nhìn theo. Ây..con phố khi nãy cô ngủ còn đôi chút dáng người qua lại, sao bây giờ lại vắng hoe, gió lạnh khiến Hy Mộc bất giác rùng mình một cái. Cô cúi đầu, nói với bà:

– Nhưng có ai là người xấu mà nói mình là người xấu bao giờ đâu ạ…

– Nhưng nếu bà xấu xa, bà đã kêu người vào tận đây bắt con, hay chích cho con một liều rồi bán con đi. Bà ngồi ở đây khuyên con về nhà bà làm gì?

Hy Mộc nghe đúng, quả thật là đúng, suy đi nghĩ lại thôi đành đi theo, cô cho đây là quyết định liều lĩnh lần thứ hai của mình, trước quyết định đó là quyết định yêu Khiêm, bằng tất cả tâm trí.

Bà lão dắt cô đi qua hai ba con hẻm nhỏ, sau đó là đến một con đường lớn, người qua kẻ lại tấp nập. Ban đầu Hy Mộc có hơi nghi ngờ, tay run run đi theo phía sau nhưng khi thấy ánh đèn của thành thị, khu phố tấp nập vào buổi đêm thì tâm tư giản ra, bà dắt cô đến một quán ăn cỡ trung đã xuống đèn, bên ngoài đề chữ: ” Đồng Nhiên Hội”

– Vào đi, ở trong đây.

Bà lão mở cửa, ngoắc ngoắc Hy Mộc vào.

Không gian bên trong vô cùng ấm áp, được thiết kế theo kiểu truyền thống Trung Hoa tuy nhỏ gọn nhưng rất thân thuộc, Hy Mộc hít một hơi thật dài, là mùi đồ ăn. Bụng cô gái nhỏ sôi lên rột rột, cô xấu hổ ôm lấy bụng, liếc nhìn bà lão.

Bà dường như cũng biết chuyện đó, nắm tay cô gái dẫn vào trong bếp nơi mùi thơm đang tỏa ra.

– Con trai, mẹ về rồi đây.

Bà lão cười tít mắt nhìn người đàn ông trong bếp, thoáng nhìn cũng là một bóng lưng tuyệt đẹp, Hy Mộc nghiêng đầu nhìn vào, không khỏi nhướng mắt một cái.

Bóng lưng in đậm những ngày khắc khoải, phong trần, đôi tay cùng cơ bắp lực lưỡng cứ thoắt ẩn thoắt hiện cùng với thao tác của anh. Khi chàng trai quay lại, Hy Mộc dù chỉ hé nửa con mắt nhìn nhưng vẫn hốt hoảng. Không xuất xắc, nhưng rất thu hút nha. Khuôn mặt góc cạnh, đôi mắt sâu đen láy, nước da bánh mật cùng với cơ bắp cuồng cuộng, hơn Hy Mộc một cái đầu. Anh xoay người, khóe miệng cong lên vô cùng rạng rỡ:

– Mẹ đi đâu thế.

Bà lão được hỏi, vui mừng nắm tay Hy Mộc từ đằng sau lôi vào bếp, khuôn mặt già nua như đứa trẻ cứ vui tít cả lên:

– Mẹ đi tìm vợ cho con. Đây, con thấy có đẹp không?

Anh hơi đứng hình một chút, sau đó vẫn dáng vẻ thân thiện như bình thường gật đầu chào cô, nụ cười có chút nhạt đi thay vào đó là sự xấu hổ.

– Thích đúng không, những cô gái khác mẹ dắt về, con đều không ngại như vậy. Xem ra lần này là mẹ đúng rồi.

– Mẹ, không phải con nói mẹ đừng như vậy sao?

Chàng trai bưng đĩa thịt từ bếp đi ra, tránh mặt 2 người phụ nữ trong bếp. Hy Mộc lúc này đang ngơ ngác giật mình, sau đó nấc cục một cái thật lớn. Nhận ra mình vô ý nên che miệng lại.

Anh nghe Hy Mộc nấc cục, ở bên ngoài không khỏi phụt cười một cái. Anh không hiểu sao cô gái này lại làm anh để mắt tới. Nước da trắng ửng hồng. Khuôn mặt tinh tế nhẹ nhàng, nét đẹp vừa đáng yêu vừa kiều diễm khiến người ta vừa nhìn đã muốn nâng niu. Cả thân hình bé nhỏ nữa, nhìn thôi đã muốn ôm vào lòng.

– Con, cho con bé ở lại nhé. Lúc nảy mẹ tìm, thấy con bé nằm ngủ ở hẻm Liêm. Nếu mẹ không đưa về kịp, có lẽ con bé gặp chuyện không hay.

– Thật sao?

Anh nhìn sang Hy Mộc, cô có chút thẹn quay đi chổ khác, bặm bặm môi không nói gì, khuôn mặt lắm lem phút chốc làm anh đau lòng. Sau đó liền khôi phục ý thức, nhìn bà lão nhíu mày:

– Tại sao mẹ lại sang đó, không phải con đã dặn mẹ rồi sao. Mẹ có chuyện gì, con và Đồng Nhiên phải sống như thế nào?

– Mẹ chỉ vô tình thôi, chỉ mới một lần không sao đâu mà. Dù sao cũng tìm ra vợ cho con, mẹ đi tắm một chút.

Bà lão tỏ vẻ như nhẹ nhỏm cả người, vươn vai một cái mạnh sau đó kéo cửa đi ra chổ khác.

– Tôi là Đồng Lý, còn cô?

Anh vừa dọn đồ ăn vừa hỏi, lâu lâu nhìn sang cô nở một nụ cười. Hy Mộc nói nhỏ:

– Hy Mộc..

– À, tên rất đáng yêu.

– Hả…?

– À…không có gì. Xin lỗi cô, là do mẹ tôi có một chút không ổn về trí nhớ nên mới dẫn cô đi lung tung như vậy. Nhà cô ở đâu, tôi đưa cô về.

Nghe đến chữ nhà, Hy Mộc lại nhói lên trong lòng. Cô đã từ bỏ ngôi nhà của mình rồi, ngoài nơi đó ra, không nơi nào có thể là nhà của cô cả,…

Thấy Hy Mộc cứ cúi đầu không trả nhìn. Đồng Lý nhìn một lượt trên cơ thể cô, một túi xách nhỏ, áo khoác, quần jean, đôi ủng, đều là hàng hiệu, sao có thể không có nhà được? Anh khó hiểu hỏi lại một lần nữa.

– Nhà cô ở đâu, có thể cho tôi biết, rồi cô sẽ được về nhà.

– Tôi không có..

– Sao?

– Tôi đã từ bỏ nó rồi..

– Cô là trẻ vị thành niên bỏ nhà ra đi?

Hy Mộc phụt cười một cái, sau đó mím môi lại, thấy cô tâm tình thoải mái, Đồng Lý cũng thu lại ý cười, không trêu chọc cô nữa. Khuôn mặt nghiêm túc hỏi:

– Cô có muốn ở lại đây không?

– Hả?

– Ở lại đây, mỗi ngày phụ tôi và mẹ phục vụ khách ở quán ăn, coi như đó là chi phí cho cô ở đây. À, chăm sóc tiểu quỷ của tôi nữa.

Hy Mộc nghe vậy thì vui mừng không thôi, may ra còn có chỗ ở, không phải suy nghĩ mông lung phải ngủ ở đâu nữa. Nhưng mà, “tiểu quỷ” ở đây là…?

– Tiểu quỷ của anh?…

– Đúng vậy, lúc sáng mới đi dã ngoại với lớp xong nên có vẻ cậu bé mệt nên đi ngủ rồi. Nếu không giờ này sẽ chạy lung tung ở đây. Cô không đói sao, tôi nghe bụng cô kêu rất to, ngồi xuống đi.

Hy Mộc không để ý chìm vào lời nói của anh và suy nghĩ. Anh có con rồi sao? Vậy còn vợ thì sao? Còn mình thì sao? Nhưng nghe tới chỗ hắn nghe thấy cái bụng đói của cô thì hai má ửng đỏ lên, cô xua xua tay nói không cần thì Đồng Lý ngước nhìn:

– Mau đi, đừng ngại, chỉ có tôi biết cô ăn thôi.

Anh lại nở nụ cười tươi rói, như chọc ghẹo, như an ủi cô, làm Hy Mộc không kiềm được mà cởi áo khoác ngồi xuống, lễ phép cúi đầu sau đó ăn thật ngon lành.

___________________________________________________

Bình luận