Triệu Vân Lan vụt nắm lấy tay Thẩm Nguy, cho dù y mù cũng có thể cảm giác được sát ý trên người đối phương biến thành thực thể, lạnh lẽo đến thấu xương.
Y nghe thấy giọng nói của Thẩm Nguy không còn tao nhã như lúc thường, âm điệu kia ép tới trầm đục, nhất thời có cảm giác âm trầm nói không nên lời, Thẩm Nguy nói: “Nha tộc dám tổn thương ngươi, lũ người vong ân phụ nghĩa đó, thiên đao vạn quả, vong tộc diệt chủng cũng không đủ……”
Mấy chữ cuối cùng dường như mang theo máu tươi, Triệu Vân Lan không chút do dự ôm chặt hắn, Thẩm Nguy theo bản năng tránh né.
Không biết vì sao trong một khắc kia, Triệu Vân Lan bỗng nhiên phúc chí tâm linh, bật thốt lên: “Tiểu Nguy!”
Thẩm Nguy bỗng dưng cứng đờ bất động, một lúc lâu sau mới run giọng hỏi: “Ngươi…… Ngươi gọi ta là gì?”
“Này, nghe ta, đừng nhúc nhích.” Triệu Vân Lan nhắm mắt lại, mở ra thiên nhãn bị Yêu tộc ảnh hưởng mà có chút mơ hồ, kéo Thẩm Nguy lui về phía sau một chút, hai người cùng giấu mình trong chúng yêu.
Thẩm Nguy tâm thần đại loạn, một câu nói kia vừa ra khỏi miệng đã để Triệu Vân Lan lập tức bắt được manh mối — cái gì gọi là “vong ân phụ nghĩa”? Y và Nha tộc…… Không, y và Yêu tộc có quan hệ thế nào?
Triệu Vân Lan nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia có một câu nói thế này: “Trời giáng điềm rủi nha tiên tri.”
Tộc Hắc Nha lại tiên tri cái gì?
Chỉ nghe Xà tứ thúc trên đài không biến giọng nói, không thiếu tự nhiên gật đầu với nhóm Nha tộc mới tới, nói một câu không nóng không lạnh: “Ta còn tưởng rằng Nha tộc sẽ không đến đây cơ đấy.”
Trưởng lão của Nha tộc là phụ nữ, nhưng trong bộ tộc này không có gì ngoài bán yêu, người người đều là mũi to đùng, mặt nhăn nhúm, cũng chẳng nhìn ra là tuổi trẻ hay già, mặt mũi đẹp hay xấu.
Ánh mắt của bà ta có vẻ nghiêng lệch như đang nhìn sang nơi khác, lại giống như lơ đãng nhìn lướt về phía Triệu Vân Lan, trong ánh mắt đục ngầu phát ra một luồng nội liễm. Sau đó bà ta nặng nề đập cây quyền trượng trong tay xuống đất, khoát tay, dây thừng trói buộc bán yêu tự động đứt đoạn rơi hết xuống. Trưởng lão Nha tộc hạ thấp giọng một chút: “Hài tử, ngươi lại đây.”
Xà tứ thúc đưa hai tay vào trong tay áo, lẳng lặng xem nhẹ động tác này, cũng không ngăn cản. Tiếng tranh luận nổi lên khắp bốn phía Yêu thị.
Đến tận khi bán yêu thất tha thất thểu sắp xuống khỏi đài cao, Xà tứ thúc mới mở miệng nói: “Trưởng lão muốn mang người của mình đi thì ta không phản đối, chỉ là Nha tộc làm như vậy là muốn thoát ly các tộc khác tự lập một phái riêng sao?”
Trưởng lão Nha tộc khàn giọng nói: “Không sai!”
Một lời vừa ra, bốn phía bỗng nhiên một mảnh yên tĩnh, lũ tiểu yêu hai mặt nhìn nhau, Nghênh Xuân cũng ló ra cái đầu từ thảm dây hoa, có chút không biết làm sao hết nhìn bên này lại ngó bên kia.
Xà tứ thúc biểu tình thản nhiên nhìn bà ta: “Cho dù quạ đen ăn xác thối, lại giao tiếp với thi thể và bạch cốt nhưng các người trước sau vẫn là yêu, không phải âm sai cũng không phải quỷ tiên, trưởng lão nói ra lời này nên suy nghĩ cho kĩ đã.”
Trưởng lão Nha tộc đột nhiên cười to, giọng nói khàn đặc nặng nề không nghe ra hỉ nộ, chỉ phảng phất mang theo sự bi phẫn và mỉa mai chất chứa từ thiên cổ, bà ta nói gằn từng chữ: “Nếu tứ gia vẫn chưa rõ thì ta cũng không ngại nói lại lần nữa – Tộc Hắc Nha chúng ta từ nay thoát ly khỏi Yêu tộc, tự thành một trường phái riêng, vĩnh viễn không quay đầu lại, nếu làm trái lời thề này, ta sẽ chịu thiên đả lôi phách.”
Bà ta nói xong, vung tay lên, Nha tộc đông nghịt đến cùng bà ta cũng lũ lượt kéo đi.
Đến đi vội vàng lại giống như điện quang hỏa thạch làm cho người ta không kịp phản ứng thì hết thảy đã xong xuôi yên ổn.
Những tiếng xì xầm khe khẽ nhất thời biến thành ồn ào xôn xao. Không ai biết được sao lại ra tình cảnh này.
Xà tứ thúc khoát tay chặn lại, lệnh cho tiểu hầu tử cầm chiêng đồng bên cạnh gõ vang mấy tiếng, quát lớn trấn át cơn hỗn loạn. Triệu Vân Lan thừa lúc hỗn loạn kéo Thẩm Nguy từ chúng yêu ra ngoài, hai người bước nhanh theo đường đá xanh đi về phía trước, cuối đường có một đám sương mù mờ mịt.
Ra khỏi sương mù, chính là đường lớn ngõ nhỏ của Long Thành, ánh đèn rực rỡ chiếu rợp tầm mắt, đêm sâu thăm thẳm.
Một đàn quạ đen đông nghịt đậu trên cây hòe lớn cuối phố đồ cổ. Một chiếc xe taxi nhanh chóng lao vút qua, tài xế hay chuyện ba hoa với hành khách trên xe: “Ngài xem, quạ đen cũng đang mở hội đầu năm đấy!”
Mèo đen lặng yên không tiếng động đi ra từ một góc hẻo lánh, đệm thịt dưới chân bước những bước nhẹ nhàng. Nó nhảy lên đầu tường, hơn mười con quạ đồng thời quay đầu nhìn nó, một loạt con ngươi đỏ tươi lập lòe như những bóng đèn nhỏ báo điềm chẳng lành.
Đại Khánh đứng nơi cách đó mười bước, cũng không lên thêm nữa, bày tỏ bản thân không có ác ý.
Trưởng lão Nha tộc đi về phía trước một bước, ở nơi không người nhìn thấy, khàn khàn mở miệng, không khách khí nói: “Có chuyện gì sao?”
Hắc miêu vẫn duy trì động tác khi dừng bước, con ngươi lục sắc như hai viên đá mắt mèo thực sự. Khóe mắt nó hơi nhướng lên, sáng rực sâu thẳm, sự biếng nhác và ưu nhã của động vật họ mèo nháy mắt phát ra đến cực hạn, cơ hồ làm người ta xem nhẹ vóc dáng như quả cầu lông đáng cười của nó.
“Có một yêu cầu quá đáng.” Đại Khánh khách khách khí khí nói, “Ta muốn hỏi trưởng lão một câu, cái chuông ta đã mất nhiều năm, vì sao lại ở trong tay quý tộc?”
Trưởng lão Nha tộc chăm chú nhìn nó, lạnh lùng nói: “Hắc Nha tộc ta chỉ báo tang sự, không báo tin vui, không gần người sống chỉ gần người chết. Câu hỏi của ngươi rất dư thừa, từ đâu mà có? Tất nhiên là từ trong tay một người chết rồi.”
Trong chớp mắt, cơ thể Đại Khánh trở nên căng thẳng.
Sau một lúc lâu, mèo đen lại cúi đầu hỏi: “Người nọ chết khi nào, ở đâu? Vì sao chết?”
Trưởng lão Nha tộc chua ngoa nở nụ cười: “Người chết chính là người chết, lục đạo luân hồi, kiếp trước hắn đã chết, kiếp này là heo là chó cũng không biết chừng, ngươi quản vì sao hắn chết làm cái gì?”
Đại Khánh thoáng cúi đầu, thật lâu sau không nói gì.
Nha tộc trưởng lão liếc nhìn nó một cái, một lát sau, lại hơi không kiên nhẫn nói: “Trường đình hai mươi dặm ngoài Sơn Hải Quan, muốn xem thì ngươi tự đi mà xem, đừng có nói con quạ này cố ý gạt ngươi, chuông của người chết, mang theo không ngại xui sao chứ.”
Bà ta nói xong, trong miệng phát ra chiêu hô, đàn quạ phóng lên cao bay về phía chân trời đen như mặc ngọc.
Đại Khánh gục đầu xuống trong bóng tối, đứng yên tại chỗ một hồi. Bộ dáng kia nhìn giống một con mèo hoang cô độc.
Sau đó một luồng đèn xe chiếu lại, nó liền lặng yên nhảy xuống khỏi đầu tường, biến mất trong bóng tối.
***
Chúc Long chớp mắt một cái đã là một ngày một đêm. Chẳng mấy chốc đã tới trừ tịch.
Đêm trừ tịch trong Cục Điều Tra Đặc Biệt đèn đuốc sáng trưng, người ăn tiệc tùng quỷ hưởng hương khói.
Lão Ngô rốt cục có thể đoàn tụ với người bạn thích điêu khắc xương cốt của mình, vô cùng cao hứng kính đối phương một nén hương — đương nhiên, đối phương dùng một ly rượu làm từ xương để đáp lễ ông, lão Lý người này luôn mang một loại cố chấp thành bệnh với những thứ làm từ xương cốt.
Đến sau nửa đêm, tiếng chuông năm mới đã vang lên rồi, lũ người người quỷ quỷ nốc rượu vào rồi mượn say làm càn bắt đầu náo loạn tứ tung — Quách Trường Thành dựa vào bàn oa oa khóc lớn, cũng không biết khóc cái gì. Khóc xong, cậu không thèm để ý đến ai, chui vào một góc khuất ngồi, thật cẩn thận lấy một cái khăn lau kính không biết tìm được ở đâu mà không ngừng lau thẻ công tác của mình, lau chán thì lăn xuống gầm bàn ngủ bất tỉnh nhân sự.
Sở Thứ Chi, Lâm Tĩnh, Chúc Hồng cùng với Đại Khánh làm thành một bàn mạt chược, kiếp mã trên bàn bên tay người khác cho đến trên bàn của mèo đều biến thành cá chiên, Đại Khánh sắc mặt ngưng trọng — nó chỉ có thể càng không ngừng thắng, bởi vì kiếp mã của nó đã sắp bị chính nó ăn sạch rồi.
Lão Lý không biết lấy đâu ra một cây gậy xương, trước mặt mọi người nhảy một điệu múa gậy. Tang Tán kéo tay Uông Chủy bất ngờ kéo cô vào lòng, hai tay nâng eo cô đưa lên cao. Uông Chủy cười rộ lên, hừ ra một tiếng cười nhỏ đến từ thời không xa xôi, cùng hắn múa một khúc vũ của tộc Hãn Cát nhà mình.
May mắn cổng cửa của số 4 đường Quang Minh đã bị đóng lại từ bên trong, người thường không vào được.
Triệu Vân Lan bị rót cho một vòng, ngồi cũng không vững. Mắt y đã có thể nhìn thấy, nhưng vẫn mơ mơ hồ hồ giống như cận thị nặng. Song cho dù y không nhìn rõ lục đồng cửu đồng, lại vẫn thân tàn chí kiên híp mắt, dán mặt lên bàn khoa tay múa chân sau lưng Đại Khánh: “Đánh đánh đánh!”
Đại Khánh dùng móng vuốt phẩy phẩy: “Đánh con mẹ ngươi! Thầy Thẩm, mau dắt con lừa này đi ngay — tứ điều!”
Chúc Hồng: “Xin lỗi, hồ.”
Triệu Vân Lan ai kì bất hạnh nộ kì bất tranh cốc đầu Đại Khánh: “Ngươi thấy chưa, không nghe lời người già nó khổ thế đấy, ăn thiệt không mất tiền nhá!”
Đại Khánh tim như bị đao cắt nhìn cá chiên của mình bị lấy đi biến thành kiếp mã, tức giận đến mức nghển cổ rít gào: “Rước đi mau!”
Thẩm Nguy mỉm cười đi tới, cúi người ôm eo Triệu Vân Lan kéo y đi. Một người đàn ông trưởng thành cũng thế mà cái hộp trên dưới trăm cân cũng vậy, nâng trong tay hắn đều chỉ như một quyển sách cũ mỏng manh mà thôi.
Chúc Hồng giấu đầu hở đuôi cúi đầu cố ý tránh đi ánh mắt của hắn.
Thẩm Nguy ngồi trên sô pha, đặt Triệu Vân Lan nằm gối lên đùi hắn, đưa tay nhẹ nhàng xoa bóp huyệt thái dương cho y, thấp giọng nói: “Nhắm mắt, thị lực còn chưa tốt thì đừng miễn cưỡng nhìn nhiều, hao tổn tinh thần.”
Triệu Vân Lan vô cùng hạnh phúc nhắm mắt lại, hàm hàm hồ hồ nói: “Lại hâm cho ta một chén rượu nữa đi.”
Thẩm Nguy rõ ràng có chút không yên lòng, nhất thời không nghe thấy.
Triệu Vân Lan liền mở mắt ra, qua tầm mắt mơ hồ, y phát hiện ánh mắt Thẩm Nguy dừng trên một góc bàn, còn đang ngẩn người.
Triệu Vân Lan tim có chín lỗ, ý niệm vừa chuyển đã hiểu được tám chín phần. Y nâng tay kéo kéo cổ áo Thẩm Nguy, nhỏ giọng nói: “Sao vậy, gặp cha mẹ chồng căng thẳng quá à?”
Thẩm Nguy phục hồi tinh thần, vuốt vuốt tóc y, tâm tình tốt không thèm so đo với y, chỉ là nhẹ giọng nói: “Làm cha làm mẹ, ai cũng muốn con cái của mình một đời an khang, thê tử vui vầy. Ngươi lỗ mãng mang theo ta như vậy, cả quá niên cũng không cho hai vị vui vẻ, có phải rất……”
Triệu Vân Lan nắm lấy tay hắn, nhắm mắt lại — từ khi y khôi phục thị lực, thiên nhãn như thể chịu ảnh hưởng của con mắt bình thường, không nhìn thấy công đức của người khác nữa. Nhưng y vẫn nhớ như in những gì thấy được ngày hôm đó, bóng tối như thủy triều sâu thẳm bao phủ tầng tầng chữ viết huyết hồng.
Triệu Vân Lan khó được nghiêm túc hẳn lên, hỏi hắn: “Nếu ta không gọi ngươi theo, vậy ngươi đi đâu mà quá niên?”
Thẩm Nguy: “…… Quá niên hay không, không phải cũng như nhau… ”
“Trở về bên kia sao?” Triệu Vân Lan ngắt lời hắn, “Dưới Hoàng Tuyền sao? Đến cả một tia sáng cũng không có, bên người chỉ có mấy cái u hồn tỉnh tỉnh mê mê không biết kiếp trước kiếp này du đãng xung quanh sao?”
…… Không, còn không bằng được như vậy.
Thẩm Nguy vốn cảm giác thế cũng chẳng là gì, nhưng không hiểu sao Triệu Vân Lan vừa nói vậy, hắn đột nhiên thấy thật ủy khuất. Những tháng ngày vẫn trải qua theo thói quen đó, hiện tại chỉ suy nghĩ một chút thôi đã cảm giác một ngày cũng không chịu nổi.
Nhưng Thẩm Nguy trầm mặc một lát, chung quy lại chỉ thản nhiên như thường mà trả lời: “Đúng vậy, đều qua như vậy.”
Khởi nguyên từ thuở hồng hoang, vạn vật đều có linh khí, mãi cho đến nay, thương hải tang điền đã biến hóa không biết bao nhiêu lần, hắn vẫn như cũ cố thủ một lời hứa hẹn mà đối phương đã sớm quên lãng, giống như, giống như một đời hắn sống chỉ vì lời hứa ấy mà thôi.
Triệu Vân Lan không hề lên tiếng mà ấp lấy bàn tay đang nắm chặt của hắn đặt lên ngực mình. Hẳn là do uống rượu, nhịp tim Triệu Vân Lan có chút gấp gáp. Qua không biết bao lâu, cho đến tận khi Thẩm Nguy tưởng rằng y đã ngủ thì lại nghe thấy Triệu Vân Lan thấp giọng hỏi: “Nguy…… Vì sao lại lấy tên này?”
“Nguyên bản là sơn quỷ ‘Ngôi’,” Thẩm Nguy hạ mắt, ánh mắt xuyên thấu qua sàn nhà lấp lánh sáng, không biết đang nhìn về bao nhiêu năm quá khứ, “Nhưng có một người nói với ta, sơn quỷ tuy rằng hợp với tình hình, lại khó tránh khí lượng nhỏ hẹp. Thế gian này sơn hải nối liền, ***g lộng cao phong chạy dài không dứt, không bằng viết thêm vài nét bút, lấy một cái đại danh thật hay đi.”
Triệu Vân Lan sờ sờ mũi, thấy giọng điệu của người này sao mà quen tai thế: “Ai mà lại cuồng vọng như vậy? Mở miệng cứ thế cho người ta đại danh à?”
Thẩm Nguy cười cười: “Chỉ là người ngẫu ngộ trên đường thôi.”
Bọn họ không nói tiếp nữa. Mới tang tảng sáng, đường lớn ngõ nhỏ đều tràn ngập tiếng pháo nổ ran, những người chơi mạt chược trong phòng ồn ào thành một đoàn, tiểu quỷ trốn ánh ban mai, khắp nơi rối tung rối mù.
Náo nhiệt đến mức làm cho người ta say mê.
Một hồi tiểu tuyết vén lên tấm rèm tân niên cho Long Thành, đó là bốn bể thái bình, đèn hoa không tắt.
Ngàn nhà vạn nhà đều ngửi thấy mùi khói pháo quyện vào trong không khí, năm mới bắt đầu, nhân gian lại là vô số buồn vui.
Phần trên có 1 vài ngôn ngữ trong mạt chược “tứ điều”, “kiếp mã”, “lục điều”, “cửu điều”, “hồ”…bạn Lam không rõ nên cũng không chú thích. Cơ mà hình như “hồ” chắc cũng giống ù trong bài bạc Việt Nam nhỉ.