Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Từ Thăm Thẳm Lãng Quên

Chương 1

Tác giả: Patrick Modiano

Nàng có vóc dáng tầm thước, còn anh, Gérard Van Bever, thấp hơn một chút. Buổi tối lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cái mùa đông cách nay ba mươi năm ấy, tôi đã theo họ đi về một khách sạn trên ke Tournelle và lên phòng họ. Hai cái giường, một cạnh cửa ra vào, một dưới bệ cửa sổ. Cửa sổ ấy không trông xuống bờ ke và hình như được trổ ra trên mái nhà.

Tôi không nhận thấy chút xộc xệch nào trong căn phòng. Hai cái giường gọn gàng. Không va li. Không quần áo. Chỉ có một cái đồng hồ báo thức thật to đặt trên một bàn đầu giường. Và mặc dù có cái đồng hồ đó, ta vẫn có thể bảo họ sống ở đây một cách lén lút, tránh để lại những dấu vết tiết lộ sự hiện diện của mình. Vả lại, buổi tối đầu tiên ấy, chúng tôi chỉ ở trong phòng một lúc, vừa đủ thời gian để lại những quyển sách nghệ thuật mà tôi đã quá mệt không muốn mang theo, trước đó tôi đã không bán được cho một ông chủ hiệu sách trên quảng trường Saint‒Michel.

Và cũng chính trên quảng trường Saint‒Michel họ đã bắt chuyện với tôi vào cuối buổi chiều, giữa dòng người đang chui xuống miệng bến tàu điện ngầm và những người đi trên đại lộ theo chiều ngược lại. Họ hỏi tôi quanh đó chỗ nào có bưu điện. Tôi sợ lời chỉ dẫn của mình sẽ quá mơ hồ, vì chưa bao giờ tôi biết cách chỉ ra con đường ngắn nhất đi từ điểm này đến điểm khác. Thế nên tôi đã chọn cách đích thân dẫn họ tới bưu điện Odéon. Trên đường đi, nàng dừng lại ở một quán cà phê có quầy bán thuốc lá để mua ba con tem. Nàng dán chúng lên phong bì, trong lúc đó tôi kịp đọc được: Mallorca.

Nàng nhét bức thư vào một thùng thự, chẳng buồn kiểm tra xem đó có đúng là thùng ghi dòng chữ: Nước ngoài ‒ Theo đường máy bay. Chúng tôi quay trở lại quảng trường Saint‒Michel cùng các bờ ke. Nàng lo lắng thấy tôi vác đống sách, bởi vì “chắc chúng phải nặng lắm”. Rồi, nàng nói với Gérard Van Bever, giọng dứt khoát:

‒ Anh giúp cậu ấy đi.

Anh mỉm cười với tôi và cầm lấy một quyển sách‒quyển to nhất‒kẹp vào dưới tay.

Trong phòng họ, trên ke Tournelle, tôi đặt đống sách xuống dưới chân cái bàn đầu giường có đặt đồng hồ báo thức. Tôi không nghe thấy tiếng tích tắc. Kim đồng hồ chỉ ba giờ. Trên gối có một vết ố. Cúi người đặt sách xuống, tôi ngửi thấy mùi ete bay lơ lửng phía trên cái gối và cái giường ấy. Cánh tay nàng chạm khẽ vào tôi, nàng bật ngọn đèn trên bàn đầu giường.

Chúng tôi ăn tối trong một quán cà phê trên ke, cạnh khách sạn của họ. Chúng tôi chỉ gọi món chính. Van Bever là người trả tiền. Tối hôm ấy tôi không có tiền, và Van Bever nghĩ anh thiếu mất năm franc. Anh lục tìm các túi áo măng tô rồi áo vest, rốt cuộc cũng lôi ra được đủ số tiền, gồm toàn xu lẻ. Nàng để mặc anh làm việc ấy, ánh mất lơ đãng dán vào anh, miệng thì hút thuốc lá. Nàng đã đưa phần mình cho chúng tôi chia nhau, còn nàng chỉ ăn vài miếng từ đĩa của Van Bever. Nàng quay sang tôi, giọng hơi khàn:

‒ Lần tới, chúng ta sẽ đi ăn ở quán cho ra quán…

Sau đó, hai chúng tôi đứng trước cửa khách sạn đợi Van Bever lên phòng lấy đống sách cho tôi. Tôi là người bắt chuyện trước, hỏi nàng xem họ sống ở đây lâu chưa, họ từ tỉnh lên hay từ nước ngoài về. Không, họ có gốc gác quanh Paris thôi. Họ ở đây đã được hai tháng rồi. Tối hôm ấy nàng chỉ nói với tôi có vậy. Và tên nàng nữa: Jacqueline.

Van Bever xuống chỗ chúng tôi, trả sách cho tôi. Anh muốn biết hôm sau tôi còn mang chúng đi bán nữa không, và kiểu mua bán này có mang lại lợi nhuận không. Họ nói chúng tôi có thể gặp lại. Rất khó định ra một giờ hẹn cụ thể, nhưng họ thường ngồi ở một quán cà phê, góc phố Dante.

Vài lần tôi quay trở lại đó trong những giấc mơ. Đêm hôm trước, mặt trời tháng Hai đang lặn làm tôi choáng mắt, dọc theo phố Dante. Nó đã không hề thay đổi trong suốt quãng thời gian ấy.

Tôi đã dừng lại trước hàng hiên gắn kính, nhìn vào chỗ quầy, cỗ máy pinball và vài cái bàn sắp xếp như thể bao lấy một sàn nhảy.

Khi tôi đi tới giữa phố, tòa nhà lớn bên kia đường, đại lộ Saint‒Germain, phủ bóng xuống. Nhưng sau lưng tôi, vỉa hè vẫn ngập nắng.

Tỉnh giấc, quãng đời tôi quen biết Jacqueline hiện ra trước mắt tôi trong cùng sự tương phản bóng tối và ánh sáng ấy. Những phố phờ phạc, đậm mùa đông và cũng nắng chiếu xuyên qua các khe cửa sổ.

Bình luận