Lần đầu tiên Van Bever một mình đi Forges‒les‒Eaux còn Jacqueline ở lại Paris, chính là một trong những ngày mùa đông ấy. Chúng tôi đã đi qua sông Seine để đưa Van Bever tới bến tàu điện ngầm Pont‒Marie, vì anh sẽ bắt tàu hỏa ở Saint‒Lazare. Anh bảo chúng tôi rằng, có thể, anh cũng sẽ đến sòng bạc ở Dieppe, rằng anh muốn kiếm được nhiều tiền hơn mọi khi. Chiếc măng tô sọc xương cá của anh biến mất vào miệng bến tàu điện ngầm và chúng tôi còn lại với nhau, Jacqueline và tôi.
Tôi vốn luôn luôn gặp nàng đi cùng Van Bever, mà không có cơ hội thực sự nói chuyện với nàng. Vả lại, có những hôm suốt buổi tối, nàng chẳng thốt ra đến một lời. Hoặc, đôi khi, nàng xẵng giọng bảo Van Bever đi mua thuốc lá cho nàng, như thể nàng muốn rũ anh đi. Và tôi nữa. Nhưng, dần dà, tôi đã quen với những khoảng im lặng và tính khí đột ngột của nàng.
Hôm đó, vào lúc Van Bever đi xuống cầu thang bến tàu điện ngầm, tôi nghĩ nàng hối tiếc vì đã không đi cùng anh như thường lệ. Chúng tôi đi dọc ke sông phía trước tòa thị chính thay vì trở ngược sang tả ngạn. Nàng không nói gì. Tôi chực đợi sẵn, lúc nào nàng cũng có thể từ biệt tôi. Nhưng không. Nàng tiếp tục bước đi bên cạnh tôi.
Một màn sương mù lơ lửng trên sông Seine và các bờ ke. Jacqueline hẳn lạnh cóng trong chiếc áo vest da quá phong phanh kia. Chúng tôi đi qua quảng trường Archevêché, phía cuối đảo Cité, và nàng húng hắng ho. Một lúc thì nàng thở lại được bình thường. Tôi nói nàng phải uống thứ gì đó ấm và thế là chúng tôi bước vào quán cà phê trên phố Dante.
Ở đây ngự trị tiếng ồn quen thuộc cuối buổi chiều. Có hai người đứng trước cỗ máy pinball, nhưng Jacqueline không muốn chơi. Tôi gọi cho nàng một cốc grog, nàng vừa nhăn mặt vừa uống, như thể nuốt thuốc độc. Tôi bảo nàng: “Lẽ ra cô không nên mặc cái áo này đi ra phố.” Kể từ khi chúng tôi quen nhau, tôi vẫn chưa làm sao xưng hô thân mật được với nàng bởi như thể nàng đã đặt ra khoảng cách giữa nàng và tôi.
Chúng tôi ngồi ở một cái bàn trong góc phòng, ngay gần máy pinball. Nàng chồm người về phía tôi, nói với tôi rằng nàng không đi cùng Van Bever bởi vì nàng cảm thấy không được khỏe cho lắm. Nàng nói khá nhỏ nên tôi phải ghé sát mặt vào mặt nàng. Trán chúng tôi gần như chạm nhau. Nàng tâm sự với tôi: chừng nào hết mùa đông, nàng hy vọng có thể rời khỏi Paris. Để đi đâu?
‒ Sang Mallorca…
Tôi còn nhớ bức thư nàng đã gửi đi vào cái hôm chúng tôi gặp nhau lần đầu và trên phong bì có ghi: Mallorca.
‒ Nhưng sẽ tốt hơn nếu chúng ta có thể đi ngay ngày mai…
Đột nhiên mặt nàng tái nhợt. Một người ngồi bàn bên chống khuỷu tay lên gờ bàn chúng tôi, như thể anh ta không nhìn thấy chúng tôi, và tiếp tục trò chuyện với người đối diện. Jacqueline ngồi sát ra rìa chiếc ghế dài để tránh. Tiếng lạch xạch của máy pinball làm tôi thấy bức bối.
Cả tôi nữa, tôi cũng mơ đi khỏi đây chừng nào tuyết tan trên các vỉa hè, khi tôi đã có thể đi đôi giày mọi cũ của mình.
‒ Tại sao phải đợi đến hết mùa đông ? tôi hỏi nàng.
Nàng mỉm cười với tôi.
‒ Trước hết chúng ta phải dành dụm tiền cái đã.
Nàng châm một điếu thuốc. Nàng bật ho. Nàng hút thuốc quá nhiều. Và lúc nào cũng là những điếu có cái mùi hơi oải của loại thuốc lá Pháp nhẹ.
‒ Không phải cứ đi bán sách như anh thì chúng ta sẽ dành dụm được tiền đâu.
Tôi sung sướng khi nàng nói “chúng ta”, như thể kể từ nay, nàng và tôi, chúng tôi đã gắn kết vì tương lai.
‒ Chắc chắn Gérard sẽ mang về rất nhiều tiền từ Forges‒les‒Eaux và Dieppe, tôi nói với nàng.
Nàng nhún vai.
‒ Đã sáu tháng nay chúng tôi chơi theo chiến lược của anh ấy mà chẳng kiếm được bao nhiêu.
Cái chiến lược đặt cửa “tập trung vào số 5 bình vôi” này có vẻ không thuyết phục được nàng cho lắm.
‒ Cô biết Gérard lâu chưa?
‒ Lâu rồi… Chúng tôi quen nhau ở Athis‒Mons, ngoại ô Paris…
Nàng nhìn thẳng vào mắt tôi, im lặng. Hẳn nàng muốn tôi hiểu rằng về chủ đề này chẳng còn gì để nói nữa.
‒ Thế có nghĩa cô là người Athis‒Mons ?
‒ Phải.
Tôi còn nhớ rõ tên thành phố này, gần Ablon, một người bạn tôi sống ở đó. Cậu ta mượn ô tô của bố mẹ và cứ chiều tối lại chở tôi đến Orly. Chúng tôi hay lai vãng rạp chiếu phim và một quán bar ở sân bay. Chúng tôi nán lại rất muộn để nghe thông báo những chuyến bay đến và những chuyến bay đi, tới những địa điểm xa ngái, rồi đi lang thang trong sảnh lớn. Khi cậu ta chở tôi quay lại Paris, chúng tôi không đi theo xa lộ mà vòng qua Villeneuve‒le‒Roi, Athis‒Mons, những thành phố nhỏ khác ở ngoại ô phía Nam… Thời đó, biết đâu tôi từng đi ngang qua Jacqueline.
‒ Cô đã đi nhiều nơi chưa?
Đó là một trong những câu hỏi dùng để hâm nóng một cuộc trò chuyện vô vị, và tôi đã nói ra bằng một giọng thờ ơ vờ vịt.
‒ Chưa đi nhiều lắm, nàng đáp. Nhưng bây giờ, nếu chúng ta kiếm được ít tiền…
Nàng nói còn nhỏ hơn, như thể muốn trao cho tôi một bí mật. Và thật khó mà nghe ra được, trong sự ồn ã quanh chúng tôi. Tôi chồm về phía nàng, lại thêm lần nữa trán chúng tôi gần chạm vào nhau.
‒ Gérard và tôi, chúng tôi từng quen một ông người Mỹ viết tiểu thuyết… Ông ấy sống ở Mallorca… Ông ấy sẽ tìm cho chúng tôi một ngôi nhà bên ấy… Người ấy chúng tôi đã gặp tại hiệu sách tiếng Anh trên bờ ke.
Tôi thường xuyên đến đó. Hiệu sách này là một mê cung những cần phòng nhỏ chất đầy sách, ở đó ta có thể lánh biệt mọi sự. Khách hàng từ xa đến, tạm dừng chân nơi đây. Hiệu sách đóng cửa rất muộn. Tôi đã mua ở đó vài cuốn tiểu thuyết trong tủ Tauchnitz rồi tìm cách bán lại. Ngoài trời có những giá sách cùng ghế ngồi và cả một chiếc trường kỷ. Chẳng khác gì một hàng hiên quán cà phê. Từ đó, ta có thể nhìn thấy nhà thờ Đức Bà. Thế nhưng, chỉ cần bước qua ngưỡng cửa là ta đã ngỡ mình đang ở Amsterdam hay San Francisco.
Thế có nghĩa, bức thư mà nàng gửi đi từ Odéon là để cho cái “ông người Mỹ viết tiểu thuyết”… Ông ta tên là gì ? Có thể tôi từng đọc một cuốn sách của ông ta…
‒ William McGivern…
Không, tôi không biết ông McGivern này. Nàng châm một điếu thuốc mới. Nàng ho. Nàng vẫn nhợt nhạt như thế.
‒ Chắc tôi bị cúm rồi, nàng nói.
‒ Chắc cô phải uống thêm một cốc grog nữa.
‒ Thôi, cám ơn.
Đột nhiên nàng có vẻ lo lắng.
‒ Tôi hy vọng Gérard sẽ ổn…
‒ Tôi cũng thế…
‒ Lúc nào tôi cũng lo lắng khi Gérard không ở đây…
Nàng phát âm từ “Gérard”, dừng lại hồi lâu ở từng âm tiết, vô cùng dịu dàng. Dĩ nhiên, đôi khi nàng cộc cằn với anh, nhưng trên phố nàng khoác tay anh, hoặc nàng ngả đầu lên vai anh khi chúng tôi ngồi tại một cái bàn trong quán cà phê Dante. Một chiều nọ, tôi gõ cửa phòng họ, nàng bảo tôi vào, họ đang nằm trên một trong hai cái giường hẹp, cái giường gần cửa sổ.
‒ Tôi không thể không để tâm đến Gérard…
Câu này buột khỏi miệng nàng, như thể nàng tự nói với chính mình và quên mất tôi đang ở đó. Đột nhiên, tôi thấy mình thừa thãi. Có lẽ tốt hơn hết là để nàng lại một mình. Và đúng vào cái lúc tôi kiếm cớ từ biệt, ánh mắt nàng đậu lên tôi, ánh mắt ấy thoạt đầu trống trải. Rồi rốt cuộc nàng nhìn thấy tôi.
Tôi là người lên tiếng trước:
‒ Cô đã đỡ cúm chưa?
‒ Tôi phải uống aspirin. Anh biết quanh đây có hiệu thuốc nào không?
‒ Nhìn chung, vai trò của tôi, cho đến giờ phút này, là chỉ cho họ bưu điện và hiệu thuốc gần nhất.
Có một hiệu thuốc, gần khách sạn của tôi ở, trên đại lộ Saint‒Germain. Nàng không chỉ mua aspirin mà còn mua một chai ê te. Chúng tôi đi bộ cùng nhau thêm một lúc nữa cho đến góc phố Bernardins. Nàng dừng lại trước cửa khách sạn tôi ở.
‒ Nếu anh muốn thì chúng ta sẽ gặp nhau cùng ăn tối.
Nàng bắt tay tôi. Nàng mỉm cười với tôi. Tôi đã phải kìm nén không đề nghị được ở lại với nàng.
‒ Đến đón tôi vào khoảng bảy giờ nhé, nàng bảo.
Nàng rẽ ở góc phố. Tôi không thể ngăn mình nhìn nàng đi xa dần về phía ke sông, trong chiếc áo vest da quá phong phanh cho mùa đông. Hai tay nàng đút trong túi áo.
Cả chiều tôi ở trong phòng. Hệ thống sưởi không hoạt động nữa nên tôi vẫn mặc nguyên măng tô nằm lên giường. Thỉnh thoảng, tôi rơi vào mộng mị nông hoặc cứ nhìn chằm chằm một điểm trên trần nhà mà nghĩ đến Jacqueline và Gérard Van Bever.
Nàng có về khách sạn không? Hay nàng có hẹn, đâu đó trong Paris ? Tôi còn nhớ một tối nàng để Van Bever và tôi lại với nhau. Chúng tôi đã đi xem phim, suất chiếu cuối, và tôi có cảm giác Van Bever lo lắng. Anh kéo tôi đến rạp chỉ cốt để thời gian trôi nhanh hơn. Quãng một giờ sáng, chúng tôi gặp lại Jacqueline tại một quán cà phê trên phố Cujas. Nàng không nói cho chúng tôi biết mình làm gì suốt buổi tối. Vả lại, Van Bever cũng không hỏi nàng, cứ như thể vì có tôi nên họ không thoải mái nói chuyện. Đêm ấy, tôi thấy mình thừa thãi. Họ đã đưa tôi về khách sạn Lima. Họ im lặng. Đó là một đêm thứ Sáu, trước ngày họ lên đường theo lệ thường đến Dieppe hoặc Forges‒les‒Eaux. Tôi đã hỏi họ sẽ đi chuyến tàu mấy giờ.
‒ Mai chúng tôi ở lại Paris, Van Bever đáp, giọng khô khốc.
Họ để tôi lại trước cửa khách sạn. Van Bever bảo tôi: “Mai nhé” mà không bắt tay tôi. Jacqueline thì mỉm cười với tôi, nụ cười hơi gượng gạo. Có thể nghĩ rằng nàng cảm thấy e sợ vì phải ở một mình với Van Bever và muốn có thêm ai đó. Thế nhưng, lúc tôi nhìn họ đi xa dần, Van Bever nắm lấy cánh tay Jacqueline. Họ nói gì với nhau? Jacqueline thanh minh vì chuyện gì đó ư? Van Bever trách móc nàng ư? Hay tôi chỉ tưởng tượng vớ vẩn mà thôi?
Khi tôi ra khỏi khách sạn thì trời đã tối từ lâu. Tôi đi theo phố Bernardins ra bờ ke. Tôi gõ cửa phòng nàng. Nàng ra mở cho tôi. Nàng mặc một trong những chiếc pull‒over cổ lọ sợi xoắn màu ghi và quần đen bó ở cổ chân. Nàng đi chân trần. Cái giường gần cửa sổ bừa bộn và ri đô kéo lại. Chụp đèn đầu giường đã được gỡ ra nhưng cái bóng đèn bé xíu vẫn để lạỉ nhiều khoảng tối. Và vẫn cái mùi ê te đó, còn mạnh hơn bình thường.
Nàng ngồi xuống mép giường, còn tôi ngồi trên cái ghế duy nhất dựa vào tường, gần chỗ bồn rửa.
Tôi hỏi sức khỏe nàng đã khá hơn chưa.
‒ Khá hơn tí chút rồi…
Nàng nhìn thấy ánh mắt tôi đậu lên chai ê te đã mở nắp, đặt giữa cái bàn đầu giường. Hẳn nàng nghĩ tôi ngửi thấy mùi.
‒ Tôi dùng nó để đỡ ho đấy…
Và bằng cái giọng của một người đang tìm cách thanh minh, nàng nhắc lại:
‒ Đúng thế đấy… trị ho hữu hiệu lắm.
Và vì nhận ra tôi sẵn sàng tin lời nàng, nàng bảo:
‒ Anh chưa bao giờ thử à?
‒ Chưa.
Nàng bèn chìa cho tôi một cái tăm bông sau khi đã nhúng vào ê te. Tôi ngần ngừ vài giây rồi mới cầm lấy, nhưng nếu như điều này có thể tạo ra một mối liên kết giữa chúng tôi… tôi hít chỗ bông rồi chai ê te. Đến lượt mình nàng cũng làm thế. Một cảm giác mát lạnh ào vào phổi tôi. Tôi nằm xuống bên cạnh nàng. Chúng tôi ôm lấy nhau và rơi vào trống rỗng. Cảm giác mát lạnh mỗi lúc một thêm ồ ạt và tiếng tích tắc của cái đồng hồ báo thức tách hẳn ra, mỗi lúc một rõ thêm, trong sự im lìm, tới mức tôi còn nghe thấy cả vọng âm của nó.
Chúng tôi ra khỏi khách sạn vào khoảng sáu giờ sáng và đi bộ đến quán cà phê trên phố Cujas, quán mở cửa cả đêm. Chính ở đây họ đã hẹn tôi vào tuần trước đó, khi từ Forges‒les‒Eaux về. Họ tới vào khoảng bảy giờ và chúng tôi đã cùng nhau ăn sáng. Tuy nhiên họ không hề mang dáng vẻ vừa thức trắng đêm mà còn sôi nổi hơn nhiều so với thường lệ. Nhất là Jacqueline. Họ đã thắng hai nghìn franc.
Lần này, từ Forges trở về Van Bever sẽ không đi tàu hỏa mà ngồi trong ô tô của một người quen được ở sòng bạc Langrune, một người sống ở Paris. Lúc ra khỏi khách sạn, Jacqueline nói với tôi có lẽ anh đã ở phố Cujas rồi.
Tôi hỏi nàng có muốn một mình đi đến đó không, sự có mặt của tôi có thực sự cần thiết không. Nhưng nàng nhún vai bảo nàng muốn tôi đi cùng.
Trong quán cà phê không có ai khác ngoài chúng tôi. Ánh đèn nê ông làm tôi quáng mắt. Bên ngoài, trời vẫn tối đen và tôi đã đánh mất khái niệm thời gian. Chúng tôi ngồi đó bên cạnh nhau, trên cái ghế dài, gần ô cửa kính lớn, và tôi cảm giác như thể đêm mới bắt đầu.
Tôi nhìn thấy, qua cửa kính, một chiếc ô tô màu đen dừng lại trước quán cà phê. Van Bever bước xuống trong chiếc áo măng tô sọc xương cá. Anh cúi người về phía người lái xe trước khi đóng cửa lại. Anh đưa mắt tìm nhưng không nhìn thấy chúng tôi. Anh cứ tưởng chúng tôi ngồi ở cuối phòng. Mắt anh hấp háy vì ánh đèn nê ông. Rồi anh đến ngồi đối diện chúng tôi.
Anh không có vẻ ngạc nhiên khi thấy tôi, hoặc giả anh quá mệt mỏi không muốn tự đặt cho mình những câu hỏi chăng? Anh gọi ngay một tách cà phê đúp và bánh croissant.
‒ Cuối cùng anh đã đến Dieppe…
Anh vẫn mặc chiếc măng tô, vẫn để cổ áo bẻ. Lưng anh vồng lên, đầu rụt xuống, cái dáng điệu quen thuộc ở anh những khi ngồi, khiến tôi nghĩ đến một nài ngựa. Ngược lại, lúc đứng anh giữ lưng thật thẳng, như thể muốn tỏ ra mình cao lớn hơn.
‒ Anh đã thắng ba nghìn franc ở Dieppe…
Anh hơi có vẻ thách thức khi nói điều đó. Có lẽ đó là cách anh bày tỏ nỗi bực bội khi thấy tôi ngồi với Jacqueline. Anh cầm lấy tay nàng. Anh lờ tôi đi.
‒ Tốt đấy, Jacqueline nói.
Nàng vuốt ve bàn tay anh.
‒ Hai người có thể mua vé máy bay đi Mallorca rồi, tôi nói.
Van Bever nhìn tôi vẻ ngạc nhiên.
‒ Em đã kể với cậu ấy dự định của chúng ta, Jacqueline nói.
‒ Thế tức là cậu biết rồi phải không? Tôi hy vọng cậu sẽ đi cùng chúng tôi…
Không, nhất quyết là anh không có vẻ giận vì tôi ở đó. Nhưng anh tiếp tục xưng hô trịnh trọng với tôi. Tôi đã nhiều lần thử xưng hô thân mật. Không thành công. Lúc nào anh cũng nói với tôi theo lối trịnh trọng.
‒ Tôi sẽ đi cùng nếu anh chị muốn, tôi nói.
Nhưng tất nhiên là chúng tôi muốn có cậu rồi, Jacqueline đáp. Nàng mỉm cười với tôi. Giờ đây nàng đã đặt tay mình lên tay anh. Người phục vụ mang tới cà phê và bánh croissant.
‒ Anh không ăn gì suốt hai mươi tư tiếng rồi, Van Bever nói.
Mặt anh xanh lét, dưới ánh đèn nê ông, hai mắt anh thâm quầng. Anh ngốn ngấu mấy cái croissant liền.
‒ Giờ thì khá hơn rồi… Ban nãy, trên xe, suýt thì anh ngủ mất đấy.
Jacqueline thì chừng như đã khỏe hơn. Nàng không còn ho nữa. Vì tác dụng của ê te chăng? Tôi tự hỏi hay mình đã mơ thấy những giờ trải qua với nàng, cảm thức trống rỗng, mát lạnh và nhẹ bỗng, hai chúng tôi trên chiếc giường quá chật, những quay cuồng cuốn lấy chúng tôi như một cơn lốc, vọng âm giọng nói của nàng vang lên còn to hơn tiếng tích tắc đồng hồ. Nàng đá xưng hô thân mật với tôi. Giờ thì lại chuyển về trịnh trọng. Và Gérard Van Bever ở đó. Hẳn lại phải đợi đến lúc anh đi Forges‒les‒Eaux hay Dieppe lần nữa, và thậm chí còn không thể chắc chắn rằng nàng sẽ ở lại Paris với tôi.
‒ Còn hai người đã làm gì ?
Trong một thoáng, tôi tưởng đâu anh nghi ngờ gì đó. Nhưng anh hỏi câu này lơ đãng, tưởng chừng như theo thói quen mà thôi.
‒ Không có gì đặc biệt, Jacqueline đáp. Bọn em đi xem phim.
Nàng nhìn thẳng vào mắt tôi như muốn biến tôi thành kẻ đồng lõa trong lời nói dối này. Nàng vẫn để tay mình trên tay anh.
‒ Xem phim gì thế?
‒ Moonfleet, tôi đáp.
‒ Có hay không?
Anh đã rút tay mình khỏi tay Jacqueline.
‒ Hay lắm.
Anh lần lượt chăm chú nhìn từng người chúng tôi. Jacqueline chịu đựng ánh mắt anh.
‒ Tôi rất muốn hai người kể cho tôi về bộ phim… Nhưng thôi để hôm khác… hai người có thời gian mà…
Giọng anh chuyển sang mỉa mai và tôi nhận thấy gương mặt Jacqueline thoáng chút ngại ngần. Nàng nhíu mày. Rốt cuộc nàng nói với anh:
‒ Anh muốn về khách sạn chưa?
Nàng lại cầm lấy tay anh. Nàng đã quên mất là tôi có ở đó.
‒ Chưa… Anh sẽ uống thêm một tách cà phê…
‒ Rồi sau đó ta về khách sạn nhé, nàng nhắc lại với anh, giọng dịu dàng.
Đột nhiên tôi nhận ra đang là buổi sáng và uể oải tỉnh lại. Mọi thứ làm nên vẻ quyến rũ cho đêm qua đang tan biến. Chỉ là một cô gái tóc nâu, trong chiếc áo vest da màu hạt dẻ, nước da nhợt nhạt, ngồi đối diện một người đàn ông vận măng tô sọc xương cá. Họ cầm tay nhau trong một quán cà phê ở khu La Tinh. Họ sẽ cùng nhau về khách sạn. Và một ngày mùa đông mới lại bắt đầu, sau bao nhiêu ngày mùa đông khác. Chắc lại sẽ phải lang thang trong mờ mịt đại lộ Saint‒Michel, giữa tất tật những con người kia, họ đang đi đến trường hoặc khoa đại học. Họ cùng độ tuổi tôi, nhưng với tôi họ là những kẻ xa lạ. Gần như tôi không hiểu chút nào ngôn ngữ của họ. Một hôm, tôi đã tâm sự với Van Bever rằng tôi muốn chuyển sang một khu phố khác bởi vì tôi cảm thấy khó ở giữa những sinh viên kia. Anh đã nói:
‒ Như thế là sai lầm đấy. Ở với họ thì sẽ không bị nhận ra.
Jacqueline thì quay đầu đi chỗ khác, như thể không quan tâm đến chủ đề này và sợ Van Bever sẽ thổ lộ điều gì đó với tôi.
‒ Tại sao? tôi hỏi anh. Anh sợ bị nhận ra à?
Anh không trả lời. Nhưng tôi không cần lời giải thích. Cả tôi nữa, tôi cũng luôn luôn sợ bị nhận ra.
‒ Sao nào? Ta về khách sạn chứ?
Nàng vẫn giữ giọng nói dịu dàng ấy. Nàng vuốt ve tay anh. Tôi còn nhớ lời nàng nói với tôi chiều hôm trước, tại quán cà phê Dante: “Tôi không thể không để tâm đến Gérard.” Họ sắp về phòng. Họ có hít ê te giống như chúng tôi hôm qua không? Không. Lúc nãy, khi chúng tôi ra khỏi khách sạn, Jacqueline đã rút chai ê te từ trong túi áo vest ra, vứt xuống một miệng cống, cách xa một chút, trên bờ ke.
‒ Tôi đã hứa với Gérard là sẽ không dùng cái thứ của nợ này nữa.
Có vẻ như tôi không gây cho nàng những mối bận tâm như thế. Tôi thấy thất vọng nhưng cũng cảm nhận được sự đồng lõa đầy bối rối, bởi vì nàng đã muốn chia sẻ “thứ của nợ” ấy với tôi.
Tôi đi cùng họ đến bờ ke. Đúng lúc sắp bước qua cửa khách sạn, Van Bever chìa tay cho tôi.
‒ Sớm gặp lại nhé.
Nàng tránh ánh mắt tôi.
‒ Lát nữa ta gặp lại nhau ở quán Dante, nàng nói.
Tôi nhìn họ đi lên cầu thang. Nàng khoác tay anh. Tôi đứng đó, bất động, ở lối vào. Rồi tôi nghe tiếng cửa phòng họ đóng lại.
Tôi đi trên ke Tournelle, dọc theo hàng tiêu huyền tiêu điều, trong sương mù và cái lạnh ẩm ướt. Ít nhất thì tôi cảm thấy mừng vì có đi ủng chống tuyết, nhưng căn phòng không mấy ấm áp và cái giường gỗ màu hạt dẻ gây cho tôi chút e ngại. Van Bever đã thắng ba nghìn franc ở Dieppe. Làm thế nào để tôi, tôi đây, có thể kiếm được ngần ấy tiền? Tôi thử ước lượng mấy quyển sách định đem bán vẫn còn lại. Chẳng nhiều nhặn gì. Dẫu sao thì kể cả nếu tôi có nhiều tiền, chắc Jacqueline cũng chẳng thèm quan tâm đâu.
Nàng đã bảo tôi: “Lát nữa ta gặp lại nhau ở quán Dante.” Nàng nói thật mập mờ. Chắc tôi sẽ phải đợi họ cả một buổi chiều, rồi thêm một buổi chiều nữa, như đã đợi vào lần đầu tiên. Và tôi càng đợi thì rốt cuộc một ý nghĩ sẽ càng chiếm lĩnh tâm trí tôi: nàng không muốn gặp tôi nữa vì chuyện xảy ra giữa chúng tôi đêm vừa rồi. Với nàng tôi đã trở thành một chứng nhân phiền toái. Tôi đi ngược đại lộ Saint‒Michel và có cảm giác như bấy lâu nay mình cứ luẩn quẩn mãi trên vẫn những vỉa hè ấy, trở thành tù nhân trong cái khu phố này chẳng vì lý do cụ thể nào. Trừ một lý do mà thôi: trong túi áo tôi có một tấm thẻ sinh viên giả để cho hợp thức, và do vậy tốt hơn hết là nên lai vãng một khu sinh viên.
Khi tới cửa khách sạn Lima, tôi do dự không muốn vào. Nhưng tôi chẳng thể ở ngoài phố cả ngày, giữa những con người kia, họ mang cặp da và cặp táp trên đường tới trường trung học, trường Sorbonne, trường Mỏ. Tôi lên giường nằm. Căn phòng quá nhỏ chẳng thể làm gì khác được : không có ghế cũng chẳng phô tơi.
Tháp chuông nhà thờ hiện ra rõ nét trong khung cửa sổ, và cả đám cành của một cây dẻ, tôi thấy tiếc vì nó trụi lá, nhưng còn phải đợi thêm một tháng nữa mới tới mùa xuân. Tôi chẳng còn nhớ mình có nghĩ đến tương lai hay không, vào quãng thời gian ấy. Tôi nghĩ chắc hẳn mình đã sống ở thời hiện tại, với những dự định chạy trốn mơ hồ, cũng như hôm nay, và hy vọng gặp lại họ, Jacqueline và anh, lát nữa, ở quán cà phê Dante.