Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Twilight Series Tập 2: Trăng Non

Chương 13: Kẻ sát nhân

Tác giả: Stephenie Meyer

Nếu trường hợp này rơi vào bất kỳ ai khác chứ không phải là Jacob thì sao, tôi tự hỏi mình, rồi lắc đầu nguầy nguậy… Tôi đang bon bon trên đường cao tốc, đam xuyên qua những cánh rừng để xuống La Push.

Tôi cũng không biết hành động của mình có đúng không nữa, chỉ biết là mình đang tự thỏa hiệp với chính mình.

Tôi không thể tha thứ cho những gì Jacob và đám bạn của cậu ta, đội của cậu ta, đang gây ra. Giờ thì tôi đã hiểu hồi đêm, cậu ta muốn ám chỉ điều gì- khi bảo rằng có lẽ tôi sẽ không còn muốn gặp cậu ta nữa, rằng tôi có thể gọi điện thoại cho cậu ta như lời cậu ta đề nghị- nhưng như thế thì hèn nhát quá. Ít ra thì tôi vẫn còn nợ cậu ta một cuộc nói chuyện thẳng thắn, mặt đối mặt. Tôi sẽ nói rõ với cậu ta rằng tôi sẽ không bỏ qua những gì đang diễn ra; rằng tôi sẽ không thể làm bạn với một kẻ sát nhân, và rồi sai đó sẽ không thèm nói gì nữa, cứ mặc cho những vụ giết người diễn ra… Để rồi đến lượt tôi cũng sẽ trở thành một ác quỷ luôn.

Nhưng tôi cũng không thể không cảnh báo cậu ta được. Tôi phải làm một điều gì đó trong khả năng để bảo vệ cậu ta.

Môi bặm chặt lại đến mức có hằn, tôi tấp xe vào nhà gia đình Black. Chuyện người bạn thân nhất của tôi là người sói đã tệ lắm rồi. Liệu cậu ta có phải là quái vật thực sự không?

Căn nhà tối om om, cửa sổ chẳng thấy sáng ánh đèn, nhưng tôi không thấy phiền hà gì khi “phá” giấc ngủ của họ!? Tôi dộng cửa “rầm rầm”- khẩn cấp với ít nhiều tức tối; âm thanh nhanh chóng truyền đi giữa các vách tường.

– Vào đi- Một phút sau, tôi nghe thấy ông Billy đang loay hoay ở ngưỡng cửa nhà bếp, cái nhà bếp bé như cái mắt muỗi, vai ông quàng một cái áo choàng tắm, ông vẫn chưa ngồi vào xe lăn. Khi đã nhận ra được kẻ “phá làng phá xóm”, đôi mắt ông mở to thoáng chốc, rồi đôi mắt ấy chuyển sang sắc thái chịu đựng.

– Ừm, chào Bella. Cháu có việ gì mà đến sớm thế?

– Cháu chào bác Billy. Cháu muốn nói chuyện với Jake… Cậu ấy đâu rồi ạ?

– Ờ ờ… bác cũng không biết nữa – ông nói dối, vậy mà… gương mặt vẫn thản nhiên như không.

– Bác có biết sáng nay bố cháu sẽ làm gì không? – Tôi hỏi gặng, trong người cảm thấy muốn phát bệnh, và đôi chân gần như muốn khụy xuống.

– Làm sao mà bác biết được?

– Bố cháu và phân nửa đàn ông trong thị trấn đang súng ống trong tay, đổ xô vào rừng để săn những con sói khổng lồ đấy ạ.

Gương mặt của ông Billy thoáng biến sắc, nhưng ngay sau đó lại trơ ra, chẳng có lấy một chút cảm xúc nào.

– Vậy nên cháu muốn nói chuyện với Jacob, nếu bác không cảm thấy bị làm phiền – Tôi tiếp tục.

Ông Billy mím môi lại một lúc lâu.

– Bác… dám chắc là nó hãy còn ngủ – Cuối cùng, ông cũng lên tiếng, hất đầu về phía lối đi dẫn ra phòng khách – Dạo gần đây, nó hay về nhà khuya lắm. Nó cần được nghỉ ngơi… Có lẽ cháu không nên đánh thức nó dậy.

– Bây giờ đến phiên cháu – Tôi thì thầm đáp, chân bước xăm xăm về phía lối đi. Ông Billy chỉ còn biết nhìn theo và… thở dài.

Căn phòng riêng nhỏ xíu của Jacob nằm bên lối đi, cửa phòng chỉ rộng chưa đầy một mét. Tôi chẳng thèm gõ cửa, cứ thê mà tông cửa đi thẳng vào; cánh cử va vào tường một cái “Cháppp”

Jacob – vẫn còn mặc nguyên chiếc quần cụt bằng len màu đen hồi đêm – đang nằm xéo trên chiếc giường đôi choán hết diện tích căn phòng, cách ba chức tường có vài xăngtimet. Jacob nằm xéo như vậy mà vẫn thiếu… chiều dài, chân và đầu của cậu ta phải gác cả lên thành giường. Câuh ta đang ngủ say, cái miện khẽ mở, hơi thở rất đều. m thanh “phá cửa” kia cũng không thể làm cho cậu ta trở mình.

Lúc ngủ, gương mặt của Jacob thật bình lặng, bao nét giận dữ đã biến đi đằng nào mất. Quanh mắt cậu là những quầng thâm, vậy mà trước đây, tôi đã không nhận ra. Mặc dù đang mang một chiều cao quá khổ, nhưng lúc này, trông Jacob hãy còn trẻ con làm sao, và hoàn toàn mệt lử. Trong lòng tôi bỗng trào dâng một nỗi niềm xót xa.

Tôi lùi lại, khẽ khàng khép cánh cửa lại.

Ông Billy nhìn theo tôi chằm chặp, đôi mắt không giấu được vẻ thận trọng, tò mò. Tôi chậm rãi bước trở lại phòng khách:

– Cháu nghĩ cháu nên để cho cậu ấy nghỉ ngơi.

Ông Billy gật đầu. Hai người chúng tôi nhìn nhau, dễ có đến cả một phút dài. Tôi những muốn hỏi ông Billy về vai trò của ông trong chuyện này. Ông nghĩ gì khì con trai của ông trở nên như thế chứ? Không hiểu được. Tôi chỉ biết là ông đã ủng hộ Sam như thế nào từ lúc khởi đầu thôi, vậy nên những kẻ sát nhân này sẽ chẳng đụng đến ông đâu. Làm sao ông lại có thể tự bào chữa cho mình được nhỉ, tôi thật không thể tưởng tượng nổi.

Trong đôi mắt đen nhánh của ông, tôi cũng có thể nhận ra hàng trăm câu hỏi dành cho mình, nhưng ông vẫn lặng im chịu đựng.

– Bác à – Mãi rồi tôi cũng lên tiếng, phá tan bầu không khí im lặng nặng nề giữa hai người – cháu sẽ ra biển một lúc. Khi nào cậu ấy dậy, bác nói giúp cháu là cháu đang đợi nhé?

– Tất nhiên rồi, tất nhiên rồi – Ông Billy gật đầu đồng ý.

Nhưng liệu ông ấy có nói giúp tôi không đây? Ừm, không sao, nếu ông ấy không làm, tôi sẽ lại cố gắng, đúng như vậy đấy!

Thế là tôi lái xe ra bãi biển Thứ Nhất, cho xe đậu vào một lô đất trống. Trời vẫn còn tối lắm – mới chỉ vừa sắp sang rạng đông của một ngày ảm đạm đầy mây – nên khi vừa tắt đèn pha xe, khó khăn lắm tôi mới nhìn thấy được cảnh vật. Nhưng tôi cần phải để cho mắt quen với bóng tối, ngỡ hầu còn có thể tìm ra một lối đi rất nhỏ cắt qua một đám cỏ mọc cao. Ở đây lạnh hơn, gió thừ ngoài mặt biển đen ngòm thổi vào lồng lộng, tôi ấn sâu tay mình vào trong chiếc áo khoác mùa đông. Ít ra thì mưa cũng đã ngừng rơi.

Tôi dấn bước xuống bãi, đi thẳng ra đập ngăn nước biển nằm về phía bắc. Không thể thấy được đảo James hay những hòn đảo khác, chỉ thấy được mập mờ hình dáng của những mép sóng. Một cách cẩn trọng, tôi bước đi trên mấy tảng đá, không quên nhìn dưới chân, đề phòng mấy khúc cây có thể khiến mình vấp ngã.

Và tôi đã tìm ra cái mà mình đang tìm kiếm trước khi mà tôi nhận thức được mình đang… tìm kiếm cái gì? Chỉ còn cách có vài bước chân nữa thôi, từ trong tăm tối, nó lờ mờ hiện ra: một khúc gỗ dài, màu trắng phau, bị kẹt sâu trong đá. Bộ rẽ chằng chịt của nó hướng ra biển giống như hàng trăm xúc tu mỏng manh. Tôi không dám chắc có phải là cái khúc cây mà tôi và Jacob lần đầu tiên đã ngồi trò chuyện hay không- cuộc trò chuyện đã tạo ra những thay đổi, những rối ren mới cho cuộc đời tôi, nhưng trông có vẻ vẫn là chốn cũ.

Tôi ngồi xuống đúng nơi mà tôi đã từng ngồi, phóng tầm mắt ra mặt biển đen ngòm không rõ hình dạng.

Trông thấy Jacob như vậy – trong lúc ngủ, cậu ta mới ngây ngô và dễ bị tổn thương làm sao – bao nỗi khiếp sợ trong tôi chợt tiêu tán, cơn phẫn nộ của tôi cũng theo đó mà vỡ tan. Tôi vẫn chưa thể thay đổi đôi mắt mù quáng của mình để mà nhìn thẳng vào sự thật, có vẻ như tôi cũng giống như ông Billy mất rồi, ấy là không thể nói lời buộc tội Jacob. Không được, yêu thương không có nghĩa là đồng lõa, tôi tự nhủ.

Một khi mình yêu quý ai đó, thì không thể lúc nào người ta cũng đúng, và rồi mình cứ vào hùa với người ta. Dù Jacob có giết người hay không, cậu ta vẫn là người bạn thận nhất của tôi. Và tôi vẫn chưa biết phải xử trí việc này như thế nào.

Nhớ lại vẻ mặt thanh thản của Jacob trong lúc ngủ, lòng tôi bỗng trỗi dậy lên những mong muốn không thể chế ngự được về nỗi phải bảo vệ cậu ta. Thật phi lý hết sức.

Vô lý hay có lý đây? Tôi cứ “ngắm” đi “ngắm” lại mãi trong hồi tưởng về cái vẻ mặt bình lặng của Jacob mà ra sức động náo để tìm kiếm câu trả lời cho riêng mình, tìm cách che chở cho người bạn nhỏ, lần lần, bầy trời chuyển thành xám lúc nào tôi cũng không hay.

– Chào chị Bella!

Tiếng kêu của Jacob vang lên từ chỗ tối khiến tôi giật nảy mình và đứng bật ngay dậy. Tiếng gọi dịu dàng, gần như là rụt rè; nãy giờ tôi vẫn mường tượng đến giọng nói ồm ồm như sóng vỗ vào bờ đá kia… nên trống ngực tôi bắt đầu đập liên hồi. Ánh bình minh đang dần dần nho lên từ phía chân trời, tôi nhận ra cái bóng của kẻ mới đến- nó thật khổng lồ.

– Jake hả?

Cậu bạn chỉ còn cách tôi có vài bước chân. Từng bước, từng bước một – những bước chân nặng trĩu lo âu – cậu ta tiến lại gần.

– Bố em bảo chị có đến, chị chờ em lâu rồi, phải không? Em biết chị có thể đoán ra mà.

– Ừưư, chị nhớ rồi – Tôi nhó như một lời thì thầm

Im lặng một lúc lâu… Dù rằng trời hãy còn tối lắm, vẫn chưa trông rõ một thứ gì, vậy nhưng làn da của tôi bỗng giần giật cơ hồ như thể đôi mắt cậu bạn đang chú mục vào gương mặt của tôi. Hẳn ánh sáng đã đủ để Jacob đọc được vẻ mặt của tôi, chẳng thế mà Jacob lại lên tiếng, giọng nói đột nhiên chuyển sang gắt gỏng.

– Chị chỉ cần gọi điện thoại là được rồi mà – Cậu ta nó một cách cay nghiệt.

Tôi gật đầu nhìn nhận:

– Chị biết.

Jacob bắt đầu dạo bước trên đá. Nếu nghe kỹ, loại bỏ ngoài tai tiếng sóng vỗ ì ầm, thể nào cũng nhận ra được tiếng bước chân rất đều của cậu ta – hệt như một điệu nhảy gót hài trên đá.

– Sao chị lại đến đây? – Jacob chợt ngừng bước, hỏi.

– Chị nghĩ rằng nếu đối diện thì sẽ tốt hơn.

Cậu bạn khụt khịt mũi:

– Ồ, sẽ tốt hơn kia à.

– Jacob, chị muốn cảnh báo em về…

– Về đội kiểm lâm và thợ săn chứ gì? Đừng lo. Bọn em biết cả rồi.

– Đừng lo à? – Lần này thì tới lượt tôi hỏi gặng trong nỗi hoài nghi – Jake, họ có súng đấy! Họ đặt bẫy, treo giải thưởng và…

– Tụi em tự lo cho mình được – Jacob càu nhàu, lại bước đi – Người ta sẽ chẳng thu thập được gì đâu, ngoại trừ chỉ khiến mọi chuyện thêm phiền phức… Rồi họ sẽ lại sớm mất tích mà thôi.

– Jake – Tôi rít lên.

– Cái gì? Đấy là sự thật mà.

Giọng nói của tôi le lói nỗi khiếp sợ.

– Làm sao em có thể… như vậy được? Em quen mọi người mà. Bố chị cũng vào rừng rồi đấy! – Ý nghĩ ấy khiến bụng tôi quặn lại.

Jacob lại dừng chân.

– Nhưng bọn em có thể làm gì hơn được đây?

Trên cao, những đám mây đã được mặt trời khoác cho một lớp áo màu hồng. Bây giờ thì tôi đã có thể nhìn thấy rõ được sắc mặt của cậu bạn – đầy ắp nỗi giận dữ, chán nản và thất vọng.

– Em có thể… ừm, cố gắng không trở thành… người sói được không? – Tôi đề nghị bằng một lời thầm thì.

Jacob tức tối vung cả hai tay lên cao.

– Chị làm như em chọn cuộc sống đó cho mình không bằng – Cậu ta nói như hét lên – Phỏng có ích gì, khi mà bản thân chị cũng lo lắng cho những người bị mất tích?

– Chị không hiểu ý em.

Jacob giận dữ nhìn tôi, đôi mắt tối sầm hẳn lại, còn đôi môi thì vặn lại trong tiếng gầm gừ.

– Chị có biết điều gì làm cho em tức đến độ chỉ muốn phỉ nhổ không?

Tôi chùng xuống, vẻ mặt của cậu ta mang đầy thái độ thù địch. Dường như Jacob đang chờ một câu trả lời, và tôi chỉ biết… lắc đầu.

– Cô đúng là kẻ giả nhân giả nghĩa, Bella ạ… cô ngồi đó, mà khiếp sợ? Công bằng chỗ nào? – Đôi tay Jacob run bắn lên bần bật vì tức giận.

– Giả nhân giả nghĩa? Khiếp sợ quái vật mà tôi trở thành một kẻ giả nhân giả nghĩ ư, vậy là sao?

– Ôi trời! – Jacob rên rỉ, hai nắm tay run rẩy ép vào thái dương, đôi mắt nhắm nghiền lại – Cô có biết là cô vừa nói gì không>

– Sao cơ?

Cậu ta tiến hai bước về phía tôi, cúi xuống, nhìn chằm chằm vào tôi bằng đôi mắt nảy lửa.

– Ừm, tôi rất lấy làm tiếc vì tôi không phải là quái vật đúng nghĩa theo cái “gu” của cô, Bella ạ. Tôi biết tôi không được vĩ đại như bọn hút máu người không biết tanh, có đúng vậy không nào?

Tôi nhảy dựng lên, sừng sộ nhìn đáp trả lại cậu ta.

– Vâng, không phải! – Tôi hét lên – Cậu không phải như vậy, đồ ngốc, nhưng cậu lại hành động như thế đó.

– Cô nói vậy là sao? – Jacob gầm lên, cả thân người run rẩy vì bị kích động.

Và hoàn toàn bất ngờ, giọng nói của Eward lại vang lên cảnh báo tôi:

– Em phải cẩn thận, Bella – Giọng nói em mượt như nhung của anh thánh thót bên tai tôi – Đừng đẩy cậu ta đi quá xa. Em cần phải làm cho cậu ta dịu lại.

Nhưng trong tình thế này đây, cho dù đó là lời nói trong đầu tôi cũng chẳng có chút kilo nào đâu.

Tuy vậy, tôi vẫn muốn xuôi theo anh. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì vì giọng nói ấy.

– Jacob – Tôi xuống giọng, cố nói thật dịu dàng, mềm mỏng – Có nhất thiết phải giết người không, Jacob? Chẳng phải còn có cách khác hay sao? Ý tôi là nếu ma-cà-rồng mà còn biết cách tồn tại nhưng không phải giết người, thì tại sao cậu lại không thử một lần cố gắng chứ?

Kẻ khó hiểu kia thình lình đứng bật dậy, cơ hồ như những lời lẽ của tôi đã trở thành một dòng điện chạy xuyên qua người cậu ta. Đôi lông mày của cậu giãn ra hết cỡ, còn đôi mắt thì mở trừng trừng.

– Giết người? – Cậu ta hỏi lại.

– Chứ cậu nghĩ là chúng ta đang nói về chuyện gì vậy?

Jacob thôi không còn run rẩy nữa. Cậu ta hồ nghi nhìn tôi với đôi chút hy vọng:

– Em tưởng là chúng ta đang nói về thái độ căm phẫm của chị dành cho người sói.

– Ôi trời ơi, Jake, không phải như vậy. Không phải vì em là… sói. Chuyện đó không có là gì hết – Tôi khẳng định một cách chắc nịch và tôi biết mình nói ra điều đó là rất thật lòng. Sự thật đúng là như vậy, tôi chẳng quan tâm đến việc cậu ta biết thành một con sói khổng lồ; đối với tôi, cậu ta vẫn là Jacob mà thôi – Nếu em có thể tìm được cách không săn người nữa… ừm, tất cả những điều đó làm chị khó chịu. Họ là những người vô tội, Jake ạ, họ cũng giống như bố chị, Charlie, và chị không thể cứ nhắm mắt mà làm ngơ trong khi em…

– Thế ư? Thật chứ? – Jacob ngắt lời tôi, nụ cười lại xuất hiện trên môi – Chị chỉ sợ em là một kẻ giết người à? Đó là lý do duy nhất phải không? Lý do đó còn chưa đủ hay sao?

Jacob phá ra cười sằng sặc.

– Jacob Black, chuyện này có gì là vui chứ!

– Đúng đúng – Cậu ta đồng ý, nhưng vẫn còn cười giòn như nắc nẻ.

Jacob lại sải một bước dài đến chỗ tôi, rồi bắt ngờ ôm chầm lấy tôi.

– Chị nói thật chứ, thật sự chị không quan tâm đến việc em biến thành một con chó khổng lồ chứ? – Cậu ta hỏi, giọng nói đầy phấn khích vang lên bên tai tôi.

– Không – Tôi thở dốc – Nhưng… không – thể – không – thở – được, Jake!

Jacob vội buông tôi ra, nhưng vẫn nắm lấy 2 cánh tay của tôi.

– Em không phải là kẻ sát nhân Bella ạ.

Tôi quan sát sắc mặt của Jacob, rõ ràng cậu ta nói thật. Một sự thanh thản lan tỏa khắp tâm hồn tôi.

– Thật chứ? – Tôi hỏi.

– Thật – Jacob nói chắc như đinh đóng cột.

Bây giờ tới lượt tôi ôm chầm lấy người bạn nhỏ. Bất giác tôi nhớ lại ngày đầu tiên bên 2 chiếc xe mấy – cậu ta thật to lớn, còn tôi… Lần này, tôi thấy mình thật nhỏ bé, nhở bé hơn cả một đứa trẻ nữa.

Cũng giống như lần ấy, người bạn nhỏ luồn tay vào tóc tôi.

– Em xin lỗi vì đã gọi chị là kẻ giả nhân giả nghĩa – Jacob thủ thỉ.

– Chị xin lỗi vì gọi em là kẻ sát nhân.

Người bạn nhỏ bật cười sảng khoái.

Vậy thì… Chợt nhớ ra một chuyện, tôi lùi lại để có thể nhìn rõ khuôn mặt của Jacob. Đôi lông mày của tôi nhíu lại trong nỗi lo lắng:

– Vậy còn Sam là sao? Những người khác thì thế nào?

Jacob lắc đầu, mỉm cười hồn hậu như thể vừa trút bỏ được khỏi đôi vai một gánh nặng.

– Tất nhiên là không. CHị không nhớ bọn em đã tự giới thiệu mình là gì sao?

Ký ức trong tôi bỗng chốc trở nên thông thường… Tôi chỉ phải suy nghĩ có một giây…

– Những chiến binh.

– Chính xác đấy.

– Nhưng chị không hiểu. Những gì đang diễn ra trong rừng thì phải giải thích như thế nào đây? Những du khách bị mất tích, rồi còn máu nữa?

Trong tức khắc, Jacob nghiêm mặt lại, nỗi lo lắng lại lần nữa quất vào trong đôi mắt.

– Bọn em đang cố gắng làm nhiệm vụ của mình, chị Bella ạ. Bọn em đã cố gắng hết sức để bảo vệ họ nhưng lúc nào bọn em cũng chậm chân một bước.

– Bảo vệ bọn họ thoát khỏi cái gì? Không lẽ trong rừng có gấu thật sao?

– Chị Bella của em ơi, bọn em chỉ bảo mọi người khỏi một thứ duy nhất mà thôi… đó là kẻ thù của bọn em. Đó là lí do vì sao bọn em tồn tại… tại vì bọn chúng cũng tồn tại.

Tôi ngây người ra, mặt vẫn chú mục vào Jacob, vậy thì chỉ còn một đáp án mà thoi, kẻ sát nhân chính là… Máu dần rút khỏi mặt tôi. một tiếng thét nhỏ nhưng chứa đựng bao nỗi kinh hoàng bật khỏi môi tôi.

Jacob gật đầu.

– Em nghĩ là chị, hơn ai hết, có thể nhận ra được điều gì đang diễn ra.

– Lauren- Tôi thều thào – Hắn ta vẫn còn ở đấy.

Jacob chớp chớp mắt, nghểnh đầu sang một bên.

– Lauren là ai?

Ôi cái đầu của tôi đang rối tung rối mù cả lên, tôi cố gắng lọc ra những gì chính xác nhất để trả lời.

– Em biết mà… em đã thấy hắn trên đông cỏ đấy thôi. Em đã ở đó, và em đã ngăn không để hắn giết chị…

– Àaaa, là con rận tóc đen phải không? – Jacob mỉm cười, một nụ cười rất dữ dằn – Đấy là tên hắn à?

Tôi bủn rủn cả người.

– Em đang nghĩ gì vậy?- Tôi thều thào – Hắn đã có thể giết em rồi đấy! Jake ạ, em không biết kà nguy hiểm thế nào đâu.

Một tràng cười đắc chí lại vang lên cắt lời tôi.

– Ôi dào, Bella, chỉ còn mỗi một tên ma cà rồng thì nào phải là vấn đề gì to tát đối với một đội hung mạnh như bọn em đâu. Chuyện đó còn dễ như trở bàn tay ấy, còn vui nữa là đằng khác!

– Dễ? Cái gì dễ?

– Thì giết cái con quỉ hút máu tính giết chị đó. À, giờ thì em không liệt hắn vào trong danh sách những tên sát nhân nữa – Jacob nói them – Ma cà rồng không thể coi là người được.

Tới nước này thì tôi chỉ còn có thể trệu trạo được vài tiếng mà thôi

– Em… đã… giết… Lauren… rồi ư?

Jacob gật đầu.

– Đúng, đấy là công sức cả cả nhóm – Cậu bạn nhẹ nhàng chỉnh lại.

– Vậy là Lauren đã chết thật rồi sao? – Tôi thều thào.

– Chị không buồn về chuyện đó chứ, phải không? Hắn tính giết chị kia mà… và hắn đã ra tay; Bella ạ, bọn em đã chắc chắn điều đó nên mới tấn công. Chị cũng biết mà, đúng không

– Chị biết điều đó. Không, chị không buồn… ừm chị… – Tôi cần phải ngồi xuống đã. Hai chân của tôi loạng choạng lùi lại cuối cùng cũng cảm nhận được khúc gỗ cạ nhẹ vào bắp chân mình, thế là tôi đổ sập người xuống đó – Lauren chết rồi. Hắn sẽ không đến tìm chị nữa.

– Chị không bị mất trí đấy chứ? Hắn đâu phải ;à một trong những người bạn của chị hay là gì gì đâu, phải không nào?

– Bạn chị ư? – Tôi nhìn Jacob chằm chằm, tự dưng thấy váng vất và lung túng, không biết phải làm gì, nhưng trên hết là… nhẹ nhõm; phải, tôi đang nhẹ nhõm chưa từng thấy. Đôi mắt của tôi bắt đầu ươn ướt, tôi lắp bắp – Không đâu, Jake ạ. Chị cảm thấy… thấy lòng nhẹ thênh. Chị cứ nghĩ rằng hắn đang đi lung chị… Hằng đêm, chị cứ lo canh cánh rằng hắn sắp bắt mình tới nơi, chị chỉ dám hi vọng rằng hắn chi bắt mình thôi và tha cho bố. Chị rất sợ, Jacob ạ… Nhưng bằng cách nào vậy?Hắn là ma cà rồng mà! Làm sao em có thể giết hắn được? Hắn rất mạnh, cứng như đá cẩm thạch vậy

Người bạn nhỏ nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh tôi, quàng tay ôm lấy tôi, vỗ về:

– Thì bọn em cũng có thể tạng giống như vậy mà, chị Bella. Bọn em cũng rất mạnh, rất cứng. Em ước gì khi ấy, chị nói vơi em rằng chị rất sợ. Nhưng chị không cần phải sợ nữa.

– Nhưng em có ở bên chị đâu? – Tôi lầm bầm, tư lự.

– Ừ nhỉ, chị nói đúng.

– À à Jake… chị nghĩ là em có biết… ừm đêm qua em nói là em ở trong phòng chị là sẽ không an toàn cho em. Em cũng biết rằng ma cà rồng có thể đến bắt chị, đúng không. Có phải em muốn nói như vậy không?

Jacob ngỡ ngàng trong giây lát, rồi cậu ta cúi mặt xuống đất:

– Không, em không có ý đó.

– Thế thì tại sao em lại nghĩ rằng em ở đó thì sẽ không an toàn?

Người bạn nhỏ ngước lên nhìn tôi bằng đôi mắt ra chiều có lỗi:

– Em không nói rằng điều đó không an toàn cho em. Lúc ấy, em chỉ nghỉ cho chị thôi.

– Em nói vậy là sao?

Jacob lại cúi mặt xuống đất. đá đá chân vào phiến đá.

– Lý do em không được ở bên chị không chỉ có một đâu, chị Bella. Em không được phép kể với chị bí mật của bộ tộc em, đó chỉ là một lý do thôi, ngoài ra, còn là vì điều đó sẽ không an toàn cho chị. Nếu em nổi điên… nếu em tức giận… chị có thể sẽ bị thương

Tôi ngẫm nghĩ điều đó một lúc lâu:

– Vậy là em đã từng nổi khùng… khi chị mắng em… và em đã tức đến run cả người… ?

– Vânggg – Người bạn nhỏ cuối mặt xuống thấp hơn nữa – Em phải giữ cho mình luôn dược bình tĩnh. Em thề với chị rằng em không muốn nổi khùng một chút nào, dù cho chị có la lối gì em đi chăng nữa. Nhưng rồi, nhưng rồi… em đã rất buồn khi ngỡ rằng mình sẽ mất chị… khi chị không thể chấp nhận con người thật của em…

– Thế thì điều gì sẽ xảy ra… khi em nổi khùng ấy? – Tôi thì thầm hỏi.

– Em sẽ biến thành sói – Jacob cũng thì thầm khi đáp lời.

– Em không cần phải đợi đến khi trăng tròn sao?

Jacob trố mắt nhìn tôi:

– Đó chỉ là mấy phiên bản của Hollywood thôi chị, không đúng lắm đâu – Rồi người bạn nhỏ tuổi thở dài, nghiêm nghị trở lại – Chị không cần phải quá căng thẳng đâu, Bella. Bọn em đang để tâm đến chuyện này. Và bọn em sẽ đặc biệt để mắt tới chú Charlie cùng những người khác… bọn em sẽ không để cho chú xảy ra chuyện gì đâu. Hãy tin em nhé.

Hình như, hình như có một cái gì đó… một điều gì đó… đang dần hiện hình, mà đáng lẽ tôi phải nhận ra ngay rồi mới phải – cũng bởi chuyện Jacob và những người bạn đã đánh bại Lauren khiến tôi phân tâm, nên trong một lúc tôi đã hoàn toàn bỏ sót nó – Và cái điều gì đó vừa mới bùng nổ trong đầu tôi khi Jacob dùng đến thì hiện tại.

Bọn em đang để tâm đến chuyện này.

Vậy là mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.

– Lauren chết rồi – Tôi há hốc miêng ra vì ngạc nhiên, toàn than bỗng dưng cứng như đá.

– Bella? – Jacob thảng thốt, đặt tay lên gò má tái mét không còn một hột máu của tôi.

– Nếu Lauren đã chết… một tuần trước thì hiện thời, một kẻ khác đang nhận lãnh vai trò kẻ sát nhân.

Jacob gật đầu, 2 hàm răng của cậu ta nghiến chặt vào nhau, và cậu ta gầm gè:

– Bọn chúng có 2 tên. Tụi em cho rằng ả bạn tình của hắn rất muốn quyết đấu một trận sống mái với tụi em lắm – theo truyền thuyết, bọn chúng sẽ không để cho chị yên đâu, một khi chị đã giết chết bạn tình của chúng – hiện thời thì ả cứ thoắt ẩn thoắt hiện, nhưng rồi sẽ sớm chường mặt ra thôi. Chậc, giá như tụi em biết được ả đang nhắm tới con mồi nào thì sẽ dễ tóm được ả hơn. Nhưng chẳng thấy ả bộc lộ điều đó. Ả cứ chạy loanh quanh vòng ngoài, cơ hồ như ả đang kiểm tra khả năng phòng bị của tụi em, hầu tìm đường lọt vào trong… nhưng mà đích đến là ở chỗ nào? Ả muốn đến đâu? Sam thì cho rằng ả đang tìm cách chia cắt tụi em, để chờ thời cơ…

Giọng nói của người bạn nhỏ mỗi lúc một nhạt dần, nhòa dẫn mãi cho đến lúc nghe chẳng khác gì một mớ âm thanh đang chạy xuyên qua một đường hầm dài rồi đọng lại, để cuối cùng, tôi không còn cảm nhận được những lời lẽ ấy nữa. Trán tôi bắt đầu rịn mồ hôi, còn bụng thì quặn lại như thể cơn đau bụng vừa nhớ đến tôi viếng thăm. Chính xác thì tôi giống như đang phát bệnh.

Một cách đường đột, tôi chao người ra khỏi vòng tay của Jacob, gục lên than cây. Cả than hình của tôi nằm trong tình trạng chấn động với những cố gắng vô ích, cái bao tử trống rỗng cuả tôi bắt đầu thắt lại cùng những cơn buồn nôn đáng sợ, dù rằng tôi chẳng có thứ gì để mà nôn ra cả

Victoria đang ở đây, đang lung bắt tôi, giết hại những du khách trong rừng – nơi bố tôi đang tiến hành những công việc điều tra…

Đầu óc tôi bắt đầu quay mòng mòng như chong chóng được gió.

Jacob đặt cả 2 tay lên vai tôi, giữ cho tôi không bị trươt xuống đá. Tôi hoàn toàn có thể cảm nhận được hơi thở ấm áo của cậu ta đang phả lên má mình.

– Bella, có chuyện gì vậy?

– Victoria – Hụt hơi, nhưng tôi vẫn thở lấy thở để, các hoạt động hô hấp trong tôi cứ bị đứt quãng từng hồi, từng hồi… rất khó chịu.

Trong đầu tôi, Edward băt đầu gầm ghè cái tên ấy trong phẫn nộ.

Tôi vẫn còn cảm nhận được Jacob đang nâng tôi dậy, và trong sự lung túng vụng về, cậu bạn kéo tôi vào long, để cái đầu không còn chút sinh khí nào của tôi gục lên vai của cậu

Bằng sự nỗ lực hết mình, Jacob cố gắng giữ lấy tôi cố định trong tư thế ấy. không để cho tôi phaỉ chịu gật gưởng. Người bạn nhỏ vuốt mái tóc ướt đãm mồ hôi của tôi ra sau, không để cho chúng xõa xuống che kín khuôn mặt tôi ra,.

– Ai thế? – Jacob hỏi- CHị có nghe thấy em nói gì không Bella? Chị Bella?

– Cô ta không pải bạn tình của Lauren đâu. Tôi thẻ thọt nói bên vai của Jacob – Bọn họ chỉ là bạn cũ thôi…

– Chị có muốn uống nước không? Hay đến bác sĩ nhé? Nói cho em biết em phải làm gì đi – Người bạn nhỏ tha thiết yêu cầu trong niềm hoảng hốt tột độ.

– Chị không ốm đâu… Chị sợ lắm – Tôi thều thào giải thích. Cái từ sợ kia cũng chảng đủ diễn tả tâm trạng của tôi lúc này.

Jacob vỗ nhè nhẹ vào lưng tôi:

– Chị sợ Victoria này hả?

Tôi gật đầu, không khỏi tùng mình.

– Victoria có ohair ả tóc đỏ không?

Người tôi lại run lên, giọng nói của tôi hốt nhiên trở thành thút thít:

– Ừ.

– Sao chị biết ả không phải là bạn tình của con quỉ chết dẫm kia?

– Lauren kể cho chị rằng Jame à bạn tình của cô ta – Tôi giải thích, và như một phản xạ tự nhiên, cánh tay mạng sẹo suổt đời của tôi bỗng giần giật.

Jacob giữ chặt lấy tôi bằng cánh tay to khỏa của mình, đồng thời năng mặt tôi hướng ra trước. Người bạn nhỏ nhìn thật sau vào đôi mắt tôi:

– Tên quỉ đó còn kể gì với chị nữa không, Bella? Chị có biết ả muốn gì không?

– Tất nhiên là chị biết – Tôi thều thào – Ả muốn bắt chị.

Jacob trợn mắt. nhưng ngay sau đó lại sa sầm xuống, chỉ còn lại khe hở hẹp /

– Tại sao? – Cậu bạn hỏi gặng

– Vì Edward đã giết James – Tôi thều thào. Jacob giữ tôi chặt đến độ tôi không cần phải bấu chặt lấy cái lỗ hổng vô hình mỗi lần nhắc tới tên anh nữa… Cậu ta ghì cứng lấy tôi – Cô ta… không thể quên được. Nhưng Lauren bảo rằng cô ta nghĩ giết chị sẽ hay hơn là giết Edward. Bạn tình phải chết cho bạn tình. Hình như cô ta đã không biết… vẫn chưa biết rằng… rằng… – Tôi nuốt không khí vào họng một cách khó khăn – Rằng mọi chuyện đã không còn như xưa nữa. Edward đã không còn như xưa… nữa…

Jacob toàn tâm toàn ý nuốt từng lời nói của tôi, gương mặt của người bạn nhỏ tuổi biểu hiện đầy đủ các cung bật của cảm xúc.

– Chuyện là vậy sao? Tại sao bọn nhà Cullen lại bỏ đi?

– Vì cuối cùng, chị chỉ là một con người không hơn không kém. Không có gì đặc biệt cả – Tôi giải thích. Người run lên một cách yếu ớt.

Có một âm thanh gì đó nghe như tiếng gầm gừ – không hẳn là tiếng gầm gừ, vẫn còn một chút gì đó tiếng hậm hực của con người- đang sôi lên trong lồng ngực của Jacob.

– Một khi tên ma cà rồng đó đã ngu ngốc đến mức ấy rồi thì….

– Chị xin em – Tôi kêu lên một cách thiểu não – Chị xin em đấy, Đừng.

Jacob ngần ngừ một lúc, nhưng rồi cũng chịu gật đầu đồng ý.

– Chuyện này rất quan trọng – Người bạn nhỏ lặp lại, toàn bộ gương mặt của cậu ta lúc này hằn đầy những tính toán.

– Đây đích thị là điều mà tất cả bọn em đều muốn biết. Chúng ta cần phải thông báo ngay đến mọi người.

Người bạn nhỏ đứng dậy, vực tôi đứng lên theo. Cậu ta dung cả hai tay để giữ lấy thắt lưng tôi, đến khi chắc chắn tôi sẽ không ngã nữa mới thôi.

– Chị không sao đâu – Tôi nói dối.

Nhưng Jacob vẫn giữ lấy một cánh tay của tôi.

– Chứng minh đi nào.

Người bạn nhỏ đưa tôi trở lại chiếc xe tải.

– Chúng ta đi đâu? – Tôi hỏi.

– Em vẫn chưa biết – Jacob thật thà thú nhân – Em sẽ gọi mọi người tới họp. À, chị hãy chờ ở đây một lát nhé! Cậu ta để tôi dựa lưng vào chiếc xe tải rồi buông tay.

– Em đi đâu thế?

– Em sẽ trở lại ngay – Jacob hứa một cách chắc chắn rồi quay gót, đi như lao qua chỗ đậu xe, chạy như bay qua đường hướng thẳng vào bìa rừng. Cứ thế, bong cậu thấp thoáng sau những rặng cây, mau mắn, mềm mại như một con hưou.

– Jacob! – Tôi gọi với theo muốn khản cả giọng, nhưng Jacob đã đi rồi.

Đây không phải là lúc thích hợp để ở một mình. Sau vài giây Jacob khuất dạng, tôi bỗng rơi vào tình trạng thở quá nhanh. Vô cùng hoảng hốt, tôi lê mình vào cabin, khóa trái cửa lại liền tắp lự. Ấy vậy mà tôi cũng vẫn chẳng cảm thấy khá hơn.

Victoria đang săn lung tôi. Quả là nhờ có may mắn mà cô ta vẫn hcưa tìm ra được tôi – à, may mắn cùng năm người sói trẻ tuổi kia nữa. Tôi nghe tiếng thở của mình buốt nhói. Dù cho Jacob có nói gì, nhưng cái ý nghĩ ngời bạn nhỏ đang ở đâu đó gần gần Victoria cũng đủu cho tôi cảm thấy rụng rời cả chân tay. Tôi không quan tâm đến việc cậu ta sẽ trở thành gì khi cơn tức giận của cậu ta vượt quá mức kiểm soát. Hiện tại, trong đầu tôi chỉ có mỗi hình ảnh của con người gớm ghiếc kia, gương mặt hoang dại của cô ta, cùng dáng vẻ bất tử sặc mùi tử khí…

Nhưng mà theo lời của Jacob thì Laurent đã không còn có mặt trên cõi đời này nữa rồi. Liệu có thể như vậy được sao? Edward – như một phản ứng tự nhiên, tôi dưa tay ghì lấy ngực mình – đã kể với tôi rằng ma-cà-rồng khó bị tiêu diệt lắm cơ mà. Chỉ có ma-cà-rồng mới làm được việc đó thôi. Tuy nhiên, Jake đã nói rằng người sói cũng có thể tạng tương tự như vậy…

Cậu bạn ấy cũng nói rằng nhóm của cậu sẽ đặc biệt để mắt đến bố tôi – rằng tôi có thể tin người sói sẽ bảo vệ bố tôi được an toàn. Nhưng làm sao tôi có thể tin điều đo đây? Không ai trong chúng tôi an toàn cả! Nhất là Jacob, nếu cậu ta cứ kiên quyết xen vào giữa Victoria và bố tôi.. xen vào giữa Victoria và tôi.

Tôi có cảm giác như mình lại sắp phải nôn thốc nôn tháo.

“ Cốc, cốc, cốc”, cửa sổ cabin bên phía tôi ngồi bỗng phát ra tiếng động…. Khiếp đảm, tôi bắt đầu rên rỉ – Nhưng đó là Jacob, người bạn nhỏ của tôi đã quay trở lại. Những ngón tay thanh mảnh, run run của tôi xoay sở mãi mới mở được của xe.

– Chị sợ lắm ư? – Cậu bạn hỏi trong lúc chui vào cabin. Tôi chỉ lẳng lặng gật đầu.

– Đừng sợ. Bọn em sẽ bảo vệ chị, cả chú Charlie nữa. Em xin hứa đấy.

– Cái ý nghĩ em đi tìm Victoria còn đáng sợ hơn cả cái ý nghĩ cô ta đi tìm chị nữa kìa – Tôi thều thào nói.

Jacob bậy cười khúc khích.

– Chị phải tin tưởng vào bọn em mới phải chứ. Như thể bị sỉ nhục đấy, biết không?

Tôi lắc đầu. Tôi đã được chứng kiên tận mắt ma cà rồng hành xử như thế nào rồi.

– Em vừa đi đâu thế?

Cậu bạn bặm môi lại, không nói năng gì.

– Sao thế? Lại bí mật à?

Jacob chau mày:

– Không hoàn toàn như vậy. Chỉ hơi không mình thường một chút thôi. Em không muốn làm chi chị phải sợ.

– Trong chuyện này, chị cũng là kẻ không bình thường mà, em cũng biết rồi đấy – Tôi cố gắng nở một nụ cười thật tươi, nhưng… không thành công lắm.

Jacob thì cười toe toét trở lại rất dễ dàng.

– Chắc vậy quá hả. Thôi được rồi. Chị biết không, khi bọn em là sói, bọn em có thể… nghe được lẫn nhau.

Đôi long mày của tôi nhíu lại đầy vẻ ngờ nghệch.

– Không phải là nghe âm thanh đâu – Người bạn nhỏ tiếp tục giải thích – mà là… bọn em có thể nghe được suy nghĩ.. của nhau… cho dù bọn em có ở cách xa nhau đến thế nào. Điều này rất có ích khi tụi em đi săn, nhưng bù lại, phải chịu nhiều đâu đớn lắm.. Thật xấu hổ quá… chưa có ai có những bí mật kiểu như vậy cả. Kỳ lạ thật, chị nhỉ?

– Có phải đó là điều mà đêm qua em đề cập đến không, khi em nói rằng em sẽ kể với mọi người em đã gặp chị dù rằng trong long em không muốn làm việc đó?

– Chị nhanh nhạy lắm.

– Cám ơn em.

– Chị cũng rất có duyên… với những chuyện kỳ lạ. EM nghĩ chắc bí mật mới này của em sẽ khiến chị khó chịu lắm.

– Không đâu… ừm, em không phải là người đầu tiên chị biết có khả năng này. Vậy nên điều này không khiến chị ngạc nhiên lắm.

– Thật sao?… Khoan đã… Chị đang nói đến quỷ hút máu trong lòng chị hả?

– Chị mong rằng em không gọi họ như vậy.

Jacob bật cười khúc khích.

– Được thôi, vậy thì nhà Cullen hả chị?

– Chỉ có… chỉ có Edward thôi. Tôi kêu lên còng một tay ôm lấy than mình.

Jacob cỏ vẻ ngạc nhiên, song tất nhiên cũng chẳng lấy làm dễ chịu gì khi biết được chuyện này.

– Em cứ ngỡ đó là chuyện tầm phào. EM cũng nghe nói là ma cà rồng có những năng lực đặc biết, nhưng em tưởng mấy cái đó chỉ có trong truyền thuyết mà thôi.

– Còn cái nào chỉ có trong truyền thuyết nữa không?- tôi hỏi người bạn nhỏ một cách châm biếm.

Jacob cáu kỉnh nhìn tôi, nói:

– Chắc là không. Thôi được rồi, chúng ta sẽ gặp Sam và mấy người kia ở chỗ chúng ta hay tập xe máy nhé.

Tôi bật công tắc và cho xe tiến thẳng ra đường cái.

– Vậy là ban nãy, em biến thánh sói để nói chuyện với Sam hả? – Tôi lên tiếng, tính hiếu kỳ bất giác trỗi dậy.

Jacob gật đầu có vẻ rất ngượng nghiụ.

– Dạ, em cố gắng là sói chỉ trong khoảng thời gian ngắn thôi… và cố gắng không nghĩ đến chị, vậy nên mọi người sẽ không biết chúng ta đi cùng với nhau. EM sợ Sam không cho em đưa chị theo.

– Điều đó sẽ chẳng ngăn cản được chị đâu. – Tôi vânc chưa thể tống khứ ra khỏi đầu mình cái nhận thức Sam là người xấu được. Cứ mỗi khi nghe thất tên anh ta là 2 hàm răng của tôi nghiến vào nhau thật chặt.

– Vâng, nhưng mà điều đó thì lại ngăn cản được em đấy – Jacob trả lời, gương mặt lại đong đầy những ủ ê – Chị còn nhớ đêm hôm qua không, em đã không thể nói rõ với chị. Em đã không thể kể tất tần tật sự thật.

– Ừ ư ư. Trông em xứ như bị tắt thở ấy.

Jacob bật cưới khúc khích, nhưng chẳng tỏ vẻ gì là vui cả.

– Cũng chẳng còn gì phải giấu nhau nữa. Sam dặn em không được kể với chị. Anh ấy là… đội trưởng, chị biết mà. Là thủ lĩnh đấy. Khi anh ấy bảo tụi em phải làm thế này, hay không được làm thế kia… Khi anh ấy muốn mọi chuyện phải được tiến hành như thế nào, ừm, thì bọn em không một đứa nào được làm trái ý hết.

– Lạ nhỉ – Tôi làu bàu.

– Đúng, quả có lạ thật. – Người bạn nhỏ cũng đồng ý với tôi – Giống như đắc tính của lời sói vậy.

– Hờ – Tôi chỉ đáp lại được có thế.

– Có đến hàng tá nhứng thứ ấy… đặc tính của loài sói ấu mà. Em vẫn còn đang học. Em không thể tưởng tượng được Sam đã ra sao, khi phải một mình trải qua nhứng điều ấy một mình. Trong khi cứ thực mà nói, có cả đội bên cạnh giúp đỡ mà cũng còn phaỉ chịu lắm gian truân nữa kìa.

– Sam trai qua chuyện ấy chỉ có một mình thôi sao?

– Dạ – Giọng nói của Jacob bỗng chùng xuống – Khi em biến đổi, đó là điều…. hãi hung nhất, kinh khủng nhất mà em đã phải trải qua… Nó vượt xa tất cả những gì em có thể tưởng tượng ra được… Nhưng em không hề đơn độc…. Nhiều lời chỉ dẫn đã hiện ra trong đầu em, giải thích cho em biết chuyện gì đang xảy ra, và em cần phải làm những gì. Có lẽ những lời chỉ bảo, động viên đó đã giúp em còn kiểm soát được mình. Nhưng mà Sam… – Nói tới đây, ngời bạn nhỏ lắc đầu – Chẳng có ai giúp đỡ Sam cả.

Thế thì cần phải thay đổi cách nghĩ thôi. NGhe Jacob kể rõ như vậy, không thể nào mà không mủi long trước Sam. Tôi phải luôn tự nhắc mình rằng không có lý do gì để ghét con người ấy mới được.

– À này, liệu mọi người có nổi giận khi thấy chị đi với em không? – Tôi hỏi.

Jacob tức thì nhăn mặt, lè lưỡi:

– Ờ, cái này thì cũng dám lắm đấy.

– Có lẽ chị không nên…

– Không, không sao đâu – Jacob trấn an tôi – Chị biết hang tá chuyện có thể giúp ích cho bọn em nhiều mà. Chị không có vẻ gì là ngời hời hợt, chắng quan tâm gì đến thế gới cung quanh. Chị giống như là… em cũng không biết nữa, điệp viên hay là gì ấy. Chị theo sát mọi hoật động của kẻ thù.

Tôi không khỏi giật mình khi nghe những lời lẽ vừa rồi và bất giác cau mày với chính mình. Không lẽ… đó là điều Jacob muốn ở tôi? Những thông tin tay trong có thể giúp họ tiêu diệt được kẻ thù của họ?Dù sao thì tôi cũng không phải điệp viên hay điệp báo gì ráo. Tôi không chủ ý thu thập những tin tức đó. Lời nói của Jacob bất giác khiến cho tôi có cảm tưởng như mình đang là một kẻ phản bội.

Nhưng tôi vẫn muốn cậu ta ngăn chặn được Victoria, đúng thế không nhỉ?

Không, không đúng.

Tôi rất mong Victoria bị chặn đứng, tốt nhất là… trước khi cô ta kịp tra tấn tôi đến chết, hoặc là bắt được bố tôi hay giết hại những du khách trong rừng. Nhưng, tôi hoàn toàn không muôn Jacob là người làm công việc nguy hiểm đó, hay chỉ đơn thuần là cố gắng ngăn chặn cô ta lại. Tôi không muốn Jacob năm trong bán kính một trăn dặm của cô ta.

– Giống như chuyên về tên ma cà rồng có khả năng đọc được suy nghĩ của người khác ấy – Jacob tiếp tục nói, mặc cho tôi cứ để đầu óc mãi ở tận đâu đâu – Đó là điều bọn em rất muốn biết. Nó chứng tỏ những câu chuyện hoang đường là có thật. Và mọi chuyện sẽ trở nên phức tạp hơn. À này, chị có biết Victoria có khả năng nào đắc biệt không?

– Chị không biết – Tôi ngần ngừ, rồi thở dài – Lẽ ra anh ấy nên đề cập đến mới phải.

– Anh ấy? Ồ, chị muốn nói đến Edward hả… ý, em xin lỗi, em quên. Chị không thích nói đến tên hắn ta… hoặc là nghe thấy cái tên ấy.

Tôi ghì chặt lấy bụng mình, cố gắng không để ý đến những đâu đớn ở lồng ngực.

– Ừ, không thích, không thích một chút nào.

– Em xin lỗi.

– Sao em biết rõ về chị vậy, Jacob? Đôi lúc chị có cảm giác là em có thể đọc được suy nghĩ của chị.

– Không phải đâu. Tại em chú ý thôi.

Lúc này, chúng tôi đã ra đến con đường đất nhỏ, nơi Jacob lần đầu tiên dạy cho tôi cách điều khiển xe máy.

– Liệu có được không? – Tôi không thể không hỏi lại cho chắc chắn.

– Được mà, được mà.

Tối tấp xe vào lề đường, rồi tắt máy.

– Xem ra, chị vẫn không vui phải không? – Người bạn nhỏ khẽ hỏi.

Tôi gật đầu, mắt mơ màng nhìn về phía cánh rừng tối tăm, ảm đạm.

– Có bao giờ chị nghĩ rằng… như vậy có lẽ… sẽ tốt hơn?

Một cách chậm rãi, tôi hít vào, sau đó thở hắt ra.

– Không

– Vì hắn không phải là người lý tưởng mà chị có thể…

– Chị xin em đấy, Jacob – Tôi ngắt ngang lời kẻ đồng hành với mình, thì thầm nài nỉ – Chúng ta có thể không nói đến chuyện này được không em? Chị không thể chịu đùng được.

– Đồng ý – Người bạn nhỏ hít vào một hơi, thật sâu- Em xin lỗi vì đã nói điều gì đó không phải.

– Đừng buồn như thế. Nếu mọi thứ đều khác đi thì có người chia sẻ mọi chuyện với mình, thật còn gì bằng.

Jacob gật đầu.

– Vâng, hai tuần qua, phải giữ bí mật với chị đúng là một cực hình. Không thể chia sẻ cùng ai quả thật là điều rất khủng khiếp.

– Ừ, rất khủng khiếp – Tôi xác nhận.

Jacob chợt hít vào một hơi thật đầy.

– Mọi người kia rồi. Chúng tar a nào.

– Em chắc chứ? – Tôi hỏi lại trong lúc người bạn nhỏ mở cửa xe – Có lẽ chị không có mặt ở đó sẽ tốt hơn.

– Họ sẽ chấp nhận chị mà – Cậu ta trả lời, rồi cười toe toét – Hình như có kẻ đang sợ sói kìa?

– Ha ha, tôi bật cười. Rồi tôi cũng leo ra khỏi ca bin, vội vã đi vòng ra đằng trước mũi xe để đứng cạnh Jacob. Tâm trí tôi vẫn còn lưu lại nguyên vẹn hình ảnh của những vật khổng lồ trên đồng cỏ. Giống Jacob trước đây, tay tôi bắt đầu run lên bần bật – vì sợ hơn là vì giận.

Jake nắm lấy tay tôi, khẽ siết lại.

– Chúng mình đi nào.

Bình luận