Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Chương V

Tác giả: Hạ Cơ

Ba tháng hè cứ thế trôi qua hồi nào không biết. Tuần lễ này là tuần lễ cuối cùng trước khi tôi trở lên quận nên Mận có vẻ buồn lắm, nó có vẻ buồn lắm, nó cứ quấn quít lấy tôi hoài và hối thúc tôi nói cha mẹ qua nói chuyện cưới hỏi với gia đình nó. Thật sự thì tôi thấy mình còn nhỏ quá và cũng chưa nghĩ tới chuyện lấy vợ nên cứ ậm ừ tìm cách khoái thác dài… Thấy vậy Mận cứ theo khóc hoài và năn nĩ tôi hết nước làm cho tôi cũng muốn điên luôn. Cuối cùng tôi cũng trấn an được Mận bằng cách là hẹn sang năm khi tôi thi trung học xong rồi thì sẽ về cưới Mận, khi đó Mận mới tạm vui.

Tối hôm từ giã để sáng mai tôi đi. Mận đã bắt tôi thề độc là năm sau sẽ về cưới Mận. Túng thế tôi cũng đành thề liều mạng, thề bất kể trời trăng mây nước gì cã. Sau màn thề thốt là một màn mây mưa ngất trời với đầy đủ tất cả những kiểu ngược xuôi, bồng bế, làm chó, làm ngựa lung tung…

Trời vừa bảnh sáng cha tôi đã đánh thức tôi dậy để sửa soạn đi. Khi bước chân ra nhà ngang tôi đã thấy đầy đủ cha mẹ tôi và các chị bên mâm cơm bốc khói . Mẹ tôi nói:

– Thôi ăn cơm đi rồi còn ra bến xe cho kịp giờ… Sáng nay mẹ chắc bến xe đông lắm vì đã hết hè.

Từ giã mẹ và các chị , cha con tôi trực chỉ bến xe. Khác với những năm trước năm nay cha tôi nói tôi đã lớn rồi nên ông không phải đưa tôi lên tận quận nữa mà chỉ đưa tới bến xe mà thôi. Trước khi xe chạy ông dúi cho tôi một mớ tiền và nói xài kỹ kẻo khi cần thì không có…

Xe rời bến chạy đã khá xa tôi còn thấy cha tôi đứng nhìn theo.

Ngồi trên xe lam suốt con đường, tôi hết nghĩ tới Mận lại nghĩ tới chị ba Huệ mà lòng thấy nôn nao buồn vui lẫn lộn.

Xe tới quận khoảng mười giờ sáng, lòng lâng lâng, tay xách giỏ trái cây tay ôm bịch quần áo tôi rảo bước về nhà ông Tư.

Chị ba mừng rở vô cùng khi thấy tôi trở lên quận, chị hỏi tôi ăn gì chưa, có cần chị nấu cơm liền cho ăn không, lòng tôi như ấm lại trước những cữ chỉ săn sóc đầy yêu thương của chị.

Sau ba tháng, nay gặp lại tôi thấy chị ba sao đẹp quá, đẹp hơn hết những đứa con gái mà tôi đã gặp. Nước da chị trắng bóc mịn màng , đôi môi đỏ mọng hình trái tim đầy quyến rũ và nhất là thân hình thì thật là vừa vặn, không thô như chị hai Hường, hay thấp quá như nhỏ Mận… thân hình chị ba Huệ đúng là thân hình lý tưởng, tôi nghĩ chắc chị mặc áo dài là hạng nhất chứ không thể ai hơn.

Sau những chuyện mây mưa trăng nước chị ba đã buồn buồn cho tôi hay tin là cảnh sát tỉnh đã bắt được nguyên đám đã làm hại chị mấy tháng trước và tháng tới này sẽ có phiên xử. Chị nói:

– Tại ba chị muốn xử rồi nhốt tù tụi nó chứ chị chỉ muốn cho êm chuyện luôn, chứ ra toà rồi báo chí làm rùm lên càng thêm mắc cở… Chị nói hoài mà ba chị không nghe, ông nói phải cho chúng đền tội.

– Em không hiểu bọn đó người ở đâu, sao rành rẽ ở đây mà canh chị ở ruộng bắp?.

– Bây giờ mới biết ra là trong đám có thằng Kiệm dân ở quận mình ngày trước nó theo chị mà chị không chịu, sau này nó đi nghĩa quân trên tỉnh. Cả đám đó là nghĩa quân tỉnh hết đó. Thằng cằm có thẹo là trung đội trưởng nghĩa quân đó.

– Tại sao mà bắt được tụi nó vậy?

– Chị cũng không rỏ nữa, nhưng nghe nói đâu là một tên trong đám bị thằng trung đội trưởng cằm thẹo xử ép nhốt tù, sau đó nó đi tố cáo cho an ninh tỉnh nên cả đám mới bị bắt. Nói tới đây chị ba lại gần nắm tay tôi rồi với giọng thật buồn, chị nói:

– Tuần sau chị sẽ lên nhà chú chị ở Sài gòn, ở luôn để học may. Má chị nói ở quận này ai cũng biết chuyện nên chị sẽ khó lấy chồng, bà muốn chị lên trên đó học may rồi nếu gặp được người nào tốt thì má chị gả luôn.

Tôi bàng hoàng trước tin đó, mặt mày buồn so, chưa biết phải nói gì trong lúc này thì chị ba hỏi tiếp:

– Chị đi rồi Lượm có buồn không?.

Trước câu hỏi hơi đột ngột này tôi đã xúc động thật sự nên nhào đại vào ôm cứng lấy ba Huệ mà sụt sịt khóc như con nít:

– Chị ba đừng đi, chị ba đừng đi nghe chị.

Chị ba cảm động và bối rối trước những hành động kỳ lạ của tôi nên hai tay đã ôm cứng lấy tôi hồi nào không hay, mắt chị đỏ hoe như muốn khóc. Hai đứa tôi cứ mê mẩn ôm nhau như vậy một lúc khá lâu thì có tiếng người gọi ngoài cổng làm hai đứa bừng tỉnh . Buông chị ba ra tôi vội chạy ra ngoài thì thấy ông phát thư đang đứng chờ để phát bức điện tín. Chị ba vội vàng xé ra đọc thì đó là điện tín của chị hai nói chị đã bị xảy thai phải nằm bệnh viện . Tôi chạy như bay ra chợ cho bà Tư hay và phụ bà dọn hàng để bà kịp đi lên tỉnh. Khi ra khỏi chợ , bà Tư kêu tôi chạy ngang đồn báo cho ông Tư hay. Chừng nửa giờ sau ông Tư về tới và chở bà Tư ra bến xe , xong ông trở về dặn dò chị ba công chuyện rồi trở ra đồn. Khi ông đi rồi chị ba cho biết là sáng mai ông Tư sẽ lên tỉnh.

Bàng hoàng trước những sự việc nên hai đứa tôi quên mất những nóng bỏng buổi sáng. Chị ba lo dọn dẹp nhà cửa và sửa soạn những thứ cần thiết để ngày mai ông Tư mang đi. Còn tôi thì lo xếp những trái cây từ nhà mang lên để lên bàn rồi leo lên gác nằm nghĩ.

Sáng hôm sau tôi thức dậy sớm là đã thấy ông Tư và chị ba thức dậy từ hồi nào rồi, chị ba đang sửa soạn hàng lý để ông Tư mang đi, ông Tư thì đã mặc quần áo xong, đang mang giày. Thấy tôi bước xuống ông Tư nói:

– Lượm đi rửa mặt rồi xách phụ chú mấy túi này ra bến xe.

Tôi lật đật rửa mặt, thay đồ theo ông Tư đi ra bến xe. Về tới nhà thì đã thấy chị ba chờ sẳn ở phòng khách. Chị nhìn tôi cười thật tươi rồi nói:

Sáng thức dậy lo đưa ba chị đi chắc giờ đói bụng rồi phải không?. Có nồi cháo trắng trên bếp kìa ra ăn cho khoẻ.

Tôi ghẹo chị ba:

– Ăn cháo mà sao khoẻ nổi. Chị ba hại không à…

Nói rồi tôi nhìn chị cười với ánh mắt nhiều hậu ý. Chị ba như hiểu ý nên có vẻ mắc cở nguýt tôi một cái thật dài. Thấy coi bộ thuận lợi, tôi lại gần cầm lấy bàn tay chị mà đưa lên môi hôn, chị ba mắc cở rút tay lại rồi quay lưng đi về buồng của chị. Không bỏ lở cơ hội, tôi cũng theo chị vào phòng và nhào đại vào ôm chị mà hôn lên mặt, lên tóc chị tưng bừng. Chị ba nhẹ nhàng đẩy tôi ra rồi âu yếm nói:

– Làm gì mà vội dữ vậy, đi đóng cửa đã, lỡ có ai vô nhà thì chết cả hai đứa bây giờ…

Sướng rên với câu nói mở ngõ đó, tôi lật đật chạy ra đóng cửa ngoài, cửa phòng khách thật kỹ rồi nhào vô phòng chị ba ôm lấy thân hình ngà ngọc của chị mà tuột quần áo ra bú liếm hôn hít, xoa nắn rồi leo lên tụt xuống cả buổi trời khiến hai đứa muốn ngắc ngư… Nguyên cả ngày hôm đó tôi đã đụ chị ba tới bốn lần. Mắt mờ, chân run mà vẩn còn muốn đụ nữa. Quả thật khó có một thân hình nào đẹp bằng chị và không thể có một cái lồn nào vừa vặn hấp dẫn bằng lồn của chị trên cõi đời này.

Cả tuần lể trước ngày chị ba lên Sài gòn học, ngày nào tụi tôi cũng đụ nhau cã, đụ đến nỗi hai đứa xanh mướt, chị ba như muốn đi hết nỗi, còn tôi thì tay chân run rẩy như người thiếu ăn. Vậy mà cứ hễ nhà vắng vẻ chỉ còn hai đứa là lại đụ với nhau tơi bời. Kể ra thì hai đứa tụi tôi cũng thuộc loại dâm đãng có hạng chứ chẳng phải tay thường đâu.

Sáng hôm đưa tiển chị ở bến xe, chị đã khóc thật nhiều. Tôi biết chị muốn nói với tôi những lời yêu thương nhất nhưng kẹt có bà Tư đi chung nên chỉ biết lấy mắt nhìn nhau mà thôi.

Xe chạy thật xa rồi , tôi vẩn còn đứng nhìn theo mà lòng đau nhói. Trên đường về nhà tôi nghĩ chắc mình khó có ngày được ôm ấp lại thân hình ngà ngọc nóng bỏng của chị ba nữa.

Bình luận