Nhà thơ Đỗ Trung Quân đã nói về quê hương trong bài thơ cùng tên rằng:
“Quê hương là chùm khế ngọt
Cho con trèo hái mỗi ngày
Quê hương là đường đi học
Con về rợp bườm vàng bay…”
Đối với tôi, quê hương không chỉ là chùm khế ngọt, là con dường đi học,… mà còn là nơi chứng kiến quãng đường thời thơ ấu đẹp đẽ, nơi gửi gắm tình cảm của tôi.
Ngày đó, bố mẹ tôi, do điều kiện ở quê không tốt, đã chuyển lên thành phố làm ăn. Lên đây, cuộc sống cũng chẳng mấy hơn ngày trước. Vậy là, từ khi xa quê, chưa lần nào tôi trở lại nơi này.
Thời gian thấm thoắt trôi qua nhanh. Mùa hè năm ấy, một mùa hè đầy hạnh phúc và vui vẻ. Bố bảo, cả nhà sẽ được về thăm quê hẳn một tuần. Tôi rất vui, bồn chồn và lo lắng, không biết quê hương mình thay đổi ra sao? Dù thế nào thì cũng đã sáu năm trôi qua, từ khi tôi rời xa quê …
Một ngày dài trôi qua. Một thùng quà đã đóng xong. Bao nhiêu là sách vở rồi quần áo, bánh kẹo và cả hoa quả nữa. Mẹ cũng thật tâm lí, mẹ bảo: hoa quả cho ông bà, cô chú bác,… Còn mấy đứa trẻ thì mua bánh kẹo. Quần áo, sách vở cũ, vứt đi thì tiếc, mẹ gói lại đem về, ai lấy thì cho.
Cả nhà lên xe, khởi hành chuyến về thăm quê. Làng quê dần hiện lên trước mắt tôi, cánh đồng lúa trải dài tít tắp mãi tận chân trời. Những luỹ tre xanh rì rào trong gió. Những chú bé ngồi vắt vẻo trên lưng trâu đọc sách. Những cánh diều vi vu trên bầu trời xanh thẳm.
Lúc xuống xe, cái cảm giác bồn chồn lo lắng lại tăng thêm, lòng tôi cứ thấy lâng lâng. Cả nhà đi bộ vào làng.
Vừa đến đầu ngõ, tôi thấy ông bà đã ra đón đó. Bố vội nói:
Ấy, sao mẹ lại ra tận đây đón! Phận làm con, chúng con thấy day dứt lắm!
Tôi chạy đến sà vào lòng bà: Bà ơi!…