Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Vợ Lạnh Lùng Không Sợ Tôi

Chương 5

Tác giả: Ngũ Vi

Tống Tử Ngôn nhìn bà xã đang bận rộn. Từ trước đến nay cô luôn dậy sớm chuẩn bị bữa sáng, chờ sau khi anh rửa mặt, bữa ăn sáng đã ở trên bàn đợi anh. Hôm nay cô dậy trễ, hiển nhiên tối qua mệt muốn chết.

Tối hôm qua, sau lần đầu kích tình, cô lạnh lùng đi vào phòng tắm làm cho anh cảm thấy khó chịu, anh không nghĩ nhiều, lập tức theo vào phòng tắm, kéo lấy cô tùy hứng đòi hỏi, tùy tiện muốn cô dựa vào ngực anh lần nữa rên rỉ cầu xin, cho đến khi trên mặt, trên người cô không còn chút lạnh lùng nào.

Cô nhiệt tình đáp lại làm anh thỏa mãn, cũng không thể đè nén dục hỏa bị đốt cháy, từ phòng tắm lần nữa trở lại giuờng lớn, một lần lại một lần, cả đêm anh thưởng thức vẻ đẹp của cô cũng không cách nào thấy thỏa mãn, giống như người lần đầu nếm thử tình dục không thể khống chế…

Khi đó anh không còn là một luật sư lạnh lùng nghiêm túc, không phải là người đàn ông vì đối diện với người yêu cũ mà do dự, anh đắm chìm trong dục vọng mãnh liệt, trong mắt chỉ có sự quyến rũ của bà xã, trong tai chỉ có tiếng rên rỉ của bà xã.

Anh thử dùng lý trí phân tích cảm xúc cùng suy nghĩ của mình, giả sử đây chỉ là trốn tránh, anh đắm chìm trong sự nhiệt tình của bà xã, anh không cần phải lựa chọn, cũng không cần tìm hiểu nên làm như thế nào. Lúc tình cảm mãnh liệt, suy nghĩ đã bay đi mất, thần kinh không còn sâu sắc, trái lại, lý trí tự nhên trì trệ.

Loại thái độ này thật khốn khiếp, anh biết rõ, rồi lại mâu thuẫn không muốn xem giữa anh cùng Hiểu Nguyên chỉ là giải quyết nhu cầu sinh lý mà thôi.

Anh chú ý đến mắt cô có quầng thâm. “Thiếu ngủ sao?”

Cô ngẩng đầu nhìn anh, gượng cười. “Ngài cũng không có bao nhiêu thời gian để ngủ, không phải sao?”

Tống Tử Ngôn kéo kéo khóe miệng. “Nếu như thấy mệt, em có thể xin phép ở nhà nghỉ ngơi.”

Hơn nữa anh nói những lời này, thoạt nhìn cực kỳ kiêu ngạo đắc ý. Cô toàn thân căng thẳng, phía trong bắp đùi đau nhức như vừa đi qua cả ngọn núi, tất cả là do hắn ban tặng! Phi, đồ đàn ông tự cao.

Cô liếc nhìn anh. “Anh phải theo em?” Cô như vô tình đo địa vị của mình trong lòng anh, chẳng qua là buột miệng khiêu khích.

Anh tỏ ra đẹp trai nhún vai, thành thật phân tích tình huống. “Nếu như anh ở nhà, em nghỉ ngơi sẽ bị ít đi.”

Khuôn mặt Khương Hiểu Nguyên đỏ lên, hiểu được dụng ý trong lời nói của anh. Ông trời, cô không phải là không cẩn thân đụng mở chốt động tình của đại luật sư Tống chứ? Sau khi cưới, anh vẫn rất kiềm chế bản thân, cho đến hôm cô chủ động hôn anh… Chẳng lẽ cô không cần xem phim học tập, thì có thể làm cho người đàn ông này muốn cô không kiềm chế được?

Ai, đàn ông quả nhiên là sinh vật tư duy bằng nửa người dưới, anh không yêu cô, cũng không để ý tiếp xúc da thịt với cô, sinh ra những hành động thân mật nhất? Nhưng mà, chí ít có thể như ý muốn, cô sẽ rất nhanh mang thai…

Tống Tử Ngôn chăm chú nhìn cô, trên người cô âu phục không che đậy được cơ thể mềm mại, đường cong tinh tế, cổ chữ V hơi thấp không che dấu vết đỏ sẫm, ngược lại để lộ vẻ hấp dẫn phong tình. Đột nhiên, anh không muốn người khác nhìn thấy vẻ đẹp của cô.

Anh nặng nề mở miệng: “Em có thể đổi trang phục cổ cao hay không?”

“Tại sao? Hôm nay nắng nóng, không thích hợp mặc áo cổ cao.”

“Không thích hợp?” Anh đưa tay vuốt ve vết hôn. Chưa kể anh bởi vì cảm giác mềm nhẵn kia mà yêu thích không buông tay, cô cũng bởi vì anh đột nhiên đụng chạm mà bất ngờ. “Anh nghĩ là cực kỳ thích hợp.”

Khương Hiểu Nguyên trợn to mắt nhìn anh. Giọng anh có vẻ kỳ lạ, ánh mắt lạnh lùng, thậm chí còn mang theo cảnh cáo, “Này… Chẳng lẽ là… Anh đang ghen?”

Tống Tử Ngôn buông tay, hít sâu một cái, cũng phát hiện mình giống như ông chồng đang ăn thùng dấm lớn.

Anh trở lại đề tài an toàn, “Em muốn anh cùng em ở nhà?”

Cô nhìn chằm chằm vẻ mặt của anh, cho dù không nhìn ra hết, cô vẫn hi vọng tìm được chút dấu vết… Anh đang ghen phải không? “Anh còn bận rộn nhiều việc.”

“Ừ.”

Lại bắt đầu, Khương Hiểu Nguyên buồn bã thở dài. Cô chắc là bị đói đến choáng váng, mới có thể cho là anh đang ghen.

Cô mất hết hứng thú bưng thịt xông khói cùng trứng rán đi ra phòng bếp. Tống Tử Ngôn đi theo phía sau cô.

Trước khi Đổng Tú Thanh xuất hiện, nếu như anh có ở phòng bếp cùng cô nói chuyện, cũng chẳng qua là “Ừ.” mà thôi, cô có lẽ sẽ vui vẻ cho là mình trúng xổ số. Nhưng bây giờ không như vậy, cô không quên được hình ảnh người phụ nữ khác dựa vào người anh.

“Chẳng lẽ anh không vội sao.”

“Là rất bận rộn.”

“Vậy em có muốn ở nhà nghỉ ngơi hay không cơ bản không cần bàn.”

“Em có thể làm nũng muốn anh ở nhà với em.”

Đây là đang liếc mắt đưa tình sao? Chỉ là khuôn mặt anh trước sau thật lạnh, ho khan, cô không tin anh sẽ thích cô làm như vậy. “Có cần không?”

“Bình thường, anh chưa bao giờ thấy em làm nũng.”

Ý tứ chính là, khi cô bị anh trêu chọc đến ý loạn tình mê, dục vọng dữ dội, lời nói ngu ngốc cỡ nào cũng nói ra miệng!

Cô cắn răng, kéo ghế thở phì phì ngồi xuống. “Em chính là không biết làm nũng, hừ, không phải người phụ nữ nào cũng đều như Đổng Tú Thanh nũng nịu, nhu nhu thuận thuận!”

“Anh biết em có thể.” Anh đem nước trái cây rót ra hai cái ly, nhìn cô một cái.

Cô chạm phải ánh mắt sáng ngời của anh. Người đàn ông này như thế nào làm được? Có thể thoạt nhìn lạnh lùng vô tình, lại có thể nói được những lời vô cùng mập mờ?

“Ác.” Cô vội vã cúi xuống ăn điểm tâm, tự động bỏ qua đề tài này.

Tống Tử Ngôn nhìn bà xã đang xấu hổ, cô động một chút là đỏ mặt, động một chút là muốn đào một cái hang trốn vào thật đáng yêu, không giống như một người phụ nữ mạnh mẽ đi đầu tiên phong trong công việc.

Xuyên qua cửa sổ sát đất ánh nắng giống như nhiễm phấn vàng, dưới ánh mặt trời, gương mặt đỏ bừng, tóc nâu dài mềm mại óng ánh, cùng sống hơn ba tháng, anh hiểu rõ bà xã có bao nhiêu rực rỡ.

“Em tại sao lại muốn xem mắt kết hôn?”

“Kết hôn hơn ba tháng, anh mới tò mò vấn đề này?”

“Chúng ta rất ít nói chuyện tâm sự.”

Thật đáng buồn, Khương Hiểu Nguyên than nhẹ, sau đó trả lời: “Chủ công ty mai mối là bạn của thím.”

“Cho nên em là vì giúp cho công việc bạn của thím?”

“Bởi vì chú thím đều quan tâm chuyện hôn nhân của em.”

Thật ra thì, cô cũng có vấn đề muốn hỏi: “Vậy còn anh? Anh tại sao trong lòng đã yêu một người, lại đi cưới người khác?”, nhưng như thế có thể làm cho tình huống trở nên phức tạp, cho nên cô chỉ có thể hỏi: “Vậy còn anh?”

Anh ung dung trả lời: “Trong kế hoạch cuộc đời của anh, đã đến lúc kết hôn.”

So với thành công trong sự nghiệp còn kém hơn. Kế hoạch cuộc sống? E rằng kế hoạch mãi mãi không theo kịp thay đổi.

Mà người làm cho cuộc hôn nhân này xuất hiện thay đổi đúng lúc gọi tới. Tống Tử Ngôn mở điện thoại di động.

“Ra ngoài sao?”

Giọng nói của anh không tiếng động mang theo chút dịu dàng. Thầy bói nói với cô “phụ nữ sống như đàn ông” chính là số phận mạnh mẽ, cho nên số mệnh đã định trước cô chỉ có thể làm vợ lớn, chờ bị vợ nhỏ chọc cho tức giận.

“Anh đến trạm tàu điện ngầm đón em.”

Sau đó hắn kết thúc cuộc trò chuyện.

Khương Hiểu Nguyên nở nụ cười ngọt ngào, biết rõ nhưng vẫn hỏi: “Đổng tiểu thư sao?”

“Ừ.”

“Cô ấy ở chỗ nào?”

“Cửa Bắc.”

“Sao không trực tiếp đến nhà đón cô ấy? Như vậy không phải dễ hơn sao?” Cô mỉm cười nói, xát muối lên vết thương của mình. Cô muốn tập quen với sự đau đớn này, cho đến ngày rời khỏi anh.

Tống Tử Ngôn không hiểu nhướng mày. “Bọn anh có một vụ án phải xử lý vào buổi sáng, hẹn gặp mặt ở trạm xe điện ngầm có gì không đúng sao?”

“Không có gì không đúng, em chỉ tốt bụng đề nghị.” Không đúng, dù là bởi vì công việc, có bà xã nào lại để cho ông xã mình đi đón người phụ nữ khác?

Hoặc nếu như người đàn ông trời sinh không thích bà xã gây sự kiểm tra hành tung, hết lần này đến lần khác cô cũng không học được giọng nói dịu dàng, vì vậy Tống Tử Ngôn đứng dậy, cầm túi công văn ra ngoài.

Thời gian ăn sáng tốt đẹp cứ như vậy chấm dứt.

Cô cất giọng nhắc nhở. “Vội vàng như vậy? Lái xe cẩn thận đó!”

Đáp lại cô là tiếng đóng cửa dứt khoát.

“Phanh” một tiếng, Khương Hiểu Nguyên nhắm mắt lại, bả vai co lại một chút.

Cô vuốt tóc, xóa đi nụ cười nơi khóe miệng, ngẩn ngơ nhìn ánh nắng ấm áp ngoài cửa, thật lâu thật lâu.

Không biết thời gian qua bao lâu, bữa sáng trên bàn đã lạnh, ngay cả đá trong ly nước quả cũng tan hết…

Cuối cùng, cô lau đi ẩm ướt trên mặt, đứng dậy dọn dẹp bàn ăn, chuẩn bị đi làm.

Cô muốn một đứa trẻ, đây là điều duy nhất khiến cô có thể cố gắng không tranh cãi, cho nên cô có thể cười, có thể sống bình thường, không quan tâm trong lòng ủ rũ, đau đớn. Cô có thể đem trái tim khép lại, cô có thể giả mù, cô chỉ mong muốn một đứa con.

Sau hôm đó, cô làm tròn trách nhiệm của một người vợ, như mọi ngày chuẩn bị ba bữa cơm, không để cho sự nghi ngờ trong lòng mình ảnh hưởng đến cảm xúc của Tống Tử Ngôn. Khi màn đem buông xuống, cô không hỏi anh lý do về muộn, chỉ là hết lần này tới lần khác hấp dẫn anh, sau đó đắm chìm trong ngọn lửa hoan ái.

Cô thật không hiểu đàn ông, anh không yêu cô, tại sao có thể hôn cô nồng nhiệt như vậy, muốn cô?

Cô vắt chân ngồi ở thắt lưng của anh, anh đỡ lấy hông cô, cặp mắt mơ màng nhìn anh, đồng thời khàn khàn hỏi: “Trước kia anh có rất nhiều bạn gái sao?”

Hai mắt anh nóng rực nhìn cô, gợi lên nụ cười xấu xa. “Sau khi cưới ba tháng, em mới hỏi chuyện này?” Anh bắt đầu động thắt lưng.

Cô rên rỉ, động tình hôn đôi môi cùng cái cằm góc cạnh của anh. “Ôi trời…”

Anh rút chính mình ra, dụ dỗ cô khuất phục. “Anh có thể xem câu hỏi của em như một lời khen sao?”

“Anh thật hư, cầu xin anh… Ông xã…”

Sau đó họ đi sâu vào nhau, đẹp đẽ nóng bỏng không ngừng, cô hấp dẫn cùng yêu kiều, sau một trận co rút, Tống Tử Ngôn đột nhiên bắn ra bên trong người cô.

Hai người nằm song song trên giường lớn, hưởng thụ cảm giác sau kích tình. Anh đưa tay ôm cô vào ngực, cằm để ở đỉnh đầu của cô. Cô dựa vào trong ngực anh, nhẹ nhàng thở, trong mũi là mùi đầy nam tính, trong không khí còn sót lại mùi hoan ái…

“Anh yêu em không?” Cô nghe tim hắn đập mạnh, nhẹ nhàng hỏi, sau đó cảm giác mình bị cao trào mạnh mẽ làm cho điên rồi, mới có thể hỏi vấn đề ngu ngốc này!

Anh không lên tiếng, im lặng rất lâu, cuối cùng, vuốt ve sống lưng của cô. “Ngủ.”

Được, ngủ. Cô giận dữ đưa người xoay lưng về phía anh ngủ, nhưng mà có thể như thế nào? Do chính mình hỏi vấn đề không có dinh dưỡng, không có đáp án, cô có thể trách ai được?

Chẳng qua chỉ muốn an ủi mình, cô chỉ muốn biết đáp án của anh, là hoàn toàn không yêu hay yêu dù chỉ một chút, tại sao anh không trả lời được?

“Chị hai, muốn xem mấy cuốn phim này sao?”

A Kiệt thấy chị hai ngây người, chạy tới quan tâm, tiện thể dâng lên tác phẩm mới do nữ thần của mình đóng.

Khương Hiểu Nguyên thờ ơ nhìn hình ảnh khiêu gợi của Koizumi. “Mỗi ngày đều nóng bỏng như lửa, không cần xem.”

“Ha ha ha, em biết chị hai cũng giống Koizumi tràn đầy sức hấp dẫn của phụ nữ chín chắn, tiểu tam xem là cái gì!”

Đúng vậy a, tiểu tam chẳng là gì cả, cô không sao, chỉ cần thuận lợi mang thai là được rồi, cho nên cô đọc rất nhiều sách, biết rõ làm thế nào để có thể thụ thai, kinh nguyệt của cô không ổn định, cô chỉ có thể ngoan ngoãn đo nhiệt độ, tìm được giai đoạn nguy hiểm chính xác. Trong sách còn nói tâm trạng phải vui vẻ; mới có thể sinh được đứa nhỏ hoạt bát, điều này cô sẽ cố gắng, cô không muốn sinh một đứa trẻ luôn buồn bã đa sầu đa cảm.

Cô không ngại nói, Tống Tử Ngôn là nguyên nhân khiến cô không vui. Nhưng mà người đàn ông này mặc dù nói chuyện lạnh lùng, cũng không khó sống chung.

“Ăn ngon không?”

“Thịt bò có đậm đà không?”

Khương Hiểu Nguyên có một vị khách, sau khi kết hôn đem món mì thịt bò bí truyền rất ngon truyền lại cho cô, cô y theo công thức hầm thịt bò, Tống Tử Ngôn là người đầu tiên ăn thử.

“Cho nên có ngon không?”

“Ừ.”

“Ừ” là nói ăn ngon sao?

Tống Tử Ngôn đứng dậy, cầm chén đã ăn xong đi đến phòng bếp, bắt đầu rửa sạch.

Khương Hiểu Nguyên chưa từ bỏ ý định theo sát phía sau. Đại luật sư Tống tuy rằng là đàn ông, nhưng anh vẫn sẽ rửa chén… mặc dù trong nhà có dì giúp việc đúng giờ đến xử lý tất cả, rửa chén xem như là việc duy nhất trong nhà.

“Cứ cho là vậy.”

Phi. “Vậy anh có thể nói mì thịt bò hôm nay rất ngon. mà không chỉ ừ đi, rất không có tình cảm, chẳng lẽ anh đều trả lời vấn đề của người khác như vậy?”

Tống Tử Ngôn cúi đầu, cười khẽ, nghe Hiểu Nguyên dí dỏm nói, hôm nay thứ bảy, buổi sáng hai người đi chợ mua thịt bò, chuẩn bị làm thử mì thịt bò theo công thức khách hàng của Hiểu Nguyên tiết lộ. Mì thịt bò rất ngon, không khí cũng rất tốt, mặt khác, lần đầu tiên cảm thấy, thì ra vợ chồng tranh cãi, nói chuyện tán gẫu cũng có thể hài hòa như vậy, cuộc sống như vậy thật tốt.

“Từ lúc kết hôn đến bây giờ, em mới biết cách anh trả lời câu hỏi?”

“Không phải chứ? “Ừ” chính là cách anh trả lời câu hỏi hả? Vậy anh trên tòa án, làm sao bây giờ? Ừ tới ừ lui không phải thuận lợi cho đối thủ sao?”

Tống Tử Ngôn nhún vai. “Rất nhiều luật sư đều như vậy, công việc thì nói nhiều, về đến nhà cũng không muốn nói chuyện.” Anh nói “Nhà” sao? Khương Hiểu Nguyên không nhịn được cười trộm.

“Vui vẻ như vậy?”

“Ừ.” Cô cố tình học anh.

“Tại sao?”

“Ừ, ừ.” Cô cố ý khiêu khích.

Anh tà ác kéo lên khóe miệng, Khương Hiểu Nguyên mới phát hiện mình sai rồi, nhưng đã không còn kịp, Tống Tử Ngôn ôm cô ngang lên.

“Anh đã rửa chén xong.”

“Tắm.”

“Cùng nhau tắm.”

Tắm dĩ nhiên không chỉ “Tắm” thôi, tiếng cô rên rỉ tràn ngập khắp phòng tắm, hai gò má ửng hồng, theo động tác rút ra đưa vào của anh, hấp dẫn đong đưa hông mình.

Trong sách nói, càng cao trào sẽ càng nâng cao khả năng thụ thai, cho nên cô tập trung trong khi hoan ái. Về phần cao trào, giữa bọn họ mặc dù không có tình yêu, vẫn có thể dễ dàng đạt được.

Tống Tử Ngôn dùng tay đỡ lấy thắt lưng mảnh khảnh của cô từ phía sau, ôm cô vào trong ngực, anh khom lưng ở bên tai cô khàn khàn hỏi: “Em không có mua đồ bảo hộ sao?” (là chỉ BCS đó)

“Quên… Trời ạ, ông xã…”

Tống Tử Ngôn tuy là đàn ông, nhưng tính toán kỳ an toàn so với cô còn rõ hơn, chỉ trong một tuần lễ sau kỳ kinh nguyệt của cô là anh không sử dụng đồ bảo hộ, những thời điểm khác nhất định sẽ sử dụng, không nghĩ đến đồ bảo hộ lại là trở ngại lớn nhất trong kế hoạch xin anh một đứa nhỏ.

“Hôm nay an toàn không?”

“Không biết…” Cô nhắm mắt giả vờ vô tội, không thể để Tống Tử Ngôn nhìn ra sự bất an của mình.

Cô vô lực dựa vào mặt tường lạnh băng, từng đợt khoái cảm ùa tới, theo co rút của cô, anh bất ngờ rút ra phân thân, đem tinh dịch nóng bỏng giải phóng ở cặp mông tròn trịa của cô…

Khương Hiểu Nguyên sững sờ, không nghĩ tới tự chủ của người đàn ông này cao như vậy, ván này, cô hoàn toàn thất bại thảm hại. Hiển nhiên, anh không muốn để cô mang thai, cho nên trong giai đoạn nguy hiểm anh sẽ không bắn tinh trong cơ thể.

Nếu như cùng nhau như vậy, cô làm sao có thể mang thai?

Từng ngày từng ngày tiếp tục trôi qua, cô vẫn đang tìm kiếm chỗ sơ hở để cố gắng làm “Tinh” của Tống Tử Ngôn lọt lưới, về phần Đổng Tú Thanh sao?

Cô ta là luật sư ở văn phòng luật của anh, hai người hằng ngày đều gặp mặt, chắc hẳn mỗi ngày đều rất vui vẻ. Cô nghĩ Tống Tử Ngôn ngày càng cười nhiều hơn là do Đổng Tú Thanh, tuyệt đối không thừa nhận do cuộc hôn nhân của cô cùng Tống Tử Ngôn ngày càng trở nên ấm áp.

Hôm nay, hai người đi siêu thị mua đồ dùng hằng ngày, Tống Tử Ngôn đem hai hộp đồ bảo hộ đặt vào xe hàng.

Khương Hiểu Nguyên như nhìn thấy kẻ địch nhìn chằm chằm hộp đồ bảo hộ. “Hai hộp?”

“Không đủ sao?”

Cô vội giả vờ làm nũng lấy lòng. “Không phải ý này… ý em là người ta không thích cái này…”

“Tại sao?”

Cô như chim nhỏ nép người vào ngực anh. “Bởi vì cảm giác rất lỳ lạ…”

“Cái này đã rất mỏng rồi.”

“Nhìn nó chưa phải là mỏng nhất… Ông xã, có thể không dùng không?” Cô dịu dàng yêu cầu, nhấp nháy đôi mắt xinh đẹp.

“Em sẽ mang thai.”

“Vậy thì có sao?”

“Quá nhanh.”

“Cho nên trong kế hoạch cuộc sống của anh, không muốn làm ba ba sớm như vậy?”

“Đúng.”

“Đúng” với “Ừ” ý nghĩa không giống nhau, “Đúng” so với “Ừ” Kiên quyết hơn rất nhiều rất nhiều!

Được, nếu như cảm thấy quá nhanh, nếu như không muốn làm ba ba sớm như vậy, vậy thì không nên chạm vào cô! Không cần đêm nào cũng đêm xuân!

Dĩ nhiên, đây chỉ là lời nói trong lòng Khương Hiểu Nguyên, anh dĩ nhiên phải chạm vào cô, không chạm cô, cô làm thế nào mang thai?

Cho nên đồ bảo hộ vẫn cứ mua, việc này không hề gì, dùng kim đâm rách mỗi cái bảo hộ không phải là được rồi sao?

Mua đồ bảo hộ, hai người tiếp tục đi dạo siêu thị, có lẽ là ông trời cảm thấy việc đồ bảo hộ chưa đủ làm cô đau đầu, cho nên đưa tiểu tam tới, cho Khương Hiểu cười cũng cười không nổi.

“Học trưởng.”

Đổng Tú Thanh vừa xuất hiện, Tống Tử Ngôn liền buông xuống cánh tay đang ôm bả vai bà xã.

Khương Hiểu Nguyên cười khổ, xoa xoa bả vai vừa bị vứt bỏ.

“Em sao lại ở chỗ này?” Hắn hỏi.

“Em tới siêu thị mua chút đồ.”

Buồn cười, nhà cô ta ở phía bắc, Khương Hiểu Nguyên nghi ngờ mãnh liệt, cô ta là cố ý tới đây, thậm chí là ôm cây đợi thỏ ở cửa nhà chờ cô cùng Tống Tử Ngôn a!

“Học muội, nhà cô không phải ở phía bắc sao?” Khương Hiểu Nguyên quyết định làm một chuyện, để cho tiểu tam biết, muốn bám lấy ông xã của người khác thì phải trả giá thật cao.

“A, nếu đã tới, vậy thì đến nhà cùng nhau ăn cơm trưa đi, hôm nay chúng tôi muốn nấu món nghêu nấu rượu, đúng không, ông xã, mời học muội tới nhà chúng ta ăn cơm trưa được không?”

Cô mời khách rõ ràng dọa đến mọi người, nhưng không có lý do gì để từ chối. Kết thúc hành trình mua sắm ở siêu thị, ba người cùng nhau lên xe.

Khương Hiểu Nguyên ngồi ở vị trí cạnh tài xế, cô thân mật ôm lấy cánh tay ông xã dựa vào bên người anh.

“Ông xã, em nghĩ mua hai hộp bảo hộ hình như không đủ, anh tùy lúc “tính phúc” như vậy, không thể chỉ đặt ở một phòng, phải đặt ở cả phòng khách và phòng tắm nữa, phòng ăn có cần hay không? A, thật xấu hổ…”

Đúng, là cô cố ý, cô là cố ý muốn làm cho Đổng Tú Thanh ghen tỵ.

“Thật ra thì không có đồ bảo hộ cũng không sao, em thích một bảo bối giống như anh…” Cô hạ thấp giọng nói, giống như là thì thầm, cũng là hấp dẫn, rồi lại cố ý để cho Đổng Tú Thanh đang ngồi phía sau nghe được rõ ràng từng chữ.

“Ác, ngại quá, học muội, tôi quên mất cô ngồi phía sau, để cho cô chê cười rồi.”

“Không sao…” A, cô ta thật muốn khóc, làm sao mà không sao chứ?

Còn Tống Tử Ngôn?

Anh rất kỳ lạ, dường như cũng không thích cô thể hiện đằm thắm như vậy. Hừ, dĩ nhiên rồi, cô kích thích anh như vậy, anh làm sao vui vẻ được?

Trở lại “Ổ nhỏ yêu thương” của cô cùng Tống Tử Ngôn, Khương Hiểu Nguyên làm nũng muốn Tống Tử Ngôn giúp cô làm cơm trưa.

“Theo giúp em nha, người ta lần đầu tiên thử làm món Italy, rất sợ không được ngon, vả lại học muội cũng không phải người lạ, anh cũng không cần chào hỏi khách khí, để cho cô ấy tới giúp một tay chuẩn bị bữa trưa?”

Phòng bếp lớn như vậy, không khí nhìn có vẻ nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn dấu sóng ngầm mãnh liệt.

Khương Hiểu Nguyên thành thạo chuẩn bị nước sốt. Tay nghề nấu ăn của cô, hương vị món ăn thanh nhẹ, điểm này ngược lại phù hợp với khẩu vị của Tống Tử Ngôn.

“Học muội, cô biết không? Học trưởng của cô nói tài nghệ nấu nướng của tôi còn ngon hơn đầu bếp nhà hàng đấy! A, thật không biết xấu hổ.”

Cô giống như mèo con, khom lưng nghiêng đầu cọ vào bả vai Tống Tử Ngôn, “Ông xã, anh cũng không có nói với học muội, tuần trước, em làm mì thịt bò bí truyền ăn rất ngon.”

Tống Tử Ngôn im lặng, tiếp tục rửa sạch rau dưa trên tay. Anh không phải không hiểu lý do đột nhiên Hiểu Nguyên nhiệt tình như vậy, cô giống như sư tử cái hung dữ bảo vệ lãnh thổ của mình, chẳng qua Tú Thanh là học muội của anh, người tới là khách…

Khương Hiểu Nguyên thả cái thìa trên tay xuống, cầm một cái tạp dề. “Ông xã, nhìn em.”

Cô nhón chân lên, giúp ông xã mang tạp dề, còn không quên in một nụ hôn lên cái cằm góc cạnh cương quyết của ông xã. “Ông xã của em thật đẹp trai.”

Cô quay đầu cười nhìn Đổng Tú Thanh,”Học muội, chưa nhìn thấy đại luật sư biến thành người đàn ông nội trợ đi?”

Quả thật là chưa thấy qua, cô ta chưa bao giờ biết Tử Ngôn cùng vợ có thể hài hòa giúp đỡ lẫn nhau như vậy, bọn họ là thông qua xem mắt kết hôn, kết hôn chưa được bốn tháng, Tử Ngôn hình dung hôn nhân của anh bằng bốn chữ: “Lấy lễ đối đãi.” Cho nên, không nên có những hành động này…

“Là chưa thấy qua, tôi sẽ không để chồng tôi mặc tạp dề bận rộn trong bếp.”

Khương Hiểu Nguyên rất vui vẻ, cô thích dốc hết mười phần sức lực chiến đấu với tiểu tam. “Ông xã của học muội chắc là một quý ông điển hình nhỉ? Lần trước mấy luật sư họp mặt, tôi nghe nói cô đã kết hôn ở Mỹ?”

“Tôi đã ly hôn.”

“Ác, tôi không cố ý.”

“Tôi không thể cùng người đàn ông tôi không yêu chung sống cả đời, cho nên ly hôn là lựa chọn đúng đắn, còn cô? Khương tiểu thư, cô cùng học trưởng là xem mắt kết hôn, cô không sợ cả đời cùng học trưởng cũng không có chút tình yêu, cứ sống như vậy hết đời?”

Tống Tử Ngôn nheo mắt lại, nhìn vẻ mặt khiêu khích của Tú Thanh. Anh không ngờ Tú Thanh sẽ nói như vậy, trước khi bản thân làm rõ suy nghĩ rối loạn của mình, Hiểu Nguyên là bà xã của anh, anh không muốn để cô cảm thấy lo lắng hoặc không vui.

“Tú Thanh, đây là chuyện vợ chồng chúng tôi.”

Khương Hiểu Nguyên không ngờ Tống Tử Ngôn sẽ thay mình ra mặt, cô có bên cảm động không? Không, cô sẽ không, anh chẳng qua là không muốn để lộ chuyện kia.

“Ông xã, không sao, em không ngại.” Sau đó cô múc một chút nước sốt. “Tới, nếm thử cái này một chút.”

Thìa đang ở trước miệng anh, Tống Tử Ngôn rất tự nhiên nếm thử. “Như thế nào? Có nhạt quá hay không? Hay là mặn?”

“Sẽ không.”

Khương Hiểu Nguyên cười híp mắt. Cho nên, chiến tranh kết thúc sao?

Không, dĩ nhiên là không, cô đã nói, tiểu tam muốn bám lấy ông xã của người khác thì phải trả giá thật cao.

“Em thử một chút.” Khương Hiểu Nguyên hai tay đè lấy vai anh, nhón chân lên, ngẩng đầu, đưa cái lưỡi đáng yêu khẽ liếm môi mỏng của anh còn lưu lại nước sốt, sau đó nũng nịu nhìn hắn. “Thật ngon.”

Hình ảnh ân ái như vậy Đổng Tú Thanh không nhìn được nữa, cô ta bụm mặt, vội vã bỏ đi.

Cô ta vừa khóc vừa chạy, diễn cũng đã diễn xong. Khương Hiểu Nguyên phục hồi khuôn mặt không chút thay đổi, tỉnh táo trộn nước sốt trên bếp.

“Em là cố ý?” Tống Tử Ngôn hỏi.

“Anh đau lòng?”

“Cô ấy là học muội của anh, em không cần phải như vậy.”

Khương Hiểu Nguyên cười lạnh. “Vậy sao? Chúng ta là vợ chồng, những hành động này là quá đáng sao? Em không hiểu học muội thân ái của anh thấy vợ chồng người khác ân ái thì lại đau lòng như vậy? Còn nữa, anh sao lại đặc biệt quan tâm cô ấy, chẳng lẽ anh chỉ có cô ấy là học muội thôi sao? Vậy luật sư Bạch? Cô ấy cũng là bạn học của anh, em chưa bao giờ thấy anh quan tâm cô ấy như vậy.”

Tống Tử Ngôn nhắm mắt lại. Hắn lần nữa mở mắt ra, đã quyết định phải nói rõ ràng quan hệ giữa anh với Tú Thanh, không cần phải che dấu, sự thật chính là sự thật.

“Tú Thanh không chỉ là học muội, cô ấy là bạn gái trước của anh, cho dù đã chia tay, anh vẫn sẽ giống như bạn bè quan tâm cô ấy.”

“Trước? Bạn bè?” Cô hừ lạnh. “Nếu chỉ là lúc trước, nếu như đơn giản là bạn bè, có cần phải đau lòng như vậy không?”

Tống Tử Ngôn lạnh lùng nhìn lửa giận của cô. “Em là đang nói anh phản bội em?”

Khương Hiểu Nguyên muốn bản thân dũng cảm nhìn anh, nếu anh muốn, vậy thì nói rõ một lần.

Khương Hiểu Nguyên tắt bếp, để thìa xuống, lạnh như băng chính thức đối diện chồng mình. “Em rất rõ suy nghĩ của anh, dù sao hợp đồng trước khi cưới cũng đã nói rõ, nếu người kia tìm được người mình yêu thật lòng, hai bên có thể thỏa thuận ly hôn. Anh và em đều hiểu giao ước này, nếu như học muội kia là người anh thật lòng yêu thương, anh muốn ly hôn, em có thể tác thành cho anh! Em không muốn tiếp tục sống trong ngờ vực. Tử Ngôn, anh cho là em không biết chuyện giữa anh và Đổng Tú Thanh sao?”

Cô không muốn mang thai, cô không đủ kiên nhẫn để cầu xin một đứa con từ một người cha không có tình thương, nếu như hiện tại anh yêu cầu ly hôn, cô sẽ đồng ý, cho dù cô có tan nát cõi lòng ngàn lần vạn lần, cô cũng sẽ đồng ý!

Tống Tử Ngôn đón lấy lửa giận của bà xã, cô chọn xung đột, bằng phương pháp xung đột giải quyết chuyện này, quan hệ của anh và Tú Thanh làm cô không yên lòng, Hiểu Nguyên nghĩ là anh quan tâm Tú Thanh quá mức, anh sẽ không giải thích cho bản thân, anh muốn quan tâm cô ta là sự thật.

Nhưng mà bà xã cùng gia đình cũng là trách nhiệm quan trọng của anh, anh có lẽ hoang mang, không đồng ý “Thỏa thuận ly hôn”. Hiểu Nguyên thì sao? Tại sao cô có thể đem bốn chữ này dễ dàng nói ra như vậy?

Tống Tử Ngôn lắc đầu một cái, không lên tiếng, xoay người rời đi.

Khương Hiểu Nguyên nghe được âm thanh đóng cửa, hai tay run rẩy che mặt, đổ vỡ khóc thút thít qua khẽ tay.

Sự thật đang ở trước mắt, lựa chọn của Tống Tử Ngôn không phải cô.

Bình luận
× sticky