Đổng Tú Thanh tóc dài xõa xuống, mặc váy trắng, khuôn mặt trang điểm thanh nhã, nhìn rất trong sáng, giống như tiên nữ trên trời tao nhã yên tĩnh.
Nhưng trong mắt mọi người Tống gia, cô ta chính là ma quỷ âm hồn bất tán.
Năm đó, cô ta bỏ rơi anh cả đi Mỹ lập gia đình, cũng chính lúc đó nhân duyên giữa Đổng Tú Thanh và anh cả coi như chấm dứt, sau nhiều năm như vậy, cô ta tuyệt đối không có tư cách sau khi anh cả cưới chị dâu, giống như ma quỷ xuất hiện dọa người!
Không khí thật kỳ quái, Đổng Tú Thanh tự kéo ghế ngồi bên cạnh anh cả, vừa gắp thức ăn, vừa đưa khăn giấy, chăm sóc ân cần hơn cả người vợ chính thức.
Bề ngoài tất cả mọi người đều im lặng, người lớn Tống gia thái độ đúng mực có thể không nổi giận, cố gắng dùng lễ nghi chiêu đãi khách để đối xử với người mới tới, nhưng những người trẻ tuổi thì không như vậy, Tống Tử Mãnh không khách khí phát hỏa.
“Chúng tôi có mời cô sao? Đổng tiểu thư? Hôm nay gia đình chúng tôi tụ họp, không hoan nghênh người ngoài tham gia.”
Đổng Tú Thanh dịu dàng cười. “Nếu giả sử không lâu nữa tôi không còn là người ngoài.”
Mọi người nhịn không được kêu lên.
Chỉ có Khương Hiểu Nguyên vẫn giữ im lặng như cũ, chẳng qua là trên khuôn mặt bình tĩnh, cũng không che dấu được đau lòng.
Tống Tử Ngôn chăm chú theo dõi phản ứng của cô. Tú Thanh muốn kích thích anh phải đối mặt vấn đề, nhưng cô ta không lường trước được, sau khi cô tự tin tuyên bố, anh không nói chuyện ly hôn như cô ta dự tính, anh để ý chính là ánh mắt tổn thương của bà xã.
Trong đầu anh đáp án từ từ hiện ra, càng ngày càng rõ ràng, đúng là do biểu hiện của anh, anh đã làm Tú Thanh hiểu lầm, hôm nay mọi hành động của cô ta tất cả đều do anh gây nên, nhất định phải do anh giải quyết.
Tống Tử Mãnh không kiềm chế được giận dữ, đứng lên, dùng tay vỗ mạnh lên mặt bàn. “Cô bị thần kinh à! Chưa từng thấy người thứ ba nào có thể lớn lối như cô vậy!”
Đổng Tú Thanh nhìn Tống Tử Ngôn, ánh mắt là tình cảm nồng nàn chân thành. “Tôi không phải là người thứ ba, cô ta mới là người thứ ba, tôi và Tử Ngôn vẫn luôn yêu nhau, cô ta nên tác thành cho chúng tôi.”
Khương Hiểu Nguyên cúi đầu không nói lời nào, hai tay trên đầu gối nắm chặt.
Tống Tử Mãnh muốn bùng nổ. “Chị dâu tôi sao có thể là người thứ ba? Bọn họ đã kết hôn, có phải cô muốn nhìn thấy chứng nhận kết hôn của bọn họ thì mới thừa nhận mình là người thứ ba!”
“Kết hôn cũng có thể ly hôn.”
Tống Tử Ngôn đẩy tay Đổng Tú Thanh ra. “Đủ rồi.”
“Anh nhất định phải lựa chọn, Tử Ngôn.”
Tống Tử Ngôn bình tĩnh nói: “Anh đồng ý chăm sóc em bởi em là học muội của anh, ngoài ra không có cái gì khác.”
Đổng Tú Thanh sững sờ không thể cử động. “Chỉ vì em là học muội của anh?”
“Đúng vậy.” Tống Tử Ngôn nói rõ ràng từng chữ.
Đổng Tú Thanh đứng dậy, vẫn xinh đẹp dịu dàng như cũ. “Em đi trước, bác trai, bác gái, tạm biệt. Tử Ngôn, em ở nhà chờ anh.”
Cô nhẹ nhàng đi tới, rồi lại nhẹ nhàng rời đi.
Tống Tử Cần trợn mắt há mồm. “Anh cả, anh tại sao lại ở chung một chỗ với cô ta? Cô ta không phải đã kết hôn ở Mỹ sao?”
Tống Tử Ngôn nói một câu. “Ăn cơm.”
Cho dù Tử Mãnh và Tử Cần có tức giận như thế nào đi nữa, cũng chỉ có thể theo lệnh anh cả im miệng.
Hiểu Nguyên từ đầu đến cuối không nói một câu, không nhìn con trai một cái, điều này làm cho mẹ Tống càng thêm lo lắng. Xem ra chuyện Hiểu Nguyên về nhà mẹ đẻ chắc chắn có liên quan đến Đổng tiểu thư.
Ai, chuyện gì xảy ra đây? Chẳng lẽ con trai đối với cô ta nhớ mãi không quên?
“Hiểu Nguyên, tối nay ở lại đây đi, sáng sớm ngày mai theo ba mẹ đi leo núi.” Gỡ chuông cần người buộc chuông, con trai và vợ không gặp mặt nhau thì không thể nào giải quyết vấn đề, bà phải tạo cơ hội cho bọn họ ở chung, bởi vì bà rất rõ ràng, chỉ cần đi khỏi nhà chính, hai người nhất định mỗi người một hướng.
“Mẹ…” Khương Hiểu Nguyên theo trực giác muốn từ chối.
Cha Tống lập tức nói giúp. “Bà nội ngày mai sẽ từ Nhật Bản trở về, bà rất nhớ con, con ở nhà đón bà trở về, bà nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Nếu là yêu cầu của người lớn, Khương Hiểu Nguyên cũng chỉ có thể đồng ý ở lại. Cô hiểu dụng ý của bọn họ, hay là cô thử đổi góc độ suy xét vấn đề, bản thân làm đà điểu, về nhà mẹ đẻ tránh mặt cũng không thể giải quyết vấn đề, dù thế nào cô cũng nên tìm Tống Tử Ngôn nói chuyện rõ ràng một chút?
Cô ở lại nhà chính, Tống Tử Ngôn cũng không rời đi, buổi chiều cô theo mẹ chồng đến lớp học trồng cây, Tống Tử Ngôn chủ động xin làm tài xế, còn mang theo còn mang theo máy tính, vừa làm đơn kiện, vừa, chờ các cô tan lớp cùng nhau về nhà.
Mẹ chồng đối với biểu hiện của con trai cười cười, Khương Hiểu Nguyên lại không nghĩ như vậy. Cô tin tưởng anh vô cớ lấy lòng, nhất định là có mục đích, Tống Tử Ngôn đột nhiên biến thành người chồng tiêu chuẩn, nhất định là có vấn đề!
“Anh không đi cửa bắc?” Nhân lúc mẹ chồng cùng bạn bè nói chuyện, Khương Hiểu Nguyên tìm chồng mình, dự tính nói rõ ràng.
“Anh không cần phải đi cửa Bắc.” Tống Tử Ngôn không dừng công việc đang làm.
Cô biết lúc anh và cô ở cùng một chỗ, có thể phân tâm cùng lúc làm nhiều việc. “Chúng ta không cần lừa gạt nhau được không? Tôi biết anh muốn đi tìm cô ta, không sao đâu, anh có thể đi, thật, anh không cần ở lại, tôi cùng mẹ có thể bắt taxi về nhà, cũng sẽ giúp anh tìm lý do, nói là tăng ca, anh cảm thấy như thế nào?”
“Em hy vọng anh đi cửa Bắc?”
Cô nhún vai. “Không phải tôi hi vọng hay không hy vọng, người đang đắm chìm trong tình yêu không phải là không thể tách ra được dù chỉ một giây sao?”
“Em thật hào phóng, rất muốn tặng anh đi sao?”
Khương Hiểu Nguyên cười nhạt. “Trái tim cũng không ở đây, lưu lại thân xác trống rỗng có ích gì?”
Tống Tử Ngôn rốt cuộc dừng công việc, anh lấy ra từ túi sơ mi một vật, tiếp theo cầm lấy tay cô, kiên quyết đeo nhẫn cưới vào ngón tay cô.
“Em quên đeo nhẫn cưới.”
Cô thật sự quên mất, từ sau đêm đó, cô không còn đeo nhẫn cưới…
Không, không nên như vậy, cô thử rút ra, cô không muốn bị dịu dàng trong chốc lát của anh mê hoặc, cô không phải đã quyết định phải rời khỏi anh sao? Cô không thể có chút chờ mong nữa…
Tống Tử Ngôn nheo mắt, không vui nhìn cô phản kháng. “Nếu như em đem nó tháo xuống, anh sẽ mua chín chiếc nhẫn cưới giống như vậy đeo vào mười ngón tay của em.”
Anh là Tống Tử Ngôn, cô biết anh nói được là làm được, nhưng cô rất tức giận, anh tại sao muốn cho cô mong đợi, hy vọng?
“Anh làm vậy có ý gì?”
Tống Tử Ngôn đưa ra tay trái, ngón tay anh đeo một chiếc nhẫn cưới khác. Trừ khi tắm và đi ngủ, anh không bao giờ tháo nhẫn cưới xuống. “Hiểu Nguyên, anh không muốn buông tay cuộc hôn nhân của chúng ta.” Đây chính là đáp án của anh, cho dù lúc trẻ yêu say đắm như thế nào, nhưng anh đã cảm nhận được, cuộc sống hôn nhân yên ổn bình dị anh muốn, cô là bà xã của anh, anh có trách nhiệm với cô.
“Anh không phải không cần tôi sao?” Cô nói, không muốn mình trở thành người phụ nữ ghen tuông, khống chế sự đau thương trong lời nói.
Tống Tử Ngôn đưa tay cô lên môi, nhẹ nhàng in lên nhẫn cưới một nụ hôn. “Anh muốn cho cả hai một cơ hội.”
Anh lựa chọn gia đình, chỉ coi Tú Thanh như học muội mà quan tâm. Sau khi suy nghĩ này sáng tỏ rõ ràng, anh cảm thấy vô cùng nhẹ nhõm.
“Đừng đùa giỡn tôi…” Cô rưng rưng nước mắt, vừa khóc vừa cười.
Anh lau đi nước mắt trên gò má của cô. “Anh không có đùa em.”
“Rất tốt, nói không chừng hai ngày nữa anh không chịu được lại đi cửa Bắc tìm cô ấy…” Phụ nữ chính là dễ dàng dụ dỗ như vậy, anh chọn cô, uất ức trước đó liền tan thành mây khói. Dĩ nhiên trong lòng không có vướng mắc là gạt người, nhưng, cuối cùng tất cả sẽ hồi phục như cũ.
“Anh sẽ đi tìm cô ấy, cô ấy là học muội của anh, anh đã đồng ý chăm sóc cô ấy, nhưng mà chỉ có như vậy thôi. Em là vợ của anh, là trách nhiệm cả đời của anh, so với Tú Thanh, em là người quan trọng hơn.”
Cho nên?
Khương Hiểu Nguyên vùi đầu vào ngực ông xã, vừa khóc vừa cười.
Bên cạnh mẹ Tống cảm động rơi nước mắt. Đây goi là sau cơn mưa trời lại sáng sao?
Thật tốt quá! Thật tốt quá!
Lúc rời lớp học trồng cây về nhà chính, vừa đúng thời gian bữa tối, mọi người đều vào ăn cơm, chẳng qua mọi người phát hiện không khí có chút gì đó khác trước, chị dâu không còn ngồi giữa mấy người lớn, mà, thoải mái ngồi bên cạnh anh cả, mặc dù buổi trưa cái cô Đổng Tú Thanh ghê gớm kia có tới, nhưng nhàn nhạt ngọt ngào thật sự làm cho mọi người say mê.
“Đã hòa thuận rồi sao?” Tử Cần hỏi.
Tử Mãnh cũng rất vui vẻ. “Em đã nói rồi, làm sao có thể để người thần kinh vậy tùy tiện làm hỏng tình cảm giữa anh cả với chị dâu.”
Trên bàn ăn tiếng cười không ngừng, tất cả mọi người đều rất vui vẻ. Sau khi ăn xong, bởi vì chờ ngày mai đón bà nội về nhà, cho nên mọi người đều ở lại nhà chính, dự định ngày mai ra sân bay đón bà nội.
Tống Tử Ngôn và Khương Hiểu Nguyên ngồi trong đình ngắm sao, mọi người nhanh chóng tránh đi, không ai muốn trở thành kỳ đà cản mũi phá hỏng không khí lãng mạn dưới trăng này.
“Con trai, ba mẹ đi ngủ trước, đừng chỉ biết ngắm sao, đừng quên làm chuyện quan trọng đó!”
Mẹ chồng ám chỉ rất rõ ràng, khuôn mặt Khương Hiểu Nguyên toàn bộ ửng hồng.
Trong vườn chỉ còn hai người họ ngồi ngắm sao, cô đột nhiên có chút khẩn trương…
“Hỏi em một vấn đề.”
“A?” Cô sững sốt, lúc này không phải nên nói lời ngon tiếng ngọt sao?
“Giả thiết tàu điện ngầm từ trạm xe Đài Bắc chạy đến trạm Đạm Thủy là 40 phút, một con sói ăn một con dê thì chỉ mất 5 phút, hiện tại lên đường từ trạm xe Đài Bắc, trên đoàn tàu điện ngầm có một con sói và mười con dê, xin hỏi, theo số liệu kể trên, khi đoàn tàu điện ngầm đến trạm Đạm Thủy thì còn lại mấy con dê?”
Khương Hiểu Nguyên nhíu mày. “Anh đang đùa với em sao?”
“Đây cũng không phải bài toán khó a.”
Cô thở phì phì trừng anh. “Đây vốn không phải một bài toán.”
“Vậy thì sao?”
“Trên xe không được ăn anh không biết sao?” Tống Tử Ngôn cười to.
Cô ngẩn người, chưa bao giờ thấy anh cười vui vẻ như vậy, cũng không tự giác cười theo. “Rất vui phải không?” Anh đem cô ôm vào ngực, môi nóng rực che lại môi cô.
Ông trời, thì ra đó là cách anh nói lời ngon ngọt a…
Anh hỏi bên môi cô: “Tối qua có nhớ anh không?”
Cô gật đầu, thản nhiên thừa nhận mình nhớ anh.
Anh đứng lên, dắt tay cô rời khỏi vườn hoa, xuyên qua đại sảnh. Phòng của anh ở lầu hai.
Một phòng tràn ngập bóng tối, ánh trăng xuyên qua cửa sổ sát đất là nguồn sáng duy nhất trong phòng.
Trong bóng tối, hơi thở ấm áp của người đàn ông phả vào mặt, anh cúi đầu hôn cô, lưỡi quen thuộc truy đuổi lẫn nhau.
“Anh muốn em.” Anh nói.
Anh hôn cô, Khương Hiểu Nguyên không hề kháng cự lại dục vọng của mình, mãnh liệt đáp lại, hai người vội vã thoát quần áo của đối phương, song song ngã trên giường lớn.
“Lần đầu tiên chúng ta làm ở đây…”
“Tin anh, tuyệt đối giống với ở nhà.”
Khương Hiểu Nguyên tin tưởng anh. Anh hôn cô, cô cảm giác được nụ hôn của anh một đường từ cổ đi xuống, quanh co lưu lại dấu vết ướt át…
Cô ngửa đầu, cầm cánh tay anh, khuôn mặt đỏ bừng, âm thanh khàn khàn. “Nhưng mà, ở đây không có đồ bảo hộ, hôm nay vừa đúng thời kỳ nguy hiểm…”
“Không sao.”
Anh cúi đầu hôn mút đôi môi cô, bàn tay thô ráp tự do vuốt ve cô, cô không kiềm chế được giãy giụa thắt lưng mảnh khảnh, đụng chạm anh.
“Em muốn…” Cô gợi cảm thở gấp.
Anh nhìn cô hấp dẫn đong đưa, tròng mắt đen trước giờ luôn lạnh lùng khẽ rung động chân thành ấm áp, anh cong người thẳng lưng, đem chính mình đưa vào cơ thể cô.
“Ông xã…”
Cô thỏa mãn than thở. Chưa lần nào, nội tâm cô khao khát như thế, cô muốn người đàn ông này, người đàn ông chỉ thuộc về cô, anh lạnh lùng, còn để cho người yêu cũ chọc cô tức giận, nhưng cô yêu anh, thói quen có anh trong cuộc sống; trong lòng cũng có anh, anh là chồng cô, là người đàn ông của cô…
Cô ôm lấy anh, động tác phối hợp với anh, chủ động hôn anh, hai người môi lưỡi quấn quít, mang cho nhau cảm giác vui thích, cô ngửa đầu, bất lực rên rỉ.
“Yêu anh không?”
Lúc cao triều, anh cố ý muốn đáp án từ cô.
Cô nắm lấy cánh tay anh, thân thể căng cứng, nói lên lời tỏ tình chân thành. “Em yêu anh… Em yêu anh…”
Anh cười hài lòng, đem hai người đến cực hạn khoái hoạt.
Kết hôn gần năm tháng, đây là thời điểm cô cảm thấy hạnh phúc nhất, mặc dù ở nhà ông xã đôi khi vẫn lạnh lạnh lùng lùng, nhưng ánh mắt nhìn cô một chút cũng không lạnh, quả thật là đầy lửa nhiệt tình.
A.
“Cười cái gì?”
Cô tưởng anh vừa ăn sáng vừa xem báo, không chú ý cô len lén đắc ý.
“Không có gì, nghĩ đến chuyện vui vẻ thì cười a.” Cho dù thế nào cô cũng sẽ không thừa nhận vì nghĩ đến anh nên mới cười.
“Nghĩ đến anh liền cười sao?”
Chẳng qua là người đàn ông này rất khôn khéo, vừa nhìn liền biết suy nghĩ của cô.
Cô khịt khịt mũi coi thường. “Hừ, ai nghĩ tới anh a? Thật là tự kỷ…A!”
Cô thét chói tai, sét đánh không kịp bưng tai bị anh ôm vào ngực, ôm ngồi trên đùi anh, cô trợn tròn mắt nhìn anh
“Muốn anh sao?” Anh không thích cảm giác bị người khác từ chối.
Cô hất cằm. “Không nói cho anh.” Cô trả lời kiên quyết, bày ra bộ dáng không biết chết sống.
Tống Tử Ngôn xấu xa nâng khóe miệng. “Phải không?”
Anh đột nhiên cúi xuống che lại môi cô, trực tiếp cậy mở hàm răng đang đóng chặt của cô nhanh chóng tiến quân, cả người cô bị đè trong ngực anh, hai tay bị chế trụ không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể mặc anh muốn làm gì thì làm.
Một lúc lâu, anh buông môi cô ra. Cô mềm mại thở hổn hển, anh hỏi lại: “Muốn anh sao?”
Khương Hiểu Nguyên hơi thở nóng rực, anh thật quá đáng! “Không nói cho anh…”
Sau đó, môi lại bị ngăn lại.
Cô ô ô giãy giụa, làm sao cũng không đánh lại anh, cô cảm giác áo sơ mi bị kéo ra ngoài váy,cô cảm giác anh đang cởi nút áo cô, cô cảm giác bàn tay anh tìm kiếm ngực cô…
Khương Hiểu Nguyên lập tức giơ cao tay đầu hàng. “Được rồi được rồi, em đang nghĩ đến anh, đang nghĩ đến anh đó!” Khuôn mặt cô ỉu xìu, không thể không cúi đầu trước thế lực tàn ác.
“Sớm nhận không phải tốt sao?” Anh nói, xoa xoa tóc cô như vật nuôi yêu thích.
Anh buông cô ra, Khương Hiểu Nguyên hai chân vừa chạm đất, lập tức tránh xa anh.
Cô thật muốn khóc. Anh thật xấu, cô nhớ tới ông xã hay để ý tiểu tam trước kia.
Tống Tử Ngôn điều chỉnh cà vạt, trên môi là hương vị ngọt ngào của cô, tiếp tục đọc báo, chỉ có hắn biết mình đang cười trộm. Nếu không phải sáng nay có phiên tòa, anh không ngại xin nghỉ nửa ngày chơi đùa với bà xã.
Khương Hiểu Nguyên thảm hại sửa lại quần áo bị rối loạn, son môi không có, kết quả của việc người đàn ông kia vừa rồi hôn mấy lần? “Sáng nay em còn một buổi lễ cần tới, anh còn đem son môi của em ăn sạch!”
Đầu sỏ gây tội cũng không có một chút hối hận, không lo lắng thưởng thức bữa sáng, chỉ thấy Hiểu Nguyên chạy trối chết vào phòng sửa sang lại quần áo, trang điểm, mấy phút sau mới ra khỏi phòng.
Cô tức giận không nhỏ, giữ khoảng cách đề phòng anh.
“Sáng nay muốn đi chỗ nào?”
Cô nói một địa chỉ, sau đó sửa sang lại khăn lụa trên cổ. Hôm nay rất nóng, tại sao lại phải quàng khăn lụa?
Bởi vì có người trong lúc kích tình… để lại dấu hôn trên cổ cô, cô cũng không ngại người khác thấy, dù sao cái này cũng giống như dị ứng, chẳng qua quý ông đây không thích người khác thấy vết hôn sẽ tăng sự hấp dẫn của cô, cho nên hạ lệnh bắt cô mang khăn lụa.
“Anh đưa em tới đó.”
Tống Tử Ngôn đứng dậy, bộ dạng được ăn no nê thật chọc người, cả người tỏa sáng tinh thần sáng sủa.
Xe của cô để ở “Hoa Dạng” trở thành xe công vụ, hiện tại đi làm đều có ông xã đưa đón, nếu như anh bận, cô có thể đón taxi tới văn phòng luật tìm anh, rồi cùng nhau về nhà ăn tối.
Ai, làm sao bây giờ? Cô cảm thấy thật hạnh phúc.
“Nghĩ gì đó?”
Cô xinh đẹp mỉm cười. “Nhớ anh a!”
Cô rất hài lòng. “Em không muốn phải trang điểm lại.”
Tống Tử Ngôn cười nguy hiểm. “Vậy cũng có cách khác a.”
Anh đùa giỡn nút áo sơ mi cô quên cài, cô phản ứng không kịp thì anh đã kéo ra áo sơ mi, cúi đầu in lên ngực cô một vết hôn đỏ sẫm.
Khương Hiểu Nguyên hận chỉ muốn làm tóc an xù lên, nhưng cô không có gan, chỉ có thể để anh muốn gì làm đó để lại ký hiệu, ô…
Tống Tử Ngôn giúp cô cài lại nút áo sơ mi, cười nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang thở phì phò. “Tức giận?”
Cô bĩu môi. “Không dám.”
“Đi thôi.”
Anh vươn tay, cô đem bàn tay nhỏ bé đặt vào lòng bàn tay anh, anh cầm thật chặt.
Khương Hiểu Nguyên ngọt ngào dựa vào người anh, cảm giác mình thật hạnh phúc.
Một ngày làm việc kết thúc, cô nhận được điện thoại của Tống Tử Ngôn.
“Xong việc chưa?”
“Ừ, còn anh?”
“Còn chút việc nữa, hôm nay sau khi mở phiên tòa còn mấy vấn đề cần xử lý.”
“Ác, vậy em đi qua chỗ anh, muốn ăn cái gì?”
“Ăn em.”
Giọng anh tham lam khàn khàn nói, cố ý nói mấy lời rất buồn nôn rõ ràng, ác, trời ạ,… Khuôn mặt Khương Hiểu Nguyên xuất hiện ráng hồng. “Không biết xấu hổ.”
“Anh thích ăn bà xã của anh, có gì không đúng?”
Cô cúi đầu, khóe miệng nhếch lên cười khẽ. “Được rồi, được rồi, em mua chút đồ ăn qua chỗ anh, có thể vừa làm vừa ăn.”
“Không cần gấp, đi từ từ, anh sẽ ở đây chờ em.”
“Ừ.”
Sau khi kết thúc cuộc trò chuyện, Khương Hiểu Nguyên ôm điện thoại thỏa mãn thở dài. Tử Ngôn có biết anh đã thay đổi hay không? Bọn họ nói chuyện rốt cuộc cũng không chỉ “Ừ” nữa.
“Vui vẻ sao? Chị hai?” A Kiệt cười nhìn cô, cũng thấy vui vẻ thay chị hai.
“Vui vẻ.”
Anh vờ như thật sờ sờ thái dương. “Xem như chúng tôi cung cấp rương bảo bối cũng phát huy tác dụng.”
“Dạ dạ dạ, đúng là phát huy tác dụng!” Thật ra mấy cái đĩa phim kia, cô mới nhìn đã mặt đỏ tim đập, căn bản không có biện pháp nghiên cứu, mấy đĩa phim A (phim người lớn) vẫn còn giấu trong ngăn kéo bí mật ở nhà! Chẳng qua cô không muốn A Kiệt tổn thương.
“Hắc, chị hai muốn đi mua đồ ở đâu, em đưa chị đi?”
“Tiệm Tam Việt Tín.”
A Kiệt sau khi đưa cô đến bách hóa, bởi vì buổi tối phải học, cho nên đi trước. Khương Hiểu Nguyên đến phố ẩm thực mua cơm hộp kiểu Nhật đơn giản, ngay sau đó đón taxi đến văn phòng luật, mở điện thoại định gọi thì Tiểu Vương nhìn thấy cô, dùng sức phất tay chào.
Ngoài Tiểu Vương, những phụ tá khác trong phòng làm việc đã tan tầm, bây giờ là 8h30′, đã qua giờ tan sở bình thường rất lâu.
Khương Hiểu Nguyên để ý Tống Tử Ngôn không có trong phòng làm việc, đi xung quanh tìm người, lúc này Tiểu Vương vừa ngắt điện thoại.
“Phu nhân, công ty không có cà phê hạt, luật sư Tống nói sau khi ăn tối chị thích uống cà phê, cho nên xuống lầu mua cà phê rồi. Phu nhân, luật sự Tống thật thương chị!”
Khương Hiểu Nguyên hơi xấu hổ, không quen được người khác khen ngợi tình cảm vợ chồng bọn họ tốt. Cô lấy cơm hộp từ trong túi ra.
“Ách, Tiểu Vương, tôi mua cơm hộp Nhật Bản, cậu nghỉ ngơi ăn chút gì đi, tôi đến phòng làm việc của luật sư Tống chờ anh ấy.”
“Được, cảm ơn phu nhân!”
Cô đi tới phòng làm việc của Tống Tử Ngôn, đặt túi xách xuống, nhìn chung quanh. Văn phòng của Tử Ngôn rất có phong cách của Tử Cần, vừa nhìn là biết do cậu thiết kế, nhưng không dịu dàng như “Hoa Dạng”, văn phòng nhiều hơn mấy phần nam tính trầm ổn.
Cô đứng trước giá sách được sắp xếp ngăn nắp, thấy rất nhiều bộ sách liên quan đến pháp luật, nhưng suy nghĩ không nhịn được rối loạn.
Đổng Tú Thanh giờ như thế nào? Ngày đó, tại Tống gia, Đổng Tú Thanh đột nhiên xuất hiện rồi lại nhanh chóng rời đi, gần đây không có tin tức gì về cô ta, chỉ biết cô ta đã rời văn phòng luật, chuyển khỏi cửa bắc.
Những tin này là Tử Ngôn chủ động nói cho cô biết, về những tin tức khác, cô cũng không tiện hỏi tới. Tất nhiên cô rất tò mò Đổng Tú Thanh đang ở đâu? Có về Đài Trung hay không? Hoặc là, suy nghĩ của cô ta là gì?
Cô ta đối với Tử Ngôn kiên quyết như vậy, không thể nói đi liền đi.
Tử Ngôn nói Đổng Tú Thanh chỉ coi anh như cây gỗ cứu mạng sau chuyện với Uông Dương, cô ta muốn trở lại những ngày vui vẻ trong quá khứ, cho nên hy vọng hai người có thể nối lại tình xưa, chẳng qua là, cô ta quên năm đó cô ta đã phản bội anh như thế nào, cô kiên quyết dứt khoát gả cho người khác, lại làm anh bị thương càng sâu?
Cô ta quên anh, lại muốn anh vẫn nhớ về những ngày tháng tốt đẹp với cô ta…
Dù cho vết thương có sâu như thế nào đi nữa, lâu ngày cũng sẽ khép lại, quên lãng.
Anh nói bây giờ đối với cô ta, anh chỉ đơn thuần là quan tâm, đây là tình cảm duy nhất còn sót lại, cho nên anh sẽ tiếp tục quan tâm cô ta.
Cô mặc dù có lo lắng có sợ hãi, nhưng cũng chỉ có thể tôn trọng quyết định của anh.
Cô vô thức dịch chuyển cuốn sách ở giữa, chợt thấy phía sau quyển sách đặt một khung ảnh, cô tò mò lấy ra, máu trên mặt trong nháy mắt rút sạch…
Đó là hai bức ảnh, trên ảnh đều có ngày tháng rõ ràng, một bức là rất nhiều năm trước, một bức khác là cách đây không lâu.
Hai bức ảnh có rất nhiều điểm chung, hôn môi, ôm nhau, góc chụp cũng giống nhau.
Đổng Tú Thanh trẻ tuổi trong sáng dựa sát vào ngực cậu thanh niên Tống Tử Ngôn, giống như dựa vào cả thế giới, nền là sân trường đầy hoa đỗ quyên nở rộ thật đẹp thật lãng mạn, cô ta ngước đầu, dâng lên nụ hôn ngượng ngùng của thiếu nữ.
Một bức ảnh khác, Đổng Tú Thanh vẫn xinh đẹp như vậy rúc vào ngực Tống Tử Ngôn có thêm phần tự tin, ổn trọng, nền là phòng ngủ, bọn họ ngồi trên chiếc giường trải ga màu trắng, cô ta ngước đầu, dâng lên nụ hôn dịu dàng.
Cô nhận ra quần áo trên người anh. Hôm đó, bọn họ ở siêu thị gặp được Đổng Tú Thanh, cô mời cô ta về nhà ăn trưa, cố ý cùng Tử Ngôn thể hiện thân mật, cuối cùng, Đổng Tú Thanh khóc chạy đi.
Tống Tử Ngôn nói bởi vì cô cố ý khiêu khích, sau đó rời nhà đi.
Cũng chính hôm đó, cô quyết định rời khỏi người đàn ông này, chỉ cần anh yêu cầu ly hôn, cô cũng không có ý kiến…
Cho đến hôm sau, bọn họ trở về nhà chính họp mặt, cô theo mẹ chồng đi học, anh đeo lại cho cô nhẫn cưới mà cô đã bỏ lại, sau đó cô cười, đắm chìm trong hạnh phúc của chính mình.
Nhưng khi cô đau lòng trở về nhà mẹ đẻ, bọn họ lại ôm nhau hôn nhau.
Ông trời… Cô tại sao lại thay đổi lựa chọn?
Cô cho rằng mình hạnh phúc, nhưng căn bản đó không phải là hạnh phúc…