Một gã cao lớn chân mày đen có vẻ mặt dữ tợn đang dựng Peter và Bob ngồi dậy.
– Tóm được tụi bây rồi! Hắn nói. Đừng hòng chạy thoát. Ông Jordan ơi, còn một thằng nữa, ông bắt nó đi!
– Babal ơi, chạy trốn đi – Peter nói nhỏ – Cậu đi gọi anh Hans nhanh lên.
Nhưng Hannibal không nhúc nhích.
– Các ông lầm rồi, Hannibal tuyên bố. Khi nghe được âm thanh tiếng nói trong một công trình được cho là không có người và bị bỏ hoang, chúng tôi đã suy luận rằng có kẻ bất lương đột nhập vào, và chúng tôi đang dự định kiểm tra sự đúng đắn của mối hoài nghi trước khi đi báo cho lực lượng an ninh.
– Hả? – Gã đàn ông há miệng hỏi – Anh nói sao…
Hannibal giả giọng cười lớn, việc này luôn có tác dụng. Một người đàn ông trẻ hơn, nhỏ hơn, xuất hiện.
– Bình tĩnh nào, Rawley! Ông ta ra lệnh, nét mặt thích thú. Chàng trai trẻ này chỉ mới nói là đã nghe chúng ta nói chuyện, tưởng chúng ta không có việc gì trong nhà hát, nhưng muốn kiểm tra cho chắc trước khi gọi cảnh sát.
– Nếu nó muốn nói vậy, thì nó đọc diễn văn chính trị dài dòng để làm gì? Rawley phản đối. Tôi không thích mấy thằng giả bộ làm khôn và nói chuyện giống như từ điển.
– Tôi là Frank Jordan, chủ nhân nhà hát này, người mới đến tự giới thiệu. Tôi muốn đập bỏ nhà hát này để xây tại đây một cao ốc văn phòng, và tôi chỉ đang tham quan địa điểm, cùng với anh Rawley, là bảo vệ của tôi. Tôi cho rằng các cậu hơi đa nghi quá đấy…
– Thế nào là đa nghi quá? Peter phẫn nộ. Nghe các ông nói về dây nịt và viện bảo tàng, làm sao mà không nghi ngờ được?
Rawley sậm mặt thêm nữa.
– Ông Jordan ơi! Hắn nói. Mấy thằng nhóc này là những thằng tò mò tọc mạch đáng bị một trận đòn cho chừa.
– Rawley à, ở đây chính tôi chỉ huy, ông Jordan sẵng giọng đáp
Ông quay sang Peter.
– Dường như tôi đâu có nói đến dây nịt… A! Hiểu rồi. Rawley và tôi đang nói về những hư hỏng bên trong nhà hát. Tôi nói Rawley phải tìm giấy bịt lại cái lỗ kia. Ha! Ha! Giấy bịt, dây nịt, bảo tàng… buồn cười quá. Các cậu bé ơi, các cậu đọc báo nhiều quá.
Nhưng Rawley vẫn nghiêm trang.
– Bọn nhóc này nhiều trí tưởng tượng quá, Rawley càu nhàu.
– Để bù lại với anh, Rawley à – ông Jodan nói – Mà tôi rất mừng là anh không có trí tưởng tượng gì hết, bởi vì những người bảo vệ trước kia của tôi đều bỏ đi vì nghe những tiếng động kỳ lạ và không chịu nổi.
– Những tiếng động kỳ lạ à? Hannibal hỏi.
– Những tiếng nhỏ, những tiếng rên… có nguyên nhân hẳn hoi. Những chính tòa nhà này khá rùng rợn, nên mọi thứ có vẻ siêu tự nhiên. Các cậu có thích đi tham quan không?
Ba thám tử vui vẻ nhận lời.
– Anh Rawley, bật đèn lên cho sáng! Ông Jodan ra lệnh.
Ông dẫn ba bạn vào một hành lang chật hẹp, chỉ có một bóng đèn tròn chiếu sáng.
Càng tiến tới, bóng tối càng dày đặc thêm. Một vật mềm va vào mặt Bob rồi bay đi mất.
– Dơi! Lưu trữ viên kêu.
– Nhà hát nhiều dơi lắm – tiếng của ông Jodan trả lời trong bóng tối – Có chuột nữa. Rất to.
Bob nuốt nước miếng. Dơi đang bay vòng vòng quanh đầu, Bob cảm thấy như vậy. Rồi Bob nghe tiếng kêu rên và tiếng cọt kẹt dường như đang tiến lại gần mình.
– Tiếng ròng rọc và tời mà người ta sử dụng xưa kia, để điều khiển các tấm dàn cảnh, ông Jodan giải thích. Xưa kia, nhà hát này đẹp và được bố trí rất hoàn hảo. A! Đèn sáng kìa.
Dần dần, một ánh sáng mơ hồ xuất hiện từ bóng tối. Ba bạn nhận thấy mình đang đứng trên sân khấu: trước mặt, có hàng trăm ghế trống. Phía sau, trên đầu, có một bộ đèn chùm thủy tinh nhiều màu – xanh lá, đỏ, vàng và xanh dương – tỏa ánh sáng yếu ớt.
Những tấm màn bằng nhung đỏ viền tua vàng che mất các cửa sổ. Tường phủ những tranh vẽ về cuộc chiến giữa kỵ sĩ và quân Sarrasin.
– Lúc xây tòa nhà này vào giữa năm 20 – ông chủ giải thích – người ta nghĩ nhà hát là phải giống như pháo đài hay lâu đài. Nhà hát này giống một đền thờ Hồi giáo.
Ông vừa mới quay lui, thì một con vật xám nhỏ chạy qua giữa ghế ngồi.
– Một con chuột – ông Jodan thản nhiên bình luận – Trong nhiều năm qua, lũ chuột nghĩ chúng là những chủ nhân thật sự của tòa nhà này, và chúng sẽ rất tức khi ta bắt đầu đập phá. Buổi tham quan vậy là xong, các bạn à. Vài tuần nữa, các cậu sẽ có thể đến xem công tác đập phá.
Ông dẫn ba thám tử ra đến ngoài đường, khép cửa. Rồi khóa lại.
– Toàn là chuột và dơi, hèn gì không có bảo vệ nào chịu ở lại. Peter kêu.
– Toàn bộ chuyện này rất lôgic – Hannibal bình luận. Chắc là mình lầm, lúc mình nghe “dây nịt”.
– Uổng quá, Bob nói. Phải chi bọn mình bắt được tên trộm sau khi bị ông Togati tóm cổ, thì cũng vui. Nhưng mà thôi, cũng không nên đòi hỏi quá nhiều.
– Cậu nói đúng, Hannibal thừa nhận. Tạm thời, mối bận tâm của chúng ta là giúp bà Allward. Vậy, ta hãy tiếp tục tham quan con đường.
Ba bạn kiểm tra từng tấm ván một trên hàng rào khu vườn nhà bà Allward.
Hoài công, tất cả đều còn rất tốt, và cổng sau vẫn chắc chắn khi đẩy thử.
– Không ai có thể ra ngã này, Hannibal vừa kết luận vừa véo môi. Mình không hiểu nổi.
– Còn mình thì đói bụng lắm rồi! Peter tuyên bố. Bây giờ về được chưa?
– Được, chẳng còn gì hay hơn để làm.
Ba bạn trở về chỗ xe tải nhẹ đang đậu. Anh Hans đang ngồi đọc báo chờ. Ba bạn leo lên xe, chen nhau ngồi yên trước, y như lúc bận đi.
Khi đó, Bob nhớ lại một nhận xét của Hannibal lúc chiều. Có phải thám tử trưởng đã tuyên bố mình đã giải được vụ bí ẩn Cầu Vồng không?
Bob quay sang Hannibal để hỏi xem ý Hannibal muốn nói gì, nhưng nét mặt sếp quá đăm chiêu, nên Bob không dám mở miệng. Có hỏi Hannibal cũng vô ích thôi, cậu chỉ trả lời khi nào thích.