Sáu ngày đã trôi qua.
Ba Thám Tử Trẻ đã phải trả lời hàng triệu câu hỏi. Lúc đầu cảnh sát đã tỏ ra khá nghi ngờ vế phần liên quan đến thần lùn, những rốt cuộc cũng bị thuyết phục bởi những lời quyết đoán cộng lại của ba bạn và bà Allward.
Ba tên trộm đã trốn thoát và không bắt lại được. Còn những người lùn mà cảnh sát bỏ công hỏi đại, họ đều có chứng cớ ngoại phạm trong đêm đánh cắp ngân hàng, nên không bắt giữ được ai cả.
Trong suốt thời gian đó, tâm trạng Hannibal tỏ ra hết sức khó chịu. Hannibal cảm nhận rằng vụ này không phải là một chiến thắng cho mình. Thật vậy, cậu chỉ đoán ra mưa kế của bọn trộm vào giây phút cuối cùng. Nếu mọi thứ kết thúc tốt đẹp, đó là nhờ Hans, Bob và Peter. Chính Peter đã có sáng kiến về dấu chấm hỏi; chính Bob đã tìm ra dấu vết đó, và chính Hans đã chiến đấu thắng đối thủ. Còn Hannibal coi như chính mình là thám tử trẻ, bị biến thành trò hề từ đầu đến cuối.
Hannibal cũng không tha thứ cho mình sai lầm về Cầu Vồng. Cho nên những lời khen nhiệt tình của bà Allward cũng làm cho Hannibal trơ trơ! Không còn ai nhận ra Babal nữa.
Thứ bảy, tiếp theo sau những bi kịch ngày chủ nhật. Ba Thám Tử Trẻ họp trong xưởng để ôn lại chi tiết cuộc phiêu lưu vừa qua.
– Thế nào cảnh sát cũng sẽ tóm được băng trộm – Peter nói – Nhất là tên Dick. Các cậu có thấy chiếc răng vàng của hắn không? Người có một chiếc răng vàng dễ bị nhận ra lắm.
– Nhiều người có răng vàng lắm. Bob bắt bẻ. Hôm bữa ở viện bảo tàng, thậm chí mình đã gặp một cậu bé hướng đạo có chiếc răng vàng nữa kìa. Các cậu nhớ không? Nó đụng vào mình. Ê! Babal! Cậu làm sao vậy?
Hannibal đã đứng dậy thẳng người và đang nhìn vào Lưu Trữ với ánh mắt khó hiểu.
– Cậu đã nhìn thấy một cậu bé hướng đạo có răng vàng, vậy mà cậu không nói cho mình biết! Hannibal nói. Bob ơi! Cậu làm mình thất vọng quá!
– Mình không hiểu một cậu bé hướng đạo có thể có liên quan gì với vụ của bọn mình – Bob bắt bẻ. Mình đã không bao giờ nghĩ đến sự cố đó nữa, nếu như Peter không nói đến tên trộm Dick…
– Cậu không hiểu gì hết! Nếu lúc đó mà cậu nói ngay cho mình biết, thì mình đã có thể…
Đúng lúc đó giọng khỏe mạnh của bà Jones vang lên. Thím thông báo là có khách đến. Vài giây sau, Taro Togati bước vào. Trông cậu bé hết sức buồn rầu.
– Hannibal-san, Peter-san, Bob-san – Taro nói – Chào các bạn, tôi đến từ giã các bạn. Cha tôi bị thất sủng và chúng tôi trở về Nhật Bản.
– Triển lãm đóng cửa chưa? – Hannibal hỏi.
– Chưa – Taro trả lời – Triển lãm vẫn tiếp diễn. Nhưng không tìm ra được dây nịt, các bảo vệ đều vô tội; người ta không tìm được kẻ khả nghi mới. Trong điều kiện như thế, công ty Nagasami đã quyết định đuổi việc cha tôi. Cha tôi bị mất danh dự. Coi như người chết mất một nửa rồi.
Ba Thám Tử Trẻ hết sức ái ngại cho hai người Nhật đáng thương, cha và con, quá coi trọng sự thất bại của mình. Nhưng ánh mắt Hannibal sáng rỡ lên.
– Taro ơi, – Hannibal hỏi – bao giờ bác và cậu lên đường?
– Tối mai – Cậu bé Nhật đáp.
– Ngày mai là chủ nhật, và trẻ con có quyền vào tham quan viện bảo tàng mà chỉ trả một nửa giá vé, đúng không?
– Đúng.
– Còn hướng đạo mặc đồng phục được vào miễn phí, đúng không?
– Phải.
– Ngày mai, cha của cậu có làm việc không?
– Vẫn còn.
– Bác có chấp nhận hợp tác với bọn tôi không?
– Hợp tác à? Hợp tác như thế nào?
– Làm theo một sáng kiến mà tôi sẽ trình bày cho bác.
– Ồ! Bây giờ, cha tôi sẵn sàng làm theo mọi sáng kiến. Do cảnh sát đã không giải quyết được vụ bí ẩn, cha có nói là chịu tin tưởng bất cứ một ai, kể cả những cậu bé.
– Được. Cậu có xe không?
– Có xe và tài xế.
– Ta đi. Có lẽ mình sẽ đi vắng cả buổi chiều. Bob, cậu hãy thảo bản tường thuật vụ của ta để đưa cho bác Hitchcock xem. Peter, cậu hãy sửa cái máy cắt cỏ này lại: chúng ta sẽ được mười đô-la. Cậu hãy xin phép hai bác cho phép cậu ở lại đêm, nếu cần. Chào nhé!
Bob và Peter ở lại, không hiểu chuyện gì đang xảy ra với Hannibal. Hannibal đi được một phút thì hai bạn mới hoàn hồn.
– Babal của bọn mình đã bày ra chuyện gì nữa đây? Peter hỏi.
– Mình không biết – Bob trả lời – Bọn mình chỉ còn biết làm theo lời dặn của Babal và chờ đợi.
Một hồi sau, mọi chuyện càng trở nên bí ẩn hơn nữa. Chuông điện thoại reng. Hannibal gọi về.
– Các cậu hãy kiểm tra tình trạng mọi lối vào bộ tham mưu – Hannibal ra lệnh. Ngoại trừ Cấp Cứu một và Bí Mật Bốn. Nhưng các cậu hãy đi qua đi lại nhiều lần, theo cả hai chiều, bằng Cổng Xanh Lá một, Đường Hầm hai, Chó Ky cánh cửa đỏ và Tiện Nghi ba.
Trước khi Bob và Peter kịp hỏi, thì sếp đã gác máy mất. Mặc dù không hiểu, nhưng hai bạn tỏ ra rất kỷ luật. Hai cậu kiểm tra nhiều lần tình trạng phần lớn các lối vào của bộ tham mưu, bằng cách bò trong những ống xi-măng, đẩy những tấm ván đúng chỗ để cho chúng mở ra, mở những cánh cửa có vẻ như không dùng nữa nhưng thật ra lại dẫn vào những lối đi bí mật bố trí giữa hai hàng đồ linh tinh. Hai cậu làm bất đắc dĩ, bởi vì hai cậu rất tha thiết với bí mật của bộ tham mưu. Nhưng Hannibal là sếp của hãng: phải tuân lệnh.
Rồi hai bạn lại tiếp tục chờ đợi.
Hannibal trở về ăn tối rất trễ. Mà lại về bằng taxi nữa chứ! Trông Hannibal, rất nóng nực, nhưng đắc thắng. Khi Hannibal thanh toán taxi và để lại tiền puốc-boa hậu hĩ, chiếc xe chạy vòng qua Thiên Đường Đồ Cổ, rồi Taro, trốn sẵn trong xe, bước xuống, lén vào kho bãi qua cửa sau.
– Trời đất quỷ thần! Bà Jones kêu. Chuyện gì xảy ra vậy Hannibal? Sao cháu lại mặc áo vét vào ngày chủ nhật? Mà tại sao cháu không cài nút phía trước được? Trời ơi, cháu càng lúc càng mập phì lên.
Thường lệ, Hannibal rất ghét bị gọi là mập. Cậu thích từ “vạm vỡ” hơn. Nhưng lần này cậu không phản đối.
– Này cháu à, – ông Jones nói – nếu cháu lại lo vụ ăn cắp ngân hàng nữa, thì chú tuyệt đối cấm, nghe chưa.
– Thưa chú Titus, đâu có – Hannibal trả lời – Cháu chỉ giúp đỡ cha của bạn Taro, vì bác ấy làm mất một sợi dây nịt.
– Hừm! Dây nịt hả? Ông Jones nói. Dây nịt à? Cháu nói rõ là dây nịt đấy chứ? Chú thấy là không nguy hiểm. Chú cho phép cháu lo bao nhiêu sợi dây nịt cũng được.
Taro ăn tối cùng gia đình Jones và các thám tử. Bất chấp ánh mắt dò hỏi của Bob và Peter, Hannibal không chịu đưa ra lời giải thích nào. Hai cậu để ý thấy Hannibal không cởi áo vét ra, mặc dù trời rất nóng nực.
Vừa mới bắt đầu hoàng hôn, thì Hannibal xin phép ra khỏi bàn ăn.
– Xin phép thím Mathilda – Hannibal nói – tụi cháu sẽ vào bộ tham mưu để họp.
– A! Cái câu lạc bộ của các cháu đó hả, thím Mathilda nói. Cứ đi đi. Thím sẽ dọn bàn rửa chén cho.
Mặc dù Hannibal đã nhiều lần giải thích với thím rằng đây không phải là câu lạc bộ, mà là hãng điều tra do Hannibal tổ chức, nhưng thím vẫn nói như đó là câu lạc bộ.
– Chú chúc các cháu tìm ra sợi dây nịt của cha chàng thanh niên này – ông Jones vừa nói vừa vỗ vai Taro.
– A! Còn một điều nữa – Hannibal nói – Vì những lý do hết sức đặc biệt, cháu không muốn ai biết rằng nhà ta có khách. Cháu sẽ nhờ anh Hans và anh Konrad khiêng Taro trong cái thùng carton.
Peter và Bob ngạc nhiên trước một sáng kiến như vậy; chú Titus và thím Mathilda thì không ngạc nhiên gì: đã lâu rồi, không còn gì có thể làm cho chú thím ngạc nhiên được nữa.
Vài phút sau, ba cậu đứng trong xưởng. Hans và Konrad khiêng Taro trong cái thùng carton to tướng, từ đó Taro chui ra. Hai anh tài xế ra đi.
– Bây giờ vào bộ tham mưu! Hannibal ra lệnh.
Bốn bạn nối đuôi nhau chui vào Đường Hầm Hai, rồi trở ra bên trong một chiếc xe lán cũ dùng làm trạm chỉ huy của hãng.
– Các cậu có thực hiện chi thị của mình không? Hannibal hỏi.
– Có, Peter và Bob đồng thanh trả lời.
– Nhưng không làm thì hay hơn, Peter nói thêm. Phía bên kia đường, có đám nhóc chơi thả diều. Chúng rất có thể thấy Bob và mình chui vô.
– Không một tổ chức nào có thể hoạt động nếu không có kỷ luật; Hannibal thích thú trả lời. Phần mình, mình đã có một buổi chiều thú vị. Mình sẽ kể cho các cậu sau. Bây giờ, mình muốn chúng ta kể cho Taro nghe vài cuộc phiêu lưu của Ba Thám Tử Trẻ.
Mặc dù ý kiến này rất kỳ quặc, nhưng Bob và Peter không phản đối. Hai cậu tranh nhau kể chuyện Những cuộc phiêu lưu của Ba Thám Tử Trẻ, Vụ Bí Ẩn Xác Ướp Thì Thầm, Vụ Con Két Cà Lăm, Con Ma Xanh v.v… Taro đặc biệt chú ý đến vụ con két, bởi vì cậu cũng có một chú két nói chuyện rất nhiều.
Đêm xuống. Qua một cửa sập trên mái xe lán, bốn bạn ngắm bầu trời đầy sao. Khi đó Hannibal đứng dậy và tuyên bố.
– Tất cả hãy nhìn đây!
Rồi Hannibal mở áo vét, cởi áo sơ mi ra.
Sát trên da, Hannibal đang đeo sợi dây nịt của vị hoàng đế Nhật Bản, vàng chói chang, đá quý óng ánh.
Hannibal nhẹ nhõm tháo dây nịt ra, đặt trên bàn.
– Đẹp nhưng nặng, Hannibal bình luận.
Peter và Bob đặt câu hỏi dồn dập. Babal đã tìm thấy ở đâu? Tại sao Babal lại đeo dây nịt? Tại sao Babal không trả dây nịt lại?
Hannibal chưa kịp trả lời, thì đột nhiên, cửa sập dẫn đến Đường Hầm Hai nâng lên. Một người đàn ông nhỏ bé, cầm con dao to, xuất hiện. Đúng lúc đó, cánh cửa luồng bị kéo ra và một người đàn ông nhỏ bé khác, cũng vũ trang, bước vào. Và cùng lúc, hai gã khác, vóc dáng nhỏ xíu nhưng sức lực đáng sợ, đột nhập vào xe lán, qua Tiện Nghi ba.
– Không đùa nữa, các cậu à. Trả dây nịt lại cho chúng tôi! Một tên la lên giọng the thé.
Không một người lớn nào có thể vào được xe lán qua những lối vào mà bọn xâm lăng đã dùng. Thật vậy, bọn xâm lăng là người lùn.
– Trường hợp khẩn cấp! Đi ngả Cấp Cứu một! Bước! Hannibal ra lệnh.
Thám tử trưởng chụp lấy dây nịt, nhảy lên bàn làm việc, vớ lấy sợi dây móc trên mái, kéo dây ra. Taro leo dây, nhanh nhẹn như chú khỉ. Hannibal chuyền dây nịt cho Taro. Peter và Bob, quá thành thục bài tập này nhờ bị sếp bắt luyện tập hằng ngày, lao theo Taro mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Hannibal đi ra cuối cùng và lên mái nhà gần như cùng lúc với các bạn.
Nhóm người lùn, là nghệ sĩ nhào lộn lão luyện, lao đuổi theo bốn cậu, hy vọng bắt được các cậu trên mái.
Nhưng trường hợp này đã được dự kiến trước. Có cái cầu tuột cũ kê vào thành xe lán: bốn bạn nằm úp bụng nhào xuống, theo thói quen. Bốn cậu lần lượt rơi trúng đống mùn cưa.
Đám lùn định bắt chước. Tên lùn đầu tiên nhảy xuống cầu trượt, và đi xuống trong tư thế ngồi. Trán hắn va vào thanh sắt, hắn ngất xỉu.
Những tên khác, không dám làm theo, quay lui. Chúng rời bỏ mái, nhảy trở vào xe lán, nhất định dùng lối đi khác.
– Bắt lấy chúng! Chúng có dây nịt! Đám lùn kêu nhau chí choé.
Bọn chúng lao ra bên ngoài, tay huơ những con dao dài, đi một hàng trước mặt bốn bạn đang trốn trong bóng một đống xà ngang.
– Úi chà! Peter kêu. Mấy cái này bén quá!
Tiếng còi điếc tai vang lên. Khoảng nửa chục bóng người bắn ra khỏi chỗ núp, lao đến đám người lùn. Dù có la hét, đám lùn cũng không thoát nổi tay cảnh sát; dưới sự lãnh đạo của ông Saito Togati, thanh tra Reynolds và bốn viên cảnh sát đang xỏ còng số tám cho đám lùn.
– Cha thấy chưa! Kế hoạch của Hannibal-san đã thành công rực rỡ! Taro mừng điên lên lao đến cha nói.
– Các chàng trai ạ, các cậu đã cứu cái quý hơn mạng sống của tôi: đó là danh dự. Tôi sẽ không bao giờ quên.
Ông Togati và con trai ông cúi chào rất thấp, và sau khi cúi chào thêm nhiều lần, hai cha con ra về, mang dây nịt theo. Thanh tra Reynolds đặt thêm vài câu hỏi nữa với Hannibal, rồi cũng ra đi, cùng với tù nhân.
– Thôi! Bây giờ cậu giải thích đi! Bob quay sang Hannibal nói, sau khi mọi người đã đi. Những tên lùn tấn công bọn mình, cũng là những tên làm cho Rawley, đúng không?
– Tất nhiên. Bốn chú lùn này là một băng bất lương bị truy nã từ lâu. Bọn chúng đã thực hiện nhiều vụ trộm bằng cách giả làm trẻ con.
– Ê! Ê! Peter lên tiếng. Có phải chính bọn chúng lấy cắp dây nịt không?
– Dĩ nhiên! Chúng hóa trang làm hướng đạo. Chi tiết duy nhất có thể làm chúng bị lộ là cái răng vàng của một tên, mà nếu không biết chi tiết này, chúng ta đã không bao giờ đoán ra được cách tiến hành của bọn chúng.
– Bộ chúng ta đã đoán ra được cách đến hành của bọn chúng à? Peter hỏi.
– Tất nhiên là chúng ta đoán ra.
– Nếu vậy, Peter nói, có thể ngài thám tử trưởng chịu khó giải thích chính xác cho mình nghe những gì mình đã đoán được mà không hễ hay biết gì hết?
Hannibal mỉm cười. Cậu cảm thấy mình đã có lại được cái quyền về chức vụ tự phong. Một lần nữa, người số một của nhóm đã chứng tỏ mình xứng đáng với vị trí lãnh đạo nhóm.