Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xúc Xắc Tình Yêu

Chương 19

Tác giả: Emily Giffin

Ngày hôm sau, lúc đi làm về, tôi qua chỗ José lấy đồ giặt khô, kiểm tra hòm thư thì thấy tờ hóa đơn truyền hình cáp Time Warner, tạp chí In Style số mới ra, và một chiếc phong bì to màu trắng ngà ghi chữ viết tay trang trí tỉ mỉ, dán hai con tem hình trái tim. Tôi biết nó là cái gì trước cả khi lật mặt kia và thấy địa chỉ chuyển đi từ Indianapolis.

Tôi tự nhủ là dù có gửi thiếp mời đi rồi thì đám cưới vẫn có thể bị hủy. Thiếp mời chỉ là một thứ nữa cản trở điều đó mà thôi. Đúng là nó khiến cho mọi chuyện trở nên khó giải quyết hơn, nhưng nó chỉ là một nghi thức, chẳng quan trọng. Thế mà tôi vẫn cảm thấy chóng mặt, buồn nôn khi mở chiếc phong bì ra và trông thấy một cái phong bì nữa nằm bên trong. Trên đó ghi tên tôi và một từ đáng xấu hổ “gia đình”. Tôi ném tấm thiếp hồi đáp và cái phong bì sang một bên, có tờ giấy bạc mỏng rơi xuống sàn nhà, bay vào gầm sofa. Tôi chẳng còn hơi sức đâu mà nhặt lên. Thay vào đó, tôi ngồi xuống, hít một hơi dài, lấy hết can đảm để đọc nét chữ viết trên đó, giống như là dòng chữ có thể sẽ khiến cho mọi chuyện trở nên tốt đẹp hay là tệ hại hơn vậy:

NIỀM VUI CỦA CHÚNG TÔI SẼ TRỌN VẸN HƠN KHI CÓ SỰ HIỆN DIỆN CỦA CHÁU TẠI LỄ THÀNH HÔN CỦA CON GÁI CHÚNG TÔI DARCY JANE VÀ DEXTER THALER

Tôi chớp mắt để ngăn những giọt lệ và chậm rãi thở ra, cho qua phần cuối của thiếp mời:

MỜI CHÁU CÙNG DỰ NGHI LỄ, CÙNG CHỨNG KIẾN LỜI THỀ NGUYỆN CỦA ĐÔI LỨA VÀ CÙNG CHÚNG TÔI DỰ TIỆC MỪNG Ở KHÁCH SẠN CARLYLE SAU BUỔI LỄ. NẾU CHÁU KHÔNG THỂ THAM DỰ, CHÚNG TÔI RẤT MONG NHẬN ĐƯỢC LỜI CẦU CHÚC C� CHÁU TỪ NƠI XA.

ÔNG BÀ HUGO RHONE

XIN HỒI ĐÁP

Đúng vậy, những câu chữ có thể thực sự khiến cho mọi thứ trở nên tồi tệ hơn. Tôi đặt tấm thiếp mời lên bàn uống cà phê rồi nhìn nó chằm chằm. Tôi hình dung ra cảnh cô Rhone đi gửi những tấm phong bì ở bưu điện trên phố Jefferson, những cái móng tay dài màu đỏ của cô ấy vỗ nhẹ lên xấp thư với kiểu tự mãn của một bà mẹ. Tôi nghe thấy cô ấy nói bằng giọng mũi, “Niềm vui của chúng tôi sẽ trọn vẹn hơn” và “Chúng tôi rất mong nhận được lời chúc phúc của cháu từ nơi xa.”

Tôi sẽ cho cô ấy một lời cầu chúc-cầu cho cái đám cưới này sẽ không bao giờ diễn ra. Chúc cho sau đây sẽ có một lá thư gửi đến căn hộ của tôi:

ÔNG BÀ HUGO RHONE XIN THÔNG BÁO LỄ THÀNH HÔN CỦA CON GÁI DARCY VỚI DEXTER THALER SẼ KHÔNG ĐƯỢC TỔ CHỨC

Giờ thì đó mới là những gì tôi thích. Ngắn gọn, dễ nghe, đi thẳng vào vấn đề. “Sẽ không được tổ chức.” Gia đình Rhone sẽ buộc phải bỏ cái kiểu cách khoa trương lòe loẹt thường thấy đi. Chắc họ sẽ chẳng nói thế này, “Chúng tôi rất tiếc phải báo với cháu rằng chú rể lại đi yêu người khác mất rồi” hay là “Chúng tôi rất buồn khi phải thông báo rằng Dexter đã làm tan vỡ trái tim cô con gái yêu của chúng tôi.” Không đâu, lá thư này sẽ hoàn toàn nghiêm chỉnh – giấy rẻ tiền, phông chữ vuông chằn chặn và đánh bằng máy vi tính. Cô Rhone sẽ chẳng muốn chi tiền mua đồ văn phòng phẩm Crane và thuê viết tay sau khi đã tiêu phí quá nhiều rồi. Tôi thấy cô ấy ở bưu điện, không còn vẻ đắc thắng nữa, nói với ông bưu tá là không, lần này cô ấy không cần tem hình trái tim nữa. Hai trăm con tem hình lá cờ là được rồi.

° ° °

Tôi đang nằm trên giường thì Dex gọi điện hỏi anh qua chỗ em được không. Ngày hôm nay nhận được thiếp mời dự lễ cưới của anh ấy mà tôi vẫn đồng ý, bảo anh đến ngay đi. Tôi thật xấu hổ khi quá yếu đuối như vậy, nhưng rồi tôi lại nghĩ đến tất cả những người trên thế giới này vì tình yêu đã làm nhiều việc còn nhảm hơn cả tôi. Và lý do cuối cùng đó là: tôi yêu Dex. Cho dù anh là người cuối cùng trên đời tôi nên trao tặng tình cảm này, nhưng tôi thực sự rất yêu Dex. Và tôi chưa chịu từ bỏ anh ấy đâu.

Trong lúc chờ đợi anh ấy đến, tôi cân nhắc xem có nên cất thiếp mời ở chỗ khác hay cứ để chình ình trên bàn cà phê, ngay trong tầm mắt. Tôi quyết định kẹp nó trong quyển In Style. Vài phút sau, tôi ra mở cửa trong bộ váy ngủ cốt tông màu trắng.

“Em đang nằm trên giường à?” Dex hỏi.

“Ừm, vâng.”

“Thế thì để anh đưa em quay lại đó.”

Chúng tôi vào giường. Anh kéo chăn đắp cho cả hai.

“Cảm giác về em thích thật,” anh nói, vuốt ve bên sườn tôi và luồn tay xuống dưới váy ngủ của tôi. Tôi đưa tay ngăn lại, nhưng sau đó lại thôi. Ánh mắt chúng tôi chạm nhau, rồi anh chậm rãi hôn tôi. Cho dù cảm thấy thất vọng về Dex ghê gớm, tôi không thể nào ngăn lại cảm xúc trào dâng. Tôi gần như không cử động trong khi anh làm tình với tôi. Anh nói suốt, thường thì không như vậy. Tôi không biết chính xác anh nói gì, nhưng có nghe thấy từ “mãi mãi”. Tôi nghĩ chắc là anh muốn ở bên tôi mãi mãi. Anh ấy sẽ không cưới Darcy. Anh ấy không thể. Darcy đã lừa dối anh ấy. Họ không yêu nhau. Anh ấy yêu tôi cơ.

Dex âu yếm tôi trong khi nước mắt tôi chảy dài xuống gối.

“Tối nay em ít nói quá,” Dex bảo.

“Vâng,” tôi đáp, cố giữ cho giọng bình thường. Tôi không muốn anh ấy biết tôi đang khóc. Điều cuối cùng tôi muốn là được Dex thương hại. Tôi là đứa thụ động, yếu đuối, nhưng cũng có lòng tự trọng của mình chứ – dù không lớn.

“Nói chuyện với anh đi,” anh nói. “Em đang nghĩ gì vậy?”

Tôi suýt nữa đã hỏi anh về chuyện thiếp mời, về những dự định của anh, về chúng tôi, nhưng thay vào đó tôi lại nói một cách thờ ơ, “Không có gì cụ thể cả……. Em chỉ thắc mắc là cuối tuần này anh có định đi Hamptons không thôi.”

“Đại loại anh cũng hứa với Marcus là sẽ đi. Cậu ta lại muốn chơi gô

“À.”

“Chắc em sẽ không định đi đúng không?”

“Em nghĩ ý kiến đó không ổn.”

“Đi mà?”

“Không đâu.”

Anh hôn phía sau đầu tôi. “Đi mà. Đi mà em.”

Chỉ cần mấy từ “đi mà” nhỏ bé đấy là xong.

“Thôi được rồi,” tôi thì thầm. “Em sẽ đi.”

Tôi chìm vào giấc ngủ mà thấy ghét chính bản thân mình.

° ° °

Ngày hôm sau, Hillary lao vào phòng tôi. “Đoán xem mình nhận được cái gì trong hòm thư.” Giọng cô ấy như kết tội, không hề có chút cảm thông.

Tôi hoàn toàn không nghĩ đến một sự thật là Hillary cũng sẽ nhận được thiếp mời. Tôi chưa chuẩn bị câu trả lời để nói với cô ấy. “Mình hiểu,” tôi đáp.

“Vậy là cậu có câu trả lời rồi.”

“Anh ấy vẫn có thể hủy mà,” tôi nói.

“Rachel!”

“Vẫn còn thời gian. Cậu cho anh ấy hai tuần, đúng không? Vẫn còn vài ngày nữa.” Hillary nhướn mày và bật ra tiếng ho đầy coi thường. “Gần đây cậu có gặp anh ta không?” Tôi định mở miệng nói dối, nhưng rồi chẳng còn hơi sức đâu nữa. “Gặp tối qua.” Cô ấy trố mắt nhìn tôi, tỏ vẻ không tin. “Thế cậu có nói với anh ta là cậu nhận được thiếp mời không?” “Không.” “Rachel!”

“Mình biết,” tôi đáp, cảm thấy thật xấu hổ.

“Làm ơn nói với mình là cậu không phải một trong những phụ nữ đó đi.”

Tôi biết loại phụ nữ cô ấy đang nói đến là rồi. Đó là kiểu phụ nữ vẫn tiếp tục mối quan hệ với một người đàn ông đã có gia đình trong nhiều năm, hy vọng – thậm chí còn tin – rằng một ngày nào đó anh ta sẽ tỉnh táo nhận ra và bỏ vợ. Thời điểm ấy sắp đến rồi – nếu người phụ nữ đó vẫn tiếp tục chờ đợi thì cuối cùng cô ta sẽ không phải ân hận đâu. Nhưng thời gian trôi đi, và những năm tháng đó chỉ để người đàn ông bịa ra những lý do mới. Bọn trẻ còn đang đi học, vợ ốm, đám cưới vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị, sắp có cháu. Lúc nào cũng có việc gì đó, một lý do để giữ nguyên tình trạng hiện tại. Nhưng sau đó chẳng còn lý do nào nữa, và cuối cùng cô ta đành phải chấp nhận một thực tế là sẽ không có chuyện bỏ vợ, cô ta sẽ mãi mãi chỉ là người xếp thứ hai mà thôi. Cô ta quyết định rằng thà ở vị trí thứ hai còn hơn là chẳng có gì. Cô ta chịu đầu hàng số phận. Giờ đây tôi cảm thấy cảm thông hơn với những người phụ nữ đó, dù tôi không tin rằng mình cũng đã gia nhập vào hàng ngũ của họ.

“Nói vậy là không công bằng,” tôi đáp.

Cô ấy nhìn tôi như muốn nói “Ô, thật thế à?”

“Dexter chưa kết hôn.”

“Cậu đúng. Anh ta chưa kết hôn. Nhưng đã đính hôn. Như thế có lẽ còn tệ hơn. Anh ta có thể thay đổi tình hình đó, chỉ cần làm như thế này này.” Cô ấy búng tay một cái. “Nhưng anh ta có làm cái quái gì đâu.”

“Nghe này Hillary, chúng ta đang nói tới một chuyện đã lên lịch chắc chắn rồi…Mình chỉ có thể là một trong những phụ nữ đó thêm một tháng nữa thôi.”

“Một tháng? Cậu định để cho đến phút chót rồi mới quyết định hay sao?”

Tôi quay đi, nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Rachel, sao cậu còn chờ đợi làm gì?”

“Mình muốn anh ấy tự quyết định. Mình không muốn liên quan gì…”

“Sao lại không?”

Tôi nhún vai. Nếu mà biết về sự bội tín của Darcy thì cô ấy sẽ làm ầm lên cho xem. Cô ấy thở dài. “Cậu muốn nghe lời khuyên của mình không

Tôi không muốn, nhưng vẫn gật đầu.

“Cậu đá anh ta đi. Ngay bây giờ. Hãy làm gì đó trong khi vẫn còn được lựa chọn. Chuyện này càng để lâu thì cậu sẽ càng cảm thấy tồi tệ hơn khi đứng trước nhà thờ, nhìn họ trao nhau lời thề và một nụ hôn mà Darcy sẽ kéo dài hơn cảm giác thật sự về nó…Rồi nhìn họ cắt bánh, đút cho nhau ăn, cô ta làm dây kem lên mặt Dex. Nhìn họ nhảy đến tối…và rồi…”

“Mình biết. Mình biết mà.”

Hillary chưa chịu thôi. “Và rồi nhìn họ kéo nhau lên đường đi Hawaii khi đêm xuống!”

Tôi nhăn mặt và tôi nói với cô ấy là tôi biết cả rồi.

“Mình chỉ không hiểu sao cậu không chịu làm gì đó, ép anh ta chẳng hạn. Làm gì cũng được.”

Tôi nhắc lại tôi không muốn là người khiến họ chia tay, tôi muốn Dexter phải tự quyết định.

“Anh ta sẽ tự quyết định chứ còn sao nữa. Cậu có chịu ép anh ta đâu nào. Chỉ cần cố gắng để đạt được thứ cậu muốn thôi mà. Sao cậu không quyết đoán hơn trong một chuyện quan trọng, lớn lao như thế này?”

Tôi không có gì để giải thích với cô ấy cả. Ít nhất không có lời giải thích nào cô ấy thấy là có thể chấp nhận được. Điện thoại của tôi reo, phá vỡ khoảng lặng khó chịu giữa hai chúng tôi.

Tôi liếc màn hình điện thoại. “Les đấy. Mình nên nghe thì hơn,” tôi nói, cảm thấy nhẹ người vì cuộc hỏi cung này đã xong. Đúng là một ngày đáng buồn, tôi lại thấy may mắn khi Les gọi điện cơ đấy.

° ° °

Lúc chiều muộn, tôi nghĩ một lát trong khi nghiên cứu tài liệu, xoay ghế hướng về phía cửa sổ. Tôi nhìn xuống đại lộ Park, quan sát người người qua lại, làm những việc hằng ngày của họ. Bao nhiêu người trong số họ cảm thấy tuyệt vọng, hứng khởi, hay chỉ đơn giản là trong lòng như đã chết? Tôi tự hỏi không biết có ai trong số đó sắp sửa đánh mất điều gì đó lớn lao vô cùng. Hay có ai đã để mất rồi. Tôi nhắm mắt lại, hình dung cảnh đám cưới mà Hillary đã vẽ ra. Rồi sau đó tôi tự thêm vào hình ảnh tuần trăng mật – Darcy mặc đồ ngủ mới, điệu bộ vô cùng quyến rũ trên giường. Tôi thấy rõ tất cả

Và đột nhiên, hoàn toàn bất ngờ, tôi hiểu ra lý do vì sao mình không muốn ép Dex. Vì sao tôi không nói gì hôm mồng bốn tháng bảy, không nói gì kể từ hồi đó, và cả tối qua cũng không nói gì hết. Tất cả chỉ còn lại một lời giải thích duy nhất, đó là do những kỳ vọng của tôi. Sâu thẳm trong trái tim, tôi không thực sự tin rằng Dex sẽ hủy bỏ đám cưới để đến với tôi, dù tôi có nói hay làm gì đi nữa. Tôi tin rằng đám cưới rồi tuần trăng mật của Dex và Darcy sẽ đến trong khi tôi bị gạt ra ngoài rìa, hoàn toàn đơn độc. Tôi có thể cảm nhận được nỗi đau, có thể hình dung ra lần cuối cùng tôi còn được ở bên Dex, nếu như không phải điều đó đã xảy ra rồi. Đúng là thỉnh thoảng tôi có nghĩ đến một kết cục khác, trong đó Dex và tôi được ở bên nhau, nhưng những hình ảnh đó luôn luôn xuất hiện trong một khoảng thời gian rất ngắn, không bao giờ át được câu hỏi “nếu như” tôi đặt ra. Nói một cách ngắn gọn thì là tôi không có niềm tin thực sự vào hạnh phúc của chính mình. Và rồi lại còn Darcy nữa. Cô ấy là kiểu phụ nữ tin rằng mọi thứ sẽ đến với mình, và kết quả là, đúng như thế thật. Luôn luôn là như vậy. Cô ấy thắng vì cô ấy trông đợi điều đó. Còn tôi không mong đợi có được thứ mình muốn, vậy là tôi thua. Thậm chí tôi còn không hề cố gắng để đạt được nó.

° ° °

Giờ là chiều ngày thứ Bảy, chúng tôi đang ở Hamptons. Sáng nay tôi đi tàu hỏa đến, và giờ đây cả nhóm chúng tôi lại tụ tập ở sân sau. Cả nhóm bên nhau đúng là những gì cần có để tạo ra một tai họa. Julian và Hillary đang chơi cầu lông. Họ hỏi có ai muốn thi đấu theo cặp với họ không. Dex nói đồng ý, bảo sẽ chơi. Hillary nhìn anh ấy trừng trừng. “Anh muốn ai cùng cặp với mình hả Dexter?”

Cho đến lúc này, Dexter không hề biết rằng tôi đã kể cho Hillary nghe tất cả mọi chuyện giữa tôi và anh ấy. Có hai lý do khiến tôi giấu anh ấy: tôi không muốn anh mất tự nhiên khi ở gần Hillary, và không muốn anh ấy có lý do để cũng đi nói với một ngừơi bạn khác. Nhưng Hillary thốt ra câu nói cạnh khóe đó theo cái giọng khiến bạn không thể không hiểu ý nếu như biết rõ tình hình. Mà Julian thì rõ ràng là biết, vì anh ta đưa mắt nhìn cô ấy cảnh cáo. Trong cuộc thi đấu cặp đôi giữa họ, anh ta sẽ là người đứng sau thủ thế.

Cô ấy không chịu dừng ở đó. “Sao hả Dex, sẽ là ai?” Một tay chống nạnh, cô ấy trỏ vợt cầu lông về phía Dex.

Dex nhìn chòng chọc đáp lại Hillary. Quai hàm đanh lại. Anh ấy đang nổi cáu. “Nếu có hai người đều muốn cùng cặp với thì sẽ thế nào?” Giọng Hillary đầy bóng gió. Darcy có vẻ không hề biết đang có căng thẳng. Cả Marcus và Claire cũng vậy. Có lẽ mọi người đã quen với cái giọng như đối chất mà thỉnh thoảng Hillary vẫn nói. Có lẽ họ nghĩ đó là do máu luật sư trong người cô ấy mà ra.

Dex quay lại nhìn chúng tôi. “Các cậu có ai muốn chơi không?”

Marcus xua tay gạt đi. “Thôi ạ. Cám ơn, cho tôi xin kiếu. Đó là trò chơi con gái.”

Darcy cười khúc khích. “Đúng đấy, Dex. Anh là đàn ông yểu điệu như con gái.”

Claire từ chối, bảo là ghét thể thao.

“Cầu lông còn chẳng phải là một môn thể thao,” Marcus nói, mở lon bia Budweiser. “Giống như gọi cái trò cờ ca rô là thể thao ấy.”

“Xem ra phải chọn giữa Darcy và Rachel rồi. Đúng không?” Hillary nói. “Cậu muốn tham gia không, Rach?”

Tôi cứng người ngồi nguyên chỗ cũ tại chiếc bàn dã ngoại, hai bên là Darcy và Claire. “Thôi, cảm ơn cậu,” tôi nói khẽ.

“Có muốn em cùng cặp với anh không, anh yêu?” Darcy hỏi. Cô nhìn sang Dex phía bên kia sân trong khi lấy tay che để ánh nắng khỏi chiếu vào mắt.

“Có chứ,” anh nói. “Em sang đây đi.”

Hillary khịt mũi khinh khỉnh khi Darcy đứng dậy rời khỏi bàn với lời báo trước là cô ấy chơi cầu lông dở tệ lắm.

Dex nhìn xuống bãi cỏ, chờ Darcy lấy chiếc vợt thứ tư và tiến lại gần anh ở vùng cỏ bao quanh là dép xỏ ngón và giày thể thao.

“Chúng ta tính tới mười điểm,” Hillary nói, tung quả cầu lên cho lần giao cầu đầu tiên. “Sao cô lại được giao cầu trước?” Dex hỏi.

“Thì đây,” cô ấy nói, ném quả cầu qua lưới. “Rất sẵn lòng.”

Dex bắt lấy quả cẠrồi trừng mắt nhìn cô ấy.

Trận đấu rất căng thẳng, ít nhất là những lần Hillary và Dex đánh. Quả cầu là vũ khí và bọn họ lấy hết sức đánh thật mạnh, nhằm thẳng vào đối phương. Marcus chêm vào bằng giọng bình luận của Howard Cosell. “Và ở khu Đông Hamptons này không khí đang rất căng thẳng trong khi cả hai đội đều cố gắng giành được danh hiệu quán quân.” Claire hò reo cổ vũ cho cả hai phe. Tôi thì chẳng nói gì cả.

Điểm số đang là 9-8. Hillary và Julian đang dẫn trước. Julian giao cầu thấp tay. Darcy ré lên một tiếng rồi nhắm mắt đánh bừa, ăn may thế nào lại trúng quả cầu. Cô ấy đánh qua lưới, sang bên Hillary. Hillary chuẩn bị tư thế đáp trả và đánh một cú như trái phá chẳng khác nào Venus Williams. Quả cầu bay vút trong không trung, sát mép lưới, hướng về phía Darcy. Darcy rúm cả lại, chuẩn bị đập cầu thì Dex hét lên, “Ra ngoài! Ra ngoài rồi!” Mặt anh đỏ lựng, lấm tấm mồ hôi.

Quả cầu rơi ngay cạnh chiếc dép của Claire.

“Ra ngoài!” Dexter hét lên, lấy mu bàn tay quệt trán.

“Vớ vẩn. Vẫn trong đường biên!” Hillary gào đáp trả. “Đây là trận đấu cơ mà!”

Marcus tốt bụng nói rằng anh ta không nghĩ trò cầu lông đáng được gọi là trận đấu. Claire đứng dậy khỏi cái ghế đang ngồi, lon ton chạy lại chỗ quả cầu để xem nó có nằm thẳng hàng với chiếc dép không. Từ phía bên kia lưới, Hillary và Julian cũng đi đến chỗ Claire. Năm cặp mắt đang dòm xuống quả cầu. Julian nói rằng gọi như thế thì hơi quá. Hillary trừng mắt nhìn anh ta trước khi tiếp tục cùng Dex tiếp tục màn gào thét “trong” với lại “ngoài”, giống như hai kẻ thù trên sân chơi vậy.

Claire tuyên bố “chơi lại đi” bằng giọng nói kiểu “ta làm hòa thôi” dễ nghe nhất. Nhưng rõ ràng cô ấy không phải là kiểu con gái mà hồi bé hay ra ngoài đi chơi rồi, bởi vì nói ra câu “chơi lại đi” là một trong những nguyên nhân lớn nhất dẫn đến bất đồng. Hillary chứng tỏ ngay điều đó. “Vớ vẩn,” cô ấy nói. “Không có chơi lại gì hết. Đường biên đã ở nguyên chỗ đó cả ngày nay rồi.”

“Cả ngày ấy à? Chúng ta mới chơi được có hai mươi phút thôi,” Dex nói kháy. “Tôi không nghĩ là quả cầu rơi trên đường biên đâu,” Darcy lên tiếng. Nhưng cũng chẳng phải cô ấy quan tâm gì. Dù trong đời thực cô ấy là người thích cạnh tranh nhưng khi chơi trò thể thao cô ấy lại chẳng bận tâm thắng thua. Trong trò chơi Mua Đất Bán Nhà, cô ấy mua bất động sản toàn dựa theo màu sắc; cô ấy nghĩ là những ngôi nhà nhỏ trông đáng yêu hơn nhiều so với những “quán trọ Red Roof to đùng xấu xí”.

“Được thôi, nếu anh muốn sống theo cái kiểu gian dối đó cả đời thì tùy,” Hillary nói với Dex, che giấu điều muốn ám chỉ thực sự bằng một nụ cười thân thiện như thể đơn giản đó chỉ là nói đùa cho vui thôi. Đôi mắt cô ấy mở to, ngây thơ.

Tôi nghĩ chắc tôi sắp ngất.

“Thôi được, cô thắng,” Dex nói với Hillary như thể không thèm bận tâm. Anh để Hillary thắng trong cái trò chơi ngớ ngẩn đó của cô ấy.

Hillary không muốn mọi chuyện đi theo hướng đó. Trông cô ấy có vẻ bối rối, không biết nên tranh cãi tiếp hay là ăn mừng chiến thắng. Tôi thấy sợ không biết cô ấy sẽ nói gì tiếp theo. Dex ném vợt xuống bãi cỏ dưới gốc cây. “Tôi đi tắm,” anh nói, đi vào nhà.

“Anh ấy cáu đấy,” Darcy nói, liếc chúng tôi một cái thông báo trước cảnh tượng quá rõ ràng. Tất nhiên cô ấy đang nghĩ đó là do trò chơi. “Dex ghét bị thua lắm.”

“Ờ, đúng là đứa trẻ to xác,” Hillary nói với vẻ chán ghét.

Tôi để ý thấy rằng (và hài lòng? Hy vọng? có cảm giác ưu thế hơn?) Darcy không bênh Dex. Nếu anh ấy là của tôi thì tôi sẽ nói gì đó. Tất nhiên, nếu anh ấy thuộc về tôi thì ngay từ đầu Hillary đã chẳng tỏ ra thiếu tử tế đến thế.

Tôi cẩn thận liếc cô ấy như muốn nói: đủ rồi đấy.

Cô ấy nhún vai, ngồi phịch xuống bãi cỏ và gãi nốt muỗi đốt ở mắt cá chân cho đến lúc chảy cả máu. Cô ấy lấy một lá cỏ lau vết máu đi rồi lại ngẩng lên nhìn tôi.

“Sao?” cô ấy bướng bỉnh nói.

° ° °

Tối đó, ở bàn ăn Dex lặng lẽ đến nỗi gần như sắp nổi cáu lên đến nơi. Nhưng tôi không rõ anh tức Hillary hay tức tôi v đã kể cho cô ấy. Dex lờ cả hai chúng tôi. Ngay lập tức Hillary cũng lờ Dex luôn, ngoại trừ một câu chọc ngoáy lúc tôi cố gắng nói chuyện chút ít với anh ấy.

“Anh định gọi món gì?” tôi hỏi khi anh nhìn khắp tờ thực đơn.

Anh không chịu ngẩng lên nhìn. “Anh chưa rõ.”

“Thật đúng là,” Hillary lẩm bẩm. “Sao không gọi cả hai suất đi.”

Julian siết vai cô ấy rồi nhìn tôi tỏ vẻ hối lỗi.

Dex quay ghế hướng về phía Marcus, cố gắng tránh cả nhìn lẫn nói chuyện với tôi và Hillary cho đến khi bữa tối kết thúc. Tôi thắt lại vì lo lắng. Anh giận à? Anh giận à? Anh giận à? Tôi thầm nghĩ trong lúc cố gắng nuốt món cá kiếm. Xin đừng giận mà. Tôi khao khát đến cùng cực, đến phát điên, muốn được nói chuyện với Dex và xóa đi bầu không khí căng thẳng giữa chúng tôi trong thời gian còn ở bên nhau. Tôi không muốn mọi chuyện kết thúc tồi tệ thế này.

° ° °

Lát sau, lúc ở bar Talkhouse, cuối cùng Dex và tôi cũng được ở riêng. Lúc tôi đã chuẩn bị sẵn sàng câu xin lỗi thay cho Hillary thì anh quay sang tôi, đôi mắt xanh lá cây sáng lên. “Em kể với cô ta làm quái gì?” anh rít lên.

Tôi không giỏi trong khoản xung đột với người khác, sững sờ trước thái độ hung hăng của anh. Tôi ngơ ngác nhìn Dex, vờ như không hiểu. Tôi có nên xin lỗi không? Có nên giải thích không? Tôi biết giữa chúng tôi có một lời thề ngầm là sẽ giữ bí mật, nhưng tôi phải kể với một người nào đó.

“Hillary. Em đã kể cho cô ta biết,” anh nói, gạt sợi tóc vướng trên trán. Tôi nhận thấy là lúc nổi giận trông anh thậm chí còn nóng bỏng hấp dẫn hơn nữa kìa – quai hàm anh trở nên vuông vắn hơn thì phải.

Tôi gạt điều quan sát được đó qua một bên, trong tôi nhói lên một cảm giác. Sao anh dám nổi giận với tôi cơ chứ! Tôi chẳng làm gì anh hết! Sao tôi lại là người khao khát được tha thứ đến phát điên lên?

“Em có thể kể với bất cứ ai em muốn,” tôi nói, ngạc nhiên trước sự cứng rắn trong giọng nói của mình.

“Bảo cô ta đừng có xía vào chuyện này,” anh nói.

“Đừng có xía vào chuyện gì hả Dex? Mối quan hệ chết tiệt giữa chúng ta ư?”

Trông anh có vẻ sững sốt. Rồi đau lòng. Tốt lắm.

“Không phải như thế,” anh nói. “Tình cảnh này đúng là chết tiệt, nhưng mối quan hệ giữa chúng ta thì không.”

“Anh đã đính hôn, Dexter ạ.” Nỗi uất ức bùng lên thành cơn thịnh nộ trong tôi. “Không thể tách rời điều đó trong mối quan hệ giữa chúng ta.”

“Anh biết. Anh còn đang đính hôn… nhưng em thì lằng nhằng với Marcus.”

“Cái gì?” tôi hỏi, đầy ngờ vực.

“Em đã hôn cậu ta ở Aubette.”

Tôi không tin nổi điều mình vừa nghe thấy – anh đã đính hôn mà còn đi bới lông tìm vết ở một nụ hôn vớ vẩn chẳng đáng gì! Trong đầu tôi thoáng tự hỏi anh biết điều đó bao lâu rồi, và tại sao trước đó anh không hề nói gì cả. Tôi cố gắng dẹp bỏ cái bản năng khiến mình cảm thấy hối hận.

“Đúng là em đã hôn Marcus đấy. To tát gớm nhỉ.”

“To tát với anh.” Mặt anh gần mặt tôi đến nỗi tôi có thể ngửi thấy mùi rượu trong hơi thở anh. “Anh ghét điều đó. Đừng làm thế nữa.”

“Đừng có bảo em phải làm gì,” tôi thì thầm đáp lại đầy tức tối. Những giọt nước mắt giận dữ khiến mắt tôi cay xè. “Em không bảo anh phải làm cái này cái kia… Biết sao không? Có lẽ em nên nói cho anh biết anh phải làm gì… Điều này thì thế nào: đi mà cưới Darcy đi. Em không quan tâm.”

Tôi đi khỏi chỗ Dex, gần như tin vào điều mình đã nói. Đây là giây phút đầu tiên trong suốt mùa hè tôi cảm thấy tự do. Có lẽ là giây phút tự do nhất trong cả cuộc đời tôi. Tôi là người nắm quyền. Tôi là người quyết định. Tìm thấy một ở sân sau, tôi đứng một mình trong đám đông chen chúc toàn người với người, tim đập thình thịch. Mấy phút sau, Dex tìm được tôi, tóm lấy khuỷu tay tôi.

“Em nói vậy nhưng không có ý đó… rằng em không quan tâm đâu.” Giờ tới lượt anh lo lắng. Tôi không bao giờ hết ngạc nhiên trước một quy luật đơn giản: người nào ít quan tâm hơn cả (hoặc là giả vờ như vậy) là người sẽ nắm quyền. Thêm một lần nữa tôi lại chứng minh điều đó đúng. Tôi gạt tay Dex ra khỏi tay mình, chỉ lạnh lùng nhìn anh. Anh tiến gần tôi hơn, lại nắm lấy cánh tay tôi.

“Anh xin lỗi, Rachel,” anh thì thầm, cúi đầu xuống mặt tôi.

Tôi không được mềm yếu. Sẽ không mềm yếu. “Em chán cái cảm giác chúng ta mâu thuẫn với nhau rồi, Dex ạ. Cái vòng luẩn quẩn của hy vọng, tội lỗi, ấm ức, chẳng bao giờ chấm dứt. Em chán phải tự hỏi chuyện gì sẽ đến với hai chúng ta. Em mệt mỏi vì phải chờ đợi anh rồi.”

“Anh biết. Anh xin lỗi,” Dex nói. “Anh yêu em, Rachel.”

Tôi cảm thấy mình yếu dần. Bất chấp vẻ cứng rắn giả tạo, tôi đang vô cùng phấn chấn rạo rực vì được ở gần anh, vì những gì anh đã nói. Tôi nhìn vào mắt Dex. Tất cả bản năng và khao khát trong tôi đều nói rằng hãy làm hòa đi, nói với anh ấy là tôi cũng yêu anh ấy đi. Nhưng tôi cưỡng lại tất cả, giống như một người đang sắp chết đuối vùng vẫy giữa nơi biển động. Tôi biết mình phải nói gì. Tôi nghĩ đến lời khuyên của Hillary, cô ấy suốt ngày bảo tôi phải nói gì đó đi. Nhưng tôi làm điều này không phải vì cô ấy. Mà đây là vì tôi. Tôi sắp xếp cho thành câu những từ ngữ đã vang lên trong đầu tôi suốt cả mùa hè.

“Em muốn được ở bên anh, Dex,” tôi điềm tĩnh nói. “Hủy bỏ đám cưới đi. Hãy ở bên em.”

Thế đấy. Sau hai tháng chờ đợi, cả đời thụ động, bây giờ mọi thứ đã xong. Tôi cảm thấy nhẹ cả người, cảm thấy mình tự do và thay đổi. Tôi là người phụ nữ mong muốn được hạnh phúc. Tôi xứng đáng có được điều đó. Chắc chắn anh sẽ làm cho tôi hạnh phúc.

Dex thở ra, sắp sửa trả lời đến nơi.

“Đừng,” tôi nói, lắc đầu. “Xin đừng nói chuyện với em, trừ phi anh bảo rằng đám cưới bị hủy bỏ. Từ giờ cho đến lúc đó, chúng ta không còn gì để nói với nhau nữa.

Mắt chúng tôi dán chặt vào nhau. Trong khoảng một phút, không ai chớp mắt. Và rồi, lần đầu tiên trong đời tôi đánh bại Dex trong cuộc thi ai nhìn được lâu hơn.

Bình luận