Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Xúc Xắc Tình Yêu

Chương 25

Tác giả: Emily Giffin

Đến ngày hôm sau, cuối cùng thì Darcy cũng liên lạc với Dex. Anh gọi ngay cho tôi để thông báo tin mới.

Tim tôi thót cả lên.Trong tôi vẫn còn chưa nguôi nỗi sợ Darcy có thể sẽ giành lại Dex, bỏ cái thai, thay đổi ý kíến, khiến mọi chuyện rẽ sang hướng khác.”Kể hết cho em đi,” tôi nói.

Dex tóm tắt lại cuộc nói chuyện giữa họ, hay nói đúng hơn là những yêu cầu của Darcy; trong vòng bảy ngày (vào giờ hành chính) anh ấy phải đến lấy nốt đồ dùng, nếu không tất cả sẽ bị tống vào thùng rác. Dex phải để lại căn hộ cho cô ấy. Không được lấy đồ đạc trong nhà, trừ cái bàn anh đã “bắt” cô ấy phải mua, cái bàn trang điểm anh “mang về khi bắt đầu cuộc sống chung ngu ngốc”, và ” mấy cái đèn xấu xí” mà mẹ Dexter đã gửi. Anh phải trả tiền mua váy cưới cho bố mẹ cô ấy và những khoản tiền đặt cọc chuẩn bị cho đám cưới không được hoàn trả, bao gồm tất tần tật mọi thứ, phải đến hơn năm mươi ngàn đô la. Cô ấy sẽ lo chuyện trả lại quà cưới, giữ lại chiếc nhẫn kim cương anh ấy mới mua để thay cái bị mất chỉ mấy ngày trước khi họ chia tay.

Chờ cho anh kể xong, tôi nói, “Những điều kiện hơi vô lý, anh có thấy thế không?”

“Cũng có thể nói như vậy.”

“Chi phí cho đám cưới nên chia đôi cho cả hai bên mới phải,” tôi nói, “Cô ta mang thai đứa con của người khác cơ mà!”

“Em nói anh nghe xem”

“Và đúng ra cái nhẫn phải là của anh”, tôi tiếp, “Luật ở New York là vậy. Hai người chưa kết hôn. Cô ta chỉ được giữ cái nhẫn khi hai người đã kết hôn rồi.”

“Anh không quan tâm”, anh nói, “Chẳng đáng phải cãi cọ về chuyện đó.”

“Thế còn căn hộ? Nó vốn là của anh chứ”

“Anh biết… nhưng giờ anh chẳng cần nữa. Cả đồ đạc cũng vậy,” anh ấy nói.

Tôi thấy mừng khi anh cảm thấy như vậy. Tôi không tưởng tượng nổi cái cảnh mình đến thăm anh trong căn hộ cũ Darcy từng ở.

“Thế anh định chuyển đi đâu?”

“Anh đến ở với em.”

“Thật không đấy?”

“Anh đùa thôi, Rach… Chúng ta hãy chờ thêm một thời gian nữa.”

Tôi cười. “À…vâng. Đúng vậy”

Tôi hơi thất vọng một chút, nhưng chủ yếu là thấy nhẹ nhõm.Tôi có cảm giác mình sống ngay lập tức với Dex cũng được, nhưng tôi muốn chuyện đó diễn ra tốt đẹp, và tôi cảm thấy chẳng có lý do gì phải vội vàng cả.

“Sáng nay anh đã gọi điện đến mấy chỗ… anh tìm được căn hộ một phòng ngủ ở khu East End. Có lẽ sẽ chọn thôi.”

Chọn . Giống như anh đã chọn em.

“Làm thế nào Darcy tự trả hết đuợc tiền thuê căn hộ kia?” tôi hỏi vì tò mò hơn là quan tâm, cho dù phần nào đó trong tôi cũng thấy lo lắng không biết cô ấy có ổn không, sẽ xoay xở ra sao, chuyện gì sẽ đến với cô ấy và đứa con. Từ lâu tôi đã lo lắng cho cô ấy, giờ tôi không thể đơn giản từ bỏ thói quen đó.

“Có lẽ Marcus sẽ chuyển đến sống với cô ta,” Dex nói.

“Anh nghĩ thế nào?”

“Thì bọn họ sắp có con mà.”

“Có lẽ thế. Nhưng anh có thực sự nghĩ là họ sẽ kết hôn không?” tôi nói.

“Anh không biết. Không quan tâm.” Anh nói.

“Anh chưa có tin gì của Marcus à?”

“Ừ…còn em?”

“Cũng không?”

“Anh không nghĩ ta sẽ nhận được tin gì đâu.”

“Anh có định gọi điện cho anh ta không?”

“Có thể ngày nào đó anh sẽ gọi. Nhưng bây giờ thì không”

“Hừmmm,” tôi nói, thầm nghĩ cũng có thể một ngày nào đó mình sẽ gọi cho Darcy. Dù tôi biết sẽ rất lâu nữa. “Tất cả chỉ có vậy à? Cô ta có nhắc gì đến em không?”

“Không. Anh bất ngờ đấy. Cô ta mà thế là kiềm chế lắm. Chắc đang học cách tự chủ.”

“Đúng là chuyện đùa. Darcy đâu phải kiểu người giỏi kiềm chế.””Nhưng nói về cô ta thế là đủ rồi,” Dex bảo. “Lúc này chúng ta nên quên Darcy đi.”

“Em cũng quên nếu anh có thể,” tôi bảo.

“Vậy tối nay em muốn làm gì?” Dex hỏi “Chắc là anh có thể về sớm. Còn em thế nào?”

Giờ là năm giờ chiều, và tôi còn phải làm việc thêm ít nhất bốn tiếng nữa, nhưng tôi nói với anh là tôi về lúc nào cũng đuợc.

“Ta gặp nhau lúc tám giờ nhé?”

“Vâng. Gặp ở đâu?”

“Ở nhà em, cùng nấu bữa tối. Chúng ta chưa bao giờ làm việc này cả.”

“Được thôi, nhưng mà… em không biết nấu ăn,” tôi thú nhận.

“Có, em nấu được chứ.”

“Không, em không biết nấu thật.”

“Nấu ăn dễ mà”, anh nói, ” Cứ nghĩ em có thể làm tốt là mọi chuyện sẽ đâu vào đấy thôi.”

Tôi mỉm cười. “Việc đó thì em có thể.”

Dù sao, đó cũng là việc thời gian gần đây tôi đã làm.

Một tiếng sau, tôi rời khỏi công ty về nhà, không quan tâm đến chuyện nhở gặp phải Les. Ôi đi thang máy xuống tiền sảnh, rồi hai lượt cầu thang cuốn ra nhà ga Trung tâm. Tôi dừng lại để chiêm ngưỡng khung cảnh đẹp tuyệt, nơi đây đã trở nên quá đỗi quen thuộc và gắn liền với công việc đến nỗi hàng ngày tôi đã bỏ quên mất vẻ đẹp của nó. Tôi ngắm nghía những chiếc cầu thang bằng đá hoa cương ở hai đầu phòng đợi, những khung cửa sổ hình vòm, những cây cột màu trắng rất đẹp và trần nhà màu ngọc lam cao vời vợi vẽ hình những chòm sao. Tôi quan sát người người từ mọi phía đổ về những đoàn tàu hỏa hướng ra ngọai ô, những dãy tàu điện ngầm chạy khắp New York, và vô số lối ra để đến những con đường đông đúc trong thành phố, phần lớn họ mặc đồ công sở. Tôi liếc nhìn đồng hồ ở chính giữa nhà ga, chăm chú quan sát đồng hồ với những con số, những cây kim. Sáu giờ đúng. Vẫn còn sớm.

Tôi chậm rãi tiến đến khu chợ nhà ga Trung tâm, một dãy hành lang bán thực phẩm gồm những quầy riêng lẻ bán những món ăn ngon đắt tiền, tọa lạc ở đầu phía Đông của phòng đợi. Tôi thường cùng với Hillary qua đây mua kẹo sô cô la mềm để thường thức kèm cà phê Starbucks. Nhưng tối nay tôi có một nhiệm vụ quan trọng hơn nhiều. Tôi đi từ quầy này sang quầy khác, mua những món thật ngon: pho mát cứng và pho mát mềm, bánh mì vừa ra lò, ô liu xanh của vùng Sicily, mùi tây của Ý, lá oregano tươi, hành Vidalia, tỏi, dầu ăn, gia vị, mì ống, những món rau quả màu đỏ, xanh và vàng cả lọai rượu nho trắng đắt tiền và hai cái bánh nướng hảo hạn của nhà hàng nữa. Ra khỏi hành lang đó, tôi đến phố Lexington, đi qua một hàng dài taxi và rất đông người đi làm bằng xe búyt ở khi Midtown. Tôi quyết định đi bộ về. Những chiếc túi đựng đồ ăn cũng nặng, nhưng tôi thấy chẳng vấn đề gì. Đâu phải tôi đang một cái cặp tài liệu đựng đầy sách liên quan đến luật và các vụ án; tôi đang mang bữa tối cho mình và Dex cơ mà.

Khi về đến nhà, tôi nói với José là khi Dex đến thì cứ để anh ấy lên. “Từ giờ anh không cần rung chuông báo khi anh ấy đến nữa.”

Anh ta nháy mắt và bấm nút thang máy hộ tôi. ” Ái dà. Vậy là nghiêm chỉnh đây! Chuyện này tốt lành đấy.”

“Chuyện tốt lành,” tôi lặp lại và mỉm cười.

Lát sau, tôi bỏ rau quả lên chiếc bàn dài trong bếp-chưa bao giờ nhà tôi có nhiều đồ ăn một lúc đến thế. Tôi cho chai rượu vào tủ lạnh, bật vài bản nhạc cổ điển rồi đi tìm cuốn sách dạy nấu ăn mà mẹ đã tặng tôi vào giáng sinh phải bốn năm trước là ít, quyển sách mà trước đây chưa từng dùng đến. Tôi lật qua những trang giấy bong loáng còn mới nguyên, tìm công thức làm món salad và mì ống với các nguyên liệu tôi đã mua. Thế rồi tôi tìm cái tạp dề – lại là một món quà nữa còn nguyên chưa dùng- và bắt đầu gọt vỏ, thái, rồi rán áp chảo. Tôi đọc hướng dẫn trong sách nhưng không nhất nhất làm theo y hệt. Tôi dùng mùi tây thay cho húng quế, bỏ đi nguyên liệu nụ bạch hoa khô. Bữa tối không được hoàn hảo, nhưng tôi cũng dần học đuợc một điều rằng sự hoàn hảo đâu có quan trọng đến thế. Thực ra, đó là thứ có thể hủy họai chính bản thân bạn nếu như bạn đế nó lấn át.

Tôi thay quần áo, chọn một chiếc váy trắng thêu hoa màu hồng. Sau đó tôi dọn bàn ăn, bắt đầu đun nước cho món mì ống, thắp nến lên, rồi mở chai rượu nho, rót vào hai chiếc ly, hớp một ngụm. Tôi nhì đồng hồ. Còn mười phút nữa. Mười phút để ngồi lại và nghĩ về cuộc sống mới của mình, nghĩ về cảm giác khi đường đường chính chính là người yêu duy nhất của Dex. Tôi ngồi xuống sofa, nhắm mắt lại và hít thở thật sâu. Mùi thức ăn ngon lành và những nốt nhạc tuyệt vời lan tỏa khắp phòng. Trong tôi bỗng ngập tràn một cảm giác bình yên, thư thái khi thấy mình không còn những cảm xúc tồi tệ nữa: tôi không đố kỵ, không lo lắng, không sợ hãi, và không còn cô đơn.

Chỉ đến giấy phút đó tôi mới hiểu rằng những gì mình đang cảm thấy lúc này chính là hạnh phúc thật sự. Thậm chí còn là hạnh phúc vô bờ vô bến. Trải qua mấy ngày vừa rồi, khi bắt đầu cảm nhận thấy điều này nơi trái tim, tôi chợt nghĩ rằng chìa khóa của hạnh phúc không phụ thuộc vào việc có được một người đàn ông. Người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập có thể sẽ cảm thấy mình đủ đầy, trọn vẹn rồi. Những điều này có lẽ là sự thật. Và dù cho cuộc sống của tôi không có Dex thì tôi vẫn muốn tin mình có thể tìm đuợc cảm giác hài lòng mãn nguyện. Nhưng thật sự là, khi có Dex, tôi thấy tâm hồn mình tự do hơn hồi còn độc thân. Ở bên Dex tôi cảm nhận đuợc chính con người mình còn nhiều hơn cả khi không có anh. Có lẽ tình yêu thật sự là như vậy đấy.

Và tôi yêu Dex. Tôi yêu anh ngay từ những ngày đầu tiên ở trường luật, khi tôi tự dối gạt chính mình rằng anh không phải típ người dành cho tôi. Tôi yêu anh vì trí thông minh, vì sự nhạy cảm, và lòng can đảm. Tôi yêu anh bằng cả trái tim, cả tâm hồn, yêu vô điều kiện và không chút nghi ngại. Tôi yêu anh đủ để chấp nhận mạo hiểm. Tôi yêu anh đủ để hy sinh cả một tình bạn. Tôi yêu anh đủ để đón nhận hạnh phúc của chính mình, và lại lấy nó để làm cho anh hạnh phúc.

Có tiếng gõ cửa vang lên. Tôi đứng dậy để ra mở. Tôi đã sẵn sàng rồi.

Bình luận