Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người

Chương 7

Tác giả: Cố Tây Tước

7.1

Offline tổ chức vào thứ Bảy, cuối tuần mà, mọi người đều sắp xếp được thời gian. Trước khi off một ngày, cũng chính là đêm thứ Sáu, trên kênh đồng minh vô cùng náo nhiệt.

Lạc Thủy: “Lão Đại không đến, Đại tẩu đến, đây là kiểu hình phu nhân ngoại giao sao?”

Ngạo Thị Thương Khung: “Cũng chưa nói trước được đâu, về sau tẩu tử mà gả tới đây…”

Tẩu Na Thị Na: “Tẩu tử không phải đã gả tới đây rồi sao?”

Ngạo Thị Thương Khung: “Ngươi trẻ con thì biết cái gì!”

Tẩu Na Thị Na: “Ai trẻ con ? ! Ông đây hai mươi! Hai mươi rồi !”

Ngạo Thị Thương Khung: “Con cái nhà ai? Đao đụt thế này còn chưa nhốt lại??”

Tẩu Na Thị Na: “…”

Huyết Sa: “Lão Đại hôm tới không phải cũng đi Giang Nính sao? Sao lại không đến tụ tập cùng chúng ta vậy?”

Ngạo Thị Thương Khung: “Hắn bận mà.” Kèm theo biểu tượng xua tay

Ta là người qua đường : “Nói thật Tiểu Thương ca, ngươi cùng bang chủ đại nhân rốt cuộc là làm việc gì? Chúng ta thật sự rất tò mò, ngươi xem mấy người bình thường cũng không đăng nhập mấy, thần long thấy đầu không thấy đuôi, vậy mà xếp hạng lại chưa tụt bao giờ, đặc biệt là bang chủ, lúc nào cũng đầu bảng, quá trâu bò! Thương ca ngươi nói đi, thật ra ngươi cùng bang chủ là lãnh đạo công ty làm ra trò chơi phải không? Lão Đại là boss lớn hay là thiếu gia?”

Ngạo Thị Thương Khung: “Ngươi không biết là trong lúc ngươi ngáy banh nhà người ta vẫn có thể yên lặng cày cấy sao?”

Quần chúng: “…”

Ngạo Thị Thương Khung: “Về phần tại sao luôn đứng đầu, nguyên nhân không phải thực dễ thấy hay sao? Nam chính vương nét u buồn lúc nào chẳng vậy ╮(╯_╰)╭ ”

Huyết Sa: “Bang chủ hôm nay không onl phỏng?”

Ngạo Thị Thương Khung: “Sa Sa làm sao ngươi biết?”

Ôn Như Ngọc: “Miệng của ngươi đã bán đứng trái tim ngươi.”

Ngạo Thị Thương Khung: “Ặc, như nhau cả thôi như nhau cả thôi!”

Lạc Thủy: “Xem ra bang chủ thật sự rất bá đạo, Như Ngọc cùng Thương Khung là hai người duy nhất được tiếp xúc với lão đại ngoài đời, thái độ đều lấm la lấm lét như chuột thấy mèo làm ta đối với lão Đại lại càng thêm tò mò ! Thương ca, ngươi có thể nói với bang chủ mấy câu, bảo hắn nhất định phải rút ra chút thời gian đến gặp mọi người một lần không?”

Ngạo Thị Thương Khung: “Ngươi cũng nói ta thấy hắn như chuột thấy mèo, nào dám tùy tiện đi vuốt râu rồng, ngươi nhờ tẩu tử ấy, đảm bảo hắn đi ngay !”

Diêu Viễn vừa chỉnh trang lại túi đồ của Nhược Vi Quân Cố, trở về kênh đã đọc được mấy lời này, cực kỳ hoảng sợ.

Nhược Vi Quân Cố: “Ta cũng không dám đâu”

Ôn Như Ngọc: “Hờ hờ, bang chủ của chúng ta lại bị bơ đẹp rồi.”

Đây là bơ đẹp sao?

Thủy Thượng Tiên: “Các vị hương thân phụ lão Thiên Hạ Bang, có muốn lên YY hát hò chút không? Số phòng là ××××××!”

Diêu Viễn thở phào một hơi, Nhược Vi Quân Cố: “Cám ơn chị.”

Thủy Thượng Tiên: “Hả? Cái gì?”

Diêu Viễn: “…”

Sau đó trong YY, có thiên phú không có thiên phú cũng đều gân cổ lên rống, mãi cho đến khi một thanh âm cao vút cất lên,

[YY ] Doreamon: “Rốt cuộc cũng bình yên thoát khỏi thi giữa kỳ trở về rồi! ! Ta cũng muốn hát ta cũng muốn hát! !”

[YY ] Hoa Khai: “Tiểu Rae? ! Ngươi là nam ? !”

Nhân yêu yêu nhân gì gì đó tựa như một hộp chocolate, không lột lớp vỏ bọc đường bên ngoài bạn vĩnh viễn cũng không thể biết kẻ bạn gặp phải là nhân yêu hay là yêu nhân, hay là nhân yêu trong yêu nhân, yêu nhân trong nhân yêu. Đây chính là game online.

Cuối cùng cũng đến thứ Bảy, buổi sáng hôm đó Diêu Viễn dậy rất sớm, sau đó liền nhận được tin nhắn của Tẩu Na Thị Na, đêm trước mọi người cùng ca hát tiện thể đã cho nhau số điện thoại.

“Đại tẩu, Ôn ca bọn họ đã lên máy bay rồi, đại khái hai giờ nữa là tới sân bay bên này, em đang ở trường, còn chị?”

“Chị ở nhà.”

“À à, Đại tẩu, từ nhà chị đến quảng trường mất khoảng bao lâu?”

Diêu Viễn nghĩ ngợi một lúc rồi đáp: “Có lẽ là nửa tiếng.”

“Cũng gần giống em rồi, vậy khoảng 9 giờ chúng ta qua đó nhé? Em mặc áo khoác màu đỏ, dễ nhận vô đối luôn! Tẩu tử mặc gì? Mà chị mặc gì chẳng dễ nhận, đúng là mỹ nữ! Lão Đại không đến thật sự quá đáng tiếc!”

“Vậy 9 giờ chị bắt đầu đi, thế nhé .”

“Đừng vậy mà đại tỷ, tán gẫu với em chút đi, hôm nay em thật sự rất kích động!”

Nhưng mà tôi một chút cũng không kích động. =.=’

Diêu Viễn thấy 2 ngày này quá mức phẳng lặng, loại yên tĩnh quỷ dị này không biết là bóng tối trước bình minh hay là bóng tối trước bão táp đây, cứ cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó vậy.

Diêu Viễn lặng lẽ hy vọng có thể thuận lợi qua được ngày hôm nay.

9 giờ đúng Diêu Hân Nhiên lái xe đến đón cô, vừa nhìn thấy Diêu Viễn liền nói: “Em mặc thế này á?”

Diêu Viễn mặc quần jean cùng áo len dày, đều không phải quần áo mới, lại còn toàn là màu đen, cũng may thân hình cao gầy, khí chất tốt, ăn mặc có bình thường u ám hơn nữa cũng có nét hấp dẫn riêng, như người ta thường nói , mỹ nữ mà, khoác bao tải dứa cũng vẫn đẹp, nhưng thành thực mà nói nếu mặc vậy thật vẫn sẽ bị dị nghị. Diêu Hân Nhiên lắc đầu, “Chị bảo này em không thể trang điểm một chút ăn mặc xinh tươi phơi phới một chút hay sao? Nhất định phải chà đạp bản thân như vậy sao?”

Diêu Viễn toát mồ hôi, “Em bình thường đều mặc như vậy mà.”

Diêu Hân Nhiên vô cùng đau xót, “Thế mới nói em thật là phí của giời mà!”

Hôm đó hai chị em coi như đến sớm, giờ hẹn là 9 rưỡi, 9g15 họ đã tới nơi. Lúc Diêu Hân Nhiên đi đỗ xe Diêu Viễn nói muốn đi mua nước, trên quảng trường có rất nhiều quán cà phê, cô liền chọn đại một quán rồi đi vào.

Diêu Viễn xếp hàng sau một người đàn ông ngoại quốc, sau đó gửi tin nhắn cho Diêu Hân Nhiên thông báo vị trí của mình.

Trong lúc cô đang mua thì Diêu Hân Nhiên goi điện đến, rất hưng phấn nói đã gặp Hoa Khai và Hùng Ưng Nhất Hiệu của Thiên Hạ Bang rồi!

“A, bọn họ tới cũng sớm thật, chị hỏi xem Hoa Khai bọn họ có muốn uống gì không?”

Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm hào sảng của Hùng Ưng Nhất Hiệu “Đại tẩu mời nước? Vậy đương nhiên phải muốn rồi!”

Diêu Viễn vừa cúp máy thì phía sau đã có người sáp tới, “Tẩu tử, mời cả anh đi”

Diêu Viễn giật mình, nghiêng đầu liền nhìn thấy một gương mặt đang cười đến là trong sáng, “Anh…”

Người đàn ông cao gầy mặc một thân âu phục sẫm màu hào hoa phong nhã.

“Chào em, Ngạo Thị Thương Khung.” Đối phương vươn tay.

Diêu Viễn khựng một chút mới nắm lấy, người kia lại cười nói: “Rất hân hạnh được gặp em, hờ hờ tẩu tử, anh tên là Lý Cao.”

Nhà tư tưởng, nhà văn vĩ đại của Trung Quốc thời Đường à?

“Chào anh, Diêu Viễn.”

“Anh biết mà.”

“…”

Sau đó Diêu Viễn trả tiền, trong lúc ấy Lý Cao nhận một cuộc điện thoại, “Ừ, ừ, ừ, ừ”

Cúp máy xong Lý Cao quay sang Diêu Viễn đang tay xách nách mang cười nói: “Sếp anh muốn anh thay hắn hỏi thăm em.”

Tay Diêu Viễn run lên, Lý Cao liền giúp cô cầm bớt đồ, “Hắn hôm nay rất bận.”

“À…”

“Hai ngày gần đây hắn cứ loay hoay mãi không có lúc nào nghỉ ngơi, sáng nay bay tới Giang Nính trên máy bay còn phải xem tài liệu, mà vừa đến bên này liền cùng khách hàng họp hai giờ liền, sau đó họ lại hẹn hắn ăn trưa xong đi đánh tennis, tuy rằng kỹ thuật tennis của sếp anh rất đỉnh, nhưng trong tình huống thiếu ngủ thì không nói trước được gì, có thể sẽ rất mệt, ai… làm người khó, làm boss càng khó.” Nếu là đang chat trên mạng, phỏng chừng Ngạo Thị Thương Khung này lại gõ ra biểu tượng xua tay cho xem.

Khi bước ra khỏi quán cà phê, Diêu Viễn cuối cùng nói một câu “Thực sự phải chú ý sức khỏe” Sức khỏe là vốn liếng của cách mạng đấy.

Lý Cao dừng bước, rút điện thoại ra nói: “Tẩu tử, em nói lại câu vừa rồi lần nữa được không?”

“Hả?”

“Anh thu âm lại, lời này quá đáng tiền.”

Diêu Viễn mồ hôi mồ kê vã ra ào ào.

Lý Cao cười nói: “Hắn mà nghe được em quan tâm hắn, Giang thiếu trước giờ nhất quán đi theo lộ tuyến lạnh lùng chảnh chọe có thể trong nháy mắt biến thành ấm áp như gió xuân không chừng ha ha.”

“…”

Tiếp theo Diêu Viễn bỗng nghe thấy người đàn ông bên cạnh hét thảm một tiếng như vừa nhớ ra cái gì: “Tẩu tử, thiếu gia nhà anh cũng muốn một cốc cà phê!”

“Hả?” Theo tầm mắt của hắn nhìn qua, cách cửa quán café khoảng 5m đỗ một chiếc ô tô màu đen, thân xe không nhiễm một hạt bụi, soi rõ cả bóng người đi ngang qua… Không hiểu sao trong lòng Diêu Viễn đột nhiên nhảy dựng, cô liếc về phía chỗ ngồi phía sau cửa kính, nhìn không rõ bên trong, lại cảm giác nơi đó có người đang nhìn mìnhs, người nọ…

Lý Cao bên cạnh khụ một tiếng, “Tẩu tử, vừa rồi anh nói ‘sếp rất bận’ là chưa nói hết, vốn bọn anh tưởng phải mất cả ngày với vị khách hàng lớn kia, kết quả lại xong sớm, boss hắn là quý nhân nhiều việc, nhưng phàm cứ ra ngoài công tác xong thì hoàn toàn không tham gia hoạt động giải trí nào hết, cho nên miễn cưỡng cũng có chút thời gian…”

Trong lúc bận rộn rút ra thời gian đi offline?

Bão tố này đến cũng nhanh quá đi?

Nội tâm Diêu Viễn dậy lên ngàn tầng sóng.

Sau đó phản ứng đầu tiên của Diêu cô nương đối với việc này là ném cho người bên cạnh một câu, “Thiếu một cốc đúng không? Em đi mua.” Sau đó xoay người chạy về quán cà phê.

Thật sự là “chạy” mất, Lý Cao há mồm trợn mắt, sau đó quay đầu lại nhìn chỗ ngồi phía sau ô tô, cuối cùng cắn răng chậm rãi đi đến bên cạnh xe, cửa kính liền hạ xuống, Lý Cao cười nói: “Sếp, tẩu tử đi mua cà phê cho ngài.”

“Thấy rồi.” Giọng nói từ tính chậm rãi nhả từng chữ làm cho người ta nghe không ra chủ nhân là đang tức giận hay vui vẻ.

Mà Diêu Viễn bên này vừa chạy lại quán café liền nhận ra hành động này của mình có bao nhiêu ngốc nghếch.

Không khỏi che mặt rên rỉ, thật là không có đạo lý! Cô cũng chưa từng cùng anh tiếp xúc trong hiện thực, sao lại cũng như chuột thấy mèo thế này?

Quá kinh hoàng!

Chẳng qua là gặp “Bạn trên mạng” thôi, vậy mà đã khẩn trương đến chạy trối chết, thật không giống cô chút nào, trước giờ Diêu Viễn vẫn được khen là “Sớm độc lập, sớm hiểu chuyện, bà cụ non” cơ mà.

Không nên, cực kỳ không nên!

‘Lão thành’ Diêu Viễn hít thở sâu hai cái, sau đó đi đến trước quầy lại gọi một cốc cà phê, không ngừng nói với chính mình, cùng lắm là vỡ mộng chứ gì? Sớm chết sớm siêu sinh!

Lúc Diêu Viễn một lần nữa bước ra khỏi quán cà phê thì Lý Cao đã mất dạng, nhưng chiếc xe kia vẫn đỗ ở đó, mà, bên cạnh xe lại có một người đang tựa, Diêu Viễn sững sờ nhìn “người lạ”, nửa ngày sau trong lòng mới “A” một tiếng, tiếng “A” này bao hàm: Vừa rồi thế mà lại nhìn con trai nhà người ta đến ngây ngẩn… Cùng với cảm giác đau thương sản sinh khi bị ánh mắt sắc bén của người kia bắn tới trên người.

Người đàn ông nọ mặc một thân tây trang, dáng người cao ngất, hơn nữa ngũ quan nổi trội, khí chất khá tự phụ, cùng với thế đứng kia, ánh mắt kia rõ rành rành phong phạm lãnh diễm, khiến ấn tượng đầu tiên của Diêu Viễn là “Chẳng giống tấm ảnh hồi bé kia chút nào!”

7.2

Trong lúc Diêu Viễn còn đang suy nghĩ lung tung như vậy, đối phương đã đi tới trước mặt cô. Người này cao hơn cô phải gần 20 cm, anh hơi cúi xuống nhìn Diêu Viễn, lại nghiêng đầu đưa mắt liếc cà phê cô đang cầm trên tay, chầm chậm hỏi: “Mua cho anh?”

“… Vâng”

“Cám ơn em” anh vừa đón lấy vừa lịch sự đáp, ngón tay thon dài, móng tay cắt gọn gàng như có như không lướt nhẹ qua tay cô, Diêu Viễn cả kinh, ngẩng đầu liền bắt gặp ánh mắt anh cũng đang nhìn, đối phương thong thả cười, “Em muốn cả cốc này à?”

“… Ơ… Không ”

“Diêu Viễn, Anh là Giang Thiên, còn có tên khác là Giang An Lan, chữ An trong ‘An Hảo’, Lan trong ‘Ba Lan’.”*

Diêu Viễn ngơ ngác bắt tay anh, trong đầu lặp đi lặp lại cái tên “Giang An Lan” như điện giật, mặt thì triệt để đần ra.

“He, người này tớ biết, là học trưởng năm tư! Diêu Viễn, chúng ta có nên nói cho anh ấy biết là ảnh nhầm phòng học rồi không?”

“Bỏ đi, đằng nào cũng không quen, cứ coi như không biết đi.”

“Diêu Viễn, cậu không biết người ta sao? Là Giang An Lan đó!”

Lần tiếp theo được nghe lại tên này là từ một cô nương cùng phòng, hùng hùng hổ hổ nói: “Hôm nay tớ nhìn thấy Giang An Lan Giang sư huynh bên khoa Thương Mại trên đường, khoa Văn chúng ta sao không có được người nào tài mạo song toàn như vậy chứ? Không phải bộ dạng khó coi thì chính là không có chiều sâu, còn tưởng bở mình là Lý Bạch tái thế ấy, bọn họ mà là Lý Bạch Giang sư huynh chính là hợp thể bề ngoài của Tùy Dương Đế, tài hoa của hậu chủ Nam Đường- Lý dục, quyết đoán của Tần Thủy Hoàng Doanh Chính!”

Hợp thể của ba đế vương? Diêu Viễn khi đó nghe xong lắc đầu không thôi, lấy đâu ra người khoa trương như thế chứ.

Nhưng hiện giờ xem ra khoa trương vẫn là khoa trương , nhưng theo một mức độ nào đó mỗ nam quả nhiên đúng là hạc giữa bầy gà.

Mà hiện tại con hạc Giang sư huynh này lại đang đứng tự giới thiệu trước mặt cô, Diêu Viễn có chút bối rối.

Nhưng Diêu Viễn lại nghĩ, có khi nào là trùng tên trùng họ không?

Bởi vì cô hoàn toàn không thể nhớ được gương mặt người đã nói với mình câu “Sao cô có thể thiếu đạo đức như vậy?” rồi.

“Anh…”

“Anh và em từng là đồng học”

Khoảnh khắc Giang An Lan hơi nghiêng đầu nhìn cô, một lọn tóc vô cùng mềm mại chảy xuống, Diêu Viễn ngây ngẩn nhìn như bị phồn hoa mê hoặc, hấp dẫn tất cả lực chú ý.

Đúng vậy, bọn họ học cùng trường. Khi cô còn ở năm nhất, anh đang học năm thứ tư, cô lên năm hai, anh đã tốt nghiệp rồi.

Lần đầu biết đến Diêu Viễn, hoặc nên nói, tiếp xúc với cô, là vào học kỳ hai năm thứ tư, khi anh phải làm luận văn.

Lần đầu gặp mặt, cô cứu anh, lần thứ hai gặp mặt, cô nói: “Đằng nào cũng không quen” Căn bản là không nhớ gì đến anh.

Giang An Lan nhìn cô một lát, khóe miệng hơi nhếch lên tựa hồ muốn cười , anh nói: “Lý Cao đi trước rồi, chúng ta cũng tới đó hay là đi riêng bây giờ?”

“Phụt khụ khụ khụ! !” Diêu Viễn hết phun phì phì lại ho khan khùng khục, sau đó nhấc tay chỉ về phía vòi phun nước trên quảng trườn nơi tổ chức offline, “Tới đó.”

Giang An Lan cười gật đầu: “Cũng được.”

Giang An Lan để tài xế lái xe đi, đại khái là đỗ ở đâu đó đợi lệnh. Khi còn khoảng hơn 50 mét là đến nơi anh lại hỏi: “Phu nhân, chi bằng hợp tác một chút, chúng ta nắm tay coi như cưỡi chung?”

Quân Lâm bang chủ anh đối với việc ‘cưỡi chung’ này rốt cuộc có bao nhiêu là nhiệt tình vậy? “Không cần đâu, cám ơn anh, chúng ta cứ bình thường mà đi thôi.”

“Hay là nắm chút đi”

Diêu Viễn âm thầm hít sâu, “Quân Lâm bang chủ, không phải, Giang An Lan sư huynh, có thể lại là em hiểu lầm, nhưng anh có phải… nhất kiến chung tình** với em rồi không?” Vừa gặp đã muốn nắm tay.

Giang An Lan nói: “Không hiểu lầm đâu, có điều thời điểm chung tình so với em nghĩ thì sớm hơn.”

“…”

Diêu Viễn cứ như vậy thất hồn lạc phách bị nắm tay đi tới chỗ hẹn, cho nên cũng không chú ý lắm đi một lèo mà có bao nhiêu cái đầu ngoái lại nhìn, tuấn nam mỹ nữ đúng là lúc nào cũng bắt mắt.

Diêu Hân Nhiên chờ nửa ngày không thấy cô em họ quay lại, trước mắt đã có gần mười người đến, Thiên Hạ Bang có Ngạo Thị Thương Khung, Hùng Ưng Nhất Hiệu, Huyết Sa, Tẩu Na Thị Na cùng với người qua đường Giáp Ất Bính, Bách Hoa Đường ngoại trừ cô còn có Hoa Khai cùng Á Tế Á. Diêu Hân Nhiên đang định gọi điện thoại giục em, bên cạnh Á Tế Á đã đẩy đẩy ý bảo nhìn phía sau cô, sau đó nhẹ giọng hỏi: “Ta nói hỏi này bang chủ, em họ ngươi có chói mắt như mỹ nữ đang đi về phía này không vậy?” Sau đó lại đẩy đẩy một bên khác, người từ lúc tới vẫn luôn bận gọi điện thoại- Lý cao, nhẹ giọng hỏi: “Ta hỏi này Phó bang chủ Thiên Hạ Bang, bang chủ của mấy người có chói mắt như mỹ nam đang đi về phía này không vậy?”

Người đầu tiên lên tiếng là Tẩu Na Thị Na: “Đại tẩu? !”

Cuối cùng cũng cúp điện thoại, Lý cao theo mọi người nhìn qua, sau đó lên tiếng xác nhận, “Lão Đại làm việc quả nhiên hiệu suất cao”

Diêu Viễn vừa đi đến bên vòi phun nước, cảm giác được bầu không khí không bình thường liền bất tri bất giác rút tay ra, tự hỏi không biết mặt mình có đỏ không, hẳn là không rồi, bởi vì cô thấy mồ hôi lạnh đầy người, bất kể trên trán hay là trong lòng bàn tay.

Hùng Ưng Nhất Hiệu là tiểu tử 20 tuổi có chút béo, lúc này miệng há hốc đang nhìn tới nhìn lui Diêu Viễn cùng Giang An Lan, “Lão Đại and Đại tẩu?”

Huyết Sa một thân áo khoác dài đứng đắn, tóc búi cao, trang phục công sở cười nói: “Sớm biết bang chủ đẹp trai như vậy ta sớm đã bất chấp cái mặt già mà theo đuổi rồi.”

Hoa Khai là chủ một cửa hàng hoa, 27-28 tuổi, diện mạo duyên dáng, tính tình hào sảng, “Tiểu Quân giống hệt như ta tưởng tượng.”

Á Tế Á là người có gương mặt thanh tú, hiện đang làm nghiên cứu sinh, “Ô ô, sớm biết ta đã không đến , đôi tình nhân này chắc chắn là tới đả kích người mà!”

Diêu Viễn thở dài nói lên lời tự đáy lòng, “Sớm biết ta cũng không đến.”

Hoa Khai cau mày, “Này, tiểu Quân chẳng lẽ ngươi không muốn gặp chúng ta sao?”

“Không phải, chẳng qua…”

Á Tế Á cũng cười nói: “Đúng đấy, ta là tự ti mặc cảm, Quân tỷ tỷ tỷ có ý gì? Xát muối hả?”

Diêu Viễn có khổ mà nói không nên lời, mà mỗ nam bên cạnh chỉ cười khẽ, thấy Lý Cao ra hiệu liền nghiêng đầu nói với cô, “Em cứ cùng họ trò chuyện đi, không sao đâu, anh qua bên kia một lát.”

“…” Đại thần, giọng điệu của anh sao nghe cứ như thả Boss nuôi trong nhà ra hóng gió vậy??

Giang An Lan đi ra chỗ Lý Cao, Lý cao lập tức giới thiệu một lượt các thành viên của Thiên Hạ Bang có mặt ở đó, sau đó hỏi: “Lão Đại, còn vài người chưa đến, cậu có muốn nói trước mấy câu với mọi người ở đây không?”

Giang An Lan liếc mắt nhìn, Lý cao cúi đầu. Sau đó anh nói: “Tới khách sạn trước mặt bao một gian phòng rồi đợi, chỗ này người qua người lại quá tạp.” Âm thanh tạp, người cũng tạp, mà Giang đại gia không vừa lòng nhất chủ yếu là hôm nay nhiệt độ hơi thấp, mà mỗ nữ mặc hơi ít.

Lý cao cười tủm tỉm nói: “Tuân mệnh!”

Vì sao bao nhiêu người đối với Giang An Lan đều “Một mực cung kính, hoàn toàn phục tùng” như vậy? Một bộ phận là gióng trống khua chiêng diễn trò, tỷ như Ôn Như Ngọc, tỷ như Lý Cao, một bộ phận là thật sự sùng bái anh, chơi game online được đến trình độ như Giang An Lan quả thực không có mấy người, anh mới chơi Thịnh Thế nửa năm, tài khoản Quân Lâm Thiên Hạ khi anh mua đã mãn cấp, vừa mua đến tay liền lập ngay bang phái, sau đó không đến hai ngày trên giang hồ đã truyền ra một câu nói, “Theo Quân Lâm lão Đại có thịt ăn!” Cho nên N người vì thịt, khụ, vì giang hồ chính nghĩa đã gia nhập Thiên Hạ Bang, quả nhiên đãi ngộ vô cùng tốt, vì vậy họ càng dốc lòng hợp lực xây dựng bang phái, kết quả chỉ nửa năm, tuy không phải bang phái có số thành viên đông nhất nhưng thực lực của Thiên Hạ Bang tuyệt đối là số một.

Các thành viên cuối cùng cũng gặp được chân thân của bang chủ lần này đều nhất loạt phi tốc đem phần ngưỡng mộ trước giờ chuyển thành sùng bái, bởi vì lão Đại vừa gặp đã muốn dẫn bọn họ vào nghỉ chân trong khách sạn năm sao lung linh tráng lệ.

Mà trên 100 mét ngắn ngủi đến khách sạn Diêu Viễn đi cùng chị họ, Giang An Lan cũng không quấy rầy, anh chỉ đi sau cô khoảng 2 mét, cười nhẹ lẳng lặng nhìn cô.

—————-

*An (安) trong An Hảo (安好) nghĩa là bình an mạnh khỏe, Lan (澜) trong Ba Lan (波澜) nghĩa là gợn sóng-> Giang An Lan (江安澜)

**Nhất kiến chung tình: Vừa gặp đã yêu, sét đánh.

7.3

Nhưng khi đến khách sạn nhận địa điểm rồi Giang An Lan cuối cùng cũng đi đến bên Diêu Viễn, Lý cao rất biết thời thế lập tức đi tiếp đón mọi người. Căn phòng được bao trọn gói đặt năm chiếc bàn tròn rất lớn, chính xác thì đây là một lễ đường nhỏ, hơn mười người bọn họ ngồi còn chưa kín hai bàn.

Diêu Viễn bị Giang An Lan lặng lẽ đỡ sau lưng, đành ngồi xuống bên phải anh. Hai nhân viên phục vụ mang thực đơn lên, Lý cao nói vẫn còn người chưa đến, cứ mang trà lên trước còn đồ ăn để lát nữa sẽ gọi.

Sau khi phục vụ ra ngoài, anh ta nói: “Còn một nửa chưa thấy đâu, mọi người gọi điện giục đi, tiện thể báo cho bọn họ biết chúng ta đổi chỗ hẹn.”

Chỉ chốc lát sau Tẩu Na Thị Na cúp điện thoại nói: “Ôn ca sắp đến ! Còn nói mang cho chúng ta đặc sản nữa.”

Lý cao cười: “Khách sạn này không cho phép mang thức ăn vào, cứ cho hắn ngồi xổm bên ngoài đi.”

Trong lúc mọi người cười cười nói nói, Diêu Viễn lại thấy toàn thân không được tự nhiên , người đàn ông ngồi bên trái vòng tay khoác hờ lên ghế của cô khiến Diêu Viễn cảm giác cơ thể mình có khuynh hướng bé lại, tuy rằng anh đang nhìn người khác, trò chuyện với người khác, nhưng quanh cô đâu đâu cũng là hơi thở nam tính của anh, mùi hương thoang thoảng này rất khó tả, có lẽ là nước hoa, rất đạm, cũng rất dễ chịu, rất hợp với người này … Tư duy của Diêu Viễn đã bị quấy quả đến mờ mịt, chỉ cảm thấy rất thích nó, cuối cùng lại còn hỏi ra tiếng: “Anh dùng nước hoa gì vậy?”

Giang An Lan nghiêng đầu nhìn cô, sau đó cười một cái, “Anh không xịt nước hoa.”

Diêu Viễn không tin, Giang An Lan nói: “Anh thật sự không xịt, em ngửi kỹ lại xem?”

Diêu Viễn theo bản năng dựa gần vào, sau đó nàng nghe được có người mãnh liệt ho khan một tiếng, nghiêng đầu đã thấy cả phòng đều ngừng nói chuyện, đều đang nhìn bọn họ bên này, Diêu Viễn vừa nhận thức được trong khoảnh khắc xấu hổ đến đòi mạng! Giang An Lan lúc này nhàn nhạt mở miệng nói với quần chúng : ” ‘Phi lễ chớ nhìn’* không hiểu sao?”

“…”

“…”

Tẩu Na Thị Na cười to, “Cứ như đang chơi game ấy nhỉ, lão Đại nói một câu, tất cả liền quỳ rạp.”

Hoa Khai nói: “Tiểu Quân ngược lại so với trong trò chơi càng điềm tĩnh hơn, là bởi vì có chồng ở đây sao?”

Diêu Hân Nhiên: “Em gái tôi chưa yêu đương bao giờ, mấy người phải thông cảm.”

Diêu Viễn toát mồ hôi điên cuồng, lại nghe Lý cao nói: “Thật à? Lão đại của chúng ta cũng là lần đầu tiên đây.”

Huyết Sa không thể tin được, “Không phải chứ? !”

Tẩu Na Thị Na kêu lên: “Oa, thế tức là hai người kia đều còn nụ hôn đầu rồi? !”

Nếu là trong trò chơi, thằng ranh này nhất định bị kick khỏi bang.

Diêu Viễn lúng túng không thôi, “Tôi vào phòng vệ sinh một chút, mọi người cứ từ từ trò chuyện.” cô đi rất nhanh, Hoa Khai từ phía sau đuổi theo, “Chờ mình, mình cũng đi.”

Trên đường, Hoa Khai cười nói: “Quân Quân, lần đầu tiên thấy cậu ‘Lùi bước’ đấy, Quân Lâm Thiên Hạ bang chủ kia quả nhiên khí chất ngời ngời.”

Diêu Viễn không nói gì, có điều đúng là có cảm giác như bị nói trúng tim đen, đối mặt với người nọ cô không tránh khỏi tim đập chân run, trong đầu lộn xộn .

Lúc này trước mặt họ xuất hiện một người đàn ông dáng cao gầy, đeo kính gọng đen, khí chất văn nhã, anh ta đã lướt qua lại lui trở về, duỗi tay chắn đường hai người rồi híp mắt cười với Diêu Viễn, “Đại tẩu?”

Diêu Viễn sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Anh là?”

Người đàn ông chỉnh lại ba lô, vươn một bàn tay, tươi cười chân thành, “ID Ôn Như Ngọc, tên thật Ôn Trừng, Đại tẩu, nghe danh đã lâu.”

Bắt tay Diêu Viễn xong, anh ta bắt sang tay Hoa Khai, thấy người này còn muốn nói chuyện với Diêu Viễn, Hoa Khai liền lên tiếng ngăn cản : “Anh trai này, chúng tôi phải đi toilet, có lời để sau đi.”

Ôn Trừng cười, “Vậy được, tôi đi trước, hẹn gặp lại.”

Vào phòng vệ sinh rồi Hoa Khai liền đặt tay lên ngực nói “Bà nội nó”, “Vừa rồi không phải người đó người đó người đó sao? !”

Diêu Viễn nghe không hiểu, “Ai cơ?”

“Chính là MC rất nổi tiếng của một talkshow đó!”

Diêu Viễn rất ít xem TV, “Không rõ lắm.”

“Chương trình của anh ta được đánh giá rất cao đó …” Hoa Khai kích động xong cười nói, “Lần này võng tụ thật đúng là đại hội anh tài, Ôn Trừng, danh nhân, chồng cậu vừa nhìn cũng biết ngay không phải là loại đèn cạn dầu, không biết tiếp theo còn nhân vật kinh dị cỡ nào có thể nhảy ra đây?”

Cuối cùng thực tế chứng minh đúng là có thật, Doreamon, cậu nhỏ mười tám tuổi lại là họa sĩ truyện tranh nổi tiếng trong nước, cùng với người đến cuối cùng, Thủy Điều Ca Dao, tuy không phải danh nhân, nhưng chí ít cũng là mỹ nữ, còn là Thịnh Thế đệ nhất mỹ nữ tóc uốn lọn, làn da trắng nõn, dáng người nhỏ xinh, nói chuyện ôn nhu.

Cánh đàn ông con trai liền đố kỵ Phó bang chủ : “Tiện nghi cho Phó bang chủ nhà mình rồi, cưới được Thủy Điều mỹ nhân!”

Lý Cao cười chắp tay, “Quá khen quá khen.”

Tập hợp đông đủ, mọi người bắt đầu tự giới thiệu, trong đó giản lược nhất lười biếng nhất chính là bản của bang chủ Thiên Hạ Bang, chỉ gật gù báo tên, “Giang Thiên.” Người khác đối với việc này có cảm khái gì bỏ qua một bên không nói, về phần Diêu Viễn, cô cực kỳ tò mò người này khi nào thì dùng tên “Giang thiên”, mà khi nào mới dùng “Giang An Lan” ?

Tuy rằng xuất hiện không ít “Danh nhân”, nhưng nghi thức thủ tục các thứ xong xuôi vẫn là nên chơi thì chơi, nên nhốn nháo, nên bắt nạt liền bắt nạt. Hoa Khai liền ôm ghì lấy cổ Doreamon nói: “Tiểu tử này giỏi lắm, vẫn luôn chơi tài khoản nhân yêu lừa người!”

Doreamon kêu gào ngao ngao: “Trước giờ em cũng đâu nói mình là con gái!!!”

Hoa Khai híp mắt, “Tí tuổi còn dám mạnh miệng cãi?”

Doreamon khóc lớn, “Không dám rồi đại tỷ!”

Tiếp theo một đoàn người chia ra 3 bàn, sau khi các món ăn được mang lên, Lý cao đứng dậy nâng chén nói: “Hôm nay, chúng ta hữu duyên thiên lí năng tương ngộ…”

Ôn Trừng cười mắng: “Không hổ là người làm ngoại giao, nói đến lắm, lão huynh, ngồi xuống trực tiếp uống rượu ăn thịt đi.”

Diêu Hân Nhiên cũng vỗ bàn, “Huynh đệ, chúng ta đều đói đến da bụng cụng da lưng rồi, đừng phí lời nữa đi!”

Lý Cao tốt xấu năm đó cũng là đại tài tử của một trường danh tiếng, hiện giờ lại là người phát ngôn chính thức của công ty Giang đại thiếu gia kiêm trợ lý cho Giang đại thiếu, lòng tự tôn bị hung hăng chà đạp một hồi, cuối cùng cắn răng nhìn về phía sếp, kết quả người nọ khéo léo kéo phu nhân đang ngồi bên đứng dậy, hơi nhấc ly rượu về phía toàn trường, giọng nói thanh đạm đạm, nhưng tất cả đều nghe được rất rõ ràng, “Mọi người cứ thoải mái đi.” Sau đó uống cạn rượu của mình dẫn tới một tràng hoan hô, còn có người gào thét: “Chúc bang chủ và bang chủ phu nhân trăm năm hạnh phúc!”

Ôn Trừng nội tâm vô hạn bội phục bạn học cũ, “Chưa từng thấy ai thủ đoạn hơn Giang thiếu gia, đếm từ một đến ba đã có thể đem tình huống í ẹ của Lý Cao biến tướng thành hôn lễ của mình.”

Mà cảm khái của Diêu Viễn đối với việc này là: Nghiêm túc liền thua. Cho nên, cô tiếp tục làm đà điểu.

Thức ăn rất phong phú, mọi người đều ăn thỏa sức, trong lúc đó Diêu Hân Nhiên phát hiện ra Tẩu Na Thị Na và Hùng Ưng Nhất Hiệu hai người ngồi cùng bàn mình lại đang rất nghiêm túc mà loay hoay với điện thoại.

Diêu Hân Nhiên tò mò hỏi bọn họ, “Mấy người đang làm cái gì đấy?”

Tẩu Na Thị Na đầu cũng không ngẩng, “Chụp hình bữa trưa đăng lên weibo rồi tag @Hùng Ưng.”

Hùng Ưng Nhất Hiệu cũng là ngón cái như bay, “Trà lời weibo của Tẩu Na.”

“Hai người các ngươi ngồi ngay cạnh nhau mà… Tụi trạch nam đều như vậy à?” Diêu Hân Nhiên quay đầu hỏi Ôn Trừng bên cạnh.

Ôn Trừng chỉ cười cười, không thể nói ra anh ta vừa đến cổng chính khách sạn liền chụp ngay một tấm hình đăng lên weibo được.

Ăn trưa xong, các hoạt động tiếp theo cũng muôn màu muôn vẻ , cùng với bước chân của Tẩu Na Thị Na, một đoàn người rồng rắn đi qua tất cả các địa điểm thú vị ở Giang Nính, nói là đi**, thực ra vừa rời khỏi khách sạn đã có một chiếc xe buýt Giang An Lan bảo Lý đại tài tử sắp xếp chờ họ bên ngoài, sau đó men theo lộ tuyến du lịch một đường đến khoảng chập tối thì tới bên bãi biển.

Một lô người lớn chặn trước cản sau, tranh nhau xuống xe chạy về phía bờ biển, kể cả những người sớm đã quen thuộc với bờ biển Giang Nính, cũng bởi lần này là đi cùng bạn mới nên cảm giác cũng khác hẳn.

Diêu Viễn đi cùng Giang An Lan ở tít phía sau, người này thả bước vô cùng chậm rãi, thậm chí là có chút cố ý, Diêu mỹ nhân nội tâm không khỏi hắc ám mà nghĩ, không lẽ là có âm mưu gì? Tuy rằng tại những địa điểm vui chơi trước đó đều là gió êm sóng lặng , nhưng cô mơ hồ cảm thấy ở nơi này sẽ phát sinh chuyện gì đó.

Quả nhiên, Diêu Viễn cảm thấy mình hẳn nên đổi nghề đi làm nhà tiên tri hoặc là thầy bói.

Khi hai người đi đến bên một khối đá lớn, gần như khuất hẳn khỏi tầm mắt những người còn lại, Giang An Lan mở miệng: “Em có phải là hơi sợ anh không?”

Diêu Viễn thề thốt phủ nhận: “Không có mà”

Giang An Lan cười nói: “Vậy sao vẫn không dám nhìn anh nói chuyện?”

Diêu Viễn ngẩng đầu, sau đó buồn bực , cảm thấy rất cuống, cuối cùng đành cúi đầu giận lẫy.

Giang An Lan nhìn cô, trong mắt đều là ý cười, đương anh nhẹ nhàng ôm lấy cô, Diêu Viễn hoàn toàn ngây dại. Một hồi lâu sau, Giang An Lan nhàn nhạt nói một câu, “Phu nhân, không thì hôm nay chúng ta giải quyết vấn đề nụ hôn đầu đi?”

Hôm đó Diêu Viễn, trong trạng thái ngu ngơ, mất đi nụ hôn đầu.

Cô chỉ nhớ anh kéo cô vào lòng.

Sau đó anh nâng nhẹ cằm cô lên nói: “Ngoan, nhắm mắt lại, không thì đến cả anh cũng sẽ căng thẳng.”

Sau đó người thật sự căng thẳng đến phân không ra đông tây nam bắc- Diêu Viễn nhắm tịt cả hai mắt lại.

Trong một tấm màn tối om, Diêu Viễn cảm giác thấy có luồng hơi thở ôn nhuận đến gần mình, sau đó bờ môi anh dán lên môi cô khiến trái tim Diêu Viễn như muốn nhảy luôn ra ngoài, từng nhịp từng nhịp đập âm thanh to như công nông, bang bang bang, bang bang bang.

Cánh tay anh đang ôm sau lưng cô trượt dần xuống ngang hông rồi xiết chặt, nhưng trên môi vẫn rất dịu dàng, không có xâm nhập, chỉ nhẹ nhàng âu yếm một chút, sau đó lại một chút, cuối cùng khẽ cắn môi dưới của cô, hơi thở mới dần dần rời đi.

Mọi người ăn xong bữa khuya thì chương trình hôm đó cũng chính thức kết thúc, có điều ngay từ lúc còn ở trên bãi biển Diêu Viễn đã rơi vào trạng thái liệt não, sau đó đến KTV Diêu Hân Nhiên liền chạy tới hỏi cô, “Sao lại cứ như cọng bún thiu thế này?”

Diêu Viễn lắc đầu, “Choáng.”

Lúc ấy Giang bang chủ bị người trong bang bọn họ kéo đi đánh bài tú-lơ-khơ , Hoa Khai, Huyết Sa thì đứng hát, cô đứng trong góc cứ luôn yên lặng nhìn bóng lưng Giang thiếu đến nỗi Diêu Hân Nhiên cũng nhịn không được trêu ghẹo: “Chồng ảo của em hay thật, đến cái bóng lưng cũng đẹp ghê gớm, chị hỏi này cô có phải là rung rinh rồi không? Ai… hiểu mà hiểu mà, nói thật nếu như hai người có thể phát triển ra ngoài hiện thực cũng không tệ đâu! Nhưng cứ phải từ từ, hiện thực không như trò chơi, quay đi quay lại liền có thể kết hôn gì gì đấy …”

Diêu Viễn trong lòng tự nhủ, tốc độ này hôm nay tuyệt đối theo kịp trò chơi rồi.

Sau khi buổi offline kết thúc, một đoàn người cùng đi tới khách sạn trong dự kiến, Lý Cao khi đến nơi nói: “Cả mọi người ở Giang Nính cũng vào đi, chúng ta chẳng mấy khi hội họp, buổi tối còn có thể tâm sự, sáng mai dậy sớm cũng còn có thể tổ chức thêm vài hoạt động đúng không?” Ngoại trừ Diêu Viễn, những người còn lại đúng là vẫn chưa thỏa mãn liền khấu tạ Quân Lâm bang chủ chủ chi! Diêu Viễn chính là bị chị họ vẫn chưa thỏa mãn của mình kéo theo .

Lúc chia phòng trong khách sạn, Diêu Viễn đương nhiên cùng phòng với Diêu Hân Nhiên. Giang An Lan đứng hơi xa, có điều Diêu Viễn hôm nay mệt mỏi cả một ngày, lúc này chỉ biết dựa vào vai chị họ đánh một giấc, không để ý anh đang nhìn chăm chú, mãi mãi một lúc sau vô tình ngẩng đầu mới bắt gặp ánh mắt kia, anh khẽ mỉm cười, Diêu Viễn chỉ cảm thấy trong đầu “bùm” một tiếng, trên mặt đã đỏ rần rần .

Sau cũng không có gì đáng nói, mọi người ai về phòng nấy, nhưng bên Diêu Viễn thì trong lúc Diêu Hân Nhiên đi tắm, có phục vụ phòng mang đến hai cốc sữa tươi nóng, cô vừa định hỏi có phải đưa nhầm không? Đối phương đã mỉm cười đưa cô một tờ giấy.

Nét chữ xinh đẹp phóng khoáng: “It is graceful grief and sweet sadness to think of you, but in my heart, there is a kind of soft warmth that can’ t be expressed with any choice of words.”

Diêu Viễn đáng thương từng phấn đấu ở nước ngoài hai năm trời, nháy mắt liền hiểu , “Nghĩ về em là một loại ưu thương duyên dáng và phiền muộn ngọt ngào, nhưng trong tim anh lại có luồng ấm áp dịu dàng mà không ngôn từ nào có thể diễn tả hết được.”***

Sau một giây lại có người đến nhấn chuông cửa, trong Diêu Viễn trong nháy mắt lóe lên gương mặt Giang An Lan, do dự một chút mới dám mở cửa, đứng ở phía ngoài lại là Ôn Trừng tươi cười ôn hòa nói: “Đại tẩu, tôi có thể hàn huyên với em hai câu không?”

Ôn Trừng thấy sắc mặt cô không tốt lắm liền giải thích, “Tẩu tử, thành thật xin lỗi, muộn như vậy còn đến quấy rầy em, nhưng anh sợ không có cơ hội mặt đối mặt nói với em nữa. Anh vẫn luôn muốn mời chồng em tham gia chương trình của anh, nhưng hắn tuổi già khó tính, cho nên anh muốn nhờ Đại tẩu giúp anh nói với hắn mấy lời.”

“Em?”

Ôn Trừng mỉm cười gật đầu, “Ừ, em.”

“Em với anh ấy…”

“Đừng nói không quen nhé tẩu tử.”

Còn không đợi Diêu Viễn toát mồ hôi, một sự kiện kinh thiên địa khiếp quỷ thần đã cấp tốc bay xuống đầu vị huynh đài đang dụ cô “Thổi gió bên tai” người kia. Diêu Hân Nhiên đang tắm thì phát hiện quên mang sữa rửa mặt, liền hồn nhiên quấn một chiếc khăn bông lớn đi ra ngoài lấy, nhìn thấy cửa mở, nhìn thấy một người đàn ông đứng bên ngoài thì sợ hãi kêu lên một tiếng, tay run bắn, khăn lông từ lồng ngực trượt xuống…

Chính tại đêm này, Diêu Hân Nhiên cùng Ôn Trừng kết thành thâm cừu đại hận!

Thật sự là hết chuyện nọ đến chuyện kia, Diêu Viễn cảm thấy tim mình như bị quá tải mất rồi .

Còn may cuối cùng cũng coi như sóng yên biển lặng.

Hôm sau trước khi ăn xong bữa sáng, những người trong lòng không có gánh nặng đều tỏ vẻ có cơ hội nhất định phải offline tiếp. Diêu Viễn thì trong lòng tự nhủ nếu có lần sau cô chắc chắn ở nhà , thể xác và tinh thần đều mỏi mệt, thậm chí cuối cùng còn “Phiền toái” Giang sư huynh ‘phải’ đưa cô về. Diêu Viễn cảm thấy rất kỳ quái, Lý Cao lúc nào cũng lẽo đẽo bên cạnh lúc này lại bặt vô âm tín, chị họ cũng thế… Cho nên ngồi trong chiếc xe rất rộng rãi ngoại trừ tài xế thì chỉ còn có cô cùng Giang An Lan .

Giang An Lan nói: “Tối qua vốn định qua chỗ em.”

Diêu Viễn hỏi: “Tờ giấy kia là anh viết à?”

“Ừ.”

“Khụ, lần sau đừng viết thế.”

“Em không thích à?”

Muốn cô phải nói thế nào bây giờ?? Diêu Viễn cảm thấy người này ngoại hình tuy là lãnh diễm****, nhưng phong cách tuyệt đối là theo phái hành động.

Giang An Lan nhìn cô, nhẹ nhàng nói: “Anh không biết phải làm thế nào để theo đuổi một người, nếu em thích chậm rãi, anh cũng sẽ không vội vàng nữa.”

Diêu Viễn mở miệng muốn nói mấy lần rồi lại thất bại ngậm miệng, đại thần sẽ không hỏi xem người ta có thích hay không, mà trực tiếp hỏi luôn em thích kiểu nào hơn…

Giang An Lan lại nói: “Nói ra thì, Diêu học muội, anh còn nợ em tiền bút nhỉ.”

“Dạ?”

————

* Phi lễ chớ nhìn (非礼勿视):việc gì không phù hợp với lễ nghĩa, quy chuẩn thì không được nhìn :”>

** Trong tiếng Trung chữ 走 mang nghĩa đi nói chung, nhưng cũng có nghĩa là đi bộ nên mới có đoạn “Nói là đi nhưng thật ra là đi xe buýt”

*** Cũng không có chú giải gì quan trọng mình chỉ muốn nói là dịch câu này xong mình đã phải đứng dậy đi quét da gà rơi đầy đất huhu TT*TT

**** Lãnh diễm (冷艳): Lạnh lùng, diễm lệ (đẹp, ngầu :))) )

Bình luận