Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Yêu Đúng Lúc, Gặp Đúng Người

Chương 11: Gian manh!

Tác giả: Cố Tây Tước

11.1

Sau đó Diêu Viễn tỏ vẻ cũng muốn tham gia ‘du lịch thủ đô’, lý do tự nhiên không cần nói cũng biết. Giang An Lan chỉ đành thở dài đi theo. Lần này người tới không nhiều, Lý Cao an bài ba chiếc xe hơi là vừa vặn ngồi đầy. Xe Diêu Viễn có Ôn Trừng ngồi trên ghế phó lái, bên cạnh dĩ nhiên chính là Giang An Lan .

Xe đi chưa được bao xa, Ôn Trừng đã mở miệng hỏi: “Đại tẩu, nghe nói em tốt nghiệp xong là đi Canada học luôn?”

“Vâng.”

“Bên kia rất thú vị phải không.”

“Cũng được.”

“Mùa thu năm ngoái anh cũng định qua đó du lịch, sau lại vì bận công việc không đi được. Lần tới anh muốn đi tẩu tử làm hướng dẫn viên nhé? Dù sao em cũng không lạ nước lạ cái.”

“Kỳ thật em cũng không quen đường Canada lắm…” Chỉ biết từ nhà đến trường từ trường về nhà thôi.

“Hơn anh rồi, ha ha.”

Giang An Lan ngắt lời: “Nói chuyện khác đi.”

Ôn Trừng giơ tay: “Thành thật xin lỗi thành thật xin lỗi, xem này, vừa gặp tẩu tử liền nhịn không được nhiều lời.”

Giang An Lan hừ một tiếng, cũng không mở miệng nói gì. Diêu Viễn xấu hổ , lại mơ hồ cảm thấy từ sau khi biết cô hiểu rõ bản tính mình rồi, anh cũng chẳng buồn che đậy gì nữa.

“Sư huynh, anh mặc ít vậy không lạnh sao?” Diêu Viễn thứ nhất là muốn lái sang chuyện khác, thứ hai là hôm qua còn thấy anh mặc áo lông chồn, hôm nay lại chỉ tròng đại bộ đồ đơn giản cho xong việc , nhìn rõ là đồ mặc trong nhà.

Lông mày Giang An Lan giãn ra, “Không.”

“Lát ra ngoài chơi đảm bảo hắn chẳng tham gia cái gì đâu!”

Giang An Lan quẳng cho Ôn Trừng đang thao thao bất tuyệt một cái liếc mắt, người nọ nhe răng cười, “OK, ngậm miệng.”

Sau đó sự thật cũng chứng minh Giang đại thiếu gia xác thực là “Trạch nam”* hàng thật giá thật. Phàm người khác ở bên ngoài lăn qua lăn lại, anh sẽ vào thẳng phòng nghỉ hoặc quán cà phê uống gì đó, tất nhiên là lôi cả Diêu Viễn đi cùng. Diêu Viễn đáng thương theo mọi người đi chơi là để thả lỏng một chút, kết quả cuối cùng vẫn bị người nào đó khống chế trong lòng bàn tay. Về phần Ôn Trừng, tối qua ngủ không ngon cũng không có tâm tình vui đùa, liền bám càng bang chủ cùng bang chủ phu nhân ngồi chơi, nhưng sau lại bị nam chính ném cho một câu “Thức thời một chút” đuổi đi .

(Chỉ thích ở nhà, hiểu rộng ra là lười vận động)

Ôn Trừng mệnh khổ tìm được Lý Cao nói: “Lãnh đạo của cậu thật lòng càng lúc càng chọc không được . Cậu nói xem, nếu như tẩu tử không cần hắn nữa, hắn có phải sẽ biến thân ngay thành ác bá một phương không? Tôi thấy khả năng này vô cùng lớn.”

Lý Cao buồn cười đáp: “Ai bảo cậu năng lực quan sát lại kém như vậy, đi làm bóng đèn ?”

Ôn Trừng trêu ghẹo: “Tôi luôn thấy chúng ta hỗ trợ hắn theo đuổi tẩu tử cảm giác như đang giúp kẻ ác làm việc xấu…”

Lý Cao lắc đầu, “Lãnh đạo đúng là rất hung tàn, nhưng đối với Đại tẩu thật sự… Nói thế nào nhỉ… chính là như một bài hát ‘Người yêu em nhất hẳn là anh, nếu không sao có thể lao vào nước sôi lửa bỏng, lúc nào cũng nghe lời em…’ ”

Hai người cứ như vậy ngươi một lời, ta một câu mà chọc ngoáy Giang đại thiếu gia, mà Giang đại thiếu gia ở đằng kia còn đang bận châm trà cho phu nhân ngài yêu nhất, “Đây là bích loa xuân, em uống thử xem, có lẽ hơi nồng.”

Diêu Viễn uống một ngụm, nói: “Được mà anh.” Sau đó nhìn ra bên ngoài sóng xanh nhộn nhạo, các bạn nhỏ đang khoái trá chèo thuyền trên mặt hồ, “Em ra ngoài chơi một lát được không?”

Giang An Lan nhấp một ngụm trà, “Đi cùng anh không vui sao?”

“Áp lực quá lớn.”

Giang thiếu vỗ vỗ vị trí bên cạnh, “Ngồi sang bên này liền không lớn .”

Diêu Viễn bật cười, “Sư huynh, có ai bảo anh nói chuyện rất khó đỡ chưa?” Có thể ngay cả chính cô cũng không nhận ra, lúc đó bên nhau hai người dần dần trở nên rất thoải mái, tùy ý.

“Chưa.” Giang An Lan phản ánh thực tế, “Không ai dám.”

Diêu Viễn lại lần nữa phải bật ngón tay cái.

Tối hôm đó ăn xong, có người đề nghị đến quán bar chơi một chút cho biết, vì vậy một đoàn người lại rồng rắn lên bar.

Trong ánh đèn mờ ảo của quán rượu, một người đàn ông có vẻ đã uống khá nhiều ngồi bên quầy bar dùng khuỷu tay huých huých vào người bạn bên cạnh đang lắc lư theo nhạc: “Nhìn bên kia kìa, con bé kia được đấy chứ?”

Người nọ theo hắn nhìn về phía đó thì thấy một cô gái đang ngồi trên băng ghế dài đối diện với họ: “Có khí chất, thế nào, muốn theo đuổi à?”

Bartender đứng sau quầy bar tựa vào gần nhắc nhở: “Khách của Giang thiếu.” Nói xong lại bổ sung một câu, “Giang Thiên.”

Hai người đàn ông đều sửng sốt lại quay đầu nhìn, quả nhiên người ngồi bên tay trái cô gái kia chính là Giang An Lan, đang dựa lưng lên ghế sôfa, trước đó có người đứng chắn trước mặt nói chuyện với anh cho nên bọn họ không thấy được, lúc này người nọ tránh sang một bên thì mới giật mình nhận ra. Hai người đưa mắt nhìn nhau, đối với đề tài mới vừa rồi yên lặng không đề cập đến nữa.

Lý Cao bê một két bia quay lại thấy mọi người đều chỉ ngồi không, liền nói: “Tới hết đây, cứ thộn hết ra làm quái gì vậy? Mau lên trên kia uốn éo đi!!!” Dưới sự giật dây của Phó bang chủ, tốp năm tốp ba người lôi kéo nhau đi về phía sàn nhảy, bên phải Diêu Viễn trống không, Lý Cao nhảy tới ngồi xuống ngay đó, “Đại tẩu muốn lên không?”

Diêu Viễn mồ hôi vã ra như tắm, “Thôi thôi, mọi người chơi đi.”

Có người nghe được , nhiệt tình làm bộ muốn kéo cô, “Đi thôi Đại tẩu, ta dạy ngài!”

“Thật sự là không được đâu.” Diêu Viễn nhìn Giang An Lan cầu cứu, anh lại chỉ nhàn nhạt cười, xem ra đành phải tự vận động vậy, “Có ai muốn chơi kéo búa bao không?”

Những người cũng không muốn lên nhảy phụ họa: “Tôi! Tôi!”

Vậy là Diêu Viễn hết cách bèn cùng mọi người chơi kéo búa bao uống rượu, tế bào văn nghệ của cô thực sự rất kém.

Khi Diêu Viễn đã có vài chén rượu vào bụng, gương mặt bắt đầu nóng lên thì Giang An Lan duỗi tay nhẹ nhàng sờ sờ lỗ tai cô, giọng tỉnh bơ: “Uống ít thôi.”

Diêu Viễn quay đầu, mồm miệng đã không rõ ràng lắm, “Sư huynh, lát nữa nhớ mang em về…”

Nữ chính nhớ rõ đó là câu cuối cùng mình nói hôm đó.

Ngày hôm sau, ánh mặt trời từ khe hở của bức rèm len lỏi vào gian phòng, Diêu Viễn tỉnh lại, sau đó hoa hoa lệ lệ nhận được thông báo mình say rượu rồi loạn tính. Cô khiếp sợ đến mức quấn chăn ngồi trên giường cả nửa ngày cũng không định thần lại được, người nằm bên cạnh lại chậm rãi nói: “Tối qua em uống hơi nhiều, vừa về đến nhà đã liều mạng lao vào lột sạch quần áo anh, không cho em liền cắn người, anh đành chiều em vậy mà còn không được yên ổn, em vẫn cắn tiếp…”

Diêu Viễn đem mặt vùi vào trong chăn, đến cổ cũng đỏ ửng lên , “Đừng nói nữa!”

“Còn đau không?”

Diêu Viễn toàn thân đều đỏ.

Hối hận không? Hình như không, chỉ là cảm thấy tiến độ quá thần tốc, tâm lý một chút chuẩn bị cũng không có, không khỏi thở dài giấu nước mắt hề hề, cách có một ngày cuối cùng vẫn là cùng nhau ngủ trong phòng ngủ chính…

Ra khỏi cửa phòng thì Giang An Lan áo mũ chỉnh tề, khí sắc không tệ quàng cho cô chiếc khăn lông cừu có họa tiết ô vuông của anh, nói: “Chúng ta ra ngoài giải quyết cơm trưa, em muốn ăn gì?”

“Đã giữa trưa rồi ạ? !”

Giang thiếu giơ tay cho cô nhìn đồng hồ đang hiển thị rõ ràng mười hai giờ, Diêu Viễn nước mắt lưng tròng , cô thế nhưng lại ngủ thẳng cẳng tới giữa trưa, “Những người khác đâu?”

Giang An Lan thờ ơ nói: “Không phải anh quản.”

Thế nên thanh niên duy nhất bị lão nhân gia anh quản, Diêu Viễn, liền yên lặng để được chở ra ngoài cho ăn .

Diêu Viễn đã định trước kế hoạch là hôm nay sẽ quay về , hiện tại xem ra… Cô nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, dưới tình hình chiến sự căng thẳng cẩn thận nói ra ý tưởng thì nhận được câu trả lời: “Tục ngữ nói, ‘Thủy loạn chung khí’* là hành động không thể chấp nhận được, phu nhân, em thấy sao?”

(始乱终弃:Làm loạn rồi không chịu trách nhiệm đến cùng, ở đây anh nhà lên án chị nhà kiểu hit and run đâm xong chạy ấy =)) )

Diêu Viễn có loại cảm giác như chính mình chạy đi tìm chết.

Ăn xong Giang An Lan nói trong nhà không có trái cây và đồ uống , vì vậy Diêu Viễn lại cùng với anh đi siêu thị gần đó. Cô đẩy xe, anh đi trước chọn đồ, nhìn tấm lưng kia Diêu Viễn lại xấu hổ đỏ mặt, tối qua thật sự là đã lăn lên giường rồi sao? Vì sao cô một chút ấn tượng cũng không có? Tuy rằng lưng đến tận bây giờ vẫn còn ê ẩm, đầu cũng hơi đau nhức… lại nói đến lưng, hình như từ ở trong phòng khách đã hừng hực khí thế lao vào hôn anh rồi … %$#^! Diêu Viễn thật sự lại sắp toát mồ hôi rồi.

Người phía trước quay đầu nhìn cô, mặt đầy ý cười hỏi: “Đang nghĩ gì thế?”

“Không, không có gì đâu!”

Thanh toán xong lại xảy ra sự kiện khiến Diêu Viễn xấu hổ đến nỗi muốn dộng luôn đầu vào tường. Thu ngân nói hóa đơn từ 300 tệ trở lên có thể đến quầy phục vụ rút thưởng, cho nên Diêu Viễn luôn luôn tiết kiệm liền lôi Giang An Lan đến quầy phục vụ, đằng nào muốn ra ngoài cũng phải đi qua đó, không cũng phí, vì vậy Diêu Viễn rất tiện rút được phần quà trị giá từ 50 đến 80 tệ. Chị gái đứng sau quầy chỉ vào một giá hàng sau lưng nói: “Bạn có thể chọn một thứ bất kỳ ở đây.”

Diêu Viễn nhìn qua thấy toàn ván giặt, nồi sắt gì gì đó, có vẻ anh cũng không cần lắm, liền chỉ đại vào một cái hộp nhỏ gần nhất nói: “Thế lấy cái kia đi.”

Chị gái kinh nghiệm đầy mình dửng dưng hỏi: “Mùi gì?”

Diêu Viễn trong lòng tự nhủ, cái gì vậy? Lại còn chia mùi nữa? Bên cạnh có người bật cười, Diêu Viễn vẫn không hiểu, đại tỷ đành giúp cô giải đáp: “Áo mưa, có ba loại là mùi táo, dâu tây cùng sô cô la, quý khách chọn loại nào?”

Sau lưng giọng nam quen thuộc kia vang lên: “Táo , cám ơn.”

Tiếng lòng Diêu Viễn —— Bây giờ có động đất được không? Cho cô chui nhờ chút…

Cuối cùng lúc chập tối Diêu Viễn vẫn lên máy bay về nhà, Giang An Lan đích thân tiễn cô. Trước khi đi anh còn giúp cô chỉnh lại cổ áo, kéo cao khăn quàng cổ, ngón tay thon dài trắng nõn ở trước mắt cô đung đưa hơn nửa ngày, sau đó đồng chí tuấn tú mê người, tất cả đều tốt mới mở miệng: “Yêu xa trước giờ đều tương đối phiền toái, trước khi kết hôn luôn chung đụng thì ít mà xa cách thì nhiều, không phải anh qua đó thì em lại phải đến đây, chúng ta tranh thủ sang năm giải quyết vấn đề này luôn đi?”

Lời này tổng kết lại là sang năm cưới hả? !

“Em…”

“Chuyến bay của em bắt đầu làm thủ tục kìa, mau đi thôi.”

“Không phải…”

“Sao? Không nỡ rời xa anh à?”

“Em đi đây…”

Diêu Viễn ôm theo túi đồ siêu nặng lên máy bay, đợi đến lúc cất cánh sau mới hít thở đều được, bấm đốt tay tính thì ngã ngửa còn có hơn mười ngày là sang năm, mối quan hệ này phát triển với tốc độ gì vậy??? Cô đối với chuyện “Rượu say loạn tính” này còn chưa tiêu hóa hết đâu!

Triệu Tử Kiệt lái xe đến sân bay, tìm được anh họ đang đứng trước cửa sổ thủy tinh lớn khu tiễn chuyến bay đi thì chạy tới vừa định mở miệng đã bị Giang An Lan giơ tay lên ngăn cản , Tử Kiệt huynh đành ngậm miệng đứng đợi, sau một lúc lâu Giang An Lan mới xoay người lại, nói một tiếng “Đi thôi” . Triệu Tử Kiệt đón lấy chiếc túi màu đen trên tay anh, nhắm mắt theo đuôi: “An Lan, bạn gái anh đi rồi à?”

Giang An Lan nói: “Đi rồi.”

“Sao không ở thêm vài ngày?”

Giang An Lan “Ừ” một tiếng cho qua.

“À, em nghe Lý Cao nói cô ấy là người Giang Nính, vậy là đồng hương rồi. Mà ở chỗ nào Giang Nính vậy?”

Giang An Lan không kiên nhẫn nói: “Hỏi lắm thế làm gì?”

Tài xế đương nhiệm Triệu Tử Kiệt yên lặng ngậm miệng lại.

Lên xe, Giang An Lan trực tiếp nhắm mắt ngủ, Triệu Tử Kiệt nhìn kính chiếu hậu, an phận lái xe. Đến nhà Giang An Lan, Triệu Tử Kiệt thấy anh còn nhắm mắt cũng không dám gọi, liền ngồi trong xe đợi, bởi vì không thể nghe radio giết thời gian, loay hoay mãi liền không cẩn thận đụng rớt chiếc túi đặt trên ghế lái phụ bên cạnh, một quyển sổ màu xám trong đó cũng rơi ra. Triệu Tử Kiệt khom lưng nhặt lên rồi thuận tay lật lật, kết quả liền ngây dại.

Trong sổ viết đầy “Kế hoạch”, đúng vậy, kế hoạch, hoặc nên nói là “Mưu kế”. Hắn lật đến trang viết cái gì mà “Đem cô ấy lừa đến đây trước (tốt nhất là tự nguyện)”, “Gặp người lớn, thủ đoạn tự nhiên một chút”, “Đêm đầu tiên chưa cần xúc tiến”, “Tạo hiện trường gì…”, đúng là bút tích của An Lan không có sai, vậy đây là đường lối anh họ dùng để theo đuổi cô bạn gái khiến người ta kinh hồn hôm qua trong công ty đó sao?

Triệu Tử Kiệt tò mò vô cùng đang định lật về trang đầu đọc từng tờ từng tờ một, liền nghe thấy sau lưng vang lên một đạo âm thanh lạnh đến tận xương tủy: “Muốn chết có phải không?”

Triệu Tử Kiệt run lên, cẩn thận xoay người lại đem quyển sổ trong tay đưa cho người ngồi phía sau, cười xòa: “Anh, dậy rồi?”

Giang An Lan cầm lấy sổ cười một cái, sau đó hỏi: “Nhìn được bao nhiêu?”

Triệu Tử Kiệt sau lưng mồ hôi mẹ mồ hôi con đổ ra như suối lạnh buốt, “Mới một trang ạ…”

Giang An Lan trước khi xuống xe nói: “Đi đi, mai cho người đến đón anh.”

Triệu Tử Kiệt nhìn ông anh họ mất hút mới thở phào nhẹ nhõm, “Còn tưởng lại bị mắng, may quá, xem ra ác nhân ngủ một giấc tâm trạng tốt lên không ít.”

11.2

Diêu Viễn về đến nhà vừa đúng giờ cơm tối, liền gọi một cú điện thoại cho chị họ, Diêu Hân Nhiên nói đang chơi dở, bảo cô vào cùng.

Diêu Viễn bất đắc dĩ, “Ăn trước đi.”

Diêu Hân Nhiên cự nự mãi mới đáp “Được rồi.” Hai người hẹn địa điểm, vừa gặp nhau Diêu Hân Nhiên liền nói: “Vừa rồi chị cuối cùng cũng bắt được Ôn Như Ngọc login, hai ngày nay hắn làm rùa đen rút đầu rồi, kết quả cô gọi một cú điện thoại chị đành nuốt nước mắt thả hắn, lát nữa em phải giúp chị đi bắt hắn, tên đó quá giảo hoạt , thỏ khôn có ba hang, mà hắn hoàn toàn chính là một con thỏ khôn nổi bật.”

Diêu Viễn không nói gì, “Chị giết người ta còn chưa đủ sao? Bao lâu vậy rồi?”

Diêu Hân Nhiên xua tay, “Không hiểu sao một ngày không giết hắn liền không thoải mái.”

Diêu Viễn trong lòng thương xót Ôn Trừng, sau đó lúc chờ đồ ăn mới ấp a ấp úng hỏi: “Chị, nếu như, em nói là nếu như, một nam một nữ xảy ra quan hệ, ngày hôm sau đứng lên có thể không hề có cảm giác gì không? Nữ , à, còn uống rượu say.”

Diêu Hân Nhiên nện một quyền xuống bàn, “Em uống say cùng Giang An Lan xảy ra quan hệ? !”

“…”

Diêu Viễn da đầu tê dại cùng chị họ tiến hành trao đổi một phen xong, xác định bọn họ là “Ngươi tình ta nguyện” Diêu Hân Nhiên mới rõ ràng giải đáp vấn đề kia: “Không thể nào không có cảm giác, trừ phi em không phải xử nữ, nhưng theo chị biết cô tuổi một bó rồi vẫn chưa từng có bạn trai, cho nên Giang An Lan này tuyệt đối là đang lừa em!”

Diêu Viễn lau trán, Diêu Hân Nhiên đưa tay tới vỗ vỗ vai cô: “Tối vào trò chơi đi giết người phát tiết đi, Ôn Như Ngọc ổn đấy .”

“Tại sao lại không phải là đi giết Quân Lâm Thiên Hạ?”

“Chúng ta giết được hắn sao?”

Hiện thực luôn thật tàn khốc .

Đêm đó, vừa lên [ Thịnh Thế ] Diêu Viễn liền nhìn thấy không ít người đang nhiệt tình phấn chí thảo luận buổi offline lần thứ hai, gì mà chui ra chui vào toàn xe xịn, ăn cũng là ở khách sạn 5 sao, chơi đến kích tình bắn bốn phía… Lão Đại cùng Đại tẩu còn nhiều lần giết sạch tất cả những người có mặt tại hiện trường, ghen nổ cả đom đóm mắt …

Diêu Viễn trong lòng tự nhủ, tôi mới là bị giết hung tàn nhất có được không??

Thủy Thượng Tiên: “Ôn Như Ngọc, đừng có trốn trốn tránh tránh, mau lăn ra đây nhận lấy cái chết, sớm chết sớm siêu sinh OK?”

Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Như Ngọc Như Ngọc, có người triệu hồi ngươi!”

Ôn Như Ngọc: “Thế nào là trốn? Ta còn đang bận giúp bang chủ nhà chúng ta làm chuyện đúng đắn đây này.”

Thủy Thượng Tiên: “Chuyện đúng đắn? Cùng hắn nói chuyện yêu đương à? Được rồi, lăn ra đây khẩn trương!”

Mọi người: “…”

Ôn Như Ngọc: “Thủy Thượng Tiên, ngươi thắng T_T ”

Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Lần đầu tiên thấy A Ôn dùng biểu tượng khác mặt cười!”

Ngạo Thị Thương Khung: “Hờ hờ, Thủy bang chủ, chúng ta đúng là bận chút chuyện, không phải trong trò chơi .”

Thủy Thượng Tiên: “Á à, còn cả Phó bang chủ nữa đấy? Tình tay ba à?”

A Di: “Tiên Tiên, ngươi còn nói gì nữa chúng ta sẽ bị đuổi giết vây giết tóm lại là giết sạch, không chừng còn bị thủ thi đấy!!!”

Lạc Thủy: “Ta có thể sùng bái ngươi không? Thủy Thượng Tiên bang chủ, ngươi cùng lúc rủa xả cả 3 vị đại thần nhà ta mà còn bình tĩnh được như vậy, nữ vương bệ hạ!”

Thủy Thượng Tiên: “Đây có là cái gì, bọn họ thì dám thế nào, ta bảo em ta giết còn sợ không được sao?”

Diêu Viễn không nói gì, chị, không phải chị nói riêng Quân Lâm Thiên Hạ chúng ta không thể giết sao? May lúc này anh không online, những lời kia cô đều thấy thê thảm không nỡ nhìn, muốn nhắc bà chị mình đừng nháo nữa lại nhận được một tin nhắn, Diệt Thế Thần Uy: “Cho ngươi 5 vạn đồng vàng, bán tài khoản cho ta.”

Diêu Viễn: “Ta không bán tài khoản.”

Diệt Thế Thần Uy: “10 vạn!”

10 vạn đồng vàng tương đương với 1 vạn nhân dân tệ *.

(10 000NDT, khoảng 33tr VNĐ)

Diêu Viễn: “Ta có thể hỏi ngươi tại sao lại muốn mua tài khoản của ta không?”

Diệt Thế Thần Uy: “Báo thù, Quân Lâm Thiên Hạ cướp bạn gái của ta.”

Vì vậy ngươi liền dùng phương thức này để đoạt bạn gái của người ta? Ặc, không đúng, để báo thù?

Diêu Viễn: “Có thể nói rõ hơn không?”

Diệt Thế Thần Uy: “Ngươi muốn nghe làm quái gì? Tóm lại có bán không? !”

Hung hăng quá ha!

Diêu Viễn: “Không bán.”

Diệt Thế Thần Uy: “20 vạn!”

Diêu Viễn: “20 vạn nhân dân tệ thì may ra.”

Diệt Thế Thần Uy: “…”

Diệt Thế Thần Uy: “Ngươi nhớ kỹ cho ta!”

Ủa? Sao phải nhớ vậy? Không bán tài khoản không phải chuyện rất bình thường sao? Kẻ thù nhà ngươi là Quân Lâm Thiên Hạ cơ mà, đừng nhầm lẫn, đừng có đến tìm ta gây phiền toái nữa đi…

Diêu Viễn không nghĩ ra sau này cô cùng người nọ trong hiện thực cũng sẽ kết giao một chút, có điều rất nhanh liền bị Giang An Lan “gây phiền toái”. Mà đối với loại Trình Giảo Kim này, trong quyển số màu xám kia còn có hẳn một câu, đó chính là: “Kẻ dám nhòm ngó sở hữu của ta thì không thể lưu. Nhớ kỹ, tay chân của mình thì quản cho tốt.”

“Tâm giác Bỉ Can đa nhất khiếu, bệnh như Tây Tử thắng tam phân.*” Câu này hoàn toàn có thể dùng để hình dung Giang An Lan Giang thiếu gia rồi.

(Thông tuệ hơn Bỉ Can, bị bệnh còn đẹp hơn Tây Tử 3 phần. Về hai nhân vật này nếu có hứng thú mọi người có thể tìm thêm trên google)

Giang An Lan là điển hình cho kiểu người miệng ngậm chìa khóa vàng mà lớn lên, từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng, ăn, mặc, ở không gì là không có được, không phải thứ tốt nhât tuyệt đối không bao giờ động đến. Theo lý thuyết người trải qua loại hình thức trưởng thành này lớn lên sẽ hình thành kiểu nhân cách “Được nuông chiều từ bé”, thế mà Giang An Lan nửa điểm yếu ớt cũng không có, ngược lại rất là âm hiểm.

Giang thiếu gia âm hiểm dự đoán vở kịch say rượu loạn tính cô hẳn cũng phát hiện ra rồi, vì vậy đêm đó anh không vào trò chơi mà căn giờ lên QQ gửi cho cô một tin nhắn: “Anh có chút không thoải mái nên hôm nay không đăng nhập, em cũng ngủ sớm đi, đừng chơi muộn quá.”

Cách Bắc Kinh hơn 1000km, trong một thành phố khác, Diêu Viễn vốn mãi mới làm xong công tác chuẩn bị tâm lý muốn chất vấn anh vì sao lại lừa mình, nhìn thấy câu “Anh có chút không thoải mái” thì ngẩn tò te

“Không thoải mái? Anh không sao chứ? Vậy nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngủ ngon.”

“Không có gì đâu, em đừng lo.”

Diêu Viễn thở phào một hơi, sau đó cứ cảm thấy mình đã quên mất chuyện gì…

Giang thiếu gia ngủ một mạch đến khi muốn dậy mới dậy, ngồi bần thần trên giường mãi mới đứng lên khoác thêm áo khoác ra phòng khách. Anh chậm rãi đi một vòng, cuối cùng đến bên sô pha lại nằm xuống, hai chân gác lên chỗ vịn, một bàn tay che trên mắt lẩm bẩm: “Mẹ nó, muốn kết hôn.”

Một nơi khác, Diêu Viễn từ sớm đã cùng cô chị họ vừa xin nghỉ đông sớm xuất phát về quê thăm bà, cũng chính là về nhà cha mẹ Diêu Hân Nhiên.

Ở quê hiện giờ đã kiến thiết không tồi rồi, sau khi xe ra đến ngoại ô một đường đi xung quanh cơ bản đều là các khu chung cư mới xây dựng, quang cảnh cũng tốt. Diêu Viễn tay vẫn luôn thò ra ngoài cửa sổ quay sang hớn hở nói với lái xe Diêu: “Chị, chị nói xem em phải đi làm bao nhiêu năm mới đủ tiền về quê sống nốt quãng đời còn lại đây?”

Diêu Hân Nhiên nhìn cũng không nhìn cô một cái, “Cưới Giang An Lan, mỗi phút đều có thể đạt thành tất cả nguyện vọng, chưa đến 30 tuổi là về dưỡng lão được rồi.”

“Chị không nhắc đến anh ấy là khó chịu sao?”

Diêu Hân Nhiên cố ý hỏi: “Sao? Vừa nhắc tới đã mặt đỏ tim đập ?”

“Không.” Diêu Viễn nói, “Là hãi hùng khiếp vía.”

Diêu Hân Nhiên phì cười.

Hôm đó ăn trưa ở nhà cũ, hai chị em hàn huyên với bà cả ngày. Hai người lâu lâu mới về được một lần, mà lần nào cũng bị hỏi hai vấn đề, không có ngoại lệ: Một là công việc thế nào? Hai là đối tượng đâu? Quen nhau thế nào?

Diêu Hân Nhiên miệng ngọt, “Bà, cháu cùng tiểu Viễn đều làm nhà nước, tốt lắm. Đối tượng sao? Loại chuyện này thì còn phải xem duyên phận, nói không chừng sang năm lại có thể cho bà bế cháu ngoại rồi ấy.”

Mẹ Diêu Hân Nhiên từ bên ngoài đi vào, nghe được câu sau lập tức cười nhạo con gái sống đến 27 tuổi còn không tìm được bạn trai, “Cháu ngoại? Trong miệng mày có câu nào là nói thật không vậy?”

Diêu Hân Nhiên thật không vui, đây hoàn toàn là đang hoài nghi nhân cách của cô, lập tức đứng dậy ôm mẹ nói: “Cho dù con làm không được, nhưng em đây tuyệt đối có thể.”

Diêu Viễn nhe răng, đã thấy bác nhìn mình, “Viễn Viễn có bạn trai ?”

“Còn không phải sao.” Diêu Hân Nhiên đáp vội, nói xong còn lấy di động ra muốn cho mẹ xem ảnh, lần offline đầu tiên cô chụp không ít đâu. Diêu Viễn thật sự đau đầu, nhưng tóm lại cũng không thể ngăn cản chị họ giở mưu hèn kế bẩn hy sinh cô để đổi lấy an toàn cho bản thân mình ngay trước mặt trưởng bối, mà bà lại còn kéo tay cô vui mừng nói: “Có thì tốt, có thì tốt rồi.”

Chỉ chốc lát sau, bác gái đã mang điện thoại ra chỗ Diêu Viễn, chỉ vào người trong ảnh nói: “Viễn Viễn, thằng bé đẹp trai thật đấy.” Ảnh chụp chính là lúc đang ăn trưa anh ngồi cạnh cô, nghiêng đầu nói với cô gì đó, Diêu Viễn theo bản năng đáp lại: “Ở ngoài đẹp hơn ạ.”

Bác gái sâu sắc dạy dỗ cháu nhà mình: “Con gái con đứa đừng sấn sổ quá.”

Diêu Viễn rốt cuộc xấu hổ không chịu được.

Buổi tối Diêu Viễn từ dưới quê trở về liền bị cảm, còn hơi sốt, người loáng một cái giống như bị rút hết cả khí lực, thật sự là bệnh tới như núi lở. Có điều cô luôn không thích bệnh viện, toàn là ở nhà tự uống thuốc, đói thì bò dậy nấu ít cháo ăn, cứ như vậy vô tri vô giác qua một ngày rưỡi, mãi cho đến chập tối hôm sau bị chuông điện thoại réo tỉnh. Diêu Viễn duỗi tay với lên tủ đầu giường sờ soạng tìm di động rồi áp vào tai, người ở đầu kia không nhanh không chậm nói: “Sao hai ngày nay nhắn tin em đều không trả lời, tối qua gọi điện cũng không nghe máy? Phu nhân đây là muốn qua sông phá cầu* sao?”

(Kiểu qua cầu rút ván, dễ hiểu mà cứ chú thích cho chắc =)) )

Diêu Viễn nghe xong lập tức tỉnh như sáo, cố sức lật người, váng đầu chóng mặt nhìn trần nhà, không hiểu sao lại nói một câu: “Sư huynh, em bị cảm, khó chịu quá.”

Giang An Lan ngừng lại hai giây, nói: “Anh qua đó.” Diêu Viễn còn chưa kịp phản ứng lại, đầu kia đã cúp máy.”Có phải mình vừa nói lời không nên nói không?” Cô vốn chỉ định làm bộ giận dỗi một chút, không nghĩ đến hiệu quả kinh người.

Xác thực là kinh người, Diêu Viễn nhìn tình cảnh loạn thất bát tao cùng với bệnh trạng của mình mà sợ xanh mắt .

Lúc Giang An Lan đến thì Diêu Viễn vừa vội vội vàng vàng dọn nhà cho sạch sẽ, đi ra mở cửa không ngừng ho khan, loay hoay thế nào còn bị sặc. Cửa vừa mở, Giang An Lan đứng bên ngoài nghe được tiếng cô liền chau mày, “Nghiêm trọng vậy sao? Em đi khám chưa? Thuốc uống chưa? Bác sĩ nói thế nào ?”

Diêu Viễn nghiêng người nhường chỗ cho anh đi vào, hít sâu thở đều rồi mới ho nhẹ một tiếng nói: “Em chưa khám, nhưng mà em uống thuốc rồi, không có việc gì, mà anh thế nào lại còn đến thật vậy?”

Giang An Lan thở ra một hơi, nói: “Chúng ta vẫn là kết hôn sớm một chút đi.”

Đại ca anh chuyển để tài nhanh quá vậy?

Giang An Lan chuyển đề tài nhanh lại nói tiếp: “Bây giờ đưa em đi viện đã.” Khiến Diêu Viễn suýt nữa theo bản năng mà hỏi: “Thế tóm lại là cưới trước hay đi viện trước?” May mà lý trí kịp thời xuất hiện, không có họa là từ miệng ra rồi.

Giang An Lan đặt tay lên trán cô, làn da Diêu Viễn trắng nõn, ngũ quan xinh đẹp, đôi mắt như có nước đặc biệt xuất chúng làm cho người ta không khỏi muốn nhìn thêm một chút. Giang An Lan liền nhìn thêm mấy chút rồi mới nói: “Còn hơi nóng, vẫn nên đến bệnh viện cho chắc.”

“Em vừa vận động nên mới nóng .” Diêu Viễn nói xong lại ho khan một trận. Giang An Lan lập tức không nói hai lời cầm luôn chiếc áo khoác trên ghế sô pha gói cô lại rồi lôi thẳng ra cửa.

Diêu Viễn vẫn là nhịn không được nói: “Sư huynh, em thật sự cảm thấy không cần phải đi bệnh viện.”

“Nghe lời anh.” Xuống dưới nhà, Giang An Lan liền ôm eo cô, “Lạnh không?”

“… Hơi nóng.”

Giang An Lan nghiêng đầu nhìn Diêu Viễn, cuối cùng nheo mắt cười, “Cũng không phải là lõa thể, nóng cái gì?”

Bây giờ có phải nên cho lão nhân gia tính cách phức tạp này thêm cái nhãn “Lưu manh” không?

Hai người đi ra khỏi cư xá, Giang An Lan duỗi tay vẫy xe, nhưng hơn nửa ngày cũng không có chiếc nào ngừng lại, một số là bởi có người rồi, một số là do đang trong giờ đổi ca, không muốn nhận khách. Diêu Viễn nhịn không được giễu cợt một câu: “Sư huynh, mỹ mạo của ngài không có tác dụng nha.”

Giang An Lan liếc cô một cái khiến Diêu Viễn hối hận không thôi vừa rồi lại dám lớn lối đùa giỡn đại thần, chuông báo động trong lòng réo mãnh liệt. Đúng lúc đó một chiếc xe trống trờ tới, cô mau chóng gọi lại, lần này tài xế rất nể tình mà đỗ trước mặt họ, Diêu Viễn vội vàng lên xe, Giang An Lan thu lại nụ cười vòng sang bên kia mở cửa. Cho dù là taxi, Đại thiếu gia này cũng có dáng vẻ như đang ngồi ô tô cao cấp, lưng tựa ghế, chân bắt chéo, chờ anh tao nhã xắn hai ống tay chiếc áo khoác Versace màu xanh đậm lên đâu vào đấy rồi mới dựa lại dần nhẹ giọng nói với Diêu Viễn: “So với việc mở miệng là đùa bỡn, anh rất chờ đợi hành động thực tế của phu nhân.”

Diêu Viễn suýt nữa là phun luôn một búng máu, đành cố ra vẻ bình tĩnh mà nói điểm đến cho tài xế.

11.3

Trên đường, Diêu Viễn nhận được một cuộc điện thoại của chị họ hỏi cô cảm mạo thế nào, muốn tới thăm. Diêu Viễn nói: “Đang đi bệnh viện.”

“Đi bệnh viện? Nghiêm trọng lắm sao? Chị đang lái xe về hướng nhà em, vậy bây giờ trực tiếp đến bệnh viện nhé, viện nào?”

Diêu Viễn cũng không muốn để chị phải chạy tới chạy lui mà mất công mất việc, đang nghĩ xem nên mở miệng nói như thế nào mới tốt, di động đã bị người bên cạnh cầm lấy, sau đó Giang An Lan nói: “Chị họ Tiểu Viễn đúng không? Cô không cần qua đây đâu, tôi đi cùng cô ấy.”

Loáng thoáng nghe thấy Diêu Hân Nhiên hỏi: “Anh là?”

“Giang An Lan.”

Sau đó thì Diêu Viễn nghe không rõ, cuối cùng Giang An Lan “Ừ” một tiếng rồi kết thúc cuộc nói chuyện.

Diêu Viễn tò mò hỏi: “Chị em nói gì ?”

Giang An Lan đem di động trả lại cho cô, “Bảo anh chăm sóc em cho tốt.” Vừa dứt lời, di động của Giang thiếu cũng vang lên, nhưng người nọ liếc một cái là tắt đi luôn, Diêu Viễn còn nghe được anh lẩm bẩm: “Thật con mẹ nó phiền phức.”

Diêu Viễn lắc lắc đầu, đối với việc vị đại thần này thỉnh thoảng hành ngôn có chút khiếm nhã đã luyện đến cảnh giới ‘gặp việc lạ mà không thấy lạ’ nữa rồi .

Sau khi xuống xe, Giang An Lan nhìn thấy cổng bệnh viện kia thì không khỏi nheo nheo mắt, có điều vẻ mặt kia chỉ chợt lướt qua cho nên Diêu Viễn cũng không chú ý đến, “Sư huynh, đi thôi.”

Vào trong bệnh viện, Giang An Lan đi làm thủ tục, người không nhiều cho nên không bao lâu Diêu Viễn liền được lên giường nằm truyền nước rồi. Có điều y tá cắm kim cho cô thì mười phần tâm tư đã bị soái ca câu đi mất bảy rồi, chỉ khổ thân Diêu Viễn phải chịu tội, mỗi lần cô này lấy sai ven rút ra cắm lại là cô lại mất vài giọt máu, Diêu Viễn trong lòng tự nhủ không biết có nên lên tiếng nhắc nhở cô nương nhà người ta một câu, chờ xử lý tôi xong ngài hẵng chậm rãi thưởng thức người kia, thế nào? Nhưng còn không đợi Diêu Viễn nói, Giang An Lan đã lạnh giọng: “Cô chưa tốt nghiệp à? Bệnh viện tuyển người thế nào vậy? Không làm được thì đổi người khác lại đây.”

Cuối cùng cũng cắm chuẩn, cô y tá lúc đi ra ủy khuất đến đỏ cả mắt khiến Diêu Viễn nghĩ thầm vị sư huynh này tính tình thật sự không phải là xấu bình thường đâu.

Giang An Lan lúc này đang cúi đầu cầm bông giúp Diêu Viễn lau máu trên mu bàn tay nói nhỏ: “Anh sẽ không bao giờ phát cáu với em.”

Đại thần, ngài có Độc Tâm Thuật* sao?

(Thuật đọc suy nghĩ =)) )

Ống truyền nhỏ từng giọt từng giọt, được một nửa thì Giang An Lan ra ngoài một chút, đại khái là đi gọi điện thoại, bởi vì trước đó tiếng chuông di động của anh đã vang lên vài lần rồi. Lúc anh quay lại thì bên cạnh có thêm vài người đều mặc áo blu trắng. Diêu Viễn có chút sửng sốt, Giang An Lan mở miệng giải thích: “Gặp người quen.”

Trong số những người vừa đến, vị bác sĩ trung niên đi đầu cười nói với Diêu Viễn: “Cháu chắc là bạn gái An Lan phải không? Xin chào, bác là trưởng khoa nội của bệnh viện, họ Hạ, gọi Hạ bác sĩ là được. Vừa rồi thấy An Lan ngoài hành lang bác còn tưởng nhìn lầm rồi, hóa ra đúng là nó. Tiểu cô nương cảm mạo hả? Nhiệt độ cơ thể cao không?”

“À, cũng không đến nỗi ạ, vừa rồi đo là 38.1 độ.”

Bác sĩ Hạ gật đầu: “Ừ, sốt trung bình thôi, đợi lát nữa truyền xong uống ít thuốc hạ sốt, thuốc tiêu viêm là được, không cần nhiều, về nhà uống nhiều nước, chú ý nghỉ ngơi.”

Diêu Viễn từ nhỏ đã rất sợ bác sĩ , vội vàng đáp: “Vâng ạ, cháu cám ơn bác ạ.”

Bác sĩ Hạ nói với Diêu Viễn xong thì quay ra nói với Giang An Lan: “An Lan, hai năm này sức khỏe tốt chứ? Chu phó viện trưởng vẫn rất quan tâm đến bệnh tình của cháu đấy.”

“Cũng chỉ thế này thôi ạ.” Giang An Lan đối với việc này không muốn nhiều lời, đối phương cũng rất biết nhìn mặt mà nói chuyện, liền cười xòa: “Vậy được, có chuyện gì cứ bảo y tá tìm bác.” Nói xong liền dẫn theo người rời đi, trước đó còn đặc biệt dặn dò y tá bên cạnh chiếu cố Diêu Viễn nhiều hơn nữa.

Bọn họ vừa đi, Diêu Viễn liền hỏi: “Trước anh cũng khám ở đây sao?”

“Hồi nhỏ.”

“Bệnh gì vậy?” Bệnh viện này có vẻ rất nổi danh về chữa bệnh đường hô hấp. Giang An Lan nhìn cô, Diêu Viễn bất tri bất giác nghĩ vấn đề này có phải là cô không nên hỏi đến không? Dù sao cũng rất riêng tư mà, kết quả Giang thiếu gia đưa tay ôm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, cười nói: “Phu nhân yên tâm đi, không ảnh hưởng gì đến chuyện phòng the cùng với sinh con dưỡng cái của chúng ta sau này cả.”

Diêu Viễn đần thối ra, mà các bệnh nhân xung quanh nghe được thì cười ầm lên.

Rất lâu rất lâu sau đó Diêu Viễn cũng không hỏi lại Giang An Lan về vấn đề này, quản anh có bệnh gì chứ?!

Sau hai giờ đằng đẵng cuối cùng cũng truyền xong, trong lúc đó Giang An Lan ra ngoài mua hai phần cháo về cùng ăn coi như bữa tối. Lúc ra viện vị bác sĩ kia còn đến tiễn , Diêu Viễn không khỏi nhìn sang bên cạnh, trong lòng thầm than: “Sư huynh, nhà anh thật sau không lường được.”

Sau khi bác sĩ Hạ làm xong hoạt động ngoại giao rời đi, Diêu Viễn vừa định kêu taxi Giang An Lan đã kéo tay cô lại: “Anh gọi lái xe rồi.” Nói xong chỉ sang chiếc xe bên đường đối diện vừa ngừng lại, “Anh họ anh, em gặp rồi .”

Là vị cảnh sát tiên sinh hôm rồi đưa cô ảnh và vòng cổ sao? Mặc dù là vội đến vội đi, nhưng phải nói ấn tượng để lại cho người ta vẫn là rất sâu sắc.

Đi đến bên chiếc xe kia, Giang An Lan mở cửa băng ghế sau cho Diêu Viễn ngồi vào trước, mình thì lên ngồi vào ghế lái phụ.

Diêu Viễn còn chưa nghĩ ra trước mặt cảnh sát Đại ca thì phải chào hỏi như thế nào, Giang An Trình ngược lại đã quay đầu an ủi: “Ốm à? Mấy ngày nay nhiệt độ lại giảm, chú ý giữ ấm.”

“À, vâng.” Diêu Viễn rất ngượng ngùng , nói cho cùng vẫn là bởi vì mình cảm mạo nên mới phiền toái đến người ta.

Giang An Lan nhìn cô qua kính chiếu hậu, “Không phải ngại, về sau đều là người một nhà.”

“…”

Giang An Trình “Khụ!” một tiếng, đứa em họ này của anh lúc nào cũng “Biết ăn nói” như vậy.

Đi vào trong nội thành xe nhiều, đèn xanh đèn đỏ cũng nhiều, gần như phải nhích từng mét một. Dừng lại tại một đèn đỏ, một chiếc xe con vòng sang làn xe ngược chiều bên cạnh rồi vượt lên trên bọn họ, đèn xanh còn chưa sáng đã lao đi.

Giang An Trình thấp giọng mắng, Giang An Lan ngồi ghế lái phụ cười cười như không có chuyện gì: “Xe nhà nước.”

Giang An Trình sắc mặt tối sầm, “Nhớ biển số xe không?” Giang An Lan đọc ra một chuỗi, Giang An Trình liền rút di động ra gọi điện thoại: “Tra cho tôi biển này…”

Cúp máy xong, Giang An Trình nói, “Trong địa bàn của anh mày mà dám phạm pháp loạn kỷ cương, tìm chết.” khiến Diêu Viễn kết luận người này cùng Giang An Lan quả nhiên là anh em máu mủ.

Giang An Trình theo ý Giang An Lan, trực tiếp đưa bọn họ về nhà Diêu Viễn, trước khi hai người xuống xe còn hỏi một câu: “Xác định không cần đặt khách sạn?”

“Không cần.”

Quyết đoán tới mức làm cho Diêu Viễn đỏ cả mặt, sau đó Giang An Trình lại nói với cô: “Có chuyện gì cứ báo cảnh sát.”

“…”

Diêu Viễn vừa vào nhà liền nói với Giang An Lan: “Em chơi game một chút, anh cứ tự nhiên nhé.”

Giang An Lan thấy tinh thần cô rất tốt cũng không ngăn cản, ngược lại còn thoải mái chiều theo, “Có laptop không? Anh chơi cùng em.”

“Có nhưng hơi cũ, lên [ Thịnh Thế ] sợ bị lag.”

“Không sao.”

Thế nên hai người di giá đến thư phòng nhỏ, Diêu Viễn ngồi ở vị trí quen thuộc của cô, Giang thiếu gia thì ngồi trên ghế sô pha sau lưng, cùng mở máy lên mạng.

Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Ủa? Đại tẩu login !”

A Di: “Quân tỷ tỷ, ôm!”

Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Ủa? ! Lão Đại cũng login ?”

Lạc Thủy: “Xác định ở chung.”

Diêu Viễn: “…”

Như thường lệ bị chọc ngoáy một phen, sau đó Diêu Viễn mới mở miệng nói: “Ta có một chiếc nhẫn thương tổn +50, may mắn +3, nội lực +20, khí thế +20, ai muốn?” Chiếc “Phù Lân” này là quãng thời gian trước trong lúc kéo Jack thì vận hên bạo phát đúc được, trên bảng trang sức tuyệt đối có thể nói là cực phẩm.

Vì vậy trong nháy mắt trên màn hình đã chật ních chữ “Ta!” .

Hùng Ưng Nhất Hiệu: “Cho ta, ta cùng tẩu tử quan hệ rất tốt!”

A Di: “Biến, thời điểm ta cùng Quân tỷ tỷ quen biết nhau hiểu nhau ngươi còn không biết đang chết ở chỗ nào đâu.”

Tẩu Na Thị Na: “Ta ở trong hiện thực đã gặp tẩu tử 3 lần, quan hệ so với các ngươi thân mật hơn nhiều! Tẩu tử còn mời ta ăn cơm đây!”

Thế nên một đám người tranh nhau loạn xạ xem rốt cuộc ai cùng Nhược Vi Quân Cố có quan hệ tốt hơn.

Quân Lâm Thiên Hạ: “Hờ”

Hùng Ưng Nhất Hiệu: “…”

Lạc Thủy: “…”

Diêu Viễn không biết nên khóc hay cười quay đầu nói: “Anh vào góp vui với bọn họ làm gì vậy?”

Giang An Lan đầu cũng không ngẩng, “So về điểm này, nhịn không được.”

Diêu Viễn hóa đá một hồi rồi mới quay lại game nói không thì đổ xúc sắc đi, vì vậy cuối cùng chiếc nhẫn kia tặng cho người đổ được nhiều điểm nhất, Tẩu Na Thị Na.

Tẩu Na Thị Na: “Ha ha ha, ta thật sự là quá may mắn ! Cám ơn tẩu tử!”

Lạc Thủy: “Tiểu Tẩu, đừng có mừng quá hóa rồ, cẩn thận lại bị bang chủ kick khỏi bang đấy! Bang chủ đại nhân, đi đánh phó bản không?”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Không có hứng thú.”

Lạc Thủy: “Vậy tẩu tử, cùng chúng ta đi đánh phó bản đi?”

Diêu Viễn: “Được, tập hợp ở đâu? Ta qua đó.”

Quân Lâm Thiên Hạ: “Tọa độ.”

Bảo Bối Ngoan: “Đây chẳng lẽ chính là phân biệt đối xử trắng trợn máu chảy đầm đìa trong truyền thuyết ư???”

Ngạo Thị Thương Khung: “Ta tới rồi! Tại sao sếp không nhận điện thoại của người ta vậy? Trái tim người ta tan nát cả rồi.”

Lạc Thủy: “Ta nói này lão Thương, ngươi vừa trốn viện ra phải không?”

Trong khi những người này còn mải làm loạn, Giang An Lan mở miệng: “Em đánh xong phó bản thì nghỉ ngơi đi.”

Diêu Viễn quay đầu, nghiêm mặt nói: “Anh muốn ngủ thì ngủ trước đi. Nhường phòng em cho anh đấy, em ngủ phòng bố mẹ”

Giang An Lan cười nói: “Khách sáo vậy sao?”

Nói đến khách sáo không khách sáo, Diêu Viễn không khỏi nghĩ đến một việc, “Lần trước tại sao anh lại gạt em, nói chúng ta đã làm chuyện đó rồi?”

“Chuyện đó?”

Diêu Viễn có chút cáu, “Anh đừng giả vờ vô tội với em!”

Giang An Lan làm bộ nghĩ ngợi một lúc, vẻ mặt tự nhiên đáp: “Đêm đó em ôm anh cưỡng hôn là thật, em cởi quần áo anh là thật, sau đó em lôi kéo bắt anh ngủ cùng em cũng là sự thật, ngoại trừ một bước cuối cùng, em cái gì cũng làm với anh rồi, có phải em cảm thấy chỉ cần chưa làm đến đó là không cần chịu trách nhiệm không?”

Lão nhân gia này âm mưu đầy bụng, tâm kế sử dụng như xe quen đường rồi.

Diêu Viễn nghe xong khiếp vía, rút ra kinh nghiệm xương máu xong liền phát thệ: “Sau này em không bao giờ uống rượu nữa!”

Giang An Lan lúc này nhếch mép khuyên nhủ: “Người nói chuyện, làm việc kiêng kỵ nhất là không chừa đường lui, rượu thỉnh thoảng uống cũng có thể xúc tiến máu tuần hoàn, kéo dài tuổi thọ.”

“…” Cái tiết tấu này đây rõ là khiến cô giảm thọ!

Diêu Viễn câm ăn hoàng liên, có khổ nói không nên lời dứt khoát quay đầu chơi trò chơi, không quan tâm đến anh nữa.

Giang An Lan nhìn bóng lưng thẳng tắp kia, ý cười trong mắt dần nguội lạnh.

Bình luận