“Ba đừng có thắng gấp đấy, ba nhé,” Julia bảo ba tôi.
Nó, Sandra và tôi đang ngồi trên băng sau xe ba tôi, tay giơ ra trước mặt và cố thổi cho khô móng tay mới sơn. Và lần thứ hai trong vòng bốn ngày, tôi lại trang điểm đầy mặt. Chắc tôi nghiện rồi quá. Tôi hy vọng có thể cai nghiện được món này. Trong lúc chúng tôi mặc quần áo, tôi thèm kể cho hai đứa em tôi nghe chuyện xảy ra ở cửa hàng và trong bãi đỗ xe kinh khủng. Thực ra là để khoe khoang thôi. Nhưng rồi tôi không kể vì sợ Sandra có thể bị tổn thương. Và thành thật mà nói, tôi nghĩ mình cũng có thể bị tổn thương nếu các em tôi coi chuyện đó chẳng có gì ghê gớm.
Đúng là không có gì ghê gớm thật, tôi tự nhủ, nếu mày không phải là đứa học trường nội trú toàn nữ sinh.
“Có phải nhà Harrington nằm trên đường Walnut không nhỉ?” ba tôi hỏi.
“Đúng ạ,” tôi đáp, “Rẽ ở ngã tư tới ạ.”
“Chậm thôi,” mẹ tôi nói. Móng tay bà đã khô nhưng từ lúc ra tới cửa tới giờ bà còn mãi dán keo, làm cho Tim một cái vành hoa hình quả bóng rổ tí hon. Bà đang ôm nó rất cẩn thận trong lòng.
Chúng tôi tạt xe vào trước cửa ngôi nhà cao xanh-trắng và làm một cuộc diễu hành vào nhà, tay mang đồ ăn và đồ trang trí.
Chú Sam chào đón chúng tôi ở cửa. “Chúc mừng Giáng sinh! Chúc mừng Giáng sinh!”
Tim nhảy ra từ phía sau ba nó “Chào, Mèo Allie!” Rồi nó nhìn thấy cái vành hoa mẹ tôi đang cầm “Đã quá!” nó reo.
Mẹ tôi tươi cười. “Để tặng cháu đấy.” Ben từ trong bếp bước ra, cô Jen và một gã tóc vàng hơi hoe đỏ theo sau.
“Đã chưa này?” Tim hỏi, tay giơ cao cái vành hoa của nó.
“Đẹp thật,” Ben trả lời. “Chào bác, bác Parker, cháu là Ben. Đây là bạn hàng xóm của cháu – Craig.”
“Craig chụp ảnh á? Có phải là cái anh chàng đã gọi cho Julia không nhỉ? Tôi không phải băn khoăn lâu. Hắn tặng tôi một nụ cười e thẹn nhưng không dám nhìn vào em gái tôi khi được giới thiệu.
“Ba mẹ Craig có cửa hàng bán thiệp và đồ trang trí tiệc tùng trên phố Main,” Ben bảo chúng tôi.
“Cho nên may cho chúng tôi,” chú Sam nói. “Ngày trước Giáng Sinh hàng năm, khi cửa hàng cha mẹ nó đóng cửa, Craig lại ghé qua với đủ thứ mà tôi quên mua, như giấy gói quà, băng dính, dây ruy-băng, kim tuyến… Đã thành lệ rồi.” Tôi liếc sang Julia xem nó có nhận ra Craig là anh chàng mà nó vứt số điện thoại vào thùng rác không, nhưng trông mặt nó tỉnh bơ. “À, giúp mọi người cởi áo khoác đã nào,” chú Sam nói. Bằng kỹ năng của một diễn viên không bao giờ lệch vị trí trên sân khấu, Sandra xoay người một cách hoàn hảo để đứng vào chỗ Ben phải giúp nó cởi áo khoác. Tôi xô Julia ra đằng trước mình để Craig có cơ hội đỡ lấy áo cho nó. Julia đã giúp Craig làm xong việc đó, nhưng cuối cùng khi nhìn thấy cái áo lụa đỏ có xẻ chữ V sâu trước ngực của Julia thì hình như quá sức của hắn. Hắn lùi hai bước về phía Ben, để cái áo khoác lê xuống sàn. Hắn cuốn cái áo khoác lên, trông như mất trí, cứ như hắn đã kéo lê một con người vậy. Tội nghiệp anh chàng, tôi lại nghĩ thế lần nữa. “Em thật vui là mọi người đã đến đây,” cô Jen nói khi áo khoác đã treo cả lên. “Mình vào bếp đi. Bọn em có rượu táo nóng.” Chúng tôi kéo nhau vào bếp, nhưng Tim nhùng nhằng. “Con muốn treo cái này lên,” nó vừa giơ cao cái vành hoa của nó vừa nói. “Để sau đi con,” ba nó nói. “Mình uống gì cái đã.”
“Con muốn treo nó bây giờ.”
Ben ném cho thằng em một cái nhìn cảnh cáo. “Con định treo cái này lên cửa trước,” Tim tiếp tục ngang ngược. “Chúng ta đã có một vành hoa ở đó rồi,” chú Sam nói bằng giọng sắp hết kiên nhẫn. “Nhưng con muốn cái này treo ở đó cơ.” Tôi đang tự hỏi tại sao thằng bé lại tỏ vẻ hỗn xược thì cô Jen tự nguyện nói, “Chúng ta có thể treo vành hoa của Tim lên cửa, nó trông hay đấy chứ.” “Không,” chú Sam nói một cách cứng rắn, quay qua Tim “Ba thích cái mà cô Jen đã chọn, và nó sẽ ở nguyên ở chỗ đó như thế.” Mẹ tôi trông khó xử, như thể bà đã gây ra chuyện. “Thế cửa phòng ngủ của em thì sao, Tim,” tôi đề xuất, “Bởi vì nó là vành hoa riêng của em mà, đúng không?” Tim nhìn tôi mặt mày sưng sỉa. Tôi nhìn chằm chằm lại nó đến khi nó chịu thay đổi cái biểu hiện ngoan cố ấy thì thôi. “Có một cái đinh sẵn trên cánh cửa rồi,” Ben nói. “Anh sẽ lấy cho em ít dây buộc.” Mấy phút sau Tim và tôi cùng treo vành hoa lên. “Cái này trông tuyệt thật!” tôi bảo nó. “Chị thích bà ấy.” Giọng Tim nghe cam chịu và khổ sở. “Ý em nói cô Jen của chị á? Đúng, chị rất thích cô ấy!” tôi nói, để tay lên vai nó.
“Ồ,” nó làu bàu. Chúng tôi vừa quay lại định đi xuống lầu thì chuông điện thoại reo vang. Cuộc gọi lập tức được nhận bằng máy trả lời tự động trong phòng ngủ. Tôi nghe thấy giọng chú Sam ghi trong máy và một tiếp bíp tiếp theo, rồi một giọng con gái cất lên: “Chào, Ben, là em đây. Lúc nào tống khứ được khách nhà anh đi thì qua chỗ em ngay nhé. Đập đập vào cái cửa sổ nhỏ ấy, ba mẹ em ngủ say lắm.” “Họ cứ gọi suốt,” Tim bảo tôi. Bây giờ thì hai chúng tôi đều cam chịu và khổ sở. Chúng tôi đi xuống lầu, vào phòng khách. Cây thông Noel đã được đặt vào chân đế trước khi chúng tôi tới và trang trí bằng những sợi dây gắn bóng đèn tròn to. Cô Jen và chú Sam đang mở những cái hộp bụi bặm đựng đồ trang trí rồi xếp chúng ra ngoài. Tim tới xem, đứng bên phía ba nó, tránh xa cô Jen. Ba tôi thì đang ngồi trong góc phòng, đọc số Giáng sinh của báo chú Sam và chắc chắn là sau đó đến bộ sưu tập sách của chú. Mẹ tôi thì đang rối rít với đám rèn cửa. Tôi tự hỏi chú Sam có biết chú sắp gia nhập vào cái gia đình kiểu gì không. May mà chú cũng hơi lập dị. Hai gã con trai và các em gái tôi ngồi vòng quanh trên sàn trước lò sưởi, ngọn lửa ấm áp đang nổ tí tách trong lò. Ben đứng lên khi nhìn thấy tôi. “Tôi lấy rượu táo cho Allie nhé?” “Cảm ơn, không phải lúc này,” tôi nói, ngồi xuống nhập bọn. Ben ngồi lại xuống cái thảm bên cạnh Sandra, nó ngẫu nhiên thả tay xuống để hờ trên đầu gối Ben. Nếu tôi mà quay video cảnh này, tôi có thể mở lớp nối tiếp cái buổi thuyết trình về kỹ nghệ tán tỉnh năm ngoái. “Thế ra anh và anh Twist chơi với nhau từ hồi cấp một à,” Sandra nói với Ben. “Anh ấy thật là một người đáng mến.” “Nó là một thằng hề.” Ben mỉm cười. “Bọn anh kết bạn với nhau từ hồi lớp 1. Craig cũng thế. Nhà Craig chuyển về đây từ khi nó… bao nhiêu tuổi nhỉ?” Ben hỏi, quay sang ông bạn hàng xóm. “Ừm, lên ba.” Ben lặng lẽ chờ đợi, cho Craig một cửa để tham gia vào cuộc nói chuyện. “Ba tuổi,” Craig nhắc lại rồi im thin thít. “Bạn sống ở bên nào đường?” Tôi hỏi Craig. Trước khi Craig kịp trả lời – phải công nhận là hắn chậm chạp trong đối đáp thật – thì Sandra nói, “Twist và em hôm nọ đi mua hàng. Anh phải xem anh ấy mua gì cho anh, Ben.” “Một trò đùa gì đó,” Ben đoán. “Năm nào nó chả làm thế.” “Em có thể cho anh một manh mối,” nó nói với cái nhìn trêu trọc – lại một cảnh nên quay video khác. “Em biết à?” “Ở phía tây,” Craig cuối cùng cũng trả lời. “Tôi sống ở căn nhà xám có cửa chóp màu nâu đỏ ấy.” “Bạn có một phòng tối ở nhà không?” Tôi hỏi. “Ở dưới tầng hầm,” hắn đáp lời, hơi lanh lợi lên một chút, “Tôi tự dựng lấy. Tôi rất vui lòng cho bạn xem vào lúc nào có dịp.” “Nếu ở đó tối thì có gì mà xem cơ chứ?” Sandra hỏi. Có thể nó chỉ trêu anh ta, nhưng câu đó khiến anh chàng lặng ngắt. Julia vẫn chưa nói lời nào, một điều thật bất thường. Có thể nó đã hiểu ra con người Craig. “Được rồi, mọi người,” cô Jen nói. “Đến lúc trang trí cây rồi.” “Xông vào treo lên thôi,” chú Sam nói thêm. Mẹ tôi kinh hoàng. “Chú không có kế hoạch trang trí gì hay sao?” Chú Sam lắc đầu. “Chỉ treo hết lên thôi ạ.” Craig đứng dậy và chìa tay cho Julia. Nó nhổm dậy trông yêu kiều đến nỗi khiến Craig ngó sững. Đôi mắt xanh của hắn sáng lên và bắt gặp mắt Julia trong một thoáng. Lúc đó tôi nhận ra rằng người ta có thể trở nên hấp dẫn không tin nổi khi khuôn mặt được thắp sáng lửa tình yêu. “Cháu tự rót một ít rượu táo cho mình được không ạ?” tôi hỏi chú Sam. “Chắc chắn rồi. Cháu là người trong nhà mà.” Tôi đã quay đầu vào bếp và nghe tiếng chân bước phía sau. “Được mà, tôi tự lấy được mà,” tôi bảo Ben. “Allie lấy được, nhưng mà tôi đang muốn ganh đua. Giúp đỡ Allie có đúng là một môn thể thao nguy hiểm không?” Tôi nhăn nhó còn hắn thì cười to. “Tôi có mấy câu muốn hỏi Allie,” Ben nói nhỏ xuống, kéo nhẹ tôi vào hẳn trong bếp. Tôi hy vọng những câu Ben định hỏi không phải về những cơ hội của Ben với Sandra. Ở trường Fields, tôi đã phải mất nhiều thời gian để trả lời những câu hỏi như thế. Vừa khép cánh cửa lại sau lưng chúng tôi, Ben hỏi luôn. “Với Julia có phải vô vọng không?” “Cho Ben hay cho Craig?” “Thôi nào, Allie,” Ben nói, nhăn mặt với tôi. Rồi Ben quay qua bếp và bắt đầu rót rượu táo ra. “Với Craig thì,” tôi nói, “chắc phải có phép màu đấy.” Ben ngoái nhìn tôi qua vai. “Allie có tin không?” “Phép màu á? Vào dịp Giáng sinh, thỉnh thoảng… tôi cũng tin.” Ben quay lại và mỉm cười. “Tôi nghĩ… tôi cũng thế.” Đôi mắt sẫm màu của Ben sưởi ấm tôi như những đốm than hồng. Rồi Ben lại quay lại rót tiếp. “Tôi không chắc có nên khuyến khích Craig không. Tôi ghét phải nhìn nó bị tổn thương. Allie biết đấy, nó và tôi không mấy khi cặp kè với nhau trong trường, nhưng trước đây tôi toàn ở nhà nó. Nó là một đứa đáng mến, một đứa tốt bụng không muốn làm phiền ai bao giờ. Điều đó với tôi là quan trọng, bây giờ lại càng thấy quan trọng hơn trước đây.” Ben nhìn mãi vào chỗ rượu táo đang sôi trong lúc đó. “Craig là một thằng khôi hài và giàu trí tưởng tượng,” Ben nói tiếp. “Nhưng nó hơi khó thể hiện khi chưa thật quen một người – đặc biệt là khi nó phải lòng người ta. Mà đến tận giờ nó mới có một người như thế!” Tôi thở dài, “Ước gì tôi biết cách trở thành thiên thần hộ mệnh của Craig và giúp cậu ấy.”
“Allie đã có nhiệm vụ làm thiên thần hộ mệnh rồi,” Ben mỉm cười nói với tôi. “Nếu có một điều mà tôi và cô Jen chung ý kiến, thì đó là Allie đang nâng đỡ Tim qua được kỳ nghỉ này. Ngoài ra, Allie đã giúp Craig rồi đấy thôi,” Ben lấy một cái tách và múc rượu táo. “Nó bảo với tôi là nó nói chuyện điện thoại với người con gái dễ mến nhất trên đời.” Dù đó là lời khen của Craig, tôi thích nghe Ben nói như vậy. Ben trao cho tôi cốc rượu nóng hổi, tôi cúi đầu xuống định hớp một ngụm.
“Kìa!” Tay Ben nắm lấy cằm tôi, nâng lên. “Bỏng lưỡi bây giờ, Mèo.”
“Mùi thơm quá,” tôi bảo Ben.
“Của hiệu Danners đấy, Allie biết mà, cái chỗ mà Allie và Mike mua hàng chiều hôm nay ấy.” Ben nhìn tôi như định nói gì nữa, rồi lại thôi. “Dù sao, như tôi vừa nói, Allie đã giúp đủ rồi. Khi lái xe về đây, tôi cứ lo mình có còn hợp với bạn bè cũ nữa không. Tôi là người khó kết bạn mới. Thế nào mà tôi lại có thêm hai người bạn mới – Allie và anh bạn thuở nhỏ, Craig.”
“Tốt,” tôi nói, biểu thị vốn từ phong phú ngang với Craig.
“À, chúng ta tốt hơn nên quay lại trong kia để đảm bảo anh bạn của chúng ta không lấy kim tuyến treo lên mình trong lúc xem Julia treo đồ trang trí.”
Tôi gật đầu và theo Ben bước qua cửa. Theo những gì tôi đọc được trong quyển tiểu thuyết lãng mạn của tôi, tình cảm bạn bè còn xa mới trở thành lòng khát khao say đắm. Tôi không chắc là cái cô gái mà lát nữa đây Ben sẽ đập đập vào cửa sổ để gọi có được coi là một người bạn hay không. Thực tế thì, tôi nghĩ. Giống hệt như Craig, mày cũng có thể bị tổn thương.
***
Một tiếng sau, tôi buộc phải đối diện với thực tế khác nữa khi chúng tôi treo xong những quả bóng. Sandra nối lại câu chuyện lúc nãy với Ben về những người bạn chung và Julia cũng nhập hội. Craig biết những người mà họ đang nói đến nhưng cũng giống như tôi, cậu đứng ngoài cuộc nói chuyện đó. Thế là chúng tôi chỉ nghe và treo những cột băng lên cây, cứ mỗi lần một mảnh sáng chói. Tim giúp đỡ chúng tôi.
“Anh biết anh như thế là khiếm nhã mà,” Sandra nói với Ben, “lúc anh bỏ rơi Meg tại buổi tiệc của Melanie, chỉ một tiếng sau khi nó đưa anh tới đó.”
“Cô bé không đưa anh tới đó,” Ben tự bào chữa. “Anh lái xe tới nhà cô bé rồi bọn anh đi bộ từ đấy.”
“Nhưng Meg là người mời anh,” Sandra ép Ben. “Đằng nào anh cũng được mời ấy mà.”
“Ồ, thật à,” nó đùa, “Anh tự tin khủng khiếp nhỉ. Em đoán tất cả những câu chuyện về anh đều là sự thật.”
Tôi ngoái cổ lại nhìn bọn họ.
“Tùy vào việc em ám chỉ những việc gì,” Ben trả lời. “Anh cũng đã nghe một vài chuyện về em đấy.”
“Anh kể một chuyện, em sẽ kể một chuyện,” nó đề nghị. Ben nhướng một bên mày. “Những chuyện mà ta đã nghe về nhau à?”
“Không,” nó nói chậm rãi, ân cần, nhích lại gần Ben. “Hãy kể cho em một chuyện về anh mà không ai khác biết.” Sandra có phép thuật thu nhỏ một căn phòng – hoặc cả một gian thể dục – thành một thế giới chỉ dành cho hai người.
Nó làm điều đó bằng cặp mắt của mình. Trước đây tôi đã từng thấy tất cả những trò ấy, nhưng chưa bao giờ tôi thấy mình bị đẩy ra rìa như thế này. Tôi quay lại với công việc của mình, bắt gặp Tim đang trèo lên cái thang chênh vênh ở phía bên kia cây thông.
“Tim, cẩn thận đấy!” tôi nói. Đúng lúc ấy, nó mất thăng bằng và trượt khỏi thang, cánh tay bé bỏng của nó vung lên, quật hai quả bóng bay ngang căn phòng. Một quả màu bạc đập vào bàn vỡ tan. Tim dán mắt vào quả bóng vở, mặt nó chợt tái xanh.
“Con không cố ý. Không mà!” Nó hết nhìn ba nó lại nhìn cô Jen. “Con không cố ý mà!” Nó có vẻ sợ chết khiếp. Tôi tự hỏi không biết mòn đồ trang trí đó có phải là một trong những món của cô Jen không.
“Không sao đâu, Tim,” cô tôi nói. “Cô biết đó là một tai nạn mà.” Nhưng nó vẫn có vẻ khổ sở, như sợ rằng người ta không thật sự tin nó.
“Anh rất mừng là em làm thế, Timmy,” Craig nói, bước qua với nó, để tay lên cái thang. “Anh đã cố đánh văng các thứ trang trí suốt tối nay.”
Tim liếc sang Craig.
“Ba lần anh cố đâm sầm vào cái cây Giáng sinh này nhưng toàn trượt.”
Khóe miệng Tim hơi nhếch lên một tí.
“Có thể anh sẽ leo lên cái thang này và làm một cú lộn một vòng rưỡi vào cái cây xem. Có nhớ em thích kiểu lộn đó như thế nào không?”
“Lộn xuống bể bơi thôi, không phải xuống cây.” Tim mỉm cười nói.
“Thì cứ nhìn anh xem.” Craig trèo lên mấy bậc thang, rồi đứng trên mép một bậc, lấy thăng bằng trên mấy đầu ngón chân giỏi đến mức tôi biết Craig thật sự là một vận động viên nhảy cầu.
“Không!” Tim nói, cười rinh rích. “Em không biết nếu cái cây này không bị va mạnh ít nhất là một lần thì sẽ là điềm gở cho năm mới à.”
“Làm gì có chuyện đó,” Tim bảo Craig.
“Thật mà, chú Dave của anh còn nói sẽ là điềm gở nếu không ném cây thông qua cửa sổ – mà từ tầng hai xuống nhé,” Craig nói tiếp. “Em đã thấy cái cây nằm dưới sân ngoài kia rồi, đúng không? Cái người nằm sóng soài bên dưới chính là chú Dave đấy. Chẳng may chú ấy lại thường bay ra ngoài với cái cây luôn.”
Tim cười vang và vội nhìn ba nó với cô Jen, những người đang mỉm cười lại với nó. Cô Jen nháy mắt với nó. Craig leo xuống thang, không nhận ra rằng anh ta đã làm được nhiều hơn là giúp Tim thoát khỏi một khoảnh khắc tồi tệ. Julia đã ngắm nhìn và cười không thành tiếng. Lúc này nó vẫn còn đang mỉm cười. Có cái gì đó thật cảm động khi một chàng trai tỏ ra ân cần với những đứa trẻ.
Một tiếng sau, khi gia đình tôi sắp sửa ra về, Ben giúp tôi mặc áo khoác.
“Rất có thể có hy vọng đấy,” tôi thì thầm với Ben.
Ben nhìn sâu vào mắt tôi, đôi mắt sẫm màu le lói. “Cho ai cơ?”
Tôi dứt mắt mình ra khỏi mắt Ben. “Ben biết mà,” tôi nói, rồi ra về.