Gió to và tuyết dày khiến không ai ra ngoài được vào tối thứ Bảy. Khi tuyết rơi, Julia chuyển từ các bài tập kỹ thuật và nhạc Schubert sang các bản tình ca – những bản tình ca dài, não nuột khiến tôi phát điên. Rồi sáng Chủ nhật, Sandra đẩy tôi vào tâm trạng còn tệ hơn khi bắt tôi xem nó trình diễn những bộ cánh mà có thể sẽ diện vào đêm Giao thừa. Đêm hôm trước, trong khi tôi đọc nốt cuốn tiểu thuyết lãng mạn của mình, Sandra đã điện thoại cho Ben và mời anh đi với nó tới dự buổi tiệc tất niên nhà Twist. Tất nhiên là anh đồng ý rồi.
Đến trưa Chủ nhật thì cơn bão đã nguôi thành những cơn gió mạnh. Tôi dành cả buổi chiều để dọn tuyết trên lối đi bộ và đường xe chạy vào nhà, và tôi sẽ rất sung sướng được xúc tuyết trên tất cả các đường phố trong thị trấn chỉ để không phải ở trong nhà. Nhưng trận đấu bóng rổ diễn ra tối đó, nên cuối cùng thì tôi cũng phải vào nhà để tắm một cái.
Trong bữa tối, mẹ chuyền quanh món gà nấu quá nhừ và nói mẹ rất vui vì tôi đi xem trận đấu với hai đứa em gái. Thế là tôi thông báo với mẹ rằng tôi sẽ hẹn với Mike còn Sandra thì đi với Ben. Mẹ trông lúng túng.
“Đó là sự dàn xếp dở ẹc,” mẹ nói. “Hết kỳ nghỉ, tất cả các con sẽ cách xa nhau hàng bao cây số.”
“Thế an toàn hơn,” ba tôi nhận xét. “Con đã có địa chỉ e-mail của Ben,” Sandra bảo mọi người. “Và con có thể đến ở với Allie vào các dịp cuối tuần.”
Tôi bị nghẹn thịt gà, phải uống vội miếng nước cho trôi. “Em có thể nghĩ lại chỗ cô Henny.” Sandra mỉm cười với tôi. “Chị đùa đúng không?”
“Chị nói thật đấy. Phòng chị thì nhỏ, và bây giờ chị cũng có cuộc sống riêng của chị ở trường.”
“Chị thật may mắn,” Sandra nói tỉnh bơ, “là em không cố giữ chị đứng bên lề cuộc sống của em ở trường em. Chị chắc chắn được tham gia vào mọi thứ diễn ra ở đây.”
“Chị có cố để được thế đâu.”
Nó hơi nhún vai. “À, nhân dịp cuối năm chị cũng giúp em được một dịp lớn, giúp em thoát khỏi Mike. Không phải em thật sự bật đèn xanh cho anh ấy đâu,” nó nói tránh đi, “nhưng em ghét làm cho những người muốn hẹn hò với em phải thất vọng.” “Một trong những thảm kịch của đời em đấy,” tôi lầm bầm chỉ mình tôi nghe.
“Kỳ lạ là mọi chuyện lại thành ra êm đẹp,” Sandra nói. “Tất cả được cho qua, Al.” Nó chạy bay lên lầu đề trang điểm cho xinh hơn, nếu còn có thể làm thế.
“Con trông không có vẻ quá vui so với người vừa được bỏ qua nhỉ,” ba tôi quan sát.
Tôi ngước mặt từ đĩa lên, cố xua đi tưởng tượng đau khổ trong tâm trí tôi: Ben và tôi trong phòng chờ ở trường Fields, đang nói chuyện vãn trong lúc chờ Sandra thay quần áo. Qua khóe mắt tôi nhìn thấy Julia lắc đầu với ba tôi. Đề tài đó không được nói đến nữa.
Ford đón Julia với tôi lúc bảy giờ. Tôi chưa nhìn rõ hắn hôm đầu tiên mới về nhà, nhưng bây giờ tôi có thể thấy cái anh chàng này chắc chắn có tương lai với phim truyền hình với mái tóc vàng, đôi mắt xám và gò má cao.
Khi chúng tôi đến nhà thi đấu của trường, một đám đông đã tụ tập chờ trận đấu truyền thống của kỳ nghỉ. Ở một thị trấn nhỏ như Thornhill, không phải chỉ học sinh lớn mà cả bọn nhóc cũng đi cổ vũ cho đội mình. Mọi người mang tới những biểu ngữ làm sẵn từ nhà. Những tấm băng màu bạc và những túm sợi màu – màu vàng của đội Thornhill và màu đỏ tươi của đội Elmhrst – dâng lên, lắc lắc, lung linh. Tiếng nhạc ầm ĩ. Trận đấu còn chưa bắt đầu mà tòa nhà đã rung rinh.
Cả hai đội đang khởi động. Ba chúng tôi đi theo lối đi bên cánh, đang tìm một chỗ trống trên các hàng ghế, thì Caroline, bạn của cặp song sinh nắm lấy cánh tay tôi.
Mái tóc màu đỏ của nó đêm nay trông như bờm sư tử. Một chữ T to tường chạy dài từ trên ngực chiếc áo len của đội cổ vũ xuống đến eo, chiếc váy ngắn màu vàng có đường li xanh thì chỉ xòe vừa đủ qua hết cái hông đầy đặn. “Chị ơi,” nó chào tôi.
“Chào, Caronline! Em trông tuyệt vời.”
“Cám ơn chị. Allie, chị phải biết là bọn em sẽ làm hết sức để cổ vũ anh ấy.”
“Anh ấy?”
“Mọi người ơi,” nó gọi mấy đứa con gái khác trong đội, “Đây là Allie. Allie Parker.” Chúng xúm lai.
“Chị của Julia và Sandra,” tôi giải thích.
“Ồ, thật à?” một cô tóc đen đáp. “Thế mà em không nhận ra.”
“Bọn em viết một biểu ngữ mới cho Mike đấy,” một cô khác khoe với tôi.
“À, thế thì hay quá.” tôi nói. Không phải đến lúc ấy tôi mới nhận ra: Tôi đang được giới thiệu với tư cách bạn gái của Mike chứ không phải là bà chị của hai cô bé sinh đôi. (há há..chết chưa Al? Ai bảo nhận lời với Mike?)
Julia và Ford đã tiến lên và giữ được một băng ghế trên khán đài. Tôi trèo lên đó với hai đứa.
“Đông thật nhỉ,” tôi nói.
“Mọi người trong thị trấn này đều đi xem,” Ford nhận xét. “Đây là món duy nhất mà tất cả bọn họ đều hiểu.”
Tôi nhìn quanh nhà thi đấu. “Craig kìa,” tôi nói, đứng lên và vẫy anh ta, nhưng anh ta đang bận chụp ảnh. Tim, ngồi bên cạnh ba nó và cô Jen, nhìn thấy và vẫy lại tôi từ khán đài bên cạnh. Nó đang định chuồn sang chỗ chúng tôi thì bị ba nó tóm cổ lại.
Mọi người đổ vào nhà thi đấu đông nghẹt nên việc giữ chỗ cho Ben và Sandra ngày càng khó hơn.
“Chị Sandra của em có khi nào đúng giờ không?” Ford phàn nàn.
Hai đội xếp hàng để chào khán giả. Bình luận viên xướng tên đội khách trước và gọi tên các vận động viên dự bị trước tên những người vào sân. Khi tất cả các thành viên đội nhà trừ Mike đã chạy ra giữa sân và giơ cao tay chào bạn bè, bình luận viên cuối cùng cũng xướng to, “Tiền đạo ngôi sao, đội trưởng đội Thornhill, học sinh lớp 12, mang áo số 10, Mike Callowa…aaaay!” Cả khán phòng gầm lên.
Thật là lạ lùng, quá lạ lùng, cái cảm giác khán đài rung lên, hàng trăm người hâm mộ xung quanh tôi reo hò, tiếng trống gõ dồn, các cô gái vẫy tung những sợi túm màu chào anh chàng đêm nay sẽ đưa tôi về nhà. Tôi thấy cứ như mình đang mượn cơ thể của cô gái khác vậy. Chúng tôi đứng lên hát quốc ca, mắt hướng về phía ngọn cờ treo tận cuối khán phòng. Julia huých tôi khi bài quốc ca bắt đầu. “Mike tìm chị kìa.”
Mike và tôi nhìn thấy nhau cùng một lúc. Hắn cứ dán mắt vào tôi còn tôi thì hất hàm về hướng lá cờ, ra hiệu cho hắn đáng ra hắn phải nhìn hướng đó. Hắn chỉ mỉm cười.
Rồi Ford xoay người bên cạnh Julia, nhìn mấy hàng ghế phía sau chúng tôi. “Tại sao cái thằng chụp ảnh kia cứ nhìn lên đây thế nhỉ?” gã hỏi.
“Ý cậu nói Craig á?” tôi đáp, liếc sang Julia.
Nó nhún vai.
Bài quốc ca kết thúc, các tuyển thủ đã vào vị trí. Caroline và đội của nó giơ cao các túm sợi. Ném bóng, ném bóng, ném bóng đi!
Tôi biết hầu hết các câu cổ vũ và đang ở trong tâm trạng muốn hò la. Mấy phút sau, Janice, cô gái tóc sẫm màu xinh xắn ở đội kịch, luồn đến chỗ bên cạnh ba chúng tôi. “Miệng chị ghê thật!” nó nói với tôi. “Bọn mình có thể dùng chị ấy trong vở diễn mùa xuân đấy, Julia.”
Đó là một trận đấu hay, giành giựt nhau từng điểm một. Mike chơi rất giỏi – không quá mê bóng nhưng rất cứng rắn. Twist xoay người làm động tác giả, quả bóng xoay tít trong tay, trình diễn miếng nghề đã làm nên biệt danh cho hắn. Tôi thực sự thấy vui sướng vì đã trở thành đầu trò cổ vũ trên khán đài, chỉ mình Ford có vẻ khó chịu vì tiếng la hét của tôi. Thế rồi trọng tài bắt lỗi sai, một điểm bẩn cho đội khách.
“Đi khám O.D. đi!” tôi hét to.
“O.D. á?” Janice hỏi.
“Bác sĩ nhãn khoa – trong tiếng latin, chị nghĩ thế.”
“Đi khám O.D. đi! Đi khám O.D. đi!” tiếng hô từ khán đài tôi đã lan quanh khắp phòng. Janice và tôi đang lắc hông, giữ nhịp cho đám đông hò la thì Ben xuất hiện bên tôi như từ trên trời rơi xuống. Sandra ở phía bên kia anh.
“Vui hả?” anh hỏi tôi.
“Ồ, vâng!”
“Anh sẽ điếc tai cho mà xem,” Sandra cảnh cáo Ben. “Allie đã cổ vũ cho em cái năm em tham gia đội bóng rổ của trường.”
“Chị không cổ vũ cho em, Sandra, chị đã hét chỉ hướng cho em.”
Ben cười vang.
“Bọn em cứ sợ hai người không tìm thấy bọn này,” Julia kêu lên át tiếng gầm của đám đông. “Hai người đến lúc nào thế?”
“Lúc hát quốc ca,” Sandra đáp.
“Nhờ thế mà bọn anh tìm thấy mọi người,” Ben nói thêm. “Anh thấy Mike và Craig đang quay về hướng này nên nhìn theo họ, cứ tưởng quốc kỳ treo ở đây.”
Chúng tôi quay lại xem trận đấu, và tôi tiếp tục hò hét. Tôi phải thế nếu tôi muốn giữ sáng suốt. Mỗi cú va chạm với cánh tay Ben khiến điện chạy khắp người tôi, mà bị kẹp chặt trên cái ghế băng đó, chúng tôi cứ va vào nhau liên tục.
Sandra muốn chỗ ngồi ngoài cùng để còn chạy lên chạy xuống các hàng ghế chào hỏi bạn bè. Mỗi bận nó đi, trái tim tôi lại đập thình thịch theo cái kiểu tôi đã thấy khi tôi và Ben khiêu vũ một mình với nhau. Chẳng biết thế nào mà tám trăm con người khác trong nhà thi đấu này như không có mặt.
“Bình tĩnh nào, Allie.” tôi lầm bầm với chính mình.
“Em vừa nói gì à?” Ben hỏi.
“Không. Không.”
“Có, chị có nói mà,” Janice thì thầm bên cạnh tôi.
“Tôi thật không hiểu nổi,” Ford nói. “Điều gì khiến bọn con gái phát rồ lên khi thấy mấy cái thằng kia nhỉ?” Hắn nhìn mấy cô nàng ngồi trước chúng tôi hai hàng ghế đang chết mê chết mệt các tuyển thủ. “Chúng biến cái bọn đang nhảy nhót với quả bóng và tìm cách bỏ vào rổ kia thành đám người hùng. Kìa kìa, nhìn cái thằng chụp ảnh trường mình kìa.” Hắn chỉ vào Craig. “Chắc nó nghĩ nó đang chụp trận đấu quyết định tranh Cúp Bóng rổ Quốc gia đấy.”
Craig đã chụp nhiệt tình trong suốt hai hiệp đầu tiên, nằm úp bụng xuống sàn, leo tuốt lên cái thang, quên biến mọi người và mọi việc, chỉ biết đến cái mà anh ta đang chụp thôi.
“Nhiếp ảnh gia làm việc như thế đấy,” Julia nói. “Người ta chụp rất nhiều chỉ để chọn lấy một hay hai kiểu hoàn hảo nhất.”
“Craig đã chụp vở diễn mùa thu của bọn mình theo cách ấy,” Janice nhắc Ford, “Và đã chụp được mấy tấm ảnh tuyệt vời.”
“Và chụp bọn trẻ con trong buổi diễu hành của thị trấn nhân lễ hội Halloween,” Ben thêm vào, “Rồi các chủ cửa hàng trong dịp Giáng sinh nữa. Craig không phải chỉ quan tâm đến bọn con trai đâu – nó luôn tìm thấy những khía cạnh thú vị ở bất cứ người nào, có lẽ chỉ trừ ở chính bản thân nó.”
“Đó là điều khiến tôi thấy anh ấy thú vị,” tôi nói.
Kết thúc màn rao quảng cáo, tôi và Ben liếc Julia rồi nhìn nhau. Anh hơi mỉm cười. Chúng tôi còn được liên kết với nhau bởi niềm hy vọng dành cho Julia và Craig. Nhưng tôi đã để những liên hệ ngắn ngủi ấy kéo dài quá lâu; Ben chắc hẳn đã thấy điều gì đó trong mắt tôi, bởi khi anh nhìn tôi, ánh mắt anh thay đổi. Cái vẻ đăm đắm, cái ấm áp trong ánh nhìn khiến mắt anh như đốm than hồng, đột nhiên xuất hiện trở lại.
Thế rồi tiếng kèn báo hiệu nghỉ giữa trận đấu vang lên và hai chúng tôi nhìn đi chỗ khác.
*****
Tôi đoán tất cả những ai từng học cấp ba đều mơ ước được nhập hội với các chàng trai nổi bật hoặc những cô gái hấp dẫn. Sau trận đấu, giấc mơ của tôi đã thành hiện thực tại quán cà phê Bingos, nói thật chứ không khoác lác tí nào.
Rất có thể những khái niệm về lòng tự trọng mà các thầy cô ở trường Fields nhồi nhét vào đầu tôi đã làm tôi ảo tưởng về giá trị bản thân, nhưng đúng là tôi rất bực mình khi bị coi chẳng là gì ngoài “bạn gái mới của Mike”. Tại sao hắn không phải là “bạn trai mới của Allie” nhỉ? Tất nhiên, hội của hắn biết hắn chứ đâu có biết tôi, nhưng điều khiến tôi thấy chán ngắt là chẳng ai ở đó muốn biết tôi cả. Mọi chuyện tôi được hỏi tối đó đều liên quan tới Mike. Hắn đã tặng gì cho tôi nhân dịp Giáng sinh? Tôi nghĩ thế nào về trận đấu vừa rồi của hắn? Tôi và hắn có kế hoạch gì cho những ngày còn lại của kỳ nghỉ?
Chán quá, tôi nhặt lon soda của mình và ít khoai tây chiên, hy vọng được nói chuyện một cách thật sự với Craig. Ben đã thuyết phục được ông bạn cũ của mình đến đây, nhưng Craig chỉ ngồi trên một cái ghế cao ở bên lề của đám đông, nói chuyện với những người không tham gia vào đám này. Tôi vừa hướng về phía Craig thì Mike nắm tay tôi.
“Allie,” hắn nói, “Em đi với anh tới dự tiệc Giao thừa ở nhà Twist nhé?”
Tôi ngạc nhiên nhìn lại hắn. Rất có thể đây là giấc mơ thứ hai ở trường cấp ba, được người hùng của trường mời đi dự hội trước cả đám đông. Nhưng tôi cảm thấy mình bị sa bẫy. Ben, kẻ ngồi trong vòng tay ôm của Sandra ở bàn kế bên, đang nhìn và lắng nghe câu trả lời của tôi – và bao nhiêu người khác nữa cũng thế. Tại sao Mike lại đánh liều trước mặt bọn họ nhỉ? Trừ phi, đương nhiên rồi, hắn chắc chắn rằng tôi sẽ đồng ý.
Và sự thật là tôi nhất định không làm bất cứ chàng trai nào phải xấu hổ bằng cách là anh ta thất vọng trước mặt bạn bè, đặc biệt là trong một đêm đặc biệt của anh ta thế này. “Chắc chắn rồi,” tôi nói. Mike lấy lon soda và khoai tây chiên từ tay tôi rồi kéo tôi ngồi xuống chỗ kế bên hắn. Ford ngồi đối diện chúng tôi. “Anh chẳng có cơ hội nào nói chuyện với em từ lúc xong trận đấu tới giờ,” Mike nói.
“Được mà,” tôi đáp, “Anh là ngôi sao tối nay và anh có bao nhiêu bạn bè cần nói chuyện.”
Hắn vòng tay choàng qua tôi. “Em là một cô gái dịu dàng.”
Tôi nhăn mặt, còn hắn cười to. “Được rồi” hắn nói, “giả bộ là em không phải đi.”
“Không cần phải giả bộ.”
“Anh đã hỏi Allie vào tối thứ Ba chưa?” Julia vừa tiến lại bàn chúng tôi, vừa hỏi. Nó ngồi xuống bên Ford. “Em không nhớ được là chị có bận gì vào tối thứ Ba không, Allie.”
Theo hệ thống báo động cũ rích mà các em tôi và tôi qui ước với nhau, đó là cách báo trước cho người kia biết, phòng người đó tìm cớ thoái thác một lời mời. Tuy nhiên, thông thường tôi không phải là người cần thời gian để dựng đứng lên lý do.
“Julia và tôi đang định đi Windhaven để xem diễu hành tàu thủy,” Ford bảo chúng tôi. “Bắt đầu vào lúc sáu giờ. Sau đó chúng ta có thể đi dạo qua công viên Windhaven. Ba mẹ tôi có một túp nhà nhỏ ở đó, chúng mình có thể ghé chơi. Đương nhiên ba mẹ tôi sẽ không có ở đó đâu.”
“Nghe hay đấy nhỉ,” Mike nói. “Bọn mình rảnh tối thứ Ba mà.”
“Sao anh biết là em rảnh?” Tôi hỏi.
Mike cười vang. “Bởi vì anh chưa mời em làm gì hết.”
“Điều đó chỉ có nghĩa là anh rảnh thôi.”
Hắn trông bối rối mất một giây, rồi nhoẻn miệng cười. “Em nói đúng. Em không dịu dàng.”
“Thế Allie có đi không?” Ford hỏi.
Tôi nghĩ mất một hai giây gì đó, lâu hơn là tôi cần. “Được thôi.”
Ford nhìn qua Sandra và Ben. “Hai người cũng đi chung chứ?” hắn nói.
“Không cảm ơn, chúng tôi có kế hoạch khác rồi,” Ben đáp, câu đáp khiến tôi cảm thấy vừa nhẹ nhõm vừa khốn khổ.
Suốt cả tiếng đồng hồ sau tôi luôn cố giữ tập trung vào Mike. Xét cho cùng, anh ta luôn là người luôn muốn có tôi ở bên. Trên đường anh ta chở tôi từ quán cà phê về nhà, chúng tôi nói chuyện một lát rồi rơi vào im lặng. Tôi đồ rằng trận đấu quyết liệt vừa rồi khiến anh ta thấm mệt.
“Anh trông hơi mệt mỏi, Mike,” tôi nói khi chúng tôi về đến lối vào nhà. “Em có thể đi bộ một mình vào nhà. Anh đừng ra ngoài cho khỏi lạnh.”
Anh ta đã tháo dây an toàn. “Thì em ở đây cho ấm,” anh ta nói, rồi vòng tay ôm tôi. Anh ta kéo tôi lại gần anh ta, quay mặt tôi lại phía anh ta.
Mắt anh ta xanh đến không ngờ, miệng anh ta trông cuốn hút như cái gã trông ảnh quảng cáo nước hoa. Ảnh anh ta mà dán lên tủ đựng đồ ở phòng thể dục trường Fields thì bọn bạn tôi chỉ có lác mắt. Rất có thể lần này, tôi nghĩ. Có thể lần này tôi sẽ cảm thấy gì đó.
Chúng tôi hôn nhau. Một nụ hôn ngắn, rồi một nụ hôn dài hơn, rồi một nụ hôn thấy lê thê và ướt át như con sông Missisipi. Tôi mong chờ pháo hoa. Tôi đã sẵn sàng cho một cú choáng dịu ngọt. Không có gì cả.
Ngay lúc tôi ngồi thẳng lại, hai đứa tôi chết cứng như chú hươu trong ánh đèn pha của một chiếc xe hơi.
Mike rụt lại, cười vang khi ánh đèn kia vụt tắt ngay. “Anh đoán là chúng mình bị tóm tại trận rồi,” anh ta nhận xét.
“Vâng,” tôi nói, cười to với anh ta. “À, chúc ngủ ngon nhé.”
Tôi giữ nụ cười trên mặt suốt quãng đường ra tới cửa sau. Ánh đèn rọi vào chúng tôi là đèn xe của Ben, và nếu tôi không cười tiếp thì tôi sẽ bật khóc.