Âm phong càng lúc càng mạnh, y phục của Quỷ Lệ cùng Kim Bình Nhi lật phật bay. Bọn họ đứng trước động khẩu của Sân Ma Cổ Động, nhìn về phía trước đang dần dần xuất hiện thân hình cự đại quỷ dị của hung linh.
Nhãn châu to tựa chuông đồng, từ trong vùng bạch khí hung hãn trừng mở, ẩn ẩn có những tia sáng đỏ như máu phát ra, thân hình cự đại của hung linh từ từ hiện ra rõ ràng, đưa mắt nhìn xuống hai phàm nhân trước mặt.
“Là ai, to gan lớn mật dám đến nơi đây?”.
Giọng hung linh mãnh nhiên cất lên, hùng hồn chấn động, phảng phất chu vi vách đá xung quanh đều rung lên bần bật.
Tuy nhiên sau đó, hung linh tựa hồ như phát hiện ra, hạ giọng, mục quang chuyển sang phía sau thân hình Quỷ Lệ thời thấy Kim Bình Nhi đang đứng: “Lại là ngươi?”.
Kim Bình Nhi khe khẽ cười, kiều mị vô hạn, nói: “Đúng, lại là ta, chúng ta lại gặp mặt rồi”.
Hung linh cười lớn, thanh âm vang lên truyền đi xa, phảng phất tại phía sau người hắn từ trong u thâm cổ động xa xa cũng vọng lại một tràng cười: “Ngươi lại đến đây làm gì, vẫn chưa làm kinh động đến nương nương thần tượng đủ hay sao?”.
Kim Bình Nhi trong đầu đang tính cách đối phí với hung kinh, xem như tình huống hôm nay, tên hung linh thủ hộ Sân Ma quyết nhiên không phải dễ đối phó. Chỉ là trong tâm suy nghĩ vậy, ngoài mặt thị vẫn nở nụ cười quyến rũ.
Kim Bình Nhi định trở lời, bỗng nhiên nghe thấy tiếng Quỷ Lệ nói: “Ngươi có phải là hộ vệ của Linh Lung Vu Nữ năm xưa, thâm nhập Thập Vạn Đại Sơn, một trong Nam Cương thất anh hùng, Hắc Hổ, không?”.
Kim Bình Nhi ngạc nhiên, quay người nhìn qua phía Quỷ Lệ, chỉ thấy Quỷ Lệ sắc diện thản nhiên, nhìn thằng vào thân hình khổng lồ của hung linh.
Cũng có thể là tại lúc Quỷ Lệ lên tiếng hỏi, hung linh nọ cũng là không có cách gì tự chủ được ngây người ra, phảng phất “Hắc Hổ” cái danh tự đó, như một trọng quyền tàn nhẫn đánh mạnh vào đâu đó trong thâm tâm hắn.
Kể cả là hóa thân thành lệ quỷ hung kinh, kể cả là quên hết cả thế gian, ngàn vạn năm cô khổ đợi chờ, chung quy cuối cùng vẫn có một hồi ức, thầm tàng trong nơi sâu thẳm nhất của tâm hồn.
“Ngươi… là ai?” thanh âm hùng hồn của hung linh, như đột nhiên cất lên, cũng như tình cảnh vừa xuất hiện, hoàn toàn biến đổi.
Quỷ Lệ nhìn đám âm sâm quỷ khí đang vòng thành từng vòng bởi thanh âm, nhãn trung lấp lóa những tia phức tạp khó hiểu, chậm rãi nói: “Năm xưa trong bãy người họ vệ Linh Lung Vu Nữ, cuối cùng còn được năm người trở về, sau đó kiến lập ra ngày nay Nam Cương Ngũ Tộc. Còn lại hai người, là hai vị huynh đệ đã từng theo hộ vệ Linh Lung Vu Nữ từ lâu nhất, Hắc Hổ và Hắc Mộc là không trở lại. Cổ lão Vu tộc truyền thuyết, đại ca Hắc Hổ trung tâm dũng mãnh, nhị đệ Hắc Mộc kiên nhẫn chấp khán, ta thấy ngươi đối với thần tượng cung cẩn dị thường, ngàn vạn năm nay kiên nhẫn như vậy, hoá thân hung linh không hối hận, chỉ phỏng đoán ngươi là Hắc Hổ, không ngờ lại đúng?”.
Hung linh nọ trầm mặc hồi lâu, mục quang ngưng lại nhìn Quỷ Lệ, Quỷ Lệ dưới ánh mắt hung lệ của hung linh, không ngờ lại chẳng hề có một chút uý kỵ nào, cũng mở to mắt nhìn lại.
Chầm chậm, âm bạch quỷ khí xung quanh hung linh càng lúc càng nồng, ánh huyết quang trong mắt hung linh càng lúc càng mạnh, từng đạo khí âm hàn thấu cốt thổi vào cửa động Sân Ma, khí hậu phảng phất cũng càng lúc càng lạnh.
Trên vai Quỷ Lệ hầu tử Tiểu Hôi, tựa hồ như cảm thấy bất an, khe khẽ kêu lên hai tiếng.
“Ngươi thựa ra là ai, làm sao lại biết được truyện xưa của Vu tộc?”. Âm thanh phẫn nộ của hung linh bỗng nhiên biến đổi, thanh âm bây giờ bỗng nhiên biến thành lạnh băng.
Quỷ Lệ tựa hồ như chẳng cảm giác thấy gì, chỉ là nhìn âm ảnh khổng lồ nói: “Thế gian này đến quá nửa là không nhớ được chuyện xưa, chỉ là chung quy sau đó vẫn còn có những truyền thuyết, từng chút từng chút được lưu truyền lại”.
Gã nhìn thẳng vào hung linh, dằn giọng nói từng chữ một: “Nam Cương ngày nay, Vu tộc hậu duệ vẫn còn có người nhớ các ngươi”.
Hung linh nọ nhăm mắt, rất lâu sau vẫn không mở ra.
Kim Bình Nhi đứng phía sau, khẽ nhíu mày đôi mày liễu, nhìn hung linh, đoạn lại nhìn sang bên Quỷ Lệ, những truyền thuyết của Vu tộc về Linh Lung thần tượng, thị một chút cũng không biết, nhưng nhìn phản ứng của hung linh nọ, hiển nhiên đa phần những điều Quỷ Lệ nói đều là sự thật. Từ trước đến nay, thị luôn nghĩ trong ma giáo ắt không có ai có thể biết hơn thị về những di sự trong Thập Vạn Đại Sơn, không ngờ tên Quỷ Lệ này lại biết được những cố sự đó.
Thị nhìn thân ảnh nam tử đó, trong lòng có chút chấn động, mục quang vẫn lạnh lùng.
Lâu sau, âm phong lạnh lẽo thổi qua. Trên đỉnh đầu, mây đen ùn ùn kéo lại, gió lạnh như cắt, cản sắc thê lương.
Trong phút tĩnh mặc này, đột nhiên, hung linh Hắc Hổ bỗng chợt ngẩn đầu, nhìn trời hú lên một tiếng, thanh âm thê lệ, phảng phất như mang theo nhưng tang thương của vãng sự kèm trong tiếng hú. Đến lúc thanh âm tiếng hú từ những rặng núi xa vọng lại, gã mới cúi đầu xuống, tiếng van ù ù, phảng phất chính là những tâm tình của chuyện xưa đang cuồn cuộn trở về.
“Đa tạ!”.
Hung linh nọ nhìn Quỷ Lệ một lúc lâu, rồi khẽ cúi đầu, nói lời cảm tạ.
Quỷ Lệ không có chút biểu tình nào, chậm rãi lùi về phía sau nửa bước, khẽ chớp mắt, đáp lễ.
Hunh linh gật đầu, thanh âm đã hòa hoãn trở lại, nói: “Không ngờ thế gian này vẫn còn có người nhớ đến Nương Nương và bọn ta, hà…, bất quá chúng ta năm xưa lúc hộ vệ Nương Nương thâm nhập Thập Vạn Đại Sơn, cũng không có ai nghĩ đến việc này lại được thiên cổ lưu danh”.
Nhãn thần hung linh, chậm chậm chuyển qua phía động khẩu Sân Ma Cổ Động, nơi dựng thần tượng của Linh Lung Vu Nữ, nhãn thần hắn, trong giây phút bỗng biến thanh ôn hòa trở lại, đoạn tiếp tục nói, thanh âm cùng hòa hoãn hơn nhiều: “Bất quá bọn ta đến nơi này, không hiếm có ai có thể biết được, đến cả quỷ cũng không biết được”.
Quỷ Lệ im lặng một lúc, rồi đáp: “Đúng, trước khi ta đến đây, tuy đã nghe qua những truyền thuyết về Linh Lung Vu Nữ và bảy người bọn ngươi, nhưng tịnh không biết được tình hình hiện tại của ngươi, cũng không biết được ngươi ở nơi đây…”.
Gã gật đầu, nhìn hung linh chấn động, danh tự đó phảng phất đến gã cũng cảm thấy uý kỵ.
Chỉ là, mục quang của hung linh vẫn không động, vẫn tôn kính nhìn thần tượng, nói: “Các ngươi tìm y làm gì?”.
Quỷ Lệ lãnh đạm: “Chúng ta muốn tìm y sau đó giết y”.
Hung linh nọ đột nhiên ngoảnh lại, nhìn Quỷ Lệ nói: “Chỉ bằng hai người bọn ngươi?”.
Quỷ Lệ bình tĩnh gật đầu: “Đúng”.
Vùng bạch sắc quỷ khí quanh hung linh bỗng nhiên vần vũ càng lúc càng nhanh, khiến thân ảnh hắn càng lúc càng mờ, lúc lâu sau, chỉ nghe thấy tiếng gã lạnh lùng nói: “Không sai, Thú Thần đích xác là ở tại trong Trấn Ma Cổ Động”.
Kim Bình Nhi thân hình nhất động, trên mặt khẽ lóe lên một tia vui mừng. Duy chỉ có Quỷ Lệ đến một chút biểu tình cũng không có, chỉ nhìn hung linh.
Hung linh nọ nhìn gã, hốt nhiên nói: “Ta xem cách ăn mặc của ngươi không giống người Nam Cương, có phải là từ Trung Thổ lại không?”.
Quỷ Lệ gật đầu, nói: “Chính thị”.
Hung linh trầm ngâm một lúc, trong âm sâm quỷ khí, phảng phất như thần tình gã có chút biến hóa, nói: “Ngươi có biết, ta tại sao lại canh gác trước cửa động?”.
Quỷ Lệ đáp: “Không biết”.
Hung linh nói: “Ta tự nhiên là ở đây để bảo hộ nương nương thần tượng, nhưng ngoài việc đó ra, ta cũng ở đây canh gác, một là không để cho yêu nghiệt phục sinh, hai là không để cho ai tiến vào động, ngươi đã minh bạch chưa?”.
Quỷ Lệ gật đầu.
Hung linh nọ thản nhiên cười nói: “Nhưng cuối cùng ta chung quy cũng đã phụ lòng nuơng nương trọng thác, bị… bị tên súc sinh kia lừa gạt, gây ra lầm lỡ to lớn, yêu nghiệt phục sinh, thiên hạ sinh linh đồ thán…”. Nói đến đây, âm thanh gã càng lúc càng nhỏ, sau đó, hung linh định thần trở lại, tiếp: “Ta vốn đã tuyệt vọng, nhgĩ rằng thế gian này không còn ai có khả năng tiêu trừ yêu nghiệt trừ hại cho bá tánh, không ngờ mấy ngày trước, hắn trọng thương trở về, trung thổ nhân kiệt địa linh, quả là có cao nhân có thể đả thương được nó, thật là ngoài sức tưởng tượng của ta”.
Quỷ Lệ khóe mắt khẽ giật, đoạn lạnh lùng cười nói: “Ngươi cũng đừng nên mừng vội, Thú Thần tuy đã bại, nhưng người đả bại nó, cũng không khá được nó chút nào đâu…”.
Hung linh khẽ run, không biết câu đó của Quỷ Lệ có hàm ý gì, nhưng sao đó lại thâm trầm nói: “Có thể trừ khử yêu nghiệt, tự nhiên là rất tốt rồi, ta cótâm nguyện này từ cả ngàn năm nay, chỉ hận hôm nó phục sinh, ta cố hết sức cũng không làm gì nổi nó. Các ngươi đến từ Trung Thổ, có lẽ có khả năng chế ngự nó”.
Xung quanh hung linh qỷ khí bốc lên xung thiên, trừng to đôi mắt, lớn tiếng nói: “Ta thay mặt nương nương cho phép ngươi qua lần này”.
Nói xong, hắn chầm chậm lùi sang một bên, nhường đường cho Quỷ Lệ và Bình Nhi, đằng sau gã một động nhỏ u thâm dẫn sâu vào trong cổ động.
Quỷ Lệ nhìn động huyệt một lúc lâu, rồi đưa mắt nhìn hung linh, hung lin cũng nhì gã.
Quỷ Lệ gật đầu, cũng chẳng nói thêm gì nhiều, chầm chậm nước về phía trước. Khi đi qua hung linh, trên vai gã hầu tử Tiểu Hôi đột nhiên ngẩng đầu, nhìn vào thân thể to lớn của hung linh, ba con mắt chớp chớp.
Hung linh nọ hốt nhiên nói với từ sau lưng Quỷ Lệ nói lớn: “Vẫn còn một chuyện, ngươi nên để tâm. Hôm đó Thú Thần không trở về một mình, ngoài con ác thú Thiết Thao bên cạnh nó, vẫn còn một con yêu nghiệt nữa, đạo hạnh cực cao, ngươi phải cẩn thận đó”.
Quỷ Lệ dừng bước nói: “Cứ như ta biết, thập tam yêu thú thủ hạ của hắn, đều bị tiêu diệt hết rồi”.
Hung linh nọ lắc đầu đáp: “Không phải là bọn thập tam yêu thú đó, từ trước tới nay, đến cả ta cũng chưa thấy con yêu nghiệt đó nhiều, ngươi nhất định phải cẩn trọng”.
Quỷ Lệ gật đầu, nhìn sâu vào trong cổ động rồi tiếp tục bước.
Phía sau, Kim Bình Nhi chầm chậm tiếp bước nối gót, hai người một khỉ, dần dần chìm vào trong hắc ám, tan vào trong âm ảnh rồi biến mất hẳn.
Quỷ khí quanh mình hung linh, từ từ trở nên mơ hồ, nhưng đôi mắt to tướng của hắn, vẫn nhìn chằm chằm vào vùng hắc ám trong động huyệt. Rồi đột nhiên, hắn hướng về phía vùng u tối, hống lên một tiếng như kinh lôi thiểm điện sấm sét, nộ khí như bài sơn đảo hải oanh nhiên bùng lên, thậm chí đến cả những đạo âm phong cũng bị thổi ngược vào trong động, đến cả vách đá xung quanh cũng rung lên rơi ra những hạt vụn đá rụng xuống lả tả.
Sau khi tiếng hống điên cuồng đã dứt hẳn, thân hình to lớn của hung linh, dần dần tan vào trong hắc ám.
Chỉ là, vào lúc hung linh tiêu thất, gã không chú ý đến, bên ngoài Sân ma Cổ Động, đằng sau thần tượng, ẩn ẩn thiểm hiện một bóng đen, chính là người đã sách động Nam Cương Ngũ Tộc nội loạn, cướp đi thánh khí của Ngũ Tộc, giúp Thú Thần phục sinh, Hắc Mộc.
Đoạn trường bào đen tuyền vẫn như ngày trước, phủ kín toàn thân Hắc Mộc, từ trong phát ra những đạo âm lãnh khí, chỉ là sâu trong mắt gã, thoáng có những tia mục quang cực kỳ phức tạp, nhìn sâu vào trong Sân Ma Cổ Động. Sau khi hung linh nọ, cũng là vị đại ca của gã trước đây, tiêu thất hắn chầm chậm thu hồi nhãn quang.
Trong âm phong sắt, hắn hạ giọng than: “Nương nương…”.
Cùng lúc đó, Trấn Ma Cổ Động sở tại trên ngọn núi đen ngòm, trong khu rừng già âm u, dần dần xuất hiện một đội ngũ tầm mười người. Người đi đầu tiên, một thân bạch y như tuyết sáng ngời, vẻ mặt lạn lùng, nhưng trong mắt lại có đến mấy phần u sầu thương tang thương, hướng rặng núi đen ngòm mà thở dài.
***
Trung thổ, ba mươi dặm ngoài Hà Dương Thành.
Trên đại đạo, đã qua lâu rồi, những người chạy loạn đều bắt đầu quay trở lại quay trở lại phía nam, nơi đây lại không xa chân Thanh Vân Sơn là mấy, cho nên thường thấy bá tánh y sam lam lũ, gian nan trèo đèo lội suốt trở về quê hương. Bất quá cũng có nhiều người bắt đầu mở hàng tiểu thương tiểu phiến, so với lúc trước phát sinh ra trường hạo kiếp, thì cũng đã tốt hơn không biết bao nhiêu lần rồi.
“Tiên nhân chỉ điểm, xem bản sinh mệnh đây…”, bỗng nhiên một tiếng rao từ trên đại lộ cất lên, phá tan sự tĩnh lặng trầm mặc thường ngày vốn có, nghe bắt tay vô cùng.
“Tài vận, quan ận, nhân duyên, hành tung, phong thủy, xem tướng, trắc tự, mạc cốt, môn nào cũng giỏi, môn nào cũng biết, nhanh nhanh, một người chỉ lấy năm lượng thôi! Quá rẻ quá rẻ…”.
Chu Nhất Tiên tay nắm cây gậy trúc có gắn chiêu bài “Tiên Nhân Chỉ Lộ”, chậm rãi bước từng bước, chúng nhân dáo dác nhìn.
Đằng sau lão, Dã Cẩu đạo nhân chẳng nói câu nào, chỉ lẳng lặng trông coi đống hành lý.
Nhưng đằng sau lão, Tiểu Hoàn nhảy dựng lên, trên đường đang chăm chú đọc một quyển sách mỏng bìa đen không có ghi tựa đề gì, ngẩn mặt lên nói: “Gia gia, người vừa nói gì vậy, mấy lượng một người?”.
Chu Nhất Tiên ngoảnh lại, cười ha hả, một thân đạo cốt tiên phong như tiên nhân hạ giới, xòe năm ngón tay ra, trịnh trọng đáp: “Năm lượng bạc”.
Tiểu Hoàn nhíu mày hỏi: “Nhưng mà hôm trước chúng ta chỉ lấy có ba lượng một người thôi mà. Còn nữa, mấy hôm nay gia gia bị sao vậy, ba hôm trước chúng ta đều đã thống nhất, mỗi khách nhân xem tướng chúng ta chỉ lấy năm tiền ngân lượng, nhưng mà gia gia vẫn chưa bằng lòng, mấy hôm trước xem tướng cho người ta, năm tiền biến thành một lượng, hôm sau một lượng biến thành hai lượng, mới hôm qua đây hai lượng đó lại biến thành ba lượng, đến hôm nay người lại muốn tăng lên thành năm lượng là sao?”.
Tiểu Hoàn chạy lên cạnh Chu Nhất Tiên, nhìn lão trừ trên xuống dưới, Chu Nhất Tiên bị Tiểu Hoàn nhìn đến phát bực, lùi lại một bước quát: “Ngươi nhìn cái gì mà nhìn?”.
Tiểu Hoàn không trả lời, chỉ nhìn lão chằm chằm, Chu Nhất Tiên hừm một tiếng, đoạn lại lùi thêm một bước, hỏi: “Ngươi sừng sừng sộ sộ lên thế để làm gì?”.
Tiểu Hoàn phì một tiếng nói: “Gia gia mới là sừng sừng sộ sộ! Con xem người có bị ấm đầu không, sốt quá biến thành hồ đồ rồi!”.
Nói đoạn, Tiểu Hoàn quay lại phía Dã Cẩu đang đi đằng sau hỏi: “Đạo trưởng, ngài nói xem gia gia tiểu nữ mấy hôm nay có phải là rất hồ đồ không?”.
Ấy là vì bấy giờ đang là ban ngày, Dã Cẩu đạo nhân mấy hôm nay đều dùng một tấm vải điều che mặt, nhưng đôi mắt lấp lánh phát quang, thập phần minh lượng, khi nghe Tiểu Hoàn hỏi, chỉ cười ha ha hai tiếng, sau đó chậm rãi lắc đầu đáp: “Lão… hà, ngươi là tiền bối niên kỷ đã cao, thế nào chẳng có chút…”.
“Đánh rắm!”
Chu Nhất Tiên ở phía trước bừng bừng nổi giận.
Tiểu Hoàn trợn mắt nhìn lão nói: “Gia gia, người kích động lên như vậy để làm gì, con vẫn hiểu đắc đạo thường nói rất có đạo lý, xem điệu bộ ngươi mấy hôm nay, chỉ sợ đúng là có chút hồ đồ rồi”.
Chu Nhất Tiên tựa hồ như không thể chịu nổi “lão hồ đồ” ba chữ này, giận dữ quát: “Hai đứa tiểu bối các ngươi thì biết cái gì, hia ngươi mới có mấy tuổi đầu, đã biết được bao nhiêu nhân tình thế cố, ta đây không phải là…”.
Tiểu Hoàn ngắt lời: “Phải không vậy? Vậy người nói ra xem, tại sao gia gia lại tăng gía một cách vô ký như vậy?”.
Chu Nhất Tiên hừm một tiếng, giương tấm chiêu bài Tiên Nhân Chỉ Lộ lên, hướng đám người bộ hành đang qua qua lại lại bảo: “Các ngươi nhìn mấy người kia, cũng với chúng ta gặp mặt trên đường, có phải là những người tỵ nạn không?”.
Tiểu Hoàn gật đầu: “Không sai, tất cả đều là, cả chúng ta cũng là tỵ nạn”.
Chu Nhất Tiên mắc nghẹn, mặt đỏ bừng bừng, điệu bộ như không nghe thấy Tiểu Hoàn nói gì.
Tiểu Hoàn lại tiếp: “Nếu như tất cả đều là người tỵ nạn, ly hương , con thấy chẳng có mấy người lúc này còn muốn nghĩ đến chuyện xem tướng nữa, con vẫn tưởng gia gia đáng lẽ ra phải giảm giá mới phải, không ngờ gia gia lại nhất định tăng giá lên”.
Chu Nhất Tiên hạ tay xuống, để tấm chiêu bài ra sau, cười nhạt hỏi: “Cứ như các ngươi nói, thì là ta sai rồi, nhưng mà ngươi xem mấy hôm nay, những người tìm chúng ta xem tướng là ít hay là nhiều?”.
Tiểu Hoàn không nói gì, nhíu đôi mày, Dã Cẩu đạo nhân ở bên cạnh láu táu tiếp: “Nói đến việc này, tựa hồ như mấy hôm nay khách nhân xem tướng đích ác là nhiều lên”.
Chu Nhất Tiên lại cười khẩy, mặt đầy vẻ đắc ý, nhìn Tiểu Hoàn tiếp: “Ngươi nêin kỷ còn trẻ, làm sao hiểu đuợc chuyện đời chứ. Ta nói cho ngươi biết, đúng ra là nói sau khi có đại nạn, người người đều phải đi tỵ nạn, tuy rằng vị tất đã có ý muốn xem tướng. Nhưng lần này thì lại khác, hạo kiếp quá lớn, mười mấy ngàn năm mới có một lần, thiên hạ chúng sinh đồ thán, người người đều sống trong cảnh hiểm, không biết có còn sống được đến ngày mai không. Dưới hoàn cảnh khác biệt thế này, có bản tiên nhân ta chỉ điểm giúp họ thoát khỏi cơn mê, không phải là phúc cho sao”.
Tiểu Hoàn cúi đầu trầm tư, lúc lâu sau, mới từ từ ngẩn lên, trên mặt có một tia bục bội chán nản.
Dã Cẩu Đạo Nhân vẫn còn mê hoặc, không nhẫn nại được hỏi: “Ngươi tại sao cứ luôn đề cao cái môn xem tướng này vậy?”.
Chu Nhất Tiên liếc nhìn nói: “Loại học vấn cao thâm này, ta làm sao có thể dạy ngươi”.
Dã Cẩu đạo nhân như dẫm phải đinh, ấp úng một hồi, đoạn chỉ nghe thấy Tiểu Hoàn ở bên cạnh thở dài một hơi nói: “Cái này ta hiện tại cũng ít nhiều minh bạch được một điểm”.
Dã Cẩu đạo nhân cùng Chu Nhất Tiên thất kinh, Chu Nhất Tiên nói: “Ngươi… ngươi nói ra xem?”.
Tiểu Hoàn nhún vai, chậm rãi tiếp: “Gia gia liệu thiên hạ người người tâm sợ hãi khôn xiết, đối với tính mệnh của mình đều lo cũng không được, thì làm sao thể quan tâm đến tài vật của họ được. Trái lại, ngân lượng của gia gia càng lúc càng nhiều, bá tánh tầm thường nghĩ là gia gia có đạo hạnh cao thâm, không giống phàm nhân… Việc này đến con nguyên cũng không tin, vẫn nghĩ là loại tiểu xảo kiểu này đến tên ngốc cũng nhìn ra, không ngờ vẫn còn quá nhiều người không nhìn ra”.
Chu Nhất Tiên lắc đầu: “Ngươi sai rồi, Tiểu Hoàn”.
Tiểu Hoàn ngạc nhiên: “Cái gì?”.
Chu Nhất Tiên nói: “Mấy điều ngươi nói đều đúng, chỉ là câu sau cùng sai rồi, tịnh không phải là bọn chúng không nhìn ra, chỉ là bản thân bọn chúng nhìn không thông được đạo lý thôi”.
Dã Cẩu đạo nhân nghe qua không hiểu bèn hỏi lại: “Cái gì mà nhìn không ra?”.
Chu Nhất Tiên lại nhìn những người bọ hành tất tả qua lại nói: “Chúng sinh thiên hạ, không phải là ngu độn không nhìn ra, chỉ là trong hoàn cảnh sinh tử đầu quan, chẳng có được mấy người có thể tin tưởng được vào chính bản thân, nên chỉ muốn nghe lời an ủi của người khac. Ta vì bọn họ mà chỉ điểm bến bờ, mỗi câu mỗi từ đều là bàn về nửa đời sau của bọn họ, so với hoàn cảnh hôm nay thì thật tốt hơn nhiều lắm. Nghe được lời nói tốt lành, họ trả ngân lượng, cũng được an tâm hơn nhiều”.
Tiểu Hoàn bỗng nhiên đáp: “Ta toàn nói những lời hàm hố”.
Tiểu Hoàn cùng Dã Cẩu đạo nhân đưa mắt nhìn nhau, nhất thời không nói được câu nào.
Chu Nhất tiên ngẩng mặt nhìn trời, nhìn cả một vòm trời bao la rộng lớn, một lúc sau, mới thở dài: “Hạo kiếp thế này, đúng là chỉ có một không hai, nếu không, đến cả trời cũng không chịu nổi”.
Nói đến đây, lão quay lại cười: “Nếu mà như vậy, những ngày trong tương lai tự nhiên sẽ tốt hơn nhiều so với những ngày sống không biết sống chết thế nào, ta nói vậy cũng không tính là những lời hàm hồ gạt người… Trái lại, lão phu trên đường đi, đã an ủi khuyên bảo không biết bao nhiêu là người, bách tính phải lưu lạc, sau những lời khuyên bảo an ủi của lão phu, đều coi trọng sinh mệnh, quyết tâm hướng thiện, tu công tích đức, chẳng phải là tốt hơn nhiều so với mấy lão hòa tượng đạo sĩ hàng ngày nấp trong chùa miếu tụng kinh niệm Phật hay sao?”.
Lão đưa tay vỗ vỗ lên đầu Tiểu Hoàn, mặt bừng tiên khí, chính nghĩa lẫm liệt, giống như lão vì trời đất mà thương xót chúng nhân cứu thế, độc một mình xuống địa ngục cứu thuơng nhân bí tráng, chỉ tiện theo mà thu chút ngân lượng bạc trắng, cũng là đại nghĩa ở đây, không thu ngân lượng thì không đủ để cứu người, thu rồi thì đúng là đại từ đại bi sở vi chính khí thương tang.
Lão tiếp tục than: “Nhân sinh, đích thực là tịch mịch…”.
“…”
Nhất thời bốn bề không nghe thấy tiếng ai, bốn phía là một màn tĩnh lặng.
Chu Nhất Tiên nhíu đôi mày bạc, thu hồi nhãn quan không nhìn trời nữa, ngoảnh bốn phía nhìn.
“…”
“Hây, hai đứa bọn ngươi, đi nhanh như vậy làm gì…”.