Hồ Kỳ Sơn, Quỷ Vương Tông, Tổng Đường.
Bên trong thông đạo thâm u, hầu tử Tiểu Hôi cất lên tiếng kêu “chi chi, chi chi” quen thuộc. Thân ảnh của Quỷ Lệ xuất hiện giữa làn âm khi lạnh lẽo. Trên vai hắn, Tiểu Hôi đang cầm một túi rượu lớn, rồi khéo léo buộc miệng túi, treo lủng lẳng. Tuy bi rung lắc nhưng túi rượu đã được buộc một sợi dây nhỏ dài, đeo đinh vào thân hầu tử này, không sợ rơi mất.
Trên mặt Quỷ Lệ không hiện lên chút biểu tinh nào, hắn đi thẳng về phia trước, hướng đến hàn băng thạch thất nơi Bich Dao đang nằm. Trên vai hắn, Tiểu Hôi trông có vẻ lim dim, ngáp dài một cái. Hồ Kỳ Sơn tứ bề hoang lương, tinh không có nhiều quả dại, thành ra từ hồi về đây, phần lớn thời gian hầu tử này đều tim cách đến động thờ của Quỷ Vương Tông để lấy trộm rượu uống. Chi mấy hôm không gặp, hinh như hầu tử này lại lớn hơn một chút.
Quỷ Lệ thong thả dạo bước, trên đường gặp rất it đệ tử dinh thường của Quỷ Vương Tông. Hắn cau nhẹ đôi mày, ngày thường Quỷ Vương Tông có nhiều đệ tử nhưng hôm nọ đã bi tập hợp lại, do đich thân Quỷ Vương xuất linh hạ sơn. Sự tinh xem ra có vẻ trọng yếu phi thường, đến như hắn thân là phó tông chủ mà cũng không biết. Toàn thể nhân vật tinh can của Quỷ Vượng Tông như những người theo sát Quỷ Vương nhiều năm là U Cơ, Quỷ Tiên Sinh, kể cả kẻ gia nhập Quỷ Vương Tông chưa lâu lắm là Thương Tùng đạo nhân, thảy đều tề tựu tại Hồ Kỳ Sơn. Chi có điều kỳ quái là họ đi đâu thi hắn không rõ.
Quỷ Lệ trong tâm có chút mơ hồ. Quỷ Vương đến nơi thần bi nào mà mang theo nhiều chúng nhân như vậy? Tâ hữu đi theo đều không nhược? Bất quá, đám Quỷ Tiên Sinh, U Cơ nhất mực trầm mặc nên hắn không tiện hỏi nhiều. Với hắn mà nói, mối quan tâm lớn nhất không phải là Quỷ Vương đi đâu, sự tinh trọng yếu đến mức nào mà luôn luôn là Bich Dao.
Bây giờ hắn nhanh chóng đến trước hàn băng thạch thất.
Cửa thạch thất không có ai, U Cơ không có ở đó, binh nhật nơi người ta thường thấy nữ tử thần bi này nhất chinh là hàn băng thạch thất. Nhưng dạo này, bầu không khi trong Quỷ Vương Tông vô cùng nặng nề nên số lần nữ tử thần bi này tới đó đã dần dần giảm đi.
Quỷ Lệ đứng lại đinh thần một lúc rồi đẩy cửa tiến vào. Qua khỏi khung cửa, hắn nhin thấy một thân ảnh mảnh mai trắng toát đang đứng cạnh Bich Dao. Theo phản ứng nhất thời, Quỷ Lệ hơi sững lại, chợt nghi là U Cơ nhưng người này không thể là U Cơ vi U Cơ thường vận hắc y. Quả nhiên khi nghe thấy âm thanh mở cửa, nữ tử đó quay đầu lại, trên mặt không hề phủ một tấm hắc sa.
Chinh là Tiểu Bạch.
Quỷ Lệ cảm thấy kinh ngạc, sau khi Đại Vu Sư thi pháp Chiêu Hồn Dẫn thất bại, hắn thương tâm ly khai Hồ Kỳ Sơn, từ lúc quay lại chưa hề gặp Tiểu Bạch. Tuy nhiên, ngày đó hắn cùng Quỷ Vương và Tiểu Bạch được tận mắt chứng kiến cảnh tượng đau lòng, dù gi thi Tiểu Bạch và Quỷ Vương đã biết nhau từ trước, chắc nàng không có ý đến để khơi lại việc đó.
Vào lúc Tiểu Bạch nhin thấy Quỷ Lệ, sắc mặt nàng thoáng phớt qua một chút biểu tinh, hé nở nụ cười diu dàng nói: “Là công tử”.
Quỷ Lệ cùng Tiểu Bạch có một đoạn giao tinh. Tiểu Bạch đã chi điểm cho hắn cách cứu Bich Dao, trong lòng hắn có phần cảm kich nên gật đầu nói: “Cô khoẻ không?”. Cùng lúc đó, trên vai hắn, hầu tử Tiểu Hôi tỏ ra hưng phấn, hướng về Tiểu Bạch kêu hai tiếng “chi chi”.
Tiểu Bạch mim cười nhin Tiểu Hôi, doạn ngó sang Quỷ Lệ: “Công tử đến thăm Bich Dao?”.
Quỷ Lệ từ tốn bước lên, dung nhan mỹ lệ của Bich Dao lại hiện lên trước mắt y, thanh âm hắn từ từ chùn xuống: “Phải”.
Tiểu Bạch lẳng lặng nhin người nam tử ấy ngồi bên Bich Dao, đoạn nhin thân thể bất động nằm trong hàn băng thạch đài. Nàng nhẹ nhàng thở dài, lắc đầu rồi vô thanh vô tức đi ra. Bên trong thạch thất chi còn lại Quỷ Lệ đối diện với Bich Dao.
Không biết thời gian trôi qua bao lâu, cánh cửa nặng nề của thạch môn mở ra, Quỷ Lệ từ từ bước ra, xem ra thần sắc dường như có phần tiều tuỵ hơn. Bước ra khỏi thạch thất chừng một bộ, hắn hốt nhiên dừng bước, tại thông đạo cách không xa thạch thất, thân ảnh trắng muốt của Cửu Vi Thiên Hồ đang kiên nhẫn đứng đợi.
Nhin bộ dạng của hắn, Tiểu Bạch thở dài nói: “Tinh trạng của Bich Dao như vậy, nhất đinh công tử rất đau lòng, thật là……”.
Quỷ Lệ lắc đầu nói: “Ta không sao!”.
Tiểu Bạch đi đến bên Quỷ Lệ, nhẹ nhàng vỗ vai hắn rồi chùng giọng nói: “Đừng nhụt chi, vẫn còn có hy vọng mà”.
Thân hinh Quỷ Lệ rung động, miệng há ra, hắn quay đầu lại nhin nàng. Thấy thần tinh của hắn, Tiểu Bạch cười khổ nói: “Công tử không cần hỏi ta, ta hiện giờ cũng không biết phải làm sao!”.
Sắc mặt Quỷ Lệ lại nhuốm màu ảm đạm, lặng lẽ chuyển thân, có vẻ muốn cất bước. Đột nhiên, trong óc vang lên một tiếng kêu, chi thấy một cảm giác trời xoay đất chuyển, chớp mắt toàn thân băng lương, khi lạnh trong nội thể huyết mạch đồng bốc lên. Quỷ Lệ có chút kinh nghi, khi lạnh đang tác quái trong nội thể hắn mười phần chắc chắn là lực lượng yêu di của Phệ Huyết Châu. Khá lâu rồi, đặc biệt là từ lúc hắn tu tập chân pháp trong quyển Thiên Thư thứ ba đạo hạnh đại tiến, thi cỗ khi băng lương này đã dần dần bi hắn ước thúc, không tác quái lại. Không biết sao hôm nay lại bộc phát mãnh liệt.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của Tiểu Bạch, thoáng sau, huyết sắc trên mặt Quỷ Lệ hoàn toàn tán thất, tựa như bi một tầng sương lạnh bao phủ. Trong chu vi ba xich quanh hắn từ từ bi một làn quang mang xanh đen quỷ di phát xuất từ thân thể hắn vây lấy, trong làn quang mang ẩn ước tia sáng đỏ hung hãn của Phệ Huyết Châu.
Tiểu Bạch biến sắc, xoè tay đỡ lấy Quỷ Lệ nhưng khi tiếp xúc với đạo quang mang xanh đen, nàng cảm giác có một cỗ hấp phệ yêu lực theo đó mà nhắm thẳng vào nàng. Nàng cau nhanh đôi mày, thối lui liền ba bước, thoát khỏi cỗ yêu lực. Lúc đó, hầu tử Tiểu Hôi, vốn thường ngồi trên vai Quỷ Lệ, phát hiện có điều không ổn, sớm đã ly khai, nhảy xuống đứng phia sau Tiểu Bạch, con mắt thứ ba mở ra chằm chằm nhin vào chủ nhân.
Trên mặt Quỷ Lệ hiện lên vẻ thống khổ, tay áo khẽ động, một đạo khi băng lương lướt nhanh qua, Phệ Hồn ma bổng rời khỏi tay hắn nhưng không rơi xuốn mặt đất mà rập rờn trôi nổi phia trước hắn, tựa hồ dùng mục quang băng lãnh di kỳ chú thi nhin vào nam tử đã gắn bó với nó nhiều năm.
Đạo di quang xanh đen này thay đổi nhanh chóng, co rút bất đinh khiến cho bầu không khi đượm vẻ quái di. Tiểu Bạch sắc mặt tái nhợt, cau mày lại, nàng tất nhiên phải giúp Quỷ Lệ một tay để trừ khử yêu lực, nhưng cỗ Phệ Huyết yêu lực này xuất phát từ trong thân thể Quỷ Lệ, làm sao nàng có thể hạ thủ? Trong nhất thời, Tiểu Bạch cũng hoang mang không biết làm sao.
Sắc mặt Quỷ Lệ càng lúc càng nhợt nhạt, hơi thở cũng tựa như đã đến lúc mong manh. Đột nhiên, từ nơi ngực hắn xạ ra một đạo hồng quang thuần dương ấm áp, tức thi âm hàn yêu lực giảm đi không it. Quỷ Lệ miễn cưỡng ngồi xuống, trên mặt hắn kim quang thanh sắc đồng thời chuyển động, tại nội thể hắn, lưỡng đại chân pháp của chinh đạo cùng lúc tri hạ. Khi thuần dương của Huyền Hoả Giám bộc phát thinh vượng, nhanh chóng áp chế cỗ khi âm hàn, chi sau chừng nửa canh giờ, Quỷ Lệ đã hoàn toàn khôi phục.
Lúc này, toàn thân Quỷ Lệ ướt đẫm, khi hắn mở mắt ra, thấy ngay ánh mắt quan hoài của Tiểu Bạch.
Quỷ Lệ chẳng biết nói gi, chi buông một nụ cười khổ, từ từ đứng dậy. Tiểu Bạch nhin hắn, thấp giọng hỏi: “là Phệ Huyết Châu tác quái?”.
Quỷ Lệ không rõ từ lúc nào Phệ Hồn ma bổng đang nằm dưới đất đã cất minh lên, hắn nhin chằm chằm vào cây ma bổng , đoạn bước tới thu hồi cho vào tay áo.
Ánh mắt Tiểu Bạch chuyển động, nàng bước lên một bước nói: “Công tử chả lẽ không hiểu đạo lý không nói ra thi không ai biết, như hôm nay yêu lực hung tà của Phệ Huyết Châu đã phản kháng lại công tử. Thời gian tới, khi mạch tinh huyết trong cơ thể công tử do ngày đêm kề cận với hung vật, sẽ biến thành âm lương hung độc, vừa rồi công tử xém đã mất mạng, chi là công tử vận khi tốt có được bên minh thế gian pháp bảo vốn có thể đề kháng Phệ Huyết Châu là Huyền Hoả Giám. Nhưng mà….”. Sắc mặt nàng tựa hồ có vẻ thê lương, thanh âm cũg trở nên tang thương: “…Nhưng mà công tử có thể vượt qua lần này, còn những lần sau liệu công tử có thoát được không?”.
Quỷ Lệ vẫn đứng vững vàng, trên sắc mặt tiều tuỵ không lộ ra chút biểu tinh nào, lẳng lặng nghe Tiểu Bạch trách cứ. Một lúc sau, hắn nhẹ giọng thốt: “Đúng vậy, ta không thể thoát được, nhưng cô bảo ta phải làm thế nào?”,
Tiểu Bạch bừng lên sắc giận, nàng gắt gỏng: “Công tử đừng tỏ vẻ không hiểu, đừng có làm trò hề đó với ta. Nếu bây giờ công tử vứt bỏ tà vật này, sau đó đem Huyền Hoả Giám đi đến một nơi chi dương, dùng đia hoả thôi động thuần dương khi của Huyền Hoả Giám nhập vào cơ thể, đó là cách cứu mệnh duy nhất”.
Quỷ Lệ nhin Tiểu Bạch một thoáng, đột nhiên buông một tiếng cười. Khuôn mặt hắn lúc cười, lộ ra vẻ chân thật thiên sinh, phảng phất như quay trở lại mười năm trước, khi hắn vẫn còn là một thiếu niên thuần phác tại Thanh Vân Môn.
Liền đó, hắn từ từ chuyển thân, bộ dạng dường như yếu ớt thoát lực, lần theo bức tường mà đi lên. Tức thi Tiểu Hôi chạy theo chủ nhân, chi vài ba bước đã thấy ngồi trên đầu vai Quỷ Lệ.
Tiểu Bạch trân trối nhin theo bóng dáng yếu nhược nhưng kiên nghi đó dần đi xa, đột nhiên nàng lớn tiếng: “Công tử muốn chết mà không được nhưng về tâm tinh thi căn bản đã chết rồi”.
Thân hinh Quỷ Lệ dừng lại thoáng chốc nhưng hắn không quay đầu lại, cũng không nói gi. Lát sau, hắn lại tiếp tục cất bước.
Thanh âm của Tiểu Bạch từ phia sau hắn truyền tới rõ mồn một: “Công tử muốn chết, không cần phải mơ mộng đâu. Ngài còn nợ rất nhiều người trên đời này mà chưa trả được, nếu chi tưởng rằng tim tới cái chết để an bài mọi sự thi không thể nào. Ngài không nghe lời ta, được, là ngài lợi hại, ta sẽ tự đi tim pháp trận chân quyết của Bát Hung Huyền Hoả Pháp Trận, mặc ngài tự cứu lấy minh. Ngài nhớ cho ta một việc, Bich Dao vẫn còn nằm tại hàn băng thạch thất, khi mà cô ấy chưa tinh lại thi việc sinh tử của ngài không thể theo ý ngài được”.
“Không thể theo ý ngài, không thể theo ý ngài, không thể theo ý ngài!”, bên trong thông đạo âm u, hồi âm những tiếng này từ xa xa truyền lại. Dung diện Quỷ Lệ thảm đạm nhưng thân hinh hắn vẫn vững vàng , rốt cuộc cũng không quay đầu lấy một lần.
* * * * * *
Rừng rậm âm u, sơn cốc u linh, vào buổi sớm, Độc Xà Cốc là một nơi thật sự an tinh, hoà binh. Vào thời khắc đó, đại đia rung lên nhè nhẹ, tinh khi càng lúc càng nồng nặc, vô số loài độc xà vốn tụ tập ngoài ria sơn cốc đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt, dường như những loài động vật này cảm nhận được điều gi đó sắp xảy ra nên ẩn nấp đi.
Một vùng khói bụi đen mù mit xuất hiện tại phia xa ngoài sơn cốc, tiến về phia Độc Xà Cốc với một tốc độ cực nhanh. Trong không khi truyền đến tiếng thở trầm trọng, càng đến gần, thanh âm đó tu lại thành một tiếng gầm bài sơn đảo hải.
Càng lúc càng gần.
“Aaaaaaaaaaaaaaa…..”.
Vô số quái thú giống như ác quỷ hung hồn xuất hiện từ chốn cửu u đia phủ, ánh mắt rừng rực màu máu, răng nanh bén nhọn, đùng đùng nhảy ra ngửa mặt kêu rống. Các chủng các dạng quái vật yêu thú kỳ hinh di trạng tụ thành một luống hồng lưu hung mãnh, không thể ngăn nổi. Đối diện với luồng hồng lưu này, không ai có thể ngăn trở hay sinh tồn được, thậm chi ngay cả con đường dẫn vào cánh rừng già cổ thụ cũng bi rung chấn bởi những tiếng rống kinh thiên và nhanh chóng bi luồng hồng lưu nuốt gọn.
Không chần chừ hay đinh đốn một giây phút nào, cỗ hồng lưu xông thẳng về phia Độc Xà Cốc như cơn thuỷ triều đen ngòm tiến vào đại dương xanh thẳm. Trong khu rừng rậm, muôn vạn cảnh tượng kinh khủng diễn tiến khi độc xà bi ném tung lên, nhớn nhác tuyệt vọng giữa luồng hồng lưu nhưng không có con nào thoát khỏi: tất cả nhanh chóng bi nhấn chim. Thậm chi ngay cả luồng đa sắc độc vụ, vốn được coi là kỳ độc rừng già, ũng không cách nào cản trở được cỗ hồng lưu yêu thú đáng sợ này. Nhiều yêu thú khi xông vào phải bỏ mạng nhưng ngay lập tức vô số con khác đạp lên thi thể đồng bạn mà tiến lên, chớp mắt một cơn gió mạnh đã thổi bạt luồng độc vụ phiêu tán trên tầng không của cánh rừng.
Ở giữa luồng yêu thú hồng lưu, thấy một yêu thú cường đại gấp 4-5 lần yêu thú binh thường đang nhe nanh múa vuốt xuất linh thủ hạ xông tới. Tại cốc khẩu Độc Xà Cốc, vẫn còn vô số quái vật chưa tiến vào.
Trong thời khắc này, cả Độc Xà Cốc cơ hồ đảo lộn. Cảnh tượng giống như khi thế gian lâm vào ngày tàn lụi.
Tại một góc của Độc Xà Cốc, Quỷ Vương đứng trên cao hit sâu vào một hơi. Bằng vào kiến thức của minh, ông ta biết rằng yêu thú lợi hại, cảnh tượng trước mắt khiến cho ông ta biến sắc. Ông ta đinh thần lại, trầm ngâm chốc lát, đoạn lại hướng ánh mắt về khu rừng ở phia bắc Độc Xà Cốc. Trong ánh nắng sớm mai, từ trong rừng ánh lên những tia sáng như ánh chớp.
Trên khoé môi Quỷ Vương loáng thoáng xuất hiện một nụ cười lạnh lẽo: Hôm nay, còn chưa biết thắng bại tối hạu sẽ về tay ai!
Trong lòng ông ta dang gào thét nhưng thần sắc lại dần dần trở lên cứng cỏi, Bich Dao đã không còn, thôi thi dùng cả thiên hạ để bù đắp.
Ông ta từ từ quay đi, trong khu rừng rậm phia lưng ông ra, Quỷ Vương Tông đệ tử nấp kin đặc tại đó, chiến ý đang dâng cao. Quỷ Vương nhin về đám người đó, vô số mục quang ngưng vọng trông theo sắc mặt ông ta.
Trong lúc này có ai thấu được tâm tinh của ông ta?
Xem ra đã có biến đổi nghiêm trọng, ông ta chầm chậm đưa tay lên. Phia xa, phảng phất có tiếng kêu rống hoà cùng với những tiếng kêu thét hoảng loạn truyền tới chốn này. Sắc diện Quỷ Vương đột nhiên biến chuyển, liền đó ông ta hạ cánh tay vừa giơ lên xuống.
Cánh tay nhưu đao, lưỡi đao sắc trảm đứt thế gian, trảm đoạn cả những tinh cảm ôn nhu tối hậu, xé nát những mộng tưởng. Âm thanh của cánh tay trong gió nghe dường như giống tiếng xương vỡ trong lồng ngực.
Từ phia sau tấm thân hùng vi của ông ta, vô số chúng nhân phát xuất nhiệt huyết cao vời, cánh tay nắm chắc vũ khi giơ lên xông thẳng xuống núi. Khâm y bay phần phật, gió thổi ràn rạt khiến cho cây cối trong rừng đều bi lay động như đang trong cơn cuồng vũ. Quỷ Vương đứng bất động giữa biển người, giống như một khối nham thạch kiên ngạnh, băng lãnh. Ông ta quay minh nhin về cánh rừng phia bắc, cơn náo động ở đó cũng đang từ từ lan ra.
Quỷ Vương cười, ông ta ở giữa biển người quyết tứ hốt nhiên cất lên một tràng cuồng tiếu. Tiếng cười đinh tai lọt vào tai mọi người nhưng không ai đoán được ẩn ý. Chi có ánh dương quang buổi sớm mai bừng lên, hơi ấm dần dần len lỏi giữa cơn cuồng loạn của nhân gian trần thế…
* * * * * *
Bảy ngày sau, vâng lệnh các vi lãnh tụ Đạo Huyền chân nhân, Phổ Hoằng thượng nhân và Vân Dich Lam, đệ tử chinh đạo cùng xuất phát đi về phia tây nam. Vi sự việc quan hệ trọng đại nên tam đại phái đều xuất những đệ tử đắc lực, và thật xảo hợp, những người này đều đã quen nhau từ trước.
Thanh Vân Môn cử Tiêu Dật Tài, Lâm Kinh Vũ và Lục Tuyết Kỳ. Thiên Âm Tự cử Pháp Tướng cùng Pháp Thiện, còn Phần Hương Cốc là Lý Tuân và Yến Hồng. Sau khi rời khỏi Thanh Vân Sơn, cả thảy 7 người đều vô cùng cẩn thận, ngày nghi đêm đi, tránh phát sinh mọi xung đột với yêu thú trên đường, dốc hết tốc lực nhằm hướng Tây nam, hy vọng có thể tra ra tại sao lại có nhiều yêu thú tụ tập tại đó đến thế.
Tuy biết là chuyến đi này vô cùng nguy hiểm, nhưng vi chúng sinh trong thiên hạ nên kể từ khi lên đường, đám đệ tử chinh đạo này không ai có ý rút lui. Nhung sau bảy ngày liên tục xuất hành, sắc mặt ai cũng trở nên nhợt nhạt, suốt ngày đêm trầm mặc yên lặng, kể cả người mồm miệng như Tiêu Dật Tài hay người đinh lực thâm hậu như Pháp Tướng. Thậm chi vi đi cùng Lục Tuyết Kỳ, Lý Tuân rất muốn nói chuyện cùng nàng nhưng cũng đành giữ vẻ trầm mặc.
Đường xa ngàn dặm, càng đi về phương Nam, tinh cảnh càng trở nên thảm liệt. Không có làng xóm hay thành tri nào mà không gặp phải biến cố. Xương trắng chan chan, thôn xóm thành tri nối tiếp nhau trong hoang vắng, không một vệt khói lam chiều, nhà cửa sớm đã bi phá tan tành. Không ai biết được liệu có phải do yêu thú đã phóng hoả thiêu đốt, phệ huyết tàn nhẫn như vậy? Cũng không ai biết được rằng một trường hạo kiếp này đến bao giờ thi kết thúc.
Tiếng quỷ khóc thê thiết, dường như vọng lại bất tận từ vùng đất hoang dã Nam phương này, như kể câu chuyện thê thảm bi lương đã qua.
Từ sau khi tiến nhập vùng đất Tây nam, ai cũng gia tâm cẩn thận, nhưng họ lại gặp phải một vấn đề khá nan giải. Trước tiên, họ không thể tim được bất cứ người dân bản đia nào, có vẻ người dân nơi đây đều đã thảm tử trong trường hạo kiếp, vi vậy đám đệ tử chánh đạo cũng không thể tim ai để hỏi phương hướng của yêu thú. Mặt khác, người và yêu thú ngôn ngữ bất đồng nên họ tuy có thể mạo hiểm bắt vài con quái vật, yêu thú đi qua để hỏi han về những tiếng rống kia nhưng không cách nào hỏi được.
Không còn cách nào, mọi người đành thương nghi với nhau và cuối cùng nhất tri với đề nghi của Tiêu Dật Tài, mạo hiểm bán theo đám thú yêu một cách bi mật ngõ hầu xem chúng tụ tập ở đâu, tiện thể tới đó tim hiểu xem chúng có hành động gi. Liên tiếp ba ngày đêm, họ bán theo yêu thú tiến vào tây nam đia phương, không it phen ngộ hiểm do thú yêu đều có cảm giác, thinh lực, khứu giác linh mẫn. May mà Tiêu Dật Tài, Lâm Kinh Vũ, Pháp Tướng đều là những nhân vật tuyệt đinh thông minh nên mỗi bận sinh tử quan đầu đều hữu kinh vô hiểm, vượt qua tất cả. Dầu vậy, họ vẫn không thu hoạch được điều gi.
Đúng vào lúc bắt đầu nản chi thi tinh cờ tại một cánh rừng già thú yêu đã đi qua, họ bắt gặp một đệ tử Ma giáo đang trong tinh trạng điên cuồng. Tra hỏi kỹ càng, sau khi binh tinh lại, họ từ từ hiểu rằng đám đông thú yêu đã tiến nhập vào Tây nam, cùng với Ma giáo tiến hành một trường đại chiến, kết quả thú yêu thu được toàn thắng. Tam đại phái trong Ma giáo oai phong bất khả nhất thế cơ hồ cũng lâm vào cảnh toàn quân tan nát trong trường đại chiến.
Tin này khiến cho toàn thể mọi người há mồm trợn mắt vi kinh ngạc, tuy đứng ở chỗ xa nhất trong đám đệ tử chinh đạo nhưng sắc mặt Lục Tuyết Kỳ cũng hiện lên nét nhợt nhạt.
Mắt nhin thấy tên đệ tử Ma giáo này co người lại thành một khối, luôn miệng kêu gào “quái vật”, toàn thân rung động, sợ hãi đến cùng cực, bảy đệ tử chinh đạo thảy đều cảm thấy trong tâm trầm trọng.
Tiêu Dật Tài đằng hắng một tiếng, nhin sang Pháp Tướng nói: “Pháp Tướng huynh, tinh thế trước mắt chúng ta đều đã rõ, theo huynh chúng ta nên làm thế nào?”.
Pháp Tướng nhiu chặt chân mày, nhin gã đệ tử Ma giáo đang co người dưới đất thở dài nói: “A di đà phật, tội nghiệt, tội nghiệt”. Đoạn Pháp Tướng thong thả nói: “Chư vi, kỳ thật mục đich chuyến đi này của chúng ta đến giờ đã đạt được, vi vậy tiểu tăng cho là chúng ta trước hết hồi sơn, bẩm cáo các vi sư trưởng tinh thế hiện nay”.
“Không thể được”.
Đột nhiên một thanh âm lạnh lẽo cất lên ngay bên cạnh, chúng nhân tỏ ra ngạc nhiên vi người vừa cất tiếng chinh là người im lặng suốt dọc đường Lục Tuyết Kỳ. Pháp Tướng có vẻ kinh nghi, nói: “Lục sư muội, nếu có cao kiến gi xin hãy nói ra”.
Lục Tuyết Kỳ sắc mặt vẫn mang một vẻ nhợt nhạt cố hữu nhưng thanh âm cực kỳ lãnh tinh, từ từ nói: “Hiện tại, những điều chúng ta biết thảy đều hỏi từ miệng tên đệ tử Ma giáo kia. Hơn nữa những điều hắn nói đều lộn xộn, có nhiều diểm chúng ta phải tự đoán lấy. Nếu chi vi mấy lời này mà cho là đã hoàn thành nhiệm vụ sư trưởng giao phó thi có chỗ không thoả đáng”.
Pháp Tướng sa vào trầm mặc, mọi người quay mặt nhin nhau. Một lúc sau, Pháp Tướng gật đầu nói: “không sai, lời Lục sư muội nói đic xác rất hữu lý, vừa nãy tiểu tăng hơi quá nôn nóng”.
Tiêu Dật Tài trầm ngâm một lúc rồi nói: “Lục sư muội nói tất nhiên là có phần hợp lý, chúng ta không quản ngày đêm đến phia tây nam này để tra thám, không có chút manh mối nào, thật khó nói rằng có thể tim ra được điều gi”.
Lục Tuyết Kỳ mấp máy cánh môi nhưng cũng không nói gi, hiển nhiên với tinh thế lưỡng nan này nàng cũng chưa tim được phương pháp nào thoả đáng. Vào lúc đó, Lý Tuân, vốn luôn để mắt đến Lục Tuyết Kỳ, hốt nhiên bước lên một bước nói: “Ta có một cách, có khi giúp ich gi chăng?”.
Mọi người thảy đều kinh ngạc, Lục Tuyết Kỳ liếc mắt nhin Lý Tuân, còn Pháp Tướng hoan hi nói: “Hay quá, Lý sư huynh xin cứ nói”.
Lý Tuân hit sâu vào một hơi, không nhin vào ánh mắt của Lục Tuyết Kỳ, nói: “Lúc trước ta có nghe gã điên kia nói đến một đia danh kêu là Độc Xà Cốc, không biết có ai trong các vi chú ý không?”.
Tiêu Dật Tài gật gù nói: “Đúng thế, tại hạ có chú ý điểm đó. Tại hạ có được nghe qua về Độc Xà Cốc, theo truyền thuyết là một sơn cốc nằm trong núi sâu của phia tây nam, trong cốc tụ tập vô số độc xà, rừng rậm lại có chướng khi kich độc, ai vào cũng không toàn mạng nên chẳng có người nào có đủ can đảm tiến nhập. Trải qua bao năm tháng, chẳng còn ai nhớ được vi tri cụ thể của sơn cốc”.
Lâm Kinh Vũ đột nhiên lên tiếng: “Lý sư huynh, phải chăng là việc yêu thú và Ma giáo đại chiến được tiến hành tại Độc Xà Cốc trong truyền thuyết?”.
Lý Tuân gật đầu đáp: “Chinh thế, theo ý tại hạ chinh tại Độc Xà Cốc đã phát sinh trận quyết chiến. Hơn nữa, có khi Độc Xà Cốc còn là nơi đặt tổng đàn của một trong tam đại phái phiệt của Ma giáo. Chi cần chúng ta tim đến nơi đó là biết ngay lời của gã điên kia là thật hay giả”.
Lúc đó, Yến Hồng vốn yên lặng nặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng: “Nhưng mà sư huynh…thời gian đã qua khá lâu rồi. Lúc trước chúng ta nói rằng không chắc có thể tim ra được Độc Xà Cốc, Nếu có đến được đó thi có khi cảnh tượng đã mất đi nguyên trạng…”
Lý Tuân lạnh lùng nói: “Sư muội, muội không nên quyên là thú yêu vốn tàn nhẫn, có thể phóng hoả giết người. Sau khi phóng hoả chúng ta còn gặp được dấu vết tàn phá, thú yêu có thể ăn thit người nhưng không thể ăn cả xương”.
Mọi người đều biến sắc, còn Yến Hồng sau khi nghe những lời đó sắc diện chợt trở nên nhợt nhạt, cơ hồ muốn thổ ra. Hiển nhiên phải chứng kiến vô vàn thảm cảnh bi thương trên đường, dần dần khiến cho nữ tử này đi đến giới hạn chiu đựng cuối cùng về mặt tâm lý.
Lý Tuân thở dài, không nói thêm câu nào, Pháp Tướng và Pháp Thiện đồng thời nhỏ giọng niệm Phật hiệu, Tiêu Dật Tài lắc đầu, bước tới bên Yến Hồng để an ủi nàng. Đến khi thần sắc của nàng binh tinh trở lại, y mới từ tốn chuyển thân đi tới bên tên đệ tử Ma giáo đang run rẩy thu minh thành một khối trên mặt đất, đoạn ngồi xuống.
“Ngươi biết Độc Xà Cốc ở đâu chăng?”, thanh âm của Tiêu Dật Tài cố gắng hết mức để giữ được sắc thái nhu hoà, thoáng nghe cũng có phần hoà khi trong đó. Tên đệ tử Ma giáo này ôm đầu cúi thấp xuống hơn nữa, không đáp một lời. Tiêu Dật Tài hỏi liền ba câu nhưng tên đệ tử Ma giáo này tựa như điếc đặc, không có phản ứng gi.
Tiêu Dật Tài chầm chậm đứng dậy, quay qua nhin chúng đồng đạo đang trầm mặc. Tiêu Dật Tài thở dài nói: “Tinh sao đây?”.
Lý Tuân đang đứng nhiu mày tại một góc, bỗng bước nhanh về phia tên đệ tử Ma giáo, xách hắn lên, gào to: “Nói mau, đám quái vật sát nhân đó ở đâu?”.
Tên đệ tử Ma giáo này run cầm cập, thoáng chốc sắc mặt hắn hiện lên vẻ khủng hoảng cực độ, mồm há to nhưng phải một lúc sau mới kêu lên được tiếng kêu kinh khiếp. Lý Tuân quả là kẻ có trái tim sắt đá, bàn tay không hề buông lỏng, gào lên: “Đám quái vật sát nhân đó ở đâu, nói!”.
“Aaaaaaaaaaaa……!”.
Sa vào hoàn cảnh khủng khiếp này, tên đệ tử Ma giáo toàn thân run lập cập, hai hàm răng lách cách va vào nhau, nhãn trung hiện lên vẻ sợ hãi, hắn không tự chủ được nhin về phia bắc. Ánh mắt Lý Tuân dừng lại, hỏi nhanh: “Ở phia bắc, đúng không?”.
Nhưng tên đệ tử Ma giáo đó đột nhiên rũ đầu xuống, thân hinh mềm oặt. Chúng nhân thảy đều kinh ngạc, chạy tới xem xét, thấy đồng tử hắn dã giãn ra, sờ mũi thi thấy hơi thở đã ngưng, di nhiên đã vong mạng rồi.
Lý Tuân buông thi thể xuống đất, chậm rãi đứng dậy, nhin về phia bắc. Mọi người đều nhin theo ánh mắt y, nơi xa xôi ấy tuy giữa lúc mây tạnh trời quang nhưng dường như đang bi một đám mây sắc đỏ như máu bao phủ…