Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tru Tiên

Chương 55 – Tử biệt

Tác giả: Tiêu Đỉnh
Chọn tập

Trong lòng hang động rực lửa đó , hơi nóng cứ ngùn ngụt bốc lên. Dòng dung nham đỏ rực bên dưới cuồn cuộn chảy, đất đá xung quanh cứ liên tục nứt toác ra.

Trương Tiểu Phàm cảm thấy hơi thở dường như ngày càng khó khăn, mỗi lần hít vào là luồng không khí nóng bỏng xung quanh cứ như nhất tề luồn ép vào trong phổi, đồng thời, mỗi bước chân của Trương Tiểu Phàm đều có thể dẫm phải những đốm lửa lập lòe tung lên từ phía dưới. Xa xa phía trước chỉ thấy sắc trắng của con Lục Vĩ Hồ Ly, đang nằm một cách bình thản, trông chừng như đang tận hưởng sự nhàn nhã thường lệ.

Tiểu Phàm đứng nguyên chỗ cũ, nhìn về phía trước, trong lòng thoáng chốc hơi do dự, tuy vậy cuối cùng y cũng tiến tới, đồng thời tay để ý nắm chặt cây thiêu hỏa côn.

Con đường nơi hắn đang đi tuy cứng rắn nhưng lại hẹp, trông như duỗi dài đến cái hồ dung nham sâu thăm thẳm phía trước. Trương Tiểu Phàm cứ đi men theo con đường đó, càng đi thấy hơi nóng càng phát ra dữ dội, tựa như thể nếu đến cuối con đường con người sẽ vô phương chịu được cái nóng khủng khiếp đó.

Không biết vì cái nhiệt độ nóng cháy thịt cháy da này hay vì điều gì khác, cổ họng Trương Tiểu Phàm khô khốc rất khó chịu, nhưng y không dám một chút phân tâm, đôi mắt cứ dán chặt vào nơi con hồ ly phía trước.

Tiểu Phàm bước đến cách xa con hồ ly chừng ba bước thì dừng lại.

Khoảng cách khá gần, tầm nhìn được rõ ràng hơn, trong lòng Tiểu Phàm bất chợt kinh ngạc, con hồ ly trước mặt quả là tuyệt đẹp, lông trắng tinh từ đầu đến chân, đặc biệt là tại cái nơi nóng đỏ như hỏa ngục thế này mà lông nó lại trắng như tuyết, chẳng những không pha tạp một sợi lông màu khác, ngay cả một vết cháy xém nó cũng không có.

Chỉ có điều hai mắt nó đang nhắm nghiền, khoảng giữa hai mắt hơi hơi nhíu lại, nơi hàng mi phảng phất một nét gì đau đớn.

Trương Tiểu Phàm chăm chú nhìn nó, trong lòng chớp lên vô số ý nghĩ. Từ lúc ở Tiểu Trì trấn cho đến giờ hắn nghe nói trong này chỉ có một con hồ ly 3 đuôi chiếm cứ gây hại. Nhưng con hồ ly trước mắt rõ ràng khác xa với với Tam vĩ yêu hồ vừa đấu phép lúc nãy.

Tiểu Phàm phảng phất nhớ lại, hồi nhỏ có nghe sư huynh Tống Đại Nhân giảng qua, thế gian này vô cùng rộng lớn, chẳng sự kỳ lạ nào mà không có, như rừng thiêng núi độc, quỷ quái yêu ma. Người xưa tương truyền lại, trong muôn thú hồ ly là loài lanh lợi nhất. phần lớn đều tu luyện thành tinh. Trong họ hồ ly, có một dòng có linh khí nhất, đặc điểm của nó là tu hành càng cao, đạo hạnh càng sâu thì đuôi mọc ra càng nhiều.

Nay thấy trước mặt mình là một con hồ ly 6 đuôi, Trương Tiểu Phàm nhất thời thấy trong lòng phấn chấn.

Ngay lúc đó, Lục vĩ hồ li trước mặt dường như hồi tỉnh lại sau giấc ngủ say, mấy cái đuôi khe khẽ cử động và cái đầu hơi di chuyển. Một lúc sau, nó mở mắt ra.

Từ màu đen sâu thăm thẳm trong đôi mắt , phản chiếu hình bóng một con con người đứng trước nó, hình ảnh một chàng thanh niên mang dáng vẻ khẩn trương.

Trương Tiểu Phàm trong lòng chấn động, bước lui một bước, cầm thanh thiêu hỏa côn đưa ngang trước ngực, ngưng thần giới bị. Không ngờ Lục vĩ bạch hồ chỉ chăm chú nhìn hắn, còn thân hình vẫn ở nguyên vị trên cái ổ giữa phiến đá, tuyệt không một cử động nhỏ.

Một người một hồ đứng đối nhau, không gian xung quanh như ngưng đọng, có chăng là âm thanh dung nham ngàn năm sùng sục tuôn trào, nghe như xa xôi diệu vợi.

Không khí vẫn nóng bỏng, thổi vào người và hồ đang oai nghiêm đứng đó.

“Chàng trai trẻ”, một âm thanh sâu thẳm pha lẫn mệt mỏi vang lên, có vẻ như xuất phát từ miệng của Lục vĩ hồ ly, âm thanh phá tan bầu không khí trầm mặc, “Người đến đây làm gì?”

Trương Tiểu Phàm theo hướng âm thanh phát ra, xác định là do chính miệng Lục vì hồ ly phía trước, chắc chắn nó đang mang bệnh, vì âm thanh phát ra hữu khí vô lực. Mặc dù như vậy, Tiểu Phàm cũng không dám nghĩ nhiều, trầm giọng nói: “Ngươi là tà ma yêu nghiệt, gây họa thế gian, ta thân là đệ tử chính đạo, hôm nay muốn vì dân trừ hại”.

Lục vĩ bạch hồ nhìn hắn, mục quang lấp lánh nhưng không chút giận dữ, cũng không chút chế nhạo, chỉ điềm đạm nhìn hắn một lúc, rồi mở to đôi mắt sáng, bình tĩnh nói “Chí khí lớn lắm!”.

Trương Tiểu Phàm hơi giật mình một chút, nhưng ngay lập tức nhíu mày lại nói: ” Ngươi còn nằm đó nữa, hãy mau mau bước ra, ta…”.

“Ngươi muốn giết ta?”, Lục vĩ bạch hồ điềm tĩnh cắt lời hắn.

Trương Tiểu Phàm không ngờ bị hồ ly hỏi lại như vậy, nhất thời im lặng, nhưng ngay lập tức tĩnh ngộ nói: “Ngươi là yêu hồ gây họa thế gian, hại người vô tội, giết ngươi là ta thế thiên hành đạo”.

Lục vĩ bạch hồ quay đầu nhìn lại, ánh mắt lần này có đôi phần cười cợt, đôi phần chế nhạo: “Chàng trai trẻ, ta xem ngươi niên kỷ e chưa quá hai mươi?”.

Trương Tiểu Phàm hừ một tiếng, nói: “Thế thì sao? Hôm nay ta sẽ hàng yêu phục ma”.

Lục vĩ bạch hồ hơi khe khẽ cúi đầu, dáng vẻ đôi phần cảm khái, thấp giọng nói: “Thế à?

Loài người các ngươi tu hành chính đạo, lại được trời hậu đãi. Các ngươi được tư chất tốt, chỉ trăm năm tu hành là hơn hẳn loài hồ chúng ta ngàn năm cay đắng khổ sở tu luyện, dường như trời cao này….”. Bạch hồ nói đến đó, bỗng nhiên dừng lại, cười một tiếng khổ sở, nhìn về phía Trương Tiểu Phàm khe khẽ nói: “Chàng trai trẻ, ngươi niên kỷ còn trẻ, làm sao biết được loài hồ chúng ta gây họa thế gian, giết người vô tội?”.

“Ngươi chính là đồng bọn của Tam vĩ yêu hồ, ngày đêm quấy nhiễu cư dân trong Tiểu Trì trấn, cướp bò cướp dê thì không nói, lại còn giết hại mạng người, đó không phải là gây họa thế gian, hại người vô tội ư?”.

Lục vĩ yêu hồ trầm ngâm một lúc rồi nói: “Không sai, việc đó ta có nghe nàng nói qua, ba ngày trước nàng có về Tiểu Trì trấn, có hai cha con nọ đứng ra ngăn trở, chỉ có điều lúc đó ta bệnh tình trầm trọng, nên tâm tình y không được tốt, nên giết luôn hai cái người ngu ngốc đó”.

Trương Tiểu Phàm tức giận hỏi: “Vậy ngươi còn phân biện gì nữa?”.

Lục vĩ bạch hồ chầm chậm đáp: “Ngươi lầm rồi, ta chẳng phân biện gì với ngươi cả, nếu ngày hôm đó nếu đổi lại là ta đi, ta cũng hạ thủ như vậy”.

Trương Tiểu Phàm tức giận cực độ, trỏ tay quát: “Vậy mà ngươi còn ở đó dám nói là không gây họa thế gian, giết người vô tội. Yêu nghiệt, chịu chết đi!”. Tiểu Phàm quát lên, thiêu hỏa côn tỏa phát thanh quang, trong chớp mắt đã bay vọt lên.

Lục vĩ bạch hồ vẫn không một chút cử động, vẫn đứng yên nghĩ ngợi, rồi ôn tồn hỏi: “Ngươi nói thế gian, vậy thế gian của ngươi có nghĩa là gì?”.

Trương Tiểu Phàm sững người, trong lòng bao nhiêu ý nghĩ xoay chuyển. Không hiểu sao nhìn Lục vĩ bạch hồ ở trước mặt, nghe lời nói trầm lặng của y, Tiểu Phàm lại bất giác nhớ đến Vạn Nhân Vãng. Những ý niệm không rõ ràng, những âm thanh mơ hồ cứ như vang lên từ thẳm sâu trong lòng hắn.

Ánh sáng của thanh thiêu hỏa côn dần dần mờ đi, tiếng của bạch hồ lại tiếp tục: “Trong mắt ngươi, cái gọi là thế gian, là do loài người các ngươi làm chủ, phải không? Trời sinh vạn vật, loài người các ngươi tự ý làm chủ, rồi có bất kỳ sự phản kháng nào thì cho là gây họa thế gian, hại người vô tội, không phải vậy sao?”.

Tiểu Phàm nhìn hắn, lặng im không nói lời nào. Hắn không hiểu sao cả Tam vĩ yêu hồ kia và Lục vĩ bạch hồ này đều đối đáp được với hắn. Nhưng điều hắn càng không hiểu là, vì sao những điều trái đạo lý này đối với hắn lại có ảnh hưởng lớn đên vậy.

“Nhưng mà ngươi từng nghĩ qua cảm giác của loài khác chưa? Những loài này bị tàn sát bởi loài người các ngươi, bị con người các ngươi ăn thịt, ngươi có biết cảm giác đó ra sao không? Chung quy, loài người các ngươi cũng là loài mạnh nhất trong muôn loài, cầm thú làm gì đủ lực để phản kháng, chỉ đành thúc thủ chờ phanh thây mà thôi”. Tiếng Bạch hồ lại bình thản: “Giả sử như, loài hồ chúng ta lớn mạnh hơn loài người các ngươi, thì việc giết một vài con người có còn là vấn đề gì không? Dẫu sao thì thế gian này bản thân nó cũng đã là mạnh hiếp yếu mà”. Đến đây Bạch hồ cười lớn, nhìn Trương Tiểu Phàm: “Ngươi nói đi”.

Trương Tiểu Phàm nhìn chằm chằm Bạch hồ, môi mím chặt, không nói lời nào.

“Vả lại, trong chính loài người các ngươi, không phải cũng như vậy sao? Loài người các ngưoi tu luyện chân đạo, để được trường sinh như hôm nay , chẳng phải cũng đã tranh giết nhau quyết liệt đó ư? Cái gọi là chính đạo tà đạo do chính miệng loài người các ngươi phát ra, cũng không ngoài quy luật thắng làm vua, thua làm giặc”.

Bạch hồ lại cười một tiếng, ngó Tiểu Phàm, nghiêm giọng lại: “Ngươi trả lời đi!”.

Trương Tiểu Phàm ngửa mặt nhìn lên, hít một hơi dài. Bạch hồ cũng không nói lời nào nữa, chừng như rất mỏi mệt sau khi phải nói nhiều như thế.

Một lúc lâu sau.

“Ngươi muốn ta nói gì?” Trương Tiểu Phàm chợt hỏi.

Bach hồ quay lại nhìn hắn, thấy tia nhìn của hắn đã thôi giận dữ, đôi mắt chàng thiếu niên chỉ còn vẻ đọng lại sự khó hiểu, chăm chú nhìn Bạch hồ.

“Các ngươi ai cũng đem cái đạo lý này ra đối lại với ta…”. Trương Tiểu Phàm lạnh lùng tiếp, “Chẳng lẽ thân ta làm theo chính đạo là sai, tà ma ngoại đạo các ngươi giết người làm loạn, mê hoặc nhân tâm là đúng sao?”.

Bạch hồ đột nhiên nhíu mày, hai mắt chợt ánh lên sáng rực: “Thế sao? Đã có người nào khác cũng đã nói với ngươi những lời này ư?”.

Trương Tiểu Phàm không trả lời, nhưng ánh sáng xanh thẫm lại từ từ xuất hiện trên thanh thiêu hỏa côn, tỏa sáng gương mặt hắn một cách lung linh huyền ảo. Chợt vang lên tiếng của Tiểu Phàm: “Yêu nghiệt, động thủ đi!”.

Thanh quang như ma quỷ tiến đến, như lấn át bao trùm cả ánh đỏ của dung nham xung quanh, như đại sơn rung chuyển, xé toang không khí tiến đến.

Lục vĩ bạch hồ hai mắt thấy thanh quang đang áp sát lại gần mình, nhưng không hiểu sao tại cái nơi dung nham nóng rực này, trông Bạch hồ như chợt trúng phải một cơn giá lạnh, toàn thân bất giác run lên.

Lúc này, đột nhiên Trương Tiểu Phàm nghe có âm thanh từ phía sau truyền đến, chính là từ nơi con đường mà lúc nãy hắn đi xuống. Nơi đó truyền đến một âm thanh thật gấp gáp.

Thanh âm như dã thú gầm rống, như thiên quân vạn mã, khí thế ngất trời, thân chưa đến mà thế đã đến. Trương Tiểu Phàm trong lòng kinh ngạc, nhưng cũng không dám khinh xuất trước Lục vĩ bạch hồ đang ở trước mặt, lập tức thu hồi thiêu hỏa côn đưa ngang trước ngực, chăm chú theo dõi.

Ở nơi đó, Lục vĩ bạch hồ cũng nhíu mày nhìn hướng mặt về phía con đường.

Bản thân Trương Tiểu Phàm lúc này nhận ra một luồng hơi nóng bỏng đang ập đến, hơi thở càng khó khăn hơn nữa. Cái nóng này làm người ta có cảm giác như đang ở trong lòng dung nham nóng bỏng, thịt da tan chảy.

Từ phía đó, âm thanh phát ra càng lúc càng gần, khí thế càng lúc càng hung hãn. Chỉ một khắc sau, Tiểu Phàm thấy trước mắt mình một luồng sáng, con đường u tối phía đó đột nhiên sáng rực lên. Trước cửa động đột nhiên xuất hiện một con đại hỏa long. Vừa bước vào cửa động đã gầm vang một tiếng, giương vuốt nhe nanh. Chở theo phía trên đầu hỏa long, qua ánh lửa thấp thoáng một thân ảnh mỏng manh màu trắng, chính là thân hình cực kỳ ôn nhu của Tam vĩ yêu hồ.

Chỉ thấy nàng đáp xuống trước mặt của Lục vĩ bạch hồ, nét mặt không hiểu sao lại mang dáng vẻ hoảng hốt. Y phục thanh thoát và đẹp đẽ của nàng lúc nãy giờ dơ bẩn và bị rách hết mấy chỗ, xem ra vừa rồi cuộc đấu phép ở bên ngoài đã rất chật vật.

Trương Tiểu Phàm mặt thoáng ánh nét sợ hãi, đứng nguyên chỗ cũ, ánh mắt vẫn dán vào con hỏa long hùng vĩ đang bay lượn trên không. Chỉ thấy toàn thân nó lửa đỏ rừng rực tỏa sáng, nơi hai mắt nó là hai hòn lửa màu trắng sáng rực. Trong huyệt động dung nham nóng đỏ này, hỏa long dường như càng thêm rực rỡ, khí thế càng thêm hung mãnh. Bỗng trên không trung nó gầm lên một tiếng, chợt như bay xuống.

Trương Tiểu Phàm thất kinh, vội bước lui mấy bước, chỉ thấy hỏa long như cọ hai bên thân của nó, rồi gầm gừ đưa chân rẽ mặt hồ dung nham lặn xuống, chớp mắt đã biến mất. Nhưng chỉ một lúc sau, trên cái hồ dung nham nóng chảy thịt chảy xương ấy, lại thấy nó xuất hiện, đang vẫy vùng ngụp lặn một cách đắc chí trong đó.

Bỗng nghe phía trước âm thanh sâu thẳm của Tam vĩ yêu hồ, “Đại ca, người vẫn bình yên vô sự?”

Lục vĩ bạch hồ cười lớn, điềm đạm nói: “Vị tiểu huynh đệ chính đạo này vẫn chưa động thủ với một lão hồ ly gần chết như huynh”.

Trương Tiểu Phàm chợt đỏ mặt, theo như lời Lục vĩ yêu hồ vừa mới nói, thì ra hắn thân mang trọng bệnh sắp chết.

Tam vĩ yêu hồ sắc mặc thê lương, thấp giọng nói: “Đại ca, phía bên trên trừ hai thiếu niên ngoại nhân đang cùng tiến xuống, còn có thêm hai người của Phần Hương Cốc”.

Trong thoáng chốc, thân hình Lục vĩ bạch hồ hơi rung động, quay đầu về phía Tam vĩ yêu hồ hỏi: “Là lão Thượng Quan à?”.

Tam vĩ yêu hồ chầm chậm lắc đầu, nói: “Không phải, chỉ là 2 môn đệ trẻ tuổi, nhưng đạo hạnh rất cao, muội, muội không phải là đối thủ của chúng”.

Lục vĩ bạch hồ hơi ngạc nhiên, rồi nhè nhẹ thở dài, nói: “Ôi…, muội bất quá chỉ được ba trăm năm đạo hạnh, cho là có thêm Huyền hỏa giám, thì làm sao mà đủ khả năng chống lại những đệ tử xuất sắc của danh môn đại phái người ta được, đừng buồn, đừng buồn…”.

Trên gương mặt cực kỳ nhu mì của Tam vĩ yêu hồ, lăn xuống hai dòng lệ, “Nhưng mà đại ca, như hôm nay, trong động không có đường thoát, phía trên lại bị phong trụ bởi bốn người bọn họ, hiện chỉ nhờ vào Đại hắc diệt(1) đang gắng gượng cầm cự. Nhưng muội xem bọn họ pháp bảo lợi hai, chỉ e không chưa tàn một cây nhang, họ đã công xuống đến đây rồi, chúng ta,… chúng ta làm sao bây giờ?”.

Lục vĩ bạch hồ nhìn nàng, cố nhấc chân trái lên, dường như muốn nắm lấy nàng, nhưng đưa lên được nửa chừng, lại rớt trở xuống, thở dốc một lúc rồi nói, “Muội không thấy đó sao? cho là họ không xuống đây, ta cũng chẳng làm gì được nữa”.

Giọt nước mắt của tam vĩ yêu hồ rơi khẽ trên bộ lông trắng muốt như tuyết.

Lại nghe thanh âm của Bạch hồ, đã trở lại bình thường: “Ba trăm năm nay, ta trốn đông chạy tây, ngày đêm chui nhủi sống trong tăm tối, vừa sợ người của Phần Hương Cốc đuổi giết, vừa khổ sợ chịu đựng hàn độc của Cửu hàn ngưng băng thích. Đến được ngày hôm nay, cuối cùng chạy vẫn không thoát”.

Tam vĩ yêu hồ giọng thê lương nói “Đại ca, người lại nói lời biệt ly rồi, muội sẽ đưa huynh thoát ra, chúng ta còn có huyền hỏa giám, hơn nữa với đạo hạnh của huynh, nhất định có thể….”.

Bạch hồ chầm chậm lắc đầu, trầm giọng nói: “Hầu như toàn bộ đạo hạnh ngàn năm căn cơ của ta, trong ba trăm năm nay bị băng độc của Cửu hàn ngưng băng thích cứ từng chút từng chút tàn hại, cho đến hôm nay ta toàn thân đã lạnh băng, khí lạnh thấm đến xương tủy, tự biết là không xong rồi…”.

Tam vĩ yêu hồ thân thể lại rung lên, không nói nên lời.

Bạch hồ ngẩn đầu lên, lòng hơi do dự một lúc, rồi nói “Ta không thoát được đã đành, nhưng muội bất tất phải uổng tử, hơn nữa bên muội còn có Huyền hỏa giám, chờ lúc họ xông xuống, muội cưỡi hỏa long đột ngột vọt lên, bọn họ phía dưới chắc chắn sẽ bị bất ngờ, chắc sẽ không ngăn cản được muội. Muội…..”.

Bạch hồ đột nhiên dừng lại. Tam vĩ yêu hồ trước mặt hắn từ từ đứng dậy, đưa tay vào trong lòng lấy ra một vật hai đầu có hai chùm tua lụa màu hồng, chính là pháp bảo huyền hỏa giám.

Giữa vùng dung nham nóng đỏ hừng hực đó, Huyền hỏa giám bị chiếu sáng đến mức phát quang, còn cái vật tổ rực lửa bên trong nó, dường như bị thiêu đốt đến mức ánh lửa như muốn trào ra ngoài.

Trương Tiểu Phàm ngước nhìn Tam vĩ yêu hồ, người con gái áo trắng nhu mì đứng đó, lúc này nàng đang đăm đăm nhìn vào huyền hỏa giám. Chợt, một giọt nước mắt lặng lẽ rớt trên Huyền hỏa giám, rồi hóa thành một làn khói trắng nhè nhẹ bay lên.

Xưa nay, hồ ly cũng có nước mắt sao?

Xưa nay, loài yêu nghiệt cũng có tình cảm sao?

Trương Tiểu Phàm trân mình đứng đó, bất động.

“Ba trăm năm rồi, đại cai”, nàng khe khẽ nói, giọng vô cùng sầu thảm, “Đã tròn ba trăm năm kể từ ngày muội tu đạo sơ thành và gặp huynh ở Hồ Kỳ Sơn, rồi từ đó muội đã theo huynh. Chân trời góc biển, nơi nơi mù mịt, từ đó mà chịu cảnh tối tăm u ám không ánh mặt trời, từ đó mà ngày đêm lo sợ, bị người ta đuổi giết… Nhưng mà, đại ca, muội không hề hối tiếc”.

Trương Tiểu Phàm vài bước đến gần, đứng sau lưng hai người họ, tận đáy lòng đột nhiên dâng lên một ý niệm mơ hồ. Tiểu Phàm nghe đến ba chữ Hồ Kỳ Sơn, trong lòng lay động, cảm nhận như đa phần quen thuộc lắm, nhưng nhất thời không nhớ ra được rõ ràng.

Người con gái áo trắng đó, giờ đây trong mắt chỉ còn ngấn lệ long lanh, “Vậy mà hôm nay, vì…, vì lẽ gì đại ca bảo muội chạy trốn một mình?”.

Bạch hồ cúi đầu xuống. Trương Tiểu Phàm chú ý thấy thân hình nó chầm chậm rung lên, không biết do hàn lạnh hay do kích động”.

“Đại ca!”.

Người con gái nhu mì đó đột nhiên kêu lớn lên một tiếng, âm thanh thê lương dữ dội, Bạch hồ lập tức ngẩng đầu lên, Trương Tiểu Phàm nghe âm thanh của nàng cũng kinh sợ, quay đầu nhìn qua.

Thanh Huyền hỏa giám hình dạng kỳ dị đó, được nàng nhẹ nhàng buông xuống cắm vào nơi thân hình ôn nhu của nàng nơi trước ngực và khe khẽ rung động, phát ra ánh hào quang ảm đạm.

Bạch hồ toàn thân rúng động, không biết khí lực từ đâu ra, nửa thân trước chợt vùng lên, hét “Không…..”.

“Phịch”

Một âm thanh khô khốc vang lên, như giáng mạnh vào lòng Trương Tiểu Phàm. Y đứng sau lưng nàng, qua tấm lưng mềm mại của nàng, thấy ánh lên lên ánh sáng hồng của Huyền hỏa giám.

Từng tia từng tia, hợp lại thành một luồng sáng đỏ rực xuyên qua tấm thân mềm mại của nàng.

Không gian xung quanh, âm thanh xung quanh, bỗng chốc hóa xa xôi…..

….

Tấc cả những sát ý, những chất chứa trong lòng Tiểu Phàm từ từ tan biến.

Trước mắt chàng thiếu niên, giờ chỉ còn đầy máu thẫm, từ tám thân mềm mại mỹ lệ của người con gái chảy ra, rơi xuống mặt đất, tạo thành những bông hoa máu đỏ tươi, thấm vào lòng đất.

Đất nhuộm máu đào, mãi sẽ không phai…

Nàng vô lực ngã xuống phía trước Bạch hồ. Miệng Bạch hồ kêu lớn một tiếng khàn đục thê lương không rõ, rồi toàn thân nó rung động, cố gắng trườn về phía trước. Không xa nơi đó là tấm thân yếu ớt của Tam vĩ yêu hồ, nhưng thân thể nó hư nhược, gắng sức rất lâu mà chỉ lê tới trước được nửa đoạn đường.

Trương Tiểu Phàm bỗng nhiên xúc động.

Đầu óc trống rỗng, trong nhất thời, như quên hết mọi chuyện.

Tiểu Phàm cẩn thận mang thi thể bị thương nặng của nàng đưa tới trước mặt của Bạch hồ, rồi im lặng lui một bước, đứng trước hai người họ.

Cùng lúc đó ở phía xa nơi con đường, truyền đến một tràng tiếng hú gọi, tiếp theo là một tiếng động cực lớn. Rồi một vật rơi phịch xuống đường, trông khô quắt đen đủi, nhưng Trương Tiểu Phàm nhận ra đó là một phần của cái xúc khổng lồ vừa mới vây hãm hắn.

Tiểu Phàm run run quay đầu lại, chú thị nhìn hai yêu hồ trước mặt. Bạch hồ giờ ghì chặt thân hình mềm mại của nàng vào lòng, toàn thân run lên dữ dội, bộ lông đẹp đẽ của nó lúc này đột nhiên héo rũ xuống trông thấy rõ.

“Muội……”, nó gào lên nghẹn ngào, dường như chỉ với một tiếng đó, cõi lòng nó đã hoàn toàn tan nát.

Người con gái nhu mì đó, loài yêu nghiệt vẫn bị gọi là Tam vĩ yêu hồ đó, gương mặt giờ đây trắng bạch, không một chút huyết sắc, nhưng vẫn ngời lên nét ôn hòa, tựa hồ như cái chết và nỗi đau đớn xé nát lồng ngực vẫn không thể khống chế được nàng.

Cho đến lúc này, nàng vẫn còn âu yếm nhìn Bạch hồ.

“Đại ca, giờ huynh không còn bảo muội chạy được nữa rồi”.

Bạch hồ cổ họng nghẹn ngào không thành tiếng.

Nàng nhất tay lên, như muốn vuốt ve y, nhưng đến nữa chừng lại rớt xuống.

Máu nàng nhuộm đỏ ngực Bạch hồ.

Tiếng nàng chầm chậm, từ từ nhỏ đi.

“Đại ca, muội với huynh….ở….cùng một nơi……”.

Nàng nhắm mắt lại, và không mở ra nữa….

Cả thế gian như chìm vào tĩnh lặng.

Chú thích:

(1) Đại hắc điệt: Con đỉa đen lớn.

Chọn tập
Bình luận
720
× sticky