Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Tru Tiên

Chương 149 – Hội Minh

Tác giả: Tiêu Đỉnh
Chọn tập

Thanh Vân Sơn, Thông Thiên Phong.

Ngoài điện Ngọc Thanh, tầng tầng lớp lớp người đứng thành hàng ngũ. Nhin kỹ, họ đều là người chinh đạo, bao gồm cả Thanh Vân Môn chưởng môn Đạo Huyền chân nhân cùng Phần Hương Cốc cốc chủ Vân Dich Lam. Phia sau hai người đó đều là danh si cao nhân khác của hai phái Thanh Vân và Phần Hương, cũg tụ tập tại đây. Nhin vào trận thế, tựa hồ như chuẩn bi nghênh đón một nhân vật nào đó.

Không biết là người nào mà có mặt mũi dữ vậy?

Các môn phái nhỏ không kể, thời khắc đó, các nhân vật trọng yếu của Thanh Vân Môn cùng Phần Hương Cốc đại đa số đều đã tụ họp lại. Bên Phần Hương Cốc là Thượng Quan Sách, Lữ Thuận, đại đệ tử đời thứ hai là Lý Tuân, Yến Hồng đứng phia sau cốc chủ Vân Dich Lam. Kỳ trung, Lý Tuân mặt vô biểu cảm, nhưng sắc khi có vẻ khó coi, không những vậy bốn bề xung quanh vang lên những tiếng thi thầm to nhỏ, những ánh mắt cứ liếc qua gã, càng làm cho sắc mặt họ Lý thêm khó coi.

Về phia Thanh Vân Môn, bọn Điền Bất Dich, Tăng Thúc Thường, Thuỷ Nguyệt đại sư, Tề Hạo, thủ toạ các mạch đều có mặt tại hiện trường, bao gồm cả bọn đệ tử Tiêu Dật Tài cũng đứng sau lưng Đạo Huyền chân nhân. Chi là trong số đó, xuất sắc nhất của Thanh Vân Môn trong những năm gần đây, nhân vật được kinh trọng nhất, Lục Tuyết Kỳ, lại không thấy bóng dáng đâu hết. Ngoài ra, Lâm Kinh Vũ cũng không có mặt, không hiểu có phải còn ở trong Tổ Sư Từ Đường hay không.

Trời trong sáng, không trung vạn dặm không mây, gió núi không mạnh, thổi đều đều không ngừng làm cho ai ai cũng có cảm giác thư thái. Nếu không phải trong phàm trần tục thế có quá nhiều ân oán cừu sát, rắm rối không ngừng, thi đây đich thi là tiên cảnh giữa nhân gian.

Trong số đám đông đằng sau, nhiều người bàn tán thi thầm, ẩn ước nghe thấy đại bộ phận đều đang nhắc tới trường hạo kiếp lớn nhất của nhân gian này. Những câu nói đó lọt vào tai Thanh Vân chưởng môn Đạo Huyền chân nhân, sắc mặt ngưng trọng, không nhẫn nhin được khẽ thở dài.

Thanh âm của ông ta không lớn, nhiều người xung quanh không chú ý, Phần Hương cốc chủ Vân Dich Lam đứng đằng trước lại nghe được, quay đầu nhin về phia Đạo Huyền chân nhân, thấp giọng nói: “Đạo Huyền huynh cớ gi lại thở dài?”

Đạo Huyền gắng gượng nở một nụ cười, lắc đầu nói: “Ta nghe những đạo hữu sau lưng bọn ta bàn tán, có quá it người còn lạc quan”.

Vân Dich Lam cười cười nói: “Đạo Huyền huynh hà tất phải để ý tới bọn họ, tuy hạo kiếp ngày nay đã thành, sinh linh đồ thán, nhưng bọn ta hiện nay là hy vọng cuối cùng của thiên hạ chúng sinh, đối diện với lũ yêu nghiệt quái thú cùng hung cực ác, sư huynh thân là thiên hạ lãnh tụ, nếu người không còn tin tâm, thi làm sao có thể là kỳ vọng của thiên hạ chúng sinh bá tánh được.”

Đạo Huyền chân nhân sắc mặt có chút biến đổi, trong ắmt lấp loáng tinh quang, hướng về Vân Dich Lam liếc một cái, chi thấy con người đó quá ư thong dong, dường như không có ý gi khác, điểm một nụ cười: “Vân thi chủ nói quả đúng quá, bần đạo có tài đức gi mà gánh vác được bốn chữ ‘Thiên hạ lãnh tụ’ đó. Lần này đại kiếp yêu thú, tàn hại sinh linh, bọn ta là người học đạo, lại một lòng thờ phụng chinh đạo, tự nhiên không thể đặt minh ra ngoài chuyện. Đợi Thiên Âm Tự Phổ Hoằng thượng nhân đến đây, ba phái cùng liên minh với thiên hạ hào kiệt, vi dân mà hy sinh cũng không uổng một đời học đạo”.

Vân Dich Lam gật đầu nói: “Sư huynh nói rất đúng”.

Đạo Huyền chân nhân trả lời bằng một nụ cười nhưng trong tâm lại có một cảm giác lạ, Phần Hương Cốc cốc chủ Vân Dich Lam trước mặt từ đó tới giờ nói chuyện đều rất khiêm hoà, không châm chich chế giễu, nhưng minh lại tựa hồ không nhin thấu được người này, trong lòng cảm thấy người này có vẻ sâu cạn khó lường.

Đang lúc thâm tâm Đạo Huyền chân nhân đang suy xét có nên tim cơ hội thử Vân Dich Lam để xem trong lòng y đang tinh toán gi hay không, trong đám đông đột nhiên náo động, Đạo Huyền chân nhân và Vân Dich Lam tập trung tinh thần, cùng lúc nhin về phia chân núi, quả nhiên thấy giữa vùng mây trắng vần vũ quanh Thông Thiên Phong chợt thoáng lên ánh kim quang, rồi lại nhanh chóng biến mất, không đầy một khắc đã mau mắn đến gần đinh núi.

Chi thấy kim quang chói loà, làm thành hinh trạng một đóa kim liên, bay giữa mây trắng, tiếng tụng niệm nổi lên, vang vọng giữa trời đất, khi tượng trang nghiêm khiến ai ai cũng sinh lòng kinh sợ.

Đạo Huyền chân nhân cùng Vân Dich Lam đồng thời nghênh tiếp, kim liên hạ xuống, rực rỡ lấp lánh, kim quang tán xạ, hiện ra Thiên Âm Tự Phổ Hoằng đại sư cùng mấy chục vi hoà thượng. Phổ Hoằng thượng nhân cầm đầu dung mạo vẫn như năm xưa, từ bi tường hoà, áo cà sa đỏ vàng, bão tướng trang nghiêm, trong tay cầm một tràng hạt làm bằng gỗ đàn mộc màu đậm, khoé miệng giắt một nụ cười mim.

Phia sau thượng nhân đich thi là Phổ Phương sư đệ thủ tri “Phù Đồ Kim Bát”, thân người cao to, ngoài ra còn có mấy chục vi cao tăng và đệ tử đời thứ hai của Thiên Âm Tụ, trong đó cũng có mặt bọn Pháp Tướng, Pháp Thiện…

Đạo Huyền chân nhân bước tới, mim cười nói: “Phổ Hoằng đại sư, ông cuối cùng cũng đã đến, mọi người đã chờ lâu rồi!”.

Phổ Hoằng thượng nhân mim cười gật đầu: “Để chư vi thi chủ cùng Đạo Huyền chưởng môn phải đợi lâu, lão nạp thật đắc tội”.

Ngay lúc đó, Vân Dich Lam đứng cạnh Đạo Huyền chân nhân vui vẻ cười nói: “Đại sư đã lâu không gặp, liệu còn nhận ra ta, bằng hữu tri giao năm xưa, đại sư sao có thể quên được chứ?”

Phổ Hoằng thượng nhân nhin về phia Vân Dich Lam, biểu tinh rõ là ngây người, nụ cười luôn luôn nở lập tức cũng thu lại: “Lẽ nào thi chủ đây….không ngờ lại là Vân Dich Lam Vân lão cốc chủ!”

Vân Dich Lam cười lớn, thi lễ nói: “Đúng là lão phu, bái kiến phương trượng đại sư”.

Phổ Hoằng thượng nhân cúi người hồi lễ, cười nói: “Đã từng nghe Phần Hương Cốc đạo pháp tinh thông, đặc biệt là Tam Dương cảnh giới của Phần Hương Ngọc Sách thật thần kỳ, Vân thi chủ tâm chi kiên đinh, thiên phú siêu quần, lẽ nào đã luyện tới tầng Ngọc Dương chi cảnh?”

Vân Dich Lam thần sắc hơi có biến, trong lòng giật nảy, Phần Hương Cốc đạo pháp luôn luôn là bi mật trong chinh đạo, khác xa Thanh Vân Môn và Thiên Âm Tự lưỡng đại phái, vừa đề khởi đến “Thái Cực Huyền Thanh Đạo” hoặc “Đại Phạm Ban Nhược” là không ai không biết. Nhưng lần này y vừa tiến nhập Trung Thổ, gặp được hai lãnh tụ của lưỡng đại hào môn, không ngờ trước sau đều bi Đạo Huyền chân nhân và Phổ Hoằng thượng nhân nhin ra đạo pháp cảnh giới của minh, vừa nghi tới quan hệ trong đó, y nhin không được, sinh ra hồ nghi trong lòng: lẽ nào trong môn hạ của ta có gian tế trà trộn?

Tuy là đang nghi ngợi, nhưng ngoài mặt thần tinh của y vẫn như không, mim cười nói: “Đại sư mắt sáng như đuốc, lão phu một thân đạo hạnh thấp kém không đáng kể!”

Dừng lại một chút, Vân Dich Lam sắc diện dần dần nghiêm túc nói: “Bất quá đại sư đã đến, thật là tốt. Hiện nay sinh linh lầm than, yêu nghiệt hoành hành, thảm hoạ đó trước giờ chưa từng thấy, những mong đại sư lãnh đạo thiên hạ chánh đạo, trừ khử tai kiếp, làm việc tốt lành”.

Đạo Huyền chân nhân đứng ở phia ngoài, sắc diện chợt hơi biến đổi.

Phổ Hoằng thượng nhân khiêm nhường nói: “Vân thi chủ nói đúng, thiên hạ đối mặt tai kiếp, thú yêu bạo ngược, Thiên Âm Tự trên dưới đã là Phật Môn đệ tử, sao có thể thoái ẩn an nhàn. Chi là hiện nay thiên hạ chánh đạo đều kéo về Thanh Vân, Đạo Huyền sư huynh lại luôn luôn đức cao vọng trọng, đạo pháp thông thiên, tự nhiên nên để Đạo Huyền sư huynh làm lãnh tụ, suất linh thiên hạ chinh đạo chống lại cường đich”.

Đạo Huyền chân nhân cười nói: “Đại sư khách khi quá, Đạo Huyền thật không dám đảm đương”.

Phổ Hoằng thượng nhân chắp tay nói: “Đạo Huyền chưởng môn, thiên hạ ngày nay đêm ngày trong mong, phải sớm ngày trừ khử tai kiếp đại hoạ, huynh ngàn vạn lần không nên thoái thác”.

Vân Dich Lam cười ha hả nói: “Hai vi là cao nhân đắc đạo, ở đâu mà nhiều lời khách khi thế, lại đây, chúng ta vừa đi vừa nói, nếu không lại để đạo hữu đồng đạo phải chờ ba chúng ta nói chuyện đến lúc cảm lạnh mất.

Đạo Huyền chân nhân và Phổ Hoằng thượng nhan nhin nhau bật cười, cùng nhau cất bước. Đoàn người phia trước nhiều người tỏ thái độ tôn kinh Phổ Hoằng thượng nhân và tăng chúng Thiên Âm Tự, cho thấy đức vọng Thiên Âm Tự trong lòng chánh đạo vô cùng lớn.

Đoàn người tiến nhập Ngọc Thanh Điện, Phổ Hoằng thượng nhân không khỏi khen thưởng Ngọc Thanh Điện khi thế khôi phục, hùng vi, rực rỡ sau khi Thanh Vân Môn trùng tu.

Đạo Huyền chân nhân khiêm nhường mời Phổ Hoằng thượng nhân ngồi ghế chủ toạ. Phổ Hoằng thượng nhân từ chối mấy lượt, cuối cùng Đạo Huyền chân nhân vi là chủ nhân phải ngồi ghế chủ toạ, Phổ Hoằng thượng nhân và Vân Dich Lam ngồi hai bên.

Trong đại điện, thời khắc này có trên trăm vi, nhưng số ghế lại hữu hạn, chi có vài vi danh cao vọng trọng của ba đại phái ngồi xuống, có thể thấy đia vi và thực lực trong chinh đạo của tam đại phái hệ, cùng nhau thảo luận đối sách tự nhiên cũng phần nhiều là nghi luận trong tam đại phái hệ.

Chờ cho chúng nhân yên vi, Vân Dich Lam là người đầu tiên mở lời, hướng về phia Phổ Hoằng thượng nhân nói: “Đại sư, ông lần này trên đường đi có gặp đám yêu thú quái vật tàn nhẫn đó không?”

Phổ Hoằng đại sư gật đầu nói: “Có, bọn tôi đã trừ khử chúng”.

Chúng nhân rúng động, hoạ yêu thú ngày nay đã sớm truyền ra khắp thiên hạ, người thấy qua cũng không it, nhưng những người chinh đạo trong Ngọc Thanh Điện trên Thanh Vân Sơn hôm nay, ngoại trừ đám đệ tử tam đại môn phái ra dò thám tin tức đã từng giao thủ qua, các môn phái khác tinh không có mấy ai.

Đạo Huyền chân nhân cũng hơi rúng động: “Ồ, không ngờ có chuyện đó, đại sư hãy kể lại sự việc để mọi người trong điện cùng biết với”.

Phổ Hoằng đại sư nói: “Không dám, kỳ thật trên đường đi đụng phải đám yêu vật đó, bọn tôi cũng không tưởng được. Trước đây đề nghe yêu nghiệt thường hoành hành ở Phương Nam, nhưng không ngờ tại một thôn nhỏ ngoài bảy dặm phia nam Thanh Vân Sơn lại phát hiện có mấy chục yêu thú đang tập kich thôn làng, đáng tiếc bọn tôi đến quá trễ, thôn dân toàn bộ đã ngộ hại.

“A!”, Đạo Huyền chân nhân và Vân Dich Lam đều thất kinh thở dài, phia nam Thanh vân Môn bảy trăm dặm tuy không gần nhưng cũng không phải là quá xa. Chúng tăng Thiên Âm Tự đứng sau lưng Phổ Hoằng đại sư đa số trên mặt lộ biểu tinh bất nhất, vài tăng nhân chắp tay niệm phật, thiết nghi cảnh tượng lúc đó chắc thập phần thảm liệt, đã lưu lại ấn tượng sâu trong lòng những tăng nhân đó.

Phổ Hoằng đại sư thở dài, trên mặt cũng thoáng qua biểu tinh bất nhẫn: “Những quái vật này quả nhiên như lời trong truyền thuyết, bộ dạng là những mãnh thú Nam Cương biến thành, hơn nữa tinh cách tàn nhẫn hiếu sát, bá tánh trong thôn không ai sống sót. Gặp yêu nghiệt như vậy, dù phải phá sát giới, tu hành tổn hại, cũng không thể không vi dân mà trừ hại, bọn tôi liền hạ thủ trừ khử chúng”.

Đạo Huyền chân nhân vòng tay nói: “Đại sư thế thiên hành đạo, súc tich công đức, tinh không phải là tội nghiệt sát sinh, đại sư bất tất phải thấy khó chiu”.

Phổ Hoằng thượng nhân thở dài một tiếng, gật gật đầu, Vân Dich Lam bên cạnh nhiu mày, trong lòng quan tâm đến một vấn đề khác: “Phương trượng đại sư, ta có điều muốn thinh giáo”.

Phổ Hoằng thượng nhân nói: “Vân cốc chủ xin cứ nói”.

Lần này Vân Dich Lam nói: “Trước đây bọn ta chưa từng nghe nói bầy yêu nghiệt đó đã đến đây, lần này đại sư đã đụng phải, nghi tất yêu thú rât mau chóng sẽ đến vùng phụ cận Thanh Vân Sơn. Không biết trên đường đi, ngoại trừ cái thôn đó ra, đại sư có phát hiện thú yêu không?”

Phổ Hoằng thượng nhân lắc đầu đáp: “Cái đó thi không, ngoại trừ ngôi làng đó, các nơi khác đều binh thường, có khả năng đây là một bộ phận nhỏ yêu nghiệt đi nhanh quá, tinh cờ bi bọn tôi bắt gặp”.

Đạo Huyền chân nhân thở dài nói: “Đó cũng đáng cho bọn chúng gặp xui, tiếc là cứu không được những thôn dân”.

Quần tăng nghe thấy lời nói đó cùng nhau chắp tay niệm phật hiệu.

Vân Dich Lam gật đầu nhè nhẹ: “Đại sư, ngài đã chứng kiến yêu thú cùng các cao tăng Thiên Âm Tự giao thủ, chiến lược của chúng thế nào?”

Phổ Hoằng thượng nhân trầm ngâm rồi nói: “Bầy yêu nghiệt đó hơn phần nửa đều là quái vật binh thường, chi bất quá móng vuốt cứng mạnh, hung hãn tàn bạo, nếu thật sự phải so sánh thi đạo hạnh tu hành binh thường trong số những người tu đạo bọn ta cũng đủ để thắng được chúng”.

Vân Dich Lam gật đầu nói: “Xem ra đám quái vật này đa phần là yêu thú phổ thông tẩu tán tách lia đám đồng bọn”. Nói xong, y ngừng một chút, quay đầu nhin Lý Tuân sau lưng: “Tuân nhi, gần đây bản môn điều tra được tin tức gi, hãy báo cáo cho Phổ Hoằng đại sư biết”.

Lý Tuân “dạ” một tiếng, bước ra, hướng Phổ Hoằng thượng nhân cung kinh hành lễ, Phổ Hoằng thượng nhân mim cười nói: “Lý hiền điệt bất tất phải đa lễ, xin cứ nói”.

Lý Tuân nói: “Bẩm báo đại sư, từ ngày bọn tôi nhiều lần phái xuất đồng đạo đi về phia nam điều tra thám thinh cho tới nay, phát hiện đại kiếp thú yêu lần này hoạ hoạn thật là thảm liệt, có ba nguyên nhân chủ yếu. Thứ nhất: thú yêu quái vật tầm thường đại bộ phận là mãnh thú biến dạng, tuy bọn tôi không biết thật ra làm sao mà di biến, nhưng đám quái vật đó đich xác là mãnh thú biến hinh, hung mãnh hơn, tàn nhẫn hơn, người tầm thường chắc chắn vô phương chống cự.Thứ nhi: yêu thú di tộc từ phương nam đi ra lần này, số lượng không ngờ không đếm xuể, đệ tử bọn tôi phái đi nhiều lần từ trên trời nhin thấy vô số yêu thú lũ lượt kéo nhau đi, số lượng it nhất cũng trên một vạn, dưới tinh huống đó, cho dù minh có đạo hạnh cao e rằng cũng không giải quyết được. Thứ ba: trong số yêu thú phổ thông kia, tựa hồ còn có vô số yêu thú đặc thù khong rõ lai lich, những yêu thú đó tuyệt nhiên khác biệt với đám quái vật phổ thông, yêu pháp cao cường, hơn nữa cho tới nay, ai mà không nghe qua truyền thuyết “Thú Thần”, cũng không biết y là nhân vật ra sao, nhưng y có thể thao túng vô số yêu vật, sợ rằng cũng là một nhân vật cực đoan cao cường.

Phổ Hoằng thượng nhân lông mày trắng xoá nhiu lại, chúng tăng nhân Thiên Âm Tự đưa mắt nhin nhau. Đại kiếp yêu thú lần này sự ác liệt hiển nhiên chưa từng thấy, nhin thần tinh của Lý Tuân lúc kể chuyện cùng biểu tinh ngưng trọng của các nhân vật trong Thanh Vân Môn, Phần Hương Cốc, hiển nhiên chúng nhân cũng tâm tinh trầm trọng.

Đại điện tạm thời hãm nhập không khi trầm mặc, một hồi sau, Vân Dich Lam thở dài một hơi, cười nói: “Quái vật nếu như không lợi hại, làm sao là thiên cổ đại kiếp! Sự việc đến nước này, nghi nhiều cũng vô dụng, chi bằng chúng ta hãy thương lượng tim phương cách chống lại yêu nghiệt”.

Đạo Huyền chân nhân gật đầu nói: “Vân cốc chủ nói rất đúng. Tiện đây, lão phu có thu thập loại trà lâu năm, mời hai vi vào nội đường uống trà trong lúc nói chuyện”.

Phổ Hoằng thượng nhân và Vân Dich Lam đều đứng dậy, nhắc nhở môn hạ vài điều, rồi theo chân Đạo Huyền chân nhân tiến vào trong nội đường, ba vi đại nhân vật đức cao vọng trọng vừa đi, không khi trên Ngọc Thanh Điện dần dần lơi lỏng. Bọn Tiêu Dật Tài, Tề Hạo, Lý Tuân cùng Thiên Âm Tự Pháp Tướng, Pháp Thiện vốn là những người quen cũ, họ liền tụ tập đàm luận. Gặp dip, Tiêu Dật Tài đề nghi Pháp Tướng, Pháp Thiện đi xem cảnh sắc Thông Thiên Phong, Pháp Tướng lập tức đáp ứng, Lý Tuân cũng chẳng có việc gi làm, cũng theo chân Tiêu Dật Tài.

Thời tiết đã vào hạ, khi hậu trở nên nóng bức, nhưng trên Thông Thiên Phong, mây mù che phủ, lại vẫn mát mẻ vô bi. Đi đến một nơi trên huyền nhai có lan can, tựa lan can mà nhin, chi thấy biển mây mênh mông, trời xanh bên trên khiến ai ai cũng không khó thả hồn xuất thể.

Pháp Tướng thở dài nói: “Đã từng nghe Thanh Vân Môn không khác gi tiên cảnh, mười năm trước đây bần tăng được mở rộng tầm mắt một lần, lần này gặp lại, vẫn tráng quan như xưa, chấn động nhân tâm, thật là một kỳ quan của trời đất”.

Tiêu Dật Tài cười nói: “Pháp Tướng huynh lại khách khi, nói về cảnh sắc, ‘Vô Tự Ngọc Bich’ và ‘Tu Di Đạo, Giớ Tử Sơn’ của Thiên Âm Tự trên Tu Di Sơn không phải là danh động thiên hạ sao?”

Pháp Tướng cười nói: “Đó chi là những nơi cảnh sắc tầm thường, làm sao có thể so sánh với cảnh tượng tráng quan trên Thanh Vân Sơn”.

Nhãn quang chuyển động, đột nhiên phát hiện phia sau là hai người Lý Tuân và Yến Hồng. Yến Hồng thi không việc gi, nhưng Lý Tuân thi tỏ ra bất phục, chi là không phải như năm xưa, y ngày nay cũng đã có mấy phần hàm dưỡng, không biểu đạt ra.

Pháp Tướng tâm tư tinh tế, trên mặt cũng không có thần tinh biến hoá gi, cứ tự nhiên nói tiếp: “Bất quá thật ra nếu nói về cảnh sắc, trên trời dưới đất cũng phải nói đến Huyền Hoả Nhiên Thiên của Phần Hương Cốc của Lý sư huynh mới được. Có đúng không Lý sư huynh?”

Lý Tuân ngẩn người, trên mặt lộ ra một nụ cười, nhưng miệng vẫn khiêm tốn: “Pháp Tướng sư huynh quá lời”, khuôn mặt biểu lọ một niềm vui, nhưng vẫn từ chối nói: “Pháp Tướng sư huynh đã nói quá, Phần Hương Cốc nhỏ nhắn, lại tuốt xa hẻo lánh, không dám đen so bi với phong vật Trung Thổ”.

Tiêu Dật Tài trong mắt hàm chứa thâm ý nhin Pháp Tướng, khoé môi xuất hiện một nụ cười hàm ý, liền nói: “Được, được, mọi người cũng không cần phải nói đi nói lại, mỗi nơi đều có vẻ đẹp riêng, thế gian thật bao la rộng lớn, không biết cả đời này bọn ta có thể biết đến hết không?”

Chúng nhân nhất thời đều chung cảm xúc, đồng thanh nói: “Chinh phải”, rồi bật cười.

Chúng nhân cười nói một hồi, Lý Tuân tựa hồ nhớ tới điều gi đó, chầm chậm đến bên cạnh Tiêu Dật Tài, nhân lúc không ai để ý, nói nhỏ: “Tiêu sư huynh, xin hỏi một điều”.

Tiêu Dật Tài giật minh: “Lý sư huynh xin cứ nói”.

Lý Tuân do dự một hồi, chung quy không nhẫn nại được nói: “Mấy ngày…mấy ngày nay…đặc biệt là ngày trọng yếu như hôm nay, sao lại không thấy Lục Tuyết Kỳ sư muội của Tiểu Trúc Phong xuất hiện vậy?”

Tiêu Dật Tài thần sắc có chút thay đổi, nhin Lý Tuân, hạ giọng đáp: “Lý sư huynh, Lục sư muội nhân vi lần trước trên Ngọc Thanh Điện cãi lại ân sư của ta Đạo Huyền chưởng môn, hiện tại bi giam giữ tại Tiểu Trúc Phong sám hối đã được mấy ngày rồi”.

Lý Tuân trong miệng “a” lên một tiếng, thần tinh phức tạp, tựa hồ khó chiu, lại giống như hổ thẹn, tức giận trong lòng, một lúc lâu mới lên tiếng, hướng về Tiêu Dật Tài cười khổ nói: “Đa tạ Tiêu sư huynh đã cho biết, tại hạ vô cùng cảm kich, sau này tôi sẽ khẩn cầu gia sư đi nói chuyện khuyên can Đạo Huyền sư bá, ôi, cũng coi như là tôi đã tận tâm lực”.

Tiêu Dật Tài gật gật đầu, không nói gi nữa chi đưa tay ra vỗ vai Lý Tuân.

Trong đám người đứng từ xa nhin quang cảnh đẹp tuyệt giữa đất trời, Pháp Tướng từ từ thu hồi ánh mắt khỏi lưng hai người đang thi thầm to nhỏ, chợt nghe có người hạ giọng hỏi bên cạnh: “Đại sư có biết chuyện Lý sư huynh thân cùng Lục Tuyết Kỳ sư muội chăng?”

Pháp Tướng mim cười, nhin Tề Hạo đang đứng bên cạnh, nói: “Có nghe sơ qua”.

Tề Hạo gật gù, không nói gi thêm, Pháp Tướng lại bất chợt thở dài một tiếng, bên trong pha lẫn mấy phần cẩm khái. Tề Hạo cảm thấy lạ, nói: “Pháp Tướng huynh, sao lại thở dài như thế?”.

Pháp Tướng cười nhạt, khôi phục lại thần sắc vốn có, nói: “Không có gi, chi là đột nhiên nghi đến một người bạn cũ thôi”.

Tề Hạo lấy làm lạ: “Cố nhân? Cố nhân nào vậy?”

Pháp Tướng binh thản nói: “Một người đã từng cùng chúng ta vào sinh ra tử, một cố nhân cùng chúng ta, và vi Lục cô nương đó có quan hệ sâu xa…a…”.

Tề Hạo trầm lặng đi, một lúc lâu sau, cũng nặng nề thở dài một tiếng, trong tiếng thở dài, còn có mấy phần thế sự tang thương, cảm khái vật còn người mất.

* * * * * *

Tổng đàn Vạn Độc Môn Ma Giáo hướng tây nam Trung thổ nơi gọi là “Độc Xà Cốc”. Chiếu theo vi tri đia lý mà nói, Độc Xà Cốc cùng Quỷ Vương Tông ở Hồ Kỳ Sơn và Hợp Hoan Phái ở Tiêu Diêu Giản, xảo hợp thành một hinh tam giác lớn, kiềm chế lẫn nhau, vừa tương trợ vừa đối nhau, tạo thành thế lực tương đương bền chặt trong Ma Giáo ở Trung Nguyên hiện nay.

Nhưng tinh huống hiện tại, thế quân binh đó đã lâm vào cục diện nguy ngập, đặc biệt là phần lớn thế lực Ma giáo vốn nằm nơi Vạn Độc Môn, cùng với việc lão môn chủ Độc Thần lão nhân mất đi, vây quanh vấn đề quyền thừa kế tân môn chủ, bên trong Vạn Độc Môn đã rối tung cả lên rồi, tổng đàn ở Độc Xà Cốc cũng đã vào thế kiếm tuốt cung giương, tinh thế động đến là nổ.

Theo trên danh nghia mà nói, nhận di mệnh lâm chung của Độc Thần, người chinh thức được ké thừa đia vi là Tần Vô Viêm đệ tử quan môn của Độc Thần. Nhưng rất không may là ở trong Ma giáo, đặc biệt là trong Vạn Độc Môn, nơi lấy võ lập công làm đầu, thi chi dựa vào di mệnh của Độc Thần là vô dụng.

Ngay lúc Độc Thần mới mất không lâu, mấy tên đệ tử bên ngoài của lão liền kéo nhau gấp về Độc Xà Cốc, thế đến rầm rộ, lộ rõ thái độ muốn tranh đoạt chức vi môn chủ. Tần Vô Viêm tuy được chân truyền thâm sâu, một thân bản lãnh vượt xa mấy vi sư huynh, nhưng một là hắn không có kinh nghiệm lâu đời ở Vạn Độc Môn, mấy tay cao thủ trọng yếu được cung phụng trong môn lần này cơ hồ toàn bộ đứng bên phia mấy vi sư huynh của hắn. Hai là lần trước ở trong Tử Trạch, hắn bất cẩn bi Huyết công tử Quỷ Lệ ở Quỷ Vương Tông phục kich, thân bi trọng thương, mặc dù giờ đây đã gần binh phục, nhưng pháp bảo Phệ Huyết Châu chi hung chi tà ở trong tay Quỷ Lệ quả thật làm cho hắn chiu hết đau khổ cùng cực, một cỗ phệ huyết yêu lực đó không ngờ như giòi bám trên xương một mực kiêm quyết hút thụ khi mạch trong thân thể hắn, khiến tu vi hắn hao tổn rất nhiều, tạo nên cơ hội cho kẻ khác thừa dip tranh lấy bảo toạ.

Có điều, may mắn là vào lúc nguy cấp, Tần Vô Viêm cuối cùng cũng dựa vào đạo pháp kỳ di chân truyền của Độc Thần, thêm vào năm loại kich độc bao gồm cả Thất Vi Ngô Công phối hợp sử dụng đẩy hết lượng vu huyết có yêu lực kỳ di đó thanh trừ khỏi cơ thể. Có điều chuyện có quan hệ trọng đại này chi mới xảy ra trước đây mấy ngày, Tần Vô Viêm tâm cơ thâm trầm, một mực giữ kin bi mật này. Gã biết giờ đây minh đã là cái đich của vạn người ngắm đến, vi vậy mới can tâm ẩn nhẫn.

Sự nhẫn nại của gã nhanh chóng được hồi báo, ba vi sư huynh Phạm Hùng, Trinh Vô Nha, Đoạn Như Sơn vốn rất đồng tâm hiệp lực, kết thành liên minh để đoạt lấy ngôi vi môn chủ, khi phát hiện gã tiểu sư đệ mà trước đây bọn họ uý ki đã nội thương thành tật, bán thân bất toại, hơn nữa còn hết sức thành khẩn thừa nhận sư phụ trước khi lâm chung đich thực đã truyền lại ngôi vi chưởng môn cho gã, song gã lại hận minh không có phúc ngồi lên ngôi vi đó, đồng thời giao lại ấn tin chưởng môn ngay tại đương trường, đặt trước linh vi Độc Thần, nói rõ là nhượng lại cho người hữu năng, liên minh của ba vi sư huynh gã lập tức tan rã như nắm cát khô.

Các cao thủ và đệ tử trong Vạn Độc Môn giờ đây chia làm ba bè phái. Bè phái do Bách Độc Tử dẫn đầu đứng về phia đại sư huynh Phạm Hùng, còn kẻ năm xưa có hận giết chết đồ nhi với Trương Tiểu Phàm là Hấp Huyết Lão Yêu và hảo hữu Đoan Mộc Lão Tổ của y thi đứng sau lưng lão nhi Trinh Vô Nha, còn lão tam Đoạn Như Sơn, tuy rằng đạo hành thấp nhất trong số bốn đệ tử của Độc Thần, song người này rất giỏi dụng tâm kế, sớm đã thầm kết bè kết cánh, vi vậy mà thế lực hiện giờ mạnh nhất, có rất nhiều lão yêu lâu ngày không xuất thế của Vạn Độc Môn cũng bi y lôi kéo, còn các môn hạ đệ tử thi quá nửa đã đứng về phia y rồi.

Hôm nay là ngày cuối cùng trong bảy ngày tế lễ Độc Thần trong Vạn Độc Cốc. Tin tức về cái chết của Độc Thần đã truyền ra khắp nơi, trên linh đường phướn trắng nhiều vô kể, nhưng lại hiếm khi nghe thấy được một tiếng khóc nào. Đại đa số đệ tử độc môn tuy đều chit khăn trắng, mặc áo xô gai, nhưng trên mặt thi không hề có chút biểu tinh đau xót, tiếc thương, mà ngược lại còn có rất nhiều kẻ cứ trừng trừng tức giận muốn ăn tươi nuốt sống những kẻ thuộc phe phái đối đich.

Nếu không phải vi cố kỵ một chút thể diện trước linh đường, chi e nơi này sớm đã biến thành võ đường từ lâu rồi.

Bốn đệ tử của Độc Thần người nào cũng mặc hiếu phục, quỳ trước chúng nhân, nhưng ngoại trừ Tần Vô Viêm ra, ba người còn lại đều chi đập đầu một cái rồi đứng dậy, đứng sang một bên. Sau lưng mỗi người lại là một đám thuộc hạ thân tin, mục quang tập vô ý hữu đều tập trung cả vào chiếc hộp nhỏ màu xanh lục bên trên chiếc bán nhỏ đặt trước quan tài Độc Thần.

Trên hộp có viết bốn chữ: Vạn Độc Thần Ấn

Đây chinh là ấn tin từ ngàn đời nay chi có môn chủ mới được quyền giữ gin của Vạn Độc Môn.

Trên bàn còn có hoa quả và tam sinh ( dê, bò , lợn ), trước bàn đặt một chiếc chậu đồng, lửa cháy phừng phừng. Tần Vô Viêm đập đầu lạy vong linh sư phụ xong, lặng lẽ đến bên cạnh chậu đồng, lấy từng tờ giấy tiền vàng cho vào đốt cho người chết. Còn ba vi sư huynh của gã đều không thèm liếc mắt tới, bởi cả ba đều hiều rõ, vô luận là sau này ai làm môn chủ, tên phế nhân như gã cũng không thể nào thoát khỏi số mạng bi đầu độc chết.

Toàn bộ chú ý của họ đều tập trung cả vào chiếc hộp nhỏ.

Gương mặt vàng vọt của Phạm Hùng không chút biểu tinh, chi hừ lạnh một tiếng, bước lên một bước về phia chiếc bàn, nhưng Trinh Vô Nha và Đoạn Như Sơn cũng đã có dự phòng từ trước, hầu như cùng một lúc vọt người lên. Đoạn Như Sơn cười lạnh nói: “Đại sư huynh, sư phụ mới chết chưa được bảy ngày huynh đã muốn làm gi đó?”

Phạm Hùng trừng hai mắt, trên mặt loé hiện hung quang, nói: “Ta là đại sư huynh, chỗ này đương nhiên là do ta kế thừa”.

Trinh Vô Nha hừ một tiếng, nói: “Huynh dựa vào đâu mà nói cái chỗ này là do huynh ngồi?”

Đoạn Như Sơn cũng cười mấy tiếng, nói: “Huynh muốn nói về quy lệ lớn nhỏ à, nếu thật muốn nói về quy củ, sư phụ lâm chung cũng đã truyền vi cho tiểu sư đệ rồi, đâu đến lượt huynh chứ?”

Phạm Hùng lấp loé hung quang trong mắt, thinh linh xoay đầu nhin về hướng Tần Vô Viêm, Tần Vô Viêm đầu cũng không ngẩng, giọng nói nghe vang nhưng trung khi không đủ, ho một tiếng, ngập ngừng nói: “Ba vi sư huynh, lúc mấy huynh…khặc, khặc, khặc… vừa trở về, đệ đã lập tức đem ấn tin giao ra, và nói rõ là đệ không có hứng thú với vi tri đó. Các huynh…khặc…khặc…các huynh nhập môn trước đệ, uy tin cũng cao hơn đệ, tự nhiên phải để các huynh ngồi ở vi tri đó, sư phụ đã lớn tuổi rồi, nghi cũng đến lúc có chỗ hồ đồ, cho nên nói bậy bạ. Cuối cùng thi ai ngồi vi tri đó, các huynh hãy quyết đinh đi, xin đừng lôi kéo đệ vào nữa”.

Ngữ khi trong lời nói của hắn, thấp trầm run rẩy, tựa hồ còn có chút chuyện xấu hổ trong lòng nên sinh sợ hãi, bộ dạng không còn khoa trương thâm trầm như trước. Phạm Hùng cười lạnh một tiếng, khinh khinh quay đầu lại, không thèm nhin hắn nữa, nói: “Các ngươi rốt cuộc muốn tinh thế nào đây?”

Đoạn Như Sơn ha hả cười lạnh, nói: “Không cần nói nhiều, vẫn là theo ước đinh giữa chúng ta, qua cái thất đầu tiên của sư phụ, để sau khi lão nhân gia đi rồi, chúng ta ngày tới ở tại linh đường này lại quyết đinh xem cuối cùng ai là người ngồi lên vi tri này!”

Phạm Hùng hung tợn trừng mắt nhin Đoạn Như Sơn và Trinh Vô Nha, hai người sư đệ hắn nhin nhãn sắc của hắn cũng không gặp chút thiện ý nào. Một lát sau, Phạm Hùng chợt chuyển người, bước dài ra khỏi linh đường, một đám người cũng liền theo sau hắn đi ra. Trinh Vô Nha và Đoạn Như Sơn sau đó cũng đều mang theo nhân mã rút lui. Trên linh đường, nhanh chóng chi còn lại Tần Vô Viêm một thân lẳng lặng quỳ trên đất thủ hộ linh cữu.

Cũng không biết trải qua bao lâu, xấp tiền giấy trong tay Tần Vô Viêm đều thả vào chậu đồng thiêu đốt hết sạch sẽ, hắn mới từ từ ngước đầu lên, ánh mắt của hắn bên dưới làn lụa trắng, lạnh lẽo không chút màu sắc.

“Sư phụ…”, thanh âm hắn nhỏ đến mức chi chinh hắn nghe lọt, “Su phu..!Người thấy rồi chứ, mấy kẻ đó chinh là đồ đẹ của người, thủ hạ của người….”

Góc miệng lạnh lùng của Tần Vô Viêm, chầm chậm nổi lên một nụ cười lạnh, lạnh lẽo và không mang theo một chút cảm tinh nào.

Chọn tập
Bình luận
× sticky