Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Cùng Thú Triền Miên

Chương 51: Giao dịch với bộ lạc Cự Mục

Tác giả: Nhàn Thính Lạc Vũ​
Chọn tập

“Arthur, đã lâu không gặp tiểu tử cậu!”

Vừa bước vào chợ thì một giọng nam hùng hậu liền chen vào. Đường Lâm mở to mắt quan sát xung quanh sân được bố trí đan xen, không tản mát vô kết cấu như bộ lạc Hắc Sơn.

Nhà giỗ trước mặt được chia ra xây hai bên đường, giữa đường bày một hòn đá trắng tinh. Dọc theo cửa hàng hai bên đường là hàng đá cuội thật nhỏ. Cách mười lăm mét là một căn nhà gỗ. Mùi gỗ lâu năm tản ra thoang thoảng. Không chỉ có thể phòng côn trùng mà còn có tác dụng nâng cao tinh thần. Trên đường phố có đủ loại màu sắc quần áo đỏ, xanh, tìm •••••• kiểu tóc khác nhau, vóc người cũng vô cùng khỏe mạnh, cũng có không ít người gầy gò nhưng cường tráng như Arthur.

“Gần đây quả thực tiểu tử Drew cậu sống không tệ. Giống cái của nhà cậu à? Nghe nói tháng Maya trước đã lqđ cử hành nghi thức. Sao không thấy cô ấy đâu?” Arthur bước lên, vung nắm đấm về phía giống đực cường tráng trước mặt.

Drew thật thà mà gãi cái gáy, cười nói: “Nacy ở nhà. Nghe nói lần này bộ lạc voi ma mút phía bắt lấy ra không ít đồ tốt. Có muốn tới xem không? Tôi vừa trở về từ bên ngoài, may mà gặp cậu. Tới đây ngồi đi. Ặc! Vị này —— “

Ánh mắt ngờ nghệch nhìn thấy Đường Lâm sau lưng Arthur thì đáy mắt lóe lên vẻ kinh diễm, ngay sau đó như đã hiểu ra, vỗ vai Arthur một cách thô bạo, hung dữ mà nói: “Tiểu tử cậu không tệ nha! Ngay cả có giống cái cũng không cho tôi biết một tiếng.”

Dứt lời thì đã tới trước mặt Đường Lâm, “Tôi tên là Drew, người bộ lạc Cự Mục. Nếu tôi chưa cử hành nghi thức thì chắc chắn sẽ tới bộ lạc Hắc Sơn theo đuổi cô. Tiểu tử Arthur này được lợi rồi.” Hắn trêu ghẹo, nháy mắt với Đường Lâm.

Thấy vậy Đường Lâm cười khẽ. Drew này thật ra rất thú vị. Nhanh mồm nhanh miệng, làm bằng hữu cũng không tệ.

“Đường Lâm, giống cái của Arthur. Bộ lạc Cự Mục!” Giọng nói không khỏi mang theo chút kinh ngạc mà nhìn chợ hết sức đông đúc đan xen nhau. Đây chính là bộ lạc Cự Mục. Thấy người thú đi qua xung quanh ào ào chào hỏi Drew, chắc thân phận của hắn bộ lạc Cự Mục vô cùng không đơn giản, đáng dể làm bạn. Trước mắt bộ lạc Hắc Sơn còn chưa ổn, cần sự viện trợ từ bên ngoài của những bộ lạc mạnh mà có lực.

“Drew là tộc nhân của bộ lạc Cự Mục, trước mắt chính là bộ lạc Cự Mục, không biết mạnh hơn bộ lạc Hắc Sơn chúng ta bao nhiêu lần.” Arthur thổn thức mà nhìn Drew, không thể không thừa nhận bộ lạc Cự Mục quả là lợi hại.

Hàng năm bộ lạc đều cần nộp lượng thức ăn nhất định mới có thể có ấn tín bằng đá vào bộ lạc Cự Mục. Ban đầu lúc bộ lạc Hắc Sơn mới thành lập, may mà quen Drew. Drew là con của tộc trưởng bộ lạc Cự Mục, mở không ít cửa sau cho bộ lạc Hắc Sơn.

“Arthur huynh đệ đừng tự ti. Bộ lạc Cự Mục tôi chỉ riêng tộc nhân đã gấp mấy lần bộ lạc Hắc Sơn của anh. Tính đến nay đã d’đ’l’q’đ thành lập được gần trăm năm. Bộ lạc Hắc Sơn của anh mới chỉ mấy chục năm, kém hơn cũng không có gì lạ cả. Nếu không thì vào bộ lạc Cự Mục tôi đi. Có huynh đệ tuyệt đối sẽ không để bộ lạc Hắc Sơn bị thiệt thòi.” Đôi mắt hổ của Drew đầy tinh quang, nhìn Arthur bằng ánh mắt nóng bỏng.

Tuy bộ lạc Hắc Sơn thành lập không lâu, tộc nhân càng là rồng rắn hỗn tạp, nhưng lại có thể đững vững vàng ở một phương mấy chục năm, thực lực lại cực kỳ dũng mãnh. Việc kết hợp các bộ lạc cũng không hiếm thấy. Không ít bộ lạc thực lực yếu ớt, vì sinh tồn cũng sẽ dựa vào những bộ lạc lớn mạnh mẽ khác.

Arthur lắc đầu, nói: “Chuyện này không vội. Có thể vài ngày nữa sẽ tìm được nơi ở thích hợp. Lần này tới là muốn bàn bạc với các anh, làm một giao dịch.” Hắn chỉ chỉ thứ trong tay Wall đứng sau lưng. Là vài con heo nhỏ. Ngoài heo Đường Lâm còn bảo bọn Joss chuẩn bị không ít thứ có thể giao dịch.

Chợ của bộ lạc Cự Mục có không ít đồ tốt. Lần này đã hoàn toàn chuẩn bị đầy đủ trước. Nếu có thể hợp tác với bộ lạc này thì sau này khi bộ lạc Hắc Sơn yên ổn, cũng sẽ không lo không phát triển được.

Bộ lạc muốn phát triển thì cần nhân, tài, vật. Bất kể là thứ nào trong số này bộ lạc Hắc Sơn cũng vô cùng thiếu thốn. Những thứ này cần phải tích lũy trong thời gian dài, không gấp được, cũng không cưỡng cầu được.

Drew tò mà mà nhìn Arthur thần thần bí bí, vươn tay mở da thú trong tay Wall ra, lập tức người khẽ run lên, đáy mắt thoáng qua tinh quang. Heo con! Thứ này không hay lấy được. Tuy tính tình heo ngoan ngoãn nhưng không dễ bắt. Bình thường heo sống thành bầy, nhất là heo con, cực kỳ khó bắt.

Thịt heo thơm ngon, mọi người rất thích ăn, tiếc rằng có tiền mà không mua được. Drew thân là thiếu tộc trưởng của bộ lạc Cự Mục, nhìn hành động này của Arthur, đáy lòng hiểu rõ vài phần, nhìn Arthur thật sâu vài lần.

“Bộ lạc Hắc Sơn không đơn giản! Heo con không dễ bắt được. Đi theo tôi!” Dứt lời, hắn dẫn đoàn người Arthur đi về phía cuối con đường, đứng trước một căn nhà gỗ khá lớn, khẽ gõ vài cái, “Nancy, anh đã về!”

Một lúc sau, một giống cái nhỏ nhắn đáng yêu mở cửa, “Drew về rồi. Cha vừa đi, bảo sao chưa thấy anh về. Sắp đổi mùa, bộ lạc cần phải chuẩn bị một chút!”

“Ha ha! Đây là Arthur mà anh đã từng nói với em. Những người khác là tộc nhân của hắn. Em mời cha tới đây, nói có chuyện cần bàn.” Hắn ôm Nancy, hôn vài cái lên mặt cô, hài lòng nhìn khuôn lqđ mặt nhỏ nhắn của cô xấu hổ đến nỗi đỏ bừng, sau đó mới dẫn mấy người Arthur vào trong. Trong nhà bày vài dụng cụ đơn sơ, sạch sẽ ngăn nắp, tản ra mùi trong lành. Trong góc sân trồng mấy cây hoa. Thời không này còn chưa có đồ sắt nhưng đã có đồ gốm thô ráp. Dụng cụ bình thường đều là đồ gốm nung từ đất sét. Đường Lâm thất thần mà nhìn đồ gốm bày trên bàn, thoáng qua kinh ngạc. Cô chỉ thấy một món đồ gốm trong nhà Joss ở bộ lạc Hắc Sơn, không ngờ đồ gốm ở bộ lạc Cự Mục lại nhiều như vậy, không hổ là bộ lạc lớn.

“Đồ gốm này là do các anh nung thành?” Đồ cổ đó! Đường Lâm ngây ngốc mà bưng đồ gốm lên. Chậc chậc! Nếu lấy thứ đồ chơi này tới trái đất thì chắc chắn là giá trên trời! Cảm giác còn hơi thô ráp, có điều ở thời không này cũng coi như không tệ rồi.

Hắn kinh ngạc mà nhìn Đường Lâm, “Ừ, là tộc nhân bộ lạc nung. Sao?”

“Không sao, chỉ hâm mộ thôi!”

Arthur bỗng ôm Đường Lâm, lực tay không khỏi mạnh hơn. Bộ lạc Cự Mục tốt hơn bộ lạc Hắc Sơn nhiều. Ánh mắt nóng như lửa của Đường Lâm khiến Arthur cảm thấy bất an. Lâm có thể ghét hắn không đủ mạnh, chưa đủ tốt, không cho cô cuộc sống yên bình không?

Đường Lâm nghi ngờ mà nhìn hành động của Arthur, mãnh liệt đối mắt với cặp mắt đầy bất an kia, khóe mắt không khỏi giật giật, nhúc nhích vài cái. Nhưng Arthur không động đậy chút nào.

“Đang nghĩ gì vậy?” Cô vươn tay nhéo tai Arthur, mặt đầy bất mãn.

“Không.” Thấy Đường Lâm không có hành động khác, Arthur lắc đầu đầy ngượng ngập nhưng vẫn ôm chặt cô không muốn buông tay. Hắn cảnh giác mà nhìn Drew chằm chằm, chính là không d;đ;l;q;đ muốn Drew nhìn chăm chú vào Đường Lâm. Wall bên cạnh cũng nghiêng người như có như không, ngăn ánh mắt đánh giá của Drew. Karen không nói gì, ngoan ngoãn đứng bên cạnh Nặc Mã.

“Ha ha, nếu bộ lạc Hắc Sơn bằng lòng gia nhập bộ lạc Cự Mục thì kỹ thuật nung đất này không tính là bí mật gì.”

Drew nhìn thẳng Đường Lâm, đáy mắt hiện lên ánh sao lóe lóe. Hắn mơ hồ nhận ra được mấy người này lấy Đường Lâm làm đầu, nghi ngờ mà quét mắt qua Arthur một cái đầy khó hiểu, hơi cảm thấy kỳ lạ. Địa vị của Arthur ở bộ lạc Hắc Sơn không thấp. Nếu không phải vì thân hình thì lực kêu gọi có lẽ còn mạnh hơn tộc trưởng Horry nhiều.

“Cảm ơn Drew. Có điều tôi cũng biết một chút về kỹ thuật nung đất này. Bộ lạc Hắc Sơn vẫn có thể tự nuôi sống mình. Việc gia nhập bộ lạc Cự Mục này còn phải bàn bạc kỹ hơn. Nhưng không biết lúc nào thì tộc trưởng tới?” Đường Lâm từ chối. Cho dù Drew nói thế nhưng nếu gia nhập vào bộ lạc Cự Mục này thì sau này đâu còn bộ lạc Hắc Sơn nữa. Không nói tới bọn Arthur có thể chấp nhận không, chắc hẳn những người khác trong bộ lạc cũng không muốn. Tộc nhân bộ lạc Hắc Sơn tới từ năm sông bốn biển, đều là những người tâm cao khí ngạo, sao có thể bằng lòng chịu thiệt ở dưới người khác.

“Drew có chuyện gì à?” Ngoài cửa có một nam tử trung niên đang đứng, không cường tráng như giống đực khác mà gò má gầy nhom hơi hóp lại, lúc đôi mắt màu xám chuyển động thì lóe lên chút ánh sáng.

“Cha, đây là Arthur và giống cái của hắn ở bộ lạc Hắc Sơn.”

Drew vội vàng đứng dậy, khom người đi tới cửa, vươn tay đỡ người tới, Nancy đứng bên kia.

“Bộ lạc Hắc Sơn!” Đức Phí hơi ngẩn người, ngay sau đó liền khôi phục lại, thân thể gầy yếu thoáng chốc tản ra sát khí khổng lồ. Ánh mắt mang theo tính toán mà quan sát mấy người Arthur. Trong ánh mắt bình tĩnh không mang theo chút song.

Đường Lâm hơi đi chậm lại nửa bước, nhắm mắt theo đuôi Arthur, thấy vậy trong mắt Đức Phí thoáng qua vẻ tán thưởng. Địa vị của giống cái này rất cao, cũng khiến giống cái này có dáng vẻ cao cao thại thượng. Đức Phí làm người đứng đầu bộ lạc Cự Mục, năm đó vì cứu bộ lực mà bị thú dữ đánh bị thương, từ đó bệnh tật không dứt. Nhưng tác phong cường thế vẫn khiến mọi người trong bộ lạc Cự Mục nghe mà sợ hãi.

Thấy Đường Lâm như vậy, rõ ràng là ông hết sức hài lòng. Giống cái được nuông chiều là chuyện ở nhà, ra ngoài thì không thể chiều chuộng quá mức.

“Hôm nay tôi thay mặt bộ lạc Hắc Sơn muốn làm một cuộc giao dịch với bộ lạc Cự Mục.” Arthur thản nhiên mà ngồi vào chỗ, Wall sau lưng mở da thú bọc heo con ra. Drew cung kính mà đứng sau lưng Đức Phí. Nancy thì châm nước sôi, cẩn thận mà rót tràn cho mọi người, sau đó đứng bên cạnh Drew. Ánh mắt cô thỉnh thoảng quan sát Đường Lâm thoải mái mà hào phóng, đáy mắt thoáng hiện chút tò mò.

“Heo con. Bộ lạc Hắc Sơn quả thật lợi hại. Nhưng chỉ dựa vào hai con heo con mà bàn chuyện giao dịch với bộ lạc Cự Mục chúng ta, e rằng ——” Đức Phí ngừng một chút, hai tay bắt chéo lên trên cây quải trượng làm bằng gỗ, mí mắt hơi hạ. Khuôn mặt hơi vàng vững vàng như núi, không nhìn ra chút cảm xúc dư thừa nào.

Arthur nghe xong thì cười khẽ, đứng dậy nhận lấy cái bọc trên tay Karen. Trong đó có không ít thứ được phân loại, đều dùng ống bọc kỹ, bên trên còn đánh dấu.

“Những vậy nhỏ này cũng được coi là vật để giao dịch. Tộc trưởng ông thấy thế nào? Hai con heo con này một đực một cái, rất hợp để chăn nuôi.” Arthur cố ý nhấn mạnh hai chữ chăn nuôi. Chăn nuôi với bất cứ bộ lạc nào mà nói cũng đều được cho là hơi xa lạ. Bộ lạc Cự Mục từng nghĩ bắt heo tự nuôi. Thịt heo thơm ngon, đầu cơ kiếm lợi rất tốt, tiếc rằng không biết nên nuôi nhốt thế nào, cuối cùng đành phải từ bỏ.

Heo con cực kỳ khó bắt, dù bắt được cũng không thể vừa hay ghép thành đôi.

Lúc Drew vừa thấy heo con mà Arthur đưa ra thì trong mắt liền thoáng qua kinh ngạc. Phải biết rằng vì heo này mà bộ lạc Cự Mục phí không ít tâm tư. GIờ đây bộ lạc Hắc Sơn lại lấy ra heo con không e dè gì, sao có thể khiến hắn không kinh hãi.

Đức Phí vươn bàn tay gầy đét, mở bình trong bọc ra, tò mò mà kề lại khẽ ngửi. Nancy đang yên lặng đứng bên cạnh, lúc Đức Phí mở bình ra thì trợn tròn mắt, bước nhanh lên, ôm chặt một bình, nói to: “Đây chẳng phải là hạt giống rau thơm ư? Sao các anh lấy được?” Đức Phí và Drew vô cùng kinh ngạc mà nhìn Nancy. Thứ này là gì mà lại khiến Nany luống cuống như thế?

Chọn tập
Bình luận