Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ! Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Cùng Thú Triền Miên

Chương 3: Làm cho hôn mê

Tác giả: Nhàn Thính Lạc Vũ​
Chọn tập

Editor: SunniePham

Gương mặt tuấn tú trần đầy vẻ quyến rủ và nghi ngờ, liếm láp cánh môi khô khan. Như còn có thể cảm nhận được hương thơm ngọt lưu lại trên mặt. To gan vén phần dưới hạ thân dã thú lên, dựa vào thành tường đá nham bích ghồ ghề mà thở hổn hển. Ngón tay linh hoạt xoa nắn cây gậy, tầm mắt không ngừng nhìn chằm chằm vào cái mông đang ngẩn lên của Đường Lâm, khẽ liếc qua khóe miệng của cô. Đợi lát nữa anh mang giống cái này về bộ lạc, anh liền…

“Đây là nơi nào?”

Nét mặt kiên cường của Đường Lâm thoáng hiện ra vẻ bi thương. Hốc mắt đỏ hồng thêm một chút sương mù, cho dù cô có kiên cường tới đâu thì cô cũng là một người phụ nữ, sẽ bị thương, sẽ đau lòng. Nhìn động tác cuồng dã của Arthur, khuôn mặt nhỏ nhất thời liền ửng đỏ. Hai cánh tay ôm chặt cơ thể của mình, cẩn thận nuốt nước miếng, e sợ sẽ chọc giận tên sắc lang này. Đáy mắt Arthur hiện lên vẻ khao khát cũng không phải là ảo giác.

Quần áo trên người đã bị xé rách không ít, Đường Lâm bị ôm chặt như vậy, trong lúc vô tình bộ ngực mềm mại càng bị áp chặt hơn. Nơi mềm mại bị đè ép tạo nên một đường cong đầy mê người, Arthur nhìn thấy thì liền run lên. Giống cái của bộ lạc cũng không có lớn tới vậy, cho nên động tác vừa rồi của Đường Lâm làm cho anh không còn cách nào khác mà nắm giữa vật kia. Arthur đói khát khó nhịn, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng thở gấp, Đường Lâm còn chưa kịp phản ứng gì thì anh đã kéo cô đến trước ngực, mũi ngửi lấy mùi thơm đầy ngọt ngào, đầu lưỡi vươn ra liếm liếm cái cổ trơn mịn của Đường Lâm. Bàn tay không nhịn được mà dạo trên người của cô, đôi mắt vàng mờ mịt đầy vẻ kích tình. Anh nhìn chằm chằm vào cơ thể đã bị anh lột sạch sẽ, cây gậy cao vút thẳng tắp để ở cái mông của Đường Lâm, nóng bỏng nhẹ nhàng nhảy lên. Môi miệng nhẹ nhàng gặm cắn trên cổ Đường Lâm, sức lực đủ để cho Đường Lâm có chút phát điên.

“Anh… Anh muốn làm gì!”

Đường Lâm nói lắp hỏi, cả người cương cứng lên, không dám nhúc nhích. Cô cũng không quên trước đó Arthur với cơ thể đầy cao lớn khổng lồ đã trong nháy mắt xé xác những con sói đói đầy hung bạo. Cơ thể này của cô chắc anh chỉ cần một ngón chân thôi. Không, không cần đến một đầu ngón chân, chỉ cần anh ta nhẹ nhàng dán vào thì cái mạng nhỏ của cô trong nháy mắt cũng khó bảo toàn. Cô đã chết qua một lần, bây giờ đối với sinh mạng này càng thêm quý trọng.

Trong lòng Arthur không hài lòng với giống cái cả người cứng ngắc lại, lực đạo anh gặm cắn lại tăng thêm vài phần, chẳng lẽ cô không hài lòng với kỹ thuật của anh? Giống cái không phải là nên thỏa mãn dục vọng của giống đực hay sao? Bàn tay to vuốt ve trước ngực mềm mại của Đường Lâm. Cảm giác mềm mại này làm cho Arthur có chút mê muội, không giống như giống cái trong bộ lạc đày thô sáp và mang theo mùi khai. Ngực giống cái này mở hồ tản ra mùi vị thơm ngát đến mê người, làm cho người khác nhịn không được mà rơi vào trầm mê, muốn đêm cô nuốt vào bụng.

“Đừng nhúc nhích, giống cái nên thỏa mãn dục vọng của giống đực. Cô như vậy là không ngoan, phải bị trừng phạt.” Bàn tay của anh không chút khách khí mà lần đến cái mông của Đường Lâm. Vỗ vài cái, sức lực tớp tấp, đau đớn trong nháy mắt từ cái mông của cô lan ra cả người. Cô cắn chặt răng, hốc mắt hơi ửng hồng, chưa bao giờ cô bị sỉ nhục tới vậy. Đường Lâm còn chưa kịp hiểu rõ, mơ hồ nghỉ, rốt cục đã xảy ra chuyện gì? Tại sao cô lại bị đánh, giống đực là cái gì? Giống cái là cái gì?

Arthur si mê vuốt ve cái mông tròn trịa của giống cái, cảm nhận cái cổ trơn mịn dịu dàng, cuối đầu gặm cắn dọc theo sống lưng. Cái lưỡi to ẩm ướt trượt dài từ gáy xuống mông, bàn tay chậm chạp vẽ phác thảo. Đau đớn mang theo sự được gãi ngứa, bụng nhịn không được mà có dòng nước xiết chảy qua. Rõ ràng nên tức giận, nhưng miệng lại phát ra âm thanh trầm thấp đầy yêu kiều.

Bị Arthur áp chế, làm cho cơ thể cô không thể động đậy, cả người đều bị anh ta liếm láp và gặm cắn. Nước bọt ẩm ướt rửa sạch người cho Đường Lâm từ đầu tới chân, Đường Lâm cam chịu số phận bình nứt không sợ bể, cả người xụi lơ dựa vào người Arthur. Để mặt cho Arthur muốn làm gì thì làm, Arthur này vô cùng nặng, lúc này đừng nói tới việc phản kháng, đến nhúc nhích cũng không có sức lực. Cô thầm nghĩ, tên này tuyệt đối không phải là người, cô là đặc công cấp thế giới, vậy mà lại bị người này đánh vài cái thì đã bị thương nặng. Nghĩ tới Arthur lúc ở hình thú, Đường Lâm không khỏi run rẩy.

Nhìn thấy Arthur chỉ sờ mó, Đường Lâm cũng từ từ bình tĩnh trở lại! Bên tai không ngừng truyền tới tiếng thở gấp của Arthur. Khuôn mặt tuấn tú đầy đẹp đẽ dần đỏ lên, gặm cắn cổ trơn mịn, khoan mũi đầy rẫy mùi thơm đầy ngọt ngào truyền vào. Đôi mắt vàng không khỏi trầm xuống, cây gậy ở bụng dưới cứng rắn để ở ngay đùi của Đường Lâm. Cảm giác nóng bỏng, làm cho Đường Lâm tự nhiên hiểu rõ như vậy đại biểu cho ý gì?

Không cự tuyệt được, dao găm đã bị Arthur đá vào góc tối, cô cắn chặt môi dưới, im miệng không nói gì. Bị Arthur đặt dưới thân, cảm nhận đồ chơi phía dưới, quần áo đã sớm không cánh mà bay. Cô xoay mặt cúi đầu nhìn cây gậy cao vút của Arthur đang kề sát dưới thân của mình, nhìn thấy dáng vẻ dữ tợn của nó Đường Lâm không khỏi nuốt nước bọt. Arthur đang ở trên người cô không để ý đến dáng vẻ rối rắm của cô.

Anh cuối đầu để sát vào đầu của Đường Lâm, âm thanh trầm thấp chậm rãi vang lên, nói: “Đừng lo lắng. Tôi sẽ không làm cho cô bị thương, bây giờ tôi sẽ không đụng vào cô.” Lo lắng mình làm cho giống cái bị thương, về bộ lạc sẽ tới chỗ của bác sĩ lấy bí dược rồi mới về làm với giống cái. Khi đó anh mới có thể đụng chạm với giống cái, nhưng mà bây giờ vẫn là thời gian để hưởng thụ. Một bên vừa gặm nhắm bộ ngực mềm mại, một bên vừa lo liệu cái cây gậy ở phía dưới. Mồ hôi nhỏ xuống khuôn mặt tuấn tú, Đường Lâm không nói gì, cuộn cả người mình lại, đè nén sự nhợt nhạt yêu kiều. Đôi má trắng nỏn ửng hồng, con mắt đen sắc bén ngày thường bây giờ đã bắt đầu xao động, ửng lên một lớp sương mờ và đầy mê mang. Mang theo vẻ mập mờ không muốn nghỉ…

“Anh… Anh nhanh lên một chút có được không, đau quá!”

Đường Lâm nhẹ nhàng từ chối bên trong Arthur. Cái mông bị Arthur làm bị thương bây giờ đã như bị phỏng, sự hỗn loạn trong cơ thể, hai cái cảm giác như hai cực gần như ép Đường Lâm tới điên.

Bên tai truyền tới âm thanh phản kháng đầy yểu điệu, ôn nhu, mềm dẻo, thêm một chút làm nũng (Đứa bé Arthur này tự nhận đó). Luật động trong tay nhanh hơn vài phần, đôi mắt chống lại con ngươi đầy nước của giống cái. Arthur chỉ cảm thấy trong lòng mình bị cọng lông chim quấy nhiễu tới tê, cây gậy càng ngày càng cao, càng sưng lớn hơn trước, một lúc sau Arthur mới dừng động tác lại, run rẩy một trận. Sau đó thở dốc thật dài, ở bụng truyền tới một cảm giác nóng ẩm, mùi xạ hương nồng đậm theo không khí truyền tới. Đường Lâm hất mặt, khóe miệng giật giật, dã thú đã tiến hóa thành cầm thú rồi sao? Ở góc độ sinh học mà nói thì điều này không phải là không có khả năng, cô 囧囧 không nói gì nằm trên da thú, cảm giác mình mất đi nữa cái mạng. Cho dù một ngày nào đó có công bố một đặc công chết ở trên giường cô cũng sẽ hoàn toàn tin tưởng. Người từng trải nói nhất định phải tin tưởng, tay cô run rẩy vô lực nhẹ động vài cái. Sau cùng vẫn té trên mặt đất, mùi xạ hương nhàn nhạt hòa lẫn với mùi máu tươi. Không cần nghĩ cũng biết, nơi đó nhất định đã bị xướt da đến chảy máu, vậy đây có tính là ‘lần đầu’ không? Đường Lâm bất tỉnh, im lặng nghĩ tới cái ý nghĩ hoang đường này.

Cảm thụ cảm xúc mềm mại trong lòng, đôi mắt vàng lộ ra sự thỏa mãn đầy thoải mái. Cái mũi đầy kích thích, ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt, sắc mặt trong phút chốt liền biến đổi. Anh cẩn thận ôm giống cái đã ngất đi, ánh mắt nhìn thấy dưới hạ thân đã đỏ một mảng, hối hận không thôi, cẩn thân đặt giống cái lên cơ thể của mình, anh nhanh chóng từ phía giữa trong gốc hang lấy ra một ít thảo dược, bóp nát nó đặt ngay mông của giống cái. Giống cái này quá yếu ớt, so với giống cái trong bộ lạc vẫn còn gầy yếu. Ban đầu nhìn thấy giống cái này dũng mãnh như vậy, cứu tưởng là rất mạnh. Arthur hối hận buồn rầu không thôi, động tác lúc này càng cẩn thận hơn

Chọn tập
Bình luận