Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Còn Chút Gì Để Nhớ

Chương 5

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Một buổi trưa, tôi đang nằm ngủ mơ mơ màng màng trên chiếc đi-văng trước nhà bỗng nghe có tiếng nói chuyện thì thầm sau lưng. Chả là tôi nằm quay mặt vào vách nên khi tôi giật mình mở mắt ra cũng chẳng ai hay biết.

Đó là hai đứa con gái đang “phân tích” tôi .

Một đứa hỏi:

– Ai nằm vậy cà?

Đứa kia trả lời:

– Anh Chương đó!

– Anh Chương nào ?

– Anh Chương cháu dì Ba!

– Thằng chả ở đâu mọc ra vậy ?

Con nhỏ tự nhiên đổi “tông” khiến tôi suýt chút nữa giật nảy người .

Đứa kia có vẻ như đã quen với kiểu ăn nói của đứa này nên nó chẳng bắt bẻ gì, chỉ nhẹ nhàng giải thích:

– Ảnh ở ngoài quê vô thi đại học.

– Thi đại học?

– Ừ, ảnh bằng tuổi với chị mà đã thi đại học rồi!

– Sao mày biết thằng chả bằng tuổi tao ?

– Mẹ nói .

Nghe tới đây, tôi đã lờ mờ đoán ra hai nhân vật này là hai chị em, con của bác Tám nhà bên cạnh.

Đứa chị có vẻ không ưa cái chuyện tôi bằng tuổi nó mà dám thi đại học. Tôi nghe nó “xì” một tiếng:

– Thằng chả thi chắc gì đã đậu!

Tôi nằm nge, giận muốn ứa gan. Mới chân ướt chân ráo vô Sài Gòn, chưa kịp thi cử gì, đã bị con nhỏ “độc miệng” trù ẻo, không nổi điên sao được! Nhưng tôi cố ép mình nằm im để… nghiên cứu tình hình.

Trước thái độ khiêu khích của bà chị, đứa em vẫn nhỏ nhẹ:

– Em không biết! Nhưng em mong cho ảnh thi đậu! Đứa chị “đốp” lại ngay:

– Thằng chả dính gì tới mày mà mày mong! Bộ mày “mết” thằng chả rồi hả ?

– Chị đừng có nói bậy! – Đứa em phản ứng – Ảnh ở ngoài quê lặn lội vô đây, nếu thi rớt khăn gói trở về, thấy tội tội làm sao!

– Học dở thì thi rớt, có gì đâu mà tội! – Đứa chị vẫn nói giọng ngang phè.

Đứa em chưa kịp đáp thì có tiếng kêu:

– Trâm ơi Trâm!

Đứa em nói:

– Mẹ kêu chị kì!

Đứa chị – bây giờ tức là Trâm – chạy về nhà. Còn đứa em thì đi ra sau nhà chơi với Lan Anh.

Đợi hai “người đẹp” đi khuất, tôi nhỏm mình ngồi dậy, mồ hôi mồ kê nhễ nhại . Hú vía, may mà bác Tám kêu về kịp thời chứ con nhỏ Trâm kia còn ngồi lại, không biết nó “trù” tôi tới những chuyện gì.

Ngồi nghĩ tới nghĩ lui một hồi, tôi quơ cái gối, leo lên gác. Nán lại ở đây, rủi lát nữa nhỏ Trâm qua cà khịa lôi thôi, tôi nóng tiết “choảng” lại, mất mặt cả đám.

Cầu thang lên gác nằm kế cái cửa thông ra nhà sau . Vừa leo lên bậc thang, tôi vừa liếc qua cánh cửa . Ngồi cạnh Lan Anh là một con nhỏ tóc dài dễ thương hết biết. Hai đứa đang lui cui lặt rau .

Thình lình con nhỏ quay lại và bắt gặp tôi đang nhìn trộm nó. Trong khi tôi đỏ mặt tía tai, chưa biết trốn đi đâu thì nó gật đầu chào tôi và nhoẻn miệng cười . Chưa bao giờ tôi thấy một nụ cười xinh như vậy . Tim tôi đập thon-thót trong lồng ngực, hai tay bấu chặt cầu thang, bởi trong những trường hợp đột xuất như thế này người ta té gãy cổ như chơi . Khi tôi kịp định thần trở lại, tính cười đáp lễ nó thì nó đã day mặt đi chỗ khác tự đời nà. Chẳng lẽ tụt xuống chạy lại khều nó, tôi đành mím môi leo thẳng lên gác, trong bụng giận cái thói “mềm yếu” của mình kinh khủng.

Tôi giở sách ra tính đọc nhưng không tài nào đọc được. Cái nụ cười xinh xắn, thân thiện và hồn nhiên kia cứa nhảy nhót trong đầu tôi .

Lát sau, đợi con nhỏ dễ thương đó về rồi, tôi lò mò ra nhà sau, “phỏng vấn” Lan Anh:

– Nè em, cô bé khi nãy là em chị Trâm phải không?

Lan Anh thè lưỡi:

– Hay qúa ta! Sao anh biết chị Trâm tài qúa vậỷ

Nghe nó khen “tài”, tôi khoái chí phỗng mũi ba hoa:

– Sao không biết! Trâm là con đầu của bác Tám chứ gì?

Lan Anh cười khi dể:

– Biết vậy mà cũng biết! Chị Trâm là thứ bạ Trên chị Trâm còn có chị Kim nữa!

Tôi trợn mắt:

– Nhà gì mà toàn con gái không vậy!

– Còn thằng Tạo nữa chi! Thằng Tạo là em út.

Tôi nuốt nước bọt:

– Thế chị kế thằng Tạo tên gì?

Tôi tính đi đường vòng ai dè Lan Anh còn tinh quái hơn tôị Nó nhăn mũi:

– Anh muốn hỏi tên chị Quỳnh thì hỏi đại cho rồi, còn bày đặt hỏi chị kế thằng Tạo!

Bị Lan Anh nói trúng ngay tim đen, tôi đành cười khì. Té ra con nhỏ đó tên Quỳnh. Người dễ thương mà tên cũng dễ thương ác!

Qua Lan Anh, tôi biết gia đình bác Tám có ba người con gái và một đứa con trai . Quỳnh, mười lăm tuổi, học lớp chín, hết hè này lên lớp mười . Chị Kim lớn hơn tôi ba tuổi, nghỉ học mấy năm any, hiện đang bán ở tiệm thuốc tây, chung chỗ với dì tôi . Thằng Tạo, tám tuổi, học lớp ba . Còn nhỏ Trâm, cùng tuổi tôi, học lớp mười một. Trâm học trễ vì bị nghỉ học mấy năm trong thời gian bác Tám trai đi tù. Sau này, hỏi dượng Ba, tôi mới biết bác Tám trai hoạt động cách mạng bị bắt, ở tù mấy năm rồi được thả ra, bây giờ làm nghề mộc kiếm sống qua ngày .

Nói chung, gia đình bác Tám sống tương đối khó khăn. Bác Tám gái đi buôn hột vịt, mỗi tuần về miền Tây một lần. Hột vịt nửa bỏ sỉ, nửa bán lẻ. Phần bán lẻ do Trâm và Quỳnh phụ trách. Hàng ngày, hai chị em đi học một buổi, một buổi đẩy xe ra chợ ngồi bán hột vịt.

Nhớ lại chuyện khi nãy, tôi hỏi Lan Anh:

– Bộ chị Trâm ghét anh lắm hả ?

– Ai nói anh vậy ?

– Khi nãy anh ngủ anh nghe hai chị em nói chuyện.

– Ngủ mà nghe ?

– Anh ngủ mơ mơ màng màng.

Tôi không dám nói là tôi thức, nằm dỏng tai nghe trộm. Lan Anh hỏi :

– Chị Trâm nói sao ?

Tôi “méc”:

– Chỉ tù anh thi rớt đại học.

– Trù saỏ – Nó lại hỏi .

– Chỉ nói chắc gì anh thi đậu!

– Nói vậy mà trù!

Thấy không ăn thu, tôi “méc” thêm:

– Chỉ còn kêu anh là “thằng chả”.

Lan Anh cười :

– Tính chỉ vậy đó! Ở nhà kêu chỉ là con trai! Ngó vậy chứ chỉ tốt lắm!

Tôi hừ mũi ?

– “Thằng chả” mà tốt!

Lan Anh lườm tôi :

– Em méc chị Trâm cho coi!

Tôi nghinh mặt:

– Cho méc!

Tự nhiên nó reo lên:

– A, em biết rồi!

Tôi ngơ ngác:

– Biết cái gì?

– Biết anh chẳng khờ chút nào! Anh chỉ giả bộ khờ thôi!

Tôi cười hì hì. Thật ra tôi đâu có giả bộ khờ. Tôi khờ thật đấy chứ. Nhưng từ khi gặp Quỳnh, hình như đầu óc tôi sáng sủa ra được một chút.

Bình luận