Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm. Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản

Còn Chút Gì Để Nhớ

Chương 10

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Hôm đi thi đại học, đề bài hỏi năm câu, tôi trả lời được bốn câu rưỡi. Trên đường về, bụng tôi cứ thấp tha thấp thỏm. Dự thi tới một ngàn hai trăm thí sinh, nhà trường chỉ tuyển có năm mươi mống, tôi không lo sao được!

Dì tôi trấn an tôi:

– Cháu đừng lo ! Cháu làm được bốn câu rưỡi, biết đâu mấy đứa khác chỉ làm được ba câu rười, bốn câu thì sao !

Tôi cũng mong mọi chuyện xảy ra đúng như dì tôi nói. Tôi khờ, biết đâu có người khờ hơn!

Nghĩ thì nghĩ vậy, lòng tôi cũng chẵng vui vẻ hơn chút nào. Thấy tôi buồn buồn, Trâm hỏi:

– Mấy bữa nay anh làm sao vậy ? Bộ đi thi làm bài không được hả ?

Tôi chối phắt:

– Đâu có ! Tại mấy bữa nay tôi nhớ nhà !

Trâm nheo mắt:

– Con trai gì mà yếu xìu vậy !

Tôi cười cười không đáp. Chẳng thà để nó chê tôi “yếu xìu” vì nhớ nhà còn hơn để nó biết tôi sợ thi rớt.

Với Quỳnh thì tôi chẳng giấu chút gì.

Khi Quỳnh hỏi:

– Anh đi thi làm bài được không ?

Tôi thở dài:

– Người ta ra năm câu, anh làm được có bốn câu rưỡi.

Quỳnh khen tôi:

– Vậy là giỏi quá rồi còn gì ! Gặp em, em làm chẳng được câu nào !

Nghe Quỳnh khen, tôi vừa thinh thích vừa buồn cười. Quỳnh học lớp chín, đi thi đại học làm không được câu nào là chuyện đương nhiên, sánh với tôi sao được mà sánh !

Rồi chừng thấy tôi không được vui cho lắm, Quỳnh lại rủ:

– Chủ nhật này, anh đi Nhà Bè chơi đi !

– Đi với ai ?

– Đi với em, chị Trâm và chị Kim.

– Nhà ai ở bên đó vậy ? – Tôi lại hỏi.

– Nhà dì Tư em.

Tôi tính nhẩm trong đầu: nhà Quỳnh có hai chiếc xe đạp, chiếc của tôi nữa là ba, bốn người mà đi ba chiếc, hẳn tôi phải chở một người. Chở ai đây ?

Tôi làm bộ đần độn:

– Bốn người mà có ba chiếc xe, làm sao đi cho đủ ?

– Sao anh ngây thơ quá vậy ? Thì chị Kim chạy một chiếc, chị Trâm một chiếc, còn một chiếc anh chở em !

Trời ơi, cái câu tôi thấy khó nói ác liệt vậy mà Quỳnh nói nghe dễ ợt, nghe cứ tự nhiên như không ! Mai mốt gặp Quỳnh những câu kho khó như vậy, chắc tôi phải nhờ Quỳnh nói giùm tôi.

Tưởng là mọi chuyện thuận buồm xuôi gió, ai dè sáng chủ nhật tôi vừa dắt xe ra, Lan Anh lại nằng nặc đòi đi theo. Nó đi theo cũng chẵng chết ai, càng thêm vui, ngặt vì nó cứ ra rả cái “điệp khúc”:

– Anh Chương chở em đi với nghen !

Khiến tôi tức lộn ruột. Anh Chương chở em đi thì lấy ai chở chị Quỳnh hở em ?

Tôi than thầm một câu thống thiết. Tuy nhiên ngoài mặt tôi vẫn làm bộ tỉnh, thậm chí tôi còn nhe răng cười ruồi một cái.

Chị Kim nhìn tôi:

– Chương cho nó đi theo cho vui.

Tôi đang phân vân chưa biết tính sao, Trâm đã nhanh chóng phân công:

– Tôi chở con Quỳnh, anh Chương chở nhỏ Lan Anh, bà Kim già rồi được quyền chạy một mình !

Tôi chưa kịp hó hé, nó đã hô:

– Thôi khởi hành ! Trễ giờ rồi !

Thế là mọi người lục tục lên yên. Quỳnh ngồi sau lưng Trâm, quay sang tôi cười một cái, không biết là có phải để chia buồn cùng tôi ! Tôi cười hết muốn nổi nhưng để đáp lại, tôi ráng nhe răng, cười như khỉ. Còn Trâm thì phớt tỉnh, nó khuýnh tay, dân bàn đạp, dẫn đầu. Chị Kim đi giữa, sau cùng là tôi.

Lan Anh nhẹ tênh mà tôi cảm giác như chở một hòn núi. Đầu óc trống rỗng, tôi chạy tà tà chẳng chút hào hứng.

Tới Ngã Bảy, thình lình Trâm ngừng xe lại.

Chị Kim trờ tới hỏi:

– Gì vậy ?

Trâm tặc lưỡi:

– Con Quỳnh nặng quá, qua anh Chương chở đi ! Tôi chở nhỏ Lan Anh, khỏe hơn !

Vừa nói, Trâm vừa nháy mắt với tôi. Tôi đỏ mặt ngó lơ chỗ khác.

Tới lúc đó, tôi mới biết Trâm là một đứa rất dễ thương. Hóa ra nó đã biết tình cảm của tôi từ lâu. Khi nãy nó cố tình phân công trái “nguyện vọng” của tôi chắc là để chọc tôi “cho vui”, nói theo kiểu của nó.

Quỳnh nặng gần gấp đôi Lan Anh mà sao từ khi Quỳnh qua ngồi sau lưng tôi, chiếc xe bỗng nhẹ hẫng, lúc nào cũng như muốn bay tuốt lên mây.

Tôi không biết Nhà Bè nằm ở đâu. Hồi nhỏ nghe câu hát:

Bình luận