Tôi không đợi đến chiều mới gặp dì tôi .
Trên đường từ trường về, tôi ghé qua chỗ làm của dì.
Nghe tôi báo tin thi đậu, chị Kim khen :
– Giỏi quá hén !
Còn dì tôi thì cuống quít lên :
– Vậy dì phải đi đánh điện cho mẹ cháu ngay bây giờ !
Tôi cười :
– Làm gì mà dì quýnh lên vậy ! Hồi nào đánh điện chẳng được !
Dì tôi trợn mắt la :
– Chuyện vậy mà để từ từ !
Nói xong, dì tôi nhờ chị Kim coi giùm tủ thuốc rồi vội vã đạp xe ra bưu điện.
Tôi chạy về nhà, gặp Lan Anh, chưa kịp khoe, nó đã hỏi :
– Anh thi đậu rồi phải không ?
Tôi trố mắt :
– Sao em biết ?
Nó cười :
– Dòm nét mặt tươi rói của anh là em biết liền !
Tôi cốc nó một cái :
– Quỷ !
Lan Anh chìa tay ra:
– Anh thưởng công em đi chứ !
– Công gì ?
– Công em phục vụ anh trong thời gian ôn thi .
Tôi vỗ vai nó :
– Tối anh sẽ dẫn em ra Ngã Sáu ăn bánh cuốn, chịu không ?
– Không !
Tôi ngạc nhiên :
– Sao không chịu ?
Lan Anh nheo mắt :
– Biết anh thi đậu, tối nay thế nào mẹ cũng khao cả nhà, làm sao ăn bánh cuốn được nữa !
Tôi gãi đầu :
– Vậy thì tối mai .
Lan Anh lắc đầu :
– Tối mai lâu quá !
Tôi chép miệng :
– Chứ em muốn gì ? Hay là anh mua cho em mười lăm cây kẹo dừa như bữa trước ?
Lan Anh dẩu môi :
– Thôi, em không ăn kẹo dừa nữa đâu ! Em ăn yaourt !
Tôi thở phào :
– Tưởng gì chứ yaourt anh sẽ mua cho em mười hủ !
Nó sáng mắt lên :
– Chắc không ?
Nghe nó hỏi lại, tôi hơi ngập ngừng :
– Kh… kh… ông chắc lắm ! Anh sẽ mua cho em năm hũ !
Lan Anh cười khúc khích :
– Nói vậy chứ em chỉ ăn một hũ thôi . Nhưng em ăn ngay bây giờ !
Tôi liền chạy ra đường mua một hũ yaourt.
Lan Anh một tay cầm hũ yaourt, tay kia thủ sẵn cái muỗng. Nó hỏi tôi :
– Anh không ăn hả ?
– Không ! Anh còn phải qua nhà bác Tám !
Nó vọt miệng :
– Chị Quỳnh đi mất rồi !
Tôi đỏ mặt :
– Anh đâu có tìm chị Quỳnh !
– Chị Trâm cũng đi luôn !
Tôi ngơ ngác :
– Đi đâu mà đi hết ráo vậy ?
– Đi bán hột vịt ở dưới chợ chứ đâu !
– Vậy thì anh đi xuống chợ.
Chợ gần, tôi thả bộ một lát đã tới nơi .
Không biết Trâm và Quỳnh ngồi bán ở đâu, tôi vừa len lỏi giữa các hàng quán vừa dáo dác tìm.
Đi gần suốt chiều dài chợ, tôi mới nhìn thấy Trâm và Quỳnh ngồi trước mấy thúng hột vịt bày trên một sạp gỗ nhỏ.
Chen vào giữa những bà đi chợ, tôi cúi xuống hỏi :
– Hột vịt muối bao nhiêu một chục, chị ?
Hai chị em giật mình ngẩng đầu lên.
Thấy tôi, đôi mắt Quỳnh dường như sáng lên :
– Anh Chương đi đâu vậy ?
Trâm cười :
– Ảnh đi báo tin thi đậu cho tao với mày chứ đi đâu !
Quỳnh ngó Trâm :
– Sao chị biết ?
Trâm lại cười :
– Sao không biết ! Nếu thi rớt ảnh đã nằm khoèo trên gác chứ lò dò xuống đây chi ?
Quỳnh quay sang tôi :
– Đúng vậy không anh Chương ?
Tôi gật đầu mà mặt đỏ bừng.
Trâm chẳng để ý đến điều đó. Thấy tôi đứng lớ ngớ, nó xích vô, nói :
– Anh ngồi xuống đây nè ! Đứng xớ rớ cản đường thiên hạ, người ta rầy chết !
Tôi vừa ngồi xuống đã nghe Quỳnh nhắc :
– Anh cẩn thận kẻo hột vịt muối dính dơ quần áo hết.
Trâm tỉnh bơ :
– Dơ thì giặt chứ lo gì ! Phải tập ảnh làm quen lao động để mai mốt ảnh còn xuống đây bán phụ với hai đứa mình chứ !
Nó nói y như tôi là chúa làm biếng không bằng ! Nhưng độ rày nghe những câu nói “bổ củi” của Trâm, tôi không còn thấy ngán ngẩm như trước nữa . Từ khi phát hiện ra Trâm có “bề trong” rất tốt, khác hẳn với “bề ngoài” ngang ngạnh của nó, tôi cảm thấy mến nó nhiều hơn. Vả lại những điều Trâm nói, dù là nói đùa, lại rất hợp với mong muốn của tôi . Được ngồi suốt ngày bên cạnh Quỳnh, dù là ngồi bán hột vịt giữa chợ, đối với tôi là một hạnh phúc vô biên. Vì vậy, Trâm vừa nói xong, tôi hí hửng gật đầu :
– Ừ, mai mốt anh xuống đây bán phụ cho !
Quỳnh nheo mắt :
– Thật không ?
Tôi quả quyết:
– Thật chứ !
Trên thực tế, suốt ba năm ròng rã sau đó, những khi rảnh rỗi tôi thường xuống chợ ngồi chơi với Trâm và Quỳnh. Đối với tôi , đó là những ngày đẹp đẽ đáng nhớ mà mãi hàng chục năm sau mỗi khi hồi tưởng lại tôi đều cảm thây như mới hôm qua .
Ngồi trò chuyện một hồi, đột nhiên Trâm nói :
– Bây giờ tôi mua bún riêu đãi anh hén ?
Tôi chưa kịp trả lời thì Quỳnh nhăn mặt, can :
– Ai lại ăn giữa chợ !
Trâm nhìn tôi :
– Có anh, con Quỳnh nó làm bộ làm tịch chứ mọi khi nó ăn một lèo tới ba tô, tôi đuổi theo trối chết không kịp. Hứng lên, nó còn “chơi” liền tù tì mười cái bánh giò…
Quỳnh cấu Trâm :
– Chị kỳ quá !
Trâm vẫn không tha :
– Ăn nhiều mau lớn, mai mốt còn lấy chồng, có gì đâu mà mày giấu !
Rôì không đợi tôi có bằng lòng hay không, Trâm chạy đi kêu ba tô bún riêu .
Chẳng biết làm sao, tôi đành phải bưng tô bún ngồi húp sì sụp giữa chợ. Quỳnh cũng ăn tỉnh, vừa ăn cô bé vừa cười với tôi bằng mắt. Tự nhiên, tôi chẳng thấy xấu hổ chút nào . Ngồi ăn như thế này, với Quỳnh, kể cũng vui !
Ngồi chơi đến trưa, tôi phụ Trâm và Quỳnh đẩy chiếc xe con bốn bánh chở hột vịt về.
Ba người đẩy một chiếc xe, Quỳnh đi giữa, Trâm bên trái, tôi bên phải . Cả buổi ngoài chợ bị Trâm ngồi cản mũi kỳ đà, bây giờ được đi bên cạnh Quỳnh, tôi khoái lắm.
Nhưng tôi vừa hạ giọng nói nhỏ bên tai Quỳnh :
– Ngày mai anh lại ra chợ chơi nữa hén ?
Quỳnh chưa kịp trả lời, Trâm đã liếc xéo :
– Ở đây không chơi nói chuyện thì thầm à nghen !
Biết Trâm phá “cho vui” nhưng thú thật kể từ lúc đó đến khi về tận nhà, tôi chẳng còn dám “hạ giọng” thêm một lần nào nữa .