Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pendragon 6 – Những Dòng Sông Zadaa

Chương 6

Tác giả: D.J. Machale

NHẬT KÍ #20

(TIẾP THEO)

ZADAA

(@Phantom1340 type)

Điều đầu tiên mình thấy là… Loor.

Mình mở hé mắt. Chỉ hi hí thôi. Không ráng thêm nổi. Có lẽ vì mắt mình bị sưng tù vù vì những cú đánh liên tục. Nhưng không cần phải mở mắt lớn mới thấy được Loor. Cô ấy đang ngồi gần và đang nhìn mình. Vẻ mặt Loor không thay đổi khi mình mở mắt. Có thể vì mình chỉ hi hí, chẳng giống mắt mở tí nào. Nhưng mình có thể thấy cô ấy. Trông cô ấy có vẻ khỏe mạnh và… lo lắng.

– Bao lâu rồi?

Mình hỏi, dù không biết tiếng nói phát ra như thế nào, vì cổ họng khô khốc như nông trại cát nơi hai đứa đã gặp vệ sĩ Tiggen. Nghe tiếng khào khào của mình, Loor chú ý ngay và chạy tới quỳ bên đầu mình. Lúc đó mình mới nhận ra đang nằm trên giường, chứ không phải trên nền đất trong doanh trại của Ghee.

Loor kêu lên:

– Pendragon! Tôi đã sợ không bao giờ anh tỉnh lại được nữa.

Giọng cô rất thành thật. Lo lắng, nhẹ nhõm, quan tâm… tất cả những cảm xúc tốt đẹp mà mình cứ tưởng cô không có. Dù sao, ít ra đó là những tình cảm dành cho mình. Mình cảm thấy khỏe hẳn ra. OK, có lẽ không khỏe hẳn mấy đâu, vì mình chính là một đống sưng vù đau âm ỉ. Nhưng điều gì làm mình đỡ đau là mình nhận liền.

– Nước?

Hỏi xong mình nhận ra ngay là đã yêu cầu một điều khó có thể đáp ứng được. Nhưng mình được đáp ứng. Loor nâng cốc nước sát miệng và mình nhấp một ngụm. Môi, miệng thấy dễ chịu hẳn, nhưng mình bị sặc khi cố nuốt, phun ra gần hết. Quá phí phạm chất lỏng quí hơn vàng.

– Ui!

Mình chỉ thốt được nhiêu đó. Loor ép:

– Uống lại đi.

Lần này mình ráng nuốt hết được một ngụm. Nước làm cổ họng trơn được một chút và mình đã có thể nói được, giọng không còn khào khào như quái vật Frankenstein nữa. Mình lại hỏi:

– Bao lâu rồi?

– Từ sau trận đấu hả?

Mình gật. Gật cũng bị đau. Chắc làm gì cũng đau. Thở, ăn, di chuyển… kể cả chớp mắt. Thật mà, chớp mắt cũng đau.

Loor bảo:

– Anh ngủ mười hai mặt trời rồi.

Mười hai mặt trời. Như mình biết, ngày tại Zadaa dài hai mươi bốn tiếng. Nghĩa là mình đã hôn mê gần hai tuần. Chắc thấy vẻ ngạc nhiên trên mặt mình, Loor nói:

– Dược thảo giúp cho anh ngủ và hồi phục.

Ồ, thì ra mình đã bị gây mê gần hai tuần. Như vậy còn hơn bị đánh tới mê man cho đến khi thành một đống thịt bầy nhầy. Mình từ từ tập trung, nghe ngóng khắp cơ thể, và càng ý thức thêm tình trạng vừa đáng buồn vừa đau đớn của mình. Chỗ nào cũng đau. Trừ mấy ngón chân. Ngón chân mình mát lạnh. Hu Hu! Mình muốn hỏi xin thêm chút dược thảo, để lại được lẩn vào trong mơ, nhưng rồi quyết định nấn ná thêm một lát trong thực tế. Nhìn quanh, mình thấy đang ở trong một phòng nhỏ với những bức tường đá. Rất giống nhà Loor trong căn cứ hình chóp của Ghee, nhưng nơi này chỉ có một cái giường đệm cỏ mình đang nằm, một ghế đá Loor đang ngồi, và một cái bàn thấp với vài cái tách. Chắc Loor thấy mình đang cố tìm hiểu vị trí, cô nói:

– Đây là nơi Batu săn sóc người bệnh và bị thương.

Mình đang ở trong một bệnh viện Batu. Có con bồ nông ngốc nghếch nào hiện ra phát thuốc cho mình không? Biết là nghĩ vớ vẩn, nhưng đừng bắt bẻ mình chứ, mình đang bị đau và lơ mơ vì thuốc ngủ mà.

Mình thì thào:

– Saint Dane?

– Biến rồi. Tôi đã hỏi các Ghee có biết hắn không, nhưng không ai từng thấy hắn trước đây. Tôi tin Saint Dane hóa thân thành một Ghee chỉ để… để…

– Đập tôi tơi tả.

Gục đầu bối rối, Loor nói:

– Tôi xấu hổ vì đã chẳng làm được gì để giúp anh, Pendragon.

– Đừng, tôi biết là cô không thể làm gì được.

Cô gật như cũng biết thế, nhưng rõ ràng vẫn cảm thấy khổ sở vì mọi chuyện xảy ra. Có thể là không “khổ sở” như mình đang phải chịu, nhưng khổ nào thì cũng là khổ. Giọng cay nghiệt, Loor nói:

– Tôi thề sẽ trả thù cho anh.

– Có thể, nhưng có thể đó cũng là điều hắn muốn. Tất cả những gì hắn làm đều là để đẩy chúng ta vào những hành động có lợi cho hắn. Có thể hắn đánh tôi chỉ để làm cô đuổi theo hắn. Chúng ta không thể lọt vào bẫy của hắn được.

Loor gật rồi cầm tay mình. Mình suýt thét lên. Đó chính là bàn tay mình đã đỡ cú đập chí tử của Saint Dane. Chắc xương gãy rồi. Nhưng hai bạn biết không? Mình để yên. Thật hiếm khi Loor tỏ ra thân ái với mình như thế. Mình sẽ không để cô ngừng lại chỉ vì một chuyện cỏn con như chuyện đau đớn do xương gãy. Mình cố xiết chặt tay cô, nhưng nắm thôi cũng đã khó. Loor trấn an mình:

– Anh đang được thầy thuốc tài ba nhất Xhaxhu săn sóc.

– Họ không ghét người Rokador sao?

– Không. Vì đích thân thái tử Zinj ra lệnh anh phải được săn sóc đàng hoàng. Hai chiến binh Ghee canh gác phòng này. Anh rất được an toàn.

– Tôi rất mến ông ta. Tên gì nhỉ? Payday gì gì đó, phải không nhỉ?

– Pele a Zinj. Tôi tin tương lai của Xhaxhu và Zadaa sẽ nằm trong tay thái tử. Thái tử là người của hòa bình. Vì vậy đã ra lệnh ngừng cuộc đấu.

– Đó không là cuộc đấu. Đó là một vụ giết người.

Loor đổi đề tài:

– Anh sẽ bình phục, và chúng ta sẽ trở lại với nhiệm vụ.

Ôi, phải rồi! Nhiệm vụ của chúng tôi. Một nhiệm vụ đã chuyển hướng một cách lạ lùng.

– Saint Dane hoàn toàn mất trí rồi. Hắn đã muốn giết tôi. Không có vẻ giống như một màn kịch đâu. Nếu không có ông thái tử kia thì hắn đã giết tôi thật.

– Đồng ý. Hắn phẫn nộ đến mờ lý trí.

Mình nhẹ rút tay khỏi tay Loor. Thân ái hay không thân ái thì cũng… đau quá.

– Có thể điều đó cũng có nghĩa là hắn đang tuyệt vọng. Không chừng chuyện hạ hắn tiến gần hơn chúng ta tưởng.

– Phải chi đó là sự thật.

– Còn nữa. Khi Saint Dane rối trí nhất, hắn nói mấy câu thật lạ lùng. Hắn bảo, đây là những gì tương lai dành cho tôi, và đó là một lời hắn đã thề. Lời thề đó là gì? Thề với ai?

Loor nhíu mày:

– Saint Dane luôn chỉ đem lại khổ sở và đau đớn. Nhưng để biết hắn thề bồi hứa hẹn với ai để làm việc đó thì… quả là khó khăn.

– Đúng. Rất là khó. Chỉ có một cách lý giải… rất đáng sợ. Liệu còn ai để Saint Dane phải tuân lệnh không?

Hai đứa mình đều buông lửng câu hỏi đó. Chỉ cần nghĩ đến khả năng còn có ai đó điều khiển Saint Dane đã thấy quá hãi hùng.

Sau cùng Loor nói:

– Dù câu trả lời là gì, chúng ta sẽ không tìm ra cho đến khi anh khỏe hẳn. Vì vậy anh phải nghỉ ngơi đi.

Cô trở lại ghế ngồi. Mình bảo:

– Về nhà đi. Khi nào bên ngoài còn bảo vệ, tôi không sao đâu.

– Từ khi anh vào đây, tôi hoặc Saangi luôn túc trực. Chúng tôi sẽ vẫn luôn có mặt cho tới khi anh có thể cùng chúng tôi bước ra khỏi đây.

Wow! Loor và Saangi đã luôn túc trực bên mình. Chuyện lạ. Mong sao nước dãi mình không nhễu nhão trong khi ngủ. Tất nhiên mình rất biết ơn, nhưng không hiểu vì sao họ làm như thế. Vì mình là thủ lãnh Lữ khách và họ cần mình trong cuộc chiến với Saint Dane? Hay vì tình cảm sâu đậm của Loor? Nằm nhìn Loor đang ngồi thẳng lưng trên ghế, mình nhớ lần đầu gặp cô trên Denduron. Cô ta đã nghĩ mình chỉ là một tên vô dụng. Mình đã rất bức xúc vì chuyện đó, vì chẳng ai muốn bị coi như một kẻ bất tài. Nhưng mình không biết làm sao để chứng minh là cô ta đã lầm. Loor tự tin đến kiêu hãnh. Trong nhiều hoàn cảnh, cô ta có khả năng nhìn thấu sự thật. Còn mình, trái lại, ngơ ngơ khi thình lình bị kéo ra khỏi nhà, luôn hoang mang sợ hãi. Sự tự tin của cô tiếp thêm sức mạnh và sự minh mẫn cho mình. Cùng nhau, hai đứa đã cứu Denduron.

Từ đó, mình lớn lên nhiều, nhưng trên nhiều phương diện mình vẫn cảm thấy như là thằng nhóc sợ sệt ngồi trên mô tô sau lưng cậu Press. Trái lại, Loor rắn như đá. Sau Denduron, mình thường nhờ cô giúp, và cô luôn sẵn sàng. Bây giờ cuộc chiến lan tới Zadaa, quê hương cô. Lần này, cô cần mình giúp. Nằm trên giường, tê điếng vì đau, lơ mơ chìm lại vào giấc ngủ, mình thề: từ nay dù chuyện gì xảy ra, mình cũng sẽ không làm cô thất vọng.

Không biết chính xác đã ở lại trong bệnh viện Batu đó bao lâu, nhưng mình đoán là khoảng một tháng. Y học Zadaa không hoàn toàn giống như trên Trái Đất thứ Hai. Không nhiệt kế, không thử máu, không tiêm tĩnh mạch hoặc bất cứ thứ gì tương tự như trong bệnh viện quê nhà. Thuốc chỉ là những chất lỏng mùi vị phát khiếp, cứ sau vài tiếng mình lại phải uống. Một gã, mình đoán là thầy thuốc, vào phòng đặt tay lên đầu và cánh tay mình, cứ như có thể cảm nhận những gì bất ổn trong cơ thể mình vậy. Rồi hắn cho mình một liều thuốc đã pha chế. Tất cả dường như đều không có thật, chỉ một điều là thật: mình cảm thấy khỏe dần.

Như đã nói, lúc đầu mình không thể nhúc nhích. Toàn thân sưng tấy. Kể cả mặt. Trở mình trên giường là một cực hình. Nhưng gã thầy thuốc này khăng khăng bảo mình phải cử động. Mình chỉ muốn lọi cho thằng cha ấy một quả nếu… có thể nâng nổi tay lên. Vì vậy, đương nhiên vụ đó đã không xảy ra. Phải chi mình có thể gây thương tích cho hắn bằng mấy ngón chân há?

Chắc mình còn cãi lý với tay thầy thuốc nhiều hơn nữa, nếu không có Loor và Saangi đứng đó thô lố mắt nhìn như mình là một thằng nhóc chết nhát. Nhưng trời ạ, mình đau thật mà. Cứ như là kiểu vật lý trị liệu thời Trung cổ, với “phần thưởng” duy nhất dành cho quá trình khổ công này là uống mấy thứ nước y như nước súc miệng Listerine mà phải coi như là uống snigger vậy(Loại rượu ở Cloral – xem Pendragon tập 2: Faar – Thành phố mất tích). Lúc đầu hắn chỉ bắt mình lăn trở trên giường, sau đó là bắt mình ngồi, rồi đứng. Đứng là căng nhất. Hai chân yếu tới không giữ nổi trọng lượng mình. Nhưng mình hồi sức rất nhanh. Có lẽ chỉ bàn tay trái mình bị dập xương vì đã gạt cây gậy. Có thể vài xương sườn cũng có vấn đề. Không biết chắc được vì không có máy X-quang. Nhưng nếu có dấu hiệu đau, chắc là do xương bị gãy. Họ buộc chặt cánh tay mình bằng vải, để giữ cổ tay khỏi bị động. Rất có thể mình cũng đã bị choáng mạnh, nên rất nhức đầu và chóng mặt.

Mỗi ngày cơn nhức đầu đều giảm dần, và căn phòng không còn quay tít nữa. Chắc không cần phải nhắc là mình chưa bao giờ trải qua bất kỳ cơ sự nào như vậy trước đây, vì khó mà diễn tả mình đang thấy khá hơn như thế nào. Hình như sau trận đòn nhừ tử, mình đang hồi phục khá nhanh.

Sau cùng ngày trọng đại cũng đến: mình đã có thể bước ra hành lang. Nhưng đó chưa là một ngày trọng đại trọn vẹn. Thầy thuốc bên trái và Loor bên phải, phòng xa mình đổ nhào ra trước. Với hai người dìu đỡ, mình lò dò bước ra khỏi phòng. Mình cảm thấy như Tin Người-gỗ trong Phù thủy xứ Oz, trước khi được tra dầu mỡ. Toàn thân cứng ngắc. Nhưng mình biết là phải cố gắng vượt qua. Từ cửa phòng mình, hành lang trải dài sang hai bên, với những căn phòng cách nhau vài mét… giống như các bệnh viện ở quê nhà. Chẳng có gì đặc biệt. Vậy mà mình rất sướng, vì được nhìn một thứ gì khác ngoài mấy bức tường trong phòng. Rồi mình thấy hai Ghee lực lưỡng đứng gác hai bên cửa như Loor đã nói.

Mình thân mật lên tiếng:

– Chào.

Chẳng gã nào trả lời hay thèm ngó tới mình. Họ được chỉ định bảo vệ cho một tên Rokador, nhưng không phải tỏ ra thích thú với công việc. Bỏ qua, mình vừa tiến thêm một bước, thì thình lình hai gã bảo vệ quì gối, cúi thấp đầu. Trong một giây, mình tưởng họ tôn kính mình, nhưng rồi thầy thuốc và Loor cũng hành động giống như vậy. Mình bối rối kêu lên:

– Ui! Làm gì thế?

Mình có câu trả lời ngay sau đó. Đường bệ đang tiến lại là một hình ảnh đầy ấn tượng. Dẫn đầu một đoàn người là Pelle a Zinj, hoàng thái tử của Xhaxhu. Vẫn trong trang phục lộng lẫy như hôm cứu mình, nhưng thêm một áo choàng đỏ tía, không tay, thả dài sau lưng. Theo sau ông là một cặp trông thật vương giả và hai chiến binh Ghee. Đây là đoàn tùy tùng của triều đình, và mình thì… đang đứng lù lù chặn đường.

Một Ghee bảo vệ thì thầm gắt:

– Quỳ xuống!

Mình muốn quỳ nhưng thân thể không cho phép. Mình chỉ có thể lom khom cúi đầu.

Thái tử Pelle nhoẻn miệng cười, thân mật nói oang oang:

– Nhà ngươi đi được rồi hả? Ta rất mừng.

Mình nhận ra ông đến đây để thăm mình. Nhìn lom lom xuống đất, mình nói:

– Xin tha lỗi, tôi không quỳ được.

– Không sao, anh bạn. Tất cả đứng dậy đi.

Mọi người đứng dậy, nhưng vẫn cúi thấp đầu.

Thái tử hỏi mình:

– Nhà ngươi tên gì?

– Pendragon.

– Pendragon? Một cái tên Rokador độc đáo đấy.

Mình chỉ biết nhún vai. Chứ nói gì được?

Thái tử tiếp:

– Pendragon, hôm nay ta đến đây, thay mặt toàn thể người Batu xin lỗi vì tội ác đối với nhà ngươi.

Mình thấy hai gã Ghee bảo vệ nhìn vội ông ta, như không ngờ thái tử của chúng lại xin lỗi một tên Rokador.

– Ta biết giữa hai dân tộc chúng ta có sự căng thẳng. Không thể phủ nhận chuyện đó. Nhưng nhìn sâu vào vấn đề mà chúng ta đang lún vào, làm ta rất bất mãn. Bảo đảm là chúng ta sẽ truy lùng ra tên Ghee vô nhân cách đã gây ra vụ này. Nó sẽ bị trừng phạt.

Mình suýt buột miệng nói: ông đừng bận tâm. Vì hai Lữ khách từ lãnh địa xa xôi sẽ làm chuyện đó trước khi ông gặp lại gã Batu đã đánh đập một người Rokador. Thái tử sẽ không có may mắn truy lùng Saint Dane đâu.

– Khi nào hoàn toàn bình phục và trở về với người của nhà ngươi, hãy nói với những người Rokador ưu tú rằng ta đang làm tất cả với quyền lực của mình, để giải quyết những khác biệt giữa hai dân tộc, để đem lại sự ổn định và tin tưởng nhau mà Rokador và Batu đã từng có trong nhiều thế hệ. Với ta, không gì quan trọng hơn chuyện đó. Ta hứa như vậy.

Cố không nói điều gì để ông ta có thể phát hiện mình không là người Rokador và chẳng quen biết ai – ưu tú hay không ưu tú – dưới lòng đất, mình cúi đầu nói:

– Đa tạ… ư… a… Điện hạ.

Mình liếc Loor. Cô nhẹ gật đầu. Mình đã diễn đúng bài bản. Mình tiếp:

– Tôi rất hân hạnh làm theo lời ngài truyền dạy. Tôi tin tưởng lòng thành của ngài, không chỉ vì ngài đã cứu tôi, mà còn vì ngài đã quá rộng lượng bảo đảm cho tôi được săn sóc trong thời gian chữa trị. Không bao giờ tôi quên ơn này. Xin đa tạ.

Mình nghĩ đó là lời đáp “hào phóng” nhất mà mình có thể nói. Vả lại, đó là sự thật. Vì rõ ràng ông ta đã cứu mạng mình.

Pelle nói:

– Đây là một giai đoạn rất khó khăn. Hy vọng sống còn duy nhất của chúng ta là tái tạo bầu không khí hợp tác và tin tưởng. Hai bộ tộc lớn nhất chúng ta sẽ cùng nhau sống, hoặc chia rẽ để chết.

Mình gật. Thật là những lời lẽ khôn ngoan hiểu biết. Mong sao có đủ người Batu cũng suy nghĩ như ông. Pelle tiếp:

– Bây giờ ta để nhà ngươi nghỉ ngơi. Và trong lễ hội Azhra sắp tới, ta muốn mời nhà ngươi là khách của ta, Pendragon.

– Rất hân hạnh, thưa Điện hạ.

– Tốt lắm. Bây giờ việc nhà ngươi phải làm là mau lành bệnh. Họ đối xử với nhà ngươi tốt chứ?

– Không có gì phải phàn nàn, thưa Điện hạ.

– Chúc ngươi may mắn và mau bình phục.

Quay qua thầy thuốc, ông nói:

– Săn sóc anh ta thật tốt.

Viên thầy thuốc cúi đầu:

– Như săn sóc con trai tôi vậy, thưa Điện hạ.

Pelle gật đầu mỉm cười với mình rồi quay đi. Hai Ghee bảo vệ, cùng Loor và viên thầy thuốc lại vội vàng quỳ gối. Khi đoàn tùy tùng của hoàng gia đi khỏi, mọi người đứng dậy. Mình bắt gặp cái nhìn hằn học của hai chiến binh Ghee.

Mình bảo Loor:

– Tôi nghĩ là sẽ đến dự lễ hội.

– Anh hân hạnh lắm đó. Lễ hội Azhra là ngày vui nhất của Batu, để tưởng niệm tiên vương Azhra, người đã chiến đấu, mở đường qua sa mạc, cải thiện ốc đảo này thành quê hương của Batu… thành phố Xhaxhu.

– Chắc chắn có tiệc tùng. Bây giờ tôi chỉ còn tập trung vào việc tập đi.

Từ đó mình hồi phục rất mau. Mỗi ngày mình cảm thấy tiến bộ hơn. Cái vụ đau này kỳ cục lắm: khi bị đau, bạn biết là đau, nhưng không thể biết khi nào nó chấm dứt, cho đến khi bạn nhận ra và kêu lên: Ê, thở (hay bước đi, hay nháy mắt) không còn đau nữa. Từng chút một, mình trở lại bình thường.

Hàng ngày bên mình đều có Loor hoặc Saangi túc trực. Họ là thiên thần hộ mệnh của mình. Thậm chí ngủ sát ngay bên giường mình. Viên thầy thuốc đem đến cho hai người một tấm đệm cỏ. Mình luôn giục họ về nhà, nhưng không ai chịu nghe. Thật tình, mình mừng vì họ không làm theo lời mình. Không chỉ giúp mình về thuốc thang tập luyện, họ còn kịp thời can thiệp ngay khi mình có chuyện với người Batu ngoài hành lang. Mà vụ này thì xảy ra thường xuyên. Lúc đầu người Batu chỉ tỏ ra ngạc nhiên thấy một gã Rokador dám ở trong bệnh viện của họ, như mình đang đem mầm bệnh vào nơi này. Rồi có những người bắt đầu la lối đuổi mình ra khỏi đó. Loor luôn luôn dũng cảm đương đầu với họ. Cô nói với họ: mình là khách của thái tử Pelle a Zinj. Đám Batu đó rút lui ngay. Hơn nữa, trông Loor như sẵn sàng cào mặt họ, nếu họ kiếm chuyện với mình.

Không phải người Batu nào cũng căm ghét mình. Có những người thật sự dễ thương. Trong những câu chuyện trao đổi với mình, họ mong ước mọi chuyện lại như xưa, như khi Rokador và Batu sống trong hòa thuận. Từ những gì được biết, mình có thể chia Batu thành hai phe. Một nửa căm ghét Rokador và muốn nhào xuống lòng đất để tiêu diệt họ; nửa kia chỉ mong hòa bình và giải quyết bằng ngoại giao.

Nhưng tất cả đều có chung một nhu cầu: nước. Lương thực cũng đang khan hiếm tại Xhaxhu. Những gì còn có thể trồng trọt được trên nông trại quá ít cho tất cả mọi người. Không ai được phép tắm. Cầu tiêu ứ đọng chất thải. Mọi người cố nín, nếu phải vào cầu tiêu thì phải gấp rút chạy ra. Từ những gì mình biết, cơn khủng hoảng nước trên Zadaa đang mấp mé tạo thành một đám đông cuồng loạn khủng khiếp. Điều đó cũng có nghĩa: những gì Saint Dane dự trù cho lãnh địa này sắp trở thành hiện thực.

Chỉ một thứ mình có quá nhiều trong khi ở lại bậnh viện: thời gian. Nhất là những ngày đầu, nằm suốt. Không cần phải nói, chắc hai bạn cũng đã biết, ở đây không ti-vi, không radio, không một máy nghe MP3, hay bất cứ thứ gì để giết thời gian trong khi… chẳng có gì để làm. Mình tận dụng thời gian đó để cố ôn lại mọi chuyện trong đầu. Từ lúc rời nhà cho đến khi Saint Dane đập mình te tua trong doanh trại của Ghee. Sau tất cả những suy nghĩ đó, mình rút ra hai kết luận: một là quyết định mình đã kể từ đầu nhật ký này. Mình sẽ nói thêm sau. Kết luận thứ hai, viết ra rất khó, nhưng mình vẫn phải viết.

Tất cả những gì mình viết trong nhật ký đều xác thực như mình thấy. Nhiều điều khó viết, vừa vì lo lắng, vừa vì phải thú nhận những điều mình chẳng lấy gì làm hãnh diện, nhưng chúng luôn luôn là sự thật. Nhật ký là phải vậy, đúng không? Đó là lý do mình phải viết những gì sắp viết dưới đây, dù là rất khó. Nhưng mình sẽ viết thẳng ra hết.

Mình có cảm tình với Loor.

Đó. Mình nói rồi đó. Không thể bảo là mình si tình cô ấy. Thậm chí mình không biết rõ điều ấy có nghĩa gì. Nhưng càng lúc, mình càng cảm thấy gần gũi cô ấy hơn. Nó vượt qua sự quyến rũ thể chất. Mình và Loor đã sát cánh cùng nhau quá lâu. Mình cảm giác như cô ta là người duy nhất trên toàn cõi Halla có thể thật sự hiểu trong đầu mình đang nghĩ gì. Từ đầu cuộc chiến, cô ấy đã săn sóc mình, cho mình thấy một phần trong cô ấy mà mình tưởng không tồn tại. Với tất cả vẻ bề ngoài cứng rắn, cô ấy là một con người ân cần đến không ngờ. Loor bắt đầu gợi cho mình nhớ tới bà Osa, mẹ của cô. Mình nghĩ, bây giờ mình đã hiểu hơn bao giờ hết vì sao cô là một Lữ khách. Không vì sức lực mà còn vì tấm lòng trắc ẩn của cô.

Courtney, mình không kể chuyện này để làm bạn buồn, hay để giảm giá trị những việc vĩ đại bạn đã làm đâu. Thậm chí mình còn chưa biết có nên nói với Loor những gì mình cảm nhận về cô ấy hay không. Nhưng viết những dòng này là cách duy nhất giữ cho mình tỉnh táo để vượt qua thử thách này. Thật sai lầm nếu bây giờ mình không viết ra toàn bộ sự thật, mà sự thật là cảm tình đối với Loor mỗi ngày càng lớn mạnh hơn. Mình xin lỗi vì phải nói với bạn qua nhật ký như thế này, nhưng mình nghĩ nếu không nói ra thì còn tệ hơn. Chuyện này không làm thay đổi cảm xúc của mình về bạn đâu, Courtney. Hoặc có thể có. Mình không biết nữa. Mình bối rối quá. Một điều mình biết chắc: bạn là một trong những người bạn thân thương nhất của mình trên đời này. Sau khi đọc những gì mình vừa viết, hy vọng bạn vẫn muốn là người bạn thân nhất của mình.

Điều đó nói lên rằng: Mình đã đi tới một kết luận khác. Kết luận này mình phải chia sẻ với Loor.

Sau cùng thì cũng đã tới ngày mình ra khỏi bệnh viện. Viên thầy thuốc khám mình lần cuối, và bảo ông ta không còn gì để làm nữa. Mình vẫn còn yếu, nhưng có lẽ vì đã nằm quá lâu. Đã tới lúc phải hoạt động. Mình cám ơn vì tất cả những gì ông ta đã làm. Ngoài chuyện chữa trị, ông ta không nói gì. Mình không thể biết tay thầy thuốc này thuộc phe Rokador nào, nên bị bất ngờ khi ông ta nói trước khi mình rời bệnh viện:

– Tôi không biết anh là ai. Tôi không tin anh là một người Rokador. Nhưng tôi tin anh có khả năng giúp chúng tôi. Đó là lý do tôi hãnh diện đã chữa trị cho anh.

Biết nói gì đây? Mình chỉ còn biết gật đầu và nói:

– Cám ơn ông.

Loor và Saangi đang chờ mình trong hành lang. Tay Loor cầm cái áo choàng đen mình đã bỏ quên ngoài nông trại, đó là cái áo bắt nguồn cho tất cả những chuyện thảm hại này.

Loor nói:

– Ngay sau khi ra khỏi đây, anh sẽ không còn được sự bảo vệ của thái tử Pelle a Zinj nữa.

Bất chấp nóng nực, mình vui mừng trùm cái áo khoác lên người. Mình đã cho hai bạn biết cái nóng ở đây khủng khiếp thế nào rồi, đúng không? Ba chúng mình ra khỏi bệnh viện, đi qua đường phố Xhaxhu, để trở lại nhà Loor trong căn cứ của Ghee. Mình rất vui báo tin: không ai thèm ngó tụi mình tới lần thứ hai. Khi an toàn vào tới trong nhà, mình nói với Saangi:

– Cám ơn về tất cả những gì đã làm.

Cô bé nhún vai:

– Công việc của em mà.

Tươi tỉnh hơn một chút, Saangi tiếp:

– Anh rất can đảm, Pendragon. Mừng anh đã bình phục.

– Cám ơn em. Nếu không có gì phiền, anh muốn nói chuyện riêng với Loor một chút.

Cô bé nhìn Loor kém vui. Loor nghiêm khắc nhìn lại. Saangi nói:

– Em ra ngoài. Cần gì chị cứ gọi.

Mình cám ơn Saangi. Cô bé gật đầu ra khỏi phòng.

Loor nói trước khi mình kịp lên tiếng:

– Pendragon, anh không cần phải cám ơn tôi.

– Tôi đâu định cám ơn. Đó là công việc của cô mà.

Loor nhìn mình bối rối. Mình cười cười:

– Đùa thôi. Cô biết tôi không thể cám ơn cô làm sao cho đủ.

– Vậy thì anh muốn nói gì?

Mình đã tập những câu nói này suốt mấy tuần qua. Một khi đã quyết định, mình muốn phải nói sao để Loor biết là mình vô cùng nghiêm túc. Mình bảo:

– Ngồi xuống đi.

Loor ngồi khoanh chân trên chiếu. Mình bước tới lui, tập trung tư tưởng. Rất căng. Nhưng mình củng bắt đầu:

– Cô biết tôi từ lần đầu tôi trở thành Lữ khách. Từ đó tôi đã sống sót vì luôn được những Lữ khách khác tiếp cứu. Nhất là cô.

Loor khiêm tốn nói:

– Tất cả chúng ta đều hoàn thành phần hành của mình. Anh chưa đủ tự tin vào bản thân mình, Pendragon. Anh là con tim, khối óc của chúng tôi. Anh biết rõ như vậy mà.

– A, phải, nhưng con tim này mới bị đập tơi tả. Loor, mọi sự đã thay đổi. Saint Dane muốn giết tôi.

– Tôi tin là hắn đã cố giết anh nhiều lần.

– Không giống thế.

– Chết là chết.

– Chuyện này khác. Bất kỳ khi nào hắn quăng một thứ vào tôi, vào chúng ta, hóa ra đó luôn là một phần trong kế hoạch lớn hơn của hắn. Đó là cách hắn điều khiển chúng ta. Luôn luôn có một chủ đích nào đó. Theo tôi, chủ đích của hắn đã thay đổi. Đúng, trước đây chúng ta từng gặp nguy hiểm, nhưng tôi nghĩ, chưa bao giờ hắn muốn chúng ta chết… cho đến bây giờ.

– Anh không nghĩ đây cũng là một phần trong mưu đồ của hắn chứ?

– Có thể lúc đầu tôi đã nghĩ thế. Nhưng Loor, tôi cho cô biết, hắn đã thật sự muốn đập nát sọ tôi. Hắn không muốn tôi thoát ra khỏi cuộc đánh đấm đó. Tôi đã nói với cô, có thể đó là điều tốt. Có thể chúng ta bắt đầu làm hắn hoảng sợ. Nhưng dù với lý do gì, tôi nghĩ là một Lữ khách chỉ là rước thêm nguy khốn. Không chỉ là chuyện các lãnh địa hay Halla nữa. Tôi bắt đầu thấy, đó cũng là chuyện của chúng ta.

Trầm ngâm một lúc, cuối cùng Loor nói:

– Tôi không thể không đồng ý.

– Đó là lý do tôi cần cô giúp hơn bao giờ hết.

-Anh biết tôi luôn sẵn sàng mà, Pendragon.

– Nhưng còn những khi cô vắng mặt. Những khi cô không thể giúp được tôi. Cô ở trong doanh trại và tôi vẫn bị đập tơi bời.

Mình thấy rõ là Loor nao núng. Mình nói ngay:

– Xin lỗi, nhưng đó là sự thật. Không phải lỗi cô, cô không thể phân thân làm hai được.

– Chúng ta phải làm gì?

Là vậy đó. Đây là quyết định mình đã phải trăn trở suốt mấy tuần. Một điều mình đã né tránh từ khi bắt đầu cuộc phiêu lưu, nhưng không còn chọn lựa nào khác nữa. Nó là mình sợ chết được, nhưng nếu không quyết định, mình sẽ càng sợ hơn. Mình nói:

– Loor, hãy dạy tôi chiến đấu.

Loor trừng trứng ngó mình. Có lẽ cô ấy bị bất ngờ:

– Sao vậy? Cô nghĩ tôi không có gan đánh nhau?

Loor đứng dậy. Chuyện này làm cô thấy bồn chồn:

– Không phải thế. Tôi tin anh là người gan dạ nhất mà tôi từng gặp.

Cô ấy tin thế thật sao? Mình hỏi:

– Vậy thì còn vấn đề gì nữa? Tôi khỏe mạnh. Tôi là một vận động viên điền kinh. Có thể thể lực hoàn toàn hồi phục, nhưng chẳng bao lâu nữa trước khi…

Loor quát lên:

– Lỡ anh chết, chúng tôi sẽ làm gì? Tôi tin anh sẽ là một chiến binh tài giỏi. Nhưng không có anh, tôi cũng tin chúng tôi sẽ không còn hy vọng đánh lại Saint Dane.

Lạ thật. Loor sợ. Trước đây mình chưa từng, chưa bao giờ, thấy cô ấy sợ. Ý nghĩ một mình chống lại Saint Dane, không có mình, làm cô khiếp đảm. Nhìn mắt cô đầy lệ, mình nói:

– Tôi hiểu. Nhưng tôi không yêu cầu cô điều này vì muốn chạy lung tung gây sự đánh nhau. Cô biết rõ tôi mà. Tôi muốn cô giúp tôi khả năng để tự vệ. Cuộc chiến này sẽ quyết định tương lai của mọi lãnh địa, mọi thời gian, mọi thứ. Để thua cuộc chiến đó chỉ vì tôi không thể tự bảo vệ trong một trận đánh đơn giản sẽ là ngu ngốc làm sao!

Loor đứng nhìn trân trân mặt đất. Mình tiếp:

– Hãy cho tôi một công cụ để bảo vệ mình. Tôi chỉ yêu cầu vậy thôi, Loor.

Mình đã nói hết những gì cần nói. Giờ tới phiên Loor. Dù cô ấy quyết định sao mình cũng sẵn lòng chấp nhận. Một lúc lâu sau, Loor giơ tay quệt một giọt nước mắt vừa ứa ra, rồi nhìn thẳng mình. Mặt cô không còn vẻ sợ hãi, không còn vẻ trù trừ. Cô Loor mình quen biết đã trở lại.

– Tôi sẽ dạy anh. Pendragon. Nhưng tôi sẽ cần trợ giúp.

Mình đang viết nhật ký này ngay trong đêm Loor và mình đạt được thỏa thuận đó. Ngày mai, sự bình phục và đời mình sẽ bước vào một giai đoạn mới. Mình sắp học những kỹ năng cần thiết để sống còn. Những kỹ năng của chiến binh. Mình không có những ảo tưởng lớn. Mình không trong mong sẽ trở thành một cỗ máy chiến đấu. Mình vẫn là mình. Nhưng ít nhất, mình muốn có thể đẩy lùi nỗi sợ, và có được sự tự tin mỗi khi mình bị đẩy tới đường cùng, mình sẽ có một cơ hội tốt để sống sót như đối thủ của mình.

Nếu tình cờ đối thủ đó là Saint Dane.

Hai bạn đừng lo cho mình. Mình đã kể lể quá nhiều trong nhật ký này. Hãy biết rằng mình luôn nghĩ đến hai bạn. Mình muốn về nhà. Nhưng chuyện đó không thể xảy ra cho đến khi màn cuối của vở kịch này diễn ra. Để bảo đảm mình luôn có mặt để chứng kiến màn cuối đó, mình phải tiến tới.

Mình phải chiến đấu.

Hãy chúc mình may mắn đi.

CHẤM DỨT NHẬT KÍ #20

Bình luận
720
× sticky