Sách ebook được sưu tầm từ Internet, Bản quyền sách thuộc về Tác giả & Nhà xuất bản. Trang Web hiện đặt quảng cáo để có kinh phí duy trì hoạt động, mong Quý Bạn đọc thông cảm ạ.

Pendragon 6 – Những Dòng Sông Zadaa

Chương 4

Tác giả: D.J. Machale

NHẬT KÍ #20

(TIẾP THEO)

ZADAA

(@trongtai_ct type)

Không ai nhúc nhích. Kể cả Loor. Mình tưởng cô sẽ căng thẳng, nắm chặt vũ khí gỗ, vung lên. Nhưng, trái lại, tất cả đều im lìm tại chỗ. Mấy người áo trắng lặng lẽ đứng, gió nhẹ lay những làn áo họ. Kỳ lạ thật. Trước mặt, sau lưng tụi mình đều có họ. Trong đầu mình vang lên hai từ: “Đầu hàng”.

Mình thì thầm hỏi Loor:

– Sao?

– Ở yên đây.

Cô xuống ngựa. Mình chẳng hiểu gì cả. Thái độ không có vẻ định tấn công, cũng chẳng có vẻ gì là căng thẳng. Mình thoáng nghĩ, chắc có vài quy luật căn bản được quyết định trước khi đấu với vũ khí bằng kim khí của phe kia. Mình chỉ còn biết ngồi đó mà chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.

Loor bình thản tiến thẳng tới hai gã Rokador đứng ngay phía trước tụi mình. Vũ khí của cô vẫn gài sau lưng. Mình đoán, chắc Loor sẽ phất cờ trắng đầu hàng, vì chúng lấn lướt tụi mình về quân số và… đủ thứ. Nhưng nếu vậy thì không phải là Loor. Chuyện diễn ra sau đó, lại càng chẳng giống Loor chút xíu nào. Cô tiến lại một trong hai gã, vòng tay, ôm hắn!

Oa…

Loor nói:

– Lâu quá rồi mình mới gặp nhau, Bokka.

Anh chàng Rokador lột mũ trùm đầu, để lộ ra một gã da trắng, cao hơn Loor vài phân. Hắn không tháo kính bảo hộ, nên mình không thấy mặt, nhưng từ chỗ mình, trông hắn trạc tuổi mình và Loor, hoặc lớn hơn một chút, với mái tóc dài màu vàng tung bay theo gió. Theo mình, hắn ta cũng thuộc dạng bảnh trai, nhưng mình không có khiếu thẩm mỹ về vấn đề này.

Anh chàng tên Bokka đó nói:

– Tôi rất nhớ bạn, Loor à.

Giọng anh ta trầm, có uy, như người ta có thể trông chờ từ một chiến binh. Dù thật tình, mình chẳng biết phải trông chờ gì từ những kẻ suốt đời sống dưới lòng đất.

Loor nhìn gã đứng bên Bokka, hỏi:

– Phải anh đó không, Teek?

Hắn lột mũ trùm đầu. Một gã tóc vàng nữa, thấp hơn Bokka một chút.

Cười ngượng ngập, hắn nói:

– Chào Loor.

Loor quay lại mình gọi:

– Pendragon. Làm ơn lại đây đi.

Mình ngồi im. Mình vẫn đang cố giải mã những gì vừa xảy ra. Thay vì là một trận đánh như mình tưởng, lại phát hiện ra họ là bạn của Loor. Chuyện Loor thực sự ôm cái gã tên Bokka chẳng đủ lạ lùng sao? Nhắc lại nhé: cô ta ôm hắn. Chưa bao giờ mình thấy Loor trìu mến ai như thế. Kể cả mình.

Loor nói:

– Không sao đâu, Pendragon. Lại đây với chúng tôi đi.

Mình nhìn vội hai gã Rokador phía sau. Họ không tấn công, cũng không lột bỏ mũ trùm đầu và tham gia cùng vụ gặp gỡ thân mật kia. Họ đứng đó. Sẵn sàng. Sẵn sàng làm gì? Mình không biết. Xuống ngựa, mình cởi áo choàng đen, ném xuống cát. Mình đoán, mấy gã này sẽ thấy trông mình giống một Rokador. Đại loại là vậy.

Loor thân mật đặt tay lên vai Bokka, nói:

– Pendragon, đây là người bạn lâu năm nhất của tôi. Tụi này biết nhau từ khi còn là lũ nhóc.

Mình đưa tay ra, làm ba gã Tiggen vội vàng nâng vũ khí, sẵn sàng hành động. Mình chợt có ý nghĩ, ba gã này là vệ sĩ. Ngay cả Bokka cũng lùi lại một bước. Mình đứng đó, không dám nhúc nhích, tay đưa ra như một thằng ngố.

Loor vội trấn an:

– Không có gì đâu. Ở quê Pendragon, đó là dấu hiệu của sự thân thiện.

Bokka hết căng thẳng, nắm tay mình, bóp mạnh. Ui! Thằng cha này bóp khiếp thật! Nhưng mình không kêu ré lên đâu. Quê chết.

Bokka lên tiếng:

– Chào Pendragon. Anh tới từ thị tộc nào?

Mình nhìn Loor, phần vì không biết trả lời sao, phần vì cầu cứu cô tách mình ra khỏi thằng cha này, trước khi hắn bóp vụn xương bàn tay tội nghiệp của mình. Loor nhẹ nhàng gỡ tay hai đứa mình ra. Mất một giây, tưởng như mấy ngón tay của mình đã gắn chặt vào nhau. Mình phải bóp nhẹ cho máu huyết tuần hoàn lại. Tất nhiên không để Bokka nhìn thấy.

Loor nói:

– Trong một chuyến du hành tới một vùng sa mạc xa xôi, mình đã gặp Pendragon. Anh ấy từ một thị tộc được biết đến là… là…

Loor lắp bắp. Bokka không biết gì về Lữ khách. Mình phải cứu bồ cho Loor:

– Yankees. Thị tộc Yankees.

Ê, mình còn có thể nói gì khác được nữa? Đó là điều đầu tiên hiện ra trong đầu mình. Mình nói thêm:

– Đó là một thị tộc rất mạnh. Được tất cả khâm phục, chỉ trừ kẻ thù của chúng tôi: Sox. Chúng ghét chúng tôi thậm tệ. Nhất là Sox Đỏ. Lũ ăn thịt người. Chơi rất xấu. (Những đội bóng chày nổi tiếng của Mỹ: Yankees (New York), White Sox (Chicago), Red Sox (Boston).)

Bokka nói:

– Chúng tôi chưa từng nghe nói đến những thị tộc này.

– Không sao. Chúng tôi cũng chưa hề nghe nói đến các anh.

Gã đứng bên Bokka lên tiếng:

– Nhưng vì sao anh lại mặc đồ giống như người Rokador chúng tôi?

– Đây là Teek.

Loor đổi đề tài. Mình mừng là hắn không đưa tay ra bắt. Một cái máy nghiền xương là quá đủ rồi.

Loor nói với Teek:

– Bảo cậu ấy cho xem cái thẹo bị quái zhou cắn đi.

Teek càu nhàu:

– Thôi nào, Loor. Cô không thể quên được vụ đó sao?

Bokka cười lớn. Loor vừa cười vừa nói:

– Ngày chúng mình còn nhỏ, một lần Teek đang ngủ, bị một con rệp chui vào giường, cắn một nhát vào chân. Cậu ta nhảy nhổm dậy la oai oái: “Zhou! Zhou!”. Nếu nhìn gần, anh sẽ thấy cái thẹo đó… hơi bị ấn tượng.

Bokka và Loor lại hố hố cười. Teek ngượng nghịu mỉm cười:

– Lúc đó mình đang nằm mơ thấy một con zhou. Gặp trường hợp đó ai chẳng la toáng lên.

Teek không giận. Anh chàng có vẻ tồ tẹt hiền lành. Cuộc hội ngộ đầy cảm động thân tình. Tất cả những chuyện này làm mình bị sốc. Không hiểu sao lúc đó mình lại cảm thấy bất ngờ vì mình có thể hiểu họ và họ có thể hiểu mình. Một phần lợi ích khi trở thành Lữ khách là tụi mình nghe được mọi ngôn ngữ như ngôn ngữ của chính tụi mình, và người khác nghe được tụi mình như thể mình đang nói ngôn ngữ của họ vậy. Cứ như phép thuật. Đáng lẽ mình không nên bất ngờ về chuyện này nữa chứ.

Bokka nói:

– Pendragon, cậu vẫn chưa cho chúng tôi biết vì sao mặc quần áo giống như Rokador.

Loor trả lời thay mình:

– Với màu da trắng của anh ấy, tụi mình quyết định để Pendragon mặc như Rokador thì tốt hơn, phòng khi gặp phải những bảo vệ Tiggen hung dữ như hai bạn.

Bokka gật đầu. Teek nói:

– Da cậu sáng thật. Cũng sống trong lòng đất à?

Loor nói ngay, cố kiểm soát tình hình, trước khi mình phát biểu linh tinh:

– Bộ tộc tên là…

Mình nhắc:

– Yankees.

– Đúng. Yankees. Họ sống trên mặt đất, trong một khu rừng đầy bóng cây che phủ mặt trời. Vì vậy da họ sáng hơn dân Batu.

Mình đế thêm:

– Đúng vậy. Đó là rừng Bronx. (Bronx: một khu phố của New York)

Rừng Bronx! Sao không nhỉ? Bokka đâu có định xác minh xem mình có nói tầm bậy hay không đâu.

Loor tiếp:

– Pendragon là thành viên của một bộ tộc thông minh. Anh ấy tới đây để giúp chúng ta.

Bokka nhìn từ tới chân mình, đánh giá:

– Cậu chiến đấu được chứ?

– Ý của tôi là cố gắng giải quyết mọi rắc rối mà không cần phải choảng nhau.

– Nếu làm được vậy, cậu sẽ phải khôn ngoan hơn những người quanh đây… thuộc bất cứ bộ tộc nào.

Mình không biết cảm thấy sao về tay này. Có thể mình nên nói: bất cứ người bạn nào của Loor cũng là bạn mình. Nhưng nói vậy là không thật lòng. Mình không thích cái cách họ quá thân thiết với nhau. Có thể mình và Loor không quen biết nhau từ hồi còn nhỏ, nhưng hai đứa mình đã sát cánh cùng nhau qua bao sự việc rồi. Đáng lẽ đã từng cùng nhau đối diện cái chết, để bảo vệ cho mọi sự được tồn tại, cô ấy phải thân mật với mình hơn hai thằng cha chơi trò cút bắt, nhảy lò cò từ khi còn là một lũ nhóc chứ. Loor đối xử với mình chỉ như một người cộng tác trong công việc. Được thôi, vì mình cứ tưởng cô ta là người không có tình cảm… cho đến khi mình thấy cô và Bokka. Chưa bao giờ cô ta thân mật với mình như vậy. Mà hắn lại là một tên Rokador! Một kẻ thù của Batu!

Đổi đề tài, Loor hỏi Bokka:

– Có khám phá được chuyện gì không?

– Chẳng có gì. Chỉ mỗi chuyện các bảo vệ Tiggen được đặt trong vòng báo động. Nhóm Rokador ưu tú đang chờ Batu tấn công bất cứ lúc nào.

– Nhưng họ giải thích sao về những dòng sông?

– Vẫn thế thôi. Họ đổ tại miền bắc – đầu nguồn sông – thiếu mưa. Mình cố gắng hết sức để tìm hiểu thêm, nhưng không gặp may.

Mình chen vào hỏi:

– Chính xác thì các người đang nói về chuyện gì vậy?

Loor giải thích:

– Như anh đã biết, người Rokador sống dưới đất và kiểm soát những dòng sông Zadaa. Suốt nhiều thế hệ, họ hợp tác với người Batu, đào mương, hướng nguồn nước giữa các sông khác nhau, bảo đảm cho nước chảy vào những nơi cần thiết nhất. Đó là một dịch vụ quý giá họ đã cung cấp cho Batu.

Bokka nói thêm:

– Còn hơn thế nữa, người Rokador là những nhà sản xuất. Trong các xưởng máy, chúng tôi sản xuất áo quần, vũ khí, vật liệu xây dựng và tất cả những gì cần thiết cho sự sinh tồn của chúng tôi và… cả sự sinh tồn của người Batu.

Loor nói ngay, có chút hơi hướm tự vệ:

– Đúng thế. Nhưng đáp lại, Batu canh tác, chăn nuôi để nuôi sống cả hai bộ tộc. Chúng tôi cũng bảo vệ Rokador khỏi những bộ tộc hoang dã ngoài sa mạc, quái thú zhou và loài rắn mà anh từng thấy đó. Không có Batu, Rokador đã bị diệt vong rồi.

Teek phang lại:

– Không có Rokador, Batu sống như người tiền sử.

Loor không vừa:

– Chúng tôi là dòng dõi chiến binh, không xấu hổ vì phải sống chui rúc trong lòng đất.

Bokka nói ngay:

– Các người là một dân tộc hoang sơ, không chút kỹ năng tiên tiến. Nhìn những vũ khí cổ lỗ của các người, rồi nhìn vũ khí của chúng ta đi.

Đưa cao cây gậy bằng thép bóng loáng, Bokka tiếp:

– Đây là sản phẩm của một nòi giống tiến bộ.

Anh ta và Loor nhìn nhau lạnh tanh. Dường như hai người chuẩn bị loi nhau đến nơi.

Loor bật nói:

– Đồ giun cát!

– Đồ man di!

Cả hai trừng trừng, căng thẳng nhìn nhau, rồi… phá lên cười ha hả! Mình nói thật: Loor cười ha hả!? Vừa cười cô ta vừa nói:

– Chúng mình cãi nhau y như hồi còn nhỏ.

– Thật ra, cả hai bộ tộc đều cần nhau.

Thấy họ tí tởn đùa giỡn mà phát ghét. Rõ ràng mình là người ngoài. Nhưng không thể để cuộc vui của họ xen lấn mãi vào nhiệm vụ được. Mình hỏi:

– Nếu cần nhau đến thế, vì sao mọi người đều đang lo ngại một cuộc chiến xảy ra?

Teek nói:

– Thật ra vẫn luôn có những căng thẳng. Nhưng từ khi dòng sông khô cạn, sự căng thẳng trở thành nghi ngờ, giận dữ, sợ hãi. Bây giờ đã trở thành sự căm ghét công khai.

Loor bảo:

– Người Batu buộc tội người Rokador giữ lại nguồn nước cho đến khi chúng tôi suy yếu, để nổi dậy từ lòng đất, chiếm quyền kiểm soát Xhaxhu.

Mình hỏi:

– Nhưng nếu mọi việc đang tốt đẹp, vì sao họ phải làm thế?

Bokka nói:

– Đơn giản là vì chúng tôi đang thiếu chỗ ở. Lối sống của chúng tôi rất đơn giản. Chúng tôi luôn sống dưới lòng đất. Nhưng tình hình trở nên khó khăn vì dân số tăng trưởng. Mối lo sợ của người Rokador là, nếu mạo hiểm lên sống trên mặt đất, chúng tôi sẽ bị đối xử như những kẻ hạ cấp, bị bắt buộc phải sống như súc vật.

Loor bảo:

– Họ không lầm đâu, vì nhiều người Batu sẽ cư xử với người Rokador rất thậm tệ. Nhưng hoàng gia Xhaxhu thông cảm hoàn cảnh khó khăn của Rokador. Thái Tử Pelle a Zinj của chúng tôi đã đặt ra một mục tiêu thuyết phục dân tôi chấp nhận người Rokador với một sự bình đẳng.

Mình góp ý:

– Nhưng… không phải mọi người đều đồng ý.

– Chính xác. Anh hay dùng câu gì để nói về chuyện này nhỉ: Đây là một bàn thua trông thấy. Nhiều người Batu không chấp nhận Rokador, và bây giờ họ lo sợ Rokador đang ngăn chặn nguồn nước.

Bokka nói:

– Và để trả đũa, Batu đã cắt nguồn lương thực. Chúng tôi đang bị đói.

Loor tiếp ngay:

– Còn chúng tôi bị khát.

Mình hỏi:

– Vậy thì vụ nước này được giải quyết ra sao? Có đúng Rokador ngăn chặn nguồn nước không?

Bokka trả lời:

– Đó chính là điều chúng tôi đang cố tìm hiểu. Nghe đồn sắp có thảm kịch xảy ra, nhưng tôi vẫn không thể khám phá ra là chuyện gì.

Loor rầu rĩ nói:

– Mỗi ngày trôi qua, mối nguy của chiến tranh càng lớn mạnh hơn.

Bokka hỏi mình:

– Vậy thì… cậu vẫn cảm thấy có thể giúp chúng tôi tránh được thảm họa này chứ, Pendragon của bộ tộc Yankees?

Mình không ưa giọng điệu hắn. Quá kiêu. Cứ như hắn thừa biết mình không có manh mối nào để có thể giữ cho hai bộ tộc này đừng nhào vào nhau mà chém giết. Khổ nỗi, hắn có lý. Mình không biết phải làm sao, đành phải nói:

– Tôi sẽ trở lại vấn đề này sau.

Loor nói:

– Bokka nói, mình khổ tâm quá. Nếu Batu chuẩn bị tấn công, mình rất muốn báo cho các cậu. Nhưng như vậy cũng có nghĩ là làm bất lợi cho người của mình.

Bokka nắm hai tay Loor, đoan chắc một lần nữa:

– Mình hiểu. Chúng ta chỉ có thể làm một điều là: cố gắng ngăn chặn chuyện này từ khi bắt đầu xảy ra. Nhưng nếu có chiến tranh, mình là người Rokador, bạn là người Batu. Mình là một Tigger, bạn là một Ghee.

Họ chăm chăm nhìn nhau. Rõ ràng là thực tế quá khắc nghiệt. Rất có thể màn kết của hai con người này là phải quyết đấu cùng nhau. Dù chưa hiểu rõ Bokka, nhưng mình không muốn chuyện này xảy ra với Loor.

Cô nói với hắn:

– Nghe được tin gì, làm ơn báo cho mình biết.

– Bạn cũng thế nhé. Tạm biệt Loor. Hy vọng chúng ta sẽ gặp lại trong một hoàn cảnh tốt đẹp hơn… giống như ngày chúng ta còn nhỏ.

Loor buồn rầu gật đầu. Bokka nói với mình:

– Dù không biết cậu là ai, Pendragon, nhưng Loor bảo cậu có thể giúp chúng tôi, tôi tin lời cô ấy.

Mình gật. Chứ còn biết nói gì khác nữa. Teek nói:

– Tạm biệt Loor. Tạm biệt Pendragon.

Bokka và Teek lùi một bước, lật mũ trùm đầu lên. Rồi Bokka ngoắc tay với hai bảo vệ Tiggen đứng sau ngựa hai đứa mình. Mình quay đầu nhìn, nhưng không thấy ai. Họ đã biến vào trong cát. Nhìn lại phía trước, Bokka và Teek cũng đã biến mất.

– Họ lẩn như giun đất vậy.

– Khắp nơi đều có địa đạo.

Không nói thêm một lời, Loor phóng lên lưng ngựa. Mình làm theo. Rồi hai đứa mình giật cương, quay trở lại thành phố.

Trên đường đi, mình hỏi Loor:

– Sao cô có thể quá thân mật với một người Rokador như vậy? Tôi tưởng hai bộ tộc không sinh hoạt chung.

– Đã có thời chúng tôi hòa hợp. Nhất là trẻ con. Tôi và Bokka được tuyển từ hồi nhỏ, để được huấn luyện thành chiến binh. Có hai trại huấn luyện, một bên ngoài Xhaxhu, một dưới đất. Chia nhóm, lần lượt đi thăm trại của nhau. Đó là cách để chúng tôi tìm hiểu bộ tộc láng giềng.

– Bây giờ mọi sự đã đổi thay.

– Phải, mối quan hệ đó không còn nữa. Triều đình Zinj đã cố đưa hai bộ tộc trở lại như xưa, nhưng thành kiến và căm giận đã trở nên quá nặng nề.

– Thì ra… anh chàng Bokka này là… bạn trai của cô?

Loor trầm ngâm. Mình không khoái vụ này. Thà là cô ta hét toáng lên: “Không! Giỡn à?” Nhưng Loor không làm thế. Cô ấy buồn buồn nói:

– Với hoàn cảnh khác biệt nhau, e là chúng tôi phải chấm dứt.

– Tôi chắc việc hai người xuất thân từ hai bộ tộc thù hận đã khiến cho mối quan hệ trở nên éo le.

– Phải. Phát hiện ra tôi là một Lữ khách cũng chẳng giúp ích gì.

Aaa! Đúng rồi. Vậy là cô ta và Bokka sẽ chẳng đi tới đâu. Bết quá. Trời ạ, mình tồi thật, phải không? Đổi đề tài thôi:

– Còn hoàng gia thì sao? Ninja hay gì gì đó. (Ninja: Nhân vật trong truyện tranh Nhật)

Loor chỉnh ngay:

– Không phải Ninja. Zinj là họ của hoàng gia. Thái tử tên là Pelle a Zinj. Dù chưa lên ngôi, thái tử đang dần nắm trách nhiệm cai trị Batu. Thậm chí Rokador cũng nhìn nhận sự khôn ngoan từng trải của người. Đức vua và hoàng hậu đang chuẩn bị để truyền ngôi.

– Như vậy là tốt hay xấu?

– Tốt. Rất tốt. Thái tử sẽ là một vị lãnh đạo công bằng, tuyệt vời. Cả đời ông đã liên tục cố gắng tạo ra một hiệp ước với Rokador. Nhưng tôi e chỉ là vô vọng. Sự khô hạn đã “lo liệu” điều đó.

– Hay có thể chính Rokador đã “lo liệu” điều đó. Như cô và Bokka nói, sự khô hạn này còn có nhiều điều khác hơn là chuyện thời tiết xấu.

Đúng là hành trình trở lại Zhaxhu lần này thật khốc liệt. Bây giờ mình đã nắm bắt khá rõ về những rắc rối tại Zadaa này, nhưng tìm ra cách giải quyết lại hoàn toàn là một chuyện khác. Dường như chỉ có hai khả năng. Một là, bằng cách nào đó, Saint Dane đang điều khiển những sự kiện này. Khi biến khỏi buổi lễ tại Nước Đen, hắn đã nói là tới Zadaa, và không bao giờ hắn tới một lãnh địa chỉ để ngao du. Khả năng thứ hai còn tệ hơn. Nếu những dòng sông khô cạn đơn giản chỉ vì thời tiết đỏng đảnh, thì chẳng ai có thể làm gì được. Lúc đó, sự thật đáng buồn sẽ là: cuộc chiến giữa hai bộ tộc chỉ còn là… chuyện phải thế thôi. Đó sẽ là một thảm cảnh, nhưng bổn phận của Lữ khách là không được can thiệp vào dòng chảy bình thường trong lịch sử của một lãnh địa. Mối quan tâm duy nhất của chúng mình là chuyện này có phải là do Saint Dane giở trò khỉ hay không. Vì lợi ích của Loor, mình mong không phải. Nếu Saint Dane không liên quan tới vụ này, mình sẽ không còn việc gì tại đây. Loor thuộc về Zadaa. Cô ấy sẽ làm những gì phải làm. Mình sẽ phải trở về. Nhưng mình chưa thể cho đến khi…tìm ra Saint Dane. Hoặc hắn tìm ra mình.

Chúng mình phóng ngựa về, qua lỗ hổng lớn của bức tường bao bọc Xhaxhu, rồi tiến thẳng tới chuồng ngựa của các Ghee. Khi nghĩ lại những gì xảy ra sau đó, mình không thể tin là mình đần đến thế. Có lẽ cũng phải trách cả Loor, nhưng phần lớn là lỗi tại mình. Quá đơn giản để tránh sai lầm ngốc nghếch đó, nhưng mình vẫn phạm phải. Và mình phải trả giá.

Một giọng khàn khàn kêu lên:

– Rokador!

Vừa xuống ngựa, mình nhìn quanh, thầm hỏi gã Rokador nào ngốc tới nỗi lò mò vào trại của Ghee, khác nào vào hang cọp. Chẳng thấy ai, vì kẻ được gọi chính là… mình. Ngu ơi là ngu. Mình chợt nhận ra sai lầm chết người của mình. Ở trang trại đầy cát, mình đã cởi áo khoác đen. Mình mải lo nghĩ nhiều chuyện quá, nên quên mặc lại áo. Nó vẫn nằm trên cát. Lúc đó chắc đầu óc Loor cũng để đâu đâu, nên không để ý. Vì vậy, mình lù lù tại đây, trắng nõn, tiến thẳng vào bụng ác thú.

Loor thì thầm nói:

– Đừng nói gì. Để tôi lo vụ này.

Một chiến binh Ghee cao lớn, mắt nảy lửa, hầm hầm tiến lại. “May” ghê, gã này to lớn hơn Loor. Loor vội chặn đường hắn, nói:

– Tôi đưa tên Rokador này tới cấp trên để thẩm tra…

Hắn gạt phăng Loor sang một bên, cứ như cô chỉ là một con búp-bê. Chà chà! Trước đây chưa bao giờ mình thấy cảnh này. Hôm nay có cả đống chuyện mình chưa từng thấy. Mà chẳng chuyện nào làm mình thích nổi. Khi gã khổng lồ đó sải chân bước lại gần mình, mình như con nai trước ánh đèn pha. Mình giật lùi, đụng ngay phải con ngựa. Hết đường chạy. Hắn túm ngực áo Rokador của mình, nhấc mình lên cho đến khi mình chỉ còn chạm đất bằng đầu ngón chân, rin rít nói:

– Ngon há? Dám cưỡi ngựa của Batu, phóng vào trại của Ghee?

Mình chỉ còn có thể hiểu rằng: Gã này nổi điên lên rồi. Loor cố lách vào giữa:

– Tôi chịu trách nhiệm về hắn. Tôi đã đưa hắn vào đây…

Gã chiến binh Ghee nhìn thẳng mắt Loor:

– Cô sẽ đem nó ra sau khi tôi làm việc xong với nó.

Nắm chặt hơn, hắn kéo mình xềnh xệch tới chuồng ngựa, vào vùng sáng trong doanh trại. Lúc này, các chiến binh Ghee đã nghe tiếng huyên náo, xúm xít chung quanh. Loor đuổi theo, quát hỏi:

– Anh ở đơn vị nào? Ai chỉ huy? Đây là tù binh của tôi. Cấp trên sẽ phạt anh vì tội cản trở…

Gã Ghee cao lớn la lên:

– Có ai làm cho cô ta câm họng đi không?

Lập tức hai chiến binh nhảy lại, giữ chặt Loor. Dù chuyện gì sắp xảy ra, Loor cũng không ngăn nổi. Mình bị kéo tới giữa doanh trại, bị quăng xuống đất. Lăn một vòng, mình gượng dậy, sẵn sàng để… chạy! Còn biết làm gì khác chứ! Nhưng chuyện đó chẳng bao giờ xảy ra, vì các Ghee đã mau chóng bao quanh. Mình đứng giữa vòng vây của kẻ thù, với một gã to đùng lù lù ngay trước mặt.

Hắn cười nham nhở:

– Đừng bao giờ để Ghee mang tiếng là chơi không đẹp.

Tiến tới, hắn giật một cây gậy gỗ từ đai lưng của một chiến binh. Hắn quay trở lại, phóng cây gậy dài một mét tám đó tới mình. Mình đón bắt. Nếu có thể gọi việc đưa hai bàn tay che cho cây gậy không bổ trúng đầu là đón bắt. Đám chiến binh Ghee hô hố cười khi cây gậy rơi xuống đất.

Mình hốt hoảng nói:

– Này… Tôi đồng ý nói với cấp trên các anh tất cả những gì tôi biết.

Khùng khục cười, hắn vừa lừ lừ tiến lại vừa nói:

– Tốt. Tao sẽ cho phép mày làm chuyện đó. Nhưng trước hết, phải vượt qua được tao.

Thình lình, hắn nhào tới chộp lấy áo mình, kéo mình sát mặt hắn. Hai cái mũi như dí vào nhau. Mình ngửi thấy hơi thở hắn chua lè. Trong thoáng giây đó, bộ nhớ của mình kích hoạt. Mùi vị có thể làm được điều đó. Cứ như có mối nối trực tiếp từ mũi tới ký ức của mình. Ký ức đó chẳng hay ho gì. Mình nhìn vào đôi mắt nâu hoang dã của gã chiến binh, và rồi một điều làm tim mình đập loạn lên. Mình và hắn kề sát nhau, nên chỉ có mình thấy điều đó. Mắt hắn đổi màu. Từ nâu sậm thành trắng lóe như tia chớp. Lúc đầu lý trí mình không chấp nhận chuyện này. Vô lý, đúng không? Lầm to.

– Chào mừng tới Zadaa, Pendragon.

Gã chiến binh Ghee thì thầm vào tai mình, giọng bỗng nhẹ nhàng trầm tĩnh hẳn. Không còn cơn thịnh nộ. Gã hoàn toàn làm chủ được bản thân gã và… mình.

– Lần này hãy bỏ qua mọi mưu đồ, cho nhau thấy thực sự cảm thấy thế nào về nhau nhé.

Ngay khi hắn quăng mình xuống đất, mắt hắn trở lại màu nâu. Mình bàng hoàng không phản ứng được gì. Gã chiến binh Ghee với tay ra sau lưng, rút một cây gậy gỗ. Mặt lại đằng đằng sát khí, hắn gầm thét, dù mình biết đó chỉ là màn trình diễn trước khán giả:

– Nhặt vũ khí lên.

Sau cùng thì thực tế đã định hình.

Tin tốt: mình đã tìm thấy Saint Dane.

Tin xấu: mình đã tìm thấy Saint Dane.

Bình luận